Đáng tiếc đúng như lời Hàn Lập nói, mấy cái quang kén vô cùng chắc chắn, một cơn công kích như mưa to gió lớn qua đi, chúng nó vẫn bình yên vô sự, đứng sừng sững tại chỗ, không bị tổn hại tí gì.
Vẻ mặt bọn Lưu Tĩnh trở nên khó coi.
“Mọi người không cần nương tay, có tuyệt chiêu gì thì thi triển đi. Lúc này không làm được, đợi bọn họ biến thân đi ra thì hỏng hết.” Lưu Tĩnh thần sắc kiên định quát lớn một tiếng.
Nói xong lời này, hắn lập tức thu lại pháp khí vừa nãy, lấy ra một tấm phù lục màu vàng, dùng hai ngón tay giữ lấy. Sau đó bắt đầu niệm niệm, trong tiếng chú ngữ thần bí, tấm phù lục này dần dần phát ra kim quang chói mắt.
Hàn Lập nhìn thấy thì trong lòng thất kinh. Mặc dù không biết tấm phù này có đẳng cấp gì, nhưng với tu vi Trúc Cơ trung kỳ của Lưu Tĩnh mà còn phải dùng đến khẩu quyết để khởi động thì thấy được nó tuyệt đối không bình thường.
Những người khác nhìn thấy thế, đều liếc nhìn nhau rồi thi triển thần thông của mình.
Trong đó làm người ta chú ý nhất là sư tỷ của Trần Xảo Thiến và Tống Mông. Bọn họ đều lấy ra một tấm phù bảo có vẽ đồ án pháp bảo. Rồi lập tức ngồi xuống ngưng thần khởi động. Một đoàn hào quang màu lam và màu xám phát ra từ trên tấm phù bảo của bọn họ, điều này khiến cho những người khác hâm mộ không thôi.
Phù bảo cũng không phải là mỗi một tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể dễ dàng có được. Có được vật này đủ để chứng minh nếu hai người này không phải có chỗ dựa là đại gia tộc thì bản thân cũng được trưởng bối sư môn rất yêu quý mới có thể làm chủ được vật ấy. Nếu không chỉ dựa vào bọn họ thì làm sao có kỳ ngộ đến như vậy chứ.
Những người khác hâm mộ cũng chỉ là hâm mộ, nhưng không muốn yếu thế nên hoặc là thi triển pháp thuật sắc bén, hoặc là lấy ra pháp khí thần diệu hơn, phát động một vòng công kích, lập tức hào quang tận trời, pháp khí bay tán loạn.
Mà Hàn Lập lại không sử dụng phù bảo, cũng không sử dụng “Cự Kiếm thuật” uy lực kinh người vừa rồi. Mà hắn chỉ sử dụng thủ đoạn đỡ sức nhất, hai tay nhẹ nhàng vung lên, mấy tiếng vật nặng rơi xuống mặt đất, trước người Hàn Lập liền có thêm bốn con Khôi lỗi thú.
Mấy con Khôi lỗi thú mở đôi mắt lạnh như băng ra, há cái mồm khổng lồ phun mấy cột sáng thật dài như pháp thuật bình thường, còn Hàn Lập thì đứng phía sau chúng nó, lợi dụng cơ hội khôi phục lại pháp lực tiêu hao vừa nãy.
Bây giờ ngay cả mặt của tên giáo chủ Hắc Sát giáo đều chưa thấy, hắn không muốn dùng toàn lực, khiến cho pháp lực mau chóng tiêu hao hết.
Tận lực tiết kiệm pháp lực đề phòng bất trắc, đây là chủ ý trước khi trận chiến xảy ra của Hàn Lập. Nếu không khi pháp lực hao hết, hắn có bản lĩnh và thủ đoạn nhiều hơn nữa cũng không thể nào dùng đến được.
Đám Khôi Lỗi thú vừa ra liền khiến những đồng môn khác giật mình nhìn lại, nhưng lập tức không cho là lạ.
Dù sao sử dụng công pháp gì, tu luyện pháp quyết gì, đây đều là bí ẩn của người đó, sẽ không có ai không biết ý mà đi hỏi.
Người hơi hiểu về nguồn gốc của Khôi Lỗi thuật đều nghĩ rằng Hàn Lập có được công pháp từ chỗ Lý Hóa Nguyên. Với tu vi của Lý Hóa Nguyên giết chết vài tên tu sĩ Thiên Trúc giáo, lấy được chút ít pháp quyết tu luyện của môn phái đó cũng không có gì ngạc nhiên.
Cho nên, những người khác nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy tò mò với mấy con Khôi lỗi thú mà thôi.
Giờ phút này, Lưu Tĩnh đã thành công phát động Kim phù, nó run nhẹ lên rồi hóa thành một đạo kim quang, bay thẳng đến phía trên quang kén.
Sau đó một tiếng nổ vang lên, kim quang vỡ ra tạo thành cơn mưa quang điểm đầy trời bay xuống, như mộng như ảo, thật sự cực kỳ đẹp mắt.
Nhưng mà trong cảnh tượng sặc sỡ này lại ẩn giấu sát khí. Bởi vì sau khi Lưu Tĩnh bắt pháp quyết đến mức hoa cả mắt thì quang điểm trên trời đã biến hình quỷ dị, dần dần co rút lại, biến thành một thanh tiểu kiếm màu vàng, mặc dù chỉ dài có một tấc, nhưng hàn khí bức người, vô cùng sắc bén.
“Thiên Nhận thuật”.
Lúc này, Lưu Tĩnh mới nhỏ giọng nói ra tên của Kim hệ pháp thuật kia.
Cảnh này làm cho những người khác, ngoại trừ hai người đang huy động phù bảo, đều rùng mình.
Bởi vì Kim hệ pháp thuật là một loại thưa thớt nhất trong Ngũ hành Đạo thuật, hơn nữa phần lớn là các pháp thuật phụ trợ như “Kim giáp thuật”, “Thiết phu thuật”. Mà phù lục của Lưu Tĩnh hôm nay chẳng những là Kim hệ pháp thuật công kích, mà còn là pháp thuật quần công trên trung cấp, điều này sao không khiến mọi người kinh ngạc chứ, không hẹn mà cùng chậm lại, muốn xem pháp thuật này có chỗ nào thần diệu.
Giờ phút này vô số tiểu kiếm màu vàng đang tỏa sáng phía trên quang kén, khí thế thật là kinh người.
Nhưng Lưu Tĩnh vừa thúc giục khẩu quyết, những tiểu kiếm màu vàng liền giống như cơn mưa đá bình thường từ trên trời rơi xuống, lao về phía quang kén bên dưới.
Tiếp theo bên tai đám người Hàn Lập truyền đến liên tiếp những tiếng “Phốc phốc” trầm muộn. Kim quang, huyết quang đan vào nhau, bắn tung tóe khắp nơi, như khói lửa bay tán loạn.
Quang kén vốn không có chút suy suyển nào khi bị người khác công kích, thì bây giờ dưới thế công mãnh liệt đã xảy ra biến hóa, huyết quang dần dần mở rộng ra, dường như đã biết lợi hại.
Huyết quang dày đặc và Kiếm quang liên tiếp đánh tới đã xảy ra va chạm.
Lưu Tĩnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng mừng rỡ. Một khi đã ép quang kén xảy ra biến đổi thì chứng minh rằng công kích của hắn có hiệu quả, chỉ cần tăng lực công kích lên, thì có khả năng phá vỡ được màn huyết quang này.
Nhưng phần lớn tiểu kiếm trên không trung lúc này trong nháy mắt đã rơi xuống hơn phân nửa, nhưng huyết sắc trên quang kén vẫn sáng rực, bộ dáng vẫn nhàn nhã có thừa.
“Lưu sư huynh, ta đến giúp ngươi một tay!”
Đó là tiếng quát của Tống Mông.
Phù lục màu xám trên tay hắn đã xảy ra biến hóa, biến thành một thanh trường thương màu xám dài vài thước, cả người tản mát ra khí tức quỷ dị.
“Trước hết tập trung xử lý Huyết thị ở bên trái rồi nói sau, không cần phân tán công kích.” Lưu Tĩnh nhìn thấy phù bảo của Tống Mông đã hiện hình, không khỏi mừng rỡ nói.
Sau đó tay chỉ về những tiểu kiếm còn chưa bay xuống.
Lập tức tất cả Kim kiếm đột nhiên hợp lại, bắn về phía quang kén do Huyết thị Băng Yêu hóa thành nằm ở phía ngoài cùng bên trái.
Một tiếng nổ vang lên, mọi người tập trung nhìn lại, huyết quang của cái kén đã bị teo rút đi không ít.
Vừa thấy có hiệu quả, các pháp thuật, pháp khí và Khôi Lỗi thú của Hàn Lập đều đồng loạt công kích tới, trường thương màu xám của Tống Mông phát ra tiếng kêu bén nhọn thê lương đồng dạnh theo sát sau.
Kết quả quang kén màu máu trong mắt Hàn Lập từng vững chắc không thể phá nổi bị Thiên Nhận thuật và công kích của mọi người nên trong nháy mắt chỉ còn có một tầng mỏng manh, có thể mơ hồ thấy được bóng người bên trong.
Cuối cùng, một kích của trường thương màu xám xuyên thủng, theo đó một tiếng kêu kinh sợ rất lớn vang lên, chấn mạnh làm hai tai mọi người ù ù. Tiếp theo, hai lợi trảo trong suốt đột nhiên từ trong huyết quang đưa ra, sau đó một cơn mưa gió xảy ra, xé rách huyết quang còn lại, bộ dáng người bên trong xuất hiện.
Một quái vật màu trắng mới yêu hóa được một nửa.
Người này có bộ mặt rất thanh tú, rõ ràng là một thanh niên đẹp trai. Nhưng trên đầu lại mọc lên hai cái sừng nhỏ màu trắng, trên mông cũng mọc ra một cái đuôi màu trắng dài hơn thước, trên mặt có những vảy trắng cùng với hai lợi trảo vô cùng sắc bén, trên người có tầng tầng yêu văn màu nhũ trắng, bán trong suốt.
Trên đầu vai có một cái lỗ to bằng miệng bát, máu tươi tuôn ra ồng ộc, xung quanh máu thịt đang không ngừng mấp máy co rút lại, khiến người ta sởn tóc gáy, nhưng chỉ trong nháy mắt, động máu đó đã khép lại.
“Các ngươi muốn chết!” Băng Yêu mới chỉ hoàn thành một nửa biến thân hiển nhiên vẫn bảo trì đủ thần trí, hung hăng nói với mọi người.
Đối với hắn mà nói, mặc dù Yêu hóa không hoàn toàn thành công, tuy nhiên với đặc tính yêu thân của mình cũng đã đủ. Có thể kéo dài đến lúc đồng bọn của hắn yêu hóa xong.
Đám người Lưu Tĩnh chưa thấy qua biến thân yêu hóa lần nào, giờ chứng kiến dáng vẻ khủng bố của đối phương như vậy đều biến sắc. Mặc dù đã nghe Hàn Lập nói qua bộ dạng quỷ dị của Huyết thị sau khi Hóa yêu, nhưng bây giờ trực tiếp nhìn thấy trong lòng đều cảm thấy khiếp sợ, có cảm giác thấp thỏm bất an.
Mấy đạo bạch quang lóe lên bắn nhanh tới, vừa lúc đánh trúng phía trên thân thể trần trụi của Băng Yêu, lập tức khiến hắn lộn mấy vòng, chật vật không chịu nổi.
Hàn Lập căn bản không muốn nghe đối phương nói lời vô nghĩa, điều khiển Khôi Lỗi thú phát động công kích.
Những người khác nhìn thấy thế mới tỉnh ngộ ra, đòn công kích vốn dừng lại, bây giờ tiếp tục điên cuồng đánh tới.
Nhưng mà Băng Yêu vừa ngã xuống, quanh người toát ra một cổ sương lạnh, sau khi sương mù tan đi thì bản thân hắn đã biến mất tại chỗ.
Những người khác cảm thấy kinh hãi, vội vàng tìm kiếm xung quanh.
Theo kinh nghiệm của bọn họ, xuất hiện loại tình huống này có nghĩa là đối thủ bình thường đều sử dụng loại Độn thuật nào đó, nhanh chóng trốn thoát khỏi chỗ cũ, nhưng quyết sẽ không rời đi quá xa.
Bốn phía ngoại trừ ba cái quang kén còn đang khẽ tỏa sáng, thì làm gì có ai tồn tại nữa? Đám đệ tử Hắc Sát giáo bình thường cũng không phải kẻ ngốc, đã sớm trốn rồi.
Hàn Lập thấy vậy liền cảm thấy rùng mình, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó. Hắn cuống quýt vỗ vào túi trữ vật, Bạch Lân thuẫn và pháp khí cùng bay ra, nhanh chóng bay quanh người, đồng thời lớn tiếng nói:
“Chư vị sư huynh cẩn thận, người đó đang ẩn trốn.”
Hàn Lập vừa nói ra thì một tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân đột nhiên truyền đến, khiến tất cả mọi người ở đây giật mình, vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy sư tỷ của Trần Xảo Thiến đang ngồi dưới đất khống chế Phù bảo ngửa mặt lên trời, rồi ngã xuống mặt đất, trong ngực nàng tự dưng xuất hiện một cái lỗ lớn như bị người dùng tay xuyên qua, rõ ràng trái tim đã bị bóp nát.
Nàng ngã trong vũng máu, khuôn mặt xinh đẹp có chút méo mó, tay chân không ngừng co quắp lại, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, không tin, nhưng lập tức lộ ra một tia không cam lòng, đôi mắt của nàng ngưng trệ lại, hoàn toàn mất đi tính mạng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/07/2019 11:36 (GMT+7) |