Trong lúc đám người Cực Âm, Vạn Thiên Minh giằng co ở phía trên, Hỏa lang bị Ô Sửu cùng Huyền Cốt liên thủ vây khốn lại làm ra một cử động khiến cho hai người cảm thấy ngoài ý muốn.
Nó gầm nhẹ một tiếng, hai đầu đồng thời hướng vào giữa vặn vẹo một hồi, cuối cùng biến thành một con cự lang lông bạc một sừng.
Cự lang này không chần chờ cúi đầu, một đoàn ngân quang chói mắt từ trên chiếc sừng bạc của nó bắn nhanh ra.
Quang đạn này không lớn, chỉ cỡ chừng nửa thước. Nhưng sau khi thoát khỏi sừng liền phát ra âm thanh, chợt lóe tức thì công kích lên trên người của hắc mãng tạo ra một lỗ hỗng lớn, cuối cùng bắn thủng lục võng.
Ngân quang đạn này không biết là thuộc tính gì, lục võng sau khi va chạm với nó lập sức đổi sắc, trong nháy mắt liền biến thành một làn khí xám trắng, biến mất vô ảnh vô tùng.
Ô Sửu và Huyền Cốt thấy như thế đồng thời kinh hãi không thôi.
Ô Sửu vội vàng bắt một pháp quyết, một đạo hắc quang từ ngón tay bắn tới trên thân thể hắc mãng sắp tan biến. Lỗ hổng kia lập tức lóe lên u quang, từ từ hợp lại, ma thân hình cự mãng lại một lần nữa bắt đầu ngưng đọng lại.
Về phần Huyền Cốt, sau khi cả kinh liền nhìn chằm chằm vào ngân sắc cự lang, dường như đang nghĩ tới điều gì. Nhưng sau khi hắn trù trừ một lúc, sắc mặt trịnh trọng hé miệng ra, phun ra một thanh tiểu đao màu xanh biếc.
Đao này khoảng hơn một tấc, ngắn mà lại không có chuôi, đao mang bất định, vừa nhìn liền đã biết không phải là vật phàm.
Nhưng trong lòng Hàn Lập chợt động, không khỏi liếc nhìn pháp bảo này vài lần.
Nếu như hắn cảm ứng không lầm thì thanh tiểu đao này rõ ràng là do một cây Kim Lôi Trúc nhỏ mà tạo thành, chỉ là sử dụng pháp thuật thay đổi diện mục vốn có của nó mà thôi.
Huyền Cốt này chẳng lẽ là điên rồi sao? Cực Âm đang ở trên không trung mà hắn dám sử dụng pháp bảo này trước mặt hắn. Năm đó Cực Âm cũng chính vì muốn bảo vật này mà ám toán hắn.
Tuy nói thuật che mắt thi triển quả thật rất cao minh, nếu không phải là bổn mạng pháp bảo Hàn Lập tu luyện cũng là Kim Lôi Trúc, thì sợ rằng cũng không cách nào phát giác ra điều kỳ dị. Nhưng như vậy cũng chính là quá mạo hiểm.
Chẳng lẽ ngân lang này có điều gì cổ quái? Khiến cho lão ma này mạo hiểm phải đắc thủ cho bằng được? Hàn Lập tâm niệm vừa chuyển, nghi hoặc không thôi.
Ngay trong lúc này, ngân sắc cự lang trong màn hào quang kia lại bắt đầu rút nhỏ thân hình lại. Đảo mắt đã hóa thành một con tiểu lang khoảng một thước.
Tiếp đó, ngân quang chớp động, thân hình nó chợt lóe lên từ trong lỗ hổng chỉ mới khép lại được một nửa kia bay ra ngoài. Thoát khỏi sự kềm hãm của hắc mãng.
Huyền Cốt thấy như vậy liền vung tiểu đao lên, một đạo lục quang đón đầu nó.
Sau khi ‘phành’ một tiếng, ngân lang và tiểu đao đồng thời bay ra ngoài.
Thân thể ngân lang không ngờ lại cứng rắn như vậy, bộ dáng như không chút bị thương.
Nói đến cũng vừa khéo, thân hình ngân lang bị bắn ra ngoài vừa đúng hướng Hàn Lập đứng mà bay đến.
Có chuyện tốt dâng đến tận cửa như vậy thì mọi băn khoăn của Hàn Lập đều vứt ra sau, không hề suy tư đem hoa lam hướng lên trên người ngân lang đánh một cái.
Đồng thời, vì sợ cổ bảo này không vây khốn được ngân lang, tay phải của Hàn Lập còn hướng đến túi trữ vật nhấn một cái, năm cái vòng đồng từ trong túi trữ vật bay ra ngoài.
Một ít thanh khí phun lên trên, ánh sáng ngũ sắc lóe lên rồi mờ dần, vòng đồng cũng lập tức biến mất không thấy đâu.
Cơ hồ ngay lúc đó, một âm thanh bỗng nhiên vang lên.
Ngân Lang vừa mới ngừng lại, chưa kịp chạy khỏi thì trên tứ chi và đầu đều hiện lên mấy cái vòng đồng vừa mới ẩn đi kia. Sau khi quang mang lóe lên vài cái, chúng đồng thời siết chặt lại.
Ngân Lang lập tức giống như chim bị trúng tên, từ trên không trung rơi thẳng xuống đất.
Hoa lam cổ bảo hóa thành một đạo bạch quang đã sớm bay đến, liền đem nó bao phủ vào trong, tiếp theo gào thét một tiếng bay về trong tay của Hàn Lập, một lần nữa lại biến thành hoa lam.
Thấy một màn như vậy, Huyền Cốt vừa mới thu hồi tiểu đao cùng với Ô Sửu đang xuất ra một cái khăn bằng gấm màu đen nhất thời dừng lại! Trên mặt đều có thần sắc khó có thể tin được.
Nhưng Ô Sửu liền tỉnh ngộ lại, ánh mắt lập tức được thay bởi sự tức giận vì bị phá hỏng chuyện.
Chuyện như vậy thật sự là quá tà môn! Hắn vốn nghĩ rằng, tranh đoạt kiện bảo vật không chủ kia, bằng vào Huyền Âm Đại pháp không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng cũng không hề nghĩ đến, đầu tiên là Huyền Cốt ra tay tranh đoạt, sau đó hắn biết khó mà thu được bảo vật, vừa mới ra tay lấy ra một kiện bảo vật khác. Ngân Lang lại được Hàn Lập thu lấy dễ dàng như vậy, điều này khiến cho Ô Sửu cảm thấy không thể tiếp nhận được, lập tức nổi giận lên.
Huyền Cốt sau khi ngẩn người ra liền lộ thần sắc cổ quái.
Mặc dù hắn lập tức thay đổi bằng bộ dáng như không có chuyện gì. Nhưng Hàn Lập vẫn có thể từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra một tia ảo não, ánh mắt chăm chú nhìn lên trên vòng đồng vây khốn ngân lang kia xem xét, dường như vẫn còn có một chút không thể tin được.
Hàn Lập không có thời gian xem xét sự khác thường của Huyền Cốt, ngay khi hoa lam bay trở lại liền hưng phấn nhìn nó.
Các vòng đồng kia dường như chính là khắc tinh của Ngân Lang, có thể giam chặt nó lại, căn bản không thể nhúc nhích được một chút nào.
Mà bạch khí vờn quanh kia đem toàn thân ngân lang bao phủ vào trong chỉ lộ ra một cái chân của nó, một bộ dáng rất thương cảm.
Hàn Lập nhẹ giọng cười, không hề chần chờ vương tay ra vỗ nhẹ lên cái chân kia, sau đó thanh quang chợt hiện ra liền bao phủ lấy ngân lang vào bên trong.
Một lát sau thân thể của ngân lang bắt đầu mờ nhạt dần, cuối cùng biến hóa thành một hư ảnh, hiện ra một thanh ngọc như ý.
Ngay khi Hàn Lập đem Ngọc như ý cầm trên tay, mừng rỡ quan sát nó là lúc lão giả nho sam và Cực Âm đoạt bảo thất bại bởi Vạn Thiên Minh nhìn thấy được một màn đáng kinh ngạc này.
Cực Âm sư tổ âm thầm nhíu hai hàng chân mày, nhưng bây giờ lại gặp đại địch Vạn Thiên Minh, nhất thời không thể quản chuyện này được.
Huống hồ chi bảo vật này trên tay Hàn Lập dường như không có gì là không ổn.
Dù sao Cổ bảo có thể huyễn hình thông linh quả thật không thể để cho tiểu bối lấy đi dễ dàng như vậy được. Sau khi xong chuyện tự nhiên sẽ làm cho Hàn Lập thành thật mà giao lại cho hắn.
Sau khi quyết định chủ ý như vậy. Cực Âm liền đem ánh mắt chuyển đến trên người Vạn Thiên Minh.
Thiên La lôi châu là một trong một số rất ít vật có thể trực tiếp thương tổn đến Nguyên Anh của người tu tiên, hắn không thể không tập trung mười hai phần tinh thần để đối phó với đối phương.
Đáng tiếc, lúc này không đợi cho bọn họ ra tay, màn hào quang bên trong đài cao kia lần nữa chớp động lên.
Lần này sơ với lần trước càng kịch liệt kinh người. Dường như cả mặt đất đang bị sụp xuống.
Cùng lúc đó, một đoàn lam sắc hỏa diễm cuối cùng cũng từ trong động khẩu lộ diện ra ngoài.
Mặc dù chỉ là một điểm nhỏ bé như vậy nhưng trong nháy mắt ngay khi hỏa diễm này xuất hiện, liền lấy động khẩu làm trung tâm, cả trên đài cao xuất hiện một vầng hào quang màu lam huyến lệ vô cùng, hào quang này nhanh chóng lan tràn ra, nhanh chóng chiếm hết mặt trên của đài cao.
Tiếp theo có âm thanh “răng rắc” nổi lên, một tầng băng sương mày xanh quỷ dị nhanh chóng lan tràn ra.
Hàn Lập kinh hãi không thôi, phản xạ theo bản năng nhanh chóng bay lên không trung.
Động tác của Huyền Cốt cũng không chậm, cơ hồ cùng lúc với Hàn Lập bay lên cao.
Chỉ có Ô Sửu thoáng chần chờ trong một chút, nhưng chỉ trong chốc lát như vậy, lam băng liền dọc theo hai chân hắn đi lên khiến cho chân hắn nhanh chóng bị đóng băng. Huyền Ma âm khí quanh người cũng không thể ngăn cản được chút nào.
Điều này khiến cho Ô Sửu hoảng sợ vô cùng, vội vàng bay lên, nhưng hai chân đã bị đóng băng cứng trên thạch đài, nếu còn không thể rời khỏi thì lát nữa lại có thể sẽ bị đóng băng toàn thân.
Ô Sửu sợ hãi quát to một tiếng, mắt thấy tầng lam băng nhanh chóng lan tràn đến bàn chân, sau đó là đùi…
Hàn Lập và Huyền Cốt trên không nhìn thấy cảnh đó không kềm được liếc mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự sợ hãi.
Mắt thấy Ô Sửu bị lam băng quái dị kia sắp phải biến thành một tượng băng thì một đạo hắc quang nhỏ từ trên trời giáng xuống, chợt lóe lên một cái rồi chiếu lên người của Ô Sửu.
Nhất thời một ngọn lửa màu đen nổi lên, lam băng nhất thời bị hòa tan đi, bốc lên một làn khói xanh.
Ô Sửu vui mừng vô cùng, sau khi có thể khôi phục lại tự do liền bay nhanh lên trên, vẻ mặt giống như đang chạy trối chết.
Lúc này phía trước truyền đến một âm thanh hừ lạnh, một câu không kiên nhẫn truyền đến:
“Cẩn thận một chút, lần sau ta không nhất định là có cơ hội cứu ngươi đâu”.
Đúng là do Cực Âm sư tổ từ trên không trung ra tay, dùng Thiên Đô thi hỏa giải cứu cái mạng nhỏ của Ô Sửu.
Lúc này các lão quái của hai phe chính ma đang nhìn không chớp mắt về phía hỏa diễm lam sắc ở động khẩu kia, thần sắc trên mặt mỗi người đều khác nhau, có hưng phấn, có khẩn trương, còn có vẻ mặt đầy tham lam.
Cự Âm tổ sư vừa rồi chỉ là tiện tay thi triển pháp thuật cứu Ô Sửu, trong khi nói ra những lời này cũng không quay đầu lại, chỉ là trên đôi mắt xuất hiện một vẻ cuồng nhiệt.
Đệ nhất bí bảo của Loạn Tinh Hải được lưu truyền trong truyền thuyết không biết đã qua bao nhiêu năm tháng – Hư Thiên Đỉnh, cuối cũng đang xuất thế trước mặt mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này.
Cho dù là Cực Âm sư tổ luôn âm trầm, là một lão quái không biểu hiện hỉ nộ ra bên ngoài cũng không nhịn được mà tập trung nhìn vào động khẩu. Trách không được lại nói những lời khó chịu khi cứu Ô Sửu kia, có chút bộ dáng không nhịn được.
Lúc này, Huyết Ngọc Tri Thù và mấy con hỏa mãng kia sớm đã run rẩy khắp thân thể, đều lo lắng nhìn những lão quái vật trên bầu trời. Ai cũng không có cách nào, cũng không dám đi trợ giúp mấy con linh thú này bởi vì đông khẩu đều đã trở thành một thế giới mày lam. Ngoại trừ hồng quang trên thân hình mấy con quái thú này có thể đem hàn quang bài xích ra bên ngoài thì cho dù là các lão quái vật này cũng không dám đi nếm thử dù chỉ một chút.
Mà đám người Hàn Lập sớm đã thối lui cách đông khẩu hơn hai ba mươi trượng, chỉ có thể đứng xa xa nhìn mà thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 05/07/2019 03:36 (GMT+7) |