Tôi lặng lẽ từ đầu đến cuối, dù xung quanh lũ can phạm nói chuyện tíu tít. Sự im lặng của tôi chất chứa quá nhiều suy tư và trăn trở.
Chiếc xe “thùng kem” bắt đầu ra khỏi cổng trại, tôi ngước mắt qua ô cửa nhỏ nhìn ra phía ngoài. Ôi xã hội. Cảm giác an lành. Từ những bà bán rau, từ những anh xe ôm, từ những bạn học sinh, sinh viên… Tất cả được thu gọn vào trong cảm xúc của tôi, tôi có cảm giác như là đã cả chục năm đi vắng, giờ trở về và được nhìn thấy quê hương, cảnh vật, con người thay đổi. Tôi dựa vào thành xe, mắt nhắm nghiền lại. Biết bao giờ tôi mới lại có được cảm giác an bình như thế, biết bao giờ sự tự do đáng quý kia mới lại đến với tôi?…
Khác với tâm trạng của tôi, lũ can phạm kia cứ nhao nhao lên ở trong “thùng”, chúng xuýt xoa, hít hà… mỗi khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, chúng tíu tít, í ới, thèm khát… Bị giam giữ lâu cho nên thằng nào cũng như dở hơi, bệnh hoạn hết cả hay sao ý.
Sau khi đi xử về tôi chuẩn bị chuyển sang buồng án.
Tôi ôm đống nội vụ lỉnh kỉnh. Đờ đẫn chào anh em. Trông tôi sầu não một cách thê thảm. Anh em động viên tôi cố gắng. Sáng nay tôi đã háo hức, đã chờ đợi, thậm chí vẫn còn hy vọng được xử treo. Vậy mà…
Kết thúc phiên tòa, tôi được tranh thủ gặp bố, anh trai, em họ, bạn bè… (mọi người không cho mẹ tôi đến vì sợ rằng bà sẽ sốc và không chịu nổi, còn người yêu tôi, nàng đã không đến, cũng có thể lúc đó không ai báo cho nàng biết ngày tôi xử?)
Mọi người ôm lấy tôi với những vỗ về an ủi, những động viên. Tôi không nói được câu nào. Bao nhiêu điều dự định sẽ nói khi được gặp gia đình giờ đây tôi chẳng còn nói được nữa. Tôi đã sốc thật sự với bản án mà tòa đã tuyên.
10 phút ngắn ngủi, thức ăn chất đầy bàn nhưng tôi không ăn, tôi chỉ xin một triệu để mang về buồng, một nửa để mang sang buồng chung, còn một nửa sẽ mang sang buồng án. Hai tờ polyme 500 được quấn nhỏ lại, tôi cho vào mồm và cầm chai nước, tôi tu một hơi hết nửa chai. Ai cũng quan tâm, hỏi han, nhưng hầu như tôi chỉ gật và lắc, câu hỏi nhiều nhất là: Ở trong đó có bị đánh không? Có được ăn tử tế không? Có được mặc đủ ấm không?…
Tôi ngước mắt nhìn tất cả mọi người, thằng em châm cho điếu ba số, tôi bập một hơi dài… Hơi thuốc làm tôi quay cuồng, vì đã gần trưa nên bọn “choang” không cho kéo dài thời gian gặp nữa, chúng gạt gia đình tôi ra và bảo tôi lên xe.Tôi cố nhoài người hướng lại phía sau, bố tôi cười với tôi, nhưng tôi biết bố tôi đang cố giấu vào trong những giọt nước mắt.
Tôi vô định với những dòng suy nghĩ, chỉ đến khi cánh cửa xe chuẩn bị đóng lại, tôi mới sực tỉnh, tôi rưng rưng mắt, cố bình tĩnh nói một câu: Cho con xin lỗi tất cả mọi người.
Đến khi cánh cửa xe sập lại, nước mắt tôi trào ra… Chưa bao giờ tôi thấy tủi thân như lúc này.
Quản giáo buồng chung đưa tôi sang buồng án, giây phút cuối cùng trước khi tôi chuyển đi anh ta hỏi:
– Đi xử có mang về được nhiều không? Để lại buồng chung bao nhiêu?
Tôi cười chua chát, khái niệm về sự tham lam bẩn thỉu hiện lên rõ nét, anh ta chẳng để ý đến nụ cười khinh bỉ của tôi, mặt anh ta vẫn cứ trâng tráo.
– Dạ, hôm nay xử muộn, “con” không được gặp gia đình, cũng chỉ kịp chào qua thôi ạ.
Mặt anh ta xị ra như cứt ngâm:
– Thế à?
Tôi hiểu, anh ta đang cay tôi lắm nhưng giờ đếch làm gì được vì tôi đã có án và đã là người của quản khác rồi, dù có biết mười mươi tôi có tiền đi chăng nữa nhưng cũng chả “cắn” được của tôi.
Thủ tục bàn giao vào buồng án diễn ra khá nhanh gọn. Cán bộ quản giáo mới có vẻ “hiền” hơn, “thầy” rất nhẹ nhàng thăm hỏi: Tội gì? Xử mấy năm? Nhà ở đâu?…
Tôi vào “đề” luôn, thôi thì “thời gian con ở đây chờ đi trại, trăm sự nhờ thầy giúp đỡ, ngày mai gia đình con sẽ lên ạ”.
Ông “thầy” mới gật đầu với sự “ngoại giao” của tôi và đưa tôi vào buồng. Theo thông lệ, vì là “thầy chưa nhận được gì” nên “thầy” bố trí tôi “tọa” ở giữa buồng. “Thầy” vừa đi khỏi, một số anh em bên buồng chung đã đi xử và sang đây trước líu tíu chào và hỏi thăm tôi. Bỗng một tiếng quát vang lên:
– Đụ mẹ chúng mày trật tự.
Tôi ngẩng mặt lên, một thằng “xe” làm trật tự mặt còn búng ra sữa đang vênh váo. Tôi đứng lên và tiến lại phía nó:
– Mày chửi ai?
Tôi đang chán, chán cùng cực, tôi đã ở cái Hỏa Lò này quá lâu rồi, lại ở cái buồng được coi là “khét nhất” dãy, tôi có phải là con gà con ở ngoài xã hội mới lần đầu ngơ ngác vào đây đâu, chưa kể nửa già cái buồng này biết tôi, trong đó có những thằng ở bên trên kia biết tôi quá rõ. Tôi lừ lừ tiến lại và sẵn sàng “bem” cho thằng nhõi con kia một trận, mấy anh em hồi bên buồng chung cũng đứng dậy theo tôi… Thấy tình hình căng, thằng trực buồng và vài thằng “trách nhiệm” đứng ra can và mời tôi lên nói chuyện.
Tù đã đã dạy cho tôi đôi khi phải biết “rắn mặt”.
Ở trong buồng, những thằng nhãi nhép mới mọc lông tơ này nó sẵn sàng chửi bới và “phang” cả những ông già đáng tuổi bố nó.
Thằng trực buồng bảo tôi thông cảm, bọn nó không biết. Tôi ậm ừ cho qua, mẹ, lúc này tôi chẳng muốn nói gì cả, tôi ngắn gọn:
– Tôi mới đi xử về, giờ sang đây sống cùng anh em, mong anh em “giúp đỡ”.
Bữa hôm đó, chúng bố trí cho tôi tiêu chuẩn ăn “trách nhiệm”. Nhưng sự thật ở buồng giam này đang có rất nhiều phức tạp, tôi nhận thấy ở đây có hai phe cánh rõ ràng. Cách sống và lối sống hoàn toàn biệt lập, phe nào có gì thì phe đấy dùng, ăn uống và sinh hoạt cũng riêng. Tình hình nếu cứ thế này sẽ rất căng, không sớm thì muộn cũng đánh nhau to.
Tôi mệt, nên cũng chưa có thời gian để mà tìm hiểu nhiều. Dù sao tôi cũng biết ở buồng án thì sẽ “lành” hơn buồng chung rất nhiều, sẽ không có chuyện “làm luật” với tù, cùng lắm thì chỉ “cảnh cáo” để đưa bọn lính mới vào khuôn phép thôi. Những vụ đánh nhau thì vẫn có xảy ra, nhưng đa phần là do mâu thuẫn hoặc bức xúc cá nhân nên đánh lộn chứ không phải do buồng. Tuy nhiên dù là tù thì cũng phải có kỷ luật của tù, bởi nếu không sự “bon chen” sẽ cực phức tạp.
Ở đây, cơ chế “chính trị” được thiết lập theo kiểu “đánh vào cái mồm”, tức là cứ thực hiện quản lý theo chế độ ăn uống, ngoan ngoãn thì sẽ được “chiếu cố”, còn “chống đối” thì xin mời anh… xơi cơm trắng + muối trại.
Quyền lực phần nhiều vẫn được trao cho những kẻ lắm tiền nhiều của và có tí bản lĩnh, có khả năng lãnh đạo. Tù ghét nhất là những thằng ba phải, làm “lãnh đạo” buồng mà ba phải thì thế nào cũng bị thù ghét và sớm muộn gì thì cũng bị “lật ghế”.
Hiện nay thằng “trực buồng” phòng này cũng chính là một thằng như vậy, nó hoàn toàn phải “dựa dẫm” vào một phe cánh với toàn những “chíp hôi” đầu đất, bọn “chíp” này chí có máu “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” theo kiểu “ngựa non háu đá” thôi. Tôi đã nghĩ đến việc sẽ “thu phục” bọn này sau khi “ổn định với cuộc sống mới”.
Buồn thì cũng đã rất buồn, chán thì cũng đã rất chán, nhưng rõ ràng tôi không được phép “buông”. Tôi muốn bắt đầu làm nhiều việc tốt hơn nữa ở chính cái môi trường này. Tôi xác định tư tưởng “lâu dài” chứ không còn “qua ngày đoạn tháng” như trước nữa.
…
Hai hôm nay trời cứ mưa dầm dề, mưa không nặng hạt nhưng lại dễ làm cho “thối đất thối cát”… Bên ngoài song sắt, những cành lá vung vít lắc lư. Cuối năm, các phiên xử án diễn ra cấp tập, hầu như ngày nào cũng có phạm nhân chuyển vào buồng án.
Tôi đang nhắm mắt dựa vào đống chăn và suy nghĩ mông lung thì nghe có tiếng mở cửa buồng giam, tôi nhỏm dậy nhận ra thằng Thi, nó chính là một “đồng minh” thân cận của tôi bên buồng chung, cái dáng phốp pháp 1m75 rất phù hợp với một tay “quan võ”. Vào buồng, nó “bon” ngay đến chỗ tôi và “xin” được nằm cùng, câu đầu tiên nó hỏi tôi là: Cuộc sống bên này dễ chịu không? – Tôi cười: Cũng tàm tạm, tôi đang chờ ông sang đây.
Thằng Thi “nổi tiếng” với biệt danh Thi “AIDS”, không biết nó bị AIDS thật không, nhưng có một lần nó bị ốm đi bệnh xá về thì tin “đồn” nó bị AIDS lan ra cả dãy giam, chả có buồng nào muốn “chứa” nó cả, nó được bố trí ăn bằng “bo” và thìa riêng. Chính và cái “tiếng” của nó mà thằng tù nào cũng ngại “dây” vào, mấy thằng “xe” của tôi PR lên rằng nó sẵn sàng “hiến máu nhân đạo” cho thằng nào dám “chuối” với nó, vì thế thằng nào cũng phát gớm.
Được cái thằng này nó hiền (nhưng cũng rất nóng tính), nó sống rất “người lớn” chứ không tèm nhèm, tôi và nó quan điểm rõ ràng là “mình không động đến ai thì đừng ai động đến mình”. Cách sống của chúng tôi không nặng về phận biệt, có thuốc lào hay thức ăn thì đều chia cho “dân”, dù lũ “dân” vẫn chỉ được chia hạn chế. Điều quan trọng là lối sống của chúng tôi đã khiến cho phần nhiều tù rất quý trọng, “vệ tinh” xung quanh chúng tôi ngày càng nhiều.
Sự thay đổi mang tính đột biến trong buồng giam này chính là việc phân định phải trái, trắng đen trong buồng. Trước đó theo những gì tôi được biết thì bọn “rích” đang ra sức “nói xấu” bọn tôi để lấy “điểm” của “thầy”. Nhưng tôi mặc, quan điểm của tôi thế nào, tôi cũng đã nói rõ sau khi gặp “thầy” rồi. Tôi thích lối sống kỷ luật nhưng không thích sự kỷ luật đến khốn nạn.
Hôm đó, xảy ra một sự việc, đó là buồng có lính mới, theo “thông lệ”, một thằng “xe” thuộc phe của thằng “trực buồng” xông đến yêu cầu khám nội vụ. Khám xong, nó cầm lấy hai cái áo đẹp nhất của thằng lính mới và đứng dậy, chính xác thì phải gọi hành động này là trấn lột trắng trợn. Có lẽ hành động này của bọn chúng nó là muốn khẳng định sự “trỗi dậy” trở lại sau hôm thằng “trực buồng” đi gặp gia đình về và đã tăng cường “quà” cho “thầy”. Tôi bức xúc đứng dậy, nhưng vẫn nhẹ nhàng:
– Mày để ngay hai cái áo xuống trả cho nó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký - Cuộc sống trong tù |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện Tết |
Ngày cập nhật | 14/02/2018 10:22 (GMT+7) |