– Nhờ sự phù hộ của đấng ma vương tối cao mà chúng thuộc hạ đã dành chiến thắng… Thần kính mong ma vương cho kẻ bề tôi vô danh này một cái tên, coi như phần thưởng cho chiến thắng này!
– Không! Ta từ chối!
Đó là câu nói đầu tiên mà Xeseria luôn yêu quý nói với cô… Cô trở về phòng, lòng quặn thắt, khóc nức nở vì sự lạnh lùng ma vương dành cho cô, nhưng không vì thế mà cô mất đi sự chung thành cho ma vương. Rồi ngày ấy cũng tới, cái ngày mà hai lực lượng đối lập chạm mặt nhau trong trận chiến cuối cùng. Ma vương quá khinh địch nên bị lừa vào cạm bẫy, Xeseria nhào tới ôm lấy ma vương, đỡ đi những đòn tấn công cho ngài. Cô yếu ớt nắm lấy tay ma vương:
– X… Xin ngài!! H… Hãy ban cho em một cái tên!!
Ma vương đá cô văng đi:
– Ta không cần một kẻ yếu đuối cứu!
Hai dòng nước mắt lăn dài trên má cô… Ma vương bị xích ma thuật trói lại, các pháp sư phe con người phong ấn ma vương lại, ngài ấy gào thét trong đau đớn, tàn quân của ma vương nhanh chóng bị quét sạch. Xeseria yếu dần, yếu dần… Cô cầm một thanh kiếm lên, niệm một lời nguyền lên nó và đâm xuyên qua trái tim mình… Cô trở thành một oán linh ám lấy thanh kiếm. Và thanh kiếm ấy trở thành “gươm của vua vô danh” huyền thoại… Cô mong mỏi sự chinh phạt sẽ giúp cô tìm ra nơi ma vương bị phong ấn, cho tới khi dòng dõi “Những vị vua của sự chinh phạt” biến mất đầy bí ẩn, linh hồn của cô trong thanh kiếm ngủ quên, cho tới khi cô cảm nhận được sự hiện diện của ma vương, cô đã dùng những sức mạnh cuối cùng bay đến gần nơi năng lượng của ma vương xuất hiện… Cô muốn một lần nữa phục vụ cho tân ma vương…
Aoshin và Xeseria cùng mở mắt, trời đã tờ mờ sáng… Aoshin ôm lấy Xeseria, cô đổ gục trên ngực anh.
– E… Em xin lỗi vì sự yếu đuối này!
– Không sao, tất cả đã qua rồi! Giờ ta đã ở đây! Ta hứa sẽ không để em phải cô đơn thêm một lần nào nữa!
– Em có thể tin anh chứ?!
Aoshin hôn lên trán Xeseria:
– Tất nhiên rồi! Em là cô gái của anh cơ mà!
Darius đánh thức họ, họ dùng bữa sáng, chuẩn bị đồ đạc để đi trinh sát trận địa. Swain ngạc nhiên khi học không gặp một bóng quân thù nào:
– Không thể tin được! Chả nhẽ chúng mở tiệc ăn mừng lễ hội từ sáng!!!
Đến gần trưa, Swain rít lên:
– Tất cả hãy quay về mau! Ta nghĩ chúng ta mắc quỷ kế rồi! Ta nghĩ chúng đã mai phục ở đây! Chắc chắn tên Topo đã đến và thông báo về chiến dịch thống nhất vương quốc với tên Rudolf!!
Họ quay ngựa bỏ chạy, nhưng quá muộn, quân địch đã kéo đến vây kín đường lui, trước mặt quân phục kích đã rời bỏ nơi ẩn nấp, kéo ra đông như kiến. Họ quay lưng vào nhau, cố gắng phòng thủ và phá vòng vây bỏ chạy. Họ đều là những chiến binh mạnh mẽ nên không dễ bị đánh bại. Trận chiến diễn ra từ trưa tới khi trời nhá nhem tối, vòng vây vẫn chứ trùng trùng điệp điệp… Những người lính đều đã ngã xuống, chỉ còn lại 5 người: Stella, Darius, Swain, Aoshin và Xeseria. Họ mệt mỏi, những vết thương khắp cơ thể làm họ đuối dần đi. Họ chạy tới một chân núi sau khi vòng vây được nới một chút. Mặt trăng đỏ như máu hiện lên, Xeseria hoảng hốt:
– Aoshin! Anh hãy nấp vào đâu đó khuất ánh trăng đi! Nếu không ma vương sẽ hồi sinh đấy!
Aoshin quay lại, răng nanh của anh mọc ra như khi anh hút máu, đôi mắt của loài rồng xuất hiện, cơ thể anh nổi gân, trên trán anh mọc ra một cái sừng ở bên trái… Một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
– Khà!!! Cuối cùng ta cũng nắm quyền kiểm soát cơ thể này!!!
Bỗng, đôi mắt của Aoshin trở lại, anh nói với một giọng đau đớn:
– Trước khi ta bị chiếm đoạt hoàn toàn, ta sẽ dùng sức mạnh này mở đường máu cho các người!!! Hãy mau chạy khỏi đây!!
Xeseria rưng rưng:
– Còn anh!!!
– Mau lên!!! Aaaaaa!!!
Aoshin vung kiếm, lao vào giữa kẻ thù. Ở trạng thái ma vương này, anh gần như không thể bị ngăn cản. Thanh kiếm trong tay anh vung lên, chém xuống… Từng đám quân thù bị chém tan xác. Vòng vây của quân Bắc Noxus đã bị xuyên thủng. Stella, Darius, Swain thoát ra, Aoshin quát lên:
– Hãy đi khỏi đây! Nhanh!!!
Xeseria ném đi nước mắt:
– Em sẽ không bỏ ngài ở đây đâu! Ngài đã hứa không bỏ em một mình mà!
Aoshin ôm mặt… Đôi mắt đỏ rực xuất hiện, hai cái sừng của anh mọc ra… Mặt trăng đã lên đỉnh. Ma vương đã chiếm được hoàn toàn cơ thể anh… Một nụ cười quái ác của ma vương:
– Khà khà! Có vẻ như ngươi đã có tên rồi! Cô gái bé nhỏ kia! Hãy phụng sự ta!
Ma vương chém giết kẻ thù xung quanh không chút thương tiếc… Xeseria quát lớn:
– Người ta muốn phụng sự là Aoshin! Người đã cho ta 1 cái tên, cho ta được chuyển sinh và cho ta tình yêu!! Không phải một kẻ lạnh lẽo chỉ biết chém giết!!!
Xeseria nhào tới ôm lấy Aoshin, giờ đã mất kiểm soát bởi ma vương:
– Aoshin!! Aoshin!!! Anh hãy tỉnh lại đi! Là em đây!!! Xeseria đây!! Hãy chiến thắng tên ma vương trong anh!!!
Một mũi kiếm đâm xuyên qua bụng Xeseria… Lúc đó, trong đầu Aoshin:
– Kẻ yếu đuối kia! Giờ ta đã làm chủ thân xác của ngươi!
Aoshin quỳ xuống, giờ anh chỉ biết đứng nhìn người con gái của anh đang chết dần đi… Anh đứng dậy, bước về phía Ma Vương:
– Hãy trả lại sự kiểm soát cho ta!
Ma vương cười khoái trá:
– Con người yếu đuối! Ta không trả đâu! Nếu trả ta sẽ được gì?!
Aoshin đưa một bàn tay ra:
– Nếu trả lại, ta sẽ làm bạn với ngươi! Ta sẽ sử dụng sức mạnh của ma vương! Bị phong ấn hàng trăm năm, không một ai để nói chuyện chắc ngươi cô đơn và buồn lắm! Từ giờ ta sẽ là bạn của ngươi, ta sẽ nói chuyện với ngươi!
Ma vương ôm đầu:
– Hahaha!!! Không ngờ ngươi có thể làm ta xiêu lòng! Được thôi, hãy trở lại… Nhớ thường xuyên nói chuyện với ta đây!
Aoshin trở lại thực tại, Xeseria đang yếu dần trong vòng tay anh, anh chạy nhanh đến một hang đá trên một ngọn núi, anh đặt cô nằm, anh dùng phép hồi phục nhưng không có tác dụng. Xeseria thều thào:
– X… Xin…
Aoshin đưa tay lên che miệng cô, không cho cô nói. Cô nắm tay anh, bỏ nó ra khỏi miệng:
– Em đã chuyển vật chủ đến lần thứ 3 rồi! Em không thể chuyển sinh một lần nữa đâu… Cơ thể này rất yếu rồi… A… Anh hãy uống máu của em đi, đó là thứ cuối cùng em có thể cho anh…
Aoshin khóc nức nở như một đứa trẻ… Anh ôm lấy cô trong đau đớn…
– Em có một vài nguyện vọng… Anh hãy làm giúp em! Nhé!
Xeseria cố nở một nụ cười… Aoshin cũng cố cười…
– X… Xoa đầu em đi!
Aoshin đặt tay lên mái tóc của Xeseria, xoa nhè nhẹ…
– Nói cảm ơn đi!
– C… Cảm ơn!
– Không, cảm ơn thật lòng ý!
Aoshin cố nở một nụ cười nữa:
– Cảm ơn em nhiều!
Khuôn mặt Xeseria giờ đã tái nhợt, máu chảy ra từ vết thương sau lưng thành một vũng lớn:
– Hãy uống máu của em để hồi phục đi! Cơ thể này sắp tan biến rồi! Hãy để em giúp anh lần cuối!!
Cô giang hai bàn tay, ôm qua gáy anh, Aoshin khóc dòng, những chiếc răng nanh thò dài, anh ngậm lấy bờ vai Xeseria, máu của cô pha với nước mắt của anh… Các vết thương của anh dần liền lại, Xeseria mỉm cười:
– Được anh đặt tên, và yêu em như vậy, em thật sự vui lắm! Vì cuối cùng tình cảm của em cũng được đáp lại! Giờ đến lúc em phải đi rồi!
Xeseria tan biến trong vòng tay Aoshin, trên mặt cô cố giữ một nụ cười cho đến nhưng khoảnh khắc cuối cùng…
– KHÔNG!!! XESERIA!!! CHỜ ANH ĐÃ!!! KHÔNGGG!!!
Aoshin lau nước mắt, anh nhặt chiếc vòng kỷ niệm giữa hai người lên, cho vào trong túi… Anh cầm thanh kiếm của Xeseria lên:
– Ma Vương! Ngươi sử dụng được cả hai thần khí chứ?!
Ma vương hiện lên từ chiếc bóng của Aoshin:
– Với người thường thì sẽ bị áp lực của hai thần khí bóp chết ngạt… Nhưng ta là ma vương, nên không sao đâu!
– Vậy, Hỗn Thế Ma Vương! Hãy nghe lệnh từ chủ nhân ngươi! Hãy cho ta mượn sức mạnh để tiêu diệt quân thù!
Aoshin biến đổi, kình khí chảy quanh người anh, mắt anh hóa đỏ, nhưng hai chiếc sừng biến mất, thể hiện anh vẫn còn giữ một phần kiểm soát. Anh cầm “Vân kiếm lửa thiêng” trên tay trái, “Lưỡi kiếm của sự hỗn độn” bằng tay phải… Quân thù kéo đến trước cửa hang đá, bỗng hai đường chém lóe lên, hang động nổ tung làm quân Bắc Noxus bị đá đè chết rất nhiều, Aoshin bay lên không trung, anh xoay tròn thành một cơn bão, xé nát tất cả kẻ thù cơn bão đi qua.
Nhưng quân thù quá đông, anh kiệt sức, hai thanh kiếm biến mất trên tay anh, anh quỳ xuống mệt mỏi, quân địch xúm tới trói anh giải về “pháo đài Bắc Vương”. Rudolf – thừa tướng làm phản nhanh chóng ra lệnh xử tử Aoshin bằng hình thức treo cổ. Quân đội của Stella tấn công tới gần pháo đài Bắc Vương…
Trên đỉnh tòa tháp, một dàn treo cổ trên cao được dùng để xử tử của Rudolf đã được sử dụng nhiều năm. Lần này kẻ xấu số là một chiến binh mạnh mẽ của đế quốc. Stella cùng Swain cầm hai chiếc ống nhòm nhìn lên vụ xử tử… Dưới nơi xử tử là một dòng sông chảy siết, thường kẻ bị treo cổ chết sẽ bị cắt dây, thả trôi sông…
Tên Rudolf biết mình đang bị theo dõi bởi công chúa của đế quốc, hắn ra oai, tự tay tròng dây thừng vào cổ Aoshin… Sau cái chết của Xeseria, Aoshin như kẻ mất hồn… Lờ đờ, mệt mỏi, ánh nhìn vô định… Aoshin được tháo gông tay, tên Thừa tướng Rudolf đạp vào lưng Aoshin cho anh rơi xuống và bị thiết cổ…
Ánh mắt Aoshin lóe sáng, anh quấn một vòng dây trên không cuốn vào cổ tên Rudolf, kéo hắn xuống. Những tên lính chưa kịp xử lý thì Rudolf đã chết do sức nặng của Aoshin thiết vào cổ hắn… Aoshin tay phải tóm lấy sợi dây để nó không thiết vào cổ anh, tay trái biến chiếc khiên thành một chiếc khiên nhẹ có cạnh sắc, anh cứa đứt sợi dây rồi gieo mình xuống dòng sông lạnh lẽo. Stella cười tươi vô cùng:
– Thừa tướng Rudolf đã bị chiến binh quả cảm Aoshin hạ sát! Toàn quân tiến lên tiêu diệt pháo đài Bắc Vương!!!
Stella cùng Darius dẫn đầu đoàn quân, bằng những kiếm kỹ Aoshin dạy cô, họ nhanh chóng đánh bại đội quân phòng thủ không có chỉ huy, Stella ngồi trên ngai vàng của pháo đài Bắc Vương:
– Swain, ông hãy cho người đi dọc con sông này để tìm Aoshin… Nếu anh ấy còn sống, ta sẽ tiến cử anh ấy làm phò mã vì những cống hiến của anh ta! Nếu chết… Stella tự tát vào má mình… Anh ta sẽ không chết! Mau đi nhanh!
Trở lại với Aoshin… Anh ngất đi vì cú nhảy xuống dòng sông từ độ cao khá lớn, anh bị dòng nước cuốn đi, va đập như một con búp bê rách nát bị ném đi… Cuối cùng, anh được dòng nước đẩy lên, anh tóm vào một khúc cây trôi nổi… Quá mệt mỏi, anh buộc dây đai nối anh với khúc cây ấy, rồi ngất đi trong sự mệt mỏi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hỗn Thế Ma Vương |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Thọc tay vô đít, Truyện bóp vú, Truyện bú vú |
Ngày cập nhật | 05/05/2019 12:29 (GMT+7) |