Chu Hằng thấy vậy, một tay hắn cũng thò vào trong váy nàng vuốt ve, cách một lớp quần nhỏ, vậy mà vẫn có thể cảm giác được cái lồn mơn mởn mềm mại, hắn cười cười nói:
– Vậy xin Trầm sư tỷ chỉ giáo!
Đối phương có bối cảnh Tụ Linh tam trọng thiên, kiến thức võ đạo khẳng định uyên bác hơn hắn, cũng không ngại nghe một chút. Hơn nữa còn có thể vụng trộm với một mỹ nhân ở nơi thế này thật sự có chút kích thích.
Trầm Tâm Kỳ cười hì hì, nàng đã sớm muốn bù đắp quan hệ với Chu Hằng, chỉ là trước đó không có cơ hội, tự nhiên không thể bỏ qua lần này. Nàng tiện tay mọc cặc Chu Hằng ra, tay nhỏ dịu dàng nắm lấy thân cặc bóp nhẹ, một tay chỉ vào thư mục võ kỹ trong tay hắn nói:
– Chu sư đệ có lẽ còn không rõ, võ kỹ cũng có phân chia cấp bậc!
Nàng nhìn vào Chu Hằng, tay ngọc tự động kéo vạt áo xuống, lộ ra cặp vú gợi cảm.
Chu Hằng sửng sốt, Hàn Vũ Liên vậy mà mặc quần lọt khe mỏng dính, ngón cái hắn dễ dàng vân vê hột le, hai ngón tay tiến vào âm đạo nàng móc lên móc xuống.
Trong đầu hắn nghĩ tới Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, môn công pháp này có hiệu suất luyện hóa chân nguyên lực cao hơn gấp đôi Liệt Dương Quyết. Nếu công pháp có ưu thế, võ kỹ phân ra bậc cao thấp cũng không có gì lạ.
– Quả thật ta không biết!
Chu Hằng thành thật gật đầu, hắn thuận thế cúi xuống bú mút vú nàng, một tay thì đặt thư mục công pháp xuống, bóp lấy mông săn của nàng.
Trầm Tâm Kỳ rên khẽ một tiếng, trong lồn bắt đầu rỉ ra dâm thủy nói:
– Võ kỹ chia làm ba phẩm thượng trung hạ, tự nhiên là thượng phẩm cao nhất, hạ phẩm kém nhất, giống như võ kỹ trong tay ngươi đây, ưm… a… đều là hạ phẩm.
Nói xong, Trầm Tâm Kỳ vậy mà chủ động đẩy tay Chu Hằng, sau đó ngồi xuống, một tay nàng cầm lấy cặc hắn, cái lưỡi mềm mại liếm láp khắp thân cặc, tay nhẹ nhàng tuốt lên xuống.
Chu Hằng xoa xoa đầu Trầm Tâm Kỳ nói:
– Trầm sư tỷ có gì chỉ bảo?
– Ôi, nhóp nhép, nhóp nhép… cũng không phải ta không muốn giúp ngươi, chỉ là trong tầng một này cũng chỉ có võ kỹ hạ phẩm, trung phẩm thì phải lên lầu hai mới tìm được!
Trầm Tâm Kỳ ánh mắt xinh đẹp quét qua, nàng bắt đầu ngậm lấy thận cặc, một mùi vị mặn mặn nồng nặc xông vào mũi, trong miệng nàng bị con cặc lấp đầy, với tầm mắt từ trên xuống của Chu Hằng, có một loại mị lực không nói nên lời.
Chu Hằng nhướng mày, thầm nghĩ nếu như võ kỹ trung phẩm ở lầu hai, ngươi không phải đang đùa giỡn ta hay sao! Hắn đột nhiên dùng sức ấn đầu nàng xuống, con cặc đột nhiên trướng lên một chít, tọng thẳng vào họng Trầm Tâm Kỳ!
– Đừng… ưm… để, để ta nói một chút! Ưm! Tầng này có một bản võ kỹ thượng phẩm, ưm… không, không biết Chu sư đệ có hứng thú hay… ưm… không?
Trầm Tâm Kỳ vội nói, cổ họng nàng không kịp chuẩn bị, có chút không chịu nổi.
Chu Hằng lúc này mới thả chậm động tác, nghĩ thầm nàng cứ úp úp mở mở, khó trách có người nói, chỉ có tiểu nhân cùng nữ nhân là khó nuôi!
Chu Hằng hòa hoãn lại, thả lỏng cho nàng bú mút, khó hiểu hỏi:
– Tại sao tầng này lại có tồn tại võ kỹ thượng phẩm?
Trầm Tâm Kỳ bú mút chán chê, con cặc Chu Hằng lúc này thật sự quá lớn, miệng không thế ngậm lấy được nữa, nàng đứng dậy vén váy đến eo, một tay chống lên giá sách, một tay kéo quần nhỏ sang bên, banh cái lồn nhớp nháp dâm thủy ra, mông cong chổng lên, ánh mắt dâm đãng liếc sang, tư thế mời gọi nhìn Chu Hằng:
– Nói thẳng ra cũng không có gì lạ, quyển võ kỹ kia là Minh Ngọc Công, nghe nói là võ kỹ thượng phẩm, nhưng chưa từng có người luyện thành – dù là tầng thứ nhất! Hơn nữa, võ kỹ này cũng không phải lão tổ đầu tiên của Cửu Linh Tông truyền xuống, mà là tông chủ tìm được trong một chỗ di tích hơn trăm năm trước, theo phỏng đoán là võ kỹ thượng phẩm.
Chu Hằng nhìn thấy cái lồn hồng hào, hai mắt hoàn toàn bị thu hút, con cặc sớm đã muốn đút vào cái lồn kia, lúc này nào còn chịu được? Hắn lập tức nắm tay nàng kéo ra sau, con cặc không chút do dự đâm vào âm đạo! Một cảm giác khít rịt sung sướng truyền vào đại não hắn!
– Bởi… ư… bởi vì chưa từng có người luyện thành… ưm… a… A… ư… lâu dần… ưm… dần, mọi người liền hoài nghi ư… đây có… có… Ui… a… phải là trò đùa của người xưa hay không!
– Hơn nữa… ư… tu luyện… ư… Minh Ngọc Công… ưm… ban đầu cần đầu tư rất lớn, phải tắm thuốc rèn thể… Ư… A… nhưng… Ưm! Nhưng sau đó ưm… a… sướng… ư… không thấy một… chút… mạnh… mạnh… ưm… chút hy vọng… ô… ư… bởi vậy tự nhiên ngày càng ít… ít… a… ưm… người lựa chọn môn võ kỹ này… ư… ư… a… Đến bây giờ thậm chí… u… sướng… a… ta… Ư… A… ta… nữa… A… không… không có mấy người biết còn có môn võ kỹ… ư… thượng phẩm này nữa… ư… ô…
Nghe nàng rên rỉ nói vậy, Chu Hằng liền nổi lên chút hứng thú với quyển võ kỹ này, lập tức muốn lấy xem, thế nhưng đang lúc địt nàng sung sướng, muốn bỏ dở có chút khó khăn.
Trong đầu Chu Hằng nảy ra một ý, hắn tét lên mông Trầm Tâm Kỳ một cái bép! Nói:
– Trầm sư tỷ có thể chỉ cho ta không?
– Được, được… ưm…
Chỉ đợi nàng nói vậy, Chu Hằng một tay nắm eo, tay phải kéo tay phải nàng ra sau, con cặc giống như công tắc chuyển hướng, quay ngoắt sang trái, làm cho Trầm Tâm Kỳ bắt buộc phải quay sang theo.
Nàng kém chút kêu to một tiếng, may mắn kịp dùng tay bị miệng. Trầm quay đầu lại, ánh mắt có chút oán trách nhìn Chu Hằng.
Nhưng Chu Hằng làm như không thấy, hắn dập một cú lút cán vào lồn nàng nói:
– Xin nhờ, Trầm sư tỷ dẫn đường.
Trầm Tâm Kỳ đang định từ chối, lập tức bị Chu Hằng thúc một cú lút cán nữa từ đằng sau, bắt buộc nàng tiến lên, nàng không còn cách nào khác, đành phải vừa kìm nén rên rỉ, vừa khó khắn bước đi. Chỉ cần Trầm Tâm Kỳ chậm một nhịp, lập tức Chu Hằng sẽ địt trả mạnh mẽ, thiếu chút làm nàng không nhịn nổi rên to!
Khoảng cách vốn chỉ mất vài chục giây đi đến, lúc này mất hơn 2 phút mới đến nơi, Chu Hằng càng nện càng sướng, khóe mắt thỉnh thoảng liếc ra cửa vào. May mắn lão nhân trông coi vẫn một mực nhìn ra ngoài, chỉ cần hắn quay đầu một cái, là có thể nhìn thấy cảnh tượng hương diễm bên trong rồi!
Hoàn cảnh vụng trộn kích thích càng làm Chu Hằng kích thích hơn, con cặc hắn càng lúc càng lớn, chèn ép trong âm đạo chật chội của Trầm Tâm Kỳ, mỗi lần hắn thúc một cái, thân thể nàng lại run rẩy mãnh liệt như điện giật! Nước mắt nàng dần dần ứa ra, không chỉ vì đau, mà còn vì quá sướng.
Theo chỉ dần của Trầm Tâm Kỳ, Chu Hằng cầm lấy quyền võ kỹ kia. Hắn bắt nàng chống tay vào giá sách, lưng cong nằm ngang, hắn thì đặt sách lên lưng nàng, đúng lời Trầm Tâm Kỳ nói, muốn tu luyện Minh Ngọc Công, đầu tiên cần ngâm thuốc tắm rèn luyện cơ sở, bằng không chỉ dựa vào chân nguyên lực rèn luyện thì không có khả năng rèn luyện thân thể đến mức không gì phá nổi.
Chu Hằng nắc không ngừng nhịp, liên miên không dứt, hắn không dám làm quá mạnh, sợ động tĩnh bên này hấp dẫn lão nhân trông coi, trong lòng suy nghĩ có nên chọn quyển này hay không?
Trầm Tâm Kỳ nói môn Minh Ngọc Công này chưa từng có người luyện thành!
Nhưng có thể môn võ kỹ này thật quá huyền ảo, mới khiến người ta bó tay, ngay cả cửa còn chưa vào được. Nhưng cũng có thể đây là người xưa đùa cợt, nếu quả thật là thế, đúng là khi không lãng phí thời gian.
Chỉ do dự trong nháy mắt, Chu Hằng liền liền quyết định lựa chọn môn võ kỹ này, trong lòng hắn có ngạo khí, nếu chọn thì tự nhiên phải chọn tốt nhất!
Chu Hằng bỏ lại những võ kỹ khác, chỉ để lại một quyển Minh Ngọc Công, con cặc chạy nước rút, những cú nắc ngày một sâu hơn, đầu khấc liên tục chạm đến tử cung Trầm Tâm Kỳ, dâm thủy bắn tung téo. Nàng chỉ có thể dùng hai tay che miệng, khổ sở ngăn cản không cho chính mình rên lớn, trong miệng thi thoảng phát ra thanh âm tiêu hồn.
Qua hồi lâu, Chu Hằng cuối cùng cũng tạm thỏa mãn, con cặc giật giật, bắn hết tinh trùng vào lồn Trầm Tâm Kỳ, tinh dịch chảy ra khỏi lồn nàng, xuống đùi, đọng thành vũng nhỏ trên mặt sàn.
Trầm Tâm Kỳ cuối cùng cũng được giải thoát, nàng nước mắt lấm lem, ngồi xổm xuống bú mút cu Chu Hằng, làm sạch cho hắn. Chu Hằng vuốt ve tóc nàng, hắn cảm giác cặc mình không phải bị nàng bú mút, mà là đang bị một cái lồn bót hút lấy.
Sử lý sạch sẽ hiện trường, Trầm Tâm Kỳ mới để ý thấy võ kỹ trong tay Chu Hằng, nàng sửng sốt một chút hỏi:
– Chu sư đệ, ngươi thật tính tu luyện môn võ kỹ này?
Trầm Tâm Kỳ lại có mấy phần kinh ngạc, không thể ngờ Chu Hằng quyết đoán như vậy.
– Ừm!
Chu Hằng gật đầu, một khi đã quyết định, vậy hắn sẽ không do dự nữa. Hắn vỗ lên mông nàng một cái nói:
– Cảm tạ Trầm sư tỷ chỉ điểm!
– A! Không cần khách khí!
Trầm Tâm Kỳ muốn nói nữa, lại thấy Chu Hằng đã cầm Minh Ngọc Công xoay người bước đi, trong lòng nàng liền nghẹn một hơi, tau nhỏ khẽ vân ve khe lồn, thầm nghĩ sao tiểu tử này lại không hiểu phong tình như thế! Chơi nàng xong, nói đi là đi!
Đại mỹ nhân giống như nàng, người khác muốn chen nhau tới bên cạnh lấy lòng, chớ nói hắn đã chơi nàng hai lần, lần đầu còn làm nàng chết đi sống lại. Lúc này có cơ hội một mình ở cạnh nàng, vậy mà cũng không biết quý trọng!
Khó trách chiến lực của hắn mạnh như vậy, đúng là đặt hết tâm tư lên võ đạo, cũng như Tỉnh Thiên, không biết rốt cuộc tiền đồ của hai người này sẽ là bên nào sáng hơn.
Chu Hằng như không có gì cầm Minh Ngọc Công đi tới trước mặt lão già áo xanh kia, nói:
– Tiền bối, vãn bối chọn môn võ kỹ này!
– Hả, Minh Ngọc Công?
Lão già kia kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Chu Hằng, nói:
– Người trẻ tuổi, ngươi có biết chưa từng có người luyện thành bộ võ kỹ này?
– Biết!
Chu Hằng gật đầu.
– Ngay cả như vậy ngươi cũng vẫn chọn nó?
– Phải!
Chu Hằng trả lời quyết đoán.
– Vậy được, lão phu đi lấy bản sao cho ngươi!
Lão già này đi vào một cánh cửa, không lâu sau liền đ ra, trong tay có thêm một quyển sách. Lão đặt sách lên bàn, nói:
– Ngươi có 1 tháng để nghiên cứu, sau 1 tháng nhất định phải trả về, không được truyền thụ cho người khác, bằng không… xử lý cực hình!
– Rõ!
Chu Hằng nghiêm nghị nghe theo.
Pháp không truyền ra ngoài, hắn cũng hiểu đạo lý này. Ví dụ như Chu gia, công pháp trọng yếu sẽ không truyền ra ngoài, thiếu niên khác họ trong trấn chỉ là học được công pháp cấp thấp nhất, chỉ có thiếu niên thiên tư xuất chúng mới có được truyền thừa công pháp cao cấp.
Hắn cầm Minh Ngọc Công trở lại chỗ ở, lập tức mở ra đọc ngay.
Đây là bản viết tay, cũng không phải nguyên bản Minh Ngọc Công. Ngẫm lại cũng đúng, trải qua nhiều năm truyền thừa, nguyên bản đã sớm rách nát, chạm vào là sẽ rã hết.
Minh Ngọc Công khá là phức tạp, mỗi một câu khẩu quyết đều hết sức ảo diệu, hết sức khó giải thích.
“Khó trách không ai luyện thành, người bình thường xem những khẩu quyết này, chỉ sợ sẽ coi là nhàm chán viết bậy ra. Thâm ảo đến mức nhất định, vậy quả thật không có gì khác nói bậy nói bạ!”
Chu Hằng toát ra mỉm cười, đáng tiếc, ngộ tính của hắn được hắc kiếm lặng lẽ cải tạo đã đạt đến mức đáng sợ, cộng thêm hắn luôn suy xét Lăng Thiên Cửu Thức, thứ thâm ảo hơn đặt trước mặt hắn cũng vô cùng đơn giản, nhanh chóng nắm giữ được ảo diệu trong đó.
Minh Ngọc Công tổng cộng có 10 tầng, sau khi luyện đến cảnh giới tối cao, thân thể có thể sánh với vũ khí hình người!
Công pháp cũng không khó luyện, khó là trước khi tu luyện phải ngâm thuốc đặt nền móng. Nếu không trải qua cửa này mà trực tiếp tu luyện, vậy khi vận chuyển chân nguyên lực, trước tiên sẽ làm bản thân nổ tung.
Chu Hằng xem dược vật cần để tu luyện Minh Ngọc Công, không khỏi thầm líu lưỡi.
Hiện tại hắn đã không phải thiếu niên mới ra ngoài Nguyên Thạch Trấn, tầm mắt rộng rãi, muốn gom đủ phương thuốc tắm này làm sao cũng phải tốn mấy vạn lượng bạc.
Không có tiền mà!
Trên người Chu Hằng ngoài một cái xà đảm Kim Quan Xà ra không còn thứ gì đáng tiền, cũng không thể đem bán Sương Hàn Kiếm được?
Chạy đi đâu kiếm chút tiền đây?
Dãy núi Bình Thiên!
Đó là một cái kho báu khổng lồ, lúc trước hắn mới Luyện Nhục Cảnh đã dám xông vào, huống chi là bây giờ?
Nói lại, hắn cũng không xa Luyện Huyết Cảnh, cũng muốn đi hàn đàm trong tuyệt cốc xem thử, làm rõ bóng người dưới đáy kia là có chuyện gì.
Mang theo đồ vật cần thiết, hắn lập tức xuất phát, dù sao 15 viên Tụ Nguyên Đan đã tới tay.
Cửu Linh Tông cũng không có hạn chế hành động của môn hạ đệ tử, chỉ là mỗi tháng phải phải hoàn thành nhiệm vụ cần thiết. Nhưng cái này không có liên quan tới Chu Hằng, 10 người mạnh nhất ngoại môn chỉ cần tu luyện, không cần chấp hành nhiệm vụ nào.
Không đến nửa ngày, hắn đã vào trong núi rừng mênh mông, phóng mắt non xanh nước biếc, hắn cảm thấy trong lòng mở rộng, chân nguyên lực bắt đầu khởi động như thủy triều, núi lở biển gầm.
Thoải mái! Thoải mái không gì tả được!
Chu Hằng nhìn lên mặt trời trên cao, tâm cảnh bỗng nhiên tăng lên rất lớn.
Vào lúc này, hắn hiểu rõ lòng của mình.
Hắn là chim ưng bay trên trời, cần có bầu trời rộng lớn cho hắn bay lượn, mà không phải một vùng một chỗ có hạn.
Bất luận là Chu gia hay Cửu Linh Tông, hắn như bị một loại lực lượng vô hình trói buộc. Còn vào lúc này, lòng hắn như được cất cánh, lên tận chín tầng trời, ngao du đáy biển sâu, hoàn toàn được phóng thích!
Đoạn kiếm màu đen khẽ chấn động, thiên địa như có phản ứng, từng đoàn lực lượng tinh thuần từ bốn phía tràn tới, tiến vào cơ thể Chu Hằng.
Đây không phải là đoạn kiếm màu đen phóng thích lực lượng, mà là tâm cảnh của Chu Hằng biến hóa dẫn tới đoạn kiếm màu đen cộng hưởng, sau đó làm cho thiên địa giao cảm, sinh ra biến hóa không rõ này.
“Đây… chẳng lẽ là thiên địa linh khí!”
Trong lòng Chu Hằng khiếp sợ, hắn đã nghe nói rất nhiều lần, cường giả Tụ Linh Cảnh tu luyện không phải dựa vào luyện hóa năng lượng trong thức ăn, mà là trực tiếp hấp thu thiên địa linh khí!
Nhưng hắn ngay cả Luyện Huyết Cảnh còn chưa đến, làm sao có thể cảm ứng được, thậm chí hấp thu thiên địa linh khí? Nhưng nếu không phải thiên địa linh khí, vậy phải giải thích thế nào, khi không sinh ra?
Hắc kiếm!
Đúng rồi, võ giả phải khai phá đan điền mới có thể tiến vào Tụ Linh Cảnh, dùng thế giới đan điền dung nhập thiên địa tự nhiên, từ đó hấp thu linh khí! Mà hắc kiếm ở ngay trong đan điền của hắn, có tác dụng như cầu nối, giúp hắn trực tiếp kết nối thiên địa!
Chu Hằng khoanh chân ngồi xuống, hiện tại hắn cũng không suy nghĩ có phải hay không nữa, vội vàng vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, liên tục chuyển hóa năng lượng khổng lồ này thành chân nguyên lực, nhanh chóng tăng lên tu vi của mình.
Luyện Thể tầng chín hậu kỳ!
Nửa giờ sau, Chu Hằng ngừng lại, xung quanh đã không còn lực lượng tràn vào người hắn nữa, có nghĩa lần kỳ ngộ bỗng nhiên có được này đã kết thúc.
“Chỉ thiếu một chút có thể đạt đến Luyện Thể tầng chín đỉnh phong, hiện tại hắc kiếm thả ra năng lượng tuy rằng ngày càng yếu, nhưng hiệu quả mạnh hơn Tụ Nguyên Đan cả mảng lớn, trong vòng 10 ngày hẳn là có thể đạt đến Luyện Thể tầng chín đỉnh phong!”
“Còn có một chút thời gian, trước tiên đi săn mấy con yêu thú, lại đi hàn đàm u cốc kia!”
Hắn thả người nhảy lên, chạy đi trong núi, triển khai Phi Vân Bộ, như có thiên địa đẩy đi, thân pháp của hắn huyền diệu nhanh nhạy, nhưng tiêu hao rất nhỏ, cộng thêm thân thể cũng gần tới Luyện Cốt Cảnh đỉnh phong, thể chất ngày càng mạnh mẽ, đủ duy trì cho hắn chạy đường dài.
Hai ngày sau, hắn đi tới một chỗ rừng rậm, vừa muốn đi vào, liền thấy có 4 người đúng lúc đi ra, mỗi người còn không ngừng mắng to.
– Con lừa chết tiệt kia, đừng để lần sau ta gặp phải ngươi, nhất định phải mần ngay bữa thịt lừa!
– Quá đê tiện vô sỉ hạ lưu, chưa từng gặp phải loại yêu thú này!
– Dám gạt chúng ta là kỳ thú thiên địa gì chứ!
Chu Hằng thiếu chút nữa phun ra, không cần hỏi, con lừa trong miệng bọn họ khẳng định là con lừa đê tiện trong Mê Vụ Tử Cốc!
Con lừa đê tiện kia vẫn không rời khỏi dãy núi Bình Thiên?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình chịch dạo |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện liếm cặc, Truyện móc lồn |
Ngày cập nhật | 16/05/2024 03:36 (GMT+7) |