Hàn Lập - Quyển 4

Phần 99

Lúc này Hàn Lập đang ở trong phòng ngủ âm thầm suy nghĩ thì trên mặt đột nhiên thần sắc nhất động, xoay người đi ra ngoài.

Khi hắn đi tới đại môn động phủ đã phong bế nhiều năm chưa từng mở ra thì chỉ vừa mới liếc mắt nhìn một cái đã thấy trước cấm chế của động phủ có bảy, tám đạo truyền âm phù màu sắc khác nhau, giống như những con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi.

Chứng kiến cảnh này, Hàn Lập khẽ nhíu mày, xuất ra cấm chế lệnh bài, miệng nói ra một tiếng ‘Thu’, nhất thời tất cả truyền âm phù này như được đại xá bay vụt tới trong lòng bàn tay hắn.

Hàn Lập không di chuyển mà chỉ bất động thanh sắc tra xét.

Truyền âm phù này gần một nửa là của những tu sĩ Kết đan kỳ ở gần đó phát tới chúc mừng. Những cái còn lại là của mấy tổ chức lớn nhỏ muốn chiêu lãm hắn, có tổ chức nguyện ý lấy chức khách khanh trưởng lão trao cho hắn, có tổ chức dùng kỳ trân dị bảo thậm chí còn có cả những nơi đem một đôi tuyệt sắc tỳ nữ làm lễ vật chiêu lãm.

Nghe những lời này, Hàn Lập cặp mắt trắng dã đảo đảo qua lại.

Mấy cái truyền âm phù của Kết Đan kỳ tu sĩ thì hắn khách khí trả lời một chút, còn của mấy tổ chức kia thì trực tiếp cự tuyệt.

Hắn cũng không nghĩ tiến vào Kết Đan kỳ liền có thể gối cao đầu mà ngủ, mà vẫn phải dành nhiều thời gian để củng cố lại cảnh giới của mình, tiếp tục bảo trì trạng thái ổn định.

Những ngày kế tiếp, Hàn Lập bắt đầu thường xuyên tìm đến động phủ của mấy vị Kết Đan kỳ tu sĩ gần đó, khiêm tốn xin được thỉnh giáo một ít vấn đề cần chú ý sau khi tiến vào Kết Đan kỳ.

Bởi vì điều hắn hỏi cũng không phải điều bí mật gì nên các tu sĩ này cũng rất vui lòng chỉ điểm cho hắn một vài điểm.

Điều này làm cho Hàn Lập gặp tiện lợi không nhỏ!

Bất quá, các tu sĩ đối với việc Hàn Lập sau khi Kết đan còn có thể bảo trì dung nhan trẻ tuổi như thế thì rất hâm mộ.

Dù sao trừ phi là trời sanh tư chất hơn người hoặc là giống như Hàn Lập có đông đảo linh dược phụ trợ tu luyện, đại bộ phận tu sĩ khi Kết đan thì tuổi đều đã không nhỏ.

Cho dù sau khi Kết đan thì tuổi thọ sẽ gia tăng nhiều, nhưng gương mặt cũng sẽ không trở lại bộ dáng lúc trẻ tuổi, nhiều lắm thì cũng chỉ giảm lại tốc độ già yếu mà thôi.

Đương nhiên là có những người tu luyện công pháp có kỳ hiệu trú nhan, cũng có thể sau khi Kết đan mà vẫn còn trẻ như thiếu nam thiếu nữ.

Hàn Lập không có bảo vật gì trân quý để ra mắt, lúc này dùng mấy viên Định Nhan Đan trong tay đổi lấy một ít vật phẩm trân quý của mấy tu sĩ kia, mọi người đều rất hài lòng.

Sau vài lần lui tới như thế, Hàn Lập cùng với những người này mặc dù còn chưa được gọi là hảo hữu, nhưng rốt cuộc cũng đã quen mặt nhau.

Mọi người, ngươi một câu đạo hữu, ta một câu huynh đài, ở chung cũng không tệ lắm.

Trong lúc ở đây, Hàn Lập đồng thời luyện hóa “Lục Hoàng Kiếm” và tìm chung quanh tài liệu để luyện chế pháp bảo và Khôi lỗi cấp ba.

Có rất nhiều tài liệu để luyện chế pháp bảo, địa phương, phương pháp luyện chế lại càng thiên kỳ bách quái, đủ loại không hề giống nhau.

Dưới tình huống tốn hao thời gian và tâm huyết bồi luyện giống nhau, dùng tới tài liệu tốt sẽ luyện chế ra pháp bảo so với dùng tài liệu bình thường hoàn toần khác nhau, uy lực lớn hơn và tiềm lục cũng tăng lên.

Thậm chí cho dù dùng tài liệu giống nhau, nhưng bí pháp luyện chế pháp bảo lại không giống nhau, uy lực và công hiệu còn có thể bất đồng lớn.

Cho nên trừ một ít phương pháp luyện chế pháp bảo bình thường mà mọi người đều biết, còn những bí pháp luyện chế đặc thù, các tông môn và thế lực đều sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài.

Nhưng điều này cũng không phải có tài liệu tốt nhất và phương pháp luyện bảo tốt nhất thì pháp bảo được chế ra nhất định sẽ uy lực vô cùng.

Uy lực chân chính của pháp bảo quan trọng nhất là dựa vào việc luyện hóa nó của nguyên thần bên trong tu sĩ, không ngừng bồi luyện và tư dưỡng.

Nếu chủ nhân của pháp bảo lười biếng không chịu tốn thời gian như đã nói, thì uy lực của pháp bảo không bằng một kiện pháp bảo bình thường, mà chuyện này cũng là chuyện rất phổ biến.

Mà Hàn Lập muốn luyện chế “Thanh trúc phong vân kiếm”, tên như ý nghĩa chủ yếu cần tài liệu linh trúc vài nghìn năm tuổi để luyện chế.

Nguyên tài liệu này, nếu Hàn Lập lấy sử dụng công năng thôi thục của bình nhỏ, tiêu hao thêm một ít thời gian thì sẽ rất dễ dàng có được. Nhưng hắn không có đem những cây trúc bình thường để vào mắt, mà muốn tìm mốt ít dị chủng thần trúc trong truyền thuyết để làm tài liệu luyện chế pháp bảo.

Kết quả là Hàn Lập ở phường thị tìm kiếm cho đến nay nhưng vẫn không tìm được phẩm loại có thể làm hắn vừa ý.

Mặc dù trong lòng có chút nóng nảy nhưng Hàn Lập vẫn ôm ý nghĩ thà không có còn hơn xài đồ kém, không thể làm gì khác hơn đem chuyện luyện chế pháp bảo tạm thời gác lại.

Cũng may hắn còn có thanh “Lục Hoàng Kiếm” kia và vài món Phù bảo để hộ thân, nhất thời cũng không cần lo.

Pháp bảo không có cách nào luyện chế, Hàn Lập tự nhiên đem ánh mắt chuyển sang việc chế tác Khôi lỗi mới.

Tam cấp khôi lỗi dựa theo lời Khôi Lỗi chân kinh thì một kích toàn lực của nó tương đương so với Trúc cơ trung kỳ tu sĩ, tài liệu luyện chế cũng càng trở nên tốn kém và sẽ xuất hiện nhiều loại hình thái Khôi Lỗi khác nhau.

Hàn Lập sau khi cân nhắc qua thì đã chọn gỗ làm chất liệu chủ yếu để chế viên hình Khôi Lỗi.

Loại Khôi Lỗi này, mặc dù cần rất nhiều thiết mộc đặc biệt và đến khi luyện chế thì cũng phải cần thêm Thiên tinh mộc hi hữu.

Nhưng nếu là tài liệu bằng gỗ, Hàn Lập tự nhiên có thể dùng lục dịch thôi sanh ra, có thể giảm được rất nhiều chi phí.

Ngay cả khi như vậy, thì nguyên liệu phụ trợ để nó thăng giai cũng tốn một số tiền thật lớn, hơn nữa bây giờ số lượng Khôi Lỗi tăng lên nhiều, tổng tiêu hao tự nhiên càng phát ra nhiều kinh người.

Số linh thạch này mặc dù không đến nỗi làm cho Hàn Lập tán gia bại sản, nhưng cũng làm cho hắn sau khi kiếm đủ tài liệu một lần nữa trở nên tay trắng.

Bất đắc dĩ, Hàn Lập không thể làm gì khác hơn là một lần nữa xuất ra một bộ phận tài liệu trân quý lấy được từ yêu thú cấp năm, mới tạm hoãn được tình cảnh quẫn bách này.

Nhưng Hàn Lập không nghĩ tới, hắn cho dù đã vạn phần cẩn thận, lần xuất ra tài liệu này đã làm cho một số người chú ý đến.

Vào một ngày, hắn mang theo một ít tài liệu vừa cùng một vị thương gia ở nơi khác giao dịch xong, đang muốn trở về động phủ thì lại bị một vị thiếu nữ hòa nhã, xinh đẹp ngăn cản tại ngã tư.

“Vị này chính là Hàn tiền bối sao? Phu nhân nhà chúng ra xin mời tiền bối đến Thanh Hà trà quán cách đây không xa gặp mặt! Tiền bối có thể đến phủ một chuyến được không? Nếu ngài không đi, tiểu nữ tử sẽ bị phu nhân nghiêm trị…” Vị cô nương này ra vẻ khó xử, đáng thương nói.

“Không có hứng thú!” Hàn Lập sau khi liếc mắt xem xét thiếu nữ một chút, không do dự lập tức cự tuyệt.

Hắn chỉ nhìn qua đã thấy được nữ tử này mặc dù tu vi chỉ là Luyện khí kỳ, nhưng tựa hồ tu luyện mị thuật nào đó, còn không biết nặng nhẹ dám len lén sử dụng với hắn, tự nhiên sẽ không nể mặt đối phương.

Nghe xong lời này của Hàn Lập, thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi này trở nên kinh hoảng vội vàng luôn miệng cầu khẩn:

“Hàn tiền bối! Nếu ngài không đi, vãn bối thật sự không thể báo cáo sao cho tốt, thậm chí vãn bối có thể…”

Không đợi thiếu nữ nói xong, Hàn Lập sắc mặt lạnh lung xoay người rời đi.

Mặc dù không biết đối phương là thần thánh phương nào, nhưng hắn cũng không có hứng thú cùng một nữ tử gặp mặt.

“Hàn tiền bối chậm đã! Vãn bối Diệu Âm môn Phạm Tĩnh Mai xin bái kiến tiền bối. Vãn bối quản giáo không nghiêm, vừa rồi Liên nhi có đắc tội, mong tiền bối lượng thứ!”

Hàn Lập vừa mới rời khỏi thiếu nữ được hai bước, phía sau truyền đến thanh âm ngọt ngào của một nữ tử.

Hắn không khỏi dừng cước bộ, quay đầu liếc mắt nhìn lại.

Chỉ thấy không biết từ khi nào, bên cạnh cô gái kia đã có thêm một nữ tử đầu đội khinh sa. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng da thịt trắng như tuyết, mái tóc đen mượt, dáng người cao ráo, một đôi mắt ngọc trong suốt như nước đang nhìn Hàn Lập không chớp.

“Tại hạ không nhận ra phu nhân, có chuyện gì thì nói ngắn gọn đi, Hàn mỗ còn phải về phủ tu luyện!” Hàn Lập bất động thanh sắc nói, trong lời nói mang theo ý không muốn nói chuyện.

Nữ tử tự xưng là “Phạm Tĩnh Mai” này nghe vậy, có chút nao nao, nhưng lập tức cười khẽ nói:

“Hàn tiền bối đã sảng khoái như vậy, tiểu nữ tử sẽ nói thẳng. Tiền bối gần đây có phải đã xuất ra một số lượng tài liệu yêu thú trân quý hay không? Bổn môn đối với tài liệu này cảm thấy hứng thú, muốn tìm tiền bối hảo hảo bàn luận một chút. Bất quá nơi này lắm người nhiều miệng không bằng theo ta đến trà quán bàn bạc một lần, tiền bối thấy thế nào?”

Nghe được đối phương nói ra nguyên nhân và yêu cầu như vậy, Hàn Lập hai mắt nheo lại, ngưng thần nhìn nữ tử này một hồi, đến khi trong đôi mắt đối phương lộ ra ý ngượng ngùng thì mới ngang ngạnh nói:

“Hảo, vậy ngươi đi trước dẫn đường đi!”

“Đa tạ tiền bối đã nể mặt, Hàn tiền bối xin mời qua bên này!” Ánh mắt nữ tử lộ ra vài phần vui mừng, vội vàng bước nhanh về phía trước, mà thiếu nữ kia thì cúi đầu ủ rũ đi theo sau.

Bất quá, thiếu nữ kia mặc dù đi trước hắn, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn trộm Hàn Lập một cái vừa lúc gặp ánh mắt của hắn, làm thiếu nữ được gọi là Liên nhi này hoảng sợ vội vàng ngoảnh mặt lại, hai tai trở nên đỏ ửng.

Điều này làm cho Hàn Lập lộ ra ánh mắt cười mà như không phải cười, trong lòng có chút buồn bực.

Quán trà theo lời nữ tử Diệu Âm Môn cũng không xa, sau khi đi một lát Hàn Lập đã theo các nàng đi vào bên trong lầu các có một lá cờ ‘Trà’ thật lớn.

Lúc này người uống trà cũng không nhiều, trong đó có một vị trung niên nhân đang phẩm trà, vừa thấy nữ tử và thiếu nữ đi đến thì vội vàng đứng dậy chạy đến trước mặt nói:

“Sư thúc, phòng đã được sắp đặt rồi! Có thể cùng khách nhân đi vào”.

“Tốt, đến lúc đó ngươi thủ ở ngoài cửa” Phạm Tĩnh Mai thản nhiên phân phó.

‘Vâng’.

Sau đó trung niên nhân dẫn hai nàng và Hàn Lập lên lầu hai, tiến vào trong một gian phòng tao nhã.

Bên trong phòng cũng đã có một vị lão giả áo xám, đang thong thả pha một bình trà nóng, nhiệt khí đằng đằng thấy đám người Hàn Lập vào mà mi mắt cũng không động lấy một cái.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/07/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 6
Phần 56 Minh Thúc bôn ba ở Nam Dương suốt một thời gian dài, thấy cái đồng hồ vàng bốc mùi xác thối nồng nặc, liền nhận định ngay nó đã bị trúng thuật Giáng Đầu. “Giáng, Cổ, Thống” được gọi là Tam đại tà thuật của Nam Dương. “Thống” là thuật dùng các loại pháp môn mà người bình thường không thể tưởng tượng được để chế thành kỳ độc; nguyên lý của “Cổ” không nằm ngoài một chữ “hoặc”, là một loại tà pháp khiến người ta mê thất tâm trí bằng sâu độc; còn thuật “Giáng Đầu”, là yêu thuật sử dụng phù chú, tinh thể, hồn ma làm trung gian hại người, trong đó, các loại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Miêu Nghị – Quyển 32
Phần 99 Thấy phu quân cũng vừa ý Ngưu Hữu Đức, Hoàng Phủ Đoan Dung trong lòng đầu tiên là vui vẻ, chợt lại buồn bã, khẽ thở dài một tiếng: Ngọ Ninh, có một số việc chúng ta trong lòng biết rõ, giả như... Giả như... Ngọ Ninh đưa tay vỗ vỗ sau lưng của nàng, cười nói: Giả như cái gì? Hoàng Phủ Đoan Dung quay đầu nhìn hắn, giả như một ngày, phía trên sẽ thay máu Quần Anh hội, không muốn để lại Hoàng Phủ gia, chàng sẽ đứng ở bên nào? Sống chết của ta và Nhu Nhu... Câu nói kế tiếp có chút không thể nói ra, phát hiện Ngọ Ninh thần...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Vĩnh Hằng – Quyển 17
Phần 99 Rốt cuộc cái gì là vĩnh hằng... Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần hỗn loạn. Không còn kịp suy tư nữa quá nhiều, hắn lựa chọn tuân theo trực giác của mình, lúc này mắt lộ ra sự điên cuồng, ra tay lần nữa. Thời gian trôi qua, cuộc chiến tranh này từ đầu đến giờ, đã không biết trôi qua bao lâu. Có thể mười năm, có thể hai mươi năm, có thể càng lâu hơn. Bọn họ quyết đấu từ bảy mươi vạn quyền, đạt tới chín mươi vạn quyền, cho đến một trăm vạn quyền, cuối cùng... vượt qua một trăm lẻ tám vạn quyền thậm chí càng nhiều hơn! Thiên địa nổ lớn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng