Hàn Lập - Quyển 24

Phần 90

“Lục Linh Tộc, chẳng lẽ là chủng loại dị tộc sinh ra đã có hai cánh trong suốt và làn da xanh biếc?” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, hỏi.

“Ơ, làm sao tiền bối biết được?” Chu Quả Nhi nghe vậy liền cảm thấy kinh ngạc.

“Bởi vì có không ít dị tộc nhân như thế đang kéo tới chỗ chúng ta, có lẽ lúc trước Mặc Linh Thánh Thuyền tiến vào giới này gây ra chấn động quá lớn, bị tộc nhân Lục Linh Tộc phát hiện ra.” Hàn Lập nhàn nhạt trả lời.

“Thì ra là thế. Tiền bối cẩn thận một chút, Lục Linh Tộc là dị tộc cường đại nhất Tiểu Linh Thiên, mặc dù Linh khí của giới này thiếu thốn nên họ không thể tiến tới cấp cường giả Đại Thừa, nhưng lại có thể câu thông phụ thể với Cổ Thụ Tổ Linh nào đó gần giống với Chân Linh, uy năng cũng lớn không kém Đại Thừa bình thường.” Chu Quả Nhi vội vàng nhắc nhở.

“Cổ Thụ Tổ Linh, nghe cũng có chút ý tứ, chẳng qua bây giờ cũng không phải là lúc để dây dưa với bọn họ, nếu những tộc nhân Lục Linh Tộc này thức thời một chút thì ta cũng không thèm để ý tới. Nhưng nếu chúng không biết thân phận mà lại tiến đến cản đường, ta cũng sẽ không ngại phí chút thời gian mà cho chúng biết mặt. Cái thông đạo ra vào này cũng không thể để cho người khác biết được, trước tiên ta bày ra một cấm chế che giấu nơi này đã.” Hàn Lập gật đầu, trong mắt chớp lên một tia hàn quang nói.

Tiếp theo tay áo của hắn giương lên, chi chít trận kỳ bay ra từ trong cổ tay áo, hóa thành đủ mọi viên cầu ánh sáng lóe lên rồi chợt tắt, lập tức biến mất vào trong hư không xung quanh.

Hàn Lập một tay bấm pháp quyết, điểm vài cái vào hư không xung quanh quầng sáng bảy màu.

Tức thì một mảnh ngũ sắc phù văn hiện ra, sau khi xen lẫn chớp động, hóa thành một màn ánh sáng nhàn nhạt che phủ kín xung quanh quầng sáng bảy màu.

‘Phanh’ một tiếng.

Quầng sáng bảy màu sau khi mơ hồ một cái, lập tức cùng với màn sáng nhạt nhạt kia biến mất trong hư không.

Không gian chấn động vốn dĩ lúc trước còn có thể mơ hồ cảm ứng được thì giờ đây đã hoàn toàn bị ngăn cách.

Tiếp theo, miệng Hàn Lập lại niệm vài tiếng, pháp quyết trong tay biến hóa, một cánh tay lại phất ra phía trước.

Một mảnh hào quang mịt mờ màu xanh từ trong tay áo cuồn cuộn bay ra, ngưng tụ hóa thành một cái phù văn to như cái đấu sau đó nổ tung vang lên một tiếng trầm đục.

Vô số tơ màu xanh lục từ trong đó tản ra, một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.

Cự tùng xanh ngắt đã biến thành mảnh vụn kia, lại rất nhanh biến ảo trở về hình dáng cũ với tốc độ lấy mắt thường cũng thấy được, thậm chí ngay cả cái hố trên mặt đất cũng nhanh chóng được lấp đầy.

Chỉ sau thời gian vài cái hô hấp, cự tùng cùng chu vi hố đất xung quanh tất cả đều đã trở lại như cũ như chưa từng có gì xảy ra vậy.

Thần niệm của Hàn Lập lại đảo qua một lần, sau khi cảm thấy không còn điều gì sai sót, mới lộ ra vẻ thỏa mãn, nhưng sau đó bàn tay lại vỗ nhẹ vào hư không ở phía khác.

”Oanh” một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.

Một tòa núi nhỏ cách đó mấy chục dặm đột nhiên bị một cỗ cự lực khổng lồ ép xuống san phẳng.

Mà lấy tiểu sơn làm trung tâm, trong phạm vi gần một dặm trên mặt đất xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ sâu tới vài chục trượng, mỗi một đường vân tay đều có thể thấy rõ.

“Đi thôi”.

Lúc này Hàn Lập mới mìm cười phân phó một tiếng.

Vì thế cự thuyền ầm vang lên một tiếng, phá không bay đi tới một phương hướng nào đó, sau vài cái chớp động liền biến mất khỏi chân trời.

Một thời gian ngắn sau, ở một phương hướng khác có vài cái linh quang chớp động, mấy đạo cầu vồng chói mắt phá không bay tới, sau khi lượn vòng ở khu vực xung quanh mới đột nhiên dừng lại trên tiểu sơn bị san phẳng kia, độn quang thu lại hiện ra nhân ảnh ba kẻ sau lưng có cặp ánh trong suốt như cánh ve.

Cả ba người đều vừa cao vừa gầy, bất kể là tóc hay làn da đều là màu xanh nhạt, nhưng mơ hồ vẫn nhận ra được là hai nam một nữ.

Ba người cùng nhìn xuống chưởng ấn phía dưới, thần sắc trên mặt ai nấy đều cực kỳ nghiêm trọng.

“Thốc Ảnh, ngươi thấy thế nào?” Một gã nam tử Lục Linh Tộc dáng vóc khôi ngô hơn người, đột nhiên quay sang hỏi nữ tử bên cạnh một câu.

“Rất cường đại, ba người chúng ta không thể nào làm được chuyện này.” Người kia so với hai người khác dung nhan thanh tú hơn nhiều, rõ ràng là nữ tử Lục Linh Tộc, lông mày nhíu chặt trả lời.

“Hừ, đâu phải chỉ là không làm được. Thực lực của người này chỉ sợ rằng cường đại hơn cả ba chúng ta rất nhiều.” Một gã nam tử khác gương mặt hơi dài, thì hừ lạnh một tiếng nói.

“Cứ nhìn vào hình dạng của chưởng ấn này thì biết, rõ ràng là cường giả Nhân tộc lưu lại. Nhưng mà trong Nhân tộc lại có tồn tại cường đại như thế này sao?” Trên mặt nữ tử lại thoáng qua vài tia nghi hoặc.

“Trước kia trong Nhân tộc cường đại nhất cũng chỉ có Thiên Môn Sơn Thiết Quân Tán Nhân, nhưng tu vi cũng chỉ mạnh hơn chúng ta một bậc mà thôi. Chẳng lẽ là trong Nhân tộc có cường giả mới xuất hiện?” Nam tử khôi ngô Lục Linh Tộc sau khi trầm ngâm một lúc trả lời.

“Tiểu Linh Thiên chỉ lớn có như vậy, trong Nhân tộc xuất hiện cường giả bậc này thì làm sao lại không nghe được một chút tin tức gì chứ. Kỳ quái hơn nữa chính là, không cần biết lai lịch của người này ra sao nhưng tại sao lại xuất hiện ở trung tâm Lục Hải?” Nam tử mặt dài lạnh lùng nói.

“Một điểm này quả thật là kỳ quái, sợ rằng chỉ có hỏi chủ nhân của chưởng ấn thì mới có thể biết được chân tướng.” Trong mắt nữ tử hiện lên vẻ tàn khốc trả lời.

“Hỏi hắn? Các ngươi nói người Nhân tộc này lưu lại chưởng ấn là có ý gì chứ?” Nam tử khôi ngô sờ sờ cằm, như có điều gì suy nghĩ hỏi lại một câu.

“Còn có thể có ý gì nữa, rõ ràng là đe dọa cho chúng ta biết khó mà lui. Nhưng hắn nghĩ Lục Hải là nơi nào chứ, cho dù người này đúng là một gã Đại Thừa Nhân tộc, cũng phải để lại cho chúng ta một cái công đạo mới được.” Nam tử mặt dài dữ tợn cười một tiếng rồi nói.

“Điều này là đương nhiên, bằng không nếu việc này truyền ra bên ngoài thì chư tộc đều nghĩ Lục Hải trở thành sân sau của bọn chúng. Nhưng còn không gian chấn động lúc đầu thì là việc gì? Chẳng lẽ cường giả Nhân tộc này lại vận dụng không gian bí thuật gì nên mới có thể coi nhẹ cấm chế tộc ta bố trí, trực tiếp truyền tống đến nơi này.” Nữ tử lại chậm rãi hỏi.

“Ta cũng cảm ứng được không gian chấn động, nhưng vừa rồi xem xét lại một phen, cũng không phát hiện ra dấu vết không gian chấn động nào ở phụ cận nữa, xem ra là bị cường giả Nhân tộc kia xóa hết đi rồi.” Nam tử mặt dài nói không cần suy nghĩ.

“Bất kể làm cách nào mà Nhân tộc này lại vào được tận đây, chỉ cần bắt lấy hắn thì không lâu sau sẽ rõ. Hắc hắc, có khi hắn xâm nhập vào trọng địa của Lục Linh Tộc chúng ta lần này đối với tộc ta lại là một chuyện tốt. Bằng không nếu gặp phải cường địch này ở bên ngoài, chỉ sợ khó mà thuận lợi triệu hoán ra được Cổ Thụ Tổ Linh.” Nam tử khôi ngô đột nhiên cười nói.

“Quả thực là như thế, đã như vậy còn chờ cái gì nữa, mau đuổi theo. Với thần thông to lớn của đối phương, tộc nhân khác cho dù nhờ vào lực của Lục Hải chỉ sợ cũng không ngăn cản được lâu đâu.” Nữ tử gật gật đầu đồng ý nói.

Hai gã nam tử Lục Linh Tộc khác tất nhiên là cũng không có điều gì phản đối.

Ba người lại hiện lên độn quang, lần nữa hóa thành ba đạo cầu vồng phá không bay đi, phương hướng chính là nơi mà Cự Thuyền biến mất.

Bên kia, Mặc Linh Thánh Thuyền vẫn đang bay ầm ầm phía trước.

Nhưng mà ở phụ cận, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện cả ngàn Lục Linh Tộc nhân, đang thao túng đủ loại pháp khí từ xa công kích tới.

Trên Cự Thuyền cũng tuôn ra một loạt Ma Tinh Khôi Lỗi, bắn ra hàng loạt các loại cột sáng cùng với lôi hỏa phản kích, bộ dáng đánh nhau sôi sục ngất trời với đám tộc nhân Lục Linh Tộc này. Nhưng tu vi cao nhất trong đám Lục Linh Tộc, chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới Luyện Hư mà thôi, tất cả công kích tới Cự Thuyền, đều bị một tầng màn sáng màu đen hấp thụ không còn chút nào.

Mà công kích của đám khôi lỗi lên những người Lục Linh Tộc này, đa số đều bị một tầng hư ảnh lá màu xanh ngăn trở lại.

Song phương trông có vẻ đôi công hung mãnh dị thường, nhưng thực sự lại chẳng xuất hiện bao nhiêu thương vong, cũng chẳng có một chút ảnh hưởng gì tới Cự Thuyền.

Đột nhiên, gần nửa số người Lục Linh Tộc bỗng nhiên tụ tập lại cùng một chỗ, xếp thành một trận hình cổ quái, đồng thời tay bấm pháp quyết, trong miệng cùng niệm một loại chú ngữ.

‘Oanh” một tiếng.

Vô số cây lớn ở phía dưới chớp lên hào quang màu xanh mịt mờ, mỗi cây đều hiện ra một hư ảnh hình lá màu xanh, rất nhanh đã tụ lại bên trên hơn trăm người Lục Linh Tộc, ngưng tụ lại thành một hư ảnh cự lá to đến vài mẫu, sau khi chớp lên một cái lập tức xuất hiện phía trên cự thuyền, hào quang đại phóng lao thẳng xuống phía dưới. Bộ dáng như muốn cuốn chặt lấy Mặc Linh Thánh Thuyền.

Nhưng ngay lập tức, Cự Thuyền chợt chấn động, một cự thủ lóng lánh khổng lồ bay vụt ra, xòe ra năm ngón tay chụp thẳng lên phía trên.

Một tiếng vỡ giòn tan vang lên.

Hư ảnh lá cây khổng lồ sau khi lay động một cái, lập tức bị cự thủ khổng lồ màu xanh bắt lấy, nó như một vật sống ngọ nguậy giãy giụa không ngừng.

Nhưng năm ngón tay của cự thủ khổng lồ như năm cái móc câu nắm chặt hư ảnh lá cây khổng lồ trong lòng bàn tay, hoàn toàn không cho nó có chút cơ hội đào thoát.

Hơn trăm Lục Linh Tộc nhân kia đều trở nên kinh hoảng, lập tức chú ngữ trong miệng trở nên khẩn trương, đồng thời đem toàn bộ pháp lực bản thân trút mạnh vào Cự Thuyền trên không.

Vốn dĩ hư ảnh lá cây khổng lồ còn hơi mờ nhạt, thoáng chốc lóe lên lục quang rồi trở nên giống như thực thể, đồng thời một cỗ khí tức cường đại tỏa ra từ trên đó, lại một lần nữa giằng co với cự thủ khổng lồ.

“Chút tài mọn”.

Một âm thanh nhàn nhạt của nam tử truyền ra từ bên trong Cự Thuyền, cự thủ màu xanh bỗng nhiên tăng mạnh lực, một cỗ thần lực không thể tin được theo năm ngón tay truyền ra.

‘Phanh’ một tiếng.

Hư ảnh cự lá màu xanh bị bàn tay cường nghạnh bóp nát.

Dưới tác dụng của lực cắn trả, mấy trăm người Lục Linh Tộc sắc mặt tái nhợt, miệng phun ra một đống máu tươi.

Một ít người pháp lực còn yếu hơn thì lập tức rơi thẳng từ trên không xuống.

Lúc này, một hư ảnh bỗng lóe lên trên đầu Cự Thuyền, Hàn Lập không một tiếng động hiện ra.

Ánh mắt của hắn quét qua chỗ đám người Lục Linh Tộc, mặt không cảm xúc nói một câu:

“Vốn dĩ là muốn tha cho các ngươi một con đường sống, nhưng đã không biết điều vậy nên đành phải tiễn các người đi vậy.”

Vừa dứt lời, hai tay Hàn Lập khẽ chà xát, một viên cầu lôi điện màu vàng ầm vang một tiếng hiện ra, vừa điên cuồng lớn lên vừa bay lên trên trời cao.

Kim quang chói mắt, tiếng sấm rung trời!

Trong nháy mắt, lôi cầu liền biến thành các loại lầu các lớn nhỏ mặt ngoài ánh vàng rực rỡ, vô số kim hồ lượn lờ chớp động, đồng thời một cỗ khí tức khủng bố gần như muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ tuôn ra.

Đám người Lục Linh Tộc gặp tình hình này tất cả đều cực kỳ kinh hoảng, trong đó một gã cầm đầu không chút do dự quát to một tiếng “Lui lại”, tức thì tất cả Lục Linh Tộc nhân ào ào xoay người bỏ chạy về phía xa.

Nhưng Hàn Lập đã xuất ra thần thông, làm sao lại có thể để họ dễ dàng rời đi như thế, trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, một ngón tay nhẹ nhàng điểm ra, tức thì một đạo pháp quyết chớp lên rồi nhập vào trong lôi cầu cực lớn kia.

Lập tức, lôi cầu vang lên một tiếng nổ tung, sét đánh ngập trời, vô số hồ quang màu vàng bắn đi bốn phương tám hướng xung quanh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 24
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/08/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 6
Phần 56 Minh Thúc bôn ba ở Nam Dương suốt một thời gian dài, thấy cái đồng hồ vàng bốc mùi xác thối nồng nặc, liền nhận định ngay nó đã bị trúng thuật Giáng Đầu. “Giáng, Cổ, Thống” được gọi là Tam đại tà thuật của Nam Dương. “Thống” là thuật dùng các loại pháp môn mà người bình thường không thể tưởng tượng được để chế thành kỳ độc; nguyên lý của “Cổ” không nằm ngoài một chữ “hoặc”, là một loại tà pháp khiến người ta mê thất tâm trí bằng sâu độc; còn thuật “Giáng Đầu”, là yêu thuật sử dụng phù chú, tinh thể, hồn ma làm trung gian hại người, trong đó, các loại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Phần 90 Thời gian ở cùng với Tiếu Thanh Tuyền không nhiều nhưng dường như nàng đã không còn lạnh lùng như băng nữa, chỉ cần Lâm Vãn Vinh không nói những lời trên đùa thì tất cả đều rất tốt. Tiếu Thanh Tuyền khí chất cao nhã, nói năng không thô tục, rất quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, Lâm Vãn Vinh cũng là một cao thủ khoác lác nên mỗi khi nàng nhắc đến chuyện gì đó Lâm Vãn Vinh bèn dựa vào kinh nghiệm và những gì đã nghe đã thấy ở thế giới trước đây để đưa ra những kiến giải và hướng tư duy độc đáo. Kinh nghiệm của Lâm Vãn Vinh rất...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Giang Nam – Quyển 16
Phần 90 Tiểu bối, giết môn nhân của ta, lá gan của ngươi không khỏi lớn một tí! Trong hư không vang lên một thanh âm tang thương, lạnh lùng mà Cao Viễn, tiếng chuông đồng thời vang lên, hướng Giang Nam oanh khứ, muốn đem hắn trực tiếp đuổi giết: Cần biết, Thần Đế chi uy không thể phạm... Vãng sinh, ngươi biết là tốt rồi. Đột nhiên một thanh âm lãnh lãnh thanh thanh vang lên, sau đó trong hư không đột nhiên xuất hiện một bàn tay trắng noãn, bay bổng vỗ vào phía trên Vãng Sinh Chung, cái chứng đế chi bảo vừa mới chữa trị không có bao lâu này lập tức...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng