Nhỏ Phụng với nhỏ Nguyệt chia ra, mỗi người kề sát vào một bên tai em rồi hét to, còn to hơn cả tuyệt chiêu sư tử hống của mẹ em. Em bật dậy và vô tình:
– Chụt… chụt. – Hai bên má em hình như vừa chạm vào môi của hai nhỏ đó thì phải.
– AAA, dê xồm này! – Hai bà chằng đó la lớn rồi đồng loạt hai cú đấm ngàn cân hạ nốc ao em tại chỗ.
– Phụng: Dậy mau đi, chuẩn bị bắt đầu chạy trạm kìa. – Nhỏ này mặt đỏ lựng nói rồi phóng mất tích cùng với nhỏ Nguyệt.
Công nhận hai bà chằng này oánh đau thật, mà trong vụ này là hai nhỏ đó hôn em mà có phải em hôn hai nhỏ đó đâu. Thế mà lại bị mang tiếng là dê xồm, thật là oan quá.
Em gác nỗi oan sang một bên rồi lồm cồm đi rửa mặt rồi ra địa điểm tập hợp để chuẩn bị chạy trạm.
Sau một hồi phổ biến thể lệ cuộc thi thì cuộc thi chính thức bắt đầu. Mỗi đội đều được giao cho một mật thư rồi ngồi chụm đít à nhầm chụm đầu ngồi giải.
Mật thư đầu tiên thì dễ ợt, ngay cả thằng cu Đường mập còn giải được nữa. Đội em nhanh chóng đi trình diện rồi lên đường. Trước khi đi thì đội em được giao cho một cái ba lô chứa những dụng cụ cần thiết cho cuộc thi này.
– Em: Mấy đứa tìm bên tay phải đường xem coi có thấy kí hiệu nào không nha. Phụng đi giữa hàng còn Nguyệt đi cuối hàng coi chừng bọn nhỏ kẻo lạc nha.
– Nguyệt: Ok.
– Phụng: Ờ.
Đến lúc này mà mặt hai bà chằn ấy vẫn còn đỏ như gấc. Em dẫn đầu đi theo các dấu đường tìm mật thư thứ hai.
Chẳng cần tốn nhiều thời gian để bọn em tìm và giải được mật thư số hai.
Qua được trạm thứ hai thì bọn em phải leo ngược lên đồi để tìm mật thư số ba.
– Em: Cẩn thận té nha. – Em leo lên một cái bậc đất khá cao rồi đưa tay kéo từng người lên. Kéo mấy đứa nhỏ thì dễ nhưng trừ thằng Đường mập với thằng Cẩn mập ra. Còn hai bà chằng kia thì thoáng chần chừ rồi cũng đưa tay cho em kéo lên.
Lên được đoạn dốc thì bọn em tìm được mật thư thứ ba ở dưới một tảng đá nhỏ. Phải mất hẳn 16 phút 15 giây thì em với hai nhỏ kia mới giải được mật thư. Lúc này thì các đội khác mới lên tìm mật thư số ba, không ngờ đội em cũng giỏi phết đó chứ, hehe.
Lúc xuống đồi để đi tìm trạm thứ tư thì nhỏ Phụng may mắn trượt chân té bong gân luôn.
– Em: Ùi, sao sơ ý thế?
– Phụng: Đau quá, huhu. – Nhỏ này ngồi ôm cái khớp chân đang đỏ chót lên mà mặt thì mếu máo trông đến là tội.
– Em: Đây Đức coi nào. Chắc trật khớp rồi.
– Phụng: Đau quá, huhu.
– Em: Thôi, không sao đâu. Mà cúc áo Phụng bung ra rồi kìa.
– Phụng: Đâu… aaa… – Nhỏ Phụng vừa quay xuống là em bẻ lại khớp luôn. – Rồi, giờ thì không sao rồi.
– Phụng: Giỡn gì kì thế hả?
– Em: Hèhè, mà hết đau chưa? Đứng lên quay một vòng xem nào.
– Nguyệt: Điên, vừa mới chỉnh lại khớp mà bắt nó đứng dậy xoay một vòng.
– Phụng: Vẫn còn đau lắm, chắc không đi nổi nữa rồi.
– Hiếu: Vậy bỏ chị Phụng ở lại đây đi.
– Em: Ơ, thằng này thông minh.
– Nguyệt: Hử? Hai người muốn chết hử?
– Em: Hèhè, giỡn chút thôi. Để xem nào. – Em vuốt cằm suy nghĩ.
Nhìn mặt nhỏ chắc là vẫn còn đau lắm, mà lại không thể bỏ mặc nhỏ này ở đây được.
– Em: Được rồi, lên lưng Đức cõng.
– Phụng: Thôi, Phụng ngồi xíu là đi được à.
– Em: Đợi đến lúc ấy thì mấy đội kia vượt mặt luôn quá. Leo lên nhanh nào.
Chần chừ một lúc nhỏ này mới leo lên lưng em. Cái Phụng có vẻ nặng hơn nhỏ nhiều mặc dù hai người này có vẻ chiều ngang và chiều rộng ngang nhau. Có lẽ khi em cõng nhỏ thì em có thêm sức mạnh của tình yêu còn khi cõng cái Phụng chỉ đơn giản là cõng giùm con vợ của thằng khác mà thôi.
Xuống hết đồi thì bọn em tới một đồng cỏ nhỏ, tuy không rộng nhưng rất đẹp. Bọn em mon men theo dấu đường và đi đến một tảng đá nhỏ. Bên trên tảng đá có kí hiệu chỉ rằng mật thư cách 5m. Em dang chân đo ước chừng 5m thì suýt giẫm phải đống sôcôla bò đen thui thúi hoắc.
– Em: Chắc nhầm hướng rồi.
Em quay lại rồi đo 5m qua hướng đông, tây, nam, bắc nhưng hướng nào cũng có bãi sôcôla bò cách tảng đá làm mốc đó đúng 5m.
– Em: WTF??? Troll nhau đấy à?
– Nguyệt: Vừa nói bậy gì đó? – Nhỏ này lừ mắt.
– Em: À Ờ, có gì đâu. Mà không biết ai làm cái trạm thứ tư này mà kì thế trời. Có khi nào mật thư giấu trong đó không?
– Phụng: Có khi là vậy. Thử xem trong balo coi có đồ nào xài được không?
– Em: Để xem một cái quẹt, một cục xà phòng này, một cái ly này, một cái bay, à đây rồi, hai đôi găng tay nilon.
– Nguyệt: Hay quá, vậy mau lấy mật thư ra đi.
– Em: Này, Nguyệt lấy đi.
– Nguyệt: Thôi, Đức là con trai Đức lấy đi.
– Em: Xì, bộ cứ là con trai thì mới lấy được à?
– Nguyệt: Giờ Đức có lấy không hả? – Nhỏ Nguyệt đổi giọng, đứng chống nạnh.
– Em: Lấy thì lấy, làm gì mà dữ thế. Bé Trang lấy sẵn cho anh cục xà phòng với chai nước trong ba lô đi.
Xong rồi em lấy một cái que dài dài cắt bãi sôcôla đó ra. Quả nhiên mật thư được cuốn trong một cái bọc và giấu ở trong đó. Em đeo hết 4 chiếc găng tay ni lông vào rồi lấy mật thư ra. Em đang từ từ cẩn thận để hạn chế tiếp xúc với nó nhưng nhọ đời thay, mấy thằng nhóc không biết do ai xúi mà xô lưng em một phát làm hai bàn tay em ôm hết đống sôcôla luôn. Cũng còn may là không bị bắn lên đồ, nếu không thì thằng vừa đẩy em xác cmn định luôn.
Lũ nhỏ với hai bà chằng thấy em như vậy thì bụm miệng cười.
Ngồi mãi mà bọn em vẫn không giải được mật thư, mà trong khi đó mấy đội khác đã đến sát nút rồi.
– Cường: Giải nhanh lên anh Đức, đội người ta đến rồi kìa.
– Em: Từ từ đã, sắp xong rồi.
Em ngồi nghĩ một lát để tìm cách cầm chân mấy đội kia một chút, muốn win thì phải chơi xấu xíu thôi.
– Em: Đường, bây giờ mấy đứa ngồi me xem có đội nào vừa đến thì chạy ra xin hết bao ty ni lông nha. Không cần biết mấy đứa dùng cách gì, miễn là xin được hết bao tay của họ là được.
– Phụng: Làm chi thế? Giờ mình lấy bao tay làm gì nữa?
– Em: Tí thì biết. Tiếp tục giải thôi.
Quả nhiên như suy đoán của em, lũ nhỏ làm việc cực tốt. Còn mấy đội kia thì đứng méo mặt nhìn đống sôcôla bò.
Ngồi thêm 15 phút nữa thì cuối cùng bọn em cũng giải ra. Em kêu lũ nhỏ đi trả bao tay rồi cả đội cắm đầu chạy về đích trình diện. Em thì dìu nhỏ Phụng nên đi cuối cùng. Em có bảo nhỏ Phụng lên em cõng đi cho nhanh nhưng nhỏ nhất quyết không chịu.
Đội em về đến đích trình diện đầu tiên nên giành được giải nhất. Đúng là nhỏ mà chất, hehe. Đội em về trại lo chuẩn bị cơm nước trước. Em đi vác thêm can nước rồi tranh thủ ngồi nghỉ mệt.
Một lát sau thì em dẫn mấy đứa nhỏ xuống nhà trưởng Thắng tắm rửa rồi lại tranh thủ về canh trại cho hai bà chằng kia về tắm rửa.
…
Lúc cả đội đang ngồi thưởng thức bữa tối ngon lành thì nhận được thông báo từ anh Sơn bống là mỗi đội phải chuẩn bị một tiết mục văn nghệ để góp vui cho phần lửa trại tối nay.
– Phụng: Giờ diễn tiết mục gì đây?
– Em: Thì tốp ca nữ. Hai bà cầm đầu đi. – Em vừa nói vừa gắp miếng trứng.
– Nguyệt: Sao cái gì cũng là tụi tui vậy. Vụ này ông tự xử đi, tui không biết đâu.
– Em: Thôi mà, mấy bà là xinh nhất, dễ thương nhất cái chi đoàn này rồi, chắc chắn hát cũng rất hay nên hai bà dẫn mấy đứa nữa lên hát là tuyệt rồi còn gì.
– Phụng: Thôi thôi, Phụng xin. Không phải nịnh đâu, vụ này Đức tự xử đi.
Hêyz, hai nhỏ đó lơ đi luôn, bao nhiêu trách nhiệm đều đổ hết về em cmnr còn đâu. Em ngồi vuốt cằm suy nghĩ một lát rồi búng tay cái chóc. Đầu tiên em lựa ra vài đứa nhóc để phụ em biểu diễn. Sau một hồi chuẩn bị rồi chỉ cho lũ nhóc cách phối hợp thì em tự tin ngồi rung đùi chờ đến lúc đốt lửa trại.
Mà quái lạ, từ lúc ăn cơm xong là hai bà chằn mất tích luôn, không biết là trốn đi đâu đây. Mãi đến lúc đang cả chi đoàn đang hát bài ca lửa thiêng thì hai bà chằng ấy mới mò về, tay thì xách bịch gì đó to lắm.
– Em: Nãy giờ trốn đi đâu thế hả?
– Phụng: Đi vệ sinh có cần xin phép ông không? Vô duyên.
– Em: Hai bà đi xong gói hết về làm gì vậy? – Em chỉ vào cái bịch to mà cái Nguyệt đang xách.
– Nguyệt: Ông này vô duyên, ăn nói tào lao. – Cái Nguyệt nhăn mặt.
Ngồi đấu khẩu với hai bà chằng một lát cho qua phần giới thiệu thì đến phần văn nghệ.
Tiết mục đầu tiên là tiết mục biểu diễn thời trang giấy do đội thằng Tùng biểu diễn. Công nhận đội thằng này có hàng tiền đạo nữ xinh đáo để.
Tiết mục thứ hai là biểu diễn kịch câm, rồi hát đơn ca, tốp ca, độc tấu ghi ta, nhảy… Và cuối cùng, tiết mục của đội em cũng đến.
Em từ đằng cánh gà bước ra oai như một vị thần. Qua loa giới thiệu vài dòng rồi em bắt đầu phần trình diễn của mình. Em biểu diễn vài trò ảo thuật mà em học được của anh Duy.
– Sau đây là tiết mục ảo thuật do ảo thuật gia của đội Phanxicô (đội em) biểu diễn. Nào chúng ta hãy cho anh ấy một tràng pháo to, to như là cà pháo nào. – Thằng Tùng làm MC cà khịa.
Em bước lên khán đài rồi đưa mắt nhìn một lượt phía khán giả để chắc chắn rằng quân của mình đã vào vị trí. Em bắt đầu màn trình diễn của mình bằng trò biến một tờ giấy rách nát trở lại thành một tờ giấy nguyên vẹn. Mọi người vỗ tay ầm ầm luôn, sau đó em biểu diễn cái trò làm đồ vật biến mất. Em mời hai khán giả lên để thực hiện trò tiếp theo và một trong số hai người đó là đệ em, hehe.
Em cầm một cái điện thoại đập đá bằng tay phải ra cho mọi người xem một lượt rồi khua khua cánh tay trái để thu hút hết sự chú ý vào tay trái của em. Em nhanh chóng đút cái điện thoại vào mũ áo của thằng đệ em rồi giả vờ như là mình biến cái điện thoại đi vậy.
Trò thứ ba thì em giả vờ mời thêm nhiều khán giả ở nhiều chỗ khác nhau tham gia nhưng thực chất toàn là lính trong đội em. Em giả vờ cầm cây úm ba la xì bùa vài phát giống như mấy ông pháp sư trong phim tàu ấy. Thế là cả đám lính giả vờ bị em làm cho đau mặt rồi lấy tay ôm mặt. Khi chúng vừa thả tay ra thì mặt đứa nào cũng đen như tộc. Khán giả thì ôm nhau cười.
Đến tiết mục cuối cùng, em triệu tập cái Phụng lên đứng làm ma đơ canh cho em biểu diễn. Em nhẹ nhàng đưa tay ra sau cổ cái Phụng rồi biến ra một cành hoa hồng đỏ tặng luôn cho người mẫu. Rồi em tiếp tục đưa tay hờ hờ xuống vùng eo cái Phụng. Khán giả ngồi dưới có vẻ háo hức lắm, nhất là mấy ông đực rựa ấy.
Em biến ra một bông hồng khác rồi tiếp tục đưa cho cái Phụng. Sau khi đảo thêm một vòng quanh người cái Phụng thì em biến ra thêm được 3 bông hoa hồng nữa và em kết thúc bằng cách biến ra một củ khoai lang. Khán giả vỗ tay không ngớt miệng thì cứ tiếp đê, nữa đê.
– YEAHH!!! Thành công mỹ mãn, hehe. – Cả đội em về chỗ vỗ tay nhau ăn mừng.
– Nguyệt: Đen hết mặt rồi. – Cái Nguyệt phụng phịu.
– Mặt em cũng đen hết rồi.
– Mặt em nữa nè.
Đám nhỏ đưa cái mặt mèo đen thui ra khoe.
Em với mấy thằng nhóc thì ôm bụng bò lăn bò càng ra cười.
– Nguyệt: Dám cười hả, các em đâu. Xử tử hình hết.
Ngay sau câu nói đó là lũ nhỏ bu vào lấy tay bôi lên mặt em, mà tay đứa nào cũng toàn nhọ nồi đen thui nữa chứ. Bôi chán chê rồi mấy đứa nhỏ mới tha cho em.
– Nguyệt: Giống không Phụng?
– Phụng: Giống, nhưng hình như vẫn thiếu.
Hai bà này với lũ nhỏ bụm miệng cười.
– Em: Thiếu gì nữa.
– Phụng: Mặt trăng lưỡi liềm trên trán nữa.
– Nguyệt: Nhìn y chang ông bao đen thui luôn, haha.
Em méo mặt nhìn hai bà chằng này luôn. Em đang tính đường để nói lại thì tụi thằng Thăng lôi em ra một góc.
– Em: Lôi tao ra đây làm gì mày?
– Sang: Suỵt, làm cái này này.
Thằng Sang cầm cái hình nộm mặc áo trắng với đội cái quần đen rách tua tua tơi tả lên làm em mém đứng tim.
– Em: Đệch, hết hồn mày. Đừng nói là…
– Như mày nghĩ đấy, hehe. – Chúng nó đồng thanh mà mặt thằng nào cũng nguy hiểm vãi ra.
7 thằng bọn em gồm thằng Thăng, Tùng, Sang, Khang, Quân, Hiếu với em chụm đầu lại bàn kế hoạch tác chiến.
– Hiếu: Quyết định vậy nha, đúng 12h đêm nay thực hiện nha.
– OK. – Bọn em đồng thanh.
– Thực hiện cái gì vậy? – Cái Nguyệt không biết chui ở đâu ra mà đứng lù lù sau lưng em.
– Em: À… có gì đâu, chuyện đàn ông ấy mà. Muốn biết không? – Em làm mặt gian.
– Nguyệt: Thôi thôi, khỏi đi. Bà Phụng kêu ông về kìa.
– Em: Phụng kêu hay Nguyệt kêu?
– Nguyệt: Hỏi nhiều nhầ, có về không thì bảo. – Cái Nguyệt lúng túng.
– Em: Ờ, về thì về. Làm gì dữ thế.
– Sang: Từ từ đã Nguyệt ơi. – Cái Nguyệt vừa quay mông tính về thì thằng Sang gọi lại.
– Nguyệt: Có chuyện gì?
– Sang: À, Nguyệt đợi tí. Sang đi lấy cho cái gậy.
– Nguyệt: Gậy làm gì?
– Sang: Để ôm mà ngủ, có không khéo nửa đêm thằng Đức… ui da…
Nó chưa nói hết câu đã bị em cóc một phát lủng đầu.
– Nguyệt: Hì, yên tâm. Nguyệt thủ sẵn dao kéo rồi, giờ chỉ đợi có thế thôi. – Cái Nguyệt nháy mắt gợi đòn.
– Sang: Mày gặp hàng dữ rồi Đức ơi. Nhớ đừng manh động nha. – Thằng Sang chỉ chỉ vào thằng nhỏ của em.
– Em: Tao oánh thấy tía mày ra giờ.
Rồi em theo cái Nguyệt về lại chỗ đốt lửa trại. Mọi người đã về hết rồi, chỉ còn lại mỗi đội của em đang ngồi quanh đống lửa.
– Phụng: Hai người về rồi à? Nhanh nhanh kẻo hết phần nè. – Cái Phụng cầm củ khoai lang nướng thổi thổi.
Em cũng nhảy vào cầm đại một củ để nướng.
– Phụng: Phụng nướng sẵn rồi kìa, ăn hết rồi nướng tiếp. – Cái Phụng đưa em củ khoai đã được nướng đen thui.
– Nguyệt: Của Nguyệt đâu Phụng? – Ngọt xớt.
– Phụng: Muốn ăn thì tự nướng đi mẹ.
– Nguyệt: Ơ, vậy sao mày nướng cho ông Đức mà không nướng cho tao?
– Phụng: Tao quên mất mày, hìhì.
– Nguyệt: Tao biết mà, nhớ mỗi phần trai chữ có nhớ phần tao đâu. – Đổi giọng luôn.
– Em: Úi xời, nhìn cái mặt kìa, nhìn kìa.
– Nguyệt: Kệ tui. – Dỗi.
– Em: Thôi, cho ăn ké một miếng này.
– Nguyệt: Không ăn.
– Em: Thật hả cảm ơn nhá, ui thơm quá, xem nào… ừm… khoai ai mua mà ngon thế? – Em cắn một miếng to rồi đưa củ khoai lại nhử nhử cái Nguyệt.
– Em: Không ăn thì đừng tiếc nha. – Em toan cắn thêm phát nữa thì cái Nguyệt giật lại táp một miếng rõ to.
– Em: Tưởng không ăn.
– Nguyệt: Ệ ui (kệ tui).
– Em: Phụng có ăn thử một miếng không này, khoai mật ngon lắm nè.
– Phụng: Không.
– Đường: Đâu em thử coi. – Nói xong nó cạp luôn một miếng to. – Ngon, ngon. Đổi cho em đi, củ của em to hơn nè.
Nó giật luôn nửa củ khoai còn lại của em rồi đưa lại em cục than to.
– Em: Săx, nướng kiểu gì mà nó thành than luôn vậy Đường?
Em lấy một khúc cây đậy bể củ khoai ra xem còn vớt vát được gì không.
Không ngờ ở ngoài trông thế mà ở trong ăn ngon tuyệt, ngon hơn củ khoai mật kia nữa.
Ăn xong bịch khoai lang to đùng thì cả đội em kéo nhau về chuồng à nhầm về trại ngủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình tuổi thơ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 18/03/2019 11:38 (GMT+7) |