Em muốn chuẩn bị cơm nên chiều nay nó và em sẽ cùng nhau đi chợ… Buổi sáng sẽ dọn dẹp nhà cửa… Nó không muốn bố mẹ em biết nó đang ở đây cùng em nên đã dọn sạch quần áo cất vào 1 cái vali… Em lúc đầu không đồng ý, cứ lúc lại gắt nó rồi hỏi nó vì sao phải làm vậy… Bố mẹ em đâu có mở tủ quần áo đâu… Nó đáp vài câu giải thích cho em… Em nhìn nó khó hiểu… Nó bắt gặp ánh mắt đó, nó biết sâu trong đó, em đang có nhiều suy nghĩ, hay đơn giản hơn là em đang có 1 linh cảm gì đó không lành từ hành động này…
Buổi chiều em trở nên vui vẻ hơn và gấp gáp hơn trong việc chuẩn bị bữa cơm chiều… Mồm miệng chỉ đạo nó lấy cái này cái kia rồi miệng lẩm bẩm vài câu hát trông vui lắm…
– Làm thì làm đi, em cứ hát hò gì đấy…
– Kệ em, em hát lấy lại tinh thần…
– Sao mà phải vậy?
– Em hơi hồi hộp, hì hì…
– Sao mà phải hồi hộp?
– Vì giới thiệu người yêu… Mà anh chuẩn bị cho sạch sẽ đẹp trai vào nhó… Nay có cả vợ chồng anh Nhật với cu Tít, cả anh Cường với chị người yêu anh ấy nữa… Cả bố mẹ em… Nay bữa cơm gia đình đầy đủ với hơi bị đông luôn đó…
– Anh biết rồi…
Nó đáp rồi ra ban công châm một điếu thuốc… Trời đã dần tối xẩm lại… Nhìn bầu trời xám xịt kia… Bỗng nó nhếch miệng lên hỏi…
– Bạn đã bên tôi nhiều năm, bạn xuất hiện mỗi khi tôi trở nên tồi tệ, bạn đã chứng kiến hết tuổi trẻ thăng trầm của tôi… Lần này thôi tôi muốn hỏi bạn… Quyết định của tôi là đúng hay là sai?
Một cơn gió lạnh thoảng qua đem theo vài giọt nước mưa hắt vào điếu thuốc mà tay nó đang cầm… bị ngấm nước, điếu thuốc tắt lịm…
– Hiểu rồi… Cảm ơn…
Nó bước vào trong nhà… Khẽ gọi em…
– Linh… Em ra phòng khách ngồi đi… Anh có chuyện muốn nói với em…
Em lon ton chạy ra ngó nghiêng vì tưởng bố mẹ đã đến… Rồi thấy nó đang ngồi nghiêm túc nhìn em… Em lườm nó…
– Chuyện trò gì… đi tắm đi không bố mẹ sắp tới rồi… Anh lại muốn ăn đập hả mà giờ vẫn ngồi đây…
– Em ngồi xuống đây đi…
Thấy sự nghiêm túc của nó, khuôn mặt em nhăn lại nhưng rồi cũng ngồi xuống… Em chuyển trạng thái cực nhanh, nó thấy em dường như đang có một sự lo lắng…
– Có chuyện gì để sau khi bố mẹ về rồi nói nhé… Anh đừng nghiêm túc vậy, em sợ lắm, mỗi khi em thấy anh thế này là y rằng có chuyện… Anh đừng vậy nữa…
– Linh… – Nó thở dài…
– Dạ…
– Mình cưới nhau đi…
– Sao ạ?
– Anh nói rằng em đừng đi du học nữa… Mình cưới nhau đi… Lát nữa, anh sẽ tự mình xin phép với bố mẹ em cho 2 gia đình gặp nhau…
– Anh đang nói gì vậy?
Em ngạc nhiên nhìn nó, nhưng sự ngạc nhiên này không có một chút vui mừng nào…
– Chúng ta… Kết hôn đi…
– Nhưng mà…
– Em không muốn sao?
– Em muốn nhưng mà có quá vội không? Tại vì…
– Vậy là em không muốn…
– Không phải, em muốn nhưng bây giờ thực sự chưa thích hợp…
– Vậy thời gian nào thì thích hợp…
– Em nghĩ…
– Em nghĩ rằng đợi em đi du học xong… Trở về và sánh bước trong bộ váy cưới, người nắm tay em đi bên cạnh là Khánh, đó mới là thời gian thích hợp để em cho anh câu trả lời đúng không?
– Anh… Anh đang nói cái gì vậy hả?
– Em nhìn này…
Nó đưa bức ảnh mà Trinh béo đã gửi cho nó hôm qua… Hình ảnh em đang hôn Khánh ngọt ngào… Bên cạnh là sự vỗ tay chúc mừng của đám bạn em… Người chụp là Trinh béo… Em thấy bức ảnh đó, mắt mở tròn ra nhìn vào rồi nhìn lên nó hoảng hốt…
– Sao lại… sao lại… – Em lắp bắp…
– Em làm được rồi đó, sự trả thù này ngọt ngào lắm… Ngọt đến mức anh không thể tin được… Một kẻ tồi tệ như anh nhưng chưa đến mức phải mất tất cả… Nhưng cuối cùng thì vẫn phải chết… Chết thứ cảm xúc này, chết đoạn tình cảm này, chết cả một con tim vốn đã rách nát khâu vá nhiều vết thương… Chúc mừng em, hình ảnh thất bại và đáng thương của anh lúc này, là phần thưởng cho em…
Nó tắt điện thoại, đi nhanh vào trong phòng… Kéo ra cái vali quần áo đã chuẩn bị sẵn… Em đứng dậy chạy ra đóng cửa, đứng đó dang tay ra cản…
– Anh còn chưa nghe em giải thích… Sao anh đã tự quy chụp như vậy… – Em khóc nấc lên… gào lên với nó…
– Quá rõ ràng rồi… Năm đó cũng là hình ảnh này… Em cũng không cản được anh… Bây giờ… Anh muốn em tự mở cửa… Anh sẽ là người đi… Sự tôn trọng cuối cùng anh xin từ em… Được không?
Nó bình thản đến lạ… Những câu nói không có một chút tình, một chút cảm xúc nào… Em vẫn khóc… Lắc đầu lia lịa…
– Em chưa từng có suy nghĩ rằng sẽ trả thù anh… Nghe em giải thích đã, bức ảnh đó là thật, nhưng trong hoàn cảnh không phải thật… Em cũng không biết ai đã chụp bức ảnh đó… Nhưng em không có yêu Khánh…
– Câu chuyện ở đây không phải là bức ảnh… Vì nó sẽ không còn nhỏ nhặt cho những ghen tuông cãi vã bình thường… Điều anh muốn, em cũng hiểu… Anh không cần phải tự mình nói ra đúng không?
– Em không chịu, em không muốn, anh không được đi đâu hết…
Em lao nhanh vào ôm nó… Nhưng nó đưa 2 tay lên trời, lắc đầu và lùi lại về sau… Em nhìn nó ngạc nhiên, ánh mắt đỏ ngầu giàn giụa nước mắt… Rồi quỳ sụp xuống…
Nó lấy trong túi áo ra một cái hộp… trong đó là chiếc nhẫn nó đã chuẩn bị từ lâu… Đặt chiếc hộp đó xuống đất… Nó khẽ nói…
– Nếu như lúc nãy, em gật đầu đồng ý, người quỳ xuống lúc này sẽ là anh… Nhưng cuối cùng, anh lại không thể làm được như vậy với em… Anh giữ lại nó cũng không có ích gì…
Nói rồi nó mở cửa… Kéo vali đi thẳng ra ngoài…
– Nam…
Tiếng em gọi tên nó, gián đoạn qua từng tiếng nấc… Nó đứng lại một chút… Rồi cũng bấm thang máy xuống…
Ra đến cửa chung cư… Nó gặp anh Cường, anh Cường nhìn nó ngạc nhiên?
– Mày đi đâu đấy Nam?
Nó nhìn ra, bố mẹ em đang nhìn nó… Bên cạnh là 1 cặp vợ chồng với 1 đứa nhỏ… Chắc là vợ chồng anh Nhật… Anh Cường vẫn ngạc nhiên…
Nó cúi xuống đáp nhẹ…
– Cháu chào 2 bác, em chào anh chị…
Nói rồi… Nó kéo vali đi thẳng… Để mặc những cặp mắt đang ngạc nhiên vì hành động dứt khoát của nó…
Trời tạnh mưa… nhưng gió mùa vẫn thổi…
…
Lặng lẽ bắt taxi, nó đọc địa chỉ nhà thằng Hưng báo bác tài… Lấy máy ra nó bấm số Ngọc Anh…
– Em đây…
– Nấu cơm anh với…
– Ơ… – Ngọc Anh thoáng ngạc nhiên rồi cũng trả lời nó ngay…
– Vâng, về nhanh em nấu thêm mấy món nữa cho anh với anh Hưng nhậu cho vui nhé…
Giờ đến lượt nó ngạc nhiên… Từ bao giờ mà Ngọc Anh lại trở nên hiểu nó như vậy… Nó hay tự cao rằng nó sống nội tâm, chẳng bao giờ thích chia sẻ và cũng chẳng ai thực sự hiểu nó nhưng có lẽ lời nói vừa rồi của Ngọc Anh đã khiến nó thay đổi về suy nghĩ ấy… Nó cười buồn rồi nói OK trong tâm trạng thoải mái để như nói với Ngọc Anh rằng nó vẫn ổn… Nó vẫn muốn che giấu, dù cho hành động đó là thừa nhưng ít ra cũng tự an ủi bản thân nó rằng nó đã cố hết sức…
Nó kéo cái vali quần áo vào, thằng Hưng đang ngồi xem bóng đá, nhìn nó ngạc nhiên, Ngọc Anh cũng ngạc nhiên ngó ra… Nhưng sau rồi cũng tiếp tục công việc nấu ăn của mình… Chỉ còn mỗi thằng Hưng, nhìn nó khó hiểu…
– Chó hôm nay đến nhà rồng ở à?
– Tao ở nhờ mấy hôm nhé, vẫn phòng cũ hả?
– Ừ mang cái vali lên để đó, lát Ngọc Anh lấy chăn gối mang sang cho…
Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của nó, không cười cợt cũng không tức giận… Thằng Hưng cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ gật gù theo lời nói của nó thôi…
Tối đó nó ăn uống nhậu nhẹt với thằng Hưng đến gần 10h mới nghỉ… Cũng uống nhiều vì rượu ngon quá… Nó thầm nghĩ vậy, có lẽ đây là lời ngụy biện tệ hại nhất đối với nó bấy giờ… Nhưng nó cố ép bản thân nó nghĩ vậy… Không được buồn, có gì đâu mà phải buồn… Mọi chuyện rõ ràng, coi như nó đã trả hết nợ cho em… Cho những năm tháng nó giày vò em đến kiệt sức… Nó và em, từ nay đã không còn nợ gì nhau nữa… Ít ra nó cũng đã từng nghiêm túc, từng nắm tay em cùng đi chung 1 con đường… Chuyện em có thật sự yêu nó từ khi gặp lại nó không, đối với nó đã không còn quan trọng nữa… Nó chỉ mong từ giờ về sau, cuộc sống của nó đừng xuất hiện thêm sự phiền muộn nữa…
– Anh vừa uống rượu xong, trời thì lạnh mà chui lên đây ngồi vậy xong dính cảm thì sao?
Ngọc Anh cầm theo một cái áo khoác dày đưa cho nó… Thêm cả một nước chanh mật ong ấm…
– Anh uống vào khỏi đau dạ dày…
– Ừ cảm ơn cô…
– Chị Linh lúc tối có gọi cho em…
– Ừ…
– Anh chị lại làm sao à?
– Anh với Linh không ở với nhau nữa thôi… Vậy Linh bảo gì em?
– Chị ấy hỏi Anh đã sang đây chưa… Em nói anh sang rồi… Chị ấy ừ rồi cúp máy…
– Có khóc không? – Tự nhiên nó tò mò…
– Không ạ, giọng điệu bình thản lắm… Nghe thấy em bảo anh sang đây rồi thì chị cúp máy luôn…
– Ừ như vậy cũng đúng thôi… – Nó uống hết cốc nước Ngọc Anh đưa cho nó… Đứng dậy vươn vai…
– Anh tính thế nào? – Ngọc Anh lên tiếng…
– Anh sắp xuống Hạ Long, anh cũng không muốn mẹ biết về chuyện của anh với Linh… Anh sẽ ở đây với 2 đứa mấy hôm, tuy chưa có thời gian cụ thể nhưng chắc là anh sắp chuyển công tác rồi… Đừng có nói gì với mẹ nhé…
– Vậy anh chị cứ vậy mà thôi nhau à?
Nó im lặng…
– Em chịu thôi… Số anh cứ làm sao ấy… Kiếp trước anh là cái thằng sở khanh hay sao mà kiếp này khổ quá vậy… Cái gì cũng đổ vỡ… Tưởng như sắp hạnh phúc tới nơi rồi lại đổ vỡ… Chán thật…
Nó bật cười sau câu nói của Ngọc Anh… Đưa trả lại cái cốc, nó gõ đầu Ngọc Anh…
– Không yêu nữa thì chẳng phải sẽ không đổ vỡ nữa sao?
– Chắc chắn sẽ có 1 người dành cho anh… Yên tâm đi, chỉ là người đó chưa xuất hiện thôi… – Ngọc Anh nháy mắt…
– Hy vọng thế!
Nó vươn vai rồi trở về phòng đi ngủ… một cái thở dài cuối cùng, nó nhắm mắt, miệng mỉm cười nhẹ… Mọi thứ trên đời này đều có vết nứt, nhưng đó lại là nơi xuất hiện ánh sáng…
…
Noel trôi qua chẳng có gì đặc biệt… Nó không làm phiền thời gian riêng tư của cặp đôi kia… Noel trời đẹp, lạnh thôi chứ không mưa… Nó tự đi chơi 1 mình cho khuây khỏa… Lượn qua từng góc phố nhỏ trong thời tiết giá rét này thật là một cảm giác khó gọi tên… Lạnh như này nhưng Hồ Tây vẫn bán kem… Mọi người đi giáng sinh nhiều hơn làm tắc cả đoạn đường ven hồ… Dựng xe, nó chọn được 1 cái ghế đá… Mua 1 cái kem, cảm giác như đóng băng ở đầu lưỡi khi nếm thử… Không ngờ cảm giác này thích hơn cả cảm giác đằm người dưới nước lạnh mùa đông… Nó thở phù phù vì lạnh, chiếc khăn len Mai Anh đan cho nó năm nào đã quá cũ kỹ, len đã mỏng và mềm đi sau những lần giặt… Nhưng vẫn đủ để giữ ấm cái cổ của nó… Đang ăn thì có điện thoại, là số anh trưởng ban…
– Em nghe anh ơi, chúc anh giáng sinh cùng gia đình vui vẻ ạ…
– Có theo đạo đâu mà giáng với chả sinh… Chuẩn bị tinh thần, 30 lên đường…
– Lên đường làm vụ gì hả anh?
– Lên đường xuống nhận công tác… Có quyết định rồi, ngày mai giao ban công bố, anh báo cho mày trước… Hôm đó cả Phó tổng xuống cùng để bàn giao phóng viên… Chuẩn bị lời phát biểu nhé…
– Ô sao em phát biểu ạ, em biết ăn nói đâu… Sao không để anh Đức ấy ạ.
– Vì mày là phóng viên trẻ tài năng kiệt xuất… Thế nhá, rảnh chạy qua nhà anh nhậu với anh…
– Vâng anh cứ uống đi ạ. Em đang ở xa lắm… Em biết rồi ạ, em chào anh…
Nó cúp máy… Vậy là đã có quyết định… Ngày cuối cùng của năm, cũng là ngày nó tạm biệt Hà Nội để đến với mảnh đất nhiều duyện nợ đó… Chợt lòng nó nặng trĩu khi nhìn từng dòng người chen chúc trên đường… Tạm biệt, là nó tạm biệt Hà Nội, hay là nó đang tạm biệt thanh xuân của nó…
Nó chạy xe thoát khỏi đám đông, nó đến dưới chung cư của em… Nó dựng xe, đứng ở dưới ngẩng đầu lên nhìn… Căn phòng của em vẫn sáng đèn… Nó cứ đứng mãi ở đó, mặc kệ lời nhắc nhở của mấy ông bảo vệ… Nó không đáp lại, cũng chẳng quan tâm, chỉ ngước mắt lên nhìn không rời… Đến khi lời nhắc nhở trở nên gắt gỏng, nó mới quay ra nhìn ông bảo vệ đó rồi thản nhiên đáp…
– Cháu ở 812… Cho cháu đứng ở đây một chút…
Ông bảo vệ nhìn nó rồi ngờ ngợ điều gì, lúc sau cũng gật đầu bước vào trong… Đã gần 9h tối… tiết trời thấm đẫm sương, lạnh buốt khiến nó phải chà 2 bàn tay vào nhau… Đèn phòng em chợt tắt, nó bỗng thấy hồi hộp, có khi nào khi em xuống đây, em sẽ thấy nó… Nó tự hỏi em sẽ như thế nào? Liệu rằng em sẽ chạy đến ôm lấy nó cho thỏa nỗi nhớ giống như những lần nó trở về nhà sau khi tan làm… Hay em sẽ nhìn nó một hồi lâu, rồi cũng lặng lẽ quay đi… Nó đứng đó nhìn vào sảnh chung cư… Đầu nó liên tục suy nghĩ, mọi thứ âm thanh xung quanh nó hòa quyện lại tạo thành một bản nhạc phức tạp… Tai nó ù đi… Suy nghĩ nó xuất hiện nhiều hơn…
– Chú ơi mua hoa không?
Một chị bán hoa dạo tiến đến hỏi nó… Câu nói của chị đã cắt đứt đi dòng suy nghĩ mải miết của nó… Nó quay ra với một tâm trạng khó chịu, gắt lên…
– Không! Biến đi…
Chị bán hoa không nói gì, cũng chẳng ngạc nhiên vì thái độ đó của nó… Chắc có lẽ chị đã gặp qua hoàn cảnh đó khá nhiều… Nó thấy chị cười rồi gật đầu, kéo nón xuống rồi đi thẳng… Xe của chị đi qua, nó thấy ở cái giỏ đằng sau… toàn hoa Cúc họa mi…
– Chờ đã chị… – Nó lên tiếng, chị bán hoa cũng dừng lại, quay lại…
– Em xin lỗi, tâm trạng của em đang không được tốt nên có hơi hỗn với chị… Chị cho em 1 bó Cúc họa mi nhé…
– Em lấy nhiều không để chị bó cho em… Hoa này hoa cuối mùa nên hơi già 1 chút… Năm nay lạnh với mưa nhiều nên là vẫn nở đẹp đến giờ…
Nó ngó thấy cũng vừa đủ 1 bó, gật đầu…
– Em lấy tất đi… Chị gói cho em đẹp như những bó này nhé… – Nói rồi nó chỉ vào những bó hoa khác bên kia…
– Của em 120k…
– Em gửi chị… – Nó đưa tiền cho chị…
– Tiền to thế không biết chị có đủ tiền bù không? – Vừa nói chị vừa lấy trong túi áo ra 1 sấp tiền dày cộp, nhưng toàn là tiền lẻ, thi thoảng xuất hiện 1 vài tờ 20k, 50k…
– Em biếu chị, cũng xin lỗi cho lời nói vừa nãy của em… Cũng trả công cho chị… Chị trông xe của em 1 lúc nhé… Khoảng 10p thôi…
Nó đón lấy bó hoa của chị, tiến gần đến sảnh chung cư… Bắt gặp một chị gái đang dắt tay một bé trai tầm 6, 7 tuổi đi đến… Nó tiến đến bắt chuyện…
– Chị ơi, em có thể phiền chị một chút được không?
– Sao đấy em?
– Bạn gái em ở phòng 812… Bạn ấy đang giận em và không muốn gặp em… Hôm nay là giáng sinh… Em không liên lạc được với bạn ấy nhưng em biết bạn ấy vẫn ở trong nhà… Em có thể phiền chị mang giúp em bó hoa này lên và đưa cho bạn ấy được không ạ?
– Không có vấn đề gì, nhưng cho chị xem hoa trước…
Nó cũng vui vẻ đưa hoa cho chị, sự đề phòng của chị là cần thiết khi nó cũng là người lạ… Chị mang bó hoa lên ngắm nghía rồi vén nhẹ để nhìn vào bên trong… Sau 1 hồi không phát hiện ra có gì khả nghi thì chị đưa bó hoa cho bé trai… Quay ra cười tươi…
– Để chị mang lên cho… Bạn gái em tên là Linh đấy hả, hàng xóm thôi…
– Vậy ạ? – Nó trở nên tươi hơn…
– Ừ chị ở 818, có gì nhắn không để chị nhắn hộ…
– Vậy chị nhắn hộ em câu này… “Lời hứa Cúc họa mi, anh đã làm được rồi”
Chị che miệng lên cười, có vẻ như ngôn tình quá khiến chị bật cười chăng… Chị gật đầu đồng ý, bé trai ôm lấy bó hoa có vẻ như thích thú, lạ lẫm nhưng cầm rất nâng niu cẩn thận… Nó cúi đầu cảm ơn chị rồi quay về xe, chị bán hoa vẫn đứng đợi nó, thấy nó về, chị đưa cho nó một xấp tiền lẻ…
– Chị gửi chú nhé… tổng là 380k, chú đếm lại xem có thiếu không?
– Em biếu chị mà… – Nó đưa tay ra đẩy lại…
– Chị cảm ơn… Nhưng chị vẫn có thể lao động kiếm tiền… Ở dưới chân cầu vượt kia có vài cụ già đang bán hàng rong ở đó, nếu được thì em cầm tiền đến đó mua gì giúp họ nhé…
Nói rồi chị dúi tiền vào tay nó, lên xe tiếp tục đi bán hoa… Chợt nó mỉm cười vì câu nói vừa rồi của chị bán hoa… Nó lên xe, ngẩng lên nhìn, nhà em lại sáng đèn, có lẽ chị gái kia đã giúp nó chuyển bó Cúc họa mi đến cho em… Nó đề xe, phóng đi…
“Em không thích hoa hồng, em thích hoa Quỳnh và Cúc họa mi… Nhưng mà Cúc họa mi mùa đông mới mở… Mùa đông này cứ mỗi 3 ngày, anh phải mua cho em 1 bó để em cắm rõ chưa?”
“OK anh hứa”
“Xin lỗi em, đến tận bây giờ anh mới nhớ ra lời hứa đó… Dù đã muộn nhưng anh vẫn muốn thực hiện… sự thuần khiết của em giống như màu trắng của hoa Quỳnh, của Cúc họa mi… Phải chăng vì gặp anh mới bị vấy bẩn đi đôi chút…”
Dừng xe ở chỗ mấy bà cụ bán hàng rong… Số tiền 380k, nó dùng để mua tất cả… Bấm móng tay, bông tai, kẹo cao su, bật lửa… Bà cụ đưa cho nó một mớ… Nó nhìn ngắm 1 lúc rồi đề xe… Đặt lại túi đồ vào trong giỏ hàng… Phóng xe đi để lại ánh mắt ngạc nhiên của bà cụ… Hà Nội, một kỷ niệm đáng nhớ…
…
– Nam lên xe anh… Nhanh nào, bên kia đủ chỗ rồi… Mày cứ bê cái gì đấy? – Giọng anh trưởng ban thúc giục nó…
– Anh cứ rối lên thế, xuống đó có 2 tiếng thôi anh… Xuống xong ăn trưa chiều phó tổng mới xuống mà anh…
– Quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bị… Lỡ có chuyện gì thì sao?
– Làm gì có chuyện gì được anh, anh cứ khéo lo… Nó cười khà khà…
Vậy mà có chuyện thật!
Xe chầm chậm lăn bánh, nó mở hé cửa để nhìn Hà Nội một chút… Một chút xao xuyến…
Xe đến giáp với Hải Dương, nó đang nghe nhạc thì chợt có tin nhắn… Là tin nhắn từ số lạ… Nó mở ra đọc, những dòng chữ ấy, đến tận bây giờ, nó vẫn nhớ…
“Anh Cường đây, anh chẳng biết phải giải thích với em làm sao nhưng em hãy đọc hết tin nhắn này đã nhé… Đầu tiên là anh xin lỗi em vì lúc trước đã cố để gạt em ra khỏi cái Linh… Nhưng sau đó thì anh cũng đã dừng lại chuyện đó khi con bé Hiền kia đề nghị chấm dứt mọi chuyện… Anh chưa kịp nói với chú, đó là anh sai, để chú hiểu nhầm mọi chuyện, cũng là anh sai… Trong chuyện này anh là người sai nhiều nhất, vì cái sai của anh mà khiến chú và con bé trở nên như thế này… Anh là đàn ông, anh nói được làm được, anh ủng hộ chú với con bé, hôm đó anh định gặp chú rồi 2 anh em mình nhậu, anh sẽ nói rõ mọi chuyện cho chú và cũng sẽ ủng hộ chú trước mặt bố mẹ… Nhưng mọi chuyện chưa kịp thì chú với con bé đã xảy ra chuyện… Chuyện của con bé và thằng Khánh, không như chú nghĩ đâu, dẫu sao cũng chỉ là lời nói và sự sắp đặt của bậc phụ huynh, còn chưa thành hiện thực mà… Anh nghĩ chú đã quá nhạy cảm và suy nghĩ nhiều rồi đó… Thời đại nào nữa mà còn có kiểu bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy hả em… Tính cách của con bé nó bướng bỉnh, anh chắc chắn con bé sẽ không chịu đâu. Anh và anh Nhật cũng sẽ không đồng ý, bọn anh sống ở nước ngoài nhiều năm, cực ghét mấy cái hủ tục này, huống gì là nó ảnh hưởng đến hạnh phúc của đứa em gái út. Sau hôm ấy, con bé nó khóc nhiều, buồn nhiều và nhốt mình trong phòng hơn 10 ngày… Hôm 25 con bé mới ra khỏi phòng, nó nằng nặc đòi phải sang Mỹ luôn chứ không đợi ra tết nữa… Con bé sẽ sang Mỹ trước vào chiều nay lúc 2h chiều… Anh thông báo để chú biết vậy… Mọi chuyện còn lại, tùy ở chú…”
…
Bỗng dưng cảm xúc của nó trở lên mãnh liệt khi đọc dòng tin nhắn đó… Giống như nỗi sợ mất em của nó đã bùng nổ sau nhiều ngày tự an ủi bản thân rằng mình ổn… Nó rơi nước mắt, anh trưởng ban ngồi bên cạnh thấy vậy thì ngạc nhiên… Nó lên tiếng…
– Anh Tùng dừng cho em ở trạm dừng nghỉ nhé… Em có việc gấp phải về Hà Nội bây giờ?
– Gì đấy Nam, hơn 11h rồi, em về Hà Nội thì sao kịp xuống…
– Em có việc gấp phải về… Em xin lỗi anh nhưng em không về không được…
– Có chuyện gì nói anh nghe… Hôm nay phó tổng sẽ dự và công bố đấy, sao không có em được, em là chủ chốt, em còn phát biểu mà…
– Em xin lỗi nhưng em không làm khác được… Có thể việc này ảnh hưởng đến em, em sẽ chịu mọi trách nhiệm… Sai thì em sẽ xin lỗi và sửa sai… Nhưng lần này em không về, cả đời này em sẽ không có cơ hội để sửa nữa…
Nó nói một cách quyết liệt… Anh trưởng ban nhìn nó một chút rồi cũng vỗ vai nó…
– Vậy em tự bắt xe về, có thể xuống không đúng giờ nhưng vẫn phải xuống nhé… Anh sẽ xin phép phó tổng cho…
Chợt nó bật khóc, sụi sụt rồi gật đầu lia lịa…
– Em cảm ơn anh… Anh Tùng cho em xuống trạm dừng nghỉ…
Chiếc xe chầm chậm di chuyển, anh trưởng ban ngó đầu ra nhìn nó…
– Cố gắng xuống trước 5h nhé… vẫn kịp để liên hoan giới thiệu…
– Vâng…
Nó nhờ người bán hàng ở trạm gọi cho nó một chiếc taxi… Trong lúc chờ đợi, nó lướt zalo, dừng lại ở cái tên Trinh béo… Dường như trong đầu nó xuất hiện một suy nghĩ gì đó về bức ảnh… Liệu nó đã nhầm hay có một sự sắp đặt nào đó ở đây… Hoặc là mọi chuyện đã không như nó nghĩ, Trinh béo liệu đang ẩn ý gì khiến nó phải suy nghĩ thấu đáo… Nó bấm gọi Trinh béo…
– Lô, gọi cái đéo gì?
– Tao không có nhiều thời gian, nói cho tao biết sự thật về bức ảnh mày gửi tao…
– Ảnh nào? Tao có gửi cho mày ảnh nào đâu nhỉ?
– Ảnh mày gửi zalo, ảnh Linh hôn Khánh đó… Mày vừa bú 1 tấn đá à? – Nó gắt lên…
– Ô hay nhỉ để tao xem lại…
Con Trinh béo mở zalo xem lại cũng là lúc lòng nó như lửa đốt… chỉ mấy giây thôi nhưng cũng không khiến nó bớt xồn xồn lên…
– Lâu thế…
– Ôi bỏ mẹ, tao gửi nhầm rồi, hahaha – Tiếng cười của con lợn ngáo càng khiến nó phát điên lên…
– Là sao, nói con mẹ mày nhanh đi…
– Haha, lúc ấy tao say, tao gửi cho mày nhưng mà 1 bên là clip, 1 bên là ảnh, 2 cái đó hình xêm xêm nhau nên tao ấn gửi nhầm… Xong tao ngủ dậy không thấy mày rep cũng quên mẹ luôn… Đây tao vừa gửi lại rồi đấy…
– Con lợn ngáo đá này… Mày suýt nữa là giết cả một đời người đấy…
– Có chuyện gì mà bực thế bạn, bạn đang xúc phạm nhân phẩm và danh dự của mình đấy…
– Mày cút đi, đừng để tao bắt gặp mày, tao quay chín mày đấy con lợn… Ăn nhiều để làm gì mà ngu thế, đồ ăn lấp hết não rồi à…
Nó ấn tắt máy… rồi lưu cái video mà Trinh béo vừa gửi, một chiếc taxi đỗ trước mặt nó.
– Em gọi xe hả…
Nó hấp tấp lên xe, đóng cửa…
– Từ đây xuống Nội bài mất bao nhiêu phút hả anh?
– Khoảng 2 tiếng 30 phút…
– Thế không kịp… đến đó cũng gần 2h chiều rồi. Anh đi nhanh giúp em, em trả anh gấp đôi tiền… Tiền đây anh cầm hộ em cho chắc… Em có việc gấp lắm… 1h đến nơi có được không anh?
– Anh không chắc… nhưng anh sẽ cố…
Anh taxi cầm tiền của nó rồi phóng xe đi… Nó bật video rồi đeo tai nghe… Xung quanh là tiếng hò reo, video dài hơn 20p… Nó thấy hình như em vừa làm gì đó, mọi người xung quanh đều hò reo cổ vũ… Hình như là em solo rượu với 1 đứa con gái… Nó thấy Khánh đang đỡ em… còn em thì cứ lảm nhảm… Nó nghe rất rõ…
“Tránh ra, anh tránh ra, anh tồi lắm, anh cút đi… Anh đến đây để chứng kiến tôi thảm thương thế này khi anh rời đi hả… Anh đuổi tôi đi, tôi đi cho khuất mắt anh rồi đấy… Anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi… Anh cút đi, cút đi”
“Nhưng mà… tôi nhớ anh lắm, tôi yêu anh lắm… Anh cứ đến cùng với mùi rượu thế nhỉ… Sao tôi càng say lại càng nhớ anh thế này…”
Sau đó nó thấy Linh đưa tay lên xoa mặt của Khánh… giọng vẫn lè nhè…
“Anh yêu nó hơn cả bản thân mình, còn tôi yêu anh hơn cả bản thân tôi… Anh đừng nghĩ rằng tôi yêu anh là anh được phép chà đạp lên tình cảm của tôi… Nhìn anh tình tứ với nó, anh nghĩ tôi không biết đau à? Bây giờ đây, tôi tình tứ với người thích tôi, để xem khi anh nhìn thấy tôi bên người khác anh có đau lòng không nhé”
“Nhìn nhé Nam, đồ tồi, đồ đáng ghét… tôi hận anh”
Nói rồi Em chủ động hôn Khánh trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, một lát sau thì tiếng hò reo vang lên cũng là lúc video kết thúc… Nó ấn tắt máy… ôm đầu gục xuống, nước mắt nó rơi thật nhiều…
“Anh thấy cảnh đấy rồi, anh đau lòng lắm, em đừng bước vội, em nhất định, nhất định phải đợi anh về nhé, Diệu Linh”
…
Chiếc xe dừng lại, nó mở cửa chạy như bay vào trong sảnh… Chiếc giày tây mới tinh có vẻ trơn đã khiến nó ngã sõng soài trước thềm sảnh… Mặc kệ cơn đau, nó vẫn tiếp tục đứng lên và chạy… Vừa chạy nó vừa bấm số anh Cường…
– Alo…
– Ở đâu, ở đâu anh… – Nó vừa thở hổn hển vừa gấp gáp nói…
– E8 nhanh lên, Linh nó sắp vào khu vực chờ bay, để anh chạy lên ngăn nó… – giọng anh Cường cũng gấp gáp khi biết nó đang ở sân bay…
Nó chạy nhanh lên, phía xa cũng thấy anh Cường chạy lại, đằng kia thấy đông người, có vẻ là người nhà của em… Nó thấy em, em đang đi vào bên trong khu vực chờ bay, trên tay là một bó hoa nhỏ dường như là Cúc họa mi… Bó hoa bé xíu đường kính chỉ như 1 chai sting… Nó chạy tới, hét to lên mặc kệ bố mẹ của em quay ra nhìn nó ngạc nhiên…
– Linh ơi… Linh…
Em bất giác quay lại, ngạc nhiên nhìn nó… Dường như em đã bật khóc, nó thấy lấy tay che miệng ngay sau đó… Em đứng đó nhìn nó rất lâu… Khu vực chờ bay nó không được phép vào… nó lần theo đường ranh để tiến đến càng gần em càng tốt… Em vẫn đứng đó nhìn nó… Nhưng có vẻ như khoảng cách của nó và em đã quá xa… quá xa để có thể nói cho nhau nghe một lời nào đó… Nó vẫn đứng đó gọi tên em, một vài nhân viên đã nhắc nhở nó, nhưng nó mặc kệ…
Bỗng em đưa tay, trên tay em là điện thoại, em ra hiệu cho nó nhìn vào điện thoại… Nó thấy vậy thì rút điện thoại ra… Airdrop hiện thị cho phép kết nối từ “Công chúa Diệu Linh”…
Một bức ảnh hiện ra… Là bức ảnh em vừa chụp… Bàn tay của em, trên ngón áp út đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn mà hôm đó nó đã để lại cho em… Nó thấy vậy thì ngẩng lên nhìn em… Em đang hí húi viết cái gì đó… Tin nhắn được gửi tới cho nó…
“Em đồng ý”
“Nhưng em không đồng ý tự đeo… Chiếc nhẫn này là lời hứa rằng chúng ta sẽ đợi nhau… Ngày em trở về, em muốn tự tay anh phải đeo cho em, đeo cho em một chiếc nhẫn cưới”
Nó mỉm cười, gật đầu…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 31/01/2024 11:46 (GMT+7) |