Cái sự đời đâu có như tôi và sếp mong muốn, lần này có đến 3 cái sự kiện khá lớn được tổ chức trong cùng ngày. Cả công ty vui mừng hớn hở, nhưng bên cạnh đó do nhân lực có hạn, hơn nữa lại có người bên tập đoàn – là chúng tôi qua kiểm tra, giám đốc liền nhân cơ hội, đưa luôn chúng tôi vào diện “nhân lực bổ sung” tham gia đợt tổ chức này luôn. Hóa ra tưởng là có vài người thoát khỏi, nào ngờ cuối cùng ông giám đốc cũng biết giới hạn, để lại… tôi gánh vác tất cả trách nhiệm xem xét tình hình hoạt động và đưa ra một số phương hướng phát triển cho công ty trong tình hình mới. Tôi đứng chết sững, mếu máo không biết nên khóc vì khổ hay nên cười vì không bị kéo vào làm “nhân lực bổ sung” đây?
Khi đi vào thì cả một nhóm, lúc đi ra thì chỉ có một mình. Tôi trơ trọi bước đi thẫn thờ trước cửa công ty. Ngoảnh lại nhìn cái bảng hiệu màu xanh da trời có đính tên công ty to tướng, tôi lắc đầu ngán ngẩm. Hóa ra chi nhánh mình còn thiếu nhân lực khi đến “giờ cao điểm” như thế này. Cũng mừng, vì lâu lâu mới nhận được một loạt công ty tổ chức sự kiện trong cùng đợt thế này, đỡ tốn kém mà lại tiết kiệm được… “ý tưởng” để triển khai.
Xoay người lại bước đi, tôi giật mình khi thấy mình suýt đụng phải một cô bé đi ngược từ phía trước. Nhanh chóng, tôi lách người né ra nhường đường cho cô ấy đi. Nhưng tôi cảm thấy có gì đó thật kỳ quái ở trên con người cô gái này. Đi đường nhưng cô vẫn lẩm nhẩm lẩm nhẩm như đang tính toán gì đó, đầu óc thì để lên mây chẳng thèm quay lại nhìn tôi, dù chỉ là một cái liếc mắt. Đi được một đoạn, cô đứng lại rồi ngừng lẩm bẩm, khẽ gõ lên đầu mình và lè lưỡi làm xấu rồi lại đi ngược một chút, đi vào công ty nơi tôi đang đứng.
Tôi cười dở mếu dở đứng trơ ra nhìn. Trên đời lại tồn tại loại người suy nghĩ đến quên cả xung quanh thế này thì tôi lần đầu tiên mới nhìn thấy đó. Tôi lắc đầu cười khổ rồi bước về căn hộ của mình.
Nói là căn hộ chứ thực ra nó cũng chỉ là một “tổ hợp” 3 phòng được gói gọn thành một mảnh hình vuông tọa trấn tại một vị trí của tầng 8 tòa nhà này mà thôi. Cũng chẳng hiểu ông chủ công ty quen biết kiểu gì mà thuê nguyên tầng cho chúng tôi. Trong khi đó, trên đường lên tầng này thì tôi thấy các tầng khác là các hộ gia đình đang chung sống mà thôi.
Cất băn khoăn ra khỏi đầu, tôi mở cửa bước vào. Phòng khách khá rộng kiêm luôn cả phòng ăn, vì ở đối diện với cửa ra vào là nơi nấu ăn. Phòng ngủ được bố trí bên cạnh phòng khách, được ngăn cách bởi một bức tường nhưng khổ nỗi, tại phòng khách nơi bức tường giáp với phòng ngủ thì lại là nơi để bàn thờ tổ tiên và cũng là nơi còn bốc lên hương khói như vừa mới được thắp trước khi tôi nhận phòng. Cửa đi vào phòng ngủ lai bên cạnh cửa phòng tắm và một lối ra thông ra hành lang.
Tôi đi một vòng kiểm tra lại tất cả rồi yên tâm sắp xếp đồ đạc của mình vào tủ đồ. Sắp xếp lại giường chiếu cho gọn gàng, tôi đi ra phòng khách bật ti vi lên xem. Trời cũng đã tiến dần đến buổi tối, một ngày qua đi thật là nhanh chóng.
Những tòa nhà chung cư ở liên tiếp nhau và chỉ cách nhau vài mét đủ để tạo thành một lối đi mà thôi. Tôi bước xuống tầng trệt rồi đi sang phía đối diện vào thẳng quán phở ăn tối, vì khi mới đến tôi chỉ chú ý được mỗi địa điểm này mà thôi. Ăn xong tôi lại quay trở lên phòng, chẳng biết đi đâu, mà cho dù có biết thì cũng chẳng ai đưa đi cả.
Mở cửa ban công, tôi khệ nệ xách cái chõng xếp ra rồi tiếp tục bê tiếp cái bàn nhỏ ra. Xách theo ấm trà, tôi khoan khoái ngửi ngửi hương nhài thoang thoảng của lá trà Ô Long mà tôi mang theo khi đã được chế thêm nước nóng. Chưa vội uống, tôi ngửi cho thật đã hương thơm này rồi bắt đầu uống từng chút một. Cảm giác ban đêm yên tĩnh thật thoải mái. Tôi đi vào trong nhà tắt hết điện rồi bắt đầu đung đưa trên chiếc võng, thả hồn vào mây gió.
Hà Nội mùa này thật là đẹp. Mùi hương hoa sữa thoang thoảng đâu đây. Mặt hồ rộng được chia đôi bởi con đường nhỏ kéo dài sát nhập ra đại lộ. Xe cộ tấp nập qua lại, ánh đèn nhấp nháy trông thật vui mắt.
Khu này tưởng chừng sầm uất, ngờ đâu lại thật yên tĩnh. Chung quanh khu chung cư này toàn là những căn biệt thự rộng vài trăm mét vuông nối đuôi nhau tạo thành một vòng tròn bao bọc khu vực chung cư vào giữa. Ánh đèn xung quanh đây ít hơn ở Sài Gòn làm tôi có cảm giác như ngồi ở trong vườn nhà mình chứ không phải là ở một nơi xa lạ, cao chót vót như thế này nữa.
Nâng ly trà lên miệng hít hà vài hơi rồi tôi uống ực một hơi, thở ra thỏa mãn. Tôi cất thành lời:
“Đã quá, thật là tuyệt! ! ”
Tiếng chân bước ra ban công của dãy chung cư bên cạnh bước ra. Nhòm sang tôi thấy dưới ánh đèn là một khuôn mặt thanh thoát của một cô thiếu nữ đang tuổi đôi mươi.
“Trộm! ! Bớ làng nước ơi, có trộm! ! ” – Cô gái hét toáng lên khi trông thấy tôi đang ngồi chình ình ở ban công bên cạnh.
Mà tôi có tội tình gì đâu, chỉ đơn giản là nằm trên chõng uống trà thôi mà? Nghe vậy, tôi giật mình đứng dậy, ngó Đông ngó Tây, từ tầng trên xuống tầng dưới, từ tòa nhà bên cạnh sang tòa nhà mình, miệng liên tục hô một cách hốt hoảng:
“Đâu đâu, trộm đâu? Trộm đâu? Ai ăn cắp cái gì? ”
Một chiếc dép từ đâu bay tới nhằm thẳng mặt tôi mà đáp một cái “bẹt”, giọng cô gái lại vang to lên:
“Cái thằng trộm già đáng ghét! Đã đi ăn trộm rồi lại còn dám la làng nữa kìa! Cho mày chết, cho mày chết này! ! ” – Nói xong cô gái ném sang tôi bao nhiêu là thứ, nào là dép guốc, nào là rác rưởi, vỏ chanh, quả táo… lung tung hết cả lên.
Gặp phải trộm, tôi không sợ. Nhưng tôi sợ nhất là gặp phải những bà cô đanh đá như thế này.
Nghe tiếng của cô gái, bố mẹ cô chạy ra ban công một cách nhanh chóng. Những căn hộ bên cạnh cũng sáng đèn ngó mắt nhìn qua. Tôi vội trở vào nhà bật điện sáng lên.
Khi nhìn thấy tôi bật điện mà không thấy có ai trong nhà, cô gái trố mắt lên nhìn. Còn bố cô gái thì lên tiếng mắng cô gái rồi quay sang xin lỗi tôi.
“Con tưởng anh Kiều ở phòng này chứ? Ai bảo tự nhiên thấy một gã lạ hoắc làm gì? ” – Cô gái vẫn lên tiếng phản đối bố mẹ.
Tôi cười xuề xòa rồi nói vài câu cho qua chuyện để mọi người cùng hòa hoãn mà đi vào nhà. Nhưng cô gái vẫn đứng đó dòm tôi với ánh mắt xoi mói. Sau một hồi, cô mới bẽn lẽn chịu thua:
“Xin lỗi anh nha, tôi nhầm! ! ”
Tôi nhìn lại người mình. Lấm lem và đầy rác. Cái mùi kinh khủng bốc lên làm tôi muốn lao vào bồn cầu ngay. Tôi cởi áo ra quăng xuống rồi lao vội vào nhà tắm, bật vòi lên và cứ thế tắm rửa kỳ cọ thân mình. Bố khỉ, mới đến đã xui rồi.
Tôi thét lên trong nhà tắm: “đồ bà già khó ưa a… a… a! ! ! ”
…
Tôi bước vào công ty và bắt đầu việc tham quan tình hình hoạt động của toàn bộ. Trong thời điểm này, nói thực ra trong công ty tính cả giám đốc và tôi nữa là 7 người làm việc mà thôi. Tôi đang đi cùng với giám đốc xuống các phòng ban để lấy số liệu thì bất ngờ tiếng chân bình bịch chạy lên cầu thang ngay sau lưng một cách vội vã. Tò mò, tôi và giám đốc cùng quay lại xem ai là người đã phá hỏng sự yên tĩnh trong công ty này.
Thò khuôn mặt lấm lét ra, cô gái giật mình khi nhìn thấy hai người đang đứng trước mặt nhìn mình tỏ vẻ khó chịu. Nhận ra một người, cô gái thất kinh:
“Tên trộm già! ! ! ”
“Bà già khó ưa! ! ” – Tôi tức tối gầm lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình tình ái |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Sextoy, Thác loạn tập thể, Thọc tay vô đít, Trao đổi vợ chồng, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 02/05/2018 12:36 (GMT+7) |