Đá cẩm thạch được biết là một viên đá bảo vệ có khả năng ngăn chặn sự xâm nhập của các thực thể tâm linh. Đồng thời nó có thể giúp bạn thoát khỏi giận dữ, sợ hãi, cảm giác tội lỗi hoặc những cảm xúc tiêu cực khác và có một số thuộc tính chữa bệnh hữu ích.
– Chà, đây là đá cẩm thạch đen, thường thì loại đá này không có ở đây?
Tôi trả lời ngay câu hỏi của Hoa:
– Ở đây quả thực không có loại đá như vậy, có lẽ nó được mang đến đây chăng?
– Này Linh… Trên đó hình như có khắc thứ gì đó rất kỳ lạ, hình như chữ viết gì đó…
Nghe Hoa nói vậy, tôi lập tức xuống quan sát một lúc rồi mới trả lời:
– Đây là một văn bản cổ không phải chữ, nhưng là một câu thần chú nói chuyện với ma quỷ hoặc mô tả những sự kiện nào đó đã xảy ra.
– Thế bạn có biết trên đó nó viết gì không vậy Linh?
Tôi thở dài nói:
– Chuyện này tôi không biết, chỉ có ông nội tôi biết thôi.
Cả hai đang nghiên cứu dòng chữ lạ trên đá cẩm thạch đen.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, khiến hai người chúng tôi ngẩng đầu lên xem chuyện gì đang xảy ra, vừa ngẩng đầu lên thì một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt.
Một sinh viên khảo cổ học bị một sinh vật kỳ quái nào đó lột mất khuôn mặt.
Quá sợ hãi, Hoa định hét lên nhưng tôi đã dùng tay bịt miệng lại để không phát ra âm thanh, tránh sinh vật phát hiện ra hai chúng tôi đang núp sau cổ quan tài đá. Sau khi lột da mặt sinh viên khảo cổ học, nó liền quay người rời đi.
– Cái gì mà khủng khiếp thế Linh?
Tôi lau mồ hôi trên trán rồi nói:
– Tôi không biết nó là gì nhưng nó trông giống như một con quái vật trong truyền thuyết.
– Vậy bạn có biết tên của nó không thế?
– Không, tôi chưa từng thấy con quái vật này bao giờ nên cũng không biết, tôi chỉ nghe ông nội kể rằng ngày xưa có một con quái vật rất tàn ác chuyên săn người lột da rồi dùng mặt nạn nhân. Để dụ người khác rồi giết họ một cách dã man như chúng ta đã thấy trước đó.
Nghe tôi nói vậy, Hoa lên tiếng:
– Hình như tôi đã nhìn thấy con vật này ở đâu đó rồi, nó chắc hẳn trông giống một loại quỷ nào đó mang hình dáng con người nhưng mặt lại là hươu hoặc bò. Truyền thuyết ở Bắc Mỹ có nhắc đến quái vật Wendigo.
Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên:
– Điều đó là không thể. Wendigo là con quái vật huyền thoại của Bắc Mỹ nên nó không tồn tại ở Việt Nam. Bạn có nhầm không?
– Không nhất thiết phải là Wendigo nhưng có một lời nguyền là ai ăn thịt sống hoặc có ý đồ xấu sẽ trở thành quái vật giống như Wendigo. Vừa rồi chúng ta nhìn thấy nó lột mặt anh ta ra, nhưng thực tế không phải vậy, nó ăn mặt anh ta.
Khi chúng tôi đang nói chuyện, đúng lúc này, thi thể của cậu sinh viên đột nhiên đứng dậy, đồng thời khuôn mặt cậu ta biến thành một khuôn mặt quái dị giống như đầu một con nai, cậu ta bắt đầu di chuyển từ bước về phía hai người chúng tôi, thấy cả hai người chúng tôi hoảng hốt sợ hãi:
– Chết tiệt, nếu anh ta bước vào đây chắc chắn sẽ chết.
Cậu ta càng lúc càng tiến lại gần chúng tôi thì bỗng cổ quan tài cẩm thạch đen bỗng phóng ra một luồng kim quan, chiếu thẳng vào người cậu ta khiến cho cậu ta hét lên kinh hoàng: “… gaooo…”
Thoáng chốc toàn thân cậu ta cháy thành tro bụi.
Thoát khỏi cái chết trong gang tấc, chúng tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có chiếc quan tài bằng đá này, chúng tôi đã chết rồi.
– Vì sao cổ quan tài lại có thể đánh chết anh ta? Thật là kỳ lạ.
Tôi ngồi dựa vào cổ quan tài đá một lúc rồi mới nói:
– Có lẽ là do những văn tự cổ này.
Ngồi trầm ngâm một lúc, tôi và Hoa đứng dậy tiếp tục lên đường tìm kiếm mọi người. Đi chưa được bao lâu thì phía sau có người gọi:
– Này này, hai người không đợi chúng tôi ưh. Sao đi nhanh thế?
Nghe thấy tiếng ai gọi, tôi và Hoa quay lại xem là ai. Hóa ra là Lý Linh Xuân và nữ lễ tân từ đâu chạy tới khiến tôi và Hoa không biết là người hay quái vật giả dạng.
– Này, hai người là người hay là cái thứ quái đản đó vậy?
Nữ lễ tân chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền hỏi:
– Điều đó có nghĩa là gì? Chúng ta là con người chứ không phải con quái vật đó. Hai người điên à…
Nữ lễ tân chưa kịp nói hết câu thì Lý Linh Xuân đã ngắt lời, tiến lên vài bước giải thích:
– Chúng tôi là con người, chúng tôi không phải là con quái vật đó, chúng tôi cũng nhìn thấy nó.
Nghe vậy, tôi và Hoa vẫn còn cảnh giác nên lùi lại vài bước và hỏi:
– Hai người đã thấy nó rồi, thấy ở đâu?
Trong lúc tôi và Lý Linh Xuân nói chuyện, Hoa luôn nhìn chằm chằm vào phía sau nữ lễ tân với ánh mắt cảnh giác. Đồng thời nháy mắt ra hiệu cho tôi và Lý Linh Xuân, hiểu ý Lý Linh Xuân vội nắm tay nữ lễ tân chạy về phía chúng tôi đang đứng. Lúc này, phía sau lưng hai người họ là những con quái vật đầu hươu với hình thù kỳ lạ đang dần tiến tới.
Chúng tôi lập tức quay đầu bỏ chạy trước khi chúng đuổi kịp. Ai mà ngờ rằng xung quanh chúng tôi, lũ quái vật lần lượt xuất hiện, chúng lập tức lao vào tấn công tứ phía. Lúc này Lý Linh Xuân đã nghĩ ra một cách táo bạo và cực kỳ nguy hiểm là dùng thân mình dụ hết quái vật đuổi theo, giúp tôi, Hoa và nữ lễ tân có cơ hội trốn thoát.
Tôi lập tức bảo Hoa và nữ lễ tân nhanh chóng bỏ chạy trước khi đám quái vật đó đuổi kịp rồi nhanh chóng quay người rời đi.
– Này Linh, Bạn đi đâu vậy? Bạn không đi với chúng tôi sao?
Tôi lên tiếng:
– Hai người cứ đi trước, Lý Linh Xuân và tôi sẽ theo sau, đừng lo lắng.
Không còn cách nào khác. Hòa và nhân viên lễ tân lập tức quay người chạy thật nhanh trước khi quá muộn. Lo bỏ chạy mà không để ý đến những gì dưới chân nên vô tình giẫm phải bẫy khiến cả hai rơi xuống hố. Cú va chạm mạnh khiến cả hai bất tỉnh. Vài phút sau, cả hai tỉnh dậy và thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng.
– Hai người tỉnh dậy rồi à?
Nghe thấy tiếng ai đó gọi, cả hai quay lại xem ai đã cứu mình. Vừa quay lại, thấy một người phụ nữ tóc bạc đang đi về phía trước, trên tay cầm hai đĩa thức ăn, đặt xuống bàn, rồi hôn lên miệng hai người và nói:
– Hai người chắc đói lắm rồi, nhanh ngồi xuống ăn đi.
Cả hai lập tức ngồi xuống đối diện với người phụ nữ, nhưng ánh mắt vẫn đề phòng nguy hiểm. Vì đói quá nên nữ lễ tân không kiềm chế được, định đưa tay cầm đĩa thức ăn trên bàn nhưng bị Hoa ngăn lại.
– Khoan đã chúng ta không nên vội vàng như vậy cứ thử dò xét xem bà ta là người hay là quái vật?
Thấy cả hai không thèm động tới đồ ăn trên bàn, người phụ nữ lên tiếng:
– Tại sao hai người không ăn, bộ không thấy đói ưh?
– Chúng tôi chưa đói, vậy bà là ai và tại sao lại ở đây? Bà không sợ những con quái vật đó sao?
Người phụ nữ mỉm cười và nói:
– Quái vật gì vậy, ở đây không có quái vật gì cả, hai người nhầm à?
Hoa vừa nói chuyện với người phụ nữ, vừa quan sát từng cử động của bà ta rồi ra hiệu cho nữ lễ tân từ từ đứng dậy rồi bỏ chạy thật nhanh. Ngay phía sau họ là tiếng cười ma quái của người phụ nữ.
Nữ lễ tân lên tiếng:
– Bây giờ phải làm gì? Phía trước có sông ngầm.
Cả hai quay đầu nhìn về phía sau thì thấy người phụ nữ vẫn đang đuổi theo, lao tới với tốc độ cực nhanh. Không còn cách nào khác, cả hai phải nhảy xuống dòng sông ngầm trước khi bị cánh tay người phụ nữ tóm lấy.
Nhìn thấy con mồi trốn thoát, bà ta gầm lên như con điên và dậm chân phình phịch xuống đất. May mắn thay, là bà ta không nhảy xuống nước đuổi theo, nếu không cả hai sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này hai người bị dòng nước đẩy đến một hồ nước khổng lồ. Hồ này sâu đến mức bạn không thể nhìn thấy đáy được bao quanh bởi vô số loài thực vật có hình thù kỳ lạ mà không ai biết chúng là gì hay chúng xuất hiện từ bao giờ. Giữa hồ là một ngôi nhà gỗ khá cũ kỹ, hình như đã có từ lâu.
Cả hai giờ cảm thấy mệt mỏi vì quá trình chạy trốn khỏi người phụ nữ đó, không còn cách nào khác nữa cả hai đành đẩy cửa và bước vào bên trong căn ngôi nhà gỗ. Bên trong căn nhà gỗ là một bàn thờ và một bức ảnh của một cô gái trẻ. Ngoài ra không còn gì khác bây giờ hai người mới ngồi xuống đất và nghỉ ngơi.
Trong lúc nghỉ ngơi, nữ lễ tân đi một vòng quanh nhà để quan sát thì bất ngờ hét lên một tiếng kinh hoàng “… a a a a”. Nghe cô ta hét, khiến cho Hoa giật mình chạy lại xem có chuyện gì mà cô ta lại hét lên như vậy.
– Có chuyện gì thế mà cô hét lên như vậy chứ?
Nữ lễ tân mặt tái mét chỉ vào góc tường lắp bắp nói:
– Có một thi thể ở đằng kia.
Nhìn theo hướng tay của nữ lễ tân, Hoa nhìn thấy thi thể một người đàn ông nằm dựa vào tường có giòi bò, khiến cô nàng phải bịt mũi lại bước tới kiểm tra thi thể. Qua đó biết được người đàn ông này đã chết từ lâu. Thế là cả hai quyết định đưa thi thể ra ngoài an táng.
– Này cô có biết lý do cái chết của người này không?
Hoa trầm tư suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
– Tôi cũng không biết nữa.
Nữ lễ tân lại lên tiếng hỏi:
– Cô và Linh là người yêu của nhau hả?
– Sao cô lại hỏi như vậy chứ Tôi và Linh chơi thân với nhau từ lúc nhỏ cho đến học đại học?
– À Thì lúc trên xe tôi thấy cô và Linh ngồi hôn miệng nhau say đắm nên tôi tưởng là hai người yêu nhau.
Hoa và nữ tiếp tân ngồi nói chuyện với nhau. Một lúc sau, cả hai đang định hôn lên miệng nhau thì đột nhiên nữ lễ tân chỉ ra ngoài cửa sổ:
– Hình như bên ngoài có bóng người?
Nghe vậy, Hoa ra hiệu cho nữ lễ tân im lặng một lúc rồi mới nói:
– Thực sự có gì đó ở bên ngoài.
– Cái đó là gì vậy?
– Đó là xác của người đàn ông khi nãy được chúng ta chôn cất, giờ Nhanh chóng tìm một nơi để trốn nếu không sẽ mất mạng…
Ngay khi cánh cửa mở ra, một mùi hôi thối xộc vào, cùng lúc đó một người đàn ông với vẻ mặt vô hồn bước vào, liếc nhìn quanh phòng.
– Chúng mình có thể tạm lánh vào nhà vệ sinh.
– Vậy có ổn không?
– Không có cách nào hơn, cứ vào đây đã.
Cả hai run lên vì sợ hãi, ôm nhau thật chặt và trốn vào góc phòng tắm. Sau khi nỗi sợ hãi lắng xuống, hơi ấm trên cơ thể họ truyền vào nhau. Họ ép chặt vào nhau hơn, môi chỉ cách nhau một milimet.
Vào lúc này, mọi nỗi sợ hãi của họ đột nhiên biến mất, trái tim hai người như bừng cháy. Và họ hôn miệng nhau nồng nàn.
Lưỡi của nữ tân vừa vặn trong miệng Hoa.
Cái lưỡi của nữ lễ tân, càng lúc càng nhiệt tình, càng lúc càng chủ động. Cứ như đang mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó tận sâu bên trong khoang miệng của Hoa. Lưỡi cô ta thật điêu luyện, lúc nông, lúc cạn, lạ lẫm đến hiếu kỳ. Mỗi động tác của cô ta càng lúc càng khác biệt, khác biệt đến kỳ lạ. Các động tác dường như không trùng lặp.
Hoa lúc đầu đang trong tâm thế chủ động hôn cô ta, tỏ tình với cô ta mà lại bị biến thành bức tượng. Rõ ràng, bản thân từ chủ động sang bị động hoàn toàn khi đối diện với nữ lễ tân.
Thấy nữ lễ tân quá mạnh mẽ. Hoa có phần khiếp sợ, đẩy nhẹ cô ta ra, thụt môi lại. Nhìn cô ta ái ngại.
Mặc kệ Hoa làm gì. Nghĩ gì? Nữ lễ tân liên tục liếm môi. Như muốn đánh giá mỹ vị còn đọng lại của nụ hôn của hai người.
Cô ta như vậy có phải là biến thái quá không? Sao một cô gái dịu dàng, đằm thắm, thuần khiết như sương mai. Nhưng khi hôn lại vồ vập và có phần biến thái như thế?
Hoa tự đặt câu hỏi.
Lúc này, cách đây không xa, tôi và Lý Linh Xuân vừa chống cự vừa rút lui, đám quái vật đó vẫn đuổi theo chúng tôi như chó mèo, khiến Lý Linh Xuân thầm chửi:
– Đậu xanh, mấy tên này cứng đầu thật à?
Cuộc rượt đuổi giống như một bộ phim hành động của Mỹ thường được chiếu trên HBO.
Chạy được một lúc, tôi và Lý Linh Xuân vô tình chạy vào một căn phòng khá rộng, xung quanh là những bức tranh miêu tả sự tàn sát đẫm máu của một thời chiến tranh phong kiến.
Lúc này, những lũ quái vật dị hợm ấy đột nhiên không dám tiến vào mà quay đầu rời đi một cách kỳ lạ như thể có thứ gì đó ngăn cản không cho chúng vào.
Đứng quan sát một lúc, tôi và Lý Linh Xuân thấy giữa phòng có một chiếc quan tài cổ làm bằng đá cẩm thạch đen. Cổ quan tài này hơi lạ, đồng thời cũng có chút khác biệt so với cổ quan tài mà tôi và Hoa đã thấy.
Trên cổ quan tài này không có dòng chữ cổ nào được khắc lên mà chỉ có hình hoa văn phượng múa.
Nhìn những hoa văn này tôi đoán đây chính là nữ hoàng của một triều đại nào đó từng tồn tại ở đây.
Lý Linh Xuân hỏi:
– Bạn có biết đây là triều đại nào không?
– Không, tôi không biết chiếc quan tài này thuộc về triều đại nào. Dựa trên những mẫu này, tôi đoán nó có từ thời cổ đại.
Chúng tôi đi quanh cổ quan tài để xem xét và tìm hiểu xem ai ở trong quan tài. Trong khi đó, Lý Linh Xuân cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi không hiểu tại sao cô ấy lại nhìn tôi chằm chằm như vậy.
Rồi cô ấy hỏi tôi một câu khó hiểu:
– Có quỷ nhập tràng bên trong quan tài phải không?
– Chị cũng tin vào điều vớ vẩn đó à? Trên thế giới này không có ma…
Tôi và Lý Linh Xuân đang nói chuyện không bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vội vàng nấp sau cột đá.
Cùng lúc đó tôi nhìn xem là ai, hóa ra là Hoa và nữ lễ tân. Thấy vậy, tôi định chạy ra ngoài thì bị Lý Linh Xuân ngăn lại, chỉ tay về phía sau hai người họ.
Tôi nhìn theo hướng Lý Linh Xuân chỉ và thấy một đám đông có vũ trang đang muốn vào phòng do một thanh niên đẹp trai mặc quần áo sặc sỡ và để tóc như bờm ngựa dẫn đầu.
Lúc này anh ta chỉ vào cổ quan tài và hét lên:
– Đậu xanh, rau má tụi mày nhanh mở nắp quan tài đó ra cho tao.
Đám đàn em vội vàng làm theo lời anh ta, dùng vũ lực mở nắp quan tài đá ra. Ngay khi quan tài được mở ra, một luồng âm khí ùa ra và bao trùm lấy đám đàn em. Biến chúng thành những cỗ thây khô.
Thấy vậy, anh ta lập tức đẩy Hoa và nữ tiếp tân lại gần cổ quan tài để làm vật thế mạng.
Lúc đó tôi nổi khùng, định lao ra ngoài nhưng Lý Linh Xuân đã ngăn lại và bảo tôi phải hết sức bình tĩnh. Hãy xem xét tình hình trước và cân nhắc rồi hãy làm. Vẫn chưa muộn đâu, đừng liều mạng.
– Họ đang ở tình thế nguy hiểm không? Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
– Đừng lo, họ không sao đâu.
Lúc này tôi tin chắc Lý Linh Xuân đã có âm mưu gì đó nên ra hiệu cho tôi làm theo và thực hiện kế hoạch. Vòng ra phía sau những cây trụ đá, cô ấy từ từ di chuyển rồi nháy mắt với tôi để làm theo kế hoạch của cô ấy.
Hiểu ý, tôi cũng từ từ di chuyển sang góc phải đồng thời ra hiệu cho Hoa và nữ lễ tân rồi cùng nhau thực hiện kế hoạch. Sau đó, kế hoạch được thực hiện theo sự sắp xếp của Lý Linh Xuân.
Lúc này Hoa và nữ lễ tân tiến lại gần cổ quan tài và làm theo phương án mà tôi và Lý Linh Xuân đưa ra là đưa thi thể ra ngoài vì phía dưới thi thể là cơ quan mở đường xuống đáy. Khu vực ngầm.
Ngay khi thi thể được đưa ra khỏi quan tài, một điều kỳ lạ đã xảy ra, khiến cả căn phòng rung chuyển dữ dội trong giây lát rồi im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Người quản gia răng khểnh lúc này mới lên tiếng và hỏi:
– Cậu chủ, vừa rồi có chuyện gì vậy, sao văn phòng lại rung lắc dữ dội thế?
Anh ta nghe người quản gia răng khểnh nói vậy liền vung tay đập một cái cốc vào đầu rồi nói:
– Sao tao biết được?
– Ui da đau quá cậu chủ.
Ngay khi người quản gia răng khểnh vừa dứt lời, căn phòng lại rung chuyển và có tiếng dây xích sắt tạo ra… cạch… cạch… cạch… cạch bên dưới sàn nhà. Sau đó, sàn nhà chia làm hai tạo thành một đường hầm dẫn xuống lòng đất. Thấy vậy, bọn chúng giục Hoa và nữ lễ tân nhanh chóng xuống tầng hầm kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra. Để Cả hai làm bia đỡ đạn.
Hòa và nữ lễ tân lên tiếng:
– Các anh là đàn ông, sao không xuống kêu hai người phụ nữ chúng tôi xuống? Thật là nhục nhã?
Người quản gia răng khểnh mắng:
– Đậu xanh và rau má, hai người không biết đều à? Chúng tôi đã cứu mạng sống nhỏ bé của các người. Giờ nhanh lên và đi xuống đó.
Nghe vậy, anh ta rút súng, chĩa vào đầu người quản gia răng khểnh và nói:
– Đậu xanh và rau má, mày không biết nói chuyện nhẹ nhàng với phụ nữ à?
Sau đó, anh vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của Hoa và hôn lên môi Hoa.
Lúc này, Lý Linh Xuân và tôi vẫn còn ra hiệu cho cả hai tiếp tục kế hoạch, để hoàn thành kế hoạch của tôi và Lý Linh Xuân, Hoa cùng nữ lễ tân bắt đầu bước xuống tầng hầm để điều tra tình hình.
Vừa bước vào tầng hầm, Hoa cùng nữ lễ tân đi vòng quanh quan sát tình hình một lúc rồi hét lên thông báo dưới đó không có chuyện gì.
Nghe vậy, bọn chúng nhanh chóng đi xuống lầu. Ngay khi bọn chúng vừa đi xuống, căn phòng lại rung chuyển và sàn nhà dần đóng lại.
Thế là tôi và Lý Linh Xuân cũng phải nhanh chóng chạy theo xuống trước khi nó đóng lại.
Vừa xuống tới tầng hầm, Lý Linh Xuân thì thầm vào tai tôi:
– Tôi không biết tầng hầm này dẫn đến đâu.
Tôi lắc đầu không biết rồi nhanh chóng chạy theo sau đám người đó. Dọc hai bên tường là những bức tranh mô tả cuộc sống thường ngày của chủ nhân ngôi mộ này khi còn sống. Càng đi vào sâu, không khí càng lạnh thấu xương.
– Này Hoa, cô có thấy điều gì ở đây không?
Nghe câu hỏi của nữ lễ tân, Hoa trầm giọng nói:
– Tôi không biết và cũng không thể nhìn thấy gì cả, nhưng tôi có cảm giác như mọi thứ xung quanh đều có thứ gì đó ở đây và đang theo dõi chúng ta.
– Có phải là đám sinh vật đó không vậy, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
– Bây giờ chúng ta phải lặng lẽ và bí mật rời khỏi nơi này, đừng để bọn chúng biết, nếu không…
Thế là cả hai bắt đầu lên kế hoạch trốn thoát. Kế hoạch là giả vờ đi vệ sinh rồi bỏ trốn. Quyết định như vậy, cả hai bắt đầu thực hiện kế hoạch bỏ trốn.
– Ôi, đau bụng quá, phải tìm chỗ giải quyết đã.
Người quản gia răng khểnh mở miệng:
– Các người giả vờ quay lại để trốn thoát phải không? Đừng cố gắng đánh lừa bọn tao.
– Chúng tôi thật sự rất đau bụng, các người có thể để chúng tôi đi giải quyết một lúc được không? Chúng tôi sẽ quay trở lại.
Nghe vậy, anh xua tay nói:
– Đi đi, đi đi, đừng đi lâu quá, nếu không đừng trách chúng tôi không báo trước.
Thấy cơ hội, cả hai bắt đầu giả vờ ôm bụng chạy nhanh nhất có thể trước khi kế hoạch của mình bị bại lộ.
Người quản gia răng khểnh hét lớn:
– Này này, nhớ đi nhanh nhé, nếu không quay lại thì đừng có trách bọn ta không nói trước.
– Này… thằng răng khểnh, mày là cậu chủ hay tao là cậu chủ? Sao mày dám bắt chước lời tao nói và muốn ăn kẹo đồng phải không?
Người quản gia răng khểnh khiêm tốn lắp bắp trả lời:
– Đúng vậy, cậu chính là chủ nhân.
Nghe vậy, anh ta nhếch mép cười rồi xua tay ra hiệu cho những đàn em còn lại tiếp tục lên đường. Thấy vậy, người quản gia răng khểnh vội chạy theo và hét lên:
– Còn hai cô gái kia cậu chủ bỏ qua sao?
– Quên đi, họ chỉ là những cô gái chân yếu tay mềm không thể làm gì chúng ta, mày lo lắng quá đấy đồ răng khểnh.
– Ôi trời, cậu chủ, chủ quan quá, biết đâu họ sẽ lén lút tấn công mình sao?
Dọc đường gã người quản gia răng khểnh cứ lải nhải, khiến anh ta tức giận vung tay đấm vào mặt làm gãy hai chiếc răng khểnh khiến gã phải ôm mặt hét lên:
– Ôi chúa ơi, tôi gãy hai cái răng khểnh rồi…
Lúc này, Hoa và nữ tiếp tân giả vờ ôm bụng chạy một lúc rồi quay lại xem có đuổi theo hay không.
May mắn thay bọn chúng không đuổi theo.
Đúng vào lúc này, tôi và Lý Linh Xuân cũng vừa chạy đến nơi thì thấy Hoa và nữ lễ tân đứng dựa vào tường thở hổn hển vì quá mệt mỏi.
– Hai người ổn chứ?
Nữ lễ tân vừa nói vừa thở:
– Chúng tôi không sao đâu, hai người đừng lo. Bây giờ chúng ta phải tìm cách trốn thoát khỏi nơi này. Ở đây thật khủng khiếp.
Nữ lễ tân vừa nói xong, thì không biết từ đâu xuất hiện hàng loạt tiếng súng vang lên kèm theo tiếng la hét hoảng sợ. Cùng lúc đó phía trước có một bóng người đang chạy về phía mọi người. Bóng dáng đó không ai khác. Là quản gia răng khểnh, còn ai vào đây nữa? Gã vừa chạy và hét lên:
– Có quái vật, quái vật, cứu tôi với.
Sau đó, gã ngã xuống và mất ý thức.
Thấy vậy, Lý Linh Xuân ngồi xuống cạnh rồi tát vào mặt gã mấy cái để gã tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy, bất ngờ bò lại hét lên:
– Cút đi, biến đi, lũ quái vật, đừng đến gần tôi…
– Này bình tĩnh nào chúng tôi là người không phải quái vật, ông điên à, nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao ông lại ở đây một mình và mọi người đâu cả rồi?
Gã người quản gia răng khểnh thều thào nói trong sợ hãi:
– Tất cả chết hết cả rồi Chết hết cả rồi.
Nghe gã nói vậy, tôi lập tức giục mau kể lại ngay từ đầu chuyện đã xảy ra. Lúc này gã mới lấy lại bình tĩnh và bắt đầu kể cho chúng tôi nghe mọi chuyện.
Sau khi Hoa và nữ lễ tân rời đi, những người còn lại cũng nhanh chóng rời đi và phát hiện một căn phòng khá rộng, xung quanh là những con quái vật đầu hươu kỳ lạ đứng dọc hai bên.
Giữa phòng là một viên ngọc trai đặt trên một chiếc bể đá khổng lồ. Xung quanh chiếc bể đá khổng lồ là những ngọn đèn được đặt theo thứ tự của thất tinh Bắc Đẩu.
– Cái gì trận Pháp thất tinh bắc đẩu, sau đó xảy ra chuyện gì tiếp theo Ông mau nói đi chứ?
Gã tiếp tục câu chuyện:
– Sau khi nhìn thấy viên ngọc đó, chúng tôi không kìm được ham muốn nên đã lấy viên ngọc đó ra và hỏi bể đá khổng lồ. Viên ngọc vừa rời khỏi bể đá thì không biết từ đâu một cơn gió thổi tới khiến những ngọn đèn đó vụt tắt.
Thế là lũ quái vật kỳ lạ đó bắt đầu sống lại và tấn công chúng ta trong cuộc chiến đó, rất nhiều người đã chết dưới tay lũ quái vật đó nhưng chỉ có mình tôi trốn thoát được. Những ai chết trong tay nó sẽ trở thành quái vật và tấn công người khác.
Nghe xong câu chuyện gã vừa kể, tôi đứng dậy, rút con dao trong túi ra đâm thật mạnh vào tim của gã, khiến gã hét lên một tiếng quái dị rồi ngã ngửa ra sau bất động.
Đồng thời, tôi dặn Hoa nhanh chóng đốt xác gã thành tro nếu không gã sẽ sống lại.
Thấy Hoa ngần ngại hành động, tôi giật lấy chiếc bật lửa trên tay ném thẳng vào người gã, ngọn lửa bừng lên thiêu gã thành tro.
– Chuyện gì thế… và tại sao lại giết ông ta?
Tôi thở dài và nói:
– Anh ta không còn là con người nữa mà là một trong số bọn chúng, theo truyền thuyết, chúng là linh hồn của những người đã chết sẽ nhập vào người có ý đồ xấu xa và biến họ thành quái vật. Tương tự như loài Wendigo ở Bắc Mỹ.
Đột nhiên vào lúc này, lũ quái vật đó từ đâu xuất hiện và lao tới tấn công chúng tôi. Thấy vậy, chúng tôi quay người bỏ chạy thật nhanh. Chạy được một đoạn, chúng tôi thấy trên tường có vết nứt nên bò vào trong trốn. Vài phút sau, chúng tôi nhẹ nhàng thò đầu ra ngoài xem tình hình bên ngoài như thế nào.
Một trong đám quái vật đó phát hiện ra chúng tôi đang trốn trong khe nứt và lao tới để tấn công. May mắn thay, vết nứt quá nhỏ so với thân hình to lớn của nó nên chúng tôi vẫn an toàn.
Vì vậy, nó chỉ có thể đứng bên ngoài gầm gừ, đồng thời thỉnh thoảng thò tay vào trong quằn quại điên cuồng.
Tuy nhiên, chúng tôi không thể tiếp tục ở lại lâu dài được mà khe nứt lại bị con quái vật đó chặn bên ngoài nên chúng tôi không biết làm sao để thoát.
Lúc này, nữ lễ tân chỉ tay về phía bên kia của khe nứt:
– Đằng kia có lối thoát.
Nghe vậy, chúng tôi nhìn theo hướng nữ lễ tân chỉ và quả nhiên phía bên kia vết nứt có lối thoát. Không chút do dự, lập tức chạy tới.
Lối đi dẫn chúng tôi đến một khu rừng ngầm kỳ lạ bên trong khu rừng có rất nhiều sinh vật kỳ lạ và chúng cũng to lớn khác thường.
Bấy giờ chúng tôi đang di chuyển chậm rãi bên trong khu rừng kỳ lạ đó, thậm chí không quên cảnh giác những sinh vật lạ sẽ tấn công chúng tôi từ phía sau.
Đi được một đoạn, chúng tôi nhìn thấy trước mặt một bức tượng Phật ngàn tay khổng lồ bằng đồng đen đứng giữa lối đi.
– Bây giờ, làm sao chúng ta có thể tiếp tục trong khi tượng Phật…
Tôi bước tới bức tượng Phật bằng đồng nghìn tay và chạm vào để kiểm tra. Sau khi xem xét một lúc, tôi quay đầu lại và nghĩ rằng đây không phải là một vị Phật mà là một Thiên Atula nghìn tay.
– Làm thế nào bạn biết đây là Atula chứ không phải Đức Phật?
Tôi mỉm cười giải thích:
– Tượng Phật không bao giờ được làm bằng đồng đen, chỉ có tượng Atula được làm bằng đồng đen.
Nghe thấy vậy, nữ lễ tân lên tiếng:
– Tượng phật cũng được làm bằng đồng đen.
– Ngoài ra còn có tượng Phật nhưng rất ít, hầu hết không bao giờ được làm bằng đồng đen mà được làm bằng đá cẩm thạch màu xanh lá cây hoặc đá cẩm thạch trắng. Chỉ có các bức tượng của Atula và ác quỷ được chạm khắc bằng đồng đen.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hang Lũng Mu |
Tác giả | Như Linh |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện les, Truyện sex kinh dị |
Ngày cập nhật | 19/11/2023 06:45 (GMT+7) |