Hung thần này cứ như vậy nhìn chằm chằm Chu Hằng, gây cho hắn áp lực vô cùng cường đại.
Chu Hằng miễn cưỡng kéo da miệng mỉm cười, dù sao vừa mới ăn nữ nhi của người ta, bị làm khó dễ như vậy cũng là nên, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ! Hắn âm thầm thề, nếu như hắn tương lai có con gái lập gia đình, tất nhiên phải dùng thái độ hung ác hơn dọa nạt nam nhân kia.
– Cha!
An Ngọc Mị lúc trước còn hận không thể cắn chết Chu Hằng, hiện tại lại kéo kéo cánh tay An Nhược Trần làm nũng, sau đó vội vàng lấy ra quả Liệt Thiên Đan nói:
– Đây là lễ vật Chu Hằng tặng cho ngươi, Liệt Thiên Đan, có thể khiến cho tỷ suất đột phá Khai Thiên Cảnh đề cao bảy thành!
Bảy, bảy thành!
Cho dù An Nhược Trần đã tu luyện tâm linh với cảnh giới băng thiên địa liệt cũng không kinh hoảng, nhưng mà nghe ái nữ nói vậy vẫn run người lên! Không có biện pháp, hắn đã kẹt ở Ích Địa Cảnh hơn 300 năm rồi, nằm mơ cũng muốn đột phá Khai Thiên Cảnh!
Nhưng mà trước kia hắn luyện rất thuận, chậm chạp không thể đột phá Khai Thiên Cảnh lại trở thành tâm ma của hắn, khiến hắn luôn luôn kém một đường mà không thể thành công.
Bởi vậy, sau khi biết Liệt Thiên Đan có thể đề thẳng bảy thành xác xuất thành công, hắn làm sao không kích động khiếp sợ cho được?
Trước kia hắn cũng nghe nói qua Liệt Thiên Đan, nhưng mà con gái khẳng định như vậy, hắn không thể không tin! Trong lòng mừng rỡ, lại nhìn Chu Hằng cũng cảm thấy tiểu tử này thuận mắt hơn nhiều!
Mặc dù không chấp nhận hắn chưa được cho phép mà đem ái nữ gạo nấu thành cơm, nhưng dù sao cũng là cứu người, ái nữ lại trúng độc, cho nên cũng là chuyện bất khả kháng.
Người này ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, hiện tại An Nhược Trần càng nhìn Chu Hằng thì càng thuận mắt, uy nghiêm trên mặt cũng dần tan biến, lộ ra vẻ tươi cười nói:
– Nếu các ngươi đã… Vậy sớm lập gia đình đi!
– Cha, hay là chờ ngươi đột phá Khai Thiên Cảnh trước, đến lúc đó song hỷ lâm môn!
Gương mặt xinh đẹp của An Ngọc Mị đỏ bừng nói.
An Nhược Trần nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng:
– Cũng tốt!
Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong và Khai Thiên Cảnh nhìn như chỉ kém một đường, nhưng mà trên thực tế lại là chênh lệch như trời và đất! Nếu như hắn tiến vào Khai Thiên Cảnh, vậy thì có thể chân chính xông pha ở Hàn Thương Quốc, cho dù gặp mấy lão già Thiên Tinh Tông kia cũng không cần kiêng kỵ.
Thế giới này thực lực quyết định địa vị!
– Vi phụ lập tức bế quan, ngắn thì mười ngày, chậm thì một tháng, nhất định có thể thành công!
Hắn hào khí vạn phần nói.
Lúc trước hắn chỉ kém một đường mà thôi, Liệt Thiên Đan có thể tăng lên bảy thành xác xuất thành công, nếu như hắn vẫn không thể thành công thì đập đầu vào đậu hũ chết được rồi.
An Nhược Trần vốn muốn trước tiên giết tới Hải Sơn Tông để đòi công đạo, nhưng Nghiêm Ứng Long nhất định đã trốn trối chết, thứ hai Hải Sơn Tông cũng có mấy lão quái Ích Địa Cảnh, tuy rằng hắn không sợ, nhưng cũng không có nắm chắc hoàn toàn quét sạch đối phương.
Nhưng nếu như tiến vào Khai Thiên Cảnh thì không còn giống nữa, giết Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong cũng giống như chơi đùa vậy!
Đạt tới loại cảnh giới này hắn có cái gì mà không nhịn được? Cho dù chờ một tháng hắn cũng chờ nổi.
An Nhược Trần đi bế quan, Chu Hằng và An Ngọc Mị cũng bắt đầu bế quan, bọn họ phải ăn Phong Linh Quả, tấn công cảnh giới cao hơn.
Căn bản không cần mật thất gì, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp chính là chỗ an toàn nhất, Chu Hằng vốn còn tưởng rằng An Ngọc Mị sẽ ở bí thất nhà mình tu luyện, không nghĩ tới nàng cũng đi theo Chu Hằng tiến vào bảo tháp.
Hắn tự nhiên không biết, An Ngọc Mị làm như vậy là vì muốn tuyên cáo chủ quyền của nàng với Cổ Tư! Chu Hằng là người của nàng, bảo tháp này tự nhiên cũng là của nàng, Cổ Tư bất quá chỉ là khách trọ mà thôi.
Chu Hằng dù tính biết cũng không để ý tới, dù sao không khiêu khích quyền uy của hắn là được, nếu không sẽ đánh đòn!
Hắn khoanh chân ngồi một bên, ăn vào một quả Phong Linh Quả, lập tức vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết để tiêu hóa dược lực.
Máu huyết toàn thân sôi sục, nước ép Phong Linh Quả hóa thành ức vạn điểm dược lực, thấm vào trong huyết dịch của hắn, ở trong thân thể hắn không ngừng lưu chuyển. Lượng lớn linh lực được kích thích ra, từng chút dung vào đan điền hắn, dùng tốc độ cực nhanh đề thăng tích lũy tu vi.
Tụ Linh nhị trọng thiên đỉnh phong!
Dừng lại.
Chu Hằng không khỏi cười khổ, không gian đan điền của hắn gấp tám lần người thường, có được lực lượng gấp tám lần võ giả cùng cảnh giới, nhưng ở thời điểm đề thăng tu vi, độ khó và tiêu hao cũng tăng lên tám lần.
Hắn vốn đã gần như đạt tới Tụ Linh nhị trọng thiên hậu kỳ, Phong Linh Quả này vốn có thể làm cho người ta tăng lên một tiểu cảnh giới, nhưng không ngờ chỉ để hắn tăng lên một khoảng nhỏ!
Chỉ thiếu một chút!
Chu Hằng thở dài, nhìn như một chút, nhưng mà hắn tu luyện không mất nửa tháng thì cũng đừng mơ hoàn thành, đây còn là điều kiện tiên quyết hắn phải sử dụng linh thạch.
Có được tất có mất, hơn nữa tu vi tích lũy cũng không phải là việc quá khó!
Chu Hằng đứng lên, bên kia An Ngọc Mị đang tận dụng dược lực Phong Linh Quả thăm dò huyền diệu của Sơ Phân Cảnh, nàng cũng không có huyết mạch lực, độ khó đột phá đại cảnh giới rất cao.
Cho dù là Nhân linh thể nhất tinh, thời điểm đột phá dùng huyết mạch lực cũng đều có trợ giúp, trong mơ hồ như có thần linh chỉ dẫn, đột phá tương đối dễ dàng. Giống An Nhược Trần coi như là thiên tài, nhưng mà cũng không có huyết mạch lực, nếu không chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, hắn đã sớm đột phá tiến vào Khai Thiên Cảnh rồi!
Mà con đường võ đạo càng lên cao thì càng khó đi, An Nhược Trần nếu không có Liệt Thiên Đan trợ giúp, chắc chắn sẽ chết già ở Ích Địa Cảnh! Mà hắn ngay cả Khai Thiên Cảnh cũng không thể dựa vào ngộ tính bản thân đột phá, như vậy Sơn Hà Cảnh càng không cần suy nghĩ!
Ngộ tính, mới là yếu tố quan trọng nhất của võ giả, quyết định tiền cảnh phát triển của võ giả! Huyết mạch lực lại có thể giảm bớt rất nhiều cho võ giả phụ thuộc vào ngộ tính, huyết mạch lực càng mạnh, đột phá càng dễ dàng!
Chính vì vậy, Tỉnh Thiên mới được Hắc Thủy Điện coi trọng như vậy, một Nhân linh thể thập tinh chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc, như vậy đột phá đến Ích Địa Cảnh đã ván đóng thuyền, thậm chí Khai Thiên Cảnh cũng không phải là vấn đề lớn.
Chu Hằng liếc nhìn An Ngọc Mị, cũng không quá coi trọng lần này nàng có thể đột phá hay không, bởi vì Phong Linh Quả dù sao chỉ có thể dùng để đột phá tiểu cảnh giới, cũng có trợ giúp đột phá Sơ Phân Cảnh, nhưng khẳng định có hạn.
Hy vọng nàng có thể thành công.
Chu Hằng rời khỏi An gia, lại chạy tới Đấu Thú Trường. Hắn hiện tại chỉ thiếu chút nữa có thể tiến vào Tụ Linh tam trọng thiên, tự nhiên muốn đi tìm thằng nào xui xẻo để gia tăng tu vi của hắn, dù sao những người đó đều là kẻ làm ác không thể tha thứ, giết cũng không có gánh nặng.
Đấu Thú Trường rất nhanh cho hắn câu trả lời thuyết phục, đối thủ kế tiếp của hắn là người đứng đầu 10 đại cao thủ trong Huyết Tinh Đấu Sĩ Trường, Thập Phương Giai Sát Thượng Quan Kỳ!
So với Thượng Quan Kỳ, Lưu Hoàng căn bản là mảnh vụn!
Thượng Quan Kỳ có tu vi Tụ Linh tam trọng thiên đỉnh phong, tới Huyết Tinh Đấu Sĩ Trường mới hai năm, chiến tích là 127 thắng không thua. Mà trong 127 thắng, đối thủ của hắn đều tử vong, không có một ai có thể sống được.
Cho nên hắn mới được xưng là Thập Phương Giai Sát!
Người này thực lực sâu không lường được, ngày trước đã từng có một thiên tài không phục tới khiêu chiến, nhưng mà lại bị Thượng Quan Kỳ ba chiêu tức giết, được công nhận là cường giả đã bước nửa bước vào Sơ Phân Cảnh! Đáng sợ hơn là, Thượng Quan Kỳ năm nay mới chỉ 23 tuổi, thiên phú như thế, Thiên Hàng Thành không người nào có thể sánh được!
Đương nhiên, phóng tới toàn bộ Hàn Thương Quốc thì vẫn có người có thể áp được hắn, chính là Thủy Nguyệt Công chúa đương triều, người ta 17 tuổi cũng đã tiến vào Sơ Phân Cảnh.
Là khách hàng và người tự do, Chu Hằng đương nhiên có quyền lợi cự tuyệt đối thủ như vậy, tuy nhiên đây đúng đối thủ hắn cần, làm sao có thể cự tuyệt cho được.
Sau khi Chu Hằng đáp ứng, Đấu Thú Trường lập tức tuyên truyền phô trương thanh thế, phương diện này có thể thu được một khoản lãi lớn.
Một trận chiến này diễn ra nửa tháng sau.
Tin tức truyền ra, toàn bộ Thiên Hàng Thành lại chấn động, ngay cả 9 đại ngọn núi đều bị kinh động, yêu nghiệt Thượng Quan Kỳ mọi người đều biết, cho dù cao thủ Sơ Phân Cảnh, Ích Địa Cảnh cũng không dám vỗ ngực nói bọn họ ở cùng cảnh giới có thể chiến thắng đối thủ như vậy!
– Quỷ ưm… ư… hẹp hòi ư… a… ngươi, ngươi… ưm… thật… ư… sự… muốn, muốn đánh với… a… ann… Thập Phương Giai… ưm… Giai Sát… kia, kia… ư… sao?
Lâm Phức Hương một tay xoa tự xoa bóp bầu vú, rên rỉ nói, nàng lúc này một chân đứng thẳng, một chân bị Chu Hằng nhấc lên, tay trái chống tường, thân thể bị con cặc hắn thúc vào từ phía sau, liên tục uốn éo vòng eo.
Hai người đang ở trong một nhà trọ, chỉ cách đường phố bên ngoài một vách tường gõ, một bức tường mà thôi, nếu có người cẩn thanh nghe ngóng, lập tức sẽ nghe được thanh âm “bạch bạch bạch” cùng tiếng rên không ngừng vang lên.
Nghi tin Chu Hằng muốn đấu với Thập Phương Giai Sát, nàng rốt cục bị dẫn ra, lúc này đã là Luyện Thể tầng mười hai đỉnh phong, mơ hồ đã chạm tới cánh cửa Tụ Linh Cảnh, hẳn là dùng thiên tài địa bảo gì, nếu không không có khả năng tiến cảnh nhanh như vậy.
– Đúng vậy.
Chu Hằng liếm vành tai nàng nói, một tay nâng đùi thon dài trắng nõn của Lâm Phức Hương, một tay day day mu lồn nàng, đầu thỏa sức hít hà mùi thơm thân thể trên cổ nàng. Mỹ nữ này hôm nay mặc bộ váy dài màu trắng rộng thùng thình, bị kéo lên vòng eo, thân thể trắng tuyết mềm mại bị Chu Hằng sờ mó kích thích, không ngừng nổi lên ráng hồng kiều diễm.
Hắn đã không phải là nam nhân không hiểu phong tình lúc trước, lập tức dùng con cặc cảm nhận lồn nàng, bắt đầu so sánh với An Ngọc Mị.
Khó mà nói người nào tốt hơn, ở trên dung mạo hai người tương xứng, An Ngọc Mị quyến rũ đẹp hơn, mà Lâm Phức Hương lại tràn đầy sức sống thanh xuân, chỉ có thể nói ngang tài ngang sức, nhưng Chu Hằng càng thích ở trên giường với vưu vật An Ngọc Mị hơn, thân thể nàng nảy nở dâm đãng, càng thêm thích hợp bị chà đạp.
– Xú… ưm… xú tiểu tử… ư… ưm… ưm… nghĩ… nghĩ gì vậy? Ưm… a… ngươi… ưm… ngươi đang nghĩ… ưm… đến… ư… a… nữ… ư… nữ nhân khác… Ư… Đúng không!?
Lâm Phức Hương phát hiện Chu Hằng là lạ, rõ ràng ánh mắt hắn giống như đang so sánh nàng với người khác, mà hiện tại đang làm việc này, cho dù ngu ngốc cũng biết hắn đang nghĩ gì! Nàng tức giận không nhỏ, ngón tay mềm mại véo hôn hắn.
Chu Hằng cảnh giới không tầm thường, điểm ấy sức lực chỉ giống như gãi ngứa, hắn không quan tâm, cười to nói:
– Gia gia ngươi sao lại thả ngươi ra đây?
Nàng đang trong thời kỳ mấu chốt tấn công Tụ Linh Cảnh, theo lý mà nói tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
– Còn… ư… a… không… không phải… ưm… muốn… hà… hà… gặp ngươi… ưm… sao? Người ta phải… Ưm! Phải cầu xin… ưm… gia gia… a… ưm… thật lâu! Ngươi… ngươi đừng đánh trống lảng! Ư! Ann!
Lâm Phức Hương ăn dấm chua, quay đầu lại nói, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, gò má đỏ hồng, bờ môi như lụa, tràn đầy phong tình mê người, Chu Hằng nhìn vào trong lòng không khỏi rung động.
Nàng đỏ bừng mặt, lỡ lời nói ra muốn gặp hắn rồi, trong lòng vô cùng xấu hổ, vách lồn đột nhiên siết chặt con cặc to lớn bên trong.
Chu Hằng không khỏi hơi ngẩn ngơ, trong lòng nhộn nhạo, liền ngậm lấy miệng nàng, lưỡi hắn giống như con rắn xảo quyệt quấn lấy cái lưỡi mềm mại, chớp mắt đã chiếm giữ khoang miệng thơm tho.
– Ưh ưm… ưm…
Lâm Phức Hương có chút giận dỗi nhìn Chu Hằn, nàng đều đã thổ lộ ra tâm tư thiếu nữ, tên này lại chỉ biết ngây ngô hôn nàng, đúng là tức chết người ta đi được! Nhưng mà ai bảo mình lại thích hắn chứ!
Chu Hằng bắt gặp ánh mắt u oán của nàng, cộng thêm con cặc bị ép chặt, trong người càng nóng lên. Hắn gồng sức lên, cái dùi cui thịt trong lồn Lâm Phức Hương phồng lên một vòng, khiến nàng trợn to mắt đẹp.
Chu Hằng chỉ cảm thấy sướng không tả nổi, trong lồn nàng vẫn bót như lần đầu, con cặc hắn giống như tiến vào một mảnh đào nguyên ấm áp. Trong lòng không kìm được, hông tăng nhanh tốc độ dập vào khe lồn, tay xoa mù lồn nàng cũng gia tốc nhanh hớn.
Lâm Phức Hương bị từng cơn kích thích suýt chút nữa đánh gục, nàng run rẩy trong lồn, dám thủy tuôn ra ào ạt, rốt cuộc xuất ra. Trong lồn càng thêm nhạy cảm, truyền lên từng cơn sung sướng!
Chu Hằng ôm chặt vòng eo Lâm Phức Hương, tay trái càng nhấc chân nàng lên cao hơn, con cặc dũng mãnh từng lần một nhấp nhả trong âm đạo co bóp.
Lâm Phức Hương chỉ cảm thấy đầu có trống rỗng, thân thể giống như hóa thành một bãi nước ngả vào lòng Chu Hằng, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Cặp vú đầy đặn rung rung theo nhịp, cực kỳ bắt mắt.
Bị thân thể như không xương của Lâm Phức Hương tựa vào, Chu Hằng càng hưng phấn hơn. Con cặc sung sức nện vài cái lồn lênh láng nước nhờn của nàng.
– Ngươi… hơ… ngươi… hơ hơ… sao… ưm… sao có… có thể… ưm… càng to… to… ơ… như… vậy… ư!
Chốc lát, Lâm Phức Hương đã bại trận xuất ra, nàng không thể tưởng tượng nổi, con cặc hắn vậy mà càng lúc càng to ra, giống như trong lồn bị đút một nắm đầu vào vậy. Hai mắt long lanh ứa nước.
Nàng càng rên rỉ, Chu Hằng càng nhấp hăng hơn, hai mắt hắn tràn đầy lửa nóng, con cặc bị vách thịt mềm mại như lụa bao bọc, không ngừng bó chặt.
Con cặc điên cuồng tàn phá trong âm đạo Lâm Phức Hương, nàng chỉ cảm thấy thân trí mơ hồ, trong lồn không ngừng bị con cặc nóng bỏng như nham thạch thiêu đốt, tầm mắt mờ mịt như phủ một lớp sương mù. Miệng nhỏ bị lấp đầy, cổ họng “ưm… ưm” vài tiếng đứt quãng.
Chu Hằng dâm ý bừng bừng, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng đến giới hạn. Hắn ôm chặt Lâm Phức Hương, con cặc đâm sâu vào lồn nàng, đầu khấc chạm đến tử cung, tinh dịch trắng đục tuôn ra, bơm đầy tử cung Lâm Phức Hương.
Lâm Phức Hương cũng cảm nhận được trong tử cung bị lấp kín, con cặc to lớn như trụ thép dần dần xìu xuống, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm. Tiểu sắc lang này càng ngày càng khó hầu hạ, nếu cứ như vậy, không biết chừng khi nào đó, nàng liền bị hắn chơi chết mất!
Nhưng không đợi nàng nghỉ ngơi bao lâu, Chu Hằng lập tức xoay người Lâm Phức Hương lại, đặt nàng nằm ngửa trên bàn gỗ. Con cặc rút ra khỏi lồn nàng, tinh dịch cùng dâm thủy giống như bị tháo nút, con cặc to lớn vừa rút ra một cái, lập tức chảy lênh láng xuống lỗ đít đỏ hồng nheo vào như nụ hoa của nàng.
Lâm Phức Hương trong lòng cảm thấy không lành, cảm nhận được ánh mắt Chu Hằng sai sai, nàng lập tức hồi hộp nói:
– Tiểu… tiểu sắc lang, ngươi muốn làm gì!? A! Ư! Đại sắc lang! Ưm… biến thái! A… Ngươi… sao ngươi có thể đút… ư… đút vào đó! Ưm… Ư!
Chu Hằng mặc kệ nàng kêu gào, ánh mắt đã sớm khóa chặt lỗ nhị khêu gợi của Lâm Phức Hương, từ lần trước được nếm thử của Cổ Tư một lần, hắn vẫn còn nhớ kỹ trong lòng. Lúc này thấy của Lâm Phức Hương, làm sao còn nhịn nổi?
Con cặc kê cào lỗ nhị nàng, từng phân tửng chút tiến vào, có dâm thủy từ lồn chảy ra, vì vậy không quá khó khăn. Rất nhanh, cả đầu khấc đã bị đút vào trong.
Lâm Phức Hương hai mắt trợn trắng, thân thể căng ra hết cỡ, khắm người run rẩy, trong miệng kêu lên từng tiếng nghẹn ngào.
Mặc dù con cặc Chu Hằng teo lại không ít, nhưng đối với nàng vẫn quá lớn! Nàng không phải Cổ Tư, cảnh giới chỉ mới Luyện Thể, làm sao có thể chịu nổi con cặc khủng bố của Chu Hằng trong lỗ nhị?
– Đau… a… không… ưm… sướng… Ưm… ta không muốn… ư… tiểu… ứ… Sắc lang… Ư… tha, tha… ư… cho… ưm… ta… đi… Ưm… a… ưm…
Lâm Phức Hương thanh âm mơ hồ rên rỉ, nàng thật sự muốn chết rồi. Trong lồn còn đau rát, vậy mà lỗ đít đã bị một con cặc tiến vào, quá thật là vừa sướng vừa đau.
Nhưng Chu Hằng nghe không rõ, tưởng rằng nàng cầu xin hắn mạnh lên, trên mặt không khỏi hiện ta nụ cười. Thâm nghĩ Lâm Phức Hương thật biết phối hợp, nhưng cứ phải bị con cặc hắn dạy bảo mới có thể thành thật được.
– Được! Nếu ngươi đã muốn như vậy… vậy thì ta đến đây!
Chu Hằng cười dâm, con cặc vốn từ đầu còn có chút nhẹ nhàng sợ Lâm Phức Hương đau, hiện tại đột nhiên tăng tốc.
Ọt!
Một tiếng vang lên, hơn nửa thân cặc lập tức đâm vào lỗ đít nàng!
Lâm Phức Hương há miệng thật to, miệng nhot thở hồng hồng lưỡi thè ra, nhưng không phát ra được âm thanh nào, chỉ có tiếng thở mạnh không ngừng quanh quẩn. Nàng đã tháng trí mơ hồ trong mắt phủ lên một lớp dương mù, khuôn mặt đê mê đến khóc.
Chu Hằng thấy vậy, còn tưởng rằng nàng sướng phát khóc, lập tức trong lòng hừng hực, con cặc không kiêng nể gì đâm vào hết mức. Chớp mắt đã lút cán trong cúc hoa Lâm Phức Hương.
Bên trong lỗ đít co dãn mười phần, thành cơ liên tục thít chặt, giống như muốn xoắn nát con cặc nóng bừng như lửa. Chu Hằng sướng không sao tả nổi, hắn vạch lồn nàng ra, một tay đặt trên mu lồn, một tay đút vào móc ngược, liên tục day day.
Trên dưới ma sát, thêm vào trong lỗ đít có một con cặc đang không ngừng tàn phá, Lâm Phức Hương ý thức mơ hồ, miệng nhỏ vô thức rên rỉ vô nghĩa.
– A… ưm… ưm… ư… ơ… ưm… ư… a… ô… ui… nha… ưm…
Chu Hằng phấn khích lên thì không gì cản nổi, hắn nhấp vào cặc không ngừng nghỉ lấy một nhịp nào, con cặc gân guốc hóa thành dùi cui thịt nện “bạch bạch” vào lỗ đít Lâm Phức Hương, cặp mông trắng tuyết tràn đầy sức sống đỏ lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình chịch dạo |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện liếm cặc, Truyện móc lồn |
Ngày cập nhật | 16/05/2024 03:36 (GMT+7) |