‘Cạch’ một tiếng vang lên.
Hàn Lập đóng nắp, cầm cái hộp trong tay, không giấu nổi vẻ mừng rỡ.
Dễ dàng lấy được Bạn Yêu Thảo thực sự là việc ngoài ý muốn.
Nhưng mà nơi này không thể ở lâu, Hàn Lập lập tức quay đầu, muốn bay ra khỏi nơi này thì một thanh âm nhàn nhạt từ phía sau vọng tới.
“Ngươi mai phục tại vùng phụ cận lâu như vậy không ngờ lại chỉ vì một vài cây cỏ mà thôi, nhân loại tu sĩ thật đúng là kỳ quái.” Một giọng nói nam tử lạ lẫm vang lên.
Sắc mặt của Hàn Lập đại biến, vô cùng khó coi.
Nhưng sau đó hắn nhanh chóng trấn tĩnh, thân hình lóe lên, thần tình âm trầm, xoay người lại.
Đập vào mắt hắn chính là bộ dáng của một yêu tộc mặc áo xanh, đang tò mò nhìn hắn.
Thấy rõ tướng mạo của đối phương, miệng Hàn Lập chợt khô khốc.
Yêu tộc kia đội mũ quan màu bạc, chân mang giày, ngoại trừ hai mắt nhỏ xanh biếc, mũi nhọn và dài thì các bộ phận còn lại chẳng khác gì một người bình thường.
Mí mắt Hàn Lập giật giật vài lần.
Đây cơ hồ đã hoàn toàn là người rồi, đâu còn nhận ra hình dáng yêu thú nữa, đây đâu có khả năng là yêu thú cấp tám, chẳng lẽ nó là yêu thú cấp chín, cấp mười như trong truyền thuyết?
Thân thể Hàn Lập có chút cứng ngắc, bản thân mặc dù có Ngũ hành hoàn và một đám phi trùng nhưng dù thế nào cũng không dám ra tay trước.
“Các hạ đã sớm phát hiện ra tại hạ?” Âm thanh Hàn Lập khàn khàn, vô cùng khó nghe.
Nhưng yêu tộc đối diện vừa nghe thấy điều đó vội vàng bật cười.
“Không sai, ngày mà ngươi tới, ta đã phát hiện ra ngay. Ta tưởng ngươi chỉ là tu tiên giả vô tình đi qua nên hoàn toàn không chú ý đến. Ai ngờ ngươi lại trú ngụ trên mỏm đá kia không chịu đi, điều này khiến cho Phong mỗ cảm thấy vô cùng hứng thú” yêu tộc áo xanh mở miệng, lộ ra hàm răng trắng muốt.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng khi nhìn thấy hàm răng đó của yêu tộc, Hàn Lập mơ hồ cảm thấy kinh hãi.
“Họ Phong? Nói như vậy thì hắn chính là Liệt Phong Thú đã trưởng thành.” Tâm tình Hàn Lập trầm xuống nghĩ ngợi.
“Một khi đã như vậy tại sao lại không sớm ra tay?” Hàn Lập miễn cưỡng hỏi.
“Ta đã muốn sớm gặp đạo hữu nhưng ta lại vừa mới trải qua giai đoạn biến thân tầng thứ hai, còn đang củng cố hình thể nên không thể miễn cưỡng xuất hiện. Hôm nay ta vừa mới hoàn thành xong tu luyện, định tiến ra ngoài nhưng không hề nghĩ tới đạo hữu lại tự mình tiến vào trong này. Thật là có chút khiến cho Phong mỗ ngoài ý muốn” Liệt Phong Thú trên mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị.
“Biến hóa tầng hai? Chẳng lẽ vừa tiến vào cấp chín?”Mặt Hàn Lập trắng bệch, bàn tay nắm ngũ hành hoàn kia bất giác chảy mồ hôi lạnh.
“Cấp chín? Cái này là do loài người các ngươi tự phân cấp mà thôi. Không sai, chúng ta hóa hình giai đoạn hai chính là yêu thú cấp chín.” Vị Liệt Phong Thú trưởng thành kia chớp mắt, tùy tiện hồi đáp.
Nghe đối phương thản nhiên thừa nhận như thế, Hàn Lập liền im lặng nhưng sau một lúc khóe miệng hắn bỗng nhiên nhếch lên cười khổ.
Nếu là yêu thú cấp tám thì hắn có có một cơ hội sống sót nhưng đối mặt với yêu thú cấp chín thì hắn hoàn toàn đã quẳng đi ý niệm rời đi.
Xem ra mạng sống của mình thực sự khó mà giữ được.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập cũng không nói nhiều lời, đột nhiên hé miệng, phun ra mười đạo thanh quang, bay xung quanh thân hình hắn.
Tiếp theo cánh tay hắn nhấc lên, muốn quẳng túi linh thú ra.
Nhưng ngay lúc này, yêu tộc đối diện bỗng di động.
Mắt Hàn Lập hoa lên, bàn tay nhẹ hẫng, túi linh thú đã bị đối phương đoạt mất.
Mấy khẩu phi kiếm hộ thân tuy cực kỳ thông linh, ngăn trở trước thân hình nhưng tốc độ đối phương thực sự quá nhanh, vẫn chưa kịp chém xuống thì đối phương đã quay về chỗ cũ.
Hàn Lập hoảng sợ, sắc mặt phát xanh.
Hắn như thế nào lại quên mất một điều, Liệt Phong Thú nguyên bản là yêu thú cấp cao nổi tiếng về mặt tốc độ.
Với tốc độ của Liệt Phong Thú cấp chín, cộng thêm cự ly ngắn như vậy, chỉ sợ không khác gì “thuấn di” (dịch chuyển tức thời), hắn làm sao mà khiến đối phương trọng thương được.
Trong khoảnh khắc các loại ý nghĩ hỗn loạn xuất hiện trong đầu của Hàn Lập.
Sắc mặt hắn xanh mét, xuất hiện một tia huyết sắc cực kỳ dị dạng.
Cánh tay hắn án tại túi trữ vật, một quả Kim Ti cầu lấp lánh liền xuất hiện ở trong tay.
Hàn Lập nhanh chóng giương tay lên, đem quả cầu này nuốt vào trong bụng, sau đó lạnh lẽo nhìn yêu tộc đối diện, một từ cũng không nói.
Hắn đã nghĩ qua, trước khi chết nhất định phải dùng Ích Tà Thần Lôi châm ngòi khiến cho Kiền Lam châu nổ tung.
Cho dù không thể cùng đối phương đồng quy vu tận, nhưng tuyệt đối sẽ khiến cho tên Liệt Phong Thú kia bị thương nặng.
Liệt Phong Thú thấy cử chỉ kỳ quái kia của Hàn Lập, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó cười cười như không thấy gì.
“Hắc hắc! Đạo hữu hà tất phải nóng lòng như thế, ta đâu có nói sẽ gây bất lợi đối với đạo hữu!” Hắn cầm túi linh thú, tùy ý quẳng đi, sắc mặt quỷ dị nói.
“Vậy là có ý gì? Yêu tộc các người không phải đang tiêu diệt tu sĩ nhân loại hay sao?” Hàn Lập nhíu mày, thanh âm lạnh lùng hỏi.
Hắn thực không muốn trước khi chết còn bị đối phương trêu đùa.
“Hiện tại khai chiến với nhân loại các ngươi chỉ là sự tình của hải tộc phụ cận. Phong mỗ không thuộc quản hạt của chúng. Ta tạm thời định cư ở nơi này là do thích thú Lân Hỏa đàm ở đây mà thôi.” Liệt Phong Thú nhếch mép, lắc lắc đầu giải thích.
Hàn Lập lập tức ngẩn ra.
Lúc này hắn mới nhớ ra, Liệt Phong Thú là loại yêu thú trung gian giữa hải thú và yêu điểu, đúng là không hoàn toàn thuộc về hải thú. Đồng thời nghe khẩu khí của đối phương thì dường như cũng không phải là yêu tộc bản địa.
Chẳng lẽ đối phương thực không có ý muốn giết chết mình? Sắc mặt Hàn Lập trở nên bất định.
Một lát sau hắn mới phất tay, thu hồi phi kiếm vào trong người, thần sắc có chút hòa hoãn.
Nếu phi kiếm không thể đối phó đối phương, tốt nhất đừng nên phiền phức, rắc rối. Nếu đối phương lừa gạt mình thì dẫn phát Kiền Lam châu tự bạo là được.
Vừa thấy Hàn Lập đem pháp bảo thu hồi lại, Liệt Phong Thú lộ ra vẻ mãn ý.
“Ta rất thích giao hảo với nhân loại thông mình. Cái này trả lại cho ngươi.” Yêu thú căn bản không xem thử trong túi linh thú kia có vật gì, liền đem nó quẳng về phía Hàn Lập.
Hàn Lập vươn tay đón lấy, trong lòng an tâm hơn một chút.
“Đạo hữu có hứng thú làm khách ở động phủ của tại hạ hay không, đây là lần đầu tiên Phong mỗ mời tu sĩ nhân loại đó!” Yêu tộc giương mắt nhìn Hàn Lập. Nói ra một câu ngoài ý liệu đối với hắn.
Mặc dù Liệt Phong Thú nói năng khách khí như vậy nhưng Hàn Lập sao dám cự tuyệt, chỉ có thể cười khổ gật gật đầu.
Liệt Phong Thú thấy Hàn Lập đáp ứng, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng.
Hắn không nói hai lời, nhấc tay lên, một quang cầu màu xanh xuất hiện ở trong lòng bàn tay, tiếp theo quang cầu đột nhiên biến lớn, đem Hàn Lập bao bọc vào trong.
Trên mặt của Hàn Lập lóe lên một tia dị sắc nhưng không phản kháng lại, mắt thấy thanh quang đem hắn kéo gần đến bên cạnh Liệt Phong Thú.
‘Phốc’ một tiếng, quang cầu trực tiếp đem hai người tiến vào bên trong hồ nước, sau đó hạ thẳng xuống.
Bởi vì toàn thân quang cầu phát ra ánh sáng nên Hàn Lập có thể nhìn rõ thế giới dưới nước gần đó.
Không biết có phải là do sự quái dị của loại nước trong hồ hay không mà phụ cận ngoại trừ một loài quái ngư màu trắng to bằng nắm tay thì Hàn Lập chẳng trông thấy loài cá nào khác nữa, chứ chưa nói đến mấy dạng như tôm, cua.
Liệt Phong Thú thấy Hàn Lập dường như rất tò mò đối với cảnh sắc của hồ nước liền cười nhạt, không nói năng gì cả.
Sau thời gian khoảng một bữa cơm, quang cầu ngừng lại, sau khi khẽ rung động thì hướng về một bên bay đi.
Trong nháy mắt một cái cửa đá màu đen cực lớn xuất hiện trước mặt, bên trên cửa đá có bạch quang lấp lóe, xem ra đã bị hạ cấm chế.
“Đến rồi, đây là động phủ của Phong mỗ, mong đạo hữu không nên chê cười.” Liệt Phong Thú chỉ cửa đá, cực kỳ khách khí nói.
Hàn Lập cười miễn cưỡng, không nói thêm gì.
Mắt thấy quang cầu trực tiếp đập vào cửa đá, sau đó cửa đá lập tức tự động mở ra.
Lập tức quang cầu xuyên qua một tầng bạch quang, đem nhị nhân tiến vào một cái thông đạo khô ráo.
Thông đạo này phát ra hào quang ngũ sắc, trên thạch bích có gắn các viên trân châu to lớn, ánh sáng giao thoa lẫn nhau, giống như ban ngày vậy.
“Đạo hữu, xin mời!” Liệt Phong Thú thấy Hàn Lập lộ ra thần sắc kinh ngạc, không nhịn được có chút tự đắc.
Mấy viên trân châu kia không phải là loại bình thường, đều do hắn thâm nhập vào đáy biển sâu, tìm các loại sò hến thông linh đã sống hàng ngàn năm để hạ thủ mới lấy được, tất cả đều có công hiệu tị thủy, ích hỏa.
Hàn Lập nhìn nhìn thông đạo trước mặt, trong lòng vạn phần không muốn đi tới nhưng bên cạnh là cửu cấp yêu thú đang nhìn nên đành phải miễn cưỡng bước vào.
Liệt Phong Thú không nhanh không chậm đi theo sát sau hắn.
Thông đạo cũng không tính là quá dài, trong nháy mắt Hàn Lập đã đi đến đại sảnh lớn được trang hoàng các sắc, các dạng san hô cực kỳ diễm lệ.
Ở giữa của đại sảnh có đặt một cái bàn bằng ngọc màu trắng lấp lánh, còn có vài cái ghế cũng dùng loại ngọc đó đẽo thành, bốn phía có bày mấy cái tiểu đỉnh hơi hướng cổ xưa, trong mỗi đỉnh có một cây hương to màu đen, phảng phất tỏa ra mùi thơm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 07/07/2019 03:36 (GMT+7) |