Vào thang máy, Mạnh bấm thang xuống tầng 1, định qua ghẹo em lễ tân Ánh Hồng vú to một cái rồi mới về nhà khoe với bà bu là mình đã tìm được việc, lại còn làm giám đốc hẳn hoi chứ không phải bỡn.
Nhưng Mạnh lại buồn đái.
Ngay chỗ sảnh đón thang ở tầng 1 có biển chỉ dẫn lỗi đi vệ sinh, theo cái biển đó, Mạnh tìm thấy WC. Thấy có biển anh chàng cao bồi đội mũ phớt Mạnh đi vào, cũng liếc sang cái biển bên cạnh in hình cô gái mặc váy nhưng Mạnh biết thừa, đó là nhà vệ sinh nữ. Mạnh chẳng thèm vào đó, gặp phải gái hiền gái lành thì không sao, có khi may mắn còn nhìn thấy cặp mông với cái lồn nào đó nữa ấy chứ. Nhưng nếu không may lại gặp Voi Còi 2 thì chết chắc, ở đây lạ nước lạ cái, biết đâu mà lần.
Từ sáng đến giờ, tiếp xúc hết em Ánh Hồng có nốt ruồi nâu nhạt ở mép, đến bà chị Kim Liên có bàn tay búp măng, đến cô Tổng giám đốc xinh đẹp làm chim Mạnh có phần hơi cương cứng. Kéo phẹc mơ tuya, lôi con cặc ra dí vào bồn cầu, nhưng mãi không tiểu được. Mạnh định cúi xuống nhìn buồi mình nhưng không dám, lại ngẩng lên nhìn trần nhà. Mạnh có tật hay bị choáng khi nhìn thấy cái gì to to.
Mãi một lúc lâu mới đái được vì chim cửng đố mà đái, Mạnh phải nghĩ đến Thục Trinh, nghĩ đến cái cảnh mình bị cô ta dùng 1 tay nhấc lên không trung thì buồi mới xìu đi một tí, nước đái mới phọt ra được.
Nhưng chuyện ngày hôm nay không phải đến đây là hết. Khi Mạnh đái xong, theo thói quen hắn vẩy vẩy buồi để những giọt nước đái đọng lại trên lỗ sáo như những giọt sương ban mai đọng lại trên lá sen bay hết ra ngoài, rồi hắn quay sang một bên để nhét buồi vào trong quần. Đúng lúc đó, lúc mà buồi chưa kịp vào bên trong thì hắn mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là cô lao công tay cầm cái cọ toa lét đang chết trân ở cửa nhà vệ sinh. Đôi mắt thất thần nhìn vào khuôn mặt Mạnh như có gì đó rất khó diễn tả.
Mạnh nghĩ, hình như cô nhìn thấy cái của quý của mình thì phải.
Cô lắp bắp kéo cái khẩu trang xuống:
– Ơ, ơ, ơ, tôi… Xin lỗi. Tôi… Tôi…
Mạnh nhanh tay nhét nốt buồi vào bên trong rồi đi ra phía ngoài chỗ có cái bồn rửa tay, Mạnh cũng nhìn lại vào khuôn mặt cô lao công, một khuôn mặt khắc khổ, rám nắng, hằn lên nỗi vất vả của cả một đời người đúng như cái công việc mà cô đang đảm nhận. Đoán cô khoảng chừng hơn 50 tuổi.
– Cô dọn vệ sinh phải không ạ?
Cô lao công không dám nhìn tiếp vào khuôn mặt của Mạnh, mặc dù như có ma lực nào đó khiến cô chỉ muốn nhìn thêm một lần nữa. Có lẽ Mạnh có khuôn mặt quá đẹp trai, quá ngọc ngà mà ai cũng muốn nhìn.
– Vâng… vâng… tôi là lao công của công ty. Tôi xin lỗi cậu. Tôi không để ý là có người bên trong.
Mạnh rửa tay xong thì cười xòa:
– Không sao đâu cô ạ.
– “Tôi xin phép”, nói xong, cô lao công cúi gầm mặt bắt đầu công việc của mình.
Mạnh đi ra đến cửa, hắn đứng khựng lại ngẫm nghĩ một điều gì đó. Phải rồi, mình đã thành người của công ty. Cô lao công cũng là người trong công ty, đó chẳng phải là đồng nghiệp của mình sao. Dù vị trí là khác nhau, nhưng vẫn là đồng nghiệp mà. Mạnh quay lại hỏi:
– Cô tên là gì ạ?
Cô lao công giật bắn người một cái vì cái cậu đẹp trai như diễn viên điện ảnh, ăn mặc sang trọng, thơm mùi nước hoa ấy lại hỏi tên mình, một người lao công phụ trách dọn vệ sinh, cô lắp bắp:
– “Tôi tên là Hoa. Mọi người trong công ty gọi là cô Hoa lao công”, cô Hoa lén nhìn Mạnh thêm một cái nữa khi trả lời câu hỏi.
Mạnh mỉm cười dịu dàng:
– Cháu không gọi là cô Hoa lao công đâu. Cháu sẽ chỉ gọi là cô Hoa thôi. Cháu tên là Quốc Mạnh. Từ ngày mai cháu sẽ làm việc ở công ty này, cháu vừa được nhận làm Giám đốc Sáng tạo. Thôi cháu chào cô.
Nói xong Mạnh đi hẳn ra ngoài, mục tiêu tiếp theo là cặp vú của em Ánh Hồng.
Cô Hoa bần thần, miệng lẩm bẩm một mình trong nhà vệ sinh: “Quốc Mạnh, Quốc Mạnh, Quốc Mạnh, Giám đốc Sáng tạo, Giám đốc Sáng tạo…”. Bàn tay chai sạn, đen đúa của cô Hoa thoăn thoắt cọ lên cọ xuống vào cái bồn cầu.
…
Lúc này, ở trên phòng họp tầng 5, không khí không được vui vẻ cho lắm. Cả 4 người còn lại trong ban lãnh đạo công ty Đẹp + đều đang chất vấn Sếp tổng. Tựu chung ý kiến của mọi người là không phục cái vị trí Giám đốc Sáng tạo rơi vào tay một kẻ chẳng biết một cái mô tê gì về thời trang vừa mới phỏng vấn. Cho rằng quyết định vừa rồi của Tổng giám đốc không thỏa đáng.
Khi mọi người nói xong, Kiều Huyền mới đứng dậy đi về phía cửa sổ, vén tấm rèm ra nhìn xuống con đường phía trước mặt công ty. Cô gọi:
– Mọi người lại đây mà xem.
Tất cả mọi người nhìn xuống bên dưới, ở đối diện công ty, từ trên tầng 5 nhìn xuống, họ thấy rõ người vừa phỏng vấn tên Quốc Đạt đang mở cửa xe bước vào, phóng vọt đi hòa vào dòng người đông đúc.
Kéo cái rèm lại, Kiều Huyền ngồi lại vị trí đầu bàn họp, nói:
– Cậu ta đi xe Range Rover Sport, giày da cá sấu Italia thương Diogini, Quần áo đồng bộ thương hiệu Burberry, thắt lưng da và ví da Louis Vuitton, đồng hồ Patek Philippe Thụy Sĩ, thương hiệu hàng đầu thế giới. Mọi người có biết cậu ta là ai không?
Cả bốn người còn lại ngơ ngác, bắt đầu hiểu ra vấn đề. Nhưng không ai dám nói, chỉ lắc đầu. Kiều Huyền chắc nịch nói:
– Là con trai độc nhất của Nữ hoàng hàng hiệu Việt Nam. Quý bà Tố Quyên hô mưa gọi gió trong ngành thời trang đồ hiệu. Tất cả các thương hiệu thời trang và phụ kiện lớn trên thế giới, muốn bán chính ngạch ở Việt Nam chỉ có một con đường duy nhất là thông qua Quý bà Tố Quyên. Giờ mọi người đã hiểu vì sao tôi nhận cậu ta chưa?
Ai cũng gật gù, chỉ có Thục Trinh là không phản ứng gì, cô run bắn người, mình vừa mới xách cổ một thiếu gia thực sự của Việt Nam. Bởi tập đoàn hàng hiệu của quý bà Tố Quyên, không ai là không biết tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoa xương rồng |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ mẹ ruột, Phá trinh lỗ đít, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 20/12/2019 11:38 (GMT+7) |