– Anh checkin xong rồi, anh vào sảnh đợi…
– Anh này…
– Em ở lại ăn tết vui vẻ nhé… Đừng buồn nữa nghe không?
– Qua tết bao giờ anh vào thì gọi em trước nhé… Về ngoài đó lạnh nhớ giữ gìn sức khỏe, anh đang thích nghi thời tiết trong này rồi… Ra đó em sợ anh ốm…
– Anh biết rồi…
– Em vẫn là Linh của năm tháng ấy… Điên cuồng yêu anh… Dẫu cho cuộc sống, tính cách, ngoại hình của em đã thay đổi… Nhưng tình yêu của em dành cho anh vẫn nguyên vẹn…
Nó không đáp, nó nhận thấy sống mũi nó cay xè sau câu nói của em… Kéo vali, nó quay đi vào khu vực sảnh đợi…
– Em yêu anh… Mình tìm thấy nhau rồi, đừng rời xa nhau nữa được không? – Em ôm chặt nó từ đằng sau…
– Linh à… Anh xin lỗi… Nhưng Khánh là người tốt, họ đã chờ đợi em rất lâu… Đừng để họ giống như em những năm tháng ấy… Điên cuồng chạy theo anh dù trái tim của anh chỉ dành trọn cho 1 người… Như vậy nhẫn tâm lắm…
Nó gỡ tay em rồi quay lại… Mắt em đã đỏ ngầu, nó nắm lấy tay em…
– Anh đã làm khổ em hết cả tuổi thanh xuân rồi, từ một cô nhóc học cấp 3 đến thời điểm em đã là bà chủ của một chuỗi cửa hàng kinh doanh thời trang… Quãng đường phía trước, anh không thể làm khổ em thêm nữa… Quên anh đi và bước tiếp được không?
Nước mắt em đã rơi, và em không nói một câu nào cả… Nó cười mỉm rồi ôm nhẹ em… Kéo chiếc vali, nó bước vội đi…
Em đứng đó… Không khóc lớn, chỉ nhìn theo nó… Bây giờ nó mới hiểu, tại sao sân bay lại là nơi chia ly đau đớn nhất rồi… Ngoái đầu lại nhìn em một lần nữa… nó tự hỏi bản thân mình rằng… Nó có tình cảm với em không? Nó có yêu em không? Hãy tự để trái tim nó trả lời một lần… Gạt bỏ hết những chuyện quá khứ, những gì trước đây nó và em phải trải qua… Rồi bỗng em đưa tay lên vẫy chào nó, em nở một nụ cười thật tươi giữa 2 dòng nước mắt…
“Phải rồi, nó yêu em… bởi nó thấy trái tim thắt lại…”
Tạm biệt Đà Nẵng… 1 giờ trên bầu trời tuy không dài… Nhưng nó là cả tháng năm bỏ lỡ 1 người…
…
Hà Nội lạnh quá… Nhưng tự dưng bây giờ nó lại thích thời tiết này… Ngọc Anh và thằng Hưng đã đứng ở sảnh đợi nó… Thấy nó Ngọc Anh cười tít mắt lên…
– Anh ơi… Nam ơi… Em đây…
Ngọc Anh vừa gọi vừa đưa tay lên vẫy gọi nó… hét ầm lên…
– Tao nghe thấy rồi, tao có điếc đâu mà hét to thế…
– Hihi dạo anh nhìn già thế…
– Đấy không phải là già, đấy là trưởng thành – Nó cười tươi…
– Thằng chó đẻ, mệt lắm không? Qua tao uống rượu đã rồi chiều về nhà sau…
Thằng Hưng vỗ vai nó đau điếng, cười khà khà, dạo nhìn cu cậu trưởng thành, sáng sủa hơn bao nhiêu… Nhưng nom trông sở khanh lắm…
– Ăn cơm thôi… Rượu chè hư người lắm… Với dạo tao không uống được ít… Haha…
– Thôi mày câm mẹ mồm mày lại ngay… Hà Nội chưa đủ rét hay sao mà mày lại muốn thêm một cơn mưa ở đây…
– Thôi đi đi không gần trưa rồi…
Thằng Hưng chở nó đến một ngôi nhà ở Thanh Xuân, cũng nằm ngay ngoài gần mặt đường nhưng có lối to đi vào… Đường về nhà thằng Hưng có đi qua nhà của Mai Anh… nó vẫn ngoái lại rồi bảo thằng Hưng đi chầm chậm… Ngôi nhà ấy vẫn im lìm đóng cửa… Có thay đổi chỉ là chiếc biển cho thuê nhà thôi…
– Nhà ấy giờ bán rồi, hoài niệm cái gì nữa… – Thằng Hưng chép miệng lên tiếng…
– Ủa bán cho ai, sao mày biết…
– Tao có mấy thằng bạn làm bất động sản… Thấy bảo rao bán nhà đó 14 tỷ, kèo thơm nên có người xúc luôn… giờ tao cũng bên BĐS mà…
– Thế là chị Lan bán rồi à…
– Ừ trước tao đi cafe để giao dịch mua cái nhà tao đang ở bây giờ này… Mấy ông có nói là vừa bán hời được 1 căn ngay gần nhà tao, tao lạ mồm hỏi thì mới biết là nhà của sư tỷ…
– Ừ chắc bán để định cư bên kia luôn…
– Thôi người ta có chồng rồi… Mày cũng lấy vợ đi thôi… Ngần ấy năm điên rồ vậy là đủ rồi… Bố thằng điên…
Nó chẳng nói gì chỉ cười… Một vài phút sau thì đến nhà thằng Hưng… Căn nhà 3 tầng khá đẹp, thằng bạn nó giờ thành công quá, nó nhìn vào mà nể… Ngọc Anh thì chẳng thấy lạ nhà gì, chắc ở đây cũng nhiều rồi… Về sau hỏi mới biết, Ngọc Anh ở hẳn đây sống chung với thằng Hưng cho gần chỗ làm… Dù sao từ đây ra huyện cũng gần hơn là từ nhà nó ra… Vậy thế cũng tốt, 2 đứa nó cũng yêu nhau ngót 5, 6 năm rồi… Giờ kêu cưới chắc ông bà 2 bên đồng ý luôn quá…
Trưa đó thằng Hưng gọi thêm mấy thằng em qua ăn cơm… Tuy dần chuyển dịch nghề nghiệp không theo xã hội nữa nhưng thằng Hưng vẫn còn 2 cái quán hát chưa tìm được người sang nhượng… Mà mấy quán ấy nằm trên đất lộc hay sao… Nghe kể bảo hôm nào cũng full phòng… Lợi nhuận tháng nào cũng lãi cả trăm triệu… Chỉ vì Ngọc Anh làm bên ngành Công an nên không thích thằng Hưng làm xã hội nữa… 2 đứa cũng đã xác định với nhau nên thằng Hưng tôn trọng… Giờ chuyển dần sang kinh doanh… Mà chủ yếu là BĐS…
Rượu chè vào say sưa mãi đến gần 2h chiều mới xong… Ngọc Anh phải đi họp nên đã đi từ 1h… chắc chiều muộn mới xong nên dặn 2 đứa nó ở nhà, khi nào về thì qua huyện đón luôn… Rượu vào thằng nào cũng hứng, rủ nhau ra quán thằng Hưng hát luôn… Vẫn mang tiếng chưa có người yêu, thằng Hưng gọi luôn 3 4 đứa nhân viên lên tiếp bia… Gọi là vịn đó… Toàn mấy em 99,2k, non choẹt…
– Đây là bạn thân anh, cuộc đời anh quan trọng thứ nhất là bố mẹ, thứ hai là nó, các em làm gì thì làm, nó không vui hôm nay mai anh chuyển chúng mày sang bên thằng Bình cóc mà làm nhé…
– Dạ dạ anh cứ yên tâm ạ… – Mấy em nhân viên nhìn thằng Hưng sợ sệt… Lanh chanh chạy vào rót bia rồi ngồi sụp xuống cạnh nó…
– Dạ anh… Em mời anh một cốc ạ…
Nó quay sang nhìn, trong ánh đèn mờ ảo trong phòng hát, một cô bé mặt còn búng ra sữa… kẻ mắt, đánh son, nồng nặc mùi nước hoa… Mặc chiếc váy đen ren trễ ngực…
– Ừ uống đi, em tên gì?
– Dạ em tên Mai Anh…
Nó trừng mắt nhin… bé nhân viên ấy thấy thái độ nó vậy thì sợ hãi… Nó cầm cốc bia đặt xuống, với luôn cả cốc cô bé kia…
– Em ra ngoài đi…
– Ơ dạ anh ơi, em có lỗi gì anh bảo ban em, anh đừng đuổi em ra, anh Hưng anh ý nói chết em…
– Không sao em cứ ra ngoài đi…
Nó xua xua tay… rồi gật đầu ra hiệu tiến ra cửa… Cô bé vẫn run run nhìn nó rồi đứng lên đi ra… Thằng Hưng thấy vậy tiến đến ngồi cạnh nó…
– Sao đấy, đéo thích à?
– Mày chơi bố mày à… Đmm – Nó bực tức…
– Chơi cái đéo gì? Mày ngáo à?
– Mày trêu bố mày đúng không? Con bé kia sao tên là Mai Anh? Mày cố tình đúng không? Đmm – Nó gõ đầu thằng Hưng một cái thật mạnh như để trút giận… Mấy thằng em kia thấy thằng Hưng vậy thì đứng cả lên…
– Đứng lên cái đm chúng mày à… Ngồi xuống hát đi… Định làm gì?
Thằng Hưng gằn lên với mấy thằng em nó… Tay vẫn xoa xoa cái đầu…
– Đau vcl… Bố thằng ngáo… Đấy là nghệ danh, là nghệ danh hiểu không? Chả lẽ tao để tên thật cho chúng nó đi làm à?
– Thế tên thật con bé kia là gì?
– Lò Thị Ton…
– Hả?
– Là Lò Thị Ton… Tao cầm chứng mình thư của nó mà…
– Ờ ờ…
– Mày ngu thế, thế giờ khách hỏi Em tên gì… Nó nói toẹt ra em tên là Ton, Lò Thị Ton thì bảo bố khách đến cũng đéo dám ôm hay uống bia…
Nó bật cười trước câu nói của thằng Hưng… thằng Hưng thấy thế cũng cười theo… liên tiếp mấy cốc bia mà 2 thằng vẫn ôm bụng cười ngặt nghẹo… Mấy thằng em cùng mấy bé nhân viên nhìn 2 thằng nó khó hiểu… Mà hiểu làm sao được… Chỉ có bạn thân thì mới hiểu được sự hài hước trong câu nói của nhau thôi…
Ngồi hát mà tỉnh cả người mặc dù bia cũng vào hơi nhiều… Nó không thích ôm nhân viên cho lắm nên chỉ ngồi uống bia và hát thôi… Mãi đến 4h thì nó ngoắc tay thằng Hưng về… Cũng chiều rồi, bố mẹ nó cũng đang làm cơm đón nó ở nhà… Còn về qua đón Ngọc Anh nữa…
Vòng về nhà lấy vali, đợi thằng Hưng chuẩn bị đồ cho Ngọc Anh luôn… Chắc Ngọc Anh sẽ về nhà ăn tết luôn, thằng Hưng cũng vậy… Ngoài này nó có quản lý… quán nó mở xuyên ngày tết… Cũng phải thôi, ngày tết là ngày kiếm ăn mà…
– Chào bố, chào mẹ, con về ăn tết đây…
Nó chạy vào ôm mẹ nó… Bố Quang nó thì cười khà khà… Mẹ nó đã già đi nhiều, nếp nhăn cũng xuất hiện nhiều hơn…
– Chào bố, chào mẹ, con cũng về ăn tết đây… – Ngọc Anh nhại giọng bĩu môi theo nó…
– Chào bố, chào mẹ, con về nhà ăn tết xong tết con sang… – Thằng Hưng cũng đú theo, cả nhà nó cười ầm lên…
Không khí tết là vậy… Bên già đình mới là cảm giác đoàn tụ, yên ấm nhất…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 31/01/2024 11:46 (GMT+7) |