Nhất thời bảo vật này quang mang bắn ra bốn phía, vô số thanh sắc quang ti phun ra xa, trong nháy mắt đem sương mù trong phương viên hơn trăm trượng hóa thành một luồng gió xanh.
Sau một hồi quay cuồng sương mù dày đặc bị thổi tan ra, khu vực phụ cận trở nên rõ ràng quang đãng.
Nữ tử áo xanh khẽ nhíu đôi mi thanh tú, chỉ thấy cách xa hơn mười trượng có một gã thanh bào thanh niên yên lặng đứng ở nơi đó không ngừng nhìn nàng từ trên xuống dưới, trên mặt không lộ chút biểu tình.
Đúng là Hàn Lập đã chờ từ lâu!
Nữ nhân này trên mặt hàn quang chợt lóe, song mục lưu chuyển cùng thần thức hướng chung quanh đảo qua, theo sau mày mặt nhăn nhó nhìn lên trời.
Chỉ thấy trên cao hơn mười trượng có một đoàn xán xán kim vân vô thanh vô tức trôi nổi lơ lửng.
Nữ nhân này sau khi ngưng thần nhìn kỹ rõ ràng chân diện mục đám kim vân thì thần sắc đại biến.
“Phệ Kim Trùng! Tên tu sĩ có được linh trùng dĩ nhiên cũng là ngươi” Nữ tử áo xanh nhẹ thở ra một hơi, anh khẩu thì thào nói. Nhưng sâu trong đôi mắt đẹp vẻ băng hàn càng đậm đặc.
“Tu sĩ Mộ Lan nhân có thể biết được kim trùng này nhiều như vậy thực làm cho Hàn mỗ có chút ngoài ý muốn. Hẳn là tu sĩ thoát khỏi tay ta lần trước nói cho các hạ?” Hàn Lập trong lòng ngẩn ra, nhưng mặt ngoài bất động thanh sắc thản nhiên nói.
“Thiên Phong Bộ Mục Thượng Sư nhục thân bị hủy ở trong tay ngươi sao?” Nữ tử không có trực tiếp trả lời Hàn Lập mà hỏi ngược lại.
“Mục Thượng Sư! Có phải là tên pháp sĩ lần trước sử dụng Ngự Phong Xa truy đuổi ta không? Nếu là người này thì đúng là nhục thân bị ta hủy diệt. Nếu không phải Nguyên Anh chạy trốn rất nhanh thì ta nguyên bản còn muốn làm cho hắn hình thần câu diệt nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn thay hắn báo thù?” Hàn Lập nét mặt không tức giận, trong miệng bình thản trả lời. Nhưng trong lòng lại lập tức nâng cao phần cảnh giác!
Nữ nhân này nếu biết sự tồn tại của Kiềm Lam Băng Diễm cùng Phong Lôi Sí thì xem ra không có cách nào dùng phương pháp kỳ tập, đối phó với nữ nhân này có vẻ có chút khó giải quyết.
Nếu không dựa theo kinh nghiệm đối phó đã sử dụng với vài tên Nguyên Anh tu sĩ thì hắn có thể xuất kỳ bất ý dùng Phong Lôi Sí áp sát đối phương, sau đó sử dụng Kiền Lam Băng Diễm đem đối phương nhất cử đóng băng lại.
“Mục Thượng Sư nhục thân bị hủy là do tu vi không tinh, việc này có cái gì là oán giận. Bất quá các hạ có thể khu sử Phệ kim linh trùng hơn nữa thần thông nhiều như thế thì hôm nay nói gì đi nữa cũng không thể thả ngươi rời đi được.”
Nữ tử áo xanh khuôn mặt tú lệ trầm xuống, hai tay múa nhanh bắt quyết, trên người bạch quang chớp động, một cái bạch địa đoạn mang trạng pháp bảo từ trên người hiện lên nghênh phong mà động.
Theo sau nữ nhân này khẽ nhích tay, một cái đạm hoàng sắc tiểu đỉnh xuất hiện ở trong tay.
Cái đỉnh này tựa hồ là do một loại linh mộc nào đó luyện chế thành, to cỡ ba bốn tấc, cổ sắc cổ hương, mặt ngoài có điêu khắc một số ký hiệu chú ngữ khó hiểu.
Hàn Lập thần thức sau khi cảm ứng được thì trên mặt khẽ biến.
‘Phệ Kim Trùng tuy là thượng cổ kỳ trùng, một khi bồi dục thành thục, cơ hồ không cách nào bị diệt có khả năng cắn nuốt vạn vật nhưng lại có thể bị loại bảo vật mộc ngọc cấm chế vây khốn. Trùng hợp chính là bản Thượng Sư trước kia có giao hảo với một vị Đột Ngột tu tiên giả cũng khu sử Phệ Kim Trùng nên đã cố ý tìm được cái Hoàng linh đỉnh này để chuẩn bị ứng phó với Khu Trùng Thuật. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chánh chủ lại không có đụng tới mà lại hết lần này tới lần khác đụng với vị Thiên Nam tu sĩ cũng khu sử Phệ Kim Trùng này. Nếu không, Phệ Kim Trùng của ngươi mặc dù còn chưa chuyển hóa thành thục, nhưng số lượng đông đúc như thế thì thật đúng là khó có thể đối phó. Nữ tử áo xanh trong miệng lạnh như băng nói, tay đang khiên dẫn bảo vật lại không chần chờ chút nào hướng tới cái đỉnh màu vàng lắng tai nghe.
Mộc đỉnh nhất thời linh quang đại phóng, một hoàng quang sắc tráo như ẩn như hiện từ trên đỉnh hiện lên, đem thân hình nữ nhân này bao ở trong đó.
“Còn có người có Phệ Kim Trùng?” Vừa nghe nói thế Hàn Lập trong lòng chấn kinh, khóe miệng sau khi mím lại thì thần sắc bắt đầu ngưng trọng.
“Các hạ không biết ư. Phệ Kim Trùng là tử địch của Mộ Lan nhân chúng ta đồng thời là thánh trùng của người Đột Ngột, tổ tiên bọn họ tốn hao bao năm tháng, mới cuối cùng bồi dục ra được hơn mười con thành thục. Từ trước chỉ có những tu sĩ kiệt xuất nhất của người Đột Ngột mới có tư cách kế thừa loại trùng này. Từ khi có kim trùng thành thục tới nay, không biết có bao nhiêu pháp sĩ chúng ta bị thôn phệ nên sớm bị Mộ Lan nhân chúng ta hận thấu xương.”
“Ngươi cũng có được Phệ Kim Trùng nhưng lại nhiều thế này, mặc dù còn chưa thành thục nhưng tuyệt không cho phép ngươi đem chúng phát tán rộng rãi.”
Nữ tử áo xanh mặt không chút thay đổi nói xong thì hướng tiểu đỉnh cầm trong tay hướng lên đỉnh đầu một cái. Tiểu đỉnh sau khi quay tròn trên đỉnh đầu một trận thì hoàng quang chợt lóe, đại phiến hoàng hà mờ mờ từ trong đỉnh điên cuồng phun ra, trực tiếp hướng tới đám trùng vân đánh tới.
Hàn Lập sau khi nghe nữ nhân này nói rằng trên đời đã có thành thục Phệ Kim Trùng thì có chút trợn mắt há hốc mồm. Nhưng sau khi nghe được khẩu khí bất thiện thì lập tức bình ổn tâm thần, đem mọi phiền não vứt bỏ.
Thấy đối phương khu sử đỉnh trung mộc linh khí sáng mờ trực tiếp công kích Phệ Kim Trùng, hắn trong lòng trầm xuống nhưng lập tức nét mặt sát khí chợt lóe hướng đám kim trùng trên đầu điểm chỉ.
Chỉ nghe tiếng ông minh nhất hưởng, kim sắc trùng vân lập tức giải tán hóa thành vô số đóa kim hoa hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh ra. Trong nháy mắt, Phệ Kim Trùng hóa thành vô số tiểu con biến mất trong hải vụ tứ phía không còn thấy bóng dáng.
Hoàng sắc hà quang tự nhiên đánh vào khoảng không.
Nữ tử áo xanh thấy màn này đầu tiên là ngẩn ra, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì thần thức vội vàng hướng về sương mù bốn phía quét tới.
Một lát sau, nàng nhíu mày trên mặt như phủ một lớp sương lạnh.
“Ngươi dĩ nhiên chỉ huy Phệ Kim Trùng công kích các pháp sĩ khác! Ngươi nghĩ rằng ta cho ngươi phân thần làm việc này ư?”
Nữ tử lời còn chưa dứt lời thì đem bạch sắc đoạn pháp bảo trên người ném tới Hàn Lập.
Bạch mang pháp bảo sau khi xoay quanh một cái thì chợt hóa thành một con chim lớn vỗ hai cánh lớn chừng mấy trượng, hai mắt như hỏa hồng, lợi trảo đen thui.
Hai cánh vỗ một cái, sau khi bạch quang chớp động tuyết điêu trong nháy mắt đã biến mất, nhưng sau một khắc đã xuất hiện trên đầu Hàn Lập. Sau khi kêu lên một tiếng the thé yêu cầm này bỗng nhiên hạ xuống, đôi lợi trảo nhằm thẳng thiên linh cái Hàn Lập hung hăng đánh xuống.
Tốc độ cự điêu nhanh như vậy làm cho Hàn Lập cả kinh không kịp suy nghĩ nhiều nâng tay lên.
Tiếng sấm chợt khởi, hơn mười tinh tế kim hồ từ lòng bàn tay bắn ra hóa thành kim sắc đại võng hướng lên không trung nghênh đón, đem bạch điêu bao vây ở trong đó.
Bạch điêu thấy vậy. Trong mắt hung quang chợt lóe, hai cánh rung lên. Tiếng xé gió truyền ra, vô số phong nhận màu trắng từ trên cánh bắn ra đánh tới kim võng.
‘Ầm ầm’ Âm thanh bạo liệt phát ra. Kim quang cùng bạch mang đan vào nhau.
Phong nhận uy lực dĩ nhiên không phải chuyện đùa, vừa tiếp xúc với kim võng mặc dù đại bộ phận phong nhận bị phá thành mảnh nhỏ nhưng vẫn còn hơn mười cái phong nhận phá võng bay ra, hướng Hàn Lập bắn nhanh đến.
Con ưng khổng lồ cũng theo phong nhận mãnh liệt đè xuống.
“Ô!” Hàn Lập trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng trên mặt không chút biểu tình.
Mười ngón tay liên tiếp búng, hơn mười đạo thanh sắc kiếm khí rời tay bắn ra, đem phong nhận đó chặn lại. Theo sau bàn tay vừa lộn, một mặt lam sắc tiểu thuẫn hiện ra trên tay, sau khi thoáng đong đưa một cái tiểu thuẫn trong ánh lam quang lập tức lớn gấp mấy lần, hóa thành một tấm cự thuẫn rộng mấy trượng.
Cự thuẫn này mặt ngoài có lam sắc oánh quang lưu chuyển không ngừng, như nước chảy, phảng phất như do chất lỏng ngưng hình mà thành, thoạt nhìn phi thường kỳ lạ.
Sau khi đánh nát phong nhận thì thanh sắc kiếm khí không khách khí hướng cự điêu chém tới.
Tuyết điêu không chút sợ hãi, hai cánh vỗ một cái đem thanh sắc kiếm khí đánh cho nhộn nhạo ra. Theo sau mạnh mẽ lao xuống, lợi trảo hung hăng bắt lấy lam sắc cự thuẫn.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, tay chỉ cự thuẫn điểm một cái. Quang hoa đại phóng lợi trảo giống như đánh lên mặt nước tạo nên một làn sóng gợn gợn lan truyền ra xa.
Cự điêu chợt lóe lên thân hình vọt nhanh đi.
Nhưng chỉ trong phút chốc công phu trì hoãn này, Hàn Lập trong mắt hàn quang chợt lóe, tay kia giương lên, một đạo đoàn hắc quang từ miệng bắn ra rồi lập tức hóa thành một đại hắc hồng sắc cự thủ to hơn một trượng như sét đánh không kịp bưng tai chụp xuống. Bàn tay nọ đem than hình mạnh mẽ của cự điêu bắt được trong tay.
“Phốc xuy” âm thanh của âm hỏa trong nháy mắt từ năm ngón tay trên bàn tay khổng lồ đại khởi, hắc sắc hỏa diễm đem cự điêu bao vào trong.
Cự điêu cất tiếng gáy thê lương không ngừng, liều mạng mà chống cự lại, thiết câu cũng mỏ nhọn phảng phất như quắp như mổ không ngừng.
Hàn Lập thấy màn này trong lòng hơi có chút buông lỏng, ngẩng đầu nhìn nữ tử đối diện liếc mắt một cái.
Chỉ thấy nữ tử áo xanh đối với việc cự điêu bị bắt coi như không nhìn thấy, ngược lại sắc mặt ngưng trọng thấp giọng đọc một loại thượng cổ chú ngữ nào đó.
Hàn Lập lắng nghe hồi lâu thấy chú ngữ cực kỳ tối nghĩa khó hiểu thì trong lòng không khỏi ngẩn ra.
Theo sau lại thấy nữ nhân này mười ngón tay tách ra tạo bình như hoa sen, bên trên có một đoàn bạch quang chớp động không thôi, mơ hồ nhìn như có nụ của một đóa hoa muốn phóng ra, rõ ràng một đóa Bạch Liên đang chậm rãi thành hình.
“Đây là cái gì?” Hàn Lập trong lòng cả kinh. Mặc dù không biết đối phương đang làm cái quỷ gì, bất quá có thể khiến cho một gã Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ cần thời gian dài như thế để đọc chú ngữ thúc dục thì khẳng định không phải là chuyện đùa. Nói cái gì đi nữa cũng không thể để cho đối phương thuận lợi làm phép thành công như thế.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập sắc mặt âm trầm vung tay áo, hơn mười thanh sắc phi kiếm từ cổ tay áo như ngư du bay ra, sau đó liên kết cùng nhau hóa thành một mảnh thanh sắc hà quang kiếm khí, kiếm khi như bao trùm thiên địa siêu nhiên hướng phía đối diện bay tới.
Thừa dịp này, Hàn Lập lại khoát tay nhìn cự điêu đang giằng co với bàn tay khổng lồ, nhẹ nhàng đánh ra.
Hắc hồng cự đại bàn tay lúc này năm ngón tay nắm lại, dùng sức đem con chim khổng lồ túm kéo xuống, trong chớp mắt đem tới ngay trước mắt Hàn Lập.
Hàn Lập không chút nghĩ ngợi há mồm, một đoàn lam sắc băng diễm phun ra bắn tới trên người cự điêu đang không ngừng giãy giụa.
‘Phụp’ một tiếng vang lên.
Băng diễm vừa tiếp xúc với cự điêu thì trong nháy mắt trên người một tầng lam quang hiện lên đem phía ngoài như ngưng kết thành băng nhưng vẫn duy trì điêu mục trợn tròn, ra sức giãy giụa trông rất sống động.
Hàn Lập nét mặt vui mừng, ngay lúc đó đang muốn có cử động khác thì đột nhiên nghe thấy một trận tiên nhạc rõ ràng từ đối diện truyền đến, tiếp theo một đạo bạch mang cực kỳ chói mắt bộc phát, một màn bạch sắc quang mạc như thật đem phương viên hơn trăm trượng bao lấy.
Hàn Lập thấy cảnh này, thầm kêu bất hảo vội vàng xoay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy một màn kỳ dị phía đối diện.
Nữ tử áo xanh trong miệng đã ngừng niệm chú ngữ nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là bạch sắc quang liên trong tay chẳng những đã triển khai xong mà còn đang phiêu đãng ở phía trên cách đỉnh đầu nữ nhân hơn một trượng, phát ra bạch sắc linh quang chói mắt.
Mà Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hắn thả ra biến thành thanh hà giờ phút này đang dừng lại ở trước người nữ nhân này hơn mười trượng, liều mạng bay múa xung quanh nhưng phảng phất như bị một cái vô hình bình chướng chặn lại, căn bản không có cách nào tới gần.
Hàn Lập hai con ngươi không khỏi co rụt lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 12/07/2019 03:36 (GMT+7) |