Lũ “choang” chiếm phần lớn ở độ tuổi ngoài 20, biết nói thế nào nhỉ, bọn “lính nghĩa vụ” này không những chẳng có “vẹo” gì mà còn bị chỉ huy trong trại nó coi chả ra cái mẹ gì, thế cho nên chúng luôn thích “thể hiện” với lũ tù để lấy “oai”, lũ tù đi “lấy cung”, đi xử, hoặc đi gặp người nhà về… trên đường có lỡ gặp chúng thì “khôn hồn” tránh gọn vào một bên không là ăn “sút” ngay lập tức, thằng nào không biết “cụp pha” mà cứ giương mắt lên nhìn chúng nó là được nghe: “Địt cái con mẹ mày, thích nhìn à, bố đá chết mẹ mày bây giờ” ngay.
Khi chúng vào buồng để dẫn giải thằng nào đi xử, thì câu đầu tiên của chúng cũng là: “Lát có muốn gặp người nhà không?” Nếu trả lời là “thưa thầy, con có” thì sẽ nhận được câu tiếp theo “Bảo người nhà mày đưa tiền cho tao nghe chưa, đừng đưa cho… mấy thằng kia”. Đấy, nội bộ chúng nó đã thế rồi, chúng thích “cẩu xực” kiểu ấy để khi chia chác thì có thể “cấu” lại được một phần… (lũ tù cũng luôn phải một điều “thầy thầy, con con” với cái loại “cẩu” này, lớ xớ gọi nhầm là “biết tay nhau ngay”).
Lại nói về việc “đập buồng” của lũ “choang”. Khi chúng đến buồng nào, chúng sẽ dàn quân thành hàng trước cửa buồng, thằng chỉ huy sẽ ra mệnh lệnh với tù: “Tất cả ngồi đâu ngồi đấy, thằng nào cử động bố đập chết”, sau đó chúng sẽ đợi quản giáo mang chìa khoá đến để mở cửa buồng.
Cửa buồng mở, chúng ào vào “án ngữ” ở những vị trí chủ chốt và “xung yếu” nhất và ra tiếp mệnh lệnh:
– Tất cả đưa tay lên đầu và ngồi hết xuống “lòng mà”!
Thế là già trẻ lớn bế lặng lẽ ngồi xếp thành hai hàng, 4 thằng “choang” sẽ đi rũ tung chăn chiếu, nội vụ, 3 thằng khác đi soi đèn pin và khám những chỗ “tối” nhất, 2 thằng đứng chặn ở cửa buồng và lần lượt gọi từng thằng tù ra “lồng” để khám người, chúng khám người cũng “hiểm” lắm, đầu tiên là bắt há mồm để “soi” xem có ngậm cái gì không, sau đó bắt tụt quần, chổng mông lên để cho chúng nó nhòm vào… lỗ đít, kế đến chúng mới lần sờ khắp nơi trên người…
Khám xong chúng sẽ dồn tù vào một góc và chờ đợi kết quả của việc khám buồng.
Tôi là người được chứng kiến khá nhiều lần “đập buồng” thế này, có thể dễ dàng nhận thấy thái độ “đập” của bọn “choang” thế nào, nếu buồng nào mà quản giáo có sự “thân quen” thì chúng sẽ “đập” rất nhẹ nhàng, khám qua loa thôi, thậm chí có khi thấy đồ vi phạm chúng cũng sẽ làm ngơ, thế nhưng ngược lại thì, chúng “hành” cho tới nơi tới chốn, đã có thằng “xe” làm nhiệm vụ quản lý “đồ” vì vội vàng mà quên mất gói thuốc lào chưa kịp cất, chúng sờ thấy, thế là chúng gọi ra một góc, hai thằng “choang” dồn lại, một thằng cứ “cặc ngựa” (dùi cui chống bạo động) nó táng, thằng còn lại vừa dùng gầm giày dẫm lên mặt vừa dùng dùi cui điện dí vào người, khổ cho cái thằng “xe” kia, lúc đó trông nó chẳng khác nào một con mèo đang giãy chết.
Tay quản giáo đứng trơ như trời trồng, mặt tái dại, với việc để trong buồng có đồ vi phạm thế này nó sẽ bị “mất điểm” và bị kỷ luật, nhẹ thì cũng là nêu tên khiển trách trong lần họp giao ban, còn nếu vài lần “dính” thế này thì sẽ bị “đẩy” đến khu vực khác “ít màu, ít mỡ”.
Ở đây chỉ có khu giam giữ tù đầu là “ngon” nhất thôi, chứ khu giam loại nhiều tiền án tiền sự thì cũng ít “vẹo” lắm, còn “củ chuối” nhất thì vẫn là bị “khật” đi trông mấy thằng tử tù, tử tù chờ ngày đi bắn thì chúng còn kiêng nể mẹ gì nữa, đối xử với chúng mà không tử tế có khi còn bị chúng nó hất cả bô cứt vào người ấy chứ…
Việc “choang” túm được đồ vi phạm đồng nghĩa với việc chúng nó có “cơ hội” kiếm tiền, còn việc bị phát hiện có đồ vi phạm, đồng nghĩa với việc quản giáo có “cơ hội”… mất tiền… Thôi thì khôn ngoan, biết điều thì mời tay đội trưởng trinh sát về buồng mà “dỗ ngon dỗ ngọt”… Mỗi lần “dỗ” thế này mất không ít đâu, nhưng quản giáo vẫn phải “ngậm tăm”, sau đó thì “quay” lại tù thôi, cuối cùng theo cái vòng luẩn quẩn thì tù vẫn là những kẻ phải “hứng” tất…
Bị túm đồ vi phạm, quản giáo chỉ “đỡ” được vụ kỷ luật của chính mình, còn với tù thì đương nhiên là một “suất” đi kỷ luật cùm chân dành cho kẻ vi phạm, trong trường hợp quản giáo không khéo thì thằng “trực buồng” cũng sẽ bị “đi” nốt.
Trong thế giới muôn hình vạn trạng của tù thì việc bị đi kỷ luật cùm chân cũng là một nỗi kinh hãi. Nơi đó là một căn phòng tối rộng chừng 3m2, không đèn, không quạt, không nước, trong buồng là cái “mà” (bục xi măng), phiá cuối “mà” là một cái suốt bằng sắt, tù vi phạm sẽ bị đưa một chân vào đó và cùm cứng lại (mỗi lần kỷ luật là 10 ngày), đái ỉa sẽ có bô, bẩn thỉu kinh hồn, đến bữa sẽ có thằng chạy ngoài ném cho nắm cơm (bị cấm tất cả các loại thức ăn)… 10 ngày liền như thế, cho nên có khoẻ đến mấy đi chăng nữa, sau khi đi kỷ luật về thì trông cũng chẳng khác nào một con đười ươi cả, đi đến đâu… ruồi bâu đến đó, tắm cỡ nửa bể nước cũng không hết được mùi…
Có già nửa số tù vi phạm sau khi đi cùm về thì không thể đi nổi và phải chuyển ngay xuống bệnh xá. Nhục nhã hết chỗ nói.
Trong buồng, cuộc sống nhiễu nhương và quái đản vẫn cứ tiếp diễn, đôi khi tôi cũng muốn nâng đỡ cho lũ tù không có điều kiện, nhưng rồi tôi cũng chỉ có thể làm đươc một phần rất nhỏ, quy luật hà khắc nơi đây không cho phép tôi làm điều đó.
Ăn bẩn, sống bẩn thành một thứ “tiêu chuẩn” bắt buộc dành cho lớp người bên dưới. Ở Hoả Lò, mùa hè thì nóng đến khủng khiếp, khối bê tông hộp thẩm thấu và hấp sức nóng lên lũ tù, cho dù cởi trần quần đùi cả ngày và bật quạt trần thì mồ hôi mồ kê vẫn cứ ra như tắm, ướt sũng hết cả quần áo, không thể hình dung nổi mấy chục con người như thế trong một cái “hộp” bê tông…
Nước thì thiếu thốn, tiêu chuẩn 3 gáo dành cho “dân” là bất di bất dịch, cái quần đùi đầy mồ hôi kia cũng không được phép thay, một tuần chỉ được tiêu chuẩn một lần thay ra để giặt (gọi là giặt cho oách chứ cũng chỉ là rũ qua vào nước thôi, chứ “tuổi” gì mà đòi giặt bằng xà phòng), cũng là tiêu chuẩn một lần trên tuần, đấy là “được” gội đầu với “lai – boi”, mà cũng không phải gội nhiều đâu, chỉ xoa qua loa lên cho có tí bọt thôi, đến ngay như chúng tôi là tầng lớp trên mà cũng phải chung nhau 3 thằng một gói dầu gội đầu, cũng may là ngày nào tôi cũng được tắm gội và thay… quần đùi.
Chính vì bẩn thỉu như thế nên quân số nhiễm ghẻ lở, hắc lào và nấm ở trong buồng đạt tới con số kỷ lục: 99%.
Đến sạch sẽ như tôi mà còn bị dính một cơ số ghẻ vào chân nữa là…
Những ngày sống ở đây tôi thấy kinh hãi thật sự, “dân” ngồi bó gối nhiều bị suy kiệt, bị liệt nhiều vô kể, cứ liên tục phải khênh đi bệnh xá, các bệnh ngoài da thì coi như “mút chỉ kinh niên”… Nhiều thằng bị ghẻ lở toàn thân, chỉ còn chừa lại duy nhất cái mặt là không bị (cũng không hiểu tại sao mà ghẻ nó lại không chịu “chơi” với mặt?).
Trại giam thì cũng tỏ ra “nhân đạo”, một tuần có hai lần lũ tù bị bệnh được “khám và cấp thuốc miễn phí”.
Khám thế nào? Xin thưa là khám bằng mắt và một câu hỏi quen thuộc cho tất cả các loại bệnh: “Mày làm sao?”. Sau khi “khám” xong, thằng nào cũng được phát vài viên “tê-ta, xuyên-pha” hoặc “béc-be-zin”… Những thứ thuốc ấy nếu mắc bệnh đi ỉa, sốt thì đem uống, mắc bệnh ghẻ lở thì đem nghiền ra bôi… Trường hợp bệnh cực nặng, không ăn không uống được, hoặc nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ được “chuyển khẩu” qua bệnh xá, mà có xuống bệnh xá thì cũng chỉ có “kinh niên” tiêm kháng sinh, có chăng tiêu chuẩn sống “khấm khá” hơn đôi chút do được “phụ cấp” thêm… một bát cháo trắng.
Ơn trời là dù đã có quá nhiều biến cố nhưng tôi vẫn bình an vô sự. Sau những ngày đầu dằn vặt khổ sở, tôi cũng đã phần nào xác định tư tưởng. Dù sao gia đình và những người thân yêu vẫn luôn ở bên tôi và dành cho tôi những tình cảm tốt đẹp nhất. Tôi đã phải xác định, đây chỉ là “một vụ tai nạn” không hơn không kém, xác định tư tưởng “cải tạo” để thời gian có thể “bon” nhanh hơn…
Sau mỗi buổi tối ăn uống, cứ tầm 8h30 là chúng tôi cho buồng “đổ”, vị trí nào nằm nguyên vị trí đó để có thể thực hiện các “lai-vờ-sâu” văn nghệ, tôi luôn là kẻ khởi xướng và kiem luôn “trưởng ban tổ chức”, tôi hiểu, ngoài giấc ngủ là người bạn tốt nhất, thì món ăn tinh thần này với tù là người bạn tốt thứ hai…
Văn nghệ trong tù cũng có những quy luật riêng, chẳng hạn bất cứ thằng nào được chỉ định đều phải hát, không hát được thì phải múa bài “một con vịt”, mỗi lần có thằng múa “một con vịt” thì cười cứ gọi là vãi đái ra quần, trẻ thì còn đỡ, có ông già 60 tuổi không hát được thế là chấp nhận “múa”, cứ phải vừa nhảy lên nhảy xuống ở cái bục xi măng và “vỗ cánh” theo giai điệu do một thằng tù khác hát. Như thế vẫn còn là “may mắn” đấy, chứ thằng nào bị chỉ định mà không hát không múa thì xác định phải… cởi trần, cởi truồng chạy nhông nhông trong phòng 3 vòng… (quái dị hết chỗ nói!)… Tuy thế nhưng mà dù sao 30 phút “lai-vơ sâu” chui lủi này cũng khiến lũ tù sảng khoái ra rất nhiều (hát trong phòng giam cũng là điều bị cấm, nhưng cấm thì cứ cấm thôi, hát thì cứ hát, chứ… “sợ đéo gì bố con thằng nào” đúng như lời cái thằng trực buồng nó nói).
Tôi luôn là một cây văn nghệ chủ lực trong buồng giam, có lẽ lời ca tiếng hát cũng làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào… Thậm chí, tôi đã sáng tác được một số bài hát khá hay và đã được rất nhiều thằng học thuộc… Nhưng trong đó phải kể đến một bài tân cổ, tôi viết tặng cho một bạn tù bị xử án chung thân vì tội ma tuý, bài hát đã làm cho nhiều can phạm phải rơi nước mắt vì nhớ nhà, trong bài hát có những câu:
“Em ơi hôm nay anh bước chân ra toà mà lòng nghe chua… xót – Nhìn thấy cha mẹ già và em đang bồng con thơ đứng đó mà anh nước mắt… lưng… tròng…
…
Cha mẹ ơi hãy tha lỗi cho con, một thằng con bất hiếu
Em yêu ơi hãy thay anh lo chăm sóc gia đình…
Chỉ vì anh mà nên tội nên tình…
Nhìn con thơ đang hồn nhiên ngơ ngác…
Cha biết rằng con có tội gì đâu…
Vậy mà cha làm lỡ nhịp cầu
lấy của con đi tuổi thơ con vui nhất…
…
Và đây là đoạn cuối của bài tân cổ này:
“… Em ơi anh bước ra xe tù, thằng “choang” nó phang anh năm… phát…
Anh lê bước chân tê dại nhìn em mà cay đắng vô ngần…
Chỉ vì em “thiếu” nó có… một trăm mà nó hành hạ anh đến khốn cùng
Nào có phải là em không cho hay là em không có…
Đằng này em đã cho nó đến… năm trăm…
…
Thân tù nghiệt ngã em ơi
Buồn thương cho số kiếp, biết thời nào ra (thời gian nào mới được ra tù)?…”
…
Xe tù chuyển bánh lăn đi, nhìn nhau qua song sắt nghĩ gì đây em ơi?…”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký - Cuộc sống trong tù |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện Tết |
Ngày cập nhật | 14/02/2018 10:22 (GMT+7) |