– 1992, Liên Hiệp Quốc đã có một chiến dịch càn quét nhổ cỏ tận gốc Tam Giác vàng… Đốt phá hơn 2000 héc ta trồng á phiện. Tiêu diệt hơn 1000 đối tượng chống trả. Kết quả… sau cơn mưa cỏ dại lại nảy mầm.
– Vấn đề là chuyện này liên quan quái gì đến chúng ta… Khi đó nước ta còn chưa gia nhập UN. – Tứ lão bực tức nói.
– Hừ… Vậy mà đám người kia còn dọa nạt sẽ tố cáo chúng ta bảo vệ an ninh kém… Thì ra là người xúi quẩy mới là chúng ta… – Nhị lão hậm hực nói.
– Bây giờ không phải là lúc bàn tính chuyện trách nhiệm thuộc về ai… Sống sót qua đêm nay mới quan trọng. – Nhất lão bình tĩnh nói.
Lúc này có không ít ánh mắt ái ngại từ các vị lãnh đạo nhìn Tứ trụ. Họ cảm thấy phần trách nhiệm lần này không nên để bốn lão già và nước chủ nhà đơn độc hứng chịu. Những chuyện này là nhằm vào tất cả bọn họ. Họ mới là kẻ mang tai ương vào nhà người ta.
“NHÌN… NHÌN… ĐI…”
Lúc này có tiếng hét kinh hãi vang lên. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời… Mỗi người đều hít vào một hơi khí lạnh. Trên bầu trời chi chít những điểm đen nhiều đến không đếm xuể… Một số người đã chán nản ngồi sụp xuống tại chỗ.
Minh lúc này đầu óc đều căng cứng. Anh cảm thấy mình vừa nắm bắt một điều gì đó rất quan trọng lại không đủ thời gian để khám phá nó. Minh ngồi xuống tại chỗ hai tay ôm đầu suy nghĩ. Sila… mấu chốt là ở Sila. Cô ta ngoại trừ đưa Sarin vào hệ thống thông khí của tòa nhà này còn làm gì khác?! Minh lúc này lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời… Những chấm đen chi chít kia thật nhiều, nhưng vẫn giữ khoảng cách đều đặn với nhau. Đây rõ ràng là đã được lập trình một cách hệ thống, không phải người điều khiển. Chúng được xác định trước mục tiêu là tầng sân thượng này. Minh lại nhìn quanh… Không… Không phải cả sân thượng, mà chỉ phía bên trái. Đúng vậy. Tất cả các đợt tấn công đều đổ dồn về phía bên trái. Ngay cả chiếc trực thăng thứ hai bị flycam nổ trúng cũng là… cũng là… một sự tình cờ. Vì nó đã vô tình chặn đường bay lập trình sẵn của chúng.
Hai mắt Minh sáng bừng mừng rỡ. Chi tiết này rất khó nhận ra vì phần lớn các flycam đều bị bắn hạ từ khoảng cách xa. Chúng chưa kịp vẽ ra mục tiêu cuối cùng của mình để mọi người có thể phát hiện ra vấn đề. Trong bốn người ba đàn ông một phụ nữ kia ít nhất có một người đã tiếp xúc với Sila và trên người họ mang theo vật gì đó phát ra tính hiệu dẫn dắt những chiếc flycam lập trình sẵn này lao đến như thiêu thân.
– TẤT CẢ CHUẨN BỊ – Huyết Phục Đao thấy Minh thất thần suy nghĩ, liền thay mặt ra lệnh.
Hơn hai mươi khẩu súng run rẩy chĩa lên bầu trời đen kịt chi chít những chấm đen đang đổ xuống… Cảm giác thật bất lực. Tuyệt vọng.
– KHOAN ĐÃ… – Minh đột nhiên bật người dậy hô lớn.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Minh lao nhanh qua góc bên trái sân thượng. Đến trước bốn người lãnh tụ đang ngơ ngác sững người nhìn mình, Minh mấp máy môi muốn nói lại không có chữ tiếng Anh nào chạy ra khỏi miệng… Anh gấp gáp muốn điên quay lại gào lên:
– AI BIẾT TIẾNG ANH LẠI ĐÂY NHANH…
Không hiểu Minh làm gì, nhưng cũng có một người thanh niên khá trẻ chạy nhanh tới. Theo sau anh ta, Tứ lão, Nhất lão và vài người nữa cũng bước tới… Thảm họa sắp giáng xuống, bất cứ ai trên tầng lầu này cũng không thoát được. Né tránh cũng không còn ý nghĩa nữa…
– Tôi là phiên dịch. Anh cứ nói đi.
– Tôi muốn biết trong bốn người này ai đã từng tiếp xúc với một cô gái lai Âu Á tóc nâu…
“Have any of you contacted with a mixed Western Asian girl with brown hair…”
Minh vừa nói, người thanh niên kia vừa dịch trực tiếp cho bốn người hiểu.
– Mắt nâu… Cao chừng 172cm. Cô ta là thành phần khủng bố, đã gây ra tất cả chuyện này… Nếu cô ta có đưa cho ai trong bốn người một vật gì đó thì lập tức đưa cho tôi… Tôi nghi ngờ nó là vật dẫn đường tấn công của những cái flycam kia…
Người thanh niên kia nói xong, cả bốn người đều im lặng nhìn nhau. Ngoại trừ người phụ nữ trực tiếp lắc đầu, thì hai người đàn ông bên trái đại diện Đức và Pháp cũng nhíu mày như nhớ lại… biểu hiện không rõ ràng. Ánh mắt Minh lúc này lại chú ý đến người đàn ông tóc hoa râm đứng trong góc vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Minh nghiến răng rút súng, chĩa thẳng vào đầu ông ta, rít lên:
– LẤY NÓ RA NGAY LẬP TỨC…
Người thanh niên phiên dịch cũng sợ hãi đến tái mặt lắp bắp dịch lại.
– THUẬN MINH… KHÔNG ĐƯỢC…
Tứ lão sợ hãi hét lên toan bước đến ngăn cản thì Nhất lão đã níu tay ông lại. Ông ngẩng đầu nhìn những đốm đen chi chít đang to dần trong mắt, bao phủ hết cả bầu trời đêm… Cuộc sống của tất cả mọi người ở đây gần như chỉ mong chờ vào cơ hội cuối cùng này.
“Tạch… bùng… tạch… bùng… tạch… tạch… ầm…”
Súng của đám người Huyết Phục Đao đã bắt đầu tóe lửa liên tục không ngừng nghỉ. Cả bầu trời như phủ kín bằng những bông hoa lửa áp xuống mỗi lúc một gần.
– LẤY NÓ RA NGAY… – Minh tức giận đến phát điên, bước đến, dí súng vào giữa trán người đàn ông trung niên trước mặt.
Ông ta nét mặt nhăn nhó khổ sở, bàn tay run run đưa vào túi áo vest rút ra một cái quần lót ren màu đỏ… Mặt ông ta đỏ lựng cúi gằm xuống không dám nhìn những ánh mắt sững sờ của những người xung quanh. Minh không khách sáo giật lấy vật đó, nhìn xuống. Ngón tay anh chạm được một huy hiệu thiên thần nhỏ lấp lánh, có độ dày như một đồng xu.
– ANH MINH…
Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh vang bên tai. Minh vừa ngẩng đầu lên thì trước mặt đã xuất hiện một cái flycam lao thẳng đến người anh. Ngay khoảnh khắc này một bóng người nhanh như chớp nhảy lên dùng cơ thể ôm chặt lấy nó…
– KHÔNG…
“ẦM…”
Tiếng hét của Minh bị một tiếng nổ lớn rung trời nhấn chìm. Ánh sáng chớp lòe chói mắt ngay trước mặt. Cả người Minh như diều đứt dây bị thổi tung lên bay ngược ra sau… Đập mạnh xuống đất. Trời đất quay cuồng, hai tai ong ong ù đặc. Anh lồm cồm bò trên mặt đất. Cơ thể ê ẩm đau đớn, từng khớp xương như vỡ nát, nhưng lòng anh đau đớn còn hơn như vậy. Hai mắt anh nhòe đi nhìn một bàn tay đứt lìa, mảnh thi thể còn lại của người Huyết Thủ vừa cứu mình…
Từng chiếc flycam mang thuốc nổ bắt đầu lao xuống tất cả đều hướng về Minh. Tiếng súng nổ điên cuồng… Hơn chín mươi Huyết Thủ nắm chặt tay nhau tạo thành nhiều tầng giáp thịt vây kín lại quanh người Minh.
– ẦM… ẦM… ẦM…
Từng khối thuốc nổ như những con thiêu thân lao mạnh vào cơ thể họ. Từng khối da thịt nổ tung như hoa máu… Chỗ trống lại được lấp kín… Tầng tầng hoa lửa đổ ập xuống như muốn nhấn chìm tất cả sinh linh trên tầng lầu này… Hai mắt Minh nhòe nhoẹt bụi đất không mở ra nổi. Tay anh rớm máu nắm chặt mảnh vải đỏ, tay còn lại mò mẫm trên mặt đất nhặt một miếng gạch vỡ… gói nó lại.
– AHHHHH…
Một tiếng hét vang vọng cả bầu trời, át cả những tiếng nổ liên miên. Từ trong vòng vây của những Huyết Thủ nghiêng ngả vẫn kiên cường, một thân hình cao lớn vùng người lao thẳng ra ngoài chìm ngập trong biển lửa. Một vật nhỏ lao vút ra vẽ thành một đường cong trên bầu trời…
Khoảnh khắc kế tiếp đã trở thành một bức tranh tuyệt đẹp mãi mãi khắc ghi trong ký ức của tất cả mọi người… Những khối thuốc nổ biết bay đồng loạt chuyển hướng lao thẳng về vật đó. Chúng như những con thiêu thân tranh giành một ngọn lửa duy nhất trong đêm tối… Những tiếng nổ vang, những bông hoa lửa nở rộ nối tiếp nhau thành một đường vòng cung vẽ ngang bầu trời.
Đường cung ánh sáng lấp lánh mới đẹp làm sao?! Và đó là hình ảnh cuối cùng trong mắt Minh. Hai mắt anh mệt mỏi khép lại. Cả người rũ xuống ngã gục tại chỗ… Bên tai văng vẳng những tiếng gọi tên mình.
– ANH MINH… THUẬN MINH…
…
Sáu tháng sau…
Hai con chim sẻ ríu rít vui vẻ qua lại trên nhánh cây nhỏ. Chúng vô tư không suy nghĩ chỉ tận hưởng cuộc sống hạnh phúc của mình trong vườn cây to lớn phủ kín bóng mát này. Chúng càng không biết phía dưới gốc cây đang có một cặp mắt thích thú quan sát bọn chúng.
Đó là một thanh niên ngồi thơ thẩn trên bãi cỏ. Một bên mặt anh còn một vết sẹo bỏng đã lành lặn chỉ còn để lại một màu đỏ hồng. Phía trước anh là hai mươi bảy tấm bia mộ thẳng hai hàng. Trong không khí mùi khói nhang lãng đãng lượn lờ lại mang đến cảm giác tang thương buồn bã.
Minh rót một ly rượu tưới lên mặt đất trước tấm bia mộ anh đang ngồi. Trên tấm bia có gương mặt của người người thanh niên, gầy gò với một vết sẹo dài mất đi một mắt. Minh đứng lên đi đến tấm mộ bia bên cạnh. Đó là một gương mặt nữ xinh đẹp với mái tóc cắt ngắn như nam giới.
– Phụ nữ không nên uống rượu…
Minh mỉm cười lẩm bẩm một mình, anh dùng góc áo mình lau qua tấm hình của Hải Đường. Anh lại bước qua đến trước từng tấm bia mộ còn lại… Nơi nào cũng dừng lại rót rượu mời những người đã khuất.
Ngày định mệnh đó đã qua sáu tháng mà Minh vẫn thấy như vừa xảy ra ngày hôm qua. Những hình ảnh tang tóc khốc liệt, những cơ thể chia lìa chìm trong khói lửa vẫn mới nguyên trong đầu Minh. Đêm định mệnh đó hai mươi ba Huyết thủ đã hy sinh… Ba người bị bắn, bảy người bị sarin độc chết, mười ba người còn lại dùng cơ thể mình để cứu Minh và tất cả mọi người. Đúng vậy… Ngoại trừ họ, tất cả mọi người dù bị thương không ít nhưng vẫn toàn mạng. Họ nhận được vinh danh, được bằng khen của chính phủ trao tặng, gia đình vợ con được nhận trợ cấp như một liệt sĩ. Hai mươi ba người đầu tiên của Hồng Bang được đón nhận vinh dự này. Minh thấy mừng cho họ, lại vẫn cảm thấy chua xót, thật mâu thuẫn.
Minh đã thương lượng với ông Khánh, xin một góc của khu đất rộng lớn chôn cất mẹ anh để dành cho hai mươi ba người họ… Họ nên được chôn cùng với nhau, vì những mảnh thi thể cháy đen còn lại không thể phân biệt được là ai. Minh cũng thương lượng với chú Long cho phép anh mang chú Quy, Đằng chột, ngay cả Hải Đường, lão Tư phê chôn tại nơi này.
Hội nghị Thượng đỉnh Kinh tế Thế giới và Diễn đàn Kinh tế Toàn cầu bị huỷ bỏ. Liên Hiệp Quốc lên tiếng mạnh mẽ phê phán thế lực Singhavong và tuyên bố sẽ có kế hoạch trừng phạt kiên quyết hơn. Về phần nước chủ nhà tổ chức hứng chịu những tổn thất sẽ do Liên Hiệp quốc đứng ra bồi hoàn. Về phần, vị lãnh đạo Hàn Quốc kia sau khi sống sót trong bão lửa, chứng kiến bao nhiêu người chết vì sự sai lầm của mình, ông vừa về nước lập tức nộp đơn xin từ chức.
– Này… Thuận Minh… về ăn thôi… – Giọng Thanh sùi gọi í ới từ xa.
Minh vẫy vẫy tay với hắn rồi bước theo lối đi lót đá xanh trở về. Lần đột kích Khách sạn Galaxy sáu tháng trước, Minh không cho Đao Thần, Thanh sùi tham gia. Ông lão đó đến giờ thấy anh vẫn còn hừ lạnh không buồn nói chuyện.
– Mày còn lang thang bên này nữa… Mấy bà vợ mày đang đồn mày đi thăm vợ bé đó… – Thanh sùi khoác vai Minh nói.
– Ha ha… – Minh lắc đầu cười khổ.
– Hằng Kiểm và Huyết Phục Đao nhắn với mày… Thần tài Lê Thuận Minh mà không chiêu đãi anh em… Hai người sẽ kéo ba trăm Huyết Thủ đánh đến nhà mày hỏi tội.
– Ha ha…
Hằng Kiểm đã gia nhập Hồng Bang, được Đao Thần bảo lãnh đặt cách gia nhập thẳng vào Huyết Thủ. Khánh Phương vẫn ở bên cạnh hắn, làm một người vợ hiền mỗi ngày nấu cơm chờ chồng về. Hoành Sơn đã đi học trở lại, cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.
– Phì… Muốn chiêu đãi gì đây?! Mày rành đồ ăn hơn tao đặt chỗ đi… Mà nói trước. Anh em Huyết Thủ thôi. Tao nghèo lắm… không đủ tiền trả đâu. – Minh vờ nhăn nhó than thở.
– Mẹ ơi… mày mà nghèo thì tao đến tư cách làm ăn mày cũng không có… Ha ha… – Thanh sùi huých vai Minh một cái, rồi làm mặt vô tội nói tiếp.
– Được rồi. Ba trăm người thôi mà… Tao thấy Hoa Hạ rất được… vừa đơn giản lại hợp túi tiền… Này… Này… Mày chạy đi đâu?!
Thanh sùi chưa nói xong thì Minh đã co giò lên cổ chạy trối chết. Hắn ré lên the thé đuổi theo sát nút.
Tuần trước, dư luận xôn xao khi Tạp chí Forbes đưa một cái tên lạ hoắc vào danh sách 10 người giàu nhất nước. Trong khi đó ông Lê Hồng Khánh từ vị trí dẫn đầu tuyệt đối, vượt xa người ở vị trí thứ hai, đột nhiên tuột xuống hạng ba. Và cái tên Lê Thuận Minh vừa xuất hiện đứng thứ tư. Không sai. Ông Khánh đã chuyển gần nửa cổ phần Tập đoàn Hoàng Minh mà ông nắm giữ sang cho Minh. Minh không nhận cũng không được vì anh đã trở thành người bảo hộ cho Hoàng Minh trong suốt quãng đời còn lại của hắn. Hoàng Minh đã tỉnh lại sau giấc ngủ mê man gần sáu tháng.
Bao nhiêu người đào bới thông tin về Lê Thuận Minh. Thậm chí có nhà xuất bản còn nhạy bén in cả poster hình chân dung Thuận Minh bày bán trong nhà sách bên cạnh hình ảnh của minh tinh, nam thần Hàn Quốc. Kết quả còn vượt cả mong đợi, poster in hình anh bán đắt như tôm tươi… Rất nhiều cô gái mơ mộng hão huyền mua poster của Minh về dán khắp cả phòng. Rồi cho đến một ngày, một tháng trước Nhật Vi trở về từ Anh Quốc. Cả nhà Minh đi đón… Và hình ảnh anh và ba người vợ xinh đẹp như tiên nữ xuất hiện trên mạng làm bao nhiêu cô gái vỡ mộng khóc ròng… Sau một đêm poster Thuận Minh được các nhà xuất bản thanh lý toàn bộ trở thành giấy gói bánh mì chất lượng cao.
Minh và Thanh sùi trở về thì mọi người đang bận rộn nướng thịt dọn bàn. Những chiếc bàn được xếp ngay ngắn bên trong căn nhà gỗ giữa ngọn đồi thoai thoải dưới tán cây mát rượi. Bên ngoài căn nhà là bốn tấm bia mộ xếp ngay ngắn trên nền cỏ xanh mướt. Phía trước là ông bà của Minh. Vì không tìm được nơi an táng ông bà nên chú Khánh chỉ làm bia để tưởng nhớ. Phía sau là mẹ và cha Minh. Mộ cha Minh đã được tìm thấy và cải táng tại nơi này.
Minh nhìn quanh, tâm trạng thật thoải mái vui vẻ. Nhật Vi, Hạ Vi đang dỗ dành cu Bin, con của Minh hai tháng tuổi, để cho nó không khóc đòi mẹ. Hạ Vi ngồi mà cái bụng tròn tròn đã nhô ra trước. Nàng đã mang thai ba tháng, đứa con thứ hai của Minh. Ngọc Nga đang trổ tài đảm đang nấu nướng mặt lấm lem nhưng nụ cười vẫn rực rỡ. Thanh sùi về bên Bội Linh, không ngừng xoa xoa cái bụng căng tròn của nàng. Hoàng My, Na Na và Hữu đang bận rộn thổi lửa nướng thịt.
Minh bước sang phía ông Khánh và chú Hiển đang đánh cờ tướng. Bên cạnh hai người còn có hai quân sư với trí tuệ siêu quần, Quốc Hào và Anh Thư. Thấy Minh đi đến Anh Thư ánh mắt đảo quanh hơi thiếu tự nhiên.
– Con có cái này cho chú…
Minh đến sau xe lăn của chú Hiển, rút trong túi áo ra một phong bì dày cộp đặt lên tay chú. Ông mất hai chân, phải ngồi trên xe lăn. Nhưng ông vẫn được Tứ lão tin tưởng giao cho vị trí Giám sát an ninh đặc biệt, rất có uy vọng như một Bao Thanh Thiên thời hiện đại.
– Minh à… Chú còn được Chính phủ nuôi mà… Chú không cần tiền của cháu đâu… – Chú Hiển nhăn nhó dúi ngược vào tay Minh.
– Ai nói cháu đưa chú Tiền chứ?! – Minh cười toe toét, nói. – Chú cứ mở ra xem đi…
Chú Hiển nhìn Minh nghi ngờ. Ông Khánh cũng tò mò nhìn sang. Nhưng khi cái phong bì mở ra hai người đều sững người khó hiểu…
– Đây là…
– Đây là những gì còn lại của hệ thống rửa tiền của Hồng Bang. Do chính cháu chụp bằng điện thoại…
Nghe lời Minh nói chú Hiển giật thót rồi nét mặt mừng rỡ như điên. Nhưng chỉ vài giây ông lại nhướng mày nhìn Minh hỏi:
– Sao đến bây giờ mới đưa?! Có phải là để cha vợ cháu sóng yên biển lặng dẹp sạch chứng tích không hả?!
– Ha ha… Chú cũng nói ông ấy là cha vợ cháu mà… Vậy chú phải hiểu nỗi khổ của người làm con rể này chứ?! – Minh cười ha hả, thoải mái thừa nhận.
Ông Hiển cơ mặt giật giật nhìn sang thấy ông Khánh đang cười thì bực mình gắt lên:
– Nó… nó láu cá y như ông vậy…
– “Ah… Anh Minh về rồi… Về rồi…”
Ngay lúc này một tiếng hô lớn phấn khích. Một tên thanh niên cao lớn, thân hình hơi gầy, mặt trắng thanh tú từ trong bụi cây nhào ra ôm chặt cánh tay Minh còn dùng dằng qua lại. Hắn chính là Hoàng Minh. Dù đã tỉnh lại, khôi phục phần lớn khả năng cơ thể nhưng trí não đã tụt lùi như một đứa trẻ to xác năm tuổi.
– Anh Minh… Anh phải đánh anh Hữu cho em… – Hoàng Minh bĩu môi, rơm rớm nước mắt nói.
– Tại sao phải đánh hắn?!
Minh hỏi, ánh mắt vui vẻ nhìn qua Hữu có vẻ đang hậm hực đứng nướng thịt với Na Na. Hoàng My đứng bên cạnh lại nhìn sang phía Minh cười tủm tỉm.
– Anh ta ích kỷ… – Hoàng Minh chỉ sang hai người giọng chưa hết bực tức mách. – Em thấy anh Hữu sờ ti chị Na Na trong bụi vui quá… Thế là em nhảy ra đòi chơi chung… Ti của chị Na Na to như vậy mà có những 2 cái… Em bảo mỗi người sờ một bên, khỏi tranh giành… Ảnh không chịu còn đá đít em… đuổi em đi…
– Ha ha… hi hi… – Mọi người phá ra cười nghiêng ngả.
– Trời ơi… Tôi chết mất… – Na Na hai tay bưng kín gương mặt đỏ như gấc chín, dẫm chân đùng đùng làm Hữu phải vuốt ve an ủi.
– Hoàng Minh lại đây ngồi với cha… Không nghịch phá nữa. – Ông Khánh nén cười đến mặt đỏ ửng.
– Dạ…
– Thuận Minh… – Ông Khánh chợt quay sang gọi.
– Vâng, sao ạ? – Minh ứng tiếng.
– Anh Thư đang có dự định về lại Mỹ… Cháu thấy bỏ qua cơ hội này có uổng phí không?!
Ông Khánh nói làm Minh suýt nhảy dựng lên. “Không lẽ… không lẽ… Đã bị lộ?!” Minh nhìn sang thấy hai gò má Anh Thư có chút đỏ, đang nhìn lơ qua chỗ khác. Anh lại nhìn sang Quốc Hào, nét mặt anh ta lại không có biểu hiện gì đặc biệt. Thật kỳ lạ.
– Ý chú… là sao ạ?! – Minh hơi ấp úng hỏi.
– Cháu nên cân nhắc thuê một người quản lý tài sản của mình đi… Hiện giờ cháu muốn nhớ, cũng không nhớ nổi mình có bao nhiêu tiền đâu… Anh Thư là một nhân tuyển tốt…
– Vâng… Cháu cũng nghĩ thế. – Minh có chút thở phào, gật đầu. – Chuyện này cháu sẽ bàn chi tiết với Anh Thư sau…
Lúc này, Hạ Vi khoác tay Nhật Vi, còn kéo cả Ngọc Nga đang ẵm em bé bước lại phía sau Minh. Một cái bụng tròn tròn cố tình cạ cạ vào cánh tay anh…
– Ông xã, con đói bụng rồi… – Hạ Vi nũng nịu nói.
– Ngoan nè… Chút nữa papa cho ăn… Cho mama ăn luôn nha – Minh cười tít mắt áp mặt lên bụng Hạ Vi thì thào, lại ngẩng lên hôn cặp môi mềm mại của nàng.
– Hi hi… – Hạ Vi vui vẻ cười đến mặt đỏ ửng lên.
– Cho papa ẵm cu Bin nào…
Ngọc Nga tươi cười nhẹ nhàng đặt cu Bin vào hai cánh tay anh. Minh nhìn đứa con trai đầu lòng của mình ngủ ngon lành trong vòng tay, lại nhìn ba gương mặt xinh đẹp rạng rỡ bên cạnh. Anh thấy cuộc đời mình thật mỹ mãn, anh không còn mong muốn gì hơn nữa.
Nhìn qua Hoàng Minh đang ngồi với ông Khánh, ngồi im cho ông nhặt lá cây trên đầu vừa đùa nghịch với cái cái lá me trong tay, Minh thầm thở dài cảm thán. Ai bảo Hoán Mệnh không có thật chứ?!
– Không được làm Bang chủ Hồng Bang nữa anh có buồn không? – Hạ Vi chợt hỏi.
– Không… Anh thích cuộc sống tự do như lúc này hơn… Cái gì cũng không làm. À không, ngoại trừ chuyện tốt với bà xã vẫn phải thường xuyên làm… Ai bảo anh có tận ba người chứ… Khà khà… Không phải như vậy vui hơn không?
– Hứ… Toàn nghĩ chuyện xấu…
– Ha ha…
Minh cười là thật, nhưng trong đầu anh đang nghĩ đến chuyện khác. Chính phủ sau sáu tháng cân nhắc đã đưa ra hai quyết định có ý nghĩa trọng đại với Hồng Bang.
Thứ nhất, cho phép Hồng Bang tái cơ cấu loại bỏ các ngành nghề gây hại trực tiếp đến đất nước và đăng ký thành lập dưới hình thức xã đoàn. Một hình thức tổ chức hoàn toàn mới đã trải qua tranh cãi rất nhiều mới tạm thời đưa ra một khái niệm cơ bản. “Là một tổ chức hoạt động kinh doanh không chịu sự quản chế của pháp luật, nhưng nằm trong khuôn khổ cho phép của chính phủ”. Điều này nghe như Hồng Bang chiếm hết ưu thế trên đời, nhưng không… Đây chẳng qua là đổi từ cái còng hình vuông sang hình tròn mà thôi. Dù là cái còng nào thì cái cổ của Hồng Bang vẫn nắm giữ. Nhưng điều đó không quan trọng… Hồng Bang đã thành công đi bước đầu tiên xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Thứ hai, Chính phủ giao cho Hồng Bang chủ quản thành lập một tổ chức vũ trang dân tự quản mang tên Hồng vệ, phục vụ mục đích bảo vệ an ninh xã hội và đất nước. Đây là một tổ chức tồn tại độc lập song song với Hồng Bang, đòi hỏi một thủ lĩnh độc lập không phụ thuộc chủ kiến của Bang chủ Hồng Bang. Cũng vì thế mà Nhất lão không cho Minh phục chức cảnh sát sau khi anh rời khỏi Hồng bang. Chính ông Long cũng không biết bao nhiêu công sức mà ông bỏ ra chắt chiu vun đắp Hồng vệ lại chính là dọn ổ cho thằng con rể trời đánh của ông. Nghĩ đến nét mặt nhăn nhó khó coi của vị nhạc phụ đại nhân khi thấy Minh bất ngờ xuất hiện với vai trò người được chỉ định của Chính phủ, anh không nhịn được bật cười lớn:
– Ha ha…
– Anh thì vui rồi… Nhưng có người đang không vui ah…
Nhật Vi nói nhỏ bên tai Minh, ánh mắt nhìn về phía Hoàng My xa xa. Bắt gặp ánh mắt mọi người bên này nhìn sang, Hoàng My mặt đỏ ửng bối rối quay đi.
– Anh bây giờ một Huyết thủ bên cạnh cũng không có… – Minh thở dài ảo não nói. – Rước thêm một người nhỡ nhạc mẫu cho người đuổi giết thì chỉ có chết…
– Phì… Làm như mẹ em hung dữ lắm vậy?! Nói cho anh biết… Mẹ chỉ quan tâm đến cháu thôi… sẽ không thèm quản chuyện anh với em nữa đâu? Anh muốn đưa ai về nhà chỉ cần ba chị em này thông qua là được… Hi hi… – Hạ Vi cười nói.
– Thật hả?! – Hai mắt Minh sáng lên, quay lại hỏi.
– Hi hi… – Hạ Vi, Ngọc Nga và Nhật Vi không hẹn cùng cười rộ lên.
– Ông xã… để em nói cho anh biết một bí mật… Em cũng vừa mới biết mấy hôm… Ba em sắp có người thay thế anh… – Hạ Vi cười híp mắt.
– Là ai? Làm sao gọi là sắp có?! – Minh khó hiểu quay lại nhìn nàng.
– Là em trai của em… sắp sinh… – Hạ Vi cười tủm tỉm.
– Hả?! Mẹ em?! Không có lý lắm… Anh vừa gặp bà vài hôm trước… – Minh khó tin lẩm bẩm suy đoán.
– Không phải… không phải mẹ em… Mà là dì Phượng ah… Dì có thai hơn bảy tháng rồi… Hi hi… Ba tháng trước bác sĩ đã khẳng định là con trai ah…
– Làm sao chị Phượng có thai hơn bảy tháng mà anh không biết?!
Minh giật thót khó tin quay lại nhìn Hạ Vi. Chợt anh thấy mình thật vô lý. Anh đã rời Hồng Bang hơn sáu tháng. Trước đó Minh lại bận rộn tối mặt chuyện Diễn đàn Thương mại Quốc tế, đâu có thời gian gặp chị Phượng. Nói đúng ra từ sau đêm đó, chị Phượng luôn tìm cớ tránh mặt Minh. Mà… tại sao là hơn bảy tháng nhỉ?! Cả người Minh chợt lạnh toát…
– Sao trán anh đổ mồ hôi vậy? Nóng lắm sao? – Ngọc Nga hỏi.
– Không, không… không có gì.
“69Deluxe rất cảm ơn anh em đã ủng hộ!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoán mệnh |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 02/07/2021 11:39 (GMT+7) |