Nàng lại gần thì thấy hình như em nàng đang khóc, và nhìn thấy phía dưới là một khung hình bị bể. Nàng thấy trong hình một người thanh niên trẻ có vẻ quen quen.
Nàng thương em quá, biết em đang nhỏ lệ, nàng cũng rớm nước mắt:
– Chị làm em buồn điều gì, cho chị xin lỗi, cho chị biết với…
– Không phải tại chị, em thương chị, chị biết mà, nhưng em buồn vì tối nay chị có thấy Đức nhảy với nhỏ Sương không…
– Em ghen với Sương đó hả, Đức có phải là người yêu em đâu…
– Hu, hu… Thảo bật khóc, Đức vừa nói yêu em tuần trước nhưng chỉ nói theo trên đường đi học thôi, em tưởng Đức nói thật, nay mới thấy Đức nhảy với người khác, em buồn quá, em biết em còn quá trẻ, mới gần 18 tuổi, phải học xong 12 đã mới nói chuyện yêu đương, nhưng em buồn… buồn vì không có bạn trai nào chơi với em cả, chị biết mà, em không có nước da như chị, không có mái tóc đẹp, lại lùn và… hu, hu, em không biết làm sao nữa.
– Em đừng lo, thì ra như vậy thôi à, vậy sao em có tấm hình này.
– Hôm trước lớp em bày trò viết lưu bút, em xin ảnh của Đức, Đức cho em đó.
– Em còn trẻ, còn nhiều cơ hội mà, tình duyên lúc nó đến thì đến ào ào chạy trốn không kịp đó em…
– Chị nói để an ủi, em biết em không bao giờ có được may mắn, chị nghĩ dùm em có tức không, em mời Đức đi dự đám cưới chị vậy mà Đức mời Sương đi, lại còn nhảy với nhỏ nữa chứ. Hừ, Thảo thở dài.
– Tuổi em có khi mới là tình yêu học trò, tình yêu thời niên thiếu, có khi tưởng là yêu nhưng không phải. Hồi chị còn học sinh, chị cũng tưởng là mình yêu nhiều người lắm rồi, đến nay nhìn lại thì thấy là chuyện trẻ con, chỉ nhớ nhung, muốn gặp mặt, thấy ghen khi người ấy đi với người khác, thấy rạo rực khi người ấy lại gần, thẹn thùng không dám cầm tay, liếc mắt dõi theo người ấy đi học về đường nào, muốn gặp mặt nhưng khi gặp thì biết nói gì đâu.
– Vậy sao chị không nói những chuyện này cho em biết.
– Chị không muốn em lo những chuyện đó mà quên việc học hành, năm nay em phải tập trung thi đại học cơ mà, chị định sau khi em thi xong thì có nhiều chuyện để nói với em hơn. Đừng thức thêm nữa, ngủ đi em để có sức…
– Hai chị em dậy sớm vậy…
Thì ra lúc Hằng vào không khép cửa, nên Vương khi tỉnh giấc không thấy vợ đâu, đi tìm thì chứng kiến chị em đang tâm sự.
– Em qua hỏi thăm Thảo ngủ có được không, sợ ngủ nhà mới không quen…
– Nếu có gì thấy thiếu thốn thì em cho anh biết nhé, đừng ngại gì cả, nhà anh chị cũng như nhà của em, cần gì cứ lấy dùng. Thôi anh về phòng đây cho 2 chị em tâm sự thêm.
– Em ngủ nhé, hôm nào rảnh chị em mình nói chuyện thêm, bây giờ chị phải về phòng đây, mấy tiếng nữa thôi là anh chị phải ra sân bay rồi. Hằng vỗ vai em mấy cái rồi ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Nàng theo Vương về phòng, hai vợ chồng trẻ lại được thêm một màn mây mưa, lần này họ chơi theo kiểu 69, nàng muốn nếm hương vị đàn ông. Sau khi bú mút một hồi chán chê, nàng để anh nằm xuống còn mình thì cưỡi lên bụng của anh, nàng muốn thử kiểu mới để xem có khi nào do vùng nhạy cảm của nàng chỉ được tiếp xúc ở tư thế này không. Điều đáng mừng hơn là lần này nàng tự do về sức nặng, không bị thân hình lực lưỡng của chàng đè lên và phần còn lại thì: Chẳng khác gì.
Riêng chàng việc làm tình lần hai này chàng chơi được lâu hơn, sau nhiều lần nàng nghiêng ngả, uốn éo để đủ các vị trí của “bí đao” nàng được khám phá, chàng mới ôm ghì chặt nàng, rồi tay bấu vú nàng rất mạnh, mông chàng ưỡn lên không muốn hạ xuống, từng dòng nước ấm phả vào sâu trong con đường hầm tối đen đó.
Cả hai mệt nhoài, và đến khi mở mắt ra, chiếc ra giường nay bị uế màu bởi đám chất nhầy bôi bẩn. Nhìn đồng hồ đã 9: 50, Họ đã lỡ chuyến bay. Thì ra nhỏ Thảo đã đi học trước rồi, còn hai người thì đã rã rời sau ngày đám cưới và kỷ niệm “double” nên ngủ say mà quên luôn cả giờ khởi hành đã qua.
– Không sao, vậy thì ngày mai mình đi, hôm nay, anh sẽ đưa em đi vòng quanh thành phố.
– Cũng được, hay anh cho em đi Chùa Long Sơn nhé, bữa nay ngày rằm, mình lên đó thắp hương lạy Phật, cầu siêu cho vong hồn 2 má.
– Vậy thì đợi sau khi tắm rửa xong, mình đi ăn sáng luôn nhé em.
– Hay mình đợi nhỏ Thảo về rồi cùng đi luôn, để Thảo ở nhà một mình chưa quen cũng tội nghiệp. Em chuẩn bị càfê cho anh buổi sáng tạm được không?
– O. K…
Chùa Long Sơn ở chân núi Trại Thủy, nằm trên đường 23 tháng 10 là nơi trước đây 2 chị em thỉnh thoảng cũng đã đi, Hằng thích ngắm hình ông Phật, riêng phần thân cao gần 15 mét rất uy nghi làm cho tâm hồn mình trở nên trầm lặng hơn, đúng là chỗ để viếng, tĩnh tâm và sám hối. Nàng được biết Thảo cũng có cô bạn ở phường Phương Sơn nói là gần đó, có một người rất đáng gặp. Lần này nàng tính sẵn dịp để Thảo gặp người này đó là một ông thầy chuyên xem chỉ tay.
Nhiều người đồn đãi rằng ông này phán rất giỏi, tuy gọi là ông nhưng tuổi độ hơn 30, vậy mà tóc đã điểm sương và giọng nói thì eo éo như là đàn bà nên có người nghi ông là BD, nhưng cũng có người bào chữa thì cho là ông có hồn âm nhập nên phán đúng, có tật có tài mà.
Trong lúc chờ đợi Thảo học về, Hằng qua phòng nhỏ Thảo, xem thời khóa biểu chi tiết của em, nàng chỉ biết em nàng học buổi sáng nên trước 1h chiều đã phải có mặt ở nhà, nhưng có khi sẽ được về sớm hơn. Đang khi lật đám sách vở tìm thời khóa biểu, nàng bắt gặp được một quyển lưu bút và 3 cuốn sách: Người con gái lấy chồng cần biết, nghệ thuật làm tình, và một quyển truyện chép tay: Về với dượng. Nàng thử đọc một đoạn lưu bút mới nhất:
“Tôi không đẹp như chị, tôi cũng khó may mắn lấy được người chồng có nghề nghiệp nhà cửa sẵn sàng, tôi bất hạnh vì bạn trai theo người khác, không một người con trai nào chịu tìm đến để hôn lên đôi môi tôi, sờ lên 2 cái vú đang chờ được khám phá, cả thân thể tôi ngập tràn cảm giác thèm thuồng điều gì đó mà tôi lại không dám làm, tôi cần tình yêu…”
Chẳng cần đọc cuốn: “Người con gái lấy chồng cần biết” Hằng đã biết, thậm chí là gần thuộc cuốn sách đó rồi.
Đến cuốn: “Về với dượng”, nàng sửng sốt: Học trò ngày nay…
Những pha làm tình nặc mùi kích dục phi thực tế, nó vẽ voi vẽ vượn của những kẻ chưa bao giờ biết thực sự ái tình là cái gì, nào là những cảnh: Dượng và cháu làm tình đến hàng giờ đồng hồ, nào là nước trong lồn chảy ra lai láng ướt sũng cái nệm giường? Thật là phi lý hết sức, dù là có uống thuốc cường dương quá đô cho đến chết cũng khó có thể kéo dài đến 30 phút chứ đừng nói gì là 1h đồng hồ, hơn nữa có vắt hết nước trong các cơ phận sinh dục của đàn bà thì được bao nhiêu nước trừ khi nói về nước tiểu mới nhiều vậy thôi.
Hằng kết luận dứt khoát: Nguy hiểm, không thể để em mình lún sâu vào những hiểu biết sai lầm này, nàng quyết định sẽ tìm thời cơ giảng giải cho Thảo biết rõ những gì thuộc về khoa học mà nàng đã được học trong trường y tế, cũng như trang bị cho em những hiểu biết mà mình có.
Trong thời đại mới này, học trò mới lớn có thể tìm đọc được tất cả những sách vở mà chúng không biết đâu là đúng, đâu là sai, đâu là khoa học, đâu là viễn tưởng.
Như nhỏ Thảo của nàng, trong tay hiện đang có những truyện chép tay này, thì không biết bao nhiêu quyển khác sẽ được đọc.
Những truyện kích dục này có tác dụng là giáo dục và kích thích người đọc thêm phần hứng thú và ước muốn quan hệ nam nữ, đồng thời cũng thể hiện sự tự do, phóng khoáng, ước muốn bất tận, những khía cạnh đa dạng của cuộc sống.
Tuy nhiên theo nàng, bước đầu tiên những cô cậu mới lớn tìm đọc phải là những cuốn như: Tâm sinh lý tuổi trưởng thành, để hiểu được sơ đẳng về bản chất của quan hệ này.
Nhưng nàng lại thấy bế tắc: Tại sao nàng lại không có được cực khoái như những người đàn bà khác? Phải chăng cực khoái không thể đến với những ai quá lý trí và hiểu biết như nàng? Nàng đã tìm được hạnh phúc thực sự cho mình chưa??? Tất cả là: Nàng đang đi lạc trong mê cung không biết lối ra.
Nàng trả lại những gì ở chỗ nào về chỗ nấy, nàng không muốn em nàng cho là nàng tò mò khi em vắng mặt. Nàng không phải là người như vậy, nhưng hôm nay chỉ do tình cờ cần tìm lịch học, và có lẽ cũng vì thức khuya, nhỏ Thảo mệt mà lơ đãng quên khóa chiếc tủ riêng mà lúc ở nhà cũ chưa bao giờ nàng mở ra cả.
Tình dục, 2 chữ mà nàng đã và đang cần tìm hiểu, cực khoái: Khái niệm mà nàng đang truy tìm hiện còn ở đâu, gần hay xa, lúc nào nàng mới tìm ra, vậy mà nàng đã quyết định sẽ tìm lúc tâm sự với nhỏ Thảo.
Vương uống cà phê và đọc báo, còn nàng đang thu dọn đống đồ đạc mà chị em nàng mới dọn hôm qua, nói là đống đồ nhưng chỉ là những thứ nhẹ nhàng: Là quần áo, sách vở, đồ nữ công gia chánh.
Vừa làm nàng vừa bâng quơ.
Nhỏ Thảo nói đúng, em thật bất hạnh vì khi má nàng mất, nàng còn nhỏ nhưng Thảo còn nhỏ hơn.
Trời lại không ban cho nó cái nét giống má, lại đi giống ba (Hơi hơi: Đen, lùn, mũi tẹt, răng hô), nói cho đúng thì cũng không quá xấu nhưng thật là buồn nếu là con gái như vậy, nhỏ chịu khó học đàn hát, ăn mặc fashion nhưng đúng thật thì con trai nhà lành mấy ai để mắt đến, bọn học sinh choai choai mà đã kén chọn gớm lắm, đã vậy, mấy tay “đầu trộm đuôi cướp” thì thỉnh thoảng vẫn trêu chọc.
Nàng càng lo âu hơn vì vụ việc 2 hôm trước.
Rồi nàng lại tự an ủi mình: Nhiều khi “hồng nhan bạc mệnh”, có khi em mình sẽ có hạnh phúc hơn mình, ai biết “ông tơ bà nguyệt xe duyên” thế nào mà đoán trước?
Có tiếng mở cổng, tiếng xích xe đạp kêu rồ rồ khi dắt: Thảo đã về nhà.
– Mệt không em, chị quên chuẩn bị ăn sáng cho em…
– Em đã ăn sáng rồi, ra đầu phố có hàng bánh xèo đó ăn cũng ngon lắm.
– Học hành thế nào rồi em, Hằng tiếp tục hỏi…
– Từ đây đến trường thì xa hơn. Bữa nay đáng ra là về sớm nhưng thầy giáo thực tập mới về bàn kế hoạch để rủ cả lớp đi chơi ở vịnh Văn Phong.
– Hôm nay em có muốn đi chơi với anh chị không?
– À quên em tưởng anh chị đã đi Vũng Tàu rồi mà…
– Trễ chuyến bay rồi, ngủ quên mà em.
– Còn chuyến bay chiều mà.
– Anh chị chỉ muốn bay chuyến gần trưa, vì bay vào đến Sài gòn còn phải đi xuống Vũng Tàu thêm 2 tiếng nữa. Mà thôi không vội gì, hôm nay anh chị tính đi Chùa Long Sơn, rồi đi xem bói luôn.
– Ông thầy xem chỉ tay mà em nói đó à…
– Em biết đường không?
– Bạn em có chỉ đường, chắc là đi được.
– Vậy thì em nghỉ một lúc đi rồi mình khởi hành, bữa nay anh Vương, chị và em sẽ đi ăn trưa trước rồi ghé Chùa, ghé thầy bói sau nhé.
– Được rồi chị hai à, để em thở một lúc đã nhé, còn phải tắm gội, ủi quần áo nữa.
– Chị giúp ủi đồ cho, mang ra phòng giặt cho chị.
– Thảo về rồi đó em? Anh Vương từ trong ra hỏi.
– Dạ em mới về, anh Vương cũng tin bói toán à…
– Cũng đôi khi, nhưng quan trọng nhất là phải theo “lệnh bà”
– À thì ra là bị ép buộc, Hằng lườm xéo, bĩu môi, ra vẻ làm dữ để pha trò.
– Đùa chút thôi, 2 chị em chuẩn bị trước đi, anh ra ngoài kia đổ xăng đầy bình trước rồi về mình đi nhá.
Vương lấy xe máy ra ngoài phóng đi, để 2 chị em tâm sự thêm một lúc.
Thảo theo Hằng xuống nhà dưới, nơi đó là khu bếp, khu giặt ủi, và có một phòng tắm chung (khác với phòng tắm riêng trong phòng ngủ của Vương – Hằng). Thảo vào tắm, còn Hằng ủi sẵn quần áo cho em.
Mãi tận 6 giờ, trời đã quờ quạng gần tối, 3 người mới xuống chùa và đi tìm ông thầy bói, đường vào nhà ỗng đoạn này sóc ổ gà nhiều quá, hình như mới sửa chữa hệ thống ống nước thì phải. Hằng để em ngồi giữa, nhưng do không có chỗ gác để chân, nàng kê tạm lên ống bô chiếc Dream lùn, bỗng bập một cái, Thảo hụt chân vì xe sóc lên khi vào ổ gà, chân nàng chạm vào ống bô xe nghe cái xèo một cái, Thảo bị bỏng ở cổ chân, Vương dừng xe để Hằng coi vết bỏng cho em, nhưng Thảo bị không nặng, Thảo cho biết chịu đựng được, nên họ đi tiếp và đến ông thầy xem chỉ tay.
Vào nhà ông chỉ có mùi hương đến ngột ngạt, vẫn còn 2 người đang đợi thầy, nên 3 người càng phải đợi lâu hơn. Thầy chỉ tiếp riêng từng người một trong phòng. Hằng nghĩ, cái ông này kỳ cục, như 3 người cùng đi cũng phải vào 3 lượt khác nhau hay sao? Có gì bí ẩn ở đây không???
…
Hằng vào trước tiên, ông thầy xem tay nàng, ông mân mê một lúc làm nàng chột dạ, ông lại sờ rất kỹ các đường chỉ tay, bóp nắn bàn tay của nàng, nàng hơi rụt tay lại và nghĩ: “Thì ra ông ta chỉ là dê xồm thôi”.
– Cô để thầy xem kỹ một chút ở phần “gò mộc tinh”, nói rồi ông ta kéo bàn tay nàng, bắt xòe ra, ấn vào phần phía dưới ngón tay cái, ông nói tiếp:
– Lúc nãy thầy còn ngờ ngợ, giờ thì tương đối chắc chắn rồi.
– Xin thầy nói rõ thêm, nàng cười khẩy và nghĩ: “Ông chỉ sờ bàn tay thôi thì có xi nhê gì”, coi xem ông ta có thể phán gì nào.
– Trước khi phán cho ai điều gì, thầy có 3 điều kiện. Thứ nhất, Thầy không nói quá 3 kết luận cho một thân chủ. Thứ hai, thân chủ phải uống chén nước thề trước bàn thờ “cô nường” là không được nói lại cho người khác về những gì thầy đã nói. Và thứ 3, xin thân chủ đặt chút ít tùy lòng hảo tâm lên để dâng lên “cô nường”.
Hằng không biết “cô nường” là gì, nhưng nàng đoán đó là cách ông thầy muốn ám chỉ người âm đang giúp ông, nàng không ngại khoản tốn phí này.
Tuy vậy theo nàng, điều thứ 3 rõ ràng là ông ta đòi ăn tiền, điều thứ nhất là ông ta không biết nhiều về bói toán, còn điều thứ 2, nàng hơi sợ: Có phải lại là chén thuốc mê hay thuốc “tiên” không.
Chỉ cần một phút suy nghĩ, nàng không sợ vì bên ngoài còn Vương và Thảo, chắc ông ta không làm bậy đâu mà sợ.
Tuy nhiên vì không mấy tin vào ông thầy này, nàng đặt vào đó 10.000Đ xin lễ (theo nàng biết thông thường đi xem bói phải tốn ít nhất 20.000Đ). Rồi uống ly nước nhỏ xíu, mùi thơm kiểu nước vắt trái cây thoáng một chút âu lo.
Thấy không có gì là bất ổn, nàng bình tĩnh trở lại.
– Xin cô hỏi câu hỏi thứ nhất…
Nàng ngạc nhiên vì nàng nghĩ ông phán gì thì phán chứ chưa chuẩn bị tình huống này. Nhưng do bản năng nàng vẫn hỏi:
– Thầy cho tôi biết tôi và chồng sống có hạnh phúc lâu bền không?
– Yêu thương, trục trặc, chia sẻ, hạnh phúc rồi tan vỡ. Vậy là xong câu thứ nhất.
– Thầy cho tôi biết về tiền bạc và con cái thì thế nào?
– Tiền bạc thì thoải mái, con chỉ có một gái, con gần cha hơn mẹ. Đã hết câu thứ 2.
– Thầy có thể cho biết tôi cần gì làm nhất để tương lai được sung sướng?
– Phải ăn năn, tích đức, làm điều thiện, và sám hối nhiều mới có thể tránh được thảm họa. Thưa cô, thầy đã trả lời xong, cô có thể ra về.
Hằng hơi thất vọng, mọi câu nói của ông ta cộc lốc, ngồ ngộ và có vẻ vòi tiền, đã nhiều lần nàng đi bói bài hay xem tướng cũng từng gặp các thầy vòi tiền này rồi, hớ một tí là sám hối, cúng bái, xả xui, tránh tai nạn… ai coi các thầy các bà đều phán vậy để hù dọa kiếm tiền.
Khi ra ngoài, nàng thấy cũng chẳng có gì để nói lại trước cho chồng và em, nàng cũng hơi sợ vì đã uống nước thề trước bàn thờ.
Thảo rồi Vương cũng lần lượt vào ông thầy coi tay, và cũng như nàng họ cũng không ai nói cho ai điều gì.
Trên đường về, ai cũng chỉ có một câu: Ông thầy nói quá ngắn và khó hiểu.
Thế rồi, chân của Thảo về đến nhà thì sưng húp lên, nhỏ không đi được vì chỗ bị bỏng lúc này đã rộp lên, căng da gây đau nhiều, có lẽ vài ngày nữa sẽ không thể đạp xe đến lớp. Hằng thương em, nàng không còn muốn đi honeymoon nữa, nên bàn với Vương là hoãn chuyến đi đến kỳ nghỉ hè sang năm.
Mọi việc diễn tiến ngày một tệ hại hơn, dù nàng và chàng cố gắng thay đổi tư thế (đứng nằm) hay vị trí (phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm, thậm chí lâu lâu thì đi hơi xa, thuê khách sạn ở nửa ngày) quan hệ của 2 người không khá hơn. Tuy không nói ra lời nhưng Vương ngày càng nhận ra là nàng không được thỏa mãn. Vợ chồng với nhau có dấu thì cũng chỉ được một thời gian ngắn, sau đó ai cũng cảm nhận mình có lỗi.
Hằng nghĩ rằng chỉ vì quá khứ của mình mà mình không thể cảm nhận lên đến đỉnh cực khoái, nàng thương Vương nhiều hơn. Còn Vương thì cảm nhận có lỗi là chàng xuất tinh ngày càng sớm hơn. Chính cái tâm lý vừa thương vợ, vừa thấy không làm cho vợ được rên rỉ thoải mái làm cho chàng ngày càng không được tự tin trước khi vào cuộc mây mưa. Mức độ làm tình của họ giảm dần theo thời gian.
Ba tháng sau ngày cưới, Hằng có thai (dù không hề một lần viếng thăm cõi bồng lai hạ giới), càng ngày Vương có vẻ lảng tránh nàng hơn, lấy lý do bảo vệ cái thai, rồi bận công tác, chàng hay vắng nhà và thưa thớt trong việc ái ân. Hằng cũng không tha thiết làm tình nữa tuy nàng vẫn thiết tha yêu chàng, mỗi đêm chàng vắng nhà là nàng lại thấp thỏm ghen tuông sợ chàng đi tìm người đàn bà khác. Tuy nhiên nàng cũng không biết là chàng không cho là lỗi tại nàng mà chỉ tự trách bản thân thôi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nàng hạ sinh một nàng công chúa, cả Vương và Hằng đều yêu thương bé Diệu lắm, bất kỳ lúc nào chàng rảnh cũng đều đến đưa nôi cho con. Chàng không biết quấn tã, cũng không biết lau chùi khi cô bé són phân. Nói cho đúng là chàng lười, theo chàng những công việc đó dành cho Hằng, còn chàng: Thương vợ con, làm ăn kiếm tiền lo cho đời sống của gia đình là đủ.
Cũng may là nhỏ Thảo rất đảm đang, tuy bận ôn thi đại học nhưng Thảo vẫn giúp Hằng trong những việc như vậy nên Hằng đỡ mệt. Bé Diệu lớn lên khỏe mạnh trong tình yêu thương của mọi người. Hằng nghĩ, dù sao nàng và Vương đã là vợ chồng, nay đã có bé Diệu, hạnh phúc của 2 người chính là bé Diệu đó.
Một ngày vài tháng sau đó, Hằng gửi con cho Thảo để đi cửa hàng quần áo mua vài thứ cho bé Diệu. Hôm trước Thảo vừa thi xong đang chờ kết quả nên Hằng không ngại nhờ Thảo coi bé Diệu để nàng đi ra ngoài, vừa để thay đổi không khí, vừa là để tự chọn các bộ quần áo cho bé Diệu (trước đây, chỉ có Thảo là người đi mua cho bé). Rồi nàng cũng định tạt ngang qua bưu điện để gửi mấy tấm hình của bé Diệu cho các chị, anh của chồng. Thành phố hôm nay trời đẹp và trong xanh quá.
Vương về đến nhà, việc đầu tiên là chàng vào thăm con, chàng đẩy cửa nhẹ nhàng, thì thấy bé Diệu đã ngủ yên trong nôi, bên cạnh đó, trên giường chàng, Thảo đang nằm ngủ. Có lẽ Thảo vì đưa nôi cho bé Diệu mệt quá nên ngủ quên, Vương thoáng nhìn thấy một vùng trắng phía trên nền áo thun xanh của Thảo, một phút trấn tĩnh vì chàng biết đó là bộ ngực của Thảo, chàng giật mình, nhẹ nhàng quay ra phòng khách pha ly cà phê. Chàng cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, chẳng lẽ bộ ngực ỡm ờ nữa kín nửa hở của cô em vợ làm mình bị rung động sao? Chàng tự hỏi.
Thế rồi chàng hồi tưởng lại: Có lần chàng chở Thảo bằng chiếc Dream đi mua dăm ba thứ vệ sinh cho Hằng sinh nở, Thảo thường áp bộ ngực vào vai anh nhưng anh không mấy để tâm vì lúc đó anh chỉ biết mong cho Hằng sinh nở được “mẹ tròn con vuông”. Cũng đã nhiều lần Thảo trước khi đi khỏi nhà thì ghé vào phòng vợ chồng nàng thăm bé Diệu, nàng ăn mặc khá hở hang, vậy nhưng chàng không nhìn vào vùng ấy, những lúc ấy chàng đang còn phải nhìn con, nhìn vợ.
Rồi chàng lại thoáng hồi tưởng những màn ái ân với Hằng, từ ham muốn khoái cảm, đến hồi suy giảm xuống chỉ còn bổn phận, có sướng nhưng không như ý.
Rồi thời gian gần đây, do không nhịn được nhu cầu sinh lý dài ngày, chàng đã theo bạn bè đến quán bia ôm để các em chiều chuộng, lần đó, với cái bao cao su quấn vào dương vật, vừa sợ bị lây bệnh, vừa sợ bị ai đó quen biết bắt gặp, vừa thấy mặc cảm tội lỗi với vợ, con: Chàng phóng tinh quá sớm, chưa đầy một phút khi ân ái, sau lần thất bại chua cay này, chàng cho là mình đã bị suy nhược sinh dục quá sớm và tự hứa sẽ không tái diễn.
Nhưng giờ đây hoàn cảnh lại khác. Thảo đang ngủ, nửa kín nửa hở, nàng vẫn là người thường xuyên giúp đỡ cho chàng và Hằng mỗi khi vợ chồng chàng mệt mỏi. Một cái gì đó khó xử, nghèn nghẹn. Nỗi ham muốn lâu ngày nay có cơ may bùng dậy, chàng lại nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.
Đúng ra chàng sẽ đưa nôi cho con, chàng lại đi vòng lên phía đầu giường, móc ra bao thuốc lá, tuy tay đã thò vào hộc tủ đầu giường nhưng chàng không vội vàng lấy, chàng chỉ làm như cớ để nếu cần thì biện lý tại sao mình có mặt ở đó. Mắt chàng nhìn chăm chăm vào bộ ngực trưởng thành của Thảo. Thảo không có làm da trắng đẹp như của Hằng, nhưng hình như bản tính người đàn ông thích nhìn ngực đàn bà, hơn nữa lại và cảnh ỡm ờ này nữa, tâm lý muốn khám phá được kích thích cao độ, chàng nghiêng người nhìn kỹ và gần vào hơn vào bộ ngực của nàng như muốn thấy toàn bộ cái nhũ hoa đang nhô lên dưới làn áo mỏng.
Thảo mặc áo thun mỏng và rộng cổ, nàng lại không mặc coocxê nên Vương nhìn thấy toàn bộ phần trên của ngực nàng, chàng nhìn thấy một cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ bên vú trái, cái vị trí quái ác này hơi trễ hơn bình thường vì Thảo nằm hơi nghiêng, gối đầu lên tay trái, chân hơi co.
Đôi gò bồng đảo của Thảo còn nhỏ hơn Hằng nhiều, nhưng lại được một cái là còn săn chắc, và nhu nhú trông hay hay, cái núm thì có vẻ to hơn và nổi gồ lên dưới làn áo. Chàng giật mình: Mình chỉ thấy núm của Hằng nỗi khi nàng được âu yếm hôn và chuẩn bị làm tình, còn thường thì nó đâu có nổi ra rõ ràng như vậy, chẳng lẽ Thảo đang hứng tình (ngủ mơ hay cố tình).
Chàng nín thở rồi thở ra một hơi thật dài. Lòng chàng đang phân vân, rồi lại nhớ có lần Thảo từng nói với vợ chồng chàng là người tình trong mộng của Thảo là Lưu Đức Hòa, diễn viên điện ảnh Hồng Kông, rồi có lúc nàng lại nói ngoại trừ cái cằm trẻ đôi, chàng trông giống anh ta. Không lẽ nào… hình như… hay là…
Mặt chàng nóng bừng bàn tay run run, chàng muốn đưa tay vào nâng cổ áo thun lên để thấy hết toàn bộ 2 quả đào tiên đó nhưng lại ngại, bàn tay phải của chàng run run hướng xuống dưới, khoảng cách vẫn còn xa, rồi một tiếng thở hơi lạ của Thảo, chàng giật mình rút tay lại. Bất chợt, tiếng bé Diệu cọ quậy và khóc lên. Chàng đi nhanh về phía bé Diệu, lắc nhẹ cái nôi cùng lúc đó Thảo ngồi bật dậy, vẻ ngái ngủ, cũng đưa tay như muốn đưa nôi cho bé. Bàn tay 2 người chạm vào nhau, cả 2 cùng rụt về, mắt nhìn nhau ngần ngại, mặt đỏ bừng.
– Giao bé Diệu lại cho ba Vương nhá, dì Thảo về phòng ngủ đây, hôm nay dì hơi mệt. Anh Vương… về lúc nào vậy, em ngủ không biết gì cả…
– Anh chỉ mới về thấy dì cháu ngủ nên để yên vậy, nãy cháu khóc, anh định… để em ngủ cho khỏe nên lại đây đưa nôi cho cháu.
Thảo đưa tay kéo áo lại cho ngay ngắn, vuốt tóc rồi đứng dậy đi về phòng nàng. Động tác của nàng làm như vô tình, nhưng thực ra, trong hoàn cảnh từ nãy đến giờ như vậy, điều này chỉ làm chàng tăng tính tò mò, chàng mạnh dạn nhìn thẳng vào ngực nàng nhưng muốn đo chính xác độ lớn của nó vậy.
Hằng về đến nhà trong niềm hân hoan vì mua được mấy bộ quần áo đẹp cho bé Diệu, lại được hưởng không khí trong lành, ghé thăm vài người bạn và cảm thấy tự do hơn sau nhiều ngày phải trông nom con nhỏ. Nàng thấy Vương đang ẵm con có vẻ tư lự lắm. Đây là một trong những lần hiếm hoi mà chàng bế con, thường chàng chỉ ngồi nhìn và nói chuyện với bé mà thôi.
– Anh nhìn có đẹp không, vừa nói Hằng lôi bộ quần áo mới mua cho bé Diệu ra khoe.
– Đẹp lắm, vợ anh đã chọn là khỏi chê…
– Nịnh đầm dữ à nghen, thưởng cho anh nè, Hằng cúi xuống hôn lên môi chồng một cái, mùi thuốc lá làm nàng khựng lại:
– Anh lại hút thuốc lá rồi, lại hút trong phòng nữa, nàng nhăn mặt, tội nghiệp cho con…
– Anh xin lỗi, anh xin lỗi, xin lỗi bé Diệu của ba. Ba hứa sẽ không tái phạm nữa.
Hằng qua phòng Thảo, thấy Thảo đang ngủ, nàng gọi Thảo dậy nhờ coi bé Diệu để nàng nấu cơm.
Tối đó, Vương nói có bạn gọi đi bàn việc làm ăn, có điều gì đó khác lạ vì mọi lần phải có phôn gọi đến thì chàng mới đi ra khỏi nhà. Hằng không nói gì, trong khi Vương chuẩn bị nàng qua phòng Thảo và nói:
– Em đi theo anh Vương nhưng để cho anh nhìn thấy, coi ảnh đi đâu về cho chị biết…
– Tại sao phải làm như vậy?
– Hôm nay chị thấy ảnh là lạ làm sao đó, không có phôn mà đã nói phải đi?
– Có lần ảnh đi mà cũng không có phôn mà…
– Mấy lần đó ảnh nói cho chị biết ngay khi anh mới về nhà, còn lần này, ảnh mới chỉ vừa nói.
– Được rồi, em sẽ giúp chị.
Vương cưỡi chiếc Dream lùn ra khỏi nhà, Thảo phóng chiếc cub 82 bám theo. (Đây là chiếc xe chiều mà Hằng đã đi, nó là món quà mà Hằng – Vương đã tặng cho Thảo tháng trước, khi nàng tròn 18 tuổi).
Đã mấy lần suýt nữa bị lạc vì phải dừng trước đèn xanh đỏ, nhưng Thảo cố gắng nhìn theo hướng, căng mắt nhìn theo kiểu xe, biển số xe để theo Vương cho được. Hai cái kính chiếu hậu nhỏ và trời tối không làm cho Vương biết được phía sau một khoảng cách có người bám theo mình.
Thảo theo Vương qua một vài con phố rồi thấy chàng dừng lại trước một quán bia “Hương Biển”. Bên trong đèn mờ hắt ra, không làm mọi người nhìn rõ mặt nhau nếu không đến thật gần. Thảo thấy Vương khóa cổ xe, một mình vào trong. Nàng cũng khóa xe từ xa, đi bộ đến một gốc cây phượng gần đó ghé mắt nhìn vào thì thấy Vương đang nói chuyện với một cô gái một lúc rồi chàng khoác vai cô nàng đi vào phía trong. Nàng không thấy gì hơn nữa.
Trên đường về nhà, Thảo mông lung, nếu nói sự thật cho chị thì chị buồn, hạnh phúc tan vỡ, mà nếu chị nói là lần đầu thì lỗi cũng chưa nghiêm trọng lắm. Chẳng hiểu sao nàng thấy tưng tức, nàng tự hỏi, hay nàng ghen. Đúng vậy, nàng đã bắt đầu mơ tưởng bóng hình anh từ lúc nào không biết. Phải chăng do nhu cầu sinh lý đã lên cao mà thiếu bạn trai, hay do cảm động trước những gì anh đã chăm sóc cho nàng.
Từ những ngày đầu quen chị Hằng, anh đã mua quà cho nàng, hay sau hôm bị bỏng chân, anh đã chở nàng đi học, hay là tại vì anh trông có nét giống thần tượng của nàng (Lưu Đức Hoa), và… cái chính là tại vì “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, ngày càng ngày nàng thấy anh như là chỗ dựa tinh thần, những việc anh làm trong nhà, sự quan tâm anh dành cho chị Hằng đều làm nàng thèm muốn có một người chồng như vậy, một người đẹp trai, giỏi giang, yêu thương vợ con.
Nàng cũng thương chị, không ghen với hạnh phúc của chị mà chỉ muốn chia sẻ một chút tình cảm của chị.
Nàng biết như vậy là vô lý vì tình yêu có ai muốn chia sẻ bao giờ, nhưng con tim ngày càng không chịu sự hướng dẫn của khối óc.
Nàng không hy vọng lấy được chàng, không muốn làm mất hạnh phúc của người chị yêu thương, nhưng cũng không thể đè nén được ước muốn hôn anh, và được anh ôm trong vòng tay.
Đó chính là lý do hồi chiều nàng đã cố tình cài bẫy để anh có thể nhìn thấy ngực mình, kích thích anh ham muốn, hy vọng anh sẽ ban cho nụ hôn.
Nàng còn ngây thơ vì tưởng là anh không biết ý định của nàng.
Xe về đến nhà lúc nào Thảo không hay, nàng mở cổng cho xe vào, cài cổng lại rồi vào nhà.
Hằng đang ẵm con ở phòng khách, hỏi Thảo:
– Ảnh đi đâu, với ai vậy?
– Em thấy ảnh đến chỗ… chỗ Nhà Hàng “Hương Biển”
– Quán bia “Hương Biển” hả, quán đèn mờ đúng không?
– Dạ, nhưng em thấy có 2 bạn ảnh đứng đợi ảnh vô, họ ngồi ngoài ngay phía trước sân chứ không vào trong. (Thảo nói dối)
– Thế thì được, nhưng mà chị thấy lo lo làm sao đó.
– Em thấy ảnh thương chị vậy mà lo gì…
– Anh chị rất thương nhau, nhưng có nhiều điều khác lắm, em nghỉ một lúc chị kể em nghe.
Đợi Thảo nghỉ ngơi thoải mái, Hằng ru con ngủ, rồi nói Thảo qua phòng, nàng nói với Thảo:
– Em biết đó, hạnh phúc vợ chồng không chỉ là anh em bên ngoài, thương nhau lo cho nhau và còn một yếu tố rất là quan trọng là tình dục, tức là quan hệ nam nữ đó. Trời sinh ra có nam có nữ, mỗi người sẽ phải tìm một nửa của mình để tái hợp làm một, và chỉ khi 2 người nhập một mới là trọn vẹn…
– Bé Diệu không phải đã chứng minh sao?
– Anh chị có bé Diệu chỉ chứng tỏ anh chị đã ăn nằm với nhau như mọi người khác, tuy nhiên, chị và anh không có mối quan hệ tình dục suôn sẻ.
– Chị nói rõ thêm, em không hiểu.
– Em còn nhớ trước đây, chị có hứa với em là đợi em thi đại học xong, chị sẽ kể cho em và nói cho em nhiều hơn về việc này, em có ngại nghe không?
– Không, em thích biết là đằng khác, bạn bè em thường đọc truyện rồi đồn đại lung tung lên, em không biết đâu là thực hư nữa…
Hằng cười thầm trong lòng: “Sao không nói là em đã đọc rồi”. Tuy vậy nàng hiểu phải tế nhị mới được vì Thảo không biết nàng đã thấy mấy quyển sách trước kia.
– Em biết không, không một thứ nào trên đời này lại cám dỗ bằng động tác làm tình, đó là sự dung hòa giữa âm – dương, cương – nhu, nếu tìm thấy được cảm giác cực khoái và thỏa mãn trong quan hệ ái ân, sẽ không có điều gì có thể sánh được với nó. (Hằng nói theo sách vở vì nàng thực sự đã biết nó làm sao đâu)
– Nhưng em nghe nói là lần đầu tiên là đau lắm phải không chị…
– Cũng tùy theo loại màng trinh, tùy theo theo tác và sự nhẹ nhàng khéo léo của người chồng.
– Nếu đau vậy thì ai muốn làm tình?
– Không ai tránh được lần đầu, nhưng cần chú ý là lần đầu phải trong tình trạng nhẹ nhàng, đầy yêu thương và người chồng cần có kinh nghiệm…
– Anh Vương chắc kinh nghiệm dữ ha…
– Có thể nhưng điều đáng buồn là anh chị không đạt được điều đó.
– Anh chị không sướng khi làm tình sao?
– Có nhưng không nhiều, càng ngày càng giảm, em có thấy dạo gần đây anh hay ra ngoài, hay tránh mặt chị, cứ lấy cớ là làm đồ án, thiết kế công trình để thức khuya đó.
– Tại sao lại như vậy?
– Thực sự ảnh không biết tại sao, chị chỉ biết ảnh ngày càng chấm dứt cuộc chơi sớm hơn, mức độ thưa dần, còn chị thì chị biết tại sao.
– Vậy là lỗi tại chị.
– Đúng vậy, chị đã bị một nỗi ám ảnh từ trước? Rồi Hằng kể cho Thảo nghe toàn bộ câu chuyện đáng buồn của nàng, kể cả việc lừa chàng trong đêm tân hôn.
– Chị có thấy ảnh còn yêu chị không?
– Theo chị là có, nhưng giữa 2 người có một khoảng cách không hàn gắn được, và ai cũng có mặc cảm có lỗi với người kia.
– Chị dự định giải quyết nó làm sao?
– Có gì mà phải giải quyết, giờ đã có bé Diệu rồi, anh chị cùng lo cho cháu là đủ vui rồi?
Mấy ngày sau, mỗi lần gặp Vương, Thảo thấy mắt anh bối rối hơn, còn chị Hằng thì vẫn như bình thường.
Nàng thấy yên tâm.
Suốt mấy ngày qua, sau những gì chị Hằng tâm sự, nàng thấy lo vì tuy đã đọc xong mấy cuốn truyện tình dục chỉ dành cho người lớn, nàng chỉ học được một vài điều trong đó, chung quy lại cũng chỉ là làm tình, sướng, rên la, bú mút, nhưng không thiếu tình cảm, logich mà không chỉ rõ ranh giới giữa bình thường, tình cảm và tình dục.
Khi nghĩ lại, nàng thấy thật ngờ nghệch tưởng chàng không biết mình giả vờ, (núm vú căng lên, hơi thở không đều, giọng nói run run, bộ mặt đỏ: Đích thị là dựng cảnh rồi còn gì), nàng sợ anh sẽ nói với chị Hằng thì chị em nàng biết đối xử làm sao.
Giờ đây sau vài ngày đã êm êm. Nàng biết anh đã không nói gì cho chị biết. Có thể anh cũng thèm một cảm giác lạ như mọi người thường nói: “Đàn bà thiên nhất, còn đàn ông bất nhất” (có nghĩa thường người đàn bà đã ăn ở với người đàn ông rồi thì thường chung tình và thường xuyên nghĩ về người đó, hy sinh mọi điều cho người chồng mình, còn ngược lại đàn ông sau khi ăn nằm một người thì dần thấy chán, muốn tìm thêm cảm giác lạ nữa để so sánh, đối chiếu). Xã hội hiện đại ngày nay cũng đã thay đổi gần hết mọi loại quan niệm, hơn nữa nam nữ bình quyền thì liệu điều trên còn đúng hay sai?
Tối đó, Thảo không ngủ được, nàng thấy ham muốn từ đâu ập đến, nàng muốn cho bàn tay mình vò nát bộ ngực đang căng phồng sau làn áo, muốn đưa 2 ngón tay vào trong cửa mình đang rỉ nước để tìm cảm khoái, nàng hạ dần bàn tay xuống, đẩy vào bên trong quần lót, cọ nhẹ để đẩy dạt hết đám lông đen qua một bên, rồi cọ nhẹ vào 2 cái môi nhỏ, nó chưa được nảy nở như của chị Hằng cho xem. Cái lỗ nhỏ ngăn phòng tuyến sờ mềm mềm và chun giãn. Nàng nhớ mấy hôm trước chị có nói là 2 môi nhỏ (tiểu âm thần) của nàng còn hơi nhỏ, và hình như nàng có vách ngăn của màng trinh (dạng 2 lỗ) do vậy nếu sử dụng lần đầu không được cẩn thận sẽ chảy máu rất nhiều và đau lắm.
Chị Hằng còn khuyên nàng nên ngâm trong nước ấm để giúp môi nhỏ nảy nở hơn, đồng thời chị cũng hướng dẫn cho nàng cách thủ dâm trong bồn nước ấm. Nàng làm hàng ngày mấy hôm nay và thấy rất dễ chịu, phần trên của môi nhỏ đã nhú ra một chút ít, chắc phải thêm vài tháng nữa nó mới nảy nở đầy đủ.
Nàng bỗng thở dài khi nghĩ đến: Không chừng cái bộ phận vô giá của nàng sẽ trở thành vô giá trị nếu nàng không tìm được người trong mộng. Lúc này, người mà nàng ước ao chỉ có một, người mà nàng gần gũi và có nhiều thiện cảm hơn cả lại chính là Vương, anh rể của nàng. Thấy thật ngang trái, nàng đành đưa tay đẩy hơi mạnh vào trong và trong đầu tưởng tượng đó là cái xúc xích của chàng vậy. Một cảm giác hơi đau đưa nàng về với hiện thực, nàng rời tay, ôm chặt cái gối ôm vào lòng đi vào giấc ngủ.
Cuối tuần Hằng lại đi shop, đi chợ gửi con cho Thảo. Vương lúc nữa cũng đi nhậu với bạn bè. Hôm nay Hằng cho con bú no nê nên tính sẽ đi lâu hơn, nàng tính ghé qua nhà mấy đứa bạn cũ và cũng về thăm lại nhà cho thuê.
Nói về Thảo, nàng bồng bé Diệu một lúc, rồi đưa cho anh Vương ẵm, nàng về phòng, thay chiếc áo cúc bấm màu xanh dương nhạt mặc vào có lẽ vì trời nóng, nàng không muốn mặc bộ thun dày. Nàng qua hỏi Vương…
– Bao lâu nữa thì anh đi?
– Đợi mấy ổng phone trước?
– Để em bồng cháu cho, anh đi chuẩn bị là vừa, Thảo nói.
– Cảm ơn em, Vương giao bé Diệu cho Thảo. Thực tình anh cũng không quen bồng trẻ nhỏ lắm nên cũng ngượng nghịu. Nhưng trước đó, anh đã kịp nhìn thấy 2 hột “đậu phộng” đã hiện ra sau làn áo mỏng của Thảo. Anh hơi ngại ngùng, sợ không kìm hãm được mình nên nói:
– Lúc nữa chị Hằng về, em nói nếu chị muốn tìm anh thì gọi số phôn nhà anh Lực nhé, rồi chàng ra sân, dường như muốn kiểm tra xăng của chiếc Dream.
Thảo thoáng nghĩ, nếu chỉ lúc nữa thôi, phôn reo lên thì anh sẽ đi và nàng buồn lắm. Nhưng có vẻ anh ngại, không lẽ… không thể làm gì khác được sao. Nàng nói vọng ra:
– Anh Vương bồng cháu để em đi vệ sinh một chút…
Vương nghe gọi vào phòng đưa tay đón bé Diệu, trong lúc chàng luống cuống đón bé, Thảo đã khéo đẩy sát vào để ngón tay chàng cầm đúng một một phần mẫu áo của nàng, nên khi bé Diều vừa vào vòng tay chàng thì… bực bực… bực: Ba chiếc cúc áo ngực của Thảo bị bật tung, quá bất ngờ, Vương đứng như trời trồng vì không dám làm gì sợ bé Diệu rơi xuống đất, trước mặt chàng là bộ ngực của Thảo đã phơi bày, chàng nhìn thấy rõ cái nhũ hoa màu hồng căng lên trên bộ ngực đang phơi bày như mời gọi.
Cho là lỗi của mình, chàng quay mặt ra phía khác ngồi xuống và nói mông lung:
– Anh xin lỗi Thảo, anh cầm lộn vào áo…
– Không sao, tại vì tã quấn lộn xộn nên…
Bé Diệu vì bị thay đổi tư thế đột ngột nên giật mình dậy khóc lên. Thảo tranh thủ cố tình không nhảy lên giường, phía sau Vương, choàng tay ra phía trước như muốn dỗ cháu nín, nàng nói:
– Diệu ngoan nào, dì thương, ba làm con giật mình tỉnh giấc hả, dì đánh ba nhá.
Trong khi tay nàng muốn xoa mặt bé Diệu nhưng vì đứng sau nên bộ ngực của nàng tỳ vào cổ chàng. Vương thấy rõ sự cọ xát đó, tim chàng đập loạn xạ.
Thảo đánh thêm một canh bạc nữa, trong khi Vương còn đang chưa kịp hoàn hồn, nàng dùng một tay đánh nhẹ vào bả vai của Vương, còn mặt nàng thì ghé sát phà hơi nóng vào tai anh, ngực nàng thì ôm lấy cái gáy của anh cọ qua lại làm bật nốt cái cúc áo trên cùng.
Không thể cưỡng lại được tình cảnh đó, bất giác, Vương ghé mặt, môi chạm môi, và Thảo được một nụ hôn mà biết bao ngày nàng mơ ước.
Bé Diệu đã thôi khóc, Vương đứng lên đặt con vào nôi, môi vẫn dính chặt môi, chàng từ từ nâng tay lên đặt vào 2 quả đào tiên đang căng mọng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạnh phúc mong manh |
Tác giả | Hoài Thu |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 02/07/2024 12:08 (GMT+7) |