Khác nhau ở chỗ, lần trước cô chỉ ngồi ở ghế sau như vào nhầm vai một người qua đường, mà lần này lại bị người đàn ông đặt ngồi trên ghế phụ, ghế dựa đã được anh ngả phẳng ra sau, trên người còn được đắp tấm chăn ấm áp.
Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh ngủ rồi mới nhớ lại bản thân ngày hôm qua thế nào, thật là như một con hâm.
Quả rõ ràng, bất kể là Goldschmidt hay Hartree, họ bắt cô rời đi cũng đều là vì bảo vệ cô mà thôi.
Thế mà cô còn tủi thân cái gì? Còn nói lắm câu ngu ngốc như thế với Tiêu Diệp nữa, thật là…
Không tỉnh táo thì đừng đú đởn nữa!!!
Suy nghĩ đang bay bay, cô lại không nhịn được nhìn về phía người đàn ông đang lái xe.
Giai nhà ai mà vừa đẹp trai vừa cool ngầu, trên thân còn tự mang theo combo khí chất sắc bén lại đáng tin cậy của quân nhân. Vốn là người đàn ông toát ra mị lực ngùn ngụt, nhưng xem ra hôm qua anh còn rất biết nói lời ngon ngọt nha. Đúng là được trời cao ưu ái.
Tầm mắt không nhịn được trượt xuống, thứ gì đó của người này cũng vừa dài vừa thô, thể lực cực tốt, mỗi lần đều có thể ép khô cô mất, nhưng thật sự cũng sung sướng tới cực hạn.
Nghĩ nghĩ, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được buột miệng nói ra, lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức hối hận. Thế này không phải quá vã rồi sao?
“Muốn không?” Tiêu Diệp cũng hơi khàn giọng hỏi, cô vừa tỉnh anh đã cảm thấy. Rồi sự chăm chú đánh giá của cô lại chỉ càng làm anh nhiệt huyết sôi trào, hận không thể dừng lại ngay trên đường, không thèm cố kỵ làm chết cô, ai bảo cô hết lần này tới lần khác đều không biết ngoan như thế.
Mạnh Nhạc Nhạc ảo não xong lại cố gắng tỏ ra bình thản, lời ra khỏi miệng dù sao cũng không thể thu về, đặc biệt là khi phát hiện, anh thế nhưng không hề động tay chân. Nhạc Nhạc còn càng thêm phách lối:
“Ai bảo anh dụ dỗ em hả?” Làm sao? Cô trả đũa đấy!
“Anh dụ dỗ em thế nào?” Đây đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà.
“Hừ, eo thon mông vểnh, vừa thấy đã biết không phải tướng làm chồng đảm rồi.”
Tiêu Diệp suýt không nhịn được nữa, đây quả là lần đầu anh nghe được lời lưu manh như thế, thân thể của anh do trời sinh là sai sao?
Tiêu Diệp mím môi, cười nói: “Còn gì nữa không?”
“Còn có, còn có…” Mạnh Nhạc Nhạc nhìn nhìn người đàn ông, “Anh… Anh đang “lái xe”… Đúng thế, anh đang lái xe, vừa thấy đã biết là đồ tài xế già dâm dê biến thái!!”
Truyện cười này tuy không mới mẻ, nhưng ai bảo cả hai đều là thể loại cứng nhắc cổ lỗ sĩ, đến cả chuyện dở thế này mà cũng có thể ha ha cười rộ lên.
Cười xong, bầu không khí cũng không còn ái muội như vừa rồi nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn ra bên ngoài, cũng đã sắp tối rồi, lúc này cô mới nhớ ra hỏi anh:
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Em không nhận ra? Đương nhiên là, về nhà ngoại rồi.” Lúc Tiêu Diệp trả lời còn rất tươi cười.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn kỹ lại, aizz, hóa ra là đường về quê cô.
An huyện quê Mạnh Nhạc Nhạc chỉ là một địa phương nhỏ, từ thành phố Lâm đến An huyện cần phải đi qua một đoạn đường núi quanh co hiểm trở, cảnh sắc tuy rất động lòng người, nhưng cũng lại rất nguy hiểm.
Cô không rảnh để truy cứu việc Tiêu Diệp chưa gì đã tự tiện chiếm tiện nghi, trong lòng đang thầm nhẩm tính, hóa ra đã 29 tháng Chạp?
Cho nên, Tiêu Diệp là đang đưa cô về nhà ăn Tết?
Lúc này, xe vừa vặn đi trên đường núi. Đến một ngã rẽ, Tiêu Diệp chợt mở miệng:
“Chúng ta đi về bên trái hay bên phải?”
“???”
Mạnh Nhạc Nhạc nghi hoặc, không phải theo bản đồ chỉ thì là rẽ trái men theo đường xuống núi, đến trấn Xuyên ở giữa nghỉ ngơi một đêm sao?
Trong mắt Tiêu Diệp chợt lóe lên ánh nhìn nguy hiểm, mở miệng nói tiếp:
“Anh có vài món nợ cần tính sổ với em. Rẽ trái là đường xuống núi, vậy chơi “tra khảo trong khách sạn”. Còn rẽ phải là lên núi chơi “xe nhún ngoài hoang dã”. Em chọn đi?”
…
Thân thể Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi khẽ run một cái, trong lòng thầm hiểu rõ, bất kể cô chọn thế nào, dựa theo vốn liếng cùng thể lực của anh cũng đều không phải chuyện tốt.
Từ tâm lý mà nói thì cô chẳng muốn chọn chỗ nào cả, nhưng cảm nhận của thân thể lại rất thành thật, chỉ mới nghĩ đến 2 tình tiết này, bím nhỏ đã không nhịn được rỉ ra ướt át, ngứa ngáy rạo rực.
Rõ ràng hôm nay cũng sẽ không tránh khỏi một màn này, thôi thì chọn cái không quá kích thích đi.
“Bên trái.”
Khách sạn tốt xấu cũng là một địa phương bình thường, hẳn anh cũng sẽ có điều cố kỵ, nói không chừng còn có thể lừa gạt cho qua. Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc chọn xong cũng thấy yên tâm hơn một chút.
Tiêu Diệp mỉm cười.
“Ok.”
Tay lái anh đánh ngoặt sang phải, trực tiếp lên núi.
“Khoan, em nói bên trái cơ mà. Anh làm phản.” Mạnh Nhạc Nhạc lập tức căng thẳng, bốn bề vắng lặng, đồng không mông quạnh, thế chẳng phải quá tiện cho anh sao? Có khi cô không cần ngủ nữa luôn quá.
Tiêu Diệp lại không chút rối loạn, nói có sách mách có chứng mở miệng:
“Muốn anh từ góc độ tâm lý mà phân tích phản ứng của em với 2 lựa chọn vừa rồi không? Hử?”
Mạnh Nhạc Nhạc buồn bực, anh am hiểu tâm lý anh ghê gớm nha.
Tiêu Diệp vẫn trầm ổn lái xe, thật ra người am hiểu tâm lý cần chọn cái gì thì anh không biết, nhưng anh biết, anh cũng rất muốn lên núi, muốn đến toàn thân đều đã cứng ngắc.
…
Lời thì nói nghe háo sắc lắm, trên thực tế sau khi lên tới đỉnh núi rồi, Tiêu Diệp làm nóng đồ ăn tiện lợi, hai người ăn xong lại chỉ ngồi trên núi ngắm mặt trời lặn.
Ánh tà dương dần tiêu tan, ráng chiều rải khắp đất trời, bỗng có loại cảm giác như năm tháng đằng đẵng dần trôi.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ trên núi không khỏi rét lạnh, Tiêu Diệp dẫn Mạnh Nhạc Nhạc trở lại trong xe, ôm nhau nằm bên ghế phụ, mở ra cửa sổ trên nóc xe ngắm nhìn sao trời, lời qua đáp lại nói chuyện phiếm.
Cũng không biết đang nói đến đâu, cuộc nói chuyện bỗng đột nhiên im bặt, hai người đã cách nhau ngày càng gần, đôi môi cũng dán ở bên nhau.
Núi rừng sơn dã vắng lặng, chỉ nghe thấy âm thanh dòng suối róc rách nơi xa.
Một bàn tay Tiêu Diệp với vào dưới lớp áo len của Mạnh Nhạc Nhạc, vừa định cởi ra, anh lại chợt nhớ tới cái gì, một tay đóng cửa sổ trên trần xe, bật máy sưởi lên.
Nhưng không chờ kịp nhiệt độ trong xe tăng lên, anh đã dứt khoát chui cả đầu vào dưới vạt áo của cô.
Anh bắt đầu liếm láp từ bụng dưới, đầu lưỡi còn với vào rốn quấy loạn, lưu lại đủ mọi dấu vết khắp nơi, một đường lên tận hai vú. Mạnh Nhạc Nhạc tuy không nhìn thấy mặt anh, nhưng lại có thể cảm giác được đầu lưỡi thô ráp men theo viền áo ngực trượt vào, dọc theo đường cong mà càn quét, cuối cùng bò tới đầu vú đã đứng lên run rẩy, liếm hút mạnh bạo.
“A… Nhẹ chút… Đừng cắn mà…” Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được kêu lên, cô chưa gì đã khát vọng anh sẽ nhanh chóng tiến vào hành sự, nhưng cũng lại có chút sợ hãi.
Tiêu Diệp không kiêng nể gì chơi đùa vú cô ác liệt, vừa cắn vừa hút, đầu vú bị chơi đến sưng đỏ, khắp bầu ngực đều là dấu răng, mặt trên lưu lại đầy nước miếng làm ướt cả áo ngực của cô, lúc này mới tạm gọi là đỡ thèm.
Mạnh Nhạc Nhạc thấy thương tiếc cho chiếc áo len đã bị kéo giãn, đành phải tự cởi xuống.
“Chưa gì đã gấp không chờ nổi rồi?” Tiêu Diệp khàn giọng trêu đùa, trong miệng còn ngậm đầu vú đã đứng thẳng, lời nói ra càng phả thêm hơi thở nóng rực trên da làm cô ngứa ngáy.
Mạnh Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, cái gì mà gấp không chờ nổi, người gấp không chờ nổi nhất là ai hả?
Cô nâng đầu gối hung dữ đẩy thứ gì đó đang sôi sục ý chí chiến đấu kia mấy cái, thấy anh không khỏi hút không khí mới mở miệng:
“Em khuyên anh cũng nên cởi nhanh lên, bằng không đợi lát nữa bị chọc thủng quần mà áo còn chưa kịp cởi đâu.”
Tiêu Diệp buồn cười trả lời:
“Tuân mệnh, lập tức cởi ngay.”
Được lắm, càng có vẻ Mạnh Nhạc Nhạc đã vã không chịu nổi.
Tiêu Diệp nhanh chóng kéo quần, thả thằng cu em nhẫn nại đã lâu ra ngoài, cũng thuận tay lột sạch hết quần áo của cô.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người xác định quan hệ trần trụi gặp nhau trong hiện thực, Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy thẹn thùng, hai chân khép lại, giấu lỗ nhỏ đã nước nôi lênh láng tránh khỏi ánh mắt của anh.
Tiêu Diệp cũng không truy cứu, trở tay tim trong hòm để đồ của xe ra một chiếc dây lưng quân dụng.
Mạnh Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn, anh muốn làm gì đấy?
Còn không đợi cô kịp phản ứng đã nghe thấy người đàn ông cất giọng nghiêm túc:
“Để hai tay ra sau, ngồi thẳng lên.”
Mạnh Nhạc Nhạc không dám vi phạm, tuy rằng hiện tại giá trị vũ lực của cô cũng không thấp, nhưng cũng không thể so với bộ đội đặc chủng đã huấn luyện cả mười mấy năm đâu.
Thế là cô chỉ có thể ngồi thẳng thân mình, đôi tay vòng ra đặt sau thắt lưng, hai vú bị cắn ướt sưng đỏ cũng liền thẳng tắp dựng đứng.
Anh còn rất nhàn hạ thoải mái vươn tay, cầm dây lưng trượt dần từ cần cổ của cô xuống, đến hai vú ướt dầm dề còn ra tay quất một cái, lực độ được dùng rất đúng mực, sẽ không thật sự tạo thành thương tổn, nhưng cũng không nhẹ, mơ hồ có thể nhìn thấy vết hồng hồng hiện lên.
Toàn thân Mạnh Nhạc Nhạc run lên, hai vú bị đánh run run rẩy rẩy, càng làm người ta khó chịu chính là thế này rất xấu hổ, cứ như mình là dê con đang đợi sói làm thịt không bằng.
Người đàn ông bắt đầu tính sổ:
“Thân thể “tạm được”?”
Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc vừa thầm mắng “đồ quỷ hẹp hòi” vừa nghĩ cách giải thích, không thể không nói, lòng cầu sinh của con người là vô hạn, cái khó ló cái khôn, không ngờ cô thật sự nghĩ ra một cách.
“Không, không phải, ý em là cái kia của anh quá lớn, miệng em không chứa được hết, miễn cưỡng lắm mới có thể “tạm ăn được”, chỉ là nói tắt chút thôi mà.”
Còn có thể nói như vậy?!
Tiêu Diệp thiếu chút nữa cũng phì cười, anh cố nín nhịn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục nói:
“Ừ, coi như miễn cưỡng hợp cách, cái tiếp theo.”
Vừa nói đã dịch dây lưng xuống đến rốn, lại bị quất 1 cái, khu vực rốn tuy không mẫn cảm như hai vú ở trên, nhưng ngứa lắm đó!
Mạnh Nhạc Nhạc cắn răng nhịn xuống tiếng rên của mình, cố nghe rõ xem anh nói gì.
“Anh là gì của em, hử?”
“Bạn… bạn tốt?”
Cô vừa nói xong đã thấy anh trừng mắt, lại là một cú quất nữa.
“A…”
Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được kêu ra, lần này so với vừa nãy nặng hơn nhiều, dây lưng lạnh lẽo đánh trên rốn hằn ra cả vệt đỏ, thậm chí phần đuôi còn quét tới trên phiến rừng rậm màu đen. Quét qua cả đám lông mu đã sớm bị mồ hôi, nước dâm, nước miếng làm ướt nhẹp, làm cô cũng không biết là đau nhiều hơn, hay sướng nhiều hơn nữa.
Tiêu Diệp nghiêm túc cảnh cáo:
“Nghĩ kỹ rồi trả lời, đừng hòng khai man.”
Mạnh Nhạc Nhạc bĩu môi, chỉ có thể nghiêm túc trả lời…
“Bạn trai.”
Đối với đáp án này, Tiêu Diệp không nói được, cũng không nói không được, chỉ tiếp tục kéo dây lưng trượt xuống đến cửa mình của cô.
Lớp da thuộc thô ráp di qua di lại trên cánh hoa kiều nộn, tựa như đang do dự xem nên đánh hay không đánh.
Mạnh Nhạc Nhạc lập tức thấy luống cuống, nơi đó non mềm thế nào ai cũng biết. Nếu bị đánh tiếp sẽ thật sự đau, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô lập tức tỉnh táo khai ra tuốt luốt.
“Em sai rồi, em không nên trong lòng chỉ có thực nghiệm, một tháng cũng không liên hệ anh… Em thật sự sai rồi mà…”
Vẻ mặt người đàn ông lại vẫn lạnh lùng, không tỏ rõ thái độ, chỉ thấy dây lưng bị đưa lên cao cao, mắt thấy đã sắp bị quất vào nhụy hoa cô độc bất lực, dầm dề chảy nước…
Mạnh Nhạc Nhạc vội khóc lóc kêu lên:
“Về sau em nhất định sẽ đặt anh lên đầu, có việc gì cũng báo cáo… Xin anh đó, không thể đánh chỗ đấy được…”
Trong mắt anh xẹt qua một ý cười, tay đang giơ dây lưng lên lại vẫn không ngừng, hung hăng quất xuống, nhưng sắp đến miệng hoa lại rẽ sang bên, đánh đến đùi trong của cô.
Mạnh Nhạc Nhạc không biết nên cảm thấy may mắn hay nên khóc nữa, lần này cũng đau a.
Da thịt nơi này vốn non mềm, lúc này một roi đánh xuống, vừa đau lại vừa ngứa. Bím nhỏ còn theo đó mà run lên bần bật, ùng ục ùng ục phun ra nước, cứ như lên cơn vã muốn đòi ăn, căn bản không biết chính mình vừa mới tránh được một kiếp thế nào.
Trong mắt Tiêu Diệp tuy có đau lòng, nhưng vẫn khàn giọng hỏi lại:
“Điều cuối cùng, em có còn gì giấu giếm anh không, hử?”
…
Mạnh Nhạc Nhạc ngạc nhiên, còn việc gì giấu anh không?
Đương nhiên là có, còn rất nhiều nữa!
Chuyện về hệ thống, chuyện với Phương Tu, với Trần Kiến Bạch… nhưng liệu cô có dám nói không?
Ít nhất thì ở hiện tại, cô không thể nói về những chuyện này.
Nhưng rõ ràng Tiêu Diệp không định buông tha, Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng nức nở, thân thể thoạt nhìn đầy vệt đỏ ngang dọc thảm thương, trong đầu cố nhớ lại một ít chuyện xưa bi thảm dễ kích động, quả nhiên không đến vài giây…
Nước mắt đã loạch xoạch rớt xuống.
Cô còn không nói lời nào, cũng không lên tiếng, không chớp mắt, nước mắt cứ thế tí tách nhỏ xuống trên tay anh.
Lần này đến phiên Tiêu Diệp luống cuống, còn hoài nghi do mình quá tay nên đánh đau cô, hay là phương pháp không đúng, làm cô cảm thấy bị nhục nhã?
Anh nào còn nghĩ được tra khảo gì nữa, vội vàng dỗ dành:
“Đừng khóc, anh, anh không định chất vấn em… Chỉ là… Anh nghĩ…”
Dù có am hiểu tâm lý học hơn nữa thì cũng không ai từng dạy anh loại tình huống này phải xử lý thế nào, Tiêu Diệp không giải thích nổi, đành phải kéo tay Mạnh Nhạc Nhạc cầm lấy dây lưng, tự quất mình một roi thật mạnh.
Roi này là đánh thật sự chứ không phải khiêu khích trêu đùa như vừa nãy. Trên người anh lập tức hằn lên vết bầm đỏ tươi như muốn chảy ra máu, nhưng anh còn không chịu dừng lại, cứ như chẳng có gì cảm giác, còn đang giơ tay muốn đánh lần nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc sao giả khóc nổi nữa, vội vàng ném dây lưng ra xa.
“Anh làm gì vậy… Có đau không… Trong xe có thuốc bôi không…”
Cô hoảng hốt đi tìm, lục được trong xe ra một lọ cồn I – ốt nhỏ, cầm tăm bông nhẹ nhàng chấm lên cho anh. Vừa bôi thuốc vừa thút thít sụt sịt, trong miệng còn không nén được oán giận.
“Anh là đồ ngốc sao? Anh cố tình mang thân thể mình ra chọc tức em có phải không… Đồ chết tiệt… Đồ chết tiệt nhà anh…”
Nói nói, rồi lại thật sự bắt đầu rơi nước mắt.
Chân tay Tiêu Diệp đã luống cuống, không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể lặp đi lặp lại nói mình không đau.
Anh cũng thật sự không đau mà, đã nhiều năm như vậy, thân thể này phơi ngoài mưa bom bão đạn có là gì, bị đánh một roi cung chỉ như cào ngứa mà thôi.
Nhưng cố tình làm thế, anh mới có thể cảm giác được vì sao cô khóc.
Cô đau lòng vì anh, cũng giống như anh, vì yêu mà sợ hãi.
Trên thế giới này, có một người còn lo lắng cho thân thể của bạn hơn chính bạn, lo lắng khi tâm trạng của bạn thay đổi ra sao, còn sợ thời thế sẽ đổi thay, nhân tình ấm lạnh thay đổi hơn tất cả.
Họ khát vọng sẽ hiểu biết nhiều hơn một chút, hiểu biết tất cả mọi thứ về bạn, rồi lại lo lắng rằng làm thế sẽ khiến bạn thấy phản cảm.
Họ khát vọng được thẳng thắn thành khẩn với bạn, rồi lại sợ hãi rằng sau khi bản thân thẳng thắn thành khẩn xong lại sẽ mất nhau…
Nếu để Mạnh Nhạc Nhạc so sánh, thì tình yêu giống như một vật liệu đang được tôi luyện.
Tăng thêm chút nhiệt độ hay áp lực, ngay khi nó vừa vượt qua một ngưỡng nhiệt là có thể xử lý thành công.
Nhưng nó sẽ trở thành một loại mẫu vật mới, hay vẫn chỉ là một tinh thể biến chất, thực nghiệm thất bại?
Ai có thể nói được thế nào mới là chuẩn?
Tiêu Diệp thầm thở dài. Thôi vậy, truy cứu nhiều mà làm gì, chỉ cần cô là của mình, không phải sớm muộn gì anh cũng sẽ biết sao? Anh cũng không phải không thể chờ đợi…
Anh cúi đầu, bắt đầu khẽ hôn lên từng dấu vết bị dây lưng đánh ra trên người cô, từ hai bầu ngực đến rốn, lại xuống đến đùi trong, cuối cùng vòng đến đóa hoa non mềm, khẽ khàng cắn mút, để có thể ăn thỏa thích hơn nữa, anh còn gác một chân cô lên vai.
Vươn đầu lưỡi xông vào nhụy hoa, lớp thịt non mềm mại vừa bị anh nhẹ nhàng hút lấy đã chảy ra nước nôi lênh láng. Đầu lưỡi anh nhắm ngay trên hột le khẽ khảy khảy, viên thịt non nho nhỏ tròn trịa chưa gì đã cứng lên vội vã.
“Em… Em thích… chậm một chút… Ưm…” Mạnh Nhạc Nhạc đã khẽ rên lên.
Sự tán tỉnh tinh tế đến vậy, dù có là cô gái nào cũng không thể chịu nổi, huống hồ cô vốn đã phi thường mẫn cảm, bên trong huyệt động đã sớm vô cùng ngứa ngáy, mũi chân nhỏ dưới khoái cảm như vậy đã banh ra thẳng tắp, hận không thể lập tức được nuốt vào thứ gì đó. Cho dù có bị quất cho mấy roi như vừa nãy cũng được, dù sao loại đau đớn quá nhỏ đó còn đỡ hơn cơn ngứa ngáy rạo rực đến cực hạn lúc này.
Tầm mắt cô không nhịn được liếc về phía cột cờ đã chào của anh, thân gậy thô to đỏ tím, so với chiếc chim to nhất trong đống pỏn Âu Mỹ cô từng lén xem thì còn thô hơn một chút.
Dù lúc này anh đang ngồi xổm thì nó vẫn ưỡn lên ngẩng cao đầu, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chinh ra trận, đánh cho kẻ địch tan tác không còn manh giáp.
Có thể là bị cô nhìn không chớp mắt kích thích, nó còn khẽ bật lên giật giật, đầu nấm mượt mà thậm chí đã khó nhịn nhả ra dịch thể nóng rực.
Bản thân Tiêu Diệp lại không hề nóng nảy, anh đưa tay tinh tế vuốt ve hai bên cánh hoa. Đốt ngón tay do hàng năm cầm súng chai dày, cộm làm cô gái vừa đau vừa ngứa, lúc thì bị anh nhét vào toàn bộ, lúc thì lại bị vân vê khảy móc, ngón tay hợp lại nhẹ xoa, tùy theo tiếng cô thở dốc bên tai mà phán đoán cùng điều động độ nặng nhẹ trên tay.
Nếu có một ngày, thấy giáo biết anh sử dụng kỹ năng trinh sát cùng tâm lý học để làm mấy chuyện này, chỉ sợ có thể liều cả mạng già quật chết anh 🙃
Nhưng hiển nhiên là lúc này, việc lấy lòng Mạnh Nhạc Nhạc mới là điều quan trọng nhất với anh.
Ngón tay thô dài đã thêm vào đến 2 ngón, thọc loạn khắp nơi trong lồn cô, ngẫu nhiên còn cố ý tách 2 bên hoa môi ra, phối hợp cùng đầu lưỡi liếm láp.
Chờ đến khi cắm được 4 ngón tay cùng vào, lòng bàn tay thô ráp cọ xát trên lớp thịt non qua lại làm bọt nước văng khắp nơi, Mạnh Nhạc Nhạc đã sắp chịu không nổi, vội kêu lên:
“A… Tuyệt quá… Căng quá… Đừng chọc chỗ đó mà… A… Em sắp ra mất… Mạnh hơn… Ưm…”
Ngay thời điểm mấu chốt như vậy, ngón tay đột nhiên bị rút ra toàn bộ, hư không bất chợt làm cô khó nhịn vặn vẹo thân thể.
Nhưng ngay sau đó là gậy thịt nóng hầm hập dí vào, khẽ cọ xát mấy cái, sau khi đã bôi đẫm nước dâm, quy đầu vẫn to như cũ quyết đoán thọc mở 2 cánh hoa môi, từ từ cắm ngập vào lỗ.
“A…”
Lỗ dâm của Mạnh Nhạc Nhạc vốn đã cận kề cao trào, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô run lên, nước nôi tràn bờ đê, nháy mắt đã đê mê lên đỉnh.
Nhạc Nhạc thở dồn dập, cảm nhận được đồ đáng ghét nóng rẫy kia trong cơ thể. Nó thật sự quá lớn, mới chỉ tiến vào một phần mà cửa mình cô đã bị nong ra hết cỡ.
Anh – chim – to vừa lên sàn đã thọc em bím phun nước tứ tung, còn mài phẳng từng nếp gấp trong âm đạo. Này thật sự như một thanh thần khí, chiếm lĩnh đánh phá mọi trận địa, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đại phát thần uy.
May mắn Tiêu Diệp từ trước đến nay luôn kiên nhẫn hơn người, lúc này cây hàng to tướng kia cũng không lập tức ra vào xồng xộc, mà kiên nhẫn cắm rút từng chút một.
Cứ như nó đang nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ, bất kể thịt non có run rẩy đáng thương chống cự lại cỡ nào, đầu nấm vẫn kiên quyết phá mở tầng tầng lớp lớp, lần sau càng sâu hơn lần trước.
Đôi môi anh quấn quýt hôn trên môi cô, hai tay không ngừng xoa nắn trên bộ ngực, cứ kiên nhẫn ra vào chừng mười mấy phút, rốt cuộc cũng xâm nhập được triệt để.
Mạnh Nhạc Nhạc hít sâu, mỗi lần ăn con trăn Nam Mỹ này cô đều phải chuẩn bị màn dạo đầu nhẫn nại lại dài dòng này mới có thể sẵn sàng.
“Em cảm thấy không?” Tiêu Diệp vừa cắm nguyên cây cây vừa hỏi.
“Cảm thấy… gì cơ?”
“Lỗ dâm của em thật chặt, mỗi lần anh đút vào đều sẽ bị mút chặt lấy, chỉ mới cắm có mấy cái đã phun nước tung tóe, bắn hết khắp nơi rồi.”
Gì vậy cha nội? Ai không có việc gì đi nói loại chuyện này làm gì???
Ai ngờ Tiêu Diệp như đã đứt dây thần kinh xấu hổ, còn muốn tiếp tục nói:
“Anh muốn mỗi ngày đều đụ em, đụ đến banh lồn em ra, như vậy trừ anh, sẽ không còn gì có thể thỏa mãn em được nữa.”
Tiêu Diệp vừa nói vừa bế Mạnh Nhạc Nhạc lên, lấy nơi giao hợp làm trung tâm xoay một vòng, đổi thành Mạnh Nhạc Nhạc ngồi trên.
Bàn tay to của anh đỡ sau mông cô ghì chặt xuống, mỗi lần đều sẽ cắm thẳng đến nơi sâu nhất. Mà tư thế này cũng rất tuyệt, sẽ thấy được trọn vẹn hai vú tung tăng nhảy nhót, còn có đóa hoa nhỏ không ngừng khóc lóc, mỗi một lần đút gậy thịt vào lút cán là lại có dòng nước róc rách chảy dọc theo thân dương vật, chẳng khác gì đang nhồi chim để ép nước sinh tố trong âm đạo.
Mỗi một lần Mạnh Nhạc Nhạc ngồi là lại càng ngậm con cu vào sâu hơn, cũng sẽ dập xuống trên người anh, nhưng bỗng nhìn thấy vết bị dây lưng đánh ra của anh, cô bèn để ý gắng không chạm vào.
Nhạc Nhạc nâng người, vươn lên dựa vào ghế trước, như vậy hẳn sẽ không đụng tới vết thương của anh.
Chim to đang đụ sướng lại tự dưng phải chia lìa với bím nhỏ, nơi trước đó bị một đống nước giội ướt đẫm giờ tự dưng bị tách rời, kéo ra những sợi tơ bạc dính dấp níu kéo nhau.
Lỗ dâm vừa bị địt banh ra, giờ đột nhiên trống rỗng, ngứa ngáy muốn chết mà mãi không thấy anh cắm lại, Mạnh Nhạc Nhạc đành phải nâng một chân lên đặt trên cửa xe, mở rộng lối vào cho đại lộ âm đạo, phô ra cái miệng nhỏ hồng hồng còn chưa thể khép kín, nhiễm nước sáng long lanh, thu hút khách khứa tiến vào thăm quan ngắm cảnh.
Tiêu Diệp rốt cuộc cũng không thể nhẫn nại, chồm lên như dã thú phủ lên cô, chim lớn vừa chĩa vào cái miệng nhỏ đã vội cắm phập vào cực sâu, thịt non lập tức xoắn chặt lấy vật xâm lược, dương vật lẫn vách động nóng bỏng cọ xát nghiền ép lẫn nhau.
“A… Nhẹ một chút… Em sắp nứt mất…” Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được xin tha.
Tiêu Diệp đã thở dồn dập, anh thoáng thả chậm lại sức cắm, trong mắt lấp lánh ý cười hỏi cô:
“Sợ đụng đến miệng vết thương của anh sao?”
Mạnh Nhạc Nhạc hơi ngẩng đầu, theo nhịp cắm rút của anh mà thở dốc, ý tứ của mình chợt bị người khác hiểu rõ làm cô không khỏi thấy thẹn thùng, nhưng cũng lại có vui vẻ.
“Nhạc Nhạc nhà ta thật đáng yêu hiểu lòng người mà.” Tiêu Diệp đã hóa thân thành mấy ông bô khoe khoang con mình, liên miên kể ra đống ưu điểm của Mạnh Nhạc Nhạc, còn nói mãi không dứt.
‘Anh đã sớm nhận ra, bề ngoài thì Nhạc Nhạc nhà ta tưởng chừng chẳng quan tâm điều gì, nhưng trên thực tế lại là một người trọng tình cảm nhưng cũng rất có nguyên tắc.
Lấy Vương Duyệt làm ví dụ, em tuy không thích cô ta, nhưng vẫn có thể tôn trọng đi chơi cùng. Đã có thể đối với cô ta như thế, đối xử với những người khác lại càng không cần phải nói.’
Cho dù đang nói chuyện, anh cũng không quên thọc côn thịt lớn ầm ầm, mỗi một lần đều rút hẳn quy đầu ra đến cửa động, rồi mạnh mẽ địt thẳng vào tử cung, không hề kìm giữ, huyệt thịt non đỏ tươi cũng vì từng cú giã mà bị chà đạp cho lên bờ xuống ruộng.
“Lúc đầu, anh cũng chỉ đơn giản là lấy thú vị mà chú ý đến em, nhưng hiểu biết càng sâu lại càng thích, mỗi một tính cách của em anh cũng đều thích.”
“Nhạc Nhạc nhà ta còn cực kỳ nhiệt tình yêu thương nghiên cứu khoa học, tuy có đôi khi anh sẽ bởi vậy mà ghen tị, nhưng anh cũng cần phải thừa nhận, em như vậy cũng rất quyến rũ, cũng càng đáng giá để anh thích em. Em có đam mê riêng để theo đuổi, sở thích riêng để yêu quý, như vậy mới không phải phụ thuộc vào bất kỳ ai khác.”
“Nhạc Nhạc, em như vậy rất tuyệt, rất tuyệt, chẳng có gì là xấu hay kém cỏi hết, biết không?”
Mạnh Nhạc Nhạc chợt rung động. Cô hiểu điều Tiêu Diệp đang nói là về chuyện hôm qua, hôm qua cô tâm tình uể oải, nói rằng bản thân thật kém cỏi, cho nên đây cũng là chuyện anh “tính sổ” với mình sao?
Cứ như có thể nhìn thấu được ánh mắt nghi hoặc của Nhạc Nhạc, Tiêu Diệp gật đầu.
“Đúng vậy, đây mới là món nợ cuối cùng cần thanh toán. Cô gái mà anh thích đến vậy lại bị em hạ thấp, không thể không bị tính sổ được.”
Vừa nói cũng vừa đụ cô một cú xoáy vào cực sâu, quy đầu liều mạng chen vào trong lỗ nhỏ chật hẹp kín kẽ, chỉ huy dương vật liều mạng ấn thẳng vào tử cung, như chỉ hận không thể khảm chính mình vào trong thân thể cô.
“Để trân trọng các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, cũng không thể dùng trừng phạt thể xác với em, vậy phạt em… Phạt em… Bị anh – chim – to làm phun hết nước mới thôi…”
…
Nếu bình thường mà được khen như vậy, nhất định Mạnh Nhạc Nhạc sẽ cảm động hoặc ngượng ngùng.
Nhưng cố tình hoàn cảnh cả hai hiện tại lại đang trần trụi bên nhau, bím nhỏ bị chày thịt đâm xuyên, tất cả các điểm mẫn cảm đều bị anh khống chế, còn nói phải bị làm phun hết nước mới thôi, thành ra cô không nhịn được dỗi lại.
“Nói nhiều thế làm gì, rốt cuộc anh có làm hay không… Hừ, còn muốn làm em phun bằng được mới thôi, có mà anh bị em ép khô trước thì có…”
Lời này vừa nói ra, Tiêu Diệp làm gì còn tí thương tiếc nào, dù có phải làm tên đàn ông ham hư vinh thì cũng không cho phép anh nhịn cô thêm nữa.
Vòng eo thon chắc đột ngột tăng tốc, chim to không thèm kiêng nể, liều mạng lao tới phầm phập. Lỗ thịt non hồng hào bị địt banh ra, rồi lại bị cú thọc thô bạo hơn nữa đâm vào, đáng thương thảm thiết vội co rụt lại.
Cứ làm thế chừng hơn mười phút, còn chưa thấy anh mệt mỏi chút nào thì Mạnh Nhạc Nhạc đã không chịu nổi đầu hàng trước:
“A… Nhẹ, nhẹ thôi mà… Em sai rồi… Anh… ưm… Lợi hại nhất…”
Tiêu Diệp nheo mắt nhìn Mạnh Nhạc Nhạc xin tha một cách nguy hiểm, nhưng anh vẫn chẳng hề mềm lòng, quy đầu no đủ dữ tợn nghiền qua lại trong đường hầm, cẩn thận mài lên từng nếp gấp nhỏ nhất, cứ như đang tham gia kiểm tra vậy, vừa dũng mãnh nhưng cũng vừa tinh tế tỉ mẩn.
“Nói ra thì, anh còn chưa dẫn em đi giới thiệu với “vợ cả” của anh nhỉ… À không, hiện tại em mới là vợ cả, nó chỉ có thể tính là “vợ hai”…”
Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, cái gì mà vợ cả vợ hai, chẳng lẽ anh còn có người khác nữa sao???
Không hiểu sao trong lòng chợt cảm thấy đau xót, cô tức giận muốn lập tức rời miệng hoa đang bị dập tơi bời dưới thân anh dời đi.
“Đừng nhúc nhích, em vừa động đã chảy hết nước ra “vợ hai” anh rồi.”
??? Cái quần què gì vậy?
Tiêu Diệp bế Mạnh Nhạc Nhạc lên, bắt đầu di động lên phía trên.
“Đây là tay lái của vợ hai, được thuộc da Nappa*, khả năng chuyển hướng nhanh nhạy, sờ lên cũng rất thích, em đến chào nó một cái nào.”
((*): Da nappa là loại da cao cấp nhất trong các loại da. Là loại da ưa chuộng của các hãng xe sang và thời trang hàng hiệu.)
Vừa nói vừa nửa đè cô lên vô – lăng, con cu to tướng đột nhiên đâm xộc vào, làm nước lồn cô trào ra phun tung tóe, vẩy đến cả trên tay lái.
“Phía dưới là chân phanh cùng chân ga của vợ hai, khối động cơ V8 tăng áp kép, dung tích 5.0l, động lực có thể đạt tới 600HP**, chỉ trong vòng 4 giây là có thể tăng tốc đến 100km/h, có phải rất tuyệt không? Đến chào nó một cái đi.”
(**HP = Horse Power = mã lực)
Vừa nói cũng vừa dùng chày thịt quất cô liên tọi.
Mỗi lần đều đút ngập cán đến thẳng chỗ sâu nhất, rút cũng rút ra toàn bộ, nước dâm bị đi theo chim to trào ra, phun tí tách hết trong xe.
Dòng nước đang chảy thì lại bị dương vật nhanh chóng cắm phập vào, thế là cả đống nước cũ mới đều văng tung tóe như vòi phun.
“Đây là phanh tay của vợ hai…”
“Đây là mặt đồng hồ…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hệ thống tình dục |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc |
Ngày cập nhật | 17/06/2024 11:33 (GMT+7) |