Hàn Lập - Quyển 4

Phần 68

Chẳng qua Hàn Lập cũng đồng thời lưu ý số lượng phàm nhân, loáng thoáng cảm ứng được hơi thở của nhiều tu tiên giả tại cảng khẩu, xem ra những người này là tu tiên giả chuyên môn phụ trách trật tự cảng khẩu.

Hàn Lập vừa suy nghĩ vừa mang theo Khúc Hồn, đi theo hai người Cố đông chủ tới trong một thạch ốc bên cạnh cảng khẩu.

Trong phòng bố trí phi thường đơn giản, trừ một cái bàn gỗ và một chiếc ghế dựa ra, chỉ có một lão giả sắc mặt khô gầy, vàng vọt đang ngồi ở nơi đây nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi nghe thấy thanh âm bọn Hàn Lập vào, vị tiên sư này mới giương đôi mắt ra.

Nhất thời một luồng hàn quang từ trong mắt bắn ra. Hàn Lập thấy vậy trong lòng rùng mình, người này là một gã Trúc cơ kỳ tu sĩ, hơn nữa bộ dáng tựa hồ pháp lực không hề dưới mình lúc trước.

Vị lão giả mặt vàng này sau khi trực tiếp bỏ qua Cố đông chủ và Vương Trường Thanh mà đem ánh mắt đảo qua trên người Hàn Lập và Khúc Hồn, phát hiện tu vi của Hàn Lập chỉ là vài tầng Luyện khí kỳ, liền khôi phục lại biểu tình dương dương, nhưng Hàn Lập lại chú ý tới việc người này tựa hồ rất hay liếc mắt xem xét Khúc Hồn.

“Mấy người các ngươi có việc gì? Nhanh nói ra đi, không cần quấy rầy ta nghỉ ngơi” Vị này hữu khí vô lực nói, trên mặt toát ra vẻ không kiên nhẫn.

Hàn Lập bởi vì có khả năng nhớ rất tốt, đã theo Vương Trường Thanh học qua ngôn ngữ bản địa một thời gian, tuy vẫn không thể nói được nhưng miễn cưỡng cũng có thể nghe hiểu được ý tứ người khác.

Chẳng qua, bởi vì hắn không hề có chút kinh nghiệm giao tiếp nào với tu sĩ nơi đây nên cũng không mở miệng nói lung tung cái gì, chỉ mỉm cười nhìn hai người Cố đông chủ cùng vị tu sĩ kia giao thiệp.

Chỉ thấy Cố đông chủ cung kính kêu một tiếng “Dương tiên sư”, tiếp theo tiến lên trước mặt tu sĩ mặt vàng kia, thấp giọng nói vài câu gì đó, sau đó quay đầu lại chỉ vào Hàn Lập, tựa hồ giải thích lai lịch của hắn, tiếp theo lại đặt vào tay vị này vài khối linh thạch.

Sờ sờ linh thạch trên tay, thần sắc vị “Dương tiên sư” này dịu đi rất nhiều. Tiếp theo sờ trên người một cái, lấy ra một khối ngọc bài màu xanh biếc, hất hàm hỏi Hàn Lập: “Ngươi tên gì?”

“Hàn Lập!” Hàn Lập thật lưu loát nói ra tên của mình, còn đối phương giải thích thành cái văn tự gì, hắn không quan tâm.

Trên tay Dương tiên sư lục quang chợt lóe, hoàn toàn bao bọc ngọc bài lại trong đó. Một lát sau, hào quang tan hết, từ trên ngọc bài xuất ra hai phù hào (dấu hiệu, hoa văn) cổ quái mà Hàn Lập không nhận ra được.

Sau đó, lão giả mặt vàng nhấc tay lên, ném ngọc bài cho Hàn Lập.

“Thẻ bài này phải bảo quản cho thật tốt. Nếu bị mất phải đến ngay chỗ ta lĩnh cái khác, nếu không sẽ bị dựa theo luật của Khôi Tinh Đảo mà trị tội như kẻ xâm nhập. Đương nhiên nếu nói ngươi về sau định cư nơi đây thì ngọc bài này không cần đến, sẽ bị thu trở về. Đương nhiên luyện thi (chỉ Khúc Hồn) phía sau ngươi thì không cần” Sau khi nói xong mấy lời này, vị tiên sư này liền không hề để ý đến ba người, lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Cố đông chủ tự nhiên ý thức được lập tức lui ra ngoài.

Nhưng Hàn Lập đối với việc người này nhìn ra thân phận chân thật của Khúc Hồn có chút để ý, sau khi liếc mắt nhìn một lúc, cũng không tiếng động rời ra ngoài.

Sau khi Hàn Lập đi ra ngoài không bao lâu, vị Dương tiên sư này lại mở hai mắt ra, có chút không hiểu thì thào lẩm bẩm:

“Luyện thi này thực có chút cổ quái, rõ ràng là tử thi hoàn toàn, sao còn có linh khí phát tán ra bên ngoài đây? Chẳng lẽ là một loại Luyện thi thuật mới?”

Tiếp theo, lão giả mặt vàng lại bắt đầu chìm vào trong trầm tư…

Mà bên ngoài, Cố đông chủ sau khi xuất cảng liền thuê một cỗ thú xa (xe thú) do hai con quái thú nửa trâu nửa dê kéo, mang theo Hàn Lập đi dọc theo một đại lộ trên đảo.

Trên đường, loại xe này nhiều như lông trâu, có vẻ rất nhộn nhịp.

Nhưng sau khi chiếc xe xuyên qua vài tiểu trấn sạch sẽ náo nhiệt, loại xe này rõ giảm đi rất nhiều, thậm chí sau khi quành vào vài đường nhỏ, người và xe gặp được trên đường lưa thưa không có mấy.

Sau khi vội vã đi như vậy nửa ngày, chiếc xe rốt cuộc cũng đến một nông trang rộng mười mấy mẫu. Trước nông trang có rất nhiều chủng loại nông tác vật (cây trồng nhà nông) kỳ quái mà Hàn Lập chưa bao giờ thấy qua.

Có loại thực vật ngũ cốc, trông giống như cây lúa nhưng lá cây vừa thô lại vừa dẹt, có màu hồng tím, còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Có loại thực vật rau xanh, ngoại hình cực kỳ giống bắp cải nhưng bắp cải của Thiên Nam làm gì có cái nào lớn bằng nửa người hơn nữa ở giữa còn có một vài đóa hoa nhỏ màu lam như vậy đâu…

Ở nơi trồng mấy cây rau này có mười mấy người bộ dáng nông phu loay hoay trồng trọt.

Một khung cảnh nông viên thật an tường!

Hàn Lập đang có cảm giác mới mẻ khi nhìn thấy cảnh này thì thú xa đã ngừng lại trước một tòa nhà.

Hàn Lập mang theo Khúc Hồn nhảy xuống trước, nhìn về bốn phía nơi đây.

Phụ cận tòa nhà có đủ loại thúy tùng màu xanh, hơn nữa bên cạnh còn có một tòa đồi núi không nhỏ, xung quanh cũng rất trang nhã và yên tĩnh, khá độc đáo.

Cả tòa nhà bị một bức tường đất cao hai trượng bao phủ, mà sau bức tường là một tòa trạch viện, trông mới tinh dị thường, phảng phất như mới xây không bao lâu…

“Đây là Cố gia!” Hàn Lập trong lòng thầm khen một tiếng nhưng sau khi ánh mắt cẩn thận dò xét trên cây tùng vài lần, thần sắc lơ đãng đã có biến đổi.

Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện ra, tại các cây tùng khắp bốn phía của tòa nhà lộ ra vài tia khí tượng của trận pháp, hiển nhiên các cây này đã bị hạ cấm chế.

Hàn Lập xem ra, mấy cái này tuy không được gọi là cái trận pháp cao minh gì, nhưng cũng đủ để vây khốn người tu tiên cấp thấp.

Hàn Lập đang chìm vào trong hồ nghi thì Cố đông chủ đã xuống xe, cười bồi nói: “Hàn tiên sư, trước hết hãy đến nhà ta nghỉ ngơi một lát đi! Ta sẽ kêu hạ nhân chuẩn bị rượu ngon đặc sản trên đảo cho ngài!”

Hàn Lập nghe xong, có chút thất thần nhìn bốn phía xung quanh, rồi cười cười trả lời: “Đến đây rồi, ta cũng không quấy rầy gia đình Cố đông chủ nữa, ở địa phương kia tạm trú một chút là được rôi. Đợi khi xong việc rồi sẽ lại tìm một chỗ ở lâu dài”.

Nói xong lời này, Hàn Lập lấy tay chỉ chỉ phương hướng nào đó một bên.

Cố đông chủ và Vương Trường Thanh nhìn theo hướng ngón tay Hàn Lập chỉ, thấy được chỗ đồi núi cô linh kia, không khỏi hoàn toàn ngây dại.

Nhưng sau khi nhiệt tình mời vài lần nữa không có kết quả, đành phải tùy ý để vị tiên sư có chút quái dị này chầm chậm đi lên núi.

Hai người bọn họ bất đắc dĩ sau khi liếc mắt nhìn theo đành đi vào tòa nhà.

Hàn Lập mang theo Khúc Hồn dọc theo một con đường khá lớn bên sườn núi lên đến một mô đất trên đỉnh núi, sau đó từ trên nhìn xuống Cố gia trang dưới chân núi.

Chỉ thấy, Cố đông chủ đang được một đám nam nam nữ nữ xúm xít xung quanh đi vào một gian cự trạch trung tâm trang tử. Sau đó đám người liền tự động tản ra, chỉ còn có vài người có chút thân phận, ăn mặc hoa lệ đi theo tiến vào trạch viện.

Hàn Lập khẽ nhếch mép rồi xoay người lại làm việc của mình.

Hắn trước tiên tìm một vùng đất bằng phẳng ở lưng chừng núi. Tiếp theo nhanh chóng chọn ra vài cây tùng to, xuất pháp khí nhanh chóng chia nhỏ mấy cây đó, sau đó Khúc Hồn làm việc.

Nửa canh giờ sau, một tòa tiểu mộc ốc đơn giản xuất hiện trên đồi núi. Hơn nữa trong phòng đầy đủ bàn gỗ, ghế gỗ, thậm chí cả giường gỗ.

Một tháng tiếp theo, Hàn Lập ở trong phòng mỗi ngày đều phục đan, dụng dược, luyện khí đả tọa, cố gắng để sớm có ngày có thể khôi phục tu vi.

Mà Cố đông chủ và Vương Trường Thanh kia, trong thời gian này cũng đến đây vài lần, cùng Hàn Lập thương lượng một ít về việc xuất thủ khiêu chiến, sau đó không dám chậm trễ Hàn Lập tu luyện lại vội vàng rời đi.

Nhưng Cố đông chủ coi như là có lòng thành, cách một đoạn thời gian đều phái người lên núi đem một ít thực phẩm tinh mỹ lên cho Hàn Lập hưởng dụng.

Hàn Lập tự nhiên sẽ không khách khí vui lòng nhận lấy.

Trong đó có vài loại hoa quả phi thường ngon ngọt làm Hàn Lập ăn đến căng bụng, hiển nhiên là loại đặc sản hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Vào vài ngày cuối cùng của một tháng đó, tu vi Hàn Lập khôi phục đến trình độ tầng thứ năm Luyện khí kỳ.

Điều này tuy làm cho hắn có chút ngoài ý muốn nhưng trong lòng càng thêm vài phần chắc chắn.

Bởi vì theo như lời vị Cố đông chủ kia, tiên sư được mười hộ kia thỉnh mời cũng không phải là có những nhân vật có tu vi kinh người gì.

Trừ một vài người, còn lại đa số đều là tu vi Luyện khí kỳ sáu, bảy tầng, mà việc chọn đối thủ cần phải bắt thăm quyết định. Chỉ cần vận khí Hàn Lập không phải rất tệ, việc hạ đối thủ tuyệt đối không thành vấn đề.

Hơn nữa vị Cố đông chủ này vì muốn gia tăng phần thắng cho Hàn Lập, còn sưu tầm xung quanh được hai, ba pháp khí lợi hại, muốn tăng cường thực lực cho Hàn Lập.

Khi Hàn Lập thấy vài món chỉ miễn cưỡng được tính là thượng giai pháp khí này, mặc dù trong lòng xem thường nhưng cũng phải thu lấy, làm như vậy Cố đông chủ mới có thể an tâm!

Hai ngày sau khi Hàn Lập khôi phục tu vi tầng thứ năm, Cố đông chủ và Vương Trường Thanh rốt cục vẻ mặt khẩn trương tìm đến Hàn Lập.

Hàn Lập không nói nhiều, trực tiếp lên xe do loại quái thú kia kéo thẳng đến một nơi nào đó trên đảo.

Thú xa sau khi chạy liên tiếp hai canh giờ liền đem bọn họ vào một thành thị được kiến tạo hoàn toàn bằng đá trắng.

Trước thành, ở cửa thành còn có không ít vệ binh phàm nhân trấn thủ.

Nếu có người đi ra ngoài, bọn họ sẽ không truy hỏi, nhưng người muốn vào thành phải xuất ra một khối lệnh bài giống như khối của Hàn Lập đem cho họ kiểm tra mới được.

Chẳng qua, khi Hàn Lập vào thành thì vệ binh lấy ra một cái vòng tròn bằng đồng, khua khua trên người Hàn Lập vài cái, sau khi thấy trên vòng tròn có lục quang phóng ra thì lập tức cung kính hành lễ với Hàn Lập, rồi kiểm tra lệnh bài Cố đông chủ và Vương Trường Thanh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/07/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Phần 68 Tần Tiên Nhi sắc mặt đỏ ửng, vội vàng cúi đầu, e thẹn nói: Tướng công, chàng đáng ghét chết đi được, sư phụ còn ở đây, chàng không thể đợi chút nữa hãy nói sao. Nghe tướng công nói những lời này, trong lòng nàng mừng rỡ vô cùng, lại có chút kiêu ngạo, mi mục hàm tình, ánh mắt thâm sâu chăm chú lên mình tướng công. Thấy đồ đệ của mình bị người ta cuỗm mất rồi, An Bích Như chỉ đành tươi cười, duyên dáng nói : Lâm tướng quân, ngươi thật sự có biện pháp. Đâu có, đâu có, cũng như nhau thôi, sư phụ tỷ tỷ cũng có biện...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Mảnh đất lắm người nhiều ma - Tác giả Nguyễn Khắc Trường
Phần 26 Giữa lúc Tùng đang được người ta sốt sắng đưa ra tính toán như vậy, thì bây giờ Tùng mới chếnh choáng về đến nhà. Không rượu không chè, nhưng đầu óc Tùng đang bàng hoàng ngơ ngẩn về cuộc họp đã bị phao tin, bị xuyên tạc, về ánh mắt bừng cháy và những lời hào hển của Minh. Bà Sang đang sảy thóc quèn quẹt ở góc sân, vừa thấy con trai về lên ngừng tay quay lại. Rõ ràng là bà đang rất sốt ruột chờ Tùng. Bà nói giận dỗi, đó là cách phản ứng của bà từ khi Tùng đã đủ tư cách làm chủ gia đình: Cả làng người ta đang...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện sex Full Truyện xã hội
Dương Thần – Quyển 11
Phần 68 Một đêm trôi qua. Vừa sáng sớm, ba người đã xách balo lên, những dược liệu đã kiếm được cũng không thể vứt đi được, nên cũng mang theo luôn. Trước khi đi, Dương Thần nhét thêm ít than củi tối hôm qua đốt vào trong túi. Lưu Minh Ngọc nhìn thấy như vậy, hiếu kỳ hỏi: Ông xã, anh không sợ mệt sao, sao đến cả than củi cũng mang theo là sao, mặc dù chúng ta không có thức ăn và nước uống, nhưng tốt xấu gì thì vẫn còn cái bật lửa a, lúc nào đốt lửa mà chẳng được. Trước mặt Tiêu Chỉ Tình Lưu Minh Ngọc vốn không quen việc xưng hô...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng