Hàn Lập - Quyển 5

Phần 64

“Từ lúc bắt đầu đi cho tới bây giờ, chúng ta đã gặp phải mấy đàn kiến rồi?” Hàn Lập nhìn xác của đám kiến đã chết chậm rãi hỏi.

“Bảy đàn rồi! Tuy nhiên những đàn mà chúng ta gặp chỉ là những đàn nhỏ số lượng không nhiều, chứ chưa gặp phải những đàn kiến lớn đông tới hàng vạn con!” Nguyên Dao đứng bên cạnh cất tiếng trả lời.

Hiện tại bây giờ hai người đã đi hơn ngày rồi.

Nghe Nguyên Dao nói xong, Hàn Lập nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút lo âu, dường như đang phải bận tâm, suy nghĩ việc gì đó.

Hắn suy nghĩ một chút, liền trở bàn tay một cái, một đàn Phệ Kim Trùng bay ra cắn nuốt tất cả xác của bầy kiến nằm dưới đất. Sau đó chúng biến thành một đám mây ánh hồng, bay trở về túi linh thú.

Hàn Lập không vội vàng cầm lấy túi linh thú.

“Thế nào? Tâm tình của ngươi dường như rất không cao hứng. Chúng ta đã đi qua khỏi chỗ nguy hiểm nhất của sa mạc này rồi. Từ đây về sau sẽ rất an toàn”.

Nguyên Dao nhìn Hàn Lập, chớp chớp đôi mắt đẹp, có chút kỳ lạ hỏi.

“An toàn, ngươi thực cho là như vậy sao?” Hàn Lập nhìn Nguyên Dao, mỉm cười hỏi lại.

“Chẳng lẽ còn có nguy hiểm nữa à?” Nguyên Dao lơ đãng vừa nhíu mày, vừa có chút không tin tưởng hỏi lại.

“Từ nay về sau, còn có cái gì nguy hiểm nữa thì ta không biết, nhưng ta có thể khẳng định là phía trước chắc chắn sẽ còn có một đàn kiến khổng lồ cùng với kiến chúa của nó. Chẳng lẽ cả một sa mạc rộng lớn như vầy mà chỉ có mấy đán kiến nhỏ vậy sau. Hay là vận khí chúng ta tốt nên không gặp phải đàn kiến khổng lồ. Vì vậy lộ trình còn lại chúng ta phải hết sức cẩn trọng mới được. Nếu qua nửa ngày nữa mà không gặp gì hết thì lúc đó chúng ta mới thực sự là an toàn” Hàn Lập thản nhiên nói.

“Có lẽ ngươi đa tâm! Loại kiến này đúng là hung dữ thật, nhưng chúng không có kiến chúa. Vì vậy không cần phải lo nghĩ nữa!”

Sắc mặt Nguyên Dao có chút thay đổi, nhưng sau đó ra vẻ không biết gì hết, cười cười nói.

“Hy vọng là thế!”

Hàn Lập không nói gì thêm nữa. Tuy nhiên, trong lòng hắn hiểu rất rõ là Thiết Hỏa Kiến thì phải có kiến chúa. Hơn nữa loài kiến này thân thể thì bình thường nhưng linh trí thì rất cao. Nếu như gặp phải, khẳng định là sẽ cực kỳ khó đối phó.

Dường như mấy lời nói trên đây là đúng, nên hai canh giờ sau vẫn không không thấy có vấn đề gì xảy cả.

Sau đó thì vẫn không có chuyện gì xảy ra, phần đường còn lại cũng không gặp thêm đàn kiến nào nữa.

Nhưng Nguyên Dao vẫn cảm thấy dường như có cái gì đó không đúng, trên mặt lộ ra vẻ bất an.

Lúc này đây, hai người bỗng thấy một cái cồn cát cao cao hơn bình thường ở phía trước, liền ngây người ra.

“Đây là…”

Vẻ mặt của Nguyên Dao có vẻ kinh hãi, đôi môi đỏ mọng khe khẽ mấp máy vài cái, nhưng cũng không nói ra thêm lời nào nữa.

Duy chỉ có Hàn Lập thì bình tĩnh thong dong nhưng cũng phải kinh động một chút.

Chỉ thấy phía trên cồn cát đó có một cái trụ bằng thuỷ tinh thật lớn cao khoảng hai, ba mươi trượng.

Cột thuỷ tinh này cực kỳ âm hàn, phát ra các luồng bạch quang nhàn nhạt cực kỳ lạnh, bao quanh một người khổng lồ màu đen cực kỳ xấu xí vào bên trong. Hắn trợn mắt lên, nhìn giống như là một tên ngu ngốc, đứng cạnh trụ thuỷ tinh không một chút cử động. Thật là quỷ dị vô cùng.

Hàn Lập liền cảnh giác, ánh mắt lập tức nhìn ra xung quanh một vòng.

Mặt đất bị cày xới tung lên với những hố to, nhỏ khác nhau nằm rải rác khắp nơi, cho thấy nơi này đã trải qua một hồi đại chiến.

Dị quang trong mắt của Hàn Lập chớp động, sau đó nhìn lại người khổng lồ.

Nhưng chỉ nhìn thấy người khổng lồ có một con mắt, hắn không khỏi kinh ngạc la lên một tiếng: ‘A’.

“Hàn đạo hữu phát hiện ra việc gì?”

Nguyên Dao nghe được tiếng la của Hàn Lập, phục hồi lại tinh thần, liền hỏi.

Hàn Lập mỉm cười, nhưng không có trả lời lại mà chỉ phóng thần thức đi ra ngoài kiểm tra.

Sau khi xác định rõ ràng xung quanh không có người nào ẩn núp nữa, hắn liền đi đến cồn cát, chỗ có trụ thuỷ tinh.

Thấy Hàn Lập ra vẻ thần bí như vậy, Nguyên Dao nộ khí “Hừ!” Lên một tiếng, nhưng cũng đi theo hắn.

Dù sao nếu cách xa Hàn Lập quá thì khi đi vào phạm vi của hàn băng quang thì cô ta lại phải hao phí rất nhiều pháp lực để tự bảo vệ mình.

“Kiến bay!”

Ngay khi đi theo Hàn Lập đến cách trụ thủy tinh khoảng mười trượng, Nguyên Dao hé ra đôi môi đỏ mọng, kinh ngạc nói.

Ở khoảng cách này, rốt cuộc nàng cũng thấy rõ diện mạo thực của người khổng lồ. Thì ra thân thể này là do vô số con kiến đen biết bay tạo thành!

Đứng ở khoảng cách này mà nhìn thì thật sự không biết được, chúng còn sống hay đã chết nữa.

Hàn Lập lúc này dừng bước, ngước mắt xem xét trụ thuỷ tinh như thế nào.

“Nếu những con kiến bay màu đen này đã chết, vậy chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này rồi! Đừng mất thời gian ở đây nữa”.

Nguyên Dao dò xét vài lần, sau đó chậm rãi nói.

“Ngươi làm sao mà biết được chúng nó đã chết chứ? Nói không chừng chúng nó còn sống thì sao đây!”

Hàn Lập có điểm nghi hoặc trả lời.

“Còn sống, việc này làm sao có thể chứ?”

Nguyên Dao kinh ngạc nhìn qua Hàn Lập, có chút khó tin nói tiếp.

“Chẳng lẽ ngươi không biết Vạn pháp môn đại danh đỉnh đỉnh là Huyền Hoàng Kính? Chỉ cần nó chiếu lên thì dù có sinh linh còn sống, thì cũng bị hồn phi phách tán, hơn nữa quanh thân của trụ thuỷ tinh này đã qua nhiều ngày như vậy thì chắc chắn thì chúng nó đã chết rồi”.

“Ta còn chưa nghe nói qua!”

Hàn Lập thành thật trả lời làm cho Nguyên Dao chỉ biết trừng mắt lên nhìn mà không nói lời nào cả.

“Nói như vậy, mấy con kiến đen biết bay này chết là do Vạn Thiên Minh ra tay tiêu diệt” Hàn Lập đi vòng vòng trụ thuỷ tỉnh vài lần rồi hỏi.

“Không phải hắn thì còn ai chứ! Ngươi chẳng lẽ còn muốn đánh nhau? Theo ta thấy thì trụ thuỷ tinh này đã ở đây không biết bao nhiêu thời gian rồi. Dù ngươi có pháp bảo cực mạnh thì cũng không thể phá huỷ nó được. Nếu không thì Huyền Hoàng Kính cũng không được xem là pháp bảo hàng đầu”.

Nguyên Dao liếc Hàn Lập một cái, dường như đoán ra được tâm tư của hắn, mỉm cười nói.

Hàn Lập nghe xong liền bình tĩnh lại hắn liếc mắt. Hai tay đưa tới bên hông lấy ra linh thú túi, liền phóng ra một đám Phệ Kim Trùng bay lên không tập trung lại như một đám mây.

“Đi”.

Hàn Lập không khách khí dùng ngón tay chỉ tới trụ thủy tinh, đám mây Phệ Kim Trùng màu vàng liền phóng tới trụ thuỷ tinh như là mưa sa bão táp.

“Ngươi thật sự muốn đánh nhau với hài cốt của đàn kiến bay kia ư? Phệ Kim Trùng của ngươi quả nhiên thật là lợi hại…” Nguyên Dao mới nửa lời liền dừng lại.

Bởi vì tên khổng lồ bị quang mang màu trắng của trụ thuỷ tinh bao quanh, Nguyên Dao thấy chỉ trong chốc lát, đã hoàn toàn biến mất không còn một chút tung tích.

Ngạc nhiên đến nỗi cái miệng nhỏ xinh xinh của Nguyên Dao liền há ra cả nửa ngày còn chưa chịu khép lại.

Lúc này trong mắt của Nguyên Dao còn động lại nét hoảng sợ. Không ngờ trụ thuỷ tinh và người khổng lồ do kiến đen tạo nên tất cả đều bị thôn phệ sạch sẽ, chỉ còn sót lại trên mặt đất một vật phẩm hình cầu màu đen to khoảng quả trứng gà với hắc quang chớp chớp, lập loè trông rất huyền bí mà thôi.

Hàn Lập vừa thấy vật ấy, trên mặt liền vui vẻ, bước tới vài bước nhặt nó lên.

Cái này gọi là “Luyện tinh”, là do Thiết Hỏa Kiến mỗi ngày ăn khoáng thạch, loại bỏ hết đất cát còn tồn tại trong bụng của chúng. Đây là một loại vật liệu hiếm thấy.

Nhưng việc này rất ít tu sĩ biết được, còn hắn biết được việc này do có đọc qua một quyển sách cổ xưa, nhưng không biết là thật hay giả nữa!

Cho nên khi thấy người khổng lồ do Thiết Hỏa Kiến tạo thành, nhớ đến việc này liền thử một lần xem sao.

Không ngờ là hắn lại tìm được một khối luyện tinh.

Đây chính là vật liệu tốt nhất dùng để tăng cường uy lực của pháp bảo.

Bởi vì chỉ cần nhập một ít loại tài liệu này thì uy lực của pháp bảo đề cao lên không ít, còn bản thể của pháp bảo thì được cường hoá đến cực độ rất khó bị huỷ đi.

Có thể Vạn Thiên Minh không biết đến vật ấy, mà cũng có thể là hắn không để ý đến, thành ra tiện nghi cho hắn hết.

Hiện tại chỉ cần cho hắn một ít thời gian, tế luyện Thanh Trúc Phong Vân Kiếm một chút, thì uy lực của bộ pháp bảo này chắc chắn sẽ tăng cao thêm một bậc.

Nguyên Dao hiển nhiên không biết “Luyện tinh” là vật gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt vui mừng của Hàn Lập thì biết đó là thứ tốt.

Có điều Nguyên Dao cũng không có hứng với nó nên cũng không hỏi gì thêm.

Hai người không nói thêm nữa mà đi vào bên trong. Chỗ này rộng chừng năm sáu mưoi trượng, cao khoảng bảy, tám trượng. Ở giữa là một toà truyền tống trận để trống, xung quanh chỉ có một cái cửa bằng đá màu xanh cao khoảng vài trượng mà thôi.

Cái cửa lúc này đã đóng chặt, vì vậy chỗ này xem ra giống như là một cái ngục tù.

Bên trong thạch điện có nhiều đồ vật bằng đá nằm rải rác với đủ các kiểu, hình dáng. Một số giống như bàn đá, ghế đá, xem qua có hơn mười cái.

Trên mấy ghế đá lúc này có vài gã tu sĩ thần sắc khác nhau đang ngồi.

Gồm có Cực Âm tổ sư, Nho Sam lão giả còn có cả Vạn Thiên Minh, còn lại hầu hết là kết đan hậu kỳ tu sĩ, ngoài ra không có bất kỳ gã tu sỹ nào thấp kém ở đây.

Nhưng giờ phút này, bọn họ mỗi người một sắc mặt âm trầm, không ai có hứng thú nói một chuyện với nhau.

Trong Thạch điện tràn đầy khí tức áp lực cực kỳ căng thẳng!

Cực Âm tổ sư có vẻ lo lắng và sốt ruột, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, trừng mắt nhìn cổ truyền tống trận, trong mắt hung quang chớp động không ngừng!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 05/07/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đường Môn – Quyển 2
Phần 64 Âm Thư và ba gã hồn sư của Lam Phách học viện từ trong lời đối đáp của Phất Lan Đức cùng đại sư, cũng đã đoán được hai người họ hẳn là có quen biết viện trưởng. Lúc này lại như trước án chiếu lễ số, rất nhanh tiến lên vài bước, đi ra ngoài ly ba. Âm thư cung kính hướng tới vị mỹ phụ đứng đằng sau ly ba nói: “Viện trưởng, mấy vị hồn sư tân ứng sinh vừa mới tới, trong đó có sáu người thực lực đã vượt quá sáu mươi cấp hồn lực, chúng ta vô pháp tác chủ, mời người đứng ra định đoạt.” Thân ảnh chợt lóe, mỹ phụ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn
Vợ con tôi là ma cà rồng - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Đăng và Diệu đang sống vui vẻ bên cô con gái Hân của họ. Lúc yêu nhau Đăng nghĩ Diệu là người thường, khi cưới nhau rồi Đăng mới biết Diệu là ma cà rồng, nhưng cô không làm hại ai cả. Cô có sở thích kỳ lạ đó là hút máu của Đăng, cứ vài ngày là Đăng đưa cánh tay ra cho Diệu hút một chút máu. Sau này vợ chồng Đăng sinh ra một đứa con gái đặt tên là Hân, không ngờ cô bé cũng là ma cà rồng. Hân càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ, năm nay đã 17 tuổi, và cô bé cũng thèm hút máu của ba mình. Gia...
Phân loại: Truyện nonSEX
Hàn Lập – Quyển 18
Phần 64 “Nói như thế, mầm linh dược trong tay tiểu nữ tử còn có thể không cách nào được đạo hữu đặt trong mắt rồi. Bất quá, lần này ta cũng không có cách nào ở lại Thiên Uyên thành lâu. Có thể đổi lấy được nhiêu vạn năm linh dược, đổi được bao nhiêu cứ đổi.” Nữ tử yêu tộc vẻ hưng phấn trên mặt thoáng cái giảm đi không ít, than nhẹ một tiếng nói. “Tiên tử không cần gì phải như vậy. Ta cũng chưa nói chỉ cần mỗi linh dược quý hiếm, nếu có thể giúp ta thu thập một chút tài liệu, Hàn mỗ nguyện ý dùng vạn năm linh dược làm điều kiện...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng