Xem ra ảo thuật của nàng tựa hồ lại tiến thêm một bước!
“Tiền bối có cảm giác được màn ảo thuật này của Ngân Nguyệt có khả năng che dấu được tai mắt hai người phía sau không? Dù với vãn bối, dù không phải xác nhận chỉ trong gang tấc, tám chín phần mười cũng không cách nào nhìn thấu.” Hàn Lập đột nhiên hỏi.
“Khí linh này của ngươi rất đặc biệt a! Không chỉ mỗi ngươi, ảo thuật biến ảo của nàng, ngay cả lão phu cũng có cảm giác nhìn không thấu. Đây chính là gặp mạnh thì mạnh, ngộ yếu thì yếu. Chỉ với hai tên tiểu bối phía sau, nếu không phải có thánh thú tác quái, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không có biện pháp phân biệt được thật giả trong đó.” Đại Diễn thần quân cho Hàn Lập cái đáp án lập lờ nước đôi.
Hàn Lập nghe vậy, những lời này quả cũng không thể làm cho hắn mảy may an tâm.
Phương hướng biến đổi, hắn cấp bách hướng theo hướng ngược với Ngân Nguyệt bay đi.
Hàn Lập lại không biết việc hắn để cho Ngân Nguyệt mang theo một phần phệ kim trùng lại trùng hợp trở thành một thủ đoạn cao tay vô cùng.
Nhìn thấy người phía trước đột nhiên từ một hóa hai “chia nhau” bỏ chạy. Cách hơn mười dặm, tử phát mỹ phụ cùng ngân bào nữ tử không khỏi hai mặt nhìn nhau liếc mắt trao đổi một cái, dừng độn quang.
“Đây là cái gì, hóa thân thuật sao? Ngay cả khí tức cùng linh khí mạnh yếu, đều độc nhất vô nhị. Thủ đoạn của tiểu tử này quả cũng không ít.” Tử phát mỹ phụ phất tay lên trên trán ra chiều suy nghĩ, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Cách đó quá xa, không cách nào dụng thần thức phân biệt thật giả trong đó. Để ta cho thánh thú xem xét một chút đã.” Thiên Lan thánh nữ cũng cảm thấy đau đầu.
Liền đó, nàng dùng cổ ngữ cùng Thiên Lan thú dưới thân nói hai câu trầm thấp. Nhất thời quanh thân Thiên Lan thú, màu xanh linh quang lóe ra không ngừng, một đôi ngưu giác dần dần trở nên trong suốt sáng loè, phảng phất như thủy tinh chói mắt. Nhưng sau một lúc lâu sau, âm thanh tê rợn truyền đến, thần thức ngân bào nữ tử có được đáp án, thần sắc khẽ biến đổi.
“Thật có chút phiền toái, đối phương lại có thể biết, chúng ta truy tung dựa theo khí tức từ phệ kim trùng. Cho nên trên hai người đó đều mang theo phệ kim trùng. Người này khẳng định đem linh trùng chia làm hai bộ phận, thánh thú cũng không có cách phân chia bất đồng.”
“Nói vậy thì, hai người này một người cũng không thể bỏ sót.” Tử phát mỹ phụ mày ngài nhíu lại nói ra.
“Không sao cả! Chúng ta mỗi người truy một người. Hiện tại cách hắn gần như thế. Dùng looại thủ đoạn nhỏ này phân hóa chúng ta ra, tiếp theo cũng không có tác dụng gì. Nếu đối phương đã có chủ tâm chia nhỏ lực lượng chúng ta ra, vậy chúng ta thử lãnh giáo một chút xem sao. Cũng không nên phụ sự khổ tâm sắp đặt của đối phương.”Ngân bào nữ tử cười lạnh nói ra.
“Nói vậy cũng đúng. Bất quá, nghe nói kẻ này tuy tu vi chỉ có nguyên anh trung kỳ, nhưng thần thông so với chúng ta nguyên anh hậu kỳ lại không yếu hơn bao nhiêu đâu. Nhưng đối phương đang có thương tích trong người, ngươi nếu đụng phải chân thân nên để ý một chút thì cũng không có gì đáng ngại. Ta đuổi theo một người khác, chỉ cần đối phương không dùng huyết độn thuật quỷ dị nọ, thì chắc chỉ trong chốc lát, sẽ cùng ngươi hội hợp.” Tử phát mỹ phụ còn có chút lo lắng, dặn dò vài câu.
“Tôn tiên sư cứ việc yên tâm. Cái loại huyết sắc độn thuật này mặc dù quỷ dị, nhưng hiển nhiên cái giá để sử dụng cũng không phải nhỏ, nếu không đối phương chỉ cần liên tiếp sử dụng ra độn thuật này, đã sớm đem chúng ta bỏ lại vô tung vô ảnh rồi. Làm sao còn có thể cùng chúng ta trì hoãn đến nay. Phỏng chừng đối phương cũng tới giới hạn (sơn cùng thủy tân) rồi. Huống hồ ta còn có thánh đỉnh hộ thân, cho dù y muốn cá chết lưới rách cũng tuyệt không có vấn đề.” Ngân bào nữ tử thản nhiên cười, ngạo nghễ nói ra.
“Nói như vậy thật cũng không sai, vậy ta đi trước một bước.” Mỹ phụ đáp lại một tiếng cười khẽ, người hóa thành một đạo tử quang, truy hướng về phía một “Hàn Lập”.
Mà Thiên Lan thánh nữ, nhìn một chút một Hàn Lập khác, trong mắt hàn quang chợt lóe, đồng dạng khu động thánh thú đuổi theo.
“Bọn họ quả nhiên tách ra. Hàn tiểu tử, sách lược phân hóa của ngươi quả nhiên là hữu hiệu? Xem ra con thánh thú này thật sự chỉ là phân thần phủ xuống giới này, bây giờ còn không đủ đáng sợ. Nhưng ngươi nếu không thể trong thời gian cực ngắn, đánh chết con Thiên Lan thú, chờ đến thời gian giải phong, để hai tên đại tiên sư kia quay lại, thì thật đúng là đến bước đường cùng. Hơn nữa, vị Thiên Lan thánh nữ kia sợ rằng cũng không dễ trêu chọc.” Đại Diễn thần quân dùng ngữ khí quan tâm hiếm thấy nói.
“Ta trong lòng cũng biết thế. Ta cũng không muốn đánh chết nàng ta. Thầm nghĩ nếu chỉ tiêu diệt con thánh thú mà thôi, chắc sẽ không tốn quá nhiều thời gian.” Hàn Lập một bên dụng thần thức giám thị ngân bào nữ tử đuổi theo phía sau, một bên trong miệng trầm giọng trả lời.
“Nga! Vậy lão phu rửa mắt đợi.” Đại Diễn thần quân thanh âm lại biến thành lạnh nhạt.
Hàn Lập không có nói cái gì nữa, trong lòng âm thầm tính toán thời cơ không sai biệt lắm, độn quang xoay quanh một cái, đột nhiên xoay người lại, vỗ túi linh thú bên hông.
Nhất thời còn thừa mấy ngàn kim sắc phệ kim trùng, từ trong miệng túi chen chúc ra, vù vù hóa thành một đóa kim vân xoay quanh trên không.
Cùng lúc đó, hơn mười khẩu phi kiếm ánh vàng rực rỡ, cũng từ trong tay áo bào bắn nhanh ra. Tại dưới pháp quyết thôi thúc, hóa thành hơn trăm đạo kiếm quang kinh người, xoay quanh không ngừng trước người hắn.
‘Hợp’.
Hai tay kết thành ấn quyết, một tiếng khẽ quát phát ra, đoàn kiếm quang khẽ run một chút phóng lên cao, kim mang trên không trung chói mắt, trong nháy mắt một cự kiếm dài sáu bảy trượng bất ngờ thành hình.
Hàn Lập lại há mồm, một đoàn đại tử diễm bằng nắm tay hướng mặt đất phun ra, đón gió hóa thành một con hỏa điểu dài hơn thước, một đầu quấn trên cự kiếm.
‘Phốc’ Một tiếng vang nhỏ, hỏa điểu màu tím bạo liệt ra, cự kiếm trong nháy mắt bị một tầng tử diễm bao lại ở trong đó, đón lấy vô số hồ quang dày chừng ngón cái, trong tử diễm tiếng sấm vang lên ầm ầm, thanh thế cực kỳ kinh người!
Hàn Lập gặp tình hình này, lại nhướng mày, hơi suy nghĩ, đột nhiên một đoàn thanh khí từ trong miệng phun ra, kích ở trên thân kiếm.
Nhất thời mặt ngoài cự kiếm kim hình cung loạn đạn, tiếng sấm lại trong phút chốc tiêu thanh biệt tích.
Hàn Lập lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, dưới sự thôi thúc của thần thức. Kim kiếm hướng không trung phá không vọt tới, trong nháy mắt trốn vào trong một đóa mây đen, biến mất vô thanh vô tức.
Lúc này, phía chân trời ẩn ẩn có quang điểm chớp động, vị Thiên Lan thánh nữ kia đã đuổi theo.
Hàn Lập đồng tử hơi co lại, rùn ống tay áo, một bộ màu xanh phi kiếm ngự không bay ra, từ một ống tay áo khác thì bay ra một tiểu thuẫn màu lam, chắn trước người.
Đồng thời hai bàn tay chà xát, một cái cổ bảo bằng nắm tay đạt được trong Trụy Ma cốc, chưa bao giờ vận dụng qua chính là cổ kính màu tím hiện lên, tay kia nắm hàng linh phù trước đây còn dư lại một lá. Lấy tu vi hiện tại của hắn tái sử dụng phù này mà nói, thần thông hẳn là so với hai lần trước tăng trưởng hơn không ít.
Trong lòng cân nhắc, hắn lẳng lặng đứng ở tại chỗ, yên lặng chờ đối phương đến.
Vị thánh thú Ngưu thủ Giao Long kia đừng nhìn tu vi không cao, nhưng tốc độ độn thuật đúng là không tầm thường.
Từ khi bắt đầu hiện ra tung tích, đến khi phi tới trước chỗ Hàn Lập hơn trăm trượng thì dừng lại, cơ hồ chỉ bằng thời gian thở nhẹ một cái.
Hàn Lập lạnh lùng liếc mắt đánh giá đối phương, ánh mắt chợt chớp động vài cái.
Thiên lan thánh thú này thoạt nhìn, trừ bỏ bộ dáng cổ quái ở bên ngoài, thật sự không cách nào nhìn ra có bao nhiêu lợi hại, hơn nữa con ngưu thú to lớn này, mơ hồ làm cho người ta liên tưởng đến một loại bộ dáng ngờ nghệch, giống như linh trí chưa được hoàn toàn khai mở. So với con thú, Thiên Lan thánh nữ đứng ở phía trên đáng chú ý hơn nhiều(câu này hay). Vô luận là phong tư tuyệt thế hơn người, hay là một thân tu vi cao thâm không thể xem nhẹ, đều làm cho Hàn Lập không dám khinh thường mảy may.
Nàng ta sau khi hiện hình cũng đồng dạng nhìn lướt qua Hàn Lập, đối với bộ dáng trẻ tuối của Hàn Lập lộ ra chút kinh ngạc, nhưng lập tức ánh mắt đã bị trùng vân phô thiên cái địa trên không trung hấp dẫn, đôi mắt sáng hiện ra ngạc nhiên cùng vui mừng giao hòa với nhau. Thần sắc lúc này thật mê người.
“Ngươi…” Ngân bào nữ tử do dự một chút, rồi cũng mở miệng muốn hỏi cái gì đó.
Nhưng Hàn Lập sợ đối phương phát giác cự kiếm giấu giếm trên không trung, hơn nữa thân thể thời gian giải phong cũng có hạn, như thế nào cùng nàng này nói nhiều cái gì.
Ngay lập tức không nói hai lời hướng trùng vân chỉ một cái, trùng vân ‘Vù vù’ một tiếng, trực tiếp bay về phía đối diện. Đồng thời trước người màu xanh phi kiếm xoay quanh bay múa, cũng lập tức hóa thành từng mảnh bóng kiếm, hướng nàng này cuốn sạch đi tới.
“Ngươi muốn chết!”
Hàn Lập cử động một điểm cũng không có vẻ gì là thương hương tiếc ngọc, tự nhiên làm cho Thiên Lan thánh nữ trong lòng giận dữ, trong miệng quát một tiếng, ngọc thủ vừa nhấc, một cái vòng tay màu bích lục từ trên cổ tay bắn nhanh bay ra, trong nháy mắt điên cuồng hoá lớn thành cự hoàn to bằng cánh tay nghênh hướng về phía bóng kiếm.
Mà tay kia của nàng cũng đồng thời tháo xuống túi linh thú bên hông, trở tay hướng túi về phía không trung.
Miệng túi kim quang chớp động, liên tiếp bay ra hơn mười đóa kim hoa thật lớn, đúng ra là hơn mười con kim sắc cự trùng thành thục thể, bắn nhanh hướng về phía trùng vân.
Nhưng nàng này không có chú ý đến, ở trong không trung, một đám mây đen lặng yên hướng đỉnh đầu đầu nàng từ từ trôi đến, càng ngày càng gần. Ngọc hoàn quả nhiên là một kiện cổ bảo uy lực không nhỏ, màu xanh bóng kiếm vừa cùng cự hoàn này tiếp xúc, đã bị viên hoàn quay nhanh, toàn bộ cuốn vào trong. Phi kiếm là bổn mạng pháp bảo của Hàn Lập, tâm hồn cùng hắn tương liên khiến hắn không khỏi rùng mình.
Về phần hơn mười con phệ kim trùng thành thục thể sau khi vọt vào trong trùng vân của Hàn Lập, một phen cắn xé tơi bời, cũng đồng dạng chiếm được thượng phong.
Hàn Lập thấy rõ, phi trùng của hắn mặc dù số lượng đông đảo, nhưng căn bản không cách nào cắn xé thân thể mấy con cự trùng được chút nào, ngược lại chỉ cần cự trùng cắn một cái là bị thôn phệ.
Sắc mặt trầm xuống, Hàn Lập không nói hai lời, đột nhiên hàng linh phù cầm trong tay vỗ hướng trên người, nhất thời biến ra một ảo ảnh huyết sắc giao long, quanh thân huyết quang lóe lên, hiện ra từng khối huyết sắc lân phiến, trên đầu chui ra sừng giao long, biến thành hình dạng yêu hoá nửa giao long nửa người.
Một cỗ khí thế kinh người, từ trên thân Hàn Lập toát lên.
“A! Đây là công pháp gì!” Ngân bào nữ tử xa xa thấy tiết mục này, trong lòng kinh ngạc một trận.
Nhưng nàng cũng không sợ hãi chút nào, vừa há mồm, một kiện pháp bảo như khăn tay từ trong miệng bắn nhanh ra, quay tròn xoay quanh ở trước người một trận, rồi căng lên tới vài trượng, cũng thẳng tắp dựng đứng lên.
Chỉ thấy trên cự khăn, thấy thấp thoáng một hình vẽ cự tằm màu bạc.
Nhìn thấy bức họa này Hàn Lập ngẩn ra, đang cân nhắc xem pháp bảo có cái gì thần thông thì trên chiếc khăn, bức họa ngân tằm linh quang đại phóng, đột nhiên như sống lại há mồm ra.
Một chùm ngân quang bắn nhanh đón gió kéo dài ra hóa thành những tia sáng bạc tinh tế chỉ cỡ chừng sợi tóc vang ra tiếng “xuy xuy”, hướng Hàn Lập bên này mà đến.
Không gian hơn trăm trượng giữa hai người, trong nháy mắt tất cả đều bị ngân tia tràn ngập rậm rạp, rất kinh người.
Hàn Lập bị dọa nhảy dựng lên, không suy nghĩ nhiều chỉ một cái vào lam quang thuẫn trước người. Thuẫn lập tức hóa thành quầng sáng cao lớn, đem Hàn Lập bảo hộ nghiêm mật. Đồng thời Hàn Lập há mồm, một đoàn quầng sáng tử diễm bạo liệt bay ra.
Hàn khí màu tím quỷ dị trong nháy mắt trải rộng ra vài trượng trước người.
‘Tư lạp’ Một tiếng thanh thúy vang lên, một tường băng màu tím cao tầm mười trượng, trong suốt diễm lệ hiện ra sừng sững ở phía trước người.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/07/2019 11:36 (GMT+7) |