Nhưng kỳ lạ, bàn tay nó đã nắm vào được mà không hề thấy gượng, nó ngồi trên giường, cứ ngỡ như nó đang mơ, nó đã tự điều khiển được tay nó mặc dù còn hơi gượng. Nó tự véo vào mặt mình để biết nó không phải mơ, bàn tay của nó, đã chịu nghe lời nó, đã cử động trở lại, nó gào ầm lên khiến thằng Hưng mở mắt ngơ ngác nhìn nó…
– Mày nhìn đi Hưng, nhìn này…
Thằng Hưng vẫn ngơ ngác cho đến lúc nhìn thấy bàn tay nó cử động co duỗi…
– Thật à, từ lúc nào?
– Tao không biết nhưng sáng nay ngủ dậy, tao làm được thế này – Nó vừa nói vừa nhìn vào bàn tay của nó đang co duỗi theo ý nó…
– Haha, tao biết mà, thằng bạn tao không bao giờ bỏ cuộc đâu, chuẩn bị quay về đánh kèo được rồi – Thằng Hưng cười lớn, nó cũng cười theo…
“Đôi môi chị là một liều thuốc thần kỳ, chị tin nó sẽ chữa lành mọi vết thương”… Hạ Long và Hoài Thu, cảm ơn chị…
…
Chúng nó trả phòng, vòng qua chợ hải sản mua ít quà về cho gia đình… Hạ Long hôm nay có nắng, và nó rất vui. Nó đã tự xách đồ nhưng chỉ xách nhẹ vì vẫn còn khá yếu, nhưng nó tin với đà này thì nó sẽ hồi phục hoàn toàn, sớm thôi.
Về đến nhà là gần 12h trưa, nó xách ít đồ và mở cổng, tiến vào trong, nó thấy mẹ nó, chú Quang, nhỏ N. Anh và em đang ngồi ăn cơm. Nhỏ N. Anh ngồi hướng ra cửa, thấy nó đi vào, nhỏ đánh rơi đôi đũa xuống…
– Mẹ, chị Mai, anh Nam về…
Mẹ và em theo lời nói nhìn ra cửa, nó đang lúi húi cởi đôi giày và xách đồ vào, mẹ nó đứng dậy lao ra ôm nó khóc, vừa khóc vừa chửi…
– Mày đi đâu mấy ngày, mày có biết tao lo lắm không?
Nó mỉm cười tươi nhìn mẹ nó, nó chào qua chú Quang rồi N. Anh xong để lại đồ vào trong bếp. Nó tuyệt nhiên không nhìn em, nhưng liếc qua nó thấy em đang khóc, mắt em nhòa đi hết rồi. Nó leo lên phòng để thay bộ quần áo, mẹ nó cứ chạy theo nó hỏi han, nó bảo mẹ xuống dưới ngồi rồi lát nó xuống sau. Nó cười với mẹ, cái tâm trạng vui vẻ này của nó khiến mẹ nó ngờ vực nhưng cũng đi lại xuống nhà. Nó thay quần áo, treo lại quần áo vào trong tủ. Nó đặt cái đồng hồ cát mà chị đã tặng nó trước lúc nó về ở trên bàn, vòng ngược lại để cát chảy, nó nhìn một lúc rồi mới làm tiếp việc.
Có tiếng gõ cửa, nó nói vọng ra rằng cửa không khóa, cứ vào. Cánh cửa từ từ mở ra, em đứng đó nhìn nó, ánh mắt buồn tủi, đôi mắt sưng húp vì nước mắt. Nó quay ra nhìn em, không nói lời nào, lại tiếp tục treo quần áo.
– Anh… anh…
– Đóng cửa vào – Nó nói với giọng bình thường nhất có thể…
Em đóng cửa nhưng vẫn đứng đó nhìn nó, môi em mấp mé như muốn nói gì đó…
– Anh về rồi huhuhu – Em bật khóc, tiến đến ôm chầm lấy nó…
Em khóc nấc lên, ôm chặt lấy nó, nó không ôm em, cứ đứng vậy và không nói gì…
– Em xin lỗi anh, em hết chịu nổi rồi, hức… hức…
– Em xin lỗi về chuyện gì? Nếu như em xin lỗi vì chuyện đó thì anh nghĩ anh không nên nghe nữa…
– Chuyện gì ạ? – Em ngước lên nhìn nó có vẻ như không hiểu…
Tự dưng nó thấy bực về kiểu giả ngây ngô này từ em, nó đẩy em ra…
– Không có gì? Em có hạnh phúc không? Tại sao em lại ở đây giờ này, anh nghĩ rằng thời điểm này em phải đang ở nhà chứ? – Nó hỏi em trong sự ngờ vực…
– Từ lúc anh biến mất, em đã gọi cho anh rất nhiều, em cũng ở đây từ hôm đó, em ngủ ở phòng anh để cảm nhận được mùi hương của anh, em nhớ anh, em đau lắm hức… hức…
– Chúng ta chia tay rồi, em cũng đã tình yêu mới, em như vậy cũng không thể khiến anh thấy cảm động được đâu…
– Anh nói gì em không hiểu huhu – Em khóc to hơn, nấc lên liên hồi…
– Anh đã nhìn thấy hết rồi, trưa hôm đó, có người đưa em về, em đã làm những gì, nó đã làm những gì, anh và thằng Hưng đều thấy. Anh đã từng nghĩ anh sẽ xin lỗi em vì anh sai, nhưng sau khi thấy cảnh đó, em có biết anh đã chết 1 lần rồi không?
– Huhu, anh ơi, em xin lỗi, em xin lỗi, anh nghe em giải thích, mọi chuyện không phải như thế đâu…
Nó kéo em đến cái đồng hồ cát của chị, nó lật ngược lại và nói…
– Em có ngần này thời gian – Nói rồi nó đặt cái đồng hồ cát xuống bàn…
– Huhu Anh ý tên là Hiếu, anh ý là bạn học của chị Lan, khi em về, anh ý đến chúc tết chị Lan thì gặp em, sau đó thì anh ý tán em. Em không thích nhưng anh ý nhiệt tình quá, thêm vào lúc đó em với anh đang cãi nhau, em có nói chuyện với anh ý thôi chứ em không có gì làm. Em cũng không có tình cảm với anh ý, em chỉ yêu anh thôi huhu… – Em nói nhanh, vừa nói vừa run như sợ hết thời gian vậy…
– Còn gì nữa không?
– Huhu hôm đó là xe em hỏng, nên anh ý đưa em lên trường rồi trưa đón em về. Còn về chuyện ở cổng, là do anh ý chủ động, em bị bất ngờ nên em không phản ứng kịp hức… hức… Sau đó Ngọc Anh gặp em và đưa cho cái hộp của anh, thêm cả anh nhắn tin cho em nữa. Em đã rất sợ, em sợ mất anh, từ hôm đó em chỉ ở đây, huhu. Em thề tất cả lời em nói là sự thật, em chỉ yêu anh, em không làm gì có lỗi với anh cả huhuhu…
Em ôm chầm lấy nó, ôm nó chặt cứng như sợ nó lại đi mất. Em khóc ướt hết cánh tay nó, nó thấy thương em quá, nó thấy cay cay ở sống mũi nhưng vẫn kìm nén lại.
– Làm sao anh có thể tin những lời em nói là sự thật?
Em buông nó ra, lấy điện thoại và mở rồi đưa cho nó xem, em vẫn khóc nức nở.
– Anh đọc đi, đây là toàn bộ tin nhắn của anh ý nhắn với em, anh ý cũng bày tỏ đến việc tìm hiểu em nhưng em gạt đi, vì em chỉ yêu anh thôi, em nghĩ chúng ta đang giận nhau hức… hức… chiều hôm đó em định làm cơm rồi gọi anh xuống và em sẽ xin lỗi anh. Hức… hức nhưng mà mọi chuyện đi quá xa rồi em không kịp làm gì huhu…
Nó cầm lấy điện thoại nhưng ấn tắt bỏ…
– Thời gian bên kia em đã rất nhớ anh, em chỉ đếm từng ngày được về với anh thôi. Nhưng khi trở về em thấy anh như vậy em đã rất giận anh hức… hức, tính em trẻ con, em cứ nghĩ rằng em như vậy thì anh sẽ phải đến xin lỗi em. Nhưng em đã sai rồi, em không hiểu cảm xúc của anh, em không hiểu những gì anh phải trải qua, huhu em sai rồi…
Vậy là mọi chuyện chung quy lại là nó hiểu lầm em, em hiểu lầm nó. Cả 2 đều có cái tôi và để cảm xúc chi phối quá nhiều mới xảy ra những chuyện như vậy. Nó tự hỏi rằng nếu như nó không chịu nghe em nói thì liệu rằng em và nó sẽ như thế nào. Chị nói đúng, nếu như không nghe, thì nó đã thấy hối hận rồi. Nó trả điện thoại lại cho em và không xem bất cứ thứ gì trong đó, nó ôm chặt em lại…
– Anh tin em, anh xin lỗi vì tính cách của anh đã khiến em buồn, em thất vọng, em lo lắng. Anh xin lỗi Mai Anh của anh – Lúc này nó mới bật khóc, nó khóc cho những chịu đựng của nó, khóc vì nhớ em, khóc vì yêu em…
– Anh ơi, em nhớ anh lắm, huhu, mấy ngày qua anh đã đi đâu vậy?
– Anh đi đến nơi có kỷ niệm đẹp nhất với em…
– Hức… hức… anh đã xuống Hạ Long sao? Em cũng đã nghĩ anh sẽ xuống đó, em định xuống tìm anh nhưng mẹ không cho em đi huhu…
Nó lấy tay áp vào má em, rồi lau nước mắt cho em, em sững sờ nhìn nó, đôi mắt tròn xoe ngấn nước. Rồi em nhìn sang tay nó, em nấc lên…
– Anh, tay của anh hức… hức…
– Anh đã làm được rồi, mặc dù hơi yếu và ngón út của anh không khép vào được – Nó cười trong nước mắt…
– Huhu, anh giỏi, chồng em giỏi quá, em yêu anh… – Em nắm lấy tay nó, áp vào má em, em nhắm mắt lại, miệng em khẽ mỉm cười…
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, nó mở cửa, nhỏ Ngọc Anh kêu nó…
– Anh ơi, mẹ gọi…
– Ừ anh xuống ngay, mà anh về mày không mừng à?
– Xì anh như cái thằng điên ý, lát em xử anh sau, dám lừa em – Nhỏ lườm nó còn nó chỉ gãi đầu cười khì khì…
Đóng cửa, em vẫn ngồi ở giường nó, mắt em nhìn chiếc đồng hồ cát ấy, quay ngược lại để cát chảy. Nó ngồi cạnh kéo em vào ôm, em ngẩng lên nhìn nó…
– Anh ơi, cho em cái này được không? – Nói rồi em chỉ tay vào chiếc đồng hồ cát…
– Cái này là có 1 người tặng anh, chắc không được rồi, để anh mua cho em cái mới nhé.
– Không, em thích cái này?
– Tại sao lại vậy? – Nó hỏi em…
– Vì em thích, Anh không cho thì thôi, em ứ cần – Em giả giọng dỗi với nó, phụng phịu…
– Thôi được rồi, nhưng phải giữ cẩn thận, không được làm mất dù bất cứ giá gì…
Đồ của chị tặng nó, nó mang tặng lại cho em có lẽ chị sẽ không vừa lòng. Nhưng nó tin rằng nếu như chị biết thì chị cũng hết giận nó ngay thôi, bởi chiếc đồng hồ cát ấy đã lưu giữ khoảnh khắc em và nó trở về bên nhau. Cảm ơn chị, vì đã cho nó lời khuyên, cho nó can đảm, và cho nó sự tự tin để đối mặt. Để giờ đây nó tìm lại được tình yêu của mình…
– Anh ơi, anh có nhớ em không? – Em sờ lên đôi môi của nó, khẽ hỏi…
– Em nhớ anh như thế nào thì anh nhớ em gấp 10 lần như vậy – Nó âu yếm nhìn em, Mai Anh của nó đã gầy đi nhiều, có lẽ chuyện của nó và em ảnh hưởng đến em rất nhiều, nó thấy em xuống sắc thấy rõ.
Em không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhún lên định hôn nó nhưng nó chặn lại…
– Chúng ta chia tay rồi mà…
– Em sẽ không nói quay lại đâu, nhưng em sẽ đi tìm nó về…
Em hôn nó, nụ hôn đầu tiên trong hơn 1 tháng xa nhau, bao nhiêu nỗi nhớ nhung, nỗi buồn và cả hạnh phúc nó và em gửi trọn trong đó. Bàn tay nó không kiểm soát được, lần mò vào áo em, qua lớp áo nó cảm nhận tim em đập nhanh hơn, hơi thở em gấp gáp hơn, nó ngả em nằm ra giường…
– Nam, anh có xuống ăn cơm không, em gọi lần thứ 3 rồi đó – Nhỏ N. Anh đứng đập cửa phòng nó, gào lên…
Em nhìn nó đỏ mặt, 2 tay em che mặt lại, nó phì cười đỡ em ngồi dậy. Em đánh nhẹ vào tay nó…
– Cái tay hư, mới bình phục đã hư rồi…
– Nó nhớ em đó, thôi để tối vậy hè hè – Nó trêu em, mặt em đỏ bừng không nói câu gì, chỉ đi ra mở cửa rồi đi xuống, nó cũng lẽo đẽo theo sau em…
Trong bữa cơm trưa, mẹ nó cứ chửi nó rồi lại hỏi nó đi đâu. Chú Quang thì bảo nếu hôm nay không thấy nó đâu thì chắc phải báo công an thôi. Nó thì cứ cười thôi, nó khoe với cả nhà về cái tay của nó, từ khoe nó vừa cử động co duỗi, mẹ nó thấy vậy thì mừng lắm, chạy sang xoa nắm lấy bàn tay của nó. Nó đã thử tập cầm đũa, nhưng gượng tay và không chắc chắn cho lắm. Nhưng nó sẽ cố vì như thế này đã là quá thành công đối với nó rồi. Nhỏ N. Anh thì vui ra mặt…
– Yeahhh, ông anh của em phải thế chứ, như là Superman, quá đỉnh luôn…
– Thằng cháu tay đỡ rồi thì tí làm vài ván cờ nhể, giờ 2 tay thuận lại chắc đánh hay lắm đây, 1 trận 100 nhể – Chú Quang trêu nó…
Bữa cơm gia đình trưa hôm đó rất vui và ấm cúng. Lâu lắm rồi nó mới cảm nhận được không khí này, không khí gia đình.
…
Cơm xong, nó ra ngồi xem tivi và ăn hoa quả, em ngồi cạnh nặn tay cho nó, thi thoảng em và nó lại nhìn nhau cười yêu thương. Em vẫn nhẹ nhàng và cẩn thận sợ nó đau. Nhấp chén trà, chú Quang lên tiếng…
– Thứ 4 này tao phải đi học lớp cao cấp chính trị, sẽ vắng nhà khoảng 9 tháng…
– Ui chú cứ đi di, không phải lo, chú đi luôn cũng được, mà tránh ra cháu xem, chú che nửa cái màn hình rồi…
– Ơ hay thằng mất dạy, tao ăn có 200 của mày từ hôm tết mà mày thù tao dai thế hả?
Mẹ nó và nhỏ N. Anh cười vang lên trong bếp khi nghe 2 chú cháu nói chuyện, em cũng bật cười đánh vào người nó. Mẹ nó đi ra, trên tay bê thêm 3 cốc nước cam…
– Mẹ lại tiếp tục đi học thêm 5 tháng nữa. Nhân lúc hôm nay đầy đủ cả nhà, N. Anh ra đây mẹ dặn đây…
Nhỏ N. Anh hớt hải chạy ra, trên tay vẫn còn đeo găng tay rửa bát…
– Có 3 đứa ở đây mẹ nói, thời gian tới mẹ với bố đi học vắng nhà, bố mày thì học tít ở Sài Gòn, còn mẹ học bên Trung Quốc. Thi thoảng bố mẹ mới có thể về qua nhà được. Các con giờ cũng lớn rồi, 18, 19 tuổi hết rồi, năm nay cả 3 đứa đều cuối cấp, cần phải tập trung vào học hành để còn thi cử. Mai, con ở đây học giỏi nhất, con bảo ban Nam và N. Anh học hành giúp mẹ, nhất là cái thằng này, cứ đà này mẹ sợ nó không đỗ được tốt nghiệp đâu, chỉ còn có 3 tháng nữa thôi. N. Anh thì có người lo cho nó rồi nên bố mẹ cũng yên tâm, còn thằng này nó mải chơi lắm…
Nó thì chả để ý bởi bộ phim nó đang xem đang đến hồi gay cấn, mắt nó chỉ dán vào tivi thôi. Em thấy thế thì với lấy cái điều khiển rồi tắt bụp đi, quay ra lườm nó…
– Nghe mẹ nói kìa…
– Ơ kìa đưa anh, đang đoạn hay mà, em vô duyên thế – Rồi rồi mẹ cứ đi đi không phải lo cho con, mẹ đi suốt con quen rồi mà – Đưa anh cái điều khiển đây – Nó gắt nhẹ…
Chung quy lại là mẹ nó muốn nó tập trung học để thi. Thời gian qua nó nghỉ quá nhiều rồi nên ngày mai phải quay lại trường. Và em sẽ chuyển lên ở hẳn nhà nó, vừa kèm nó học vừa tiện chăm sóc cơm nước cho nó.
Tối đó, ăn cơm ở nhà nó xong, nó xin phép mẹ nó xuống nhà em. Nó cũng thử đi lại xe máy, tay vẫn hơi yếu nên nó đi chậm. Thành ra hơn 30p mới xuống tới nhà em, đến nơi nó thấy thằng SH đã đứng trước cửa nhà em, đang hí húi bấm điện thoại…
– Mai ơi, anh đợi em mãi, ơ thằng này là ai? – Mặt thằng bé tỏ ra hơi ngạc nhiên khi thấy em đi cùng nó…
Nó nheo mắt, nó ghét nhất loại này, chưa biết gì đã thằng này thằng nọ, đúng kiểu rẻ rách 3kc – kênh kiệu kệch cỡm…
– Anh Hiếu ạ, giới thiệu với anh đây là Nam, bạn trai em – Em cười hiền từ và ôm lấy cánh tay nó…
– Em yêu cái thằng rách nát này?
Nó đứng đó, nhếch mép cười khẩy 1 cái, nó cũng chả thèm đáp lại…
– Mai, em trả lời anh đi – Thằng SH nhìn em hỏi, ánh mắt như đang chờ đợi…
– Vâng người yêu em đây, anh ấy mới về, anh đến chơi thì vào nhà – Em vẫn cười với thằng SH…
– Thằng này nó có gì hơn anh, thậm chí anh chắc chắn nó không có bất kỳ cái gì bằng được anh – Vừa nói thằng SH vừa chỉ vào mặt nó, nó thì bực lắm nhưng trước cửa nhà em, làm ầm ĩ lên thì không hay cho lắm. Nhất là khi mấy bà hàng xóm đã cực kỳ dị nghị em rồi…
– Tôi có trái tim của Mai, vậy là đủ rồi – Nó chen lời, mắt nó nhìn thẳng vào thằng SH đầy sát khí…
– Câm mồm, đừng chõ cái mồm bẩn của mày vào đây, mày tư cách gì nói chuyện với tao?
– Hơi quá rồi đấy ông anh, mà thôi hôm nay tôi vui, tôi sẽ không đôi co với anh, chào anh – Nó đưa cánh tay lên vẫy vẫy, bỗng thằng SH nắm chặt vào cái tay đau của nó, bóp chặt vết mổ khiến nó đau nhói lên. Nó định dùng tay kia gỡ ra thì…
… Bốp, thằng SH ăn nguyên cú tát từ em… Em có vẻ thích tát hay sao ấy, nhìn em tát thằng SH mà nó thấy gai gai người, vì nó mấy lần ăn tát từ em rồi…
– Đừng có đụng vào người yêu tôi, tôi đã lịch sự với anh lắm rồi đấy – Nói rồi em cầm lấy tay nó, xoa xoa rồi thổi vào, miệng liên tục hỏi nó có đau không.
– Thằng chó, mày nhớ mặt bố mày đấy, mày chưa xong đâu – Thằng SH hậm hực lên xe bỏ đi…
Em mở cổng cho nó dắt xe vào sân. Ngả ra ghế Sofa, nó kéo em ngồi lên lòng nó rồi ôm em luôn…
– Nãy ghê gớm thế, hihi – Nó hít hít mùi hương từ tóc em, nó nhớ mùi hương này lắm rồi…
– Dám làm chồng em đau, em lột da nó ra ý – Em vẫn xoa xoa vào cái tay của nó rồi thơm nhẹ lên đó. Thấy hình ảnh này, nó lại nhớ về chị của tối hôm qua…
– Thôi lên đi tắm đi, anh xem tivi tí, đang cày dở nốt bộ phim…
– Ứ ôm tí đã, đang thích – Em làm nũng với nó…
Một lát sau thì em cũng lên phòng đi tắm, em dặn nó xem phim xong lên phòng nghỉ sớm, còn em thì làm nốt đống bài vở toán cô giao lúc sáng, làm cho cả nó nữa. Nó xem cuốn quá chả để ý thời gian, nhìn đồng hồ đã gần 11h đêm rồi, nó chẳng thấy em gọi nó hay cằn nhằn nó cả. Thấy chột dạ nó chạy lên phòng em.
Mở cửa phòng, nó thấy em vẫn đang cặm cụi làm bài tập, nó tiến đến ôm cổ em…
– Em yêu, tối nay cho anh ngủ ở phòng em nhé, anh hứa không làm gì đâu?
Em nắm tay nó, quay lại nhìn nó cười…
– Làm gì thì cho ở, không làm gì không cho ở đâu…
– Ơ anh không làm gì đâu, anh chỉ ngủ thôi, anh hứa – Nó lè lưỡi trêu em…
– Đóng cửa, đóng cổng chưa?
– Anh khóa hết rồi…
– Thế đóng cửa phòng lại đi…
– Đóng làm gì để cho thoáng…
– Đi đi nhanh lên xong lên giường em cho cái này – Em cười kiểu bí hiểm, tay đẩy nó ra hiệu cho nó…
– Cho cái gì, nghe sợ thế…
Nó với tay đóng cửa phòng em lại, em tắt điện bàn học, với tay tắt luôn điện típ của phòng và bật điện ngủ lên. Nó lúc này đang ngồi ở giường em, định với lấy điện thoại của em nghịch thì em nhảy vào lòng nó đè nó ra giường…
– Em cho cái này, anh có lấy không?
– Đâu cái gì?
– Cái này này…
Nói rồi em hôn nó, nó đáp lại nụ hôn của em, em và nó cuốn lấy nhau chặt không rời. Em với tay cởi cái áo của nó, xoa xoa bàn tay lên ngực nó. Rồi em ngồi dậy tự cởi áo, trong ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, nó thấy em thật đẹp. Hơn 1 tháng với bao nhiêu chuyện xảy ra, đêm đó nó và em cuốn lấy nhau cuồng nhiệt như để thỏa bao nỗi nhớ mong trong ngần ấy thời gian.
– Chồng ơi mình có em bé đi…
– Sao lại nói chuyện này…
– Dạ không, tự nhiên em thấy thích, hay mình cưới nhau đi – Em chọc chọc vào ngực nó…
– Anh muốn anh lo được cho em rồi anh mới đón em về, như thế này có phải là quá sớm không? Mình thì có thể nhưng bố mẹ không đồng ý đâu. Mai Anh tin anh, đợi anh thêm được không?
– Dạ…
Nó nâng cằm em lên, nhẹ nhàng đặt vào đôi môi chúm chím của em một nụ hôn dài, khẽ nói…
– Mai Anh, Anh yêu Em rất nhiều…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 31/01/2024 11:46 (GMT+7) |