Hướng Nhật - Quyển 1

Phần 16

– Sư phụ, anh cho rằng động tác của em có vấn đề phải không?

Bên trong phòng tập của nhu đạo xã đoàn, Thạch Thanh vẻ mặt đầy mong đợi nhìn nam nhân trước mặt.

– Không sai, đòn thì chuẩn rồi nhưng lực thì yếu quá.

Hướng Nhật không kiêng dè hất cho nàng một gáo nước lạnh.

– Aiii…

Thạch Thanh thất vọng không thể dùng lời nào diễn tả.

– Như thế nào mới có thể gia tăng lực lượng đây?
– Muốn tăng cường lực lượng cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, phải từ nhỏ kiên trì rèn luyện, lực lượng mới có thể từ từ mạnh dần lên. Giống như thân thể người ta phát dục vậy, ví dụ nhìn em đi, trước hết lúc còn nhỏ phần trước ngực… à, cơ bắp của em nhất định chưa to được như bây giờ đúng không? Đó là do em không ngừng cố gắng rèn luyện, hơn nữa bình thường ăn uống đầy đủ, hấp thụ các chất dinh dưỡng mới có được thành tựu vĩ đại như bây giờ. Trên thực tế, em căn bản không cần phải làm gì hết, càng lớn lên thì nó cũng sẽ phát triển theo thôi, chỉ là nếu so với việc có rèn luyện thì không bằng. Trở lại vấn đề tăng cường lực lượng, nếu như không trải qua rèn luyện thì sức lực sẽ không khác người thường, còn một khi đã cố gắng rèn luyện, lực lượng sẽ càng ngày càng mạnh hơn. Em hiểu không?
– Em… không hiểu lắm.

Từ lúc tên lưu manh cố ý đem cơ bắp trước ngực của nàng làm ví dụ, Thạch Thanh mặt đã đỏ bừng, câu tiếp theo càng không chú ý, hơn nữa tên lưu manh nói liến thoắng một hồi, tuy cũng có chút đạo lý nhưng còn khiếm khuyết nhiều, có thể coi là phế thoại cũng được.

– Không hiểu cũng không sao, có gì cứ hỏi anh, vì là sư phụ của em nên anh nhất định sẽ chỉ dạy tỉ mỉ.

Hướng Nhật mặt đầy vẻ du côn dâm đãng trả lời.

– Cảm ơn, cảm ơn sư phụ!

Thạch Thanh khom lưng cúi chào.

– Không cần khách khí! Được rồi, gần nhà em ở có khách sạn, tửu điểm hay đại loại như vậy không?

Hướng Nhật tùy ý hỏi.

– Có, sư phụ!

Thạch Thanh thành thật trả lời.

– Vậy là ổn, sau này có gì không hiểu, em có thể đến chỗ nào đó đặt phòng, sau đó thông báo cho anh biết một tiếng, anh sẽ nhanh chóng đến.

Hướng Nhật quyết định vươn cánh tay tà ác túm lấy đồ đệ. Hai ngày nay bị đè nén dục hỏa không chỗ phát tiết, Sở cô nàng lại không chịu phối hợp, không có biện pháp thì đành phải động não dụ hoặc đồ đệ xinh đẹp ngây thơ này mới được, có lẽ tán tỉnh cô nàng lên giường dễ hơn Sở Sở.

– Tại sao phải ra ngoài, tại trường học không được sao?

Thạch Thanh nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

– Đương nhiên không được! Anh nói cho em biết, có vài tuyệt chiêu không thể cho người ngoài xem, cho nên chỉ có chúng ta hai người lúc đó anh mới truyền cho em.

Hướng Nhật quang minh chính đại giải thích.

– Dạ tốt, em biết rồi.

Nghe sư phụ nói sẽ đem võ công cao cấp dạy cho mình, Thạch Thanh quên bẵng luôn cảm giác bất an kia.

– À, còn có một việc quên nói, nếu em muốn tìm anh, tốt nhất là sau 9 giờ tối.
– Tại sao thế?

Mặc dù Thạch Thanh thành tâm truy cầu võ đạo, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc nghếch, hơn nữa nàng thường xuyên giúp đám tỷ muội xử lý lũ sắc lang, nên cũng mơ hồ đoán được tên sư phụ bất lương này muốn làm gì rồi.

Hướng Nhật thầm kêu lên “hỏng bét”, làm quá lộ liễu, bị đồ đệ nghi ngờ rồi. Nguy hiểm quá, phải lập tức loại bỏ lo lắng của nàng mới được.

– Bởi vì sau 9 giờ đêm tinh thần của anh mới đạt trạng thái tốt nhất, khi đó dạy em cũng sẽ cẩn thận, tập trung hơn.
– Thật vậy sao?

Sự hoài nghi trong mắt Thạch Thanh ngày càng đậm.

– Cầm giúp anh thứ kia lại đây.

Hướng Nhật chỉ vào tấm ván gỗ dày 3 cm dùng để luyện tập…

Thạch Thanh trầm mặc mang tấm ván gỗ đó cho hắn.

– Em có thể một cước đá gãy nó đúng không?

Hướng Nhật tay cầm tấm ván gỗ hỏi.

Thạch Thanh gật đầu, không nói gì cả.

– Còn tay thì sao? Chặt gãy nó được không?

Hướng Nhật làm động tác chém xuống.

Thạch Thanh đầu tiên lộ ra vẻ đắn đo, sau đó gật đầu, vẫn không nói gì.

Hướng nhật biết nàng muốn biểu đạt ý gì, có thể chặt gãy nhưng có chút khó khăn. Cô bé này thật là thực dụng, một khi hoài nghi dụng tâm của mình thì lập tức trở nên lạnh nhạt, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói. Hắc hắc, giờ cho ngươi thấy một chút kích thích.

– Vậy em có thể làm được như vậy hay không?

Hướng Nhật vươn ngón trỏ thẳng tắp vận lực đâm xuyên qua tấm ván gỗ.

– A…

Thạch Thanh kinh ngạc, hai tay bụm cái miệng nhỏ nhắn lại, mặc dù biết hắn rất mạnh, nhưng không nghĩ lại cường hãn như vậy. Tấm ván gỗ dày 3 cm này là loại gỗ rất cứng, có thể dùng chân đá gãy đã giỏi lắm rồi, thế mà hắn chỉ dùng một ngón tay đâm thủng, có còn là người không chứ?

– Thế nào? Làm được không?

Hướng Nhật biết đã làm chấn động được Thạch Thanh, kế hoạch thành công một nửa rồi.

– Không… không thể.

Thạch Thanh lắc đầu, trong mắt bắn ra ngọn lửa cuồng nhiệt.

– Sư phụ, anh có thể dạy em không?
– Có thể, bất quá đây là tuyệt chiêu của anh, phải tìm một chỗ yên tĩnh mới chỉ dạy được.
– Cái này…

Thạch Thanh trên mặt lộ ra vẻ lưỡng lự, mặc dù rất muốn học, nhưng lại sợ sư phụ đối với mình có gì đó bất lợi.

– Thiếu chút nữa thì quên, mỗi ngày anh cũng không có nhiều thời gian dạy em, trước 11 giờ đêm là anh phải về nhà, bởi vì Sở Sở còn chờ anh ngủ.

Hướng Nhật nói lời này có hai nghĩa: Thứ nhất, để đối phương biết thời gian sẽ không nhiều lắm, trong thời gian ngắn như vậy khó có khả năng làm ra chuyện gì, thứ hai, đem Sở Sở ra, ý là mình đã có lão bà rồi.

– Không… sao, sư phụ có thể dạy em thì em đã rất cảm ơn rồi.

Thạch Thanh như trút được gánh nặng thở dài một hơi, đồng thời bản thân thấy có ý nghĩ như vậy hơi xấu hổ, hắn là sư phụ, như thế nào lại làm chuyện vô sỉ chứ? Nhớ tới thái độ lạnh lùng của mình vừa rồi với hắn, nàng lại thấy áy náy.

– Sư phụ, xin lỗi!
– Sao vậy?

Hướng Nhật mặt thì ra vẻ ngù ngờ, nhưng trong lòng phất cờ nở hoa. Cô nàng này còn cảm thấy áy náy với mình, thật là tốt quá rồi, xem ra việc tán tỉnh nàng ta lên giường lão tử nắm chắc một phần rồi.

– Không… không có việc gì!

Thạch Thanh mặt đỏ bừng, không dám nhìn hắn.

– Sư phụ, để em mời anh cùng ăn cơm chiều được không?
– Có lẽ không được! Anh còn phải đến nhà của Sở Sở hôm nay. Hay để tối mai đi?
– Dạ, cũng được.
– Hêy, hai người các ngươi đang làm gì đó?

Giọng Sở Sở từ cửa truyền đến. Vì trong phòng tập chỉ có hai người, không có thanh âm ồn ào khác, nên nghe được rất rõ.

– Hết khóa nhanh như vậy à?

Hướng Nhật có chút bất mãn nhìn về phía cô nàng, mình đang cùng đồ đệ hưởng thụ cái “không nói còn hơn vạn lần nói” cảm giác tuyệt vời này, lại bị nàng quấy rầy.

– Không được à! Đâu có giống như anh mỗi ngày trốn tiết, thật không nghiêm chỉnh chút nào.

Sở Sở đi tới gần, liếc hắn một cái, chuyển hướng sang Thạch Thanh nói:

– Thanh tỷ, anh ấy có khi dễ chị không? Có gì nói em biết, em giúp chị dạy dỗ anh ta.

Ngữ khí của nàng nói đơn giản giống như bàn chuyện ăn ngủ vậy.

– Không có, sư phụ đối với ta tốt lắm!

Thạch Thanh khẽ đáp.

– Nhiều chuyện quá, không phải là tới nhà em bây giờ sao? Đi thôi!

Hướng Nhật đưa tay khoác vai Sở Sở.

– Anh buông tay ra!

Sở Sở cực lực giãy giụa.

– Này, chúng ta giờ là một đôi tình nhân, em đừng có làm gì lộ liễu là xôi hỏng bỏng không nha.

Hướng Nhật ghé vào tai cô nàng nhắc nhở.

– Hứ, anh nhớ kỹ cho người ta, lần sau không được quá đà như thế này nghe chưa!

Sở Sở cố nhẫn nại quát khẽ, xong quay đầu nhìn Thạch Thanh nói:

– Thanh tỷ, tụi em đi trước nha!
– Ừ, hai người đi thong thả!

Thạch Thanh vẫy tay.

– Tiểu Thanh, ngày mai gặp nha!

Hướng Nhật ra đến cửa miệng vẫn ba hoa hướng về đồ đệ nói.

– Ây, Hướng Quỳ! Có lầm không đó, chúng ta mới là sinh viên năm thứ hai, nhưng Thanh tỷ là sinh viên năm thứ ba, việc anh phải gọi chị ấy là học tỷ còn chưa tính, lại còn cả gan gọi người ta là Tiểu Thanh, thật quá đáng mà!

Vừa ra khỏi phòng tập, Sở Sở lập tức cùng hắn duy trì khoảng cách.

– Vậy thì sao, cô ấy vẫn gọi sư phụ đó thôi.

Hướng Nhật khinh khỉnh nói.

– Hừ, không biết xấu hổ, lưu manh, người ta cảnh cáo anh, không được có chủ ý xấu xa với Thanh tỷ.

Sở Sở hung hăng uy hiếp.

– Em nói không thì không được sao? Thật vuốt mặt không nể mũi a. Hơn nữa em vẫn chưa phải là lão bà của anh, dựa vào cái gì phải nghe lời của em chứ?
– Tóm lại không được là không được!

Sở Sở ngang bướng nói.

– Nhưng anh đã có chủ ý rồi thì sao?
– Không được!
– Hâm à! Có tin anh tối nay tập kích em không?
– Anh dám!
– Đợi anh leo lên giường em thì sẽ biết anh có dám hay là không.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hướng Nhật - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Ngày cập nhật 01/07/2022 11:33 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 4
Con chim Lam lam này đã lớn hơn một chút rồi, lông vũ của nó đã có màu hoàn toàn khác, đỏ như máu, hơn nữa hai bên còn có đường vân màu trắng, thoạt nhìn thập phần kỳ dị nhưng bất phàm. Linh điểu Lam Lam này không có e ngại nhân loại, chỉ cách tiểu nữ hài không quá nửa mét, nghe tiểu nữ hài tử hỏi thì nó hơi vung cánh, trong miệng thanh minh vài tiếng, giống như đang trả lời cho tiểu nữ hài kia, cực kỳ có nhân tính. Tính toán, Lam Lam, nói cho ngươi nhiều như vậy ngươi cũng không hiểu, ngươi lại không có nhìn thấy đại ca...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Miêu Nghị – Quyển 10
Mã Vị Hàn cười ha hả nói: Có lẽ hành tẩu nghe lầm rồi, chúng ta chẳng qua đang thảo luận lời đồn đãi bên ngoài có liên quan đến hành tẩu gần đây, không khỏi nhiều lời mấy câu. Ha ha, hành tẩu không nên để ý. Miêu Nghị lạnh nhạt nói: Ta vốn định so đo một chút, thì ra ngươi là một kẻ bất lực dám làm không dám nhận, xem ra thật sự không cần so đo. Ngươi mắng ai? Trong nháy mắt ánh mắt Mã Vị Hàn lộ ra hung quang. Miêu Nghị không che giấu chút nào, trực tiếp chỉ vào mũi hắn nói: Người nào mắng ta...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lăng Tiếu – Quyển 19
Lăng Tiếu nói với Lăng Bác sự thật, lúc đó hắn ở đông hải Long tộc thấy thủy Thủy Long nhiều hơn Kim Long nhất tộc nhiều lắm, lúc này mới khiến hắn chấn kinh. Lăng Bác dẫn Lăng Tiếu đi vào trong, những Kim Long này cũng nhận ra Lăng Bác, lại thiện ý vờn quanh hắn, long mục thỉnh thoảng vượt qua người Lăng Tiếu, thầm chí có tiểu Kim Long lớn mật còn bay tới dùng lưỡi liếm má của Lăng Tiếu. Hắn cảm thấy ướt ướt, không chỉ không khiến Lăng Tiếu cảm thấy ác tâm, ngược lại cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái. Lăng Tiếu hiểu được chúng có thiện ý...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng