Hệ thống tình dục


Update Phần 79

Phần 21

Chờ Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh lại từ trong hôn mê, lại phát hiện mình đang nằm trong một sơn động, bên tai có thể nghe được âm thanh của dòng nước cách đó không xa, trước mặt là một đống lửa đang bốc cháy. Trước đống lửa là một người đàn ông ngồi đó, anh ngồi ngược sáng làm cô không thấy rõ diện mạo, chỉ có thể nhìn thấy thân hình cao lớn, thẳng tắp cường tráng.

Mạnh Nhạc Nhạc thử dùng Hệ thống giám định.

Họ tên: Phương Tu (Bộ đội đặc chủng)

Tuổi: 28…

Bề ngoài: 65…

Dáng người: 90…

Năng lực tình dục: 85 (Chiều dài 21cm, khỏe mạnh, xử nam)

Đánh giá cấp bậc Ngoại hình: A…

Đánh giá cấp bậc Học thức: A+

Tổng hợp đánh giá cấp bậc: A+

Không ngờ lại là một người quân nhân, trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi giật thót, ngay sau đó lại là cơn áy náy thật sâu.

Vốn dĩ cô cho rằng người tới hẳn là đồng lõa của Vương Duyệt, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bỏ mặc người này lại thế giới Nhiệm vụ, mặc kệ sống chết để che giấu sự tồn tại của hệ thống.

Vậy mà lúc này, người đến lại là một quân nhân, còn rất có thể là người vô tội bị liên lụy.

“Nếu đã tỉnh, chúng ta nói chuyện chút đi.” Phương Tu đã sớm chú ý tới thân thể cứng đờ, cùng tiết tấu hô hấp hỗn loạn của cô.

Thừa dịp Mạnh Nhạc Nhạc hôn mê, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Hoàn cảnh hiện tại lại đột nhiên bị thay đổi, hoặc do thời gian biến động, hoặc là không gian biến động, bất kể là loại nào thì trên người Mạnh Nhạc Nhạc nhất định có cất chứa bí mật mà Tiêu Diệp không hề biết. Bằng không thì chắc chắn đã báo trước với mình.

Mới đầu anh còn hoài nghi về động cơ cô gái này tiếp cận Tiêu Diệp, thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện có phải cô là gián điệp hay không.

Nhưng thân thế cùng cuộc đời Mạnh Nhạc Nhạc quả thực quá đơn giản. Hơn nữa làm một bộ đội đặc chủng thường xuyên chấp hành nhiệm vụ, Phương Tu cũng hiểu rất rõ về trình độ hay giai đoạn nghiên cứu phát triển vũ khí hiện tại.

Loại kỹ thuật này quả thực đã vượt quá trình độ của thời đại.

Mọi sự việc đều như một cuộn chỉ rối, mà chìa khóa lại chính là cô gái này, người anh vốn tưởng chỉ là một cô gái rất bình thường.

“Hiện tại chúng ta đang ở đâu?” Mạnh Nhạc Nhạc hắng giọng, không khỏi thấy hơi nghi hoặc.

Dựa theo yêu cầu “Tiếp tục thảo luận cùng Goldschmidt”, vậy bọn họ hẳn phải ở Na Uy năm 1906 mới đúng.

Nhưng giờ lại ở trong một hang động là sao??

Cô cũng đã thử gọi Hệ thống, nhưng không thấy có hồi đáp gì.

“Một khu rừng rậm nguyên thủy.” Thật sự thì Phương Tu không chỉ biết có thế, căn cứ vào độ ẩm trong không khí, độ ấm, góc chiếu của Mặt Trời cùng độ cao chênh lệch, anh cơ bản có thể xác định nơi đây ở gần chí tuyến Bắc bán cầu, vị trí hơi lệch so với nơi bọn họ đứng lúc đầu.

Phát tín hiệu đi hoàn toàn không có hồi đáp, vậy diện tích rừng rậm xung quanh phải hơn 100km2, thảm thực vật cùng động vật không có gì đặc biệt.

Trong lòng anh đã suy đoán ra vài địa điểm, nhưng lại đều có điểm không phù hợp. Bởi vậy anh có xu hướng tin rằng cả thời gian lẫn không gian đều đã xảy ra biến hóa. Việc này quá phi thường đến không thể tưởng tượng nổi.

Mạnh Nhạc Nhạc cố gắng hồi tưởng lại vài ký ức Hệ thống nói trước khi mình hôn mê. Chỉ có thể mơ hồ nhớ lại gì mà “Năng lượng không đủ”. “Thời không rối loạn”, “Đáp xuống địa điểm không xác định”, “Tình huống không xác định”… cùng một vài câu chữ.

Xâu chuỗi lại cũng có thể đoán được 7 – 8 phần, hẳn là khi cô yêu cầu sửa chữa lại phạm vi quyền hạn thì năng lượng của hệ thống không đủ, lại đang ở giai đoạn xuyên qua nên cũng không thể đình chỉ. Cuối cùng chỉ có thể đáp đại xuống một địa điểm không rõ thời không.

Hiện tại xem ra việc có thể trở về hay không còn chưa biết, cũng may là tỉ lệ dòng chảy thời gian trong nhiệm vụ cùng hiện thực là 1000: 1. Cô còn có rất nhiều thời gian để suy nghĩ biện pháp.

Về phần Phương Tu… Mạnh Nhạc Nhạc quyết định ở chung một thời gian rồi xem xét.

Người có bí mật, đương nhiên điều tốt nhất là có thể chặt đứt mọi hậu họa để giọt nước cũng không lọt. Nhưng làm sao không thẹn với lương tâm để khi về già được an ổn mới là vấn đề.

Cô cũng không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà huỷ hoại người khác, nếu làm vậy thì cô có gì khác biệt với Vương Duyệt chứ?

“Chúng ta mỗi người hỏi một vấn đề được chứ? Chỉ có thể dùng Đúng – hay – Sai để trả lời.” Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ kỹ lại bỗng nhiên thả lỏng người, đứng dậy ngồi xuống trước đống lửa, vẻ mặt thản nhiên nhìn Phương Tu mà nói, cũng đồng thời nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt: Đầu tóc ngắn gọn, diện mạo không tính là xuất sắc nhưng nhìn rất dễ chịu, ánh mắt trong sạch, dáng người thẳng tắp, hảo cảm của cô lại tăng thêm vài phần.

“Được.” Phương Tu cũng đã nhận thấy sự biến hóa của cô gái đối diện, anh thế nhưng đã mơ hồ có thể lý giải vì sao cô gái này lại hấp dẫn được Tiêu Diệp.

“Anh là người Vương Duyệt phái tới?” Mạnh Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm Phương Tu, hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.

“Không phải.” Nghe đến đó, Mạnh Nhạc Nhạc càng thêm thả lỏng, cái chức nghiệp quân nhân này vốn đã làm cô có hảo cảm, cho dù hôm nay Phương Tu có nói là “Đúng thế”, cô cũng sẽ không lập tức cho rằng anh là người xấu, mà sẽ càng tinh tế đánh giá, cảnh giác quan sát thêm.

“Trên người cô có thứ công nghệ cao để vượt qua thời không phải không?” Không hổ là sinh viên hàng đầu + bộ đội đặc chủng ưu tú, suy đoán của Phương Tu đã tiếp cận được rất sát với bản chất vấn đề.

“Phải.” Ánh mắt Mạnh Nhạc Nhạc nhìn Phương Tu càng thêm khâm phục, tuy có cảnh giác nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm tính của cô. Dù sao cũng đã nghĩ kỹ muốn tìm hiểu cho rõ, nếu đã quyết định phải thẳng thắn, cô cũng sẽ không nói dối.

Nhạc Nhạc cũng không ngốc, cô liên hệ lại vài chuyện trước sau, chuyện 2 gã đàn ông đang tìm mình lại tự dưng biến mất, chức nghiệp cùng thái độ của Phương Tu, còn có trước đó bản thân mình cứ luôn có cảm giác bị người giám thị, cô đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.

“Anh là người Tiêu Diệp phái tới sao?” Cho đến tận hôm nay, khi một lần nữa nói ra cái tên này, Mạnh Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy nội tâm có chút gợn sóng.

“Phải.” Phương Tu đáp rất nhanh, lại tiếp tục hỏi.

“Cô có phải người ôm mục đích riêng không?” Vấn đề này kỳ thật anh chỉ hỏi ăn may, “có mục đích riêng” này là đối với Tiêu Diệp hay là đối với quốc gia? Phương Tu cũng không nói rõ ràng.

“Không phải, đều không phải.” Mạnh Nhạc Nhạc cũng đáp rất mau, thậm chí đưa ra đáp án càng cụ thể hơn.

Hai người hỏi qua đáp lại. Trong lúc đối đáp lại thấy càng thêm thoải mái, đều cho đối phương là một người vừa thông minh cũng rất rộng lượng.

Cảm giác đặc biệt của Phương Tu cũng trở nên rõ ràng hơn, nếu đổi lại là anh có được thứ công nghệ cao này, chưa chắc đã có thể thản nhiên như Mạnh Nhạc Nhạc.

“Liệu có biện pháp nào để giải quyết tình cảnh hiện tại hay không?” Đây là vấn đề cuối cùng của Phương Tu, Mạnh Nhạc Nhạc cũng không thể đưa ra đáp án, chỉ đơn giản nói thẳng ra tình huống lúc đó cùng tình hình hiện tại.

Sau khi nói rõ, hai người đều không khỏi trầm mặc.

Trong mắt Phương Tu thậm chí đã có tia áy náy bất đắc dĩ, sớm biết như thế, anh đã trực tiếp kéo Mạnh Nhạc Nhạc ra khỏi tủ quần áo rồi mang đi thì có phải sẽ không có khốn cảnh hiện tại rồi không…

Sáng sớm hôm sau, hai người bắt đầu định ra kế hoạch.

Kế hoạch được chia làm 2 phần.

1. Sinh tồn và nghiên cứu về phạm vi của khu rừng, xác định vị trí cụ thể trong thế giới hiện tại.

2. Tham thảo về vấn đề Thời không biến động, tìm biện pháp giải quyết để trở lại thế giới gốc.

Điều thứ nhất là để phòng ngừa vạn nhất, mặc dù giờ hai người đều cho rằng cả hai đang ở trong một Thời không không có thực. Nhưng lỡ như là thật thì sao? Huống hồ nếu đến cùng thật sự không có cách nào để thay đổi thời không, vậy hai người cũng không có khả năng vĩnh viễn sinh sống trong rừng rậm, hiểu biết nhiều hơn một chút cũng tốt.

Điều thứ 2 cũng có thể chia làm hai bước, 1 – là tham khảo về vấn đề không đủ năng lượng. 2 – Là thảo luận về vấn đề cơ học lượng tử.

Cũng may Phương Tu cũng là một nghiên cứu sinh ưu tú, thậm chí còn rất có hiểu biết về vấn đề cơ học lượng tử, hai người có thể từ từ nghĩ cách.

Cả hai cùng hiểu đây không phải một chuyện đơn giản, cũng không phải có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.

Rừng rậm là một khu vực trải rộng nguy hiểm, hai người cũng không biết gì về tình huống ở thế giới hiện tại, điều cần thiết đầu tiên là phải bảo đảm sự an toàn của bản thân.

Bọn họ quyết định mỗi 7 ngày sẽ đi về hướng Đông tầm 3km, 7 ngày lại được chia thành 4: 3.

4 ngày đầu tập trung sinh hoạt, thảo luận vấn đề.

3 ngày sau bắt đầu tìm kiếm cũng như bố trí địa điểm dừng chân tiếp theo.

Cứ thế không ngừng lặp lại, đến tháng thứ hai sẽ mở rộng khoảng cách di chuyển đến hơn 10km, thẳng đến khi ra khỏi rừng rậm. Như vậy cho dù có gặp nguy hiểm, bọn họ cũng có đường lui để sống.

Hiện tại lấy hang động này làm cứ điểm thứ nhất, đã có Phương Tu hiểu biết phong phú về kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã phụ trách săn thú cùng dò đường khu vực xung quanh, Mạnh Nhạc Nhạc phụ trách ở sơn động quét tước vệ sinh, cùng sửa soạn lại đồ vật Phương Tu thu về, phơi phóng da lông động vật, phân loại các loại quả dại để dành.

Con mồi đầu tiên là một con thỏ, khi mang về đã được Phương Tu xử lý sạch sẽ, được mổ xẻ tách ra.

Mạnh Nhạc Nhạc không chỉ không có cảm giác tàn nhẫn, thậm chí còn nuốt nuốt nước miếng, phải biết rằng ngày hôm qua cho tới tận hôm nay, cô mới chỉ ăn có một miếng bánh kem nhỏ trong buổi tiệc, buổi sáng thì ăn chút quả dại Phương Tu hái được, uống thêm chút nước, giờ đã sớm đói đến mờ cả mắt.

Thịt thỏ thơm mềm rất nhanh đã bị xuyên qua cành cây nướng lên, trong sơn động nhỏ tràn đầy mùi hương, miếng thịt thỏ được nướng trên lửa chảy mỡ xì xèo ngon lành.

Phương Tu dùng dao quân dụng tùy thân xẻ dọc thớ thịt, bôi lên một vài lá cây gia vị tìm được bên ngoài, màu sắc bên ngoài dần trở nên vàng rộm thơm phức.

Có lẽ là biểu tình thèm nhỏ dãi của Mạnh Nhạc Nhạc quá rõ ràng, ánh mắt Phương Tu khẽ toát lên ý cười, dùng dao cắt một miếng thịt được nướng chín xốp giòn đưa cho cô.

Mạnh Nhạc Nhạc đưa tay nhận lấy, ngửi mùi thịt mê người quanh quẩn trước mũi, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng. Tuy không có muối, nhưng bản thân hương vị thịt thỏ được nướng vô cùng vừa vặn ngon lành.

Chỗ thịt dày dặn thì thơm mềm, chỗ thịt mỏng thì giòn rụm thơm ngon, làm cô suýt thì cảm động phát khóc.

Phương Tu ba ba, xin được ôm đùi!

Sinh hoạt trong rừng của chúng ta về sau trông cậy cả vào anh đó!!!

Ba ngày qua đi, hai người đã có hiểu biết mới về tình huống hiện tại.

Đầu tiên, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong rừng rất lớn. Nhiệt độ cao nhất ban ngày có thể đến 30 độ, nhưng ban đêm lại chỉ còn xấp xỉ 0 độ.

Cũng may trong sơn động luôn được đốt lửa, Phương Tu lại dùng dây cỏ bện thành cửa hang, khi ngủ cũng lót thêm cả da lông động vật được phơi phóng nên miễn cưỡng có thể chống đỡ.

Nơi này tạm thời còn chưa xuất hiện biến hóa về mùa, nhưng cũng có khả năng trời sẽ mưa, cần phải chuẩn bị vật tư sẵn sàng.

Tiếp theo, vật tư của hai người không có nhiều, chủ yếu là những đồ vật tùy thân Phương Tu mang theo, như: Dao quân dụng, gói thuốc y tế nhỏ, bật lửa, đồng hồ bấm giờ.

Tuy rằng không có nhiều đồ, nhưng đều là thiết bị quân dụng cao cấp, rất nhiều tính năng. Hơn nữa Phương Tu vốn dĩ max điểm kỹ năng dã ngoại, dùng dây cỏ cũng có thể bện được rổ chắc chắn, dùng ống trúc làm bát đũa, dùng đá đẽo thành nồi, còn không ngừng thu thập được các loại gia vị phong phú, phơi khô củi để nhóm lửa… hang động không lớn chưa gì đã được trang bị đầy đủ.

Cuối cùng, hai người tìm kiếm được một hang động khác cách đây 3km về hướng Đông. Bèn tính mang theo đống trang bị đã làm đi qua, đương nhiên cũng có 1 số không tiện mang theo sẽ được lưu lại để phòng ngừa vạn nhất.

Hai người bắt đầu tiến hành kế hoạch như đã định, chậm rãi di chuyển, bởi vì sinh hoạt đã dần dần được ổn định. Bước thứ 2 tiếp theo cũng được đưa ra bàn bạc.

Đầu tiên, là thảo luận về cơ học lượng tử.

“Hiểu biết của tôi đối với các nghiên cứu cơ học lượng tử thật sự không nhiều lắm, chỉ biết đến Thí nghiệm tưởng tượng “Con mèo của Schrödinger”(1).” Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng trước.

Cô biết đến thí nghiệm này là vì khi học Toán cao cấp có hứng thú với phương trình của Schrodinger. Người này có thành tựu trải rộng các lĩnh vực từ nhiệt dung riêng thể rắn, đến thống kê nhiệt lực học, rồi quang phổ của nguyên tử… Khi còn trẻ thì đẹp trai lai láng, dạng tiểu thịt tươi nháy mắt một cái các cô đã gục ngã, đời sống riêng tư lăng nhăng lộn xộn, nhưng về già rồi cũng thành ông già hói. Nghiên cứu khoa học đúng là làm người ta lão hóa sớm a.

Ông không hẳn là người sáng lập ra cơ học lượng tử(2), cái gọi là Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, bỏ con mèo vào một chiếc hộp đóng kín cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): Một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ. Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc Hydrocyanic acid nằm trong hộp và con mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, con mèo vẫn sẽ sống.

Và chúng ta chỉ biết được sự sống chết của con mèo 1 khi mở chiếc hộp ra, còn nếu chưa mở hộp, hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết, và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau. Đó cũng là lý do con mèo “nửa sống nửa chết”.(3)

Năm 1926, ngay khi thí nghiệm này được đưa ra, các nhà vật lí học đều sợ đến ngây người. Vốn họ cho rằng, chỉ trong thế giới vi mô mới có trạng thái chồng chập – cũng chính là trạng thái không xác định nửa sống/nửa chết này, nhưng thí nghiệm này đã đưa sự vô định của thế giới vi mô chuyển sang thế giới vĩ mô. Cũng như họ đã có một con mèo vừa sống, cũng vừa chết.

“Ừ, Con mèo của Schrodinger chỉ kỳ thật chính nguyên lý của hàm sóng chồng chập, hệ lượng tử đồng thời tồn tại ở cả 2 nơi. Khi ý thức của con người không trộn lẫn trong đó, nó sẽ ở trạng thái không xác định. Nói đơn giản hơn, trạng thái hiện tại của chúng ta là tương quan với ý thức của chúng ta, nhưng làm thế nào để khống chế loại ý thức này lại rất khó.” Phương Tu tổng kết thêm một bước.

Mạnh Nhạc Nhạc cũng hiểu, có thể nói “Con mèo của Schrodinger” khá tương tự trạng thái của bọn họ bây giờ.

Thử nói tình huống của bọn họ ở thời điểm hiện tại làm ví dụ: Cả hai người Phương Tu và Mạnh Nhạc Nhạc cũng đang ở trong một trạng thái mơ hồ, nửa sống nửa chết. Họ vừa đang ở căn phòng trên tầng 3 nhà họ Vương và cũng đồng thời đang ở trong rừng rậm. Tựa như một lượng tử chồng chập đang ở trong các không gian song song.

“Một nguyên nhân khác sinh ra loại tình huống này, hẳn là có liên quan đến các Rối lượng tử(4).” Phương Tu tiếp tục nói sâu hơn.

“Rối lượng tử?” Mạnh Nhạc Nhạc không hiểu lắm.

“Nói một cách đơn giản, chúng ta mua một đôi găng tay từ Bắc Kinh, nhưng lại gửi một chiếc đến Hongkong, một chiếc khác gửi đến Washington, như vậy chiếc được gửi đến Hongkong là chiếc tay trái hay tay phải?”

“Ồ, vậy tôi đã hiểu, đôi găng tay được ghép đôi là trái phải, một khi gửi ra ngoài, trong quá trình không thể xác định được, nhưng chỉ cần có một người quan sát chiếc thu được để biết đó là chiếc tay trái hay tay phải, vậy sẽ không cần người còn lại quan sát chiếc kia cũng sẽ biết kết quả.”

“Ừ, là thế này, loại quan hệ này được gọi là Rối lượng tử, trên lý thuyết là nếu một bên đạt được bất cứ thông tin gì, đầu bên kia cũng sẽ lập tức cảm thấy mà không cần thông tin phải truyền lại.” (5)

Nói cách khác, 2 người Mạnh Nhạc Nhạc xuyên qua, kỳ thật cũng chính là trạng thái tín hiệu truyền tải Rối lượng tử, Hệ thống có lẽ đóng vai trò như vật môi giới, cộng hưởng với ý thức của họ để quyết định xem thân thể của hai người đang ở đâu.

Hai người lại bỏ thêm mấy ngày để thảo luận, xem làm thế nào để thay đổi ý thức của chính mình. Nếu lượng tử ở 1 chiều tiêu vong sẽ mang đến hậu quả gì, vân vân… nhưng trên lý thuyết mà nói thì ý thức sẽ không bị tiêu tán.

Nhưng để đạt được lý giải từ lý thuyết, đến thao tác thực tế vẫn cực kỳ khó khăn, hai người cũng không thể bởi vì làm thí nghiệm mà thật sự tự sát, vì thế chuyện thảo luận về cơ học lượng tử tạm thời bị gác lại.

Hai người lại bắt đầu thảo luận đến vấn đề năng lượng, Phương Tu vẫn không hiểu chuyện Hệ thống thông báo “Năng lượng không đủ” ở đây là thứ gì không đủ.

Nhưng Mạnh Nhạc Nhạc thì lại có một suy đoán, hệ thống vẫn luôn bảo cô thu thập tinh dịch để đổi điểm thuộc tính, lại tiêu phí điểm thuộc tính để tiến hành thay đổi, cho nên, hẳn tinh dịch chính là năng lượng.

Do dự cả nửa ngày, Mạnh Nhạc Nhạc rốt cuộc vẫn không mở miệng, một là lời này nói ra quá quái dị. Hai là cô còn muốn quan sát thêm cái người Phương Tu này thêm một chút, xem anh có đáng giá để mình mạo hiểm bất chấp mọi nguy cơ mang anh về hay không.

Trong quá trình này, bọn họ lại đi về hướng Đông thêm 2 lần, tìm được càng nhiều loại quả dại, còn tìm được thứ quả rất giống dưa chuột và quả táo. Các loại động vật săn bắt được càng thêm phong phú, từ thỏ đến cá, thậm chí cả hươu cùng rắn cũgn đã ă vài lần.

Mỗi ngày, cả hai thảo luận từ Schrodinger đến Einstein, ngẫu nhiên tâm sự cả về Gauss cùng Lagrange(6 & 7), phối hợp với đủ tiệc nướng BBQ chay mặn, ngày tháng trôi qua vì thế mà cũng rất thú vị.

Nhưng mà, không phải tất cả mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

Đêm hôm ấy có mưa to, gió gào thét thổi làm mành cỏ tung bay, thậm chí còn có nước mưa hắt vào đọng thành vũng ngoài cửa động hơi trũng.

Ban ngày Phương Tu đã chuẩn bị bao cát chặn ngoài cửa động để đè mành cỏ lại, cũng miễn cưỡng ngăn cản được phần lớn gió thổi vào, tránh cho nước mưa bị hắt vào quá nhiều.

Vấn đề an toàn được giải quyết, nhưng còn vấn đề hạ nhiệt độ mới khó chịu.

Nhiệt độ hẳn đã xuống gần – 10 độ, mà đống lửa bị mưa gió thổi cứ bập bùng chớp tắt, đã không còn tác dụng gì mấy.

Phải biết rằng khi xuyên qua, hai người đều ăn mặc trang phục dự tiệc, mỏng manh vô dụng.

Lúc này dù đã bọc một số da lông động vật rồi mà cũng có thể cảm giác được sự rét lạnh ngấm tận xương tủy.

Hàm răng Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu run lên lập cập, hắt xì sổ mũi, còn có thể cảm giác mình đã hơi sốt, không thể ngủ nổi.

Lại là một cơn gió to, đống lửa “phụt” một tiếng hoàn toàn tắt ngúm.

Mạnh Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, duỗi tay khều khều Phương Tu.

“Khụ, lý thuyết cho thấy, dưới tình huống quá lạnh, hai người ôm nhau có thể giảm bớt diện tích bề mặt, làm chậm lại tốc độ thoát nhiệt, cũng gia tăng tỷ lệ sống sót.”

Phương Tu ngẩn người, cảm nhận được bàn tay cô gái đã lạnh băng cứng còng, do dự một chút, cuối cùng cũng không tránh ra.

Thật ra tình huống như này đối với một bộ đội đặc chủng mà nói cũng không đáng kể, bọn họ thậm chí ở dưới giá rét âm mấy chục độ vẫn phải chấp hành nhiệm vụ, bò trườn trên mặt băng hay tuyết lớn mấy ngày mấy đêm cũng là chuyện thường, bởi vậy anh không chú ý Mạnh Nhạc Nhạc đã không thể chịu được nữa.

Anh ôm cô gái đẫy đà vào lòng, cảm nhận được mùi hương cùng nhiệt độ trên thân thể cô truyền đế, thân thể bất giác hơi nóng lên.

Thế là anh bắt đầu không ngừng phân tán tư tưởng mình đi. Còn thầm mặc niệm: “Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, ái quốc, chuyên nghiệp, thành tín, thân thiện… bla bla.”

Niệm xong các giá trị quan cốt lõi, lại bắt đầu niệm sang nguyên lý chủ nghĩa Mác – Lênin.

Suy nghĩ miên man đều là do không đủ giác ngộ, khoa học có thể ngăn chặn những ý nghĩ lung tung rối loạn này.

Anh tin tưởng!!!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Thông tin truyện
Tên truyện Hệ thống tình dục
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc
Ngày cập nhật 17/06/2024 11:33 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đụ cô gia sư - Tác giả Ngọc Linh
Phần 9 Chúng tôi tắt đầu đi rồi ra ngoài mua mấy két bia và nước ngọt chuẩn bị liên hoan. Khi chúng tôi về thì mọi thứ đã chuẩn bị xong. Mọi người bắt đầu vào bàn rồi cùng nhậu. Bữa ăn diễn ra khá lâu mãi đến gần 1 giờ chiều thì tôi mới don dẹp xong và vào nhà nghỉ ngơi. Mọi người hát karaoke nhé. Được mở đi nào. Chúng tôi hát hò một lúc thì cũng thấy chán nên bảo Nam. Em bật cái đĩa lúc nãy cho mọi người thưởng thức đi em. Đúng rồi thế mà quên mất đó. Chị Vy ơi đóng hết cửa vào đi rồi bật...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ em gái Đụ tập thể Làm tình tay ba Sextoy Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex học sinh Truyện sex phá trinh
Cơn mưa vội
Phần 21 Tôi đi bon chen qua khỏi lối vào căntin, bỏ lại sự tấp nập và tiếng nói cười rôm rả nơi đây, bỗng bị chặn lại bởi một vài bóng dáng trước mắt, thoáng nhận ra… Chưa kịp làm gì, tôi bị đẩy ngã sõng xoài xuống hành lang, làm khủy tay tôi đau nhức lên, vội đảo mắt xung quanh, mấy thằng ấy đã biến đâu mất! Thằng Giang từ đâu chạy ra, đỡ tôi dậy, rồi nói thét với tôi! Thằng đéo nào vừa đẩy mày ấy, mẹ nó quay lưng về phía tao, đéo nhìn rõ mặt! Tao biết mặt, và tao cũng sẽ điều tra xem nó là ai! – Tôi nghiêm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Chuyến kinh doanh khó quên của Thoa
Phần 6 Nhưng bất ngờ Khang tiến đến và tỏ vẻ nhã nhặn lịch sự khi xin phép Minh và mời Thoa cùng nhảy, có hơi chút bất ngờ nhưng Minh vẫn đồng ý, và cũng vì lẽ đó mà Thoa cũng không có lý do nào để từ chối. Tất nhiên khi nhảy, Khang phải đặt tay vào eo của Thoa, Thoa biết điều đó, biết hắn ta đang lợi dụng để sờ eo mình nhưng chị lại không có cách gì từ chối, chỉ có thể nhẹ nhàng ngăn tay hắn lại mỗi khi Khang cho tay mình lượt xuống phía dưới gần mông. Cả Khang và Thoa đong đưa theo điệu nhạc và dần dần mất hút...
Phân loại: Truyện sex dài tập Làm tình với đồng nghiệp Ông ăn chả bà ăn nem Truyện liếm đít Truyện sex ngoại tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng