Hàn Lập - Quyển 8

Phần 25

Trở lại lầu các, vị Lữ sư huynh cùng Hỏa Long đồng tử cũng đang ở trong phòng, Mộ Phái Linh thì ngồi ngay ngắn ở một bên bồi tiếp giống như nữ chủ nhân vậy.

Thấy Hàn Lập tiến vào, nữ tử này lập tức đứng dậy, ân cần hỏi:

“Công tử, Lữ tiền bối cùng Lam tiền bối chờ công tử đã lâu. Công tử gặp chuyện gì sao?”

“Không có việc gì! Ngươi hãy lên lầu nghỉ ngơi đi. Ta cùng hai vị sư huynh đàm đạo một lát.” Hàn Lập hướng Mộ Phái Linh cười cười, ôn hòa nói.

“Vâng, công tử!” Mộ Phái Linh nhu thuận thi lễ rồi đi lên lầu.

Hàn Lập nhìn bóng lưng của Mộ Phái Linh, rất hài lòng đối với một nữ tử thông tuệ như nàng nhưng ngẫm lại chuyện tình Nam Cung Uyển, bất giác thở dài một tiếng.

“Sao vậy? Hàn sư đệ vướng vào chuyện nữ nhân thường tình ư?” Lữ Lạc thấy Hàn Lập trở về rất cao hứng, có chút trêu chọc nói.

“Ha ha, sư huynh trêu đệ rồi. Lữ sư huynh cùng Lam đạo hữu đến đây là vì chuyện nghị điện hôm nay sao?” Hàn Lập mỉm cười, sau khi ngồi xuống một bên, không nhanh không chậm nói.

“Hàn sư đệ nói không sai, đích thật là vì chuyện Mộ Lan nhân. Hai người chúng ta đã phân ra truyền tin tức và thông báo cho các đạo hữu Thiên Đạo Minh khác ở trong thành. Đại bộ phận các đạo hữu đều hiểu được đạo lý”môi hở răng lạnh”nên nguyện ý trước khi viện binh đến sẽ trợ giúp Cửu Quốc Minh ngăn cản tiên phong của người Mộ Lan. Đương nhiên nếu muốn tu sĩ Nguyên Anh ra tay, khẳng định phải đưa ra một chút ít linh thạch làm hậu lễ. Điểm này ta nghĩ Cửu Quốc Minh cũng sẽ không keo kiệt. Dù sao người Mộ Lan tuy là đại địch của tất cả tu sĩ nhưng Cửu Quốc Minh là kẻ đứng mũi chịu sào.” Lữ Lạc chậm rãi nói.

“Nếu như vậy còn thương lượng gì nữa. Mặc dù Hàn mỗ tiến cấp không lâu nhưng cũng sẽ xuất lực cự địch.” Hàn Lập gật đầu, có chút kỳ quái nói.

“Đạo hữu vẫn còn chưa biết cả hai bên chính ma lưỡng đạo đột nhiên cử người tới tìm hai người chúng ta nói chuyện một phen. Lam mỗ cảm thấy có chút đạo lý nên cũng không thể không đề phòng.” Hỏa Long đồng tử ở một bên nói, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

“Họ nói gì? Không phải là sợ Cửu Quốc Minh lợi dụng cơ hội này làm suy yếu thực lực của tam đại thế lực chúng ta chứ?!” Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, sau khi khẽ cười một tiếng, như cười như không nói.

“Di! Hàn sư đệ quả nhiên thông tuệ hơn người, lại có thể đoán được một phần. Bất quá, xác suất chuyện Cửu Quốc Minh đồng thời đối phó tam đại thế lực có thể không lớn. Nhưng thật ra cũng rất có thể âm thầm liên hợp một nhà hay hai nhà rồi xuống tay với một thế lực còn lại. Việc này cũng không phải Thiên Đạo Minh chúng ta muốn thấy. Nếu không sau khi đánh lui pháp sĩ Mộ Lan, tu tiên giới sẽ bất ổn. Thiên Đạo Minh chúng ta quyết không thể để cho việc này phát sinh được. Không thể để cho các thế lực lớn tại Thiên Nam xuất hiện sự mất cân bằng.” Lữ Lạc sau một lúc ngẩn ra, cười khổ nói.

“Ồ, ý của hai vị sư huynh là…” Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, thản nhiên hỏi.

“Rất đơn giản, tu sĩ tam đại thế lực chúng ta mặc dù có thể tạm thời nghe Cửu Quốc Minh điều khiển nhưng quyết không thể để cho đối phương lấy cớ làm suy yếu thế lực. Cụ thể làm như thế nào, chúng ta sẽ cùng Ma Đạo lục tông và chính đạo bàn sơ qua một chút, chuẩn bị chờ tại nghị sự đại điện ngày mai đồng loạt đưa ra điều lệ để không phát sinh tình huống đó. Tối thiểu nếu tam đại thế lực chúng ta xuất động tu sĩ cao cấp, Cửu Quốc Minh cũng không thể che dấu không chịu phái ra trưởng lão trong minh nghênh địch. Cái này cần Hàn sư đệ liên hợp với những người khác mở miệng ủng hộ.” Hỏa Long đồng tử bình tĩnh nói.

“Không thành vấn đề! Tại hạ cũng không nghĩ lúc đối kháng pháp sĩ, sau lưng lại bị người ta tính kế.” Hàn Lập không suy nghĩ liền đáp ứng.

“Việc này coi như xong. Ngoại trừ Hàn sư đệ, chúng ta còn phải liên lạc với một ít đồng đạo khác, đến lúc đó Bối Diệp Tông cùng Hóa Ý Môn cũng không thể phản đối được. Hy vọng đại chiến lần này có thể nhanh chấm dứt, nếu không không biết đồng đạo Thiên Nam chúng ta còn chết thêm bao nhiêu người nữa.” Lữ Lạc thở dài một tiếng, trong lúc nhất thời có chút cảm khái.

“Hắc hắc! Lấy tu vi của chúng ta, chỉ cần cẩn thận một chút thì vẫn có thể bảo trì được cái mạng nhỏ của mình. Lần trước khi người Mộ Lan xâm lấn, Lam mỗ cũng đã giết không ít pháp sĩ, lúc này đây xem ra lại phải đại khai sát giới lần nữa.” Hỏa Long đồng tử cười lạnh một tiếng, sát khí trên mặt lóe lên, âm trầm nói.

Hàn Lập nghe vậy, có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn về phía Hỏa Long đồng tử.

Vị tu sĩ hình dáng có hình dáng trẻ con này chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng sát khí trên người hơn xa so với tu sĩ cùng cấp nhiều, xem ra số người chết trong tay lão cũng không ít.

Hai người Lữ Lạc cùng Hàn Lập trò chuyện một chút về một ít chi tiết cụ thể chuyện nghị điện ngày mai và nói một chút về sự xuất hiện đột ngột của cự thú cùng pháp sĩ xa lạ, mới đứng dậy cáo từ.

Ngay lúc Hàn Lập đưa hai người tới trước cửa lầu các, Lữ Lạc sau khi do dự một chút, liền quay đầu hỏi một câu:

“Hàn sư đệ, hôm nay đi gặp cựu nhân nọ, kết quả như thế nào?”

Vị Lữ sư huynh vừa nói, ánh mắt đồng thời nhìn thẳng khuôn mặt Hàn Lập, dường như muốn từ trong đó nhìn thấu điều gì đó.

“Không có chuyện gì, chỉ là ôn lại một chút chuyện xưa mà thôi.” Mắt Hàn Lập không chớp một cái, thần sắc như thường nói.

“Vậy thì tốt, sư huynh cũng yên tâm.”

Lữ Lạc nghe vậy, lo lắng trong lòng nhất thời giảm hơn phân nửa, cười hì hì nói hai câu với Hàn Lập rồi mới an tâm cùng Hỏa Long Đồng tử rời đi.

Hàn Lập đứng trước cửa lầu các, đưa mắt nhìn hai người tiến lại một lầu các gần đó, có vẻ như bọn họ thật đang liên lạc với các tu sĩ khác.

Xem ra hai người này có đảm nhiệm chức vụ gì đó trong Thiên Đạo Minh, nếu không thì sao bọn họ lại tham gia ở nghị điện và người chính ma lưỡng đạo đều tìm hai người thảo luận được.

Hàn Lập sờ sờ cằm, âm thầm tự đánh giá, sau đó xoay người tiến vào lầu các.

Nghị điện ngày thứ hai, tu sĩ Nguyên Anh tới tham gia tăng hơn phân nửa, trong đó ngoại trừ trưởng lão chánh ma cùng Thiên Đạo Minh, cũng có không ít lão quái tán tu.

Điều này làm cho hai vị chủ trì hội nghị là Bối Diệp Tông Côn Bằng cùng Hóa Ý Môn Thích phu nhân có chút ứng phó không kịp.

Kết quả mặc kệ ban đầu Cửu Quốc Minh thật có hay không có ý định khác, cuối cùng cũng bị bắt buộc phải đáp ứng một số điều kiện của chúng tu sĩ.

Trong đó chính yếu là vô luận muốn tu sĩ cao cấp chấp hành nhiêm vụ gì, tứ đại thế lực đều phải chia đều nhân thủ tham gia, để tránh thế lực khác có âm mưu quỷ kế, âm thầm hãm hại thế lực của mình.

Chuyện sau đó khiến Hàn Lập không nghĩ tới chính là Nguyên lão hội của Thiên Đạo Minh do tu sĩ Nguyên Anh tổ thành sau khi nhận được truyền tin của Lữ Lạc cùng Hỏa Long đồng tử, trải qua một phen tranh luận đã quyết định phái ra một trưởng lão Nguyên Anh Kỳ và mấy tên tu sĩ Kết Đan đi tới Điền Thiên Thành trợ giúp. Đương nhiên bởi vì đường xá khá xa, những người này khẳng định phải mất một khoảng thời gian khá dài mới có thể tới chi viện nên hiện giờ nhóm tu sĩ Lữ Lạc ở đây phải nghe lệnh điều khiển của Cửu Quốc Minh với mục đích trì hoãn thế công của người Mộ Lan.

Đương nhiên để cho công bằng, đợi sau khi viện quân đến, những tu sĩ đã ra sức có thể phản hồi tông môn, không cần tham gia trường chiến đấu phía sau nữa, đại chiến tiếp theo sẽ do các tu sĩ tới chi viện thay thế.

Mà bây giờ vô luận là đám người Lữ Lạc hay Hỏa Long đồng tử, trải qua một phen thương nghị tại nghị điện đều đã nhận nhiệm vụ, bắt đầu đi tới chiến trường.

Hàn Lập cùng hai tu sĩ Nguyên Anh khác mang thêm bảy, tám tu sĩ Kết Đan được phái đi biên giới Ngu Quốc trợ giúp một nơi trấn thủ trọng yếu có cấm chế đại trận.

Nơi đó là chỗ mà pháp sĩ phải chiếm được, địa phương như vậy dọc đường còn có hơn mười nơi.

Nếu không thanh trừ sạch sẽ, người Mộ Lan ăn ngủ sẽ không yên, không thể gọi là đã chính thức chiếm giữ được.

Mà Cửu Quốc Minh bây giờ không đủ thực lực để triển khai quyết chiến cùng người Mộ Lan, chỉ có thể dựa vào địa lợi, tổn hao vô số tâm huyết bố trí đại trận cấm chế, trì hoãn thế công của đại quân pháp sĩ một chút mà thôi.

Nếu không lấy tốc độ bay độn của pháp sĩ cao cấp Mộ Lan, chỉ cần một tháng thời gian là đủ để từ chỗ giao chiến đánh tới Điền Thiên Thành.

Đại quân pháp sĩ vẫn chưa công kích tới nơi mà Hàn Lập phải đi tiếp cứu. Tu sĩ cao cấp thủ ở đó chỉ có mỗi một vị tu vi Nguyên Anh kỳ mà thôi.

Lấy mức độ xâm lấn những năm trước của pháp sĩ, có một vị tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn cộng thêm pháp trận cấm chế phối hợp cũng đủ để đánh một trận với một số lượng pháp sĩ nhất định.

Nhưng lấy thế công sắc bén hôm nay của pháp sĩ, số lượng nhân thủ như vầy rất khó ngăn cản.

Tu sĩ cùng cấp đồng hành với Hàn Lập là một lão giả họ Mã của Hạo Nhiên Các thuộc Chính Đạo Minh, người gầy quắc thước, bộ dáng tiên phong đạo cốt. Vị còn lại tên là Cốc Song Bồ – đó chính là lão giả mặc áo xanh mà Hàn Lập đã gặp trong đại điện.

Mặc dù Hàn Lập chỉ nhìn bề ngoài Túi linh thú bên hông nhưng hơi thở mơ hồ phát ra trong đó khiến cho Hàn Lập cảm thấy không quá thoải mái, có vẻ như linh thú bên trong không tầm thường.

Hai người này đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hiển nhiên ba người cũng không phân chia cao thấp.

Bởi vì sợ đại quân pháp sĩ sớm đánh tới nơi muốn trợ giúp, cho nên ba người sau khi thương lượng sơ qua, lập tức bỏ lại bảy tám gã tu sĩ Kết Đan Kỳ, khống chế độn quang cực nhanh đi trước một bước, để mấy vãn bối Kết Đan Kỳ tới sau.

Lão giả họ Mã là người sôi nổi, tại trên đường cùng hai người Hàn Lập cứ cười mãi, tựa hồ như không phải đi đối mặt với pháp sĩ mà là giống như đang du sơn ngoạn thủy hơn.

Về phần Ngự Linh Tông Cốc Song Bồ thì sắc mặt lại âm trầm, không nói một câu nào, chẳng biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Còn Hàn Lập cũng cười cười, thường xuyên tiếp lão giả họ Mã vài câu, tạo cho hai người cảm giác thư sinh nhu nhược. Hơn nữa hai người đều biết Hàn Lập vừa mới tiến cấp lên Nguyên Anh Kỳ nên không coi trọng thực lực của hắn lắm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 12/07/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hạ Thiên – Quyển 5
Phần 25 Thư Tịnh nghe Hạ Thiên nói như vậy mà trở nên căng thẳng, cô nam quả nữ ở trong nhà, hơn nữa nam là lưu manh, nữ là người đẹp, hai bên ở cùng với nhau sẽ phát sinh chuyện gì? Đừng nói là vài giờ, chỉ sợ qua vài phút thì Thư Tịnh sợ rằng bộ váy đẹp mình vừa thay sẽ rời khỏi người, hơn nữa còn đặt mình xuống mặt đất lạnh để cho một người nào đó đè lên. Trong nhà thì có gì mà chơi, không chơi, chúng ta đi thôi. Thư Tịnh thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nhà, ở cùng với người này ở nhà không an toàn, thôi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Hàn Lập – Quyển 2
Phần 25 “Thời gian? Địa điểm?” Tịch Thiết Ngưu nghe vậy sửng sốt, tựa hồ như không có ấn tượng gì, nhưng nhìn thấy Hàn Lập trước mặt mình trịnh trọng như thế, biết rằng đây có thể là mấu chốt để mình lập công, liền cúi đầu cố gắng nhớ lại. Khoảng nửa khắc sau... “Nhớ rồi!” Tịch thiết ngưu đột nhiên ngẩng đầu la lớn, sắc mặt hết sức vui mừng. “Ta nhớ nữ thần tiên đó có nói qua, trước khi tham gia đại hội thần tiên, sẽ đi cùng với nam thần tiên đến một địa phương gọi là Thái Nam cốc, tựa hồ nơi đó cũng có những vị thần tiên khác.” “Thái Nam cốc?”...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Dương Thần – Quyển 8
Phần 25 Chỉ là có điện thoại thôi, sao mà phải chạy chứ, có phải là anh không mặc quần áo đâu... Dương Thần lẩm bẩm, thật không bình thường, mới sáng sớm mà cô ấy đã bị sao vậy nhỉ? Hay là vì mình cả đêm không về nhà nên làm cô ấy bị tổn thương sâu sắc như thế? Cũng không thể trách Dương Thần thấy khó hiểu, tối qua làm mọi chuyện ầm ỹ không vui, qua một đêm nào ngờ sáng hôm sau Lâm Nhược Khê thay đổi chóng mặt như thế. Hơn nữa, ai mà có thể đoán được rằng câu nói của Quách Tuyết Hoa: “Nhan sắc rồi sẽ mau phai tàn” lại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng