– Anh… Anh… Anh tỉnh rồi… Huhu Anh tỉnh rồi sao… Bác sĩ ơi – Em bật khóc, chạy ra ngoài cửa gọi bác sĩ…
Một lúc sau em và ông bác sĩ đi vào cùng 1 điều dưỡng, ông bác sĩ này khá già, đầu đội mũ len nhưng mặc áo blouse trắng. Em thì nép nép đằng sau ngó vào, vẫn khóc nấc lên.
– Nín đi nào, cậu này tỉnh là không sao rồi, chỉ sợ không tỉnh khéo thành người thực vật ấy – Ông bác sĩ quay ra nói với em, tay móc cái ống nghe từ trong túi áo, lại gần khám cho nó. Vừa khám ông vừa nhìn vào cái máy đo ở trên đầu nó, mặt đăm chiêu theo dõi chỉ số.
– Các chỉ số đều tốt, huyết áp, nhịp tim và mạch đều ổn định. Tỉnh được là tốt rồi, cố gắng đừng để bệnh nhân xúc động mạnh hay đụng chạm vào vết thương nhé – Ông bác sĩ cất ống nghe, quay sao dặn dò em…
– Có muốn bỏ ống thở Ô xy ra nói chuyện không? – Ông bác sĩ hỏi nó…
Nó chớp mắt như đồng ý, ông Bác sĩ tháo cho nó máy thở Ô xy, với tay tắt tắt trên máy, nó lúc này đã dần dần tỉnh hơn, mắt cũng đã nhìn rõ hơn…
– Để ý bệnh nhân có gì gọi tôi, còn cháu sang bên kia lấy đồ qua thay băng tay cho bệnh nhân, để ý vết khâu nhé…
Nói rồi ông bác sĩ cùng chị điều dưỡng ra ngoài. Em lúc này vẫn đang khóc thút thít, ngồi bên cạnh nó, em nắm ngón tay nó. Bây giờ nó mới để ý tay nó không còn cảm giác, chân nó bó bột, ngực và cổ nó cũng bó cố định khiến nó không thể nhúc nhích được. Nó thấy cơ thể nó mất gần hết cảm giác.
– Anh ơi, anh có đau không… hức hức… em xin lỗi, là tại em, tất cả là tại em huhuhu…
Từng giọt nước mắt của em cứ rơi lã chã xuống cái băng tay của nó, nó muốn đưa tay lên lau nước mắt cho em nhưng em giữ lại…
– Đừng anh, anh đang đau, để yên đi hức… hức…
Nói xong chợt em nhớ ra gì đó, em lấy điện thoại ra bấm số rồi đưa lên tai gọi…
– Mẹ ơi… hức… hức… anh Nam tỉnh rồi, vừa tỉnh xong ạ huhu… Dạ vâng… Con gọi bác sĩ rồi, bác sĩ nói ổn… Dạ vâng con sẽ theo dõi anh.
Cúp máy, em ấn gọi tiếp…
– Anh ấy tỉnh rồi – Lần này em gọi nhưng lại nói bằng giọng lạnh tanh, nó thấy em đang kìm nén lại để nói. Nó cũng không biết em gọi cho ai cả. Chị điều dưỡng đẩy xe thuốc vào, tiến đến tháo băng rửa vết thương cho nó, em thì đứng dậy nhường chỗ cho chị ấy làm việc, mắt chăm chú theo dõi…
– Chị ơi chị nhẹ thôi không anh ấy đau – Em kéo vạt áo chị điều dưỡng nói khẽ…
– Yên tâm chỉ là rửa vết thương thôi, mà em là gì với bệnh nhân vậy?
– Dạ em là vợ của anh ý – Nó liếc nhẹ nhìn em, nó thấy em nhìn nó yêu thương lắm…
– Từ tuần trước lúc thấy em đưa bệnh nhân vào là chị đã biết rồi, xong cứ ở đây chăm sóc suốt, mà em không về nghỉ ngơi đi, chị thấy em ngủ trên ghế suốt…
– Dạ thôi, em sợ anh ấy tỉnh lại không thấy ai bên cạnh…
– Cái bác ở đây là mẹ chồng em à, bác ấy đâu rồi?
– Dạ mẹ em vừa về nhà lấy ít đồ lúc sáng, chắc tí nữa quay lại bây giờ?
– Ừ mà cậu này tốt số, chị nghe bác sĩ An nói chậm thêm 10p nữa là chết rồi, mà thêm 3 ngày nữa không tỉnh thì khéo thành người thực vật ấy…
– Dạ chị làm nhẹ thôi không anh ấy đau đấy…
– Rồi biết rồi, yên tâm – Chị điều dưỡng quay qua cười nhẹ với em, tay vẫn tháo băng cho nó…
Về sau em kể rằng nó được đưa vào viện với tiên lượng cực kỳ xấu, nó gãy chân phải, gãy 7 cái xương sườn, dập lá lách, dập gan với phổi, tay phải nó thì và vào cửa kính taxi nên bị chém đứt toàn bộ gân, gần như lìa tay phải làm phẫu thuật nối tay lại. Nó mất khá nhiều máu, mà nhóm máu của nó là nhóm máu cực hiếm AB – , chưa đầy 1% số người có nhóm máu này. Bệnh viện 103 thì lại chỉ còn rất ít nhóm máu dự trữ, nên bệnh viện không dám phẫu thuật cho nó bởi sợ thiếu máu, mà chỉ cầm máu cho nó thôi. Sau này thì nó được 1 người hiến máu cho nó, nó hỏi cả mẹ cả em thì không ai nói cho nó biết. Mãi sau này nó mới biết đó là 1 người đặc biệt…
Mẹ nó thì nghe tin nó gặp nạn đã tức tốc book vé máy bay về ngay hôm sau. Em nói mẹ nó thấy nó thì ngất lên ngất xuống, lúc nó mổ, mẹ nó và em cứ ôm nhau khóc ngoài hành lang bệnh viện, chị Lan thì day dứt nên đã đóng toàn bộ viện phí cho nó, mẹ nó gặp chị đưa lại nhưng chị nhất quyết không nhận, chị còn tính đưa nó sang Singapore chữa trị nếu ở Việt Nam làm không tốt nhưng mẹ nó từ chối. Tính mẹ nó là thế, cái gì trong tầm kiểm soát thì mẹ nó nhất định không nhờ vả ai cả. Mẹ nó bảo rằng nếu không vào bước đường cùng thì đừng nên mang ơn người ta, rồi sau này khó trả…
Chiều hôm đó mẹ nó xuống, vừa vào phòng mẹ nó đã òa lên khóc…
– Ôi con ơi là con… con như thế này mẹ làm sao mà sống được bây giờ… mẹ cha tiên sư thằng taxi đâm con tao, tao gặp mày tao băm mày làm trăm mảnh…
Mẹ nó cứ ngồi đó khóc, hết khóc lại chửi nó ngu, hết chửi nó lại quay sang chửi ông taxi, nó nghĩ cũng thương ông ấy, tự nhiên bị chửi trong khi nó là thằng đi sai. Đúng là mẹ nào cũng thương con, nhưng mà thương kiểu mù quáng như này thì không nên. Nhưng nó biết mẹ nó chửi vì xót nó thôi chứ hôm sau nhà ông anh taxi biết nó tỉnh thì cũng vào thăm và đền bù cho nó 1 chút, bởi theo luật lúc bấy giờ là xe to đền xe bé, chỉ là nó đi sai nên là ông ấy đền gọi là thăm hỏi thôi. Mẹ nó cũng đáp lễ nhẹ nhàng, bình thường với nó mẹ nó mới thế thôi chứ ở ngoài mẹ nó hiền từ và khéo léo lắm, cũng đúng thôi mẹ nó là giảng viên cơ mà…
Em thì sau khi nó tỉnh đã vui hơn chút, đôi khi nó thấy em nhìn nó lại khóc, vài ngày sau thì nó đã nói trở lại được nhưng chỉ bập bẹ bởi phổi còn yếu. Tay nó đã cử động lên xuống theo hướng dẫn của bác sĩ, tập luyện lại nhẹ nhàng, nhưng ngón tay nó không còn cảm giác và cử động được nữa. Em nghe theo lời bác sĩ mua cho nó quả bóng nhựa mềm để nó tập nắm, như vậy sẽ tăng cảm giác tay lên… Một buổi chiều sau khi thay băng, em đang vắt cam cho nó uống, nó thều thào…
– E… m ơi…
Em quay ra nhìn nó ngạc nhiên, sững sờ đánh rơi con dao xuống đất…
– Anh ơi, anh nói được rồi sao?
Nó không đáp vì mệt, chỉ gật đầu nhẹ…
– Anh đừng cố quá nhé, phổi còn yếu lắm đó…
Nói rồi em bưng cốc nước cam đút từng thìa cho nó, nhẹ nhàng vì sợ nó sặc, lúc này nó mới để ý em kỹ hơn. Em gầy quá, bọng mắt em thâm quầng lại xanh xao, hơn 1 tuần qua em vì trông nó mà ngủ trên ghế, lúc nào em cũng khóc, em còn không dám đi ăn vì sợ nó tỉnh sẽ không thấy ai bên cạnh. Tự dưng nó thấy thương em quá, em vì nó mà chịu khổ, tự dưng nó khóc, 2 giọt nước mắt chảy dài trên má…
– Anh, sao anh lại khóc, anh đừng khóc không ảnh hưởng đến sức khỏe, bác sĩ dặn không được để anh xúc động rồi – Em vừa nói vừa cuống cuồng lấy giấy ăn lau nước mắt cho nó…
– A… nh xi… n l… ỗi! – Nó nói bằng giọng thều thào khó nhọc…
– Huhu anh đừng nói gì nữa, lỗi do em, tất cả là do em, em không nên bỏ đi như thế để anh đuổi theo, đáng lẽ ra em nên nghe anh giải thích, huhuhu em xin lỗi hức… hức…
Em òa khóc, nắm chặt tay nó…
– Linh giải thích hết cho em rồi, nó thấy em đến nên mới cố tình làm như vậy, nó nói nó yêu anh, nhưng không cạnh tranh được với em mới làm trò đó. Sau đó anh bị như vậy, nó vào đây thấy anh thì khóc xong ngất đi, bác sĩ phải cấp cứu cho nó. Nó tỉnh dậy cứ đòi chết vì khiến anh ra thế này, bố mẹ nó gàn mãi nó mới thôi.
– Em xin lỗi, em xin lỗi anh huhu…
– E… m đừ… ng kh… óc…
Em nhìn nó gật đầu, em biết nó chả nói được nhiều, gạt nước mắt tiếp tục đút nước cam cho nó. Xong xuôi em thơm nhẹ vào môi nó, dặn nó nằm yên để em đi tắm rồi đi mua cháo cho nó. Nó chớp mắt ra hiệu cho em cứ đi đi. Em đi được 1 lúc, nó đang nằm nhìn trần nhà thì có tiếng cạch cửa, nó đang tự hỏi sao em đi nhanh thế nhỉ, đánh ánh mắt sang, nó thấy nhỏ Linh đang đứng đó, mặc bộ quần áo bệnh nhân, bên cạnh là cái cây treo bịch truyền nước…
– Anh ơi em vào được không? – Nhỏ rụt rè như sợ hãi điều gì đó…
Nó không trả lời, mà chính xác nó có trả lời được đâu, nhỏ Linh sau 1 lúc không thấy nó trả lời thì cũng hiểu ra điều gì đó, tiến đến bên giường kéo ghế ngồi cạnh nó. Nhỏ nhẹ nhàng nâng cánh tay nó lên như sợ nó đau, sau đó nắm lấy tay nó…
– Hức… hức… Em xin lỗi anh, em không nên làm như vậy, vì em mà anh như thế này, cũng may anh đã tỉnh rồi, nếu không em nguyện chết theo anh để chuộc lỗi với anh huhuhu…
Nhỏ khóc nấc lên, nó thì đang mệt sẵn mà suốt ngày nhìn cái cảnh khóc lóc thế này chắc nó đến trầm cảm mất thôi. Nó định nói gì đó nhưng mà khó nói quá, cố sức mình điều khiển ngón tay nhưng không được, nó đành phát ra tiếng ư… ư trong cổ họng (Nghe như tiếng rên JAV ấy các thím L)… Nhỏ Linh nghe thấy thì tưởng nó đau, hạ tay nó xuống nhẹ nhàng, nhỏ hỏi nó…
– Anh muốn làm gì à? Anh cần gì ạ?
Nó vẫn nhìn nhỏ, có vẻ như nhỏ đau khổ vì thấy nó như thế thật, nhìn nhỏ còn thảm hơn cả em.
– Anh ơi, em có lỗi với anh, suốt đời này em sẽ làm tất cả bù đắp cho lỗi lầm của anh, em sẽ không tranh giành kiểu đó nữa, em sẽ lùi lại để đợi anh, đợi 1 ngày anh đến với em, anh nhé, em mong anh khỏe lại, em chờ anh và yêu anh. – Nói rồi nhỏ cúi xuống đặt vào môi nó 1 nụ hôn dài, nó đang vậy nên cũng bất lực để nhỏ hôn, nhưng mà thích thật, cái mùi thơm này đúng là mùi thơm tối hôm đó ở nhà em… Nó cũng không ngờ rằng sau này mùi thơm này lại là định mệnh với nó, là miếng ghép cuối cùng gắn kết chặt chẽ tất cả khoảnh khắc trong đời nó…
Rời môi nó, nhỏ vẫn ngồi đó, nắm tay nó và vuốt nhẹ má nó nhưng không nói gì, cũng không khóc nữa, chỉ nhìn nó thương cảm thôi. Em mở cửa bước vào, hơi ngạc nhiên vì thấy nhỏ Linh ở đây, nhưng em trở về trạng thái bình thường ngay sau đó…
– Mày đỡ hơn chưa? – Em hỏi nhỏ Linh…
– Tao ổn rồi – nhỏ Linh cũng gật đầu đáp lại nó, ánh mắt vẫn buồn như vậy…
– Thôi tao về đây, mày ở đây chăm sóc anh ấy nhé…
– Ừm…
Em đáp lại bằng giọng lạnh tanh, nhỏ Linh cũng đứng dậy, ra đến cửa, nhỏ quay lại nhìn nó, mắt ngấn lệ rồi cũng quay lưng đóng cửa. Em thì đặt cặp lồng lên bàn, lấy thìa mang đến chỗ nó…
– Chồng ơi, dậy ăn đi, ăn xong còn uống thuốc nữa…
Em đút cho nó ăn, miệng chu ra thổi phù phù sợ nó nóng, nó buồn cười vì cái bộ dạng ấy của em mà không cười được. Nó bị nặng quá, không ngờ đâm thế mà nó vẫn sống được, chắc các cụ gãy lưng với nó quá. Nằm viện được 1 tuần sau thì nó đã có thể nói chuyện lại được, nhưng vẫn nằm trên giường vì chân nó gãy, hàng ngày nó vẫn tập tay đều đều, em thì xin nghỉ hẳn 1 tháng để chăm nó, cô giáo nó sau khi đến thăm thì cũng đồng ý cho em nghỉ, vì em học rất tốt nên không lo cho lắm. Cái quan trọng là nó, tay nó bị tay phải, giờ nó như vậy thì thi thố cái gì, tay cầm bút còn không cầm được, nhiều lúc nó nghĩ chán nản, cứ nằm khóc làm em phải gắt lên với nó…
– Anh lại khóc rồi, có gì đâu mà nghĩ nhiều thế, giờ tập trung cho hồi phục sức khỏe thì mới tính tiếp được chứ…
Nó gật đầu, miệng khẽ thì thào…
– Anh đáng bị như này đúng không?
– Liên thiên, ai cho phép anh nói vậy, anh mà không bị vậy là em đập anh lâu rồi đó, nằm yên đi em thay băng cho nào – Em lườm nó nhưng vẫn nhẹ nhàng khéo léo cởi băng tay cho nó ra, lâu lâu lại nhìn xem nó có đau không…
Tay của nó vết mổ đã lành lại khá nhiều nên em tự có thể thay băng bôi thuốc cho nó theo chỉ dẫn của điều dưỡng. À mẹ nó thì vẫn phải đi học nên đã bay trở lại sang Trung Quốc để tiếp tục, có em ở đây, mẹ nó cũng yên tâm phần nào, thi thoảng ông chú Quang cũng vào thăm nó do mẹ nó nhờ, thấy nó như vậy ông cười khành khạch…
– Thằng cháu, mày có biết chú mày đêm đó dọn chiến trường cho mày mệt lắm không?
– Cháu tưởng chú nghe tin nên vào đây luôn mà?
– Ừ thì vẫn phải chỉ đạo lính nó làm chứ, mày cao số đấy, tao làm bao năm mà đầy vụ nhẹ hơn đã đi rồi, mày nặng thế này mà vẫn chì nhỉ?
– Gặp nạn không chết sau này ắt thành tài, những thằng chết hụt thường sống lâu lắm chú – Nó khẽ cười…
– May là không bị làm sao ở đầu, bị ở đầu nữa thì có sống cũng thành ất ơ thôi, mà ất ơ thì chỉ khổ con bé này, thế sau đợt này cưới luôn ấy nhỉ, cưới sớm cho mẹ mày lên bà nội sớm, chú cũng thành ông nội hehe…
Em ở bên cạnh thì cứ cười suốt, nó cũng chỉ cười chứ chả thèm đáp vì biết ông này hay nhây, CSGT gì chứ ở ngoài nghiêm túc, hạnh họe lắm mà với người thân thì nhây kinh khủng.
Nó được chuyển khỏi phòng hồi sức cấp cứu, em đưa nó vào hẳn phòng bệnh riêng để nó điều trị tốt hơn, nó đã được tháo dây dợ hết nên cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Phòng này có giường to nên em lên ngủ cùng nó luôn. 1 tối trời mưa phùn, em ôm nó thủ thỉ…
– Anh ơi, anh có hận em không?
– Vì sao? – Nó quay sang em đáp lại…
– Vì em mà anh như này này?
– Em ngốc, cái này là số rồi…
– Hôm đó nếu em ở lại thì anh sẽ giải thích gì?
– Thì đại loại là hôm đó anh chỉ đi tìm Linh thôi, nó ôm anh chứ anh không làm gì nó hết, lúc ấy anh cũng có tình cảm với em rồi mà…
– Lúc ấy em buồn lắm, em đau lắm khi thấy cảnh ấy nên em mới vậy…
– Anh xin lỗi vì đã dấu em, hôm ở nhà em, anh say quá nên vào nhầm phòng, anh đã ngủ cùng Linh đêm ấy, vì anh tưởng em nên đã hôn Linh, nhưng anh thề anh chưa làm gì đi quá giới hạn, anh tin tưởng bản thân anh lúc ấy – Nó dơ cái tay đau của nó lên cao, thề thốt…
– Đồ hâm, bỏ tay xuống không đau… em biết hết rồi, Linh cũng nói với em hết rồi, Linh nó bảo hôm đó nó chủ động hôn anh, xong anh hôn lại nó nhưng sau đó anh lại gọi tên em, nó thấy thế nên thôi. Áo cũng là do nó tự cởi, vì nó muốn ràng buộc anh…
– Đấy, anh biết mà, anh đâu có làm gì có lỗi với em, bản lĩnh anh có thừa – Nó cười méo mó…
– Thôi đi ông tướng, lần sau không được uống say như thế nữa, lỡ với đứa khác thì chết với em…
– Làm gì có ai, mùi thơm này, anh nhớ cả đời, ngửi mùi khác là anh biết anh chạy ngay – Nói rồi nó quay sang cạ cạ cái mũi vào mũi em, hít hít…
Em hôn nó, một nụ hôn sâu và hạnh phúc, nó đau về thể xác, nhưng bây giờ lại hạnh phúc trong tim…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 31/01/2024 11:46 (GMT+7) |