Hàn Lập - Quyển 5

Phần 79

“Phi!” Man Hồ Tử hét lớn một tiếng, huyết hồng trong miệng hoá thành một cột sáng bắn ra, đánh lên trên thân thể Huyết Ngọc Tri Thù.

‘Phốc’ một tiếng, cột sáng chạm vào thân thể Huyết Ngọc Tri Thù, nhất thời nổ tung ra.

Một mảng lớn huyết vụ bỗng nhiên xuất hiện ở bốn phía, trong nháy mắt bao trùm lên linh thú.

Huyết Ngọc Tri Thù phát ra tiếng ‘ti ti’, có vẻ nôn nóng bất an, phảng phất như bị kích thích.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh đó, âm thầm tức giận.

“Cuồng bạo chi thuật” vừa nghe danh xưng của pháp thuật này, liền biết là ma đạo bí thuật, khẳng định là có mang theo cả hậu hoạn.

Mấy lão ma này căn bản không cần nói qua với hắn, không chút do dự mà làm, không hề suy xét tới hậu quả do thuật này mang lại cho Huyết Ngọc Tri Thù.

Xem ra bọn hắn nguyên vốn không xem một gã tu sĩ Kết đan kỳ ra cái gì cả.

Mặc dù tâm lý đã sớm có dự liệu đến tình cảnh này, nhưng thực bị người ta đối xử như thế, sắc mặt của Hàn Lập cũng trở nên có chút khó coi.

Lúc này, Huyết vụ đã bị Huyết Ngọc Tri Thù hấp thu gần hết.

Thân thể vốn như thuỷ tinh trong suốt của linh thú hoàn toàn biến thành màu máu đỏ, phảng phất như một viên tinh hồng bảo thạch cực đại.

“Đây là…” Hàn Lập vừa trông thấy màn biến hoá của Huyết Ngọc Tri Thù, lập tức nghĩ tới tình huống phát điên của con Huyết Ngọc Tri Thù lần trước trong động quật dưới đất ở Thiên Nam.

Cả người cũng thành màu đỏ hồng như máu tươi, đây đúng là bộ dạng khi bạo nộ của Huyết Ngọc Tri Thù.

Hàn Lập có chút lo lắng, thần thức đảo qua một cái, cảm nhận được ý nghĩ cuồng bạo, tựa hồ có chút giống như mất cả lý trí.

Hàn Lập trong lòng cả kinh, đang muốn mạnh mẽ trấn an Huyết Ngọc Tri Thù thì Man Hồ Tử đứng bên cạnh lại đột nhiên hét lớn một tiếng.

“Lo lắng làm gì? Nhanh kêu Huyết Ngọc Tri Thù của ngươi kéo đi. Cuồng bạo chi thuật này có hạn chế về mặt thời gian” Man Hồ Tử trừng mắt quát.

Hàn Lập nghe xong những lời ấy, không khỏi âm thầm bực tức. Nhưng cũng chỉ có thể khiến Huyết Ngọc Tri Thù tiếp tục phát lực.

Cũng may Huyết Ngọc Tri Thù tuy tiến vào trạng thái cuồng bạo, nhưng đối với mệnh lệnh của chủ nhân vẫn là nghe theo. Lúc này một trận huyết hồng quang trong mắt lóe lên, mấy chiếc chân nhọn đồng thời cào mạnh xuống, thù ti căng thẳng dần dần từng chút một được kéo về phía sau.

Một trận chấn động còn mạnh hơn lần trước ba phần xuất hiện, nương theo đó là vài tiếng sấm từ bên trong động phát ra.

Nhìn thấy cảnh đó. Trên mặt đám người Man Hồ Tử cơ hồ đồng thời hiện lên vẻ vui mừng.

Tiếp đó, một cỗ lam quang chói mắt đột nhiên từ trong động bắn mạnh ra ngoài, trực tiếp bắn lên cao hơn mười trượng so với tế đài.

Trong nháy mắt Hàn Lập cảm thấy lạnh lẽo cả người, tiếp đó lại là ấm áp.

Một đạo quang tráo màu xanh lập lòe đang bao lấy gã vào bên trong.

Hàn Lập sửng sốt một lúc mới phát hiện là lão giả nho sam kia đem bảo quang trên người phóng đại lên vài lần, khiến gã cũng được bảo hộ vào trong đó.

“Cẩn thận một chút! Khi Hư thiên đỉnh được kéo lên, sẽ bạo phát ra hàn lưu lợi hại gấp mấy lần so với lúc trước. Ban đầu khi việc bất ngờ này phát sinh, không biết đã khiến cho bao nhiêu tu sĩ không đề phòng ăn phải quả đắng” Lão giả thần sắc trịnh trọng, lẩm bẩm nói.

Theo như nội dung nói thì người nghe ở đây chắc hẳn phải là Hàn Lập, nhưng ánh mắt thì căn bản không hề liếc sang phía Hàn Lập cái nào, mà chỉ nhìn chằm chằm không buông hướng về phía trong động.

Lúc này, Thanh Dịch cư sĩ tựa như dị thường khẩn trương.

Hàn Lập nghe xong những lời ấy, tâm trạng ngẩn ngơ.

Lẽ nào trước đây có rất nhiều người đã thử kéo Hư Thiên đỉnh lên mà không thành? Nói như vậy sao vẫn thất bại?

Mặc dù trong lòng có loại nghi vấn này, nhưng Hàn Lập cũng biết hiện tại không phải là lúc hỏi. Gã chỉ có thể quay mặt lại, một lần nữa nhìn kỹ tình hình ở giữa tế đàn.

Hiển nhiên Hư Thiên đỉnh rất nặng, hai con Hoả mãng có dùng toàn lực vẫn chỉ là hơi co rút lại một chút mà thôi. Lam quang trong động càng ngày càng chói mắt.

Lúc này không cần nói đám người Cực Âm, ngay cả hai người Ô Sửu và Huyền Cốt ở dưới tế đàn cũng nhìn chằm chằm không hề nháy mắt.

Chỉ là hai tay Ô Sửu nắm chặt, mặt đầy vẻ hưng phần và tham lam.

Còn ánh mắt của Huyền Cốt lại lộ rõ vẻ phức tạp, vừa có chút mong chờ, cũng có chút chần chừ.

Mắt thấy Hư Thiên đỉnh từng chút từng chút một bị kéo lên. Ngoại trừ tiếng kèn kẹt phát ra từ trên tế đàn, những người khác đều ngưng thần đến nít thở nhìn vào trong cửa động.

Hàn Lập lại không hề nhìn về phía đó, mà có chút lo lắng nhìn Huyết Ngọc Tri Thù của mình.

Cho dù Hư Thiên đỉnh kia có tốt đến mấy, cũng không có khả năng rơi vào trong tay gã. Huyết Ngọc Tri Thù thì lại do tự tay gã tận tâm nuôi dưỡng mà thành.

Lần chú ý này của gã lại có phát hiện bất ngờ, thù ti nguyên có màu trắng nhũ không biết từ lúc nào lại xạ ra một tầng lam mang nhàn nhạt. Mặc dù hết sức yếu ớt, nếu không xem kỹ thì căn bản không cách nào phát hiện ra, nhưng đích xác không phải là màu của thù ti.

Hàn Lập sinh ra nghi hoặc trong lòng, đang muốn quan sát kỹ hơn nữa thì vang lên một tiếng ‘rắc’ từ phía đằng sau mọi người truyền lại.

Thanh âm này mặc dù không lớn, nhưng lúc này đám người trên tế đàn đều yên lặng không nói, tự nhiên khiến cho thanh âm càng to hơn bình thường.

Đầu tiên Hàn Lập cả kinh, sau đó âm thầm vui mừng, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Thanh âm nghe thấy chính là thanh âm do vòng bảo hộ bị người khác xé ra một cách thô bạo, hơn nữa phương hướng truyền đến cũng là chỗ bậc đá đi lên tế đàn.

Đám người Man Hồ Tử đương nhiên cũng nghe thấy thanh âm này.

Lúc này, sắc mặt Man Hồ Tử khẽ biến, quát to một tiếng, sau đó vỗ vào túi linh thú ở bên hông, một đạo hoàng quang bắn ra.

Sau khi hào quang tụ lại, một con linh thú có hình dáng như con báo đốm xuất hiện trước mặt.

Thân thể con báo này không chỉ to gấp mấy lần so với báo bình thường, hơn nữa, ở trên trán còn có con mắt thứ ba, ẩn tàng trong đó có sắc vàng chớp động.

Còn lão giả nho sam thì quay người lại, hàn quang trong mắt chợt lóe, lạnh lùng nói:

“Là đám người Vạn Thiên Minh tới, Thanh Cức Điểu của ta cùng Yêu Thi của Ô đạo hữu đã bị diệt rồi. Bọn chúng quả nhiên lo lắng chúng ta đoạt được bảo, đã quay lại để chém giết”.

“Tận lực trì hoãn thêm một lát thời gian nữa, Hư Thiên đỉnh tuy đã kéo lên được một nửa, nhưng càng đến nửa động thì lực hút lại càng lớn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể kéo ra khỏi động được” Mặt Cực Âm tổ sư bao phủ hàn ý, nhưng không có lộ ra thần sắc kinh hoàng. Đám người chính đạo đi rồi lại quay về, tựa hồ đã sớm nằm trong dự liệu của hắn.

“Cứ như lời Ô huynh nói đi!” Lão giả biết đại chiến sắp diễn ra, câu trả lời cũng hết sức dứt khoát gọn gàng, múa hai tay áo một cái, một đám thanh quang dũng mãnh bay ra, là hơn trăm con Thanh Cức Điểu to bằng con chim sẻ.

Đám chim này chỉ to bằng nắm tay, nhưng là linh điểu có mỏ sắc cánh cứng, từng con từng con bay lơ lửng không tiếng động trên đầu lão giả, xem ra thanh thế thật không nhỏ.

Cực Âm tổ sư đứng bên cũng hai tay bắt quyết, trên người tràn đầy hắc khí đen như mực, đợi ma khí lần nữa tan vào không trung, bốn chung quanh xuất hiện mười bốn, mười lăm con Yêu Thi, toàn thân là thiết giáp.

Man Hồ Tử thì lạnh lùng nhìn hai người, không hề nói năng gì.

Ô Sửu ở phía dưới cũng vội vàng bước vài bước tới gần tế đàn hơn, thần sắc lộ ra có chút bất an.

Con ngươi Huyền Cốt chuyển động vài lần, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không biết là đang suy xét vấn đề gì.

Hàn Lập nhìn thấy hành động này của Huyền Cốt, liền chau mày một cái, nhưng ngay lập tức thần sắc lại trở nên như thường.

Bởi vì mấy đạo cầu vồng đã từ xa đã bay tới, tốc độ vô cùng nhanh, nháy mắt đã đến trước tế đàn.

Hào quang vừa thu lại, đám người chính đạo Vạn Thiên Minh liền xuất hiện trước mặt mọi người.

“Tốt, rất tốt!” Vạn Thiên Minh nhìn nhanh lên Huyết Ngọc Tri Thù đang kéo Hư Thiên đỉnh ở trên tế đàn, và lam quang đến hoa mắt ở trong động, thần sắc bình tĩnh, thốt ra mấy chữ.

Đám người ma đạo nghe xong, ai nấy nhìn nhau, nhất thời không biết lời của đối phương có dụng ý gì.

“Tốt? Ta đương nhiên rất tốt. Nhưng nếu các hạ không quay lại, ta còn ảm thấy còn tốt hơn” Man Hồ Tử trừng mắt, không khách khí đáp trả.

“Vạn mỗ cũng không muốn quay lại chuyến này, nhưng ta vừa mới đi không được bao lâu, đã phát hiện vị tiểu hữu này sớm có Huyết Ngọc Tri Thù đã biệt tích từ lâu. Nếu không như thế, Vạn mỗ sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy!” Vạn Thiên Minh thản nhiên nói.

Nhưng vừa mới nói xong, hắn liền chụm môi một cái, phát ra một tiếng huýt cổ quái.

Đám người Man Hồ Tử ngẩn ra, không biết đối phương đang làm trò gì.

Tảng đá mà Vạn Thiên Minh đang đứng, đột nhiên lóe bạch quang, tiếp đó thoát ra một bay ra một con khỉ màu lam, như một tia chớp bay đến bám vào cánh tay của Vạn Thiên Minh.

Lúc này, trên mặt vị môn chủ của Vạn Pháp môn mới nở ra nụ cười, nhìn về phía đám người Man Hồ Tử, không nói năng gì.

“Hoá thạch thú!” Thanh Dịch cư sĩ vừa nhìn thấy con thú này, không khỏi thất thanh kêu ra tên của tiểu thú.

“Hắc hắc! Nếu không phải tại hạ sớm lưu lại con thú này để giám thị các vị, Vạn mỗ sao có thể đến kịp thời được. Mà Hoá thạch thú này, những bổn sự khác không có, nhưng nó chỉ cần ẩn nấp trong đá, cho dù các vị đạo hữu có pháp lực thông huyền, cũng không cách nào phát hiện ra nó ngay. Xem ra, hậu chiêu này của ta, quả là chính xác”.

“Hiện tại, Vạn mỗ cho các vị hai lựa chọn, một là để ta kích sát chết Huyết Ngọc Tri Thù kia, khiến cho Hư Thiên đỉnh tiếp tục nằm dưới động, hai là hai bên chia đều bảo vật, bản môn chủ không có thể nào để cho ma đạo các người độc chiếm bảo vật ở trong đỉnh” Một tay Vạn Thiên Minh vuốt ve Hoá thạch thú ở trên tay, ánh mắt thì chuyển động nhìn Huyết Ngọc Tri Thù hai lần, mới từ từ nói.

Lúc này, Vạn Thiên Minh tựa hồ đã xoay chuyển được tình thế, bộ dáng không hề sợ đám người Man Hồ Tử không theo.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 05/07/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Nếu có kiếp sau, nhất định anh vẫn sẽ yêu em!
5h AM. Nó ngồi giải toán thì giật mình bởi 1 bàn tay gầy gò chạm nhẹ vào vai nó. Bà Nội: Sao không ngủ mà lại ngồi đây hả? Nó: Dạ con mới ngủ dậy mà! Nó quay đầu lại. Bà: Nói dối! 3 giờ sáng bà dậy đã thấy mày bật đèn rồi! Nó: Đâu có con mới dậy mà! Nó biết bà nói vậy là để thử nó thôi chứ nếu là thật lúc 3h bà đã lên cho nó 1 trận rồi haha. Bà: Ừ, mà mày học nó ít thôi... Dốt 1 tý thì về quê ở luôn với bà cũng được. Nó: Bà nuôi con nổi sao! Nó ngoác...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện teen
Vĩnh Hằng – Quyển 16
Phần 79 Ánh sáng trắng này nhìn kỹ, đúng là một cái đèn lồng cực lớn! Đèn này lồng cũng có kích thước đủ nghìn trượng, không ai cầm theo, tự mình bay ở bên trong tinh không. Mà ở phía mặt sau của cái đèn lồng này, là... hồn vô tận khiến cho Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt! Phóng tầm mắt nhìn lại, số lượng hồn này sợ rằng nhiều tới mức phải tính bằng mười vạn một. Biểu tình mỗi một hồn đều giống như mất cảm giác, không có bất kỳ linh động nào. Ở trong không khí trầm lặng này, chúng đi theo đèn lồng phía trước, bay về phía xa! Từ phía xa nhìn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lưu Phong – Quyển 6
Phần 79 Mộ Dung Uyển Nhi nao nao, lập tức cười nói: “Uyển nhi nguyện ý rửa tai lằng nghe.” Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta sang bên kia, ta chỉ kể chuyện xưa cho một mình nàng nghe” Nói xong Lưu Phong dẫn Mộ Dung Uyển Nhi đến dưới tán cây hòe. Cây đại thụ này, cành lá rậm rạp đến nổi ánh trăng đang treo giữa trời kia cũng không cách nào xuyên xuống được, nhưng hai người họ cũng không phải người thường, ánh sáng không hề ảnh hưởng đến thị lực bọn họ. Chỉ là Mộ Dung Uyển Nhi có chút bối rối, trời mới biết Lưu Phong muốn dẫn nàng vô chỗ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng