Trong mắt Hàn Lập lóe lên một tia hàn quang. Hắn nhấc tay đánh ra một đạo pháp quyết vào tiểu đỉnh.
‘Phốc’ âm thanh nhỏ vang lên rồi từ trên đỉnh xuất hiện một đạo thanh quang cao tận trời do nắp đỉnh tạo thành, sau đó liền lơ lửng ở phía trên.
Hàn Lập thấy vậy, ánh mắt liền nhìn tới hộp ngọc hình vuông nằm trên mặt đất. Hắn điểm nhanh một cái, nắp hộp nhất thời vô thanh vô tức mở ra, hiển lộ một thứ tròn dẹt màu đen dài khoảng một tấc.
Hàn Lập nhìn vật ấy một chút rồi phất tay, nó lập tức bay ra khỏi hộp ngọc và dừng lại cách mặt đất độ hơn một trượng.
Hắn nhẹ nhàng búng ngón tay, bắn ra một đạo thanh mang, cắt lấy một phần năm của vật ấy.
Tiếp theo Hàn Lập phất tay áo, đem phần vừa bị cắt ra đưa vào tiểu đỉnh, phần còn lại thì cho vào trong hộp ngọc.
Sau đó Hàn Lập nhìn qua một cái hộp khác. Ở trong đó có một đoạn rễ màu xanh không biết của loại linh thảo gì.
Hắn cũng tiến hành các bước tương tự đối với nó.
Cứ như vậy, Hàn Lập căn cứ theo phương thuốc, chọn lựa các loại tài liệu cần thiết, cuối cùng hắn mới lấy ra một quả Linh Chúc quả.
Thanh sắc kiếm quang hiện lên đem nó chia thành bốn phần rồi đem một phần cho vào trong đỉnh.
Hàn Lập lúc này nhẹ nhàng điểm về phía nắp đỉnh đang phiêu phù bất định trên không trung. Nó lập tức hạ xuống, đậy chặt tiểu đỉnh lại.
Hàn Lập thở phào một hơi rồi tiếp tục hé miệng phun ra một luồng anh hỏa màu xanh. Nhất thời ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Nhiệt độ bên trong mật thất lại càng cao.
Mười ngón tay của Hàn Lập điểm chỉ không ngừng, từng đạo từng đạo pháp quyết đánh ra lần lượt kích lên tiểu đỉnh.
Không bao lâu sau trong tiểu đỉnh bắt đầu truyền ra âm thanh ầm ì, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Hàn Lập thấy vậy, hai hàng lông mày nhíu lại. Tốc độ bắt quyết biến đổi, khi chậm khi mau.
Tiếng sấm trong đỉnh cũng lúc cao lúc thấp, nghe cực kỳ quỷ dị.
Sắc mặt hắn giờ vẫn thản nhiên nhưng lam quang trong mắt lấp lóe không ngừng, dường như đang trực tiếp nhìn xuyên qua thành đỉnh để quan sát tình hình đan dược bên trong. Bộ dáng không bi không hỉ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Ngay lúc Hàn Lập đang cấp tốc luyện đan thì tế đàn ở khu vực bồn địa, nhóm người Quỷ Linh Môn rút cuộc cũng leo lên đến đỉnh tế đàn cao hơn trăm trượng.
Không biết lúc xây dựng tế đàn, tu sĩ thượng cổ suy nghĩ như thế nào mà cấm chế trên từng bậc thang thật sự có chút biến thái. Cứ leo lên một độ cao nhất định thì trọng lực ép lên người sẽ lập tức gia tăng thêm một ít.
Cho nên từ chân tế đàn leo lên đến giữa tế đàn thì đoàn người đã tiêu tốn mất hơn hai canh giờ nhưng từ giữa tế đàn lên tới đỉnh lại tổn hao mất hơn một ngày một đêm, thậm chí trên đường đi phải nghỉ ngơi gần nửa ngày để hồi phục pháp lực.
Nhóm tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì còn tốt nhưng ba gã đệ tử Kết Đan Kỳ muốn leo lên đỉnh thực sự có chút miễn cưỡng. Bởi vì ở mười mấy bậc thang cuối cùng, từng bước cơ hồ đều có ngàn cân khí lực ép lên người. Đám tu sĩ Kết Đan này phải nhích từng tấc một.
Đương nhiên trong đó nhẹ nhàng nhất là Ngụy Vô Nhai.
Từ đầu đến cuối cũng không thấy cấm chế này có tác dụng lớn gì đối với một vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Hắn vẫn không lộ ra vẻ cố hết sức. Phải biết rằng khi đi tới đoạn cuối cùng, cho dù đám người Vương Thiên Cổ cũng chỉ có thể đi một bước, dừng một bước mà thôi.
Đương nhiên loại biểu hiện này của Ngụy Vô Nhai đã làm cho Môn chủ Quỷ Linh Môn khi nhìn thấy thì trong lòng âm thầm kinh hãi, không khỏi đánh giá lão cao hơn.
Đoàn người bọn họ mặc dù tu vi không đồng nhất nhưng dưới sự trợ giúp của Môn chủ Quỷ Linh Môn nên tất cả đều leo lên đỉnh tế đàn cùng một lượt.
Sau khi đặt chân lên đỉnh thì cảm giác đè nặng như núi Thái Sơn lập tức biến mất vô ảnh vô tung. Nhóm đệ tử Quỷ Linh Môn nọ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù có hộ thể linh quang nhưng cuộc hành trình này đã khiến cho bọn họ đau nhức cả người.
Loại cảm giác của phàm nhân này, bọn họ đã từ lâu không có thể nghiệm qua, nếu bình thường thì bọn họ chỉ dậm chân một cái là tới, đâu từng phải chịu nỗi thống khổ như vầy.
Nhưng đám người Vương Thiên Cổ cũng chẳng để ý nhiều, sau khi đặt chân đến nơi đây thì lập tức xem xét xung quanh.
Nơi này diện tích tầm hơn trăm trượng, trên mặt đất phủ kín bởi các loại gạch bạch ngọc cực kỳ trong suốt. Ở giữa có một cái bàn thờ cao khoảng sáu bảy trượng dùng loại ngọc màu xanh biếc chế thành, vô cùng tinh xảo, còn lại đều trống rỗng, chỉ duy nhất ở bốn góc tế đàn có bốn thạch trụ (cột đá) to lớn.
Cột đá này cao khoảng mười trượng, mặt ngoài mỗi cột đá đều khắc vô số minh ấn, phù văn, chú ngữ thoạt nhìn rất khó hiểu, cực kỳ cổ xưa. Mà ở trên đỉnh mỗi thạch trụ đều có một tượng đá hình kỳ lân trông rất sống động, hình thái khác nhau, tản ra linh quang mờ ảo, bộ dáng tựa hồ không phải tầm thường.
Vì đơn giản như vậy nên nhóm người Vương Thiên Cổ tự nhiên chỉ cần nhìn thoáng qua.
Ngụy Vô Nhai cũng không phát hiện ra điều gì đáng chú ý nên lông mày không khỏi nhíu lại, mắt không khỏi liếc nhìn Môn chủ Quỷ Linh Môn bên cạnh một cái.
Trong khi đó Môn chủ Quỷ Linh Môn lại đang ngửa mặt lên trời, hai tay chắp sau lưng không nhúc nhích, tựa hồ đang nhìn một thứ gì đó rất thú vị.
Ngụy Vô Nhai trong lòng kinh ngạc, đồng dạng ngước mắt nhìn lên. Bầu trời chỗ này toàn một màu đỏ, bên dưới là vô số hào quang các màu phiêu phù di chuyển nhưng ngoại trừ chúng ra thì cũng không có gì khác thường.
“Vương môn chủ! Bây giờ đã đến nơi, cửa vào Linh Miểu viên ở nơi nào?” Ngụy Vô Nhai không chút khách khí trực tiếp chất vấn.
“Ngụy đạo hữu không nên nóng lòng. Cửa vào Linh Miểu viên tự nhiên là đã bị cấm chế che lấp. Nhưng phương pháp phá cấm thì chỉ có tinh hồn trong bức tranh nọ biết được. Cứ gọi hắn ra hỏi là biết ngay.” Môn chủ Quỷ Linh Môn không chút hoang mang trả lời.
“Thì ra là thế. Xem ra việc này cũng là một trong những giao dịch giữa Vương đạo hữu cùng hóa thân của Thương Khôn Thượng Nhân.” Ngụy Vô Nhai thần sắc khẽ động, chậm rãi nói.
“Hắc hắc! Ngụy đạo hữu thực thông minh. Việc này xác thực là liên quan đến một điều kiện ta đã đáp ứng với đối phương. Đạo hữu đợi một chút, để ta gọi hắn ra.” Môn chủ Quỷ Linh Môn mỉm cười nói rồi lấy từ trong cổ tay áo ra một bức tranh màu.
Ánh mắt Vương Thiên Cổ chớp động một cái rồi không nói một lời đi tới.
Lúc này Môn chủ Quỷ Linh Môn đã mở bức tranh ra. Một đoàn lục quang chủ động xuất hiện, sau đó huyễn hóa thành hình tượng nho sinh.
“Không sai! Chính là nơi này. Không nghĩ tới một ngày lại có thể quay trở về.” Tinh hồn hóa thân Thương Khôn Thượng Nhân sau khi hiện hình vẫn không để ý tới bất luận kẻ nào mà chỉ đánh giá bốn phía, vẻ mặt kích động.
“Theo ước định, ta đã đem ngươi đến tế đàn này. Chiếu theo lời ngươi nói thì nơi này mới là trung tâm Trụy Ma Cốc cũng là nơi có lối vào Linh Miểu viên. Bây giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa của mình rồi.” Môn chủ Quỷ Linh Môn lạnh lùng nhìn nho sinh nói.
“Ta đã bị ngươi hạ cấm chế, chẳng lẽ còn sợ ta lừa ngươi sao. Lối vào Linh Miểu viên ngay trên bầu trời tế đàn. Việc này là hoàn toàn chính xác. Chỉ bất quá cấm chế nọ có chút cổ quái, phải tự thân ta làm phép mới được.” Nói xong lời này, nho sinh đồng dạng ngửa đầu nhìn bầu trời đầy ánh hào quang, hai tay chập lại rồi một đoàn hỏa cầu màu xám trắng xuất hiện. Sau đó hắn phất tay, đem hỏa cầu đánh lên phía trên.
Kết quả là hỏa cầu kia sau khi bắn tới đám hào quang thì biến mất một cách quỷ dị.
Nho sinh nhìn thấy thế liền gật đầu, quay mặt nhìn bốn cột đá xung quanh một chút rồi không lãng phí thời gian nói.
“Mấy vị đạo hữu hãy rót vào linh lực vào cột đá, còn chuyện bài trừ cấm chế cứ giao cho tại hạ là được.”
Vừa nghe nói vậy, ba người Vương Thiên Cổ liếc mắt nhìn nhau một cái. Môn chủ Quỷ Linh Môn hơi do dự, trầm giọng nói:
“Được! Theo lời đạo hữu nói vậy. Ba người các ngươi qua cột đá bên kia. Vương sư đệ, cột đá còn lại phải phiền toái sư đệ một chút.”
“Tuân mệnh, Môn chủ!”
Ba gã đệ tử lập tức khom người đáp ứng, còn Vương Thiên Cổ cũng không chần chờ, đi về phía một cây cột đá khác.
Nhất thời sau khi Môn chủ Quỷ Linh Môn vừa ra lệnh một tiếng, bốn người đều vươn một bàn tay đặt trên cột đá chậm rãi đem linh lực rót vào trong, thông qua cột đá đem linh lực truyền vào tượng đá trên đỉnh.
Không bao lâu sau, bốn cái cột đá bắt đầu phát ra âm thanh, đồng thời khẽ run rẩy…
Mà tượng đá kỳ lân trên đỉnh thì linh quang chớp động, hai mắt vô hồn đột nhiên biến thành màu đỏ, dường như muốn sống lại.
Còn Ngụy Vô Nhai thì mơ hồ cảm giác được hình như đã nghe nói về thạch trụ kia ở nơi nào đó nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra nên sắc mặt lộ vẻ trầm ngâm.
Môn chủ Quỷ Linh Môn thì đứng tại chỗ lẳng lặng, một câu cũng không nói.
Đột nhiên tượng đá kỳ lân chậm rãi ngẩng đầu, há miệng ra. Ngũ sắc hào quang bên trong lấp lóe, như muốn phun ra vật gì đó.
Thân thể quỷ mị của nho sinh lúc này mới hành động.
Hắn nhấc hai tay, ngón tay khẽ búng ra bốn đạo pháp quyết kích lên tượng đá.
Nhất thời từ trong miệng kỳ lân bắn ra liên tiếp bốn đạo ngũ sắc hào quang, tụ lại cùng một điểm trên không trung. Sau đó quang hoa đại phóng, một viên ngũ sắc quang cầu to cỡ một trượng xuất hiện.
Tiếp theo không gian quanh quang cầu vặn vẹo biến hình, rồi một tiếng nổ kinh thiên động địa diễn ra.
Ngũ sắc linh quang chói mắt lập tức bao phủ cả bầu trời tế đàn cùng linh khí ba động cực kỳ kinh người giống như từng đợt sóng cuốn về nhóm tu sĩ Quỷ Linh Môn.
Cho dù Ngụy Vô Nhai sau khi cảm ứng được cường độ linh khí ba động thì sắc mặt cũng không khỏi biến đổi. Những người còn lại không cần nói, lập tức lùi lại mấy bước rồi vội vàng điều động linh lực trong cơ thể để ngăn cản.
Cũng may vụ nổ này rất ngắn, trong nháy mắt hào quang đã thu liễm, linh khí tán xạ. Đám người Quỷ Linh Môn lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn không trung.
Kết quả đập vào mắt khiến mọi người đều thất kinh.
Sắc mặt Ngụy Vô Nhai lại càng xanh mét, quay ngoắt lại nhìn nho sinh băng hàn nói:
“Đây là lối vào Linh Miểu viên mà ngươi nói sao?!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/07/2019 11:36 (GMT+7) |