Hướng Nhật - Quyển 1

Phần 51

– Cái gì?

Hướng Nhật không dám tin vào tai mình nhìn cô nàng hỏi lại:

– Tiểu Thanh, ý của em là muốn sống chung với anh… Ây! Em đừng hiểu lầm, anh không phải có ý này, ý anh muốn nói là… Em xác định muốn ở cùng với anh? Ngủ cùng một phòng?

Trong lòng lưu manh muốn bồi thêm câu ‘ngủ cùng giường?’.

– Đúng vậy, sư phụ! – Thạch Thanh mặt đỏ bừng lên.
– Cái này… Em biết mà, sư phụ bây giờ không thể quyết định, phải hỏi qua Sở Sở mới được! Nếu không… anh đi mua một căn nhà cho em ở… Ách, ban ngày anh tới ở cùng em, buổi tối anh trở về với Sở Sở…

Hướng Nhật bắt đầu tính toán, nghĩ đến cuộc sống đầy hạnh phúc trong tương lai không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.

– Sư phụ…

Thạch Thanh nũng nịu kêu lên, giọng nói kéo dài ra, trong giọng nói có pha chút bất mãn.

– Làm sao vậy?

Hướng Nhật lau lau khóe miệng, nhưng thực tế khóe miệng không có dính gì để mà lau.

– Anh thật sự xấu xa quá!

Thạch Thanh nhỏ giọng nói, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như ráng chiều. Không thể ngờ sư phụ sao lại có những ý nghĩ xấu xa đến vậy, tâm tình nàng phức tạp nhưng chủ yếu là ngượng ngùng.

– Xấu xa? Anh làm gì mà xấu chứ? Ban ngày cùng em rèn luyện sức mạnh thân thể, buổi tối về nhà cùng Sở Sở xem TV, như vậy cũng bị coi là xấu sao? Chẳng lẽ em muốn sư phụ cả ngày ở cùng với em? Em sao có thể ích kỷ như vậy chứ?

Hướng Nhật đường đường chính chính nói, ban ngày cùng em trên giường rèn luyện sức mạnh, buổi tối cùng cô nàng vừa xem TV vừa… Hắc hắc!

– A! Sư phụ, xin lỗi, em đã hiểu lầm anh!

Thạch Thanh xấu hổ cúi đầu, lại một lần nữa hiểu lầm tưởng sư phụ tính giở trò sắc lang, nàng mắc cỡ tới nỗii muốn tìm chỗ mà trốn ngay vào.

– Hiểu lầm? Em hiểu lầm anh cái gì?

Hướng Nhật trong lòng có quỷ hỏi tới, hắn đương nhiên biết đồ đệ hiểu lầm cái gì. Ngay từ lúc đầu hắn đã tính kế gài nàng với những câu nói nước đôi của hắn. Nàng khi nghe được những lời nói kia thì khẳng định sẽ nghĩ hắn đang có suy nghĩ bất lương với nàng.

– Không, không có gì…

Thạch Thanh cố sức lắc đầu. Tất nhiên là nàng sẽ không nói ra những ý nghĩ trong lòng, bằng không chắc không còn mặt mũi để gặp người khác.

– Thật vậy sao? – Hướng Nhật vừa tiến tới gần nàng vừa hỏi.
– A, sư phụ, em đột nhiên nhớ tới có một việc chưa làm, em đi trước.

Thạch Thanh lại càng thêm hoảng sợ, xoay người muốn bỏ chạy.

Hướng Nhật một tay kéo lấy một góc váy của nàng, bởi vì động tác hơi mạnh (nhưng cũng không biết là là có cố ý hay không) làm cái váy bị tốc lên cao. Cái váy vốn chỉ lộ ra bắp chân bây giờ ngay cả bắp đùi cũng phơi ra.

– Á!

Thạch Thanh hét lên một tiếng, lấy tay kéo váy xuống, hai mắt như tóe lửa hỏi:

– Sư phụ, sao anh có thể làm như vậy?

Mặc dù trong lòng thì nàng cũng không so đo gì chuyện hắn giật cái góc váy của mình, nhưng do đột ngột bị bất ngờ, nàng có chút không bằng lòng.

– A, Tiểu Thanh, anh không phải cố ý đâu!

Hướng Nhật vội vàng xoa xoa hai tay, như cố diễn tả sự áy náy trong lòng. Nhưng thật sự trong lòng thì cầm thú lại nghĩ sao vừa rồi không mạnh tay hơn chút, cố gắng hơn một chút là đã có thể biết được đồ đệ mặc quần lót màu gì rồi.

– Sư phụ…

Thạch Thanh mắt mở to, ngân ngấn lệ nhìn hắn, cắn môi bỏ dở câu nói.

Lưu manh quyết định xuất ra đòn sát thủ, ở gần nàng nhiều ngày qua hắn biết đồ đệ ngoan đối với cái từ “sư phụ” thật sự tín nhiệm tuyệt đối:

– Tiểu Thanh, em nghĩ lại xem, làm sao sư phụ lại khinh thường đồ đệ của chính mình như vậy chứ?

Quả nhiên những lời này rất hữu hiệu, ánh mắt Thạch Thanh rõ ràng đã dịu lại. Hướng Nhật thở phào một cái, tay đặt lên vai nàng rồi nói:

– Tiểu Thanh, em không phải nói muốn cùng anh ở cùng một chỗ sao? Nhưng anh không thể đáp ứng em, phải hỏi qua Sở Sở mới được. Anh gọi nàng ra đây cho em hỏi nhe.

– Cái gì?

Sở Sở giọng cũng kinh ngạc không kém, so với phản ứng của lưu manh lần đầu nghe đề nghị này rất giống nhau:

– Thanh tỷ! Ý của chị là muốn ở chung với bọn em?
– Ừ, đúng vậy.

Thạch Thanh vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.

– Vậy thì tốt quá!

Sở Sở tiến lên ôm cổ nàng, hoàn toàn không có chút phân vân nói tiếp:

– Thanh tỷ, em đã muốn ngủ cùng với chị từ lâu rồi. Da của chị tốt như vậy, buổi tối ôm ngủ chắc chắn rất thoải mái.

Quả thật, Thạch Thanh mặc dù say mê luyện võ, nhưng thân thể da dẻ mềm mại, căng tràn sức sống, có thể là do di truyền từ dòng máu của mẹ nàng.

– Sở Sở, chị nghĩ bao giờ thì có thể dọn vào.

Thạch Thanh nhẹ nhàng vuốt ve bím tóc của Sở Sở.

– Tốt! Chúng ta đi bây giờ, à mà Thanh tỷ, chị có nhiều đồ cần thu xếp không? Để em nhờ Hướng Quỳ giúp chị nhe!

Sở Sở vừa nói vừa liếc mắt nhìn nam nhân kế bên.

– Muốn anh cúp học sao hả? Không tốt nghe!

Hướng Nhật ra vẻ khó xử, làm như mình là phu khuân vác sao? Thật vô nhân đạo.

– Hừ! Vậy thì quên đi! Anh ngồi học một mình đi, em cùng Thanh tỷ đi dọn.

Sở Sở oán hờn nói.

– Vậy sao được cưng! Chuyện thật sự có ý nghĩa như thế sao lại thiếu phần anh hả, cùng đi, cùng đi nào.

Vừa mở lời phân bua, Hướng Nhật vừa giang hai tay ôm vai hai nàng rời khỏi trường.

– Ghê tởm vừa thôi! Anh lại muốn giở trò với Thanh tỷ à!
– Nghĩ lung tung đi đâu vậy cưng. Nàng là đồ đệ của anh, cái này gọi là “thầy trò tình thâm”.
– Nếu em không biết rõ thì… Hừ! Sớm đã cho tên háo sắc như anh một cước rồi.
– ..?

Ba người vừa mới ra khỏi cổng trường thì gặp Thiết Uyển đang sầm sập chạy đến.

– Lưu manh, ta tìm ngươi có việc! – Nữ cảnh sát giọng đầy uy hiếp nói.

Nhưng ba người ở đây đối với nàng không được thân thiện cho lắm. Nhất là Sở Sở, tự nhiên nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp xông tới gọi ngay bạn trai mình là lưu manh, hơn nữa rõ ràng có ý muốn mang “anh yêu” của nàng đi, bất kỳ phụ nữ nào có tí máu ghen đều cảm thấy khó chịu.

– Chị là ai? – Sở Sở không vui dè dặt hỏi.
– Tôi là cảnh sát, tìm hắn có chuyện muốn hắn phối hợp!

Thiết Uyển mới vừa rồi bởi vì quá gấp gáp nên quên sự có mặt của những người đi bên cạnh lưu manh. Bây giờ nhìn lại thấy hai người con gái cực kỳ xinh đẹp đi bên cạnh hắn, một người nàng đã gặp qua, một người không nhận ra. Thấy lưu manh cùng hai nàng thân mật ôm vai bá cổ nhau như thế chắc quan hệ phải trên mức bình thường. Có khả năng hai người đều là bạn gái của hắn, kỹ thuật tán gái của thằng này cũng lợi hại. Nghĩ tới đây, Thiết Uyển nghi ngờ nhìn gã trai có diễm phúc hơn người đang đứng kia.

– Cảnh sát?

Sở Sở yên lòng nhưng nàng lại lập tức nhớ tới một chuyện nên nói:

– Cảnh sát các ngươi cũng không nên quá lộng hành. Anh ta là bạn trai của tôi, bình thường trừ chuyện tốt ra anh ta cái gì cũng không làm.

Hướng Nhật nghe nàng nói như thế khẽ siết chặt người nàng một cái, nàng là người thứ hai nhìn hắn với ánh mắt an tâm như vậy. Rõ ràng những gì nàng nói đã làm hắn vừa cảm động vừa mát lòng mát dạ. Cô nàng mặc dù lắm lúc miệng mồm cũng mắm tôm dữ tợn nhưng đối xử quan tâm thật lòng dành cho hắn thì không thể nghi ngờ. Hắn nhìn sang nữ cảnh sát đang đứng một bên nghĩ thầm, không có chuyện gì chắc cô nàng cũng không tìm đến mình:

– Tìm anh có việc gì sao?
– Không sai!
– Quan trọng không? – Lưu manh nhìn mặt đoán lòng hỏi.
– Hy vọng ngươi lập tức đi theo ta!
– Được rồi…
– Hướng Quỳ…
– Sư phụ…
– Không có gì đâu, hai em về nhà trước đi. Lo chuẩn bị cơm nước chờ anh về cùng ăn.
– Ừm… Vâng sư phụ!

Thiết Uyển lần này không dẫn hắn về sở cảnh sát mà lại chở hắn về nhà mình. Đó là căn hộ nằm trong khu nhà chung cư màu trắng cây cối xanh tươi bao quanh. Nàng để lưu manh ngồi tại phòng khách, còn mình đi vào phòng bếp mang nước ra cho hắn, sau đó liền lập tức đề nghị:

– Giúp ta tìm ra chỗ trốn của bọn cướp.
– Cảnh sát hết người rồi sao hả? Ngay cả người dân hiền lành chất phác như anh cũng muốn dùng?

Hướng Nhật mặc dù không quan tâm tới tình hình bên ngoài cho lắm, nhưng đối với mấy vụ cướp gần đây hắn cũng không xa lạ gì.

– Ngươi hẳn là biết có một số việc cảnh sát làm không được, nhưng mà đám lưu manh đầu đường xó chợ bọn ngươi thì có thể.

Thiết Uyển không nhịn được nói.

– Chuyện đó anh cũng rất thông cảm.

Hướng Nhật bị nàng gọi là “lưu manh đầu đường xó chợ” cũng không có ý kiến gì, cầm cốc nước đứng lên đi xung quanh đánh giá cách trang trí đồ đạc trong phòng, vật dụng rất ngăn nắp gọn gàng, bày biện cũng đơn giản. Quả nhiên có tác phong của nữ cảnh sát, không lãng phí sức lực đầu óc vào mấy thứ vô bổ.

– Cho nên…
– Cho nên anh tuyệt đối không làm cái việc nguy hiểm như vậy.

Lưu manh một hơi uống hết cốc nước.

– Ngươi có phải là đàn ông không đó!

Thiết Uyển khi không lại “huýt sáo gọi rắn”, tưởng hắn bị khích tướng sẽ đồng ý, không nghĩ mình lại đang bị “rắn” đùa.

– Xin lỗi nghe cưng! Anh có phải là nam nhân hay không tại phòng khách mà thảo luận vấn đề này có vẻ không hợp. Em nghĩ chúng ta có nên tìm nơi nào an tĩnh phù hợp hơn để bàn tiếp không…
– Lưu manh! Ngươi nói nghe hay quá há, còn dám buông lời nhảm nhí… Đừng cho là ta không dám bắt ngươi!
– Nếu nhờ người khác giúp đỡ mà có thái độ như em vậy, chậc, anh thấy em không có chút lòng thành nào. Hơn nữa, anh có nghĩa vụ phải giúp em sao, không có lợi thì có thằng ngu mới làm!
– Ai nói không có lợi! Chính phủ sẽ có tiền thưởng trợ giúp, hơn nữa ngành cảnh sát chúng ta cũng sẽ tặng giấy khen, còn có thể công khai thông báo cho toàn bộ thành phố biết để khen ngợi công lao của ngươi.
– Tiền thưởng ít nhiều bao nhiêu anh không biết, nhưng nói chung không quá một triệu đúng không? Anh muốn nói cho rõ ràng trước, chỉ có ở trên cái giá này mới có thể khiến cho anh có chút hứng thú. Về phần cái thông báo gì gì toàn bộ thành phố, không phải là muốn ép người ta vào con đường chết sao hả? Chẳng khác nào chỉ rõ mặt cho đồng bọn của đám bị bắt tìm anh trả thù!
– Vậy ngươi muốn sao?
– Không muốn gì hết. Chỉ là… chợt nhớ tới “vòng ba” của người đẹp nào đó rất co dãn, rất đàn hồi, nếu mà…

Hướng Nhật vẻ mặt như đang hoài niệm một kỷ niệm êm đềm nào đó.

– Được thôi! Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi tìm ra bọn cướp kia thì ta cho ngươi thưởng thức một lần, vậy được rồi chứ?
– Cái gì! Chỉ một lần thôi sao? Em nghĩ nó có dát kim cương hả? Cho dù là kim cương…
– Mười lần! – Thiết Uyển lạnh lùng cắt ngang lời hắn.
– Phải không đó! Chỉ có mười lần thôi. Anh xem em rất có thành ý, thôi thì vậy, anh không muốn cò kè bớt một thêm hai làm gì, chỉ một lời: Năm mươi lần.
– Có thể!

Nhìn nữ cảnh sát ướt át nhanh chóng nhận lời, lưu manh tiếc đứt ruột đứt gan, nếu sớm biết vậy thì ra giá năm trăm lần rồi. Bất quá hắn cũng sợ nàng hứa lèo cho qua chuyện, chuyện qua rồi mà nàng không nhận hắn biết làm sao. Tốt thôi, lưu manh cũng không phải dân hiền lành gì mà cho người lừa bịp:

– Thế anh làm sao biết được em có hứa suông hay không? Có cần phải “đặt cọc” trước cho chắc không hả? Trước tiên cho anh thử hàng mười lần đi!
– Ngươi…
– Thôi quên đi vậy, thật ra cái công việc nguy hiểm này anh không muốn làm chút nào.

Hướng Nhật đứng dậy như muốn rời khỏi.

– Ta đáp ứng ngươi! – Thiết Uyển hít sâu một hơi nói.
– Giờ mới chịu à!

Hướng Nhật nheo nheo mắt đắc ý nói tiếp:

– Ở chỗ này sao? Không đổi chỗ khác sao?
– Ta cảnh cáo ngươi, trừ nơi đó ra, nếu ngươi dám chạm đến bất cứ chỗ nào khác ta giết ngươi!
– Sao lắm lời thế! Có thể bắt đầu được chưa?
– Tự nhiên!
– Anh tới đây…
– Lưu manh, ngươi sờ đi đâu vậy?
– Có cái gì sai hợp đồng sao?
– Đồ chết bầm! Coi xem tay ngươi đang đặt chỗ nào?
– Ai da, xin lỗi, thật xin lỗi, cái tay vô tổ chức quá!

Lưu manh rút lại cánh tay đang đặt ở trên lưng nàng:

– Wow… thật sự rất co dãn! Nhưng em mặc quần sao dầy quá vậy? Không có cảm giác gì hết…
– Cái đó không phải quần! – Thiết Uyển bối rối hổn hển nói.
– A!

Lưu manh trợn tròn mắt, nghĩ tới trường hợp nào đó liền nói:

– Hôm nay là vầng trăng phố thị sao?

Chú Thích:

Đại di mụ = kinh nguyệt hay “vầng trăng phố thị” cho lưu manh một chút văn vẻ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hướng Nhật - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Ngày cập nhật 01/07/2022 11:33 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Nàng quận chúa và cô người hầu - Tác giả The Kid
Truyện lấy bối cảnh nước Đại Việt thời xưa. Quận chúa An Thu xinh đẹp có một cô người hầu trung thành tên Trâm Trâm. An Thu sở hữu làn da nâu, cặp ngực vừa phải, thân hình cao ráo; còn Trâm Trâm sở hữu làn da trắng, cặp ngực to, thân hình nóng bỏng không kém quận chúa. An Thu đem lòng yêu Tướng quân Lý Công Thành, trong khi Trâm Trâm đem lòng yêu Lý Công Danh em trai của Công Thành. Trong triều đình có một gã quan lớn xấu xí to béo tên Tấn Tùng rất mê quận chúa An Thu. An Thu lại cực kỳ ghét tên này, cô luôn tìm cách né tránh...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Phần 51 Lâm Vãn Vinh ở lại tửu lầu tương đối lâu, thấy thời gian không còn sớm nữa, mới đành phải cáo biệt rời đi. Đổng Xảo Xảo tiễn hắn tới tận cổng Tiêu gia, đưa cho hắn trúc lam trong tay và nói: Lâm đại ca, đây là vài món ăn mà huynh thích ăn do muội đã làm, còn có vài bộ quần áo muội đã may cho huynh nữa. Huynh ở trong đó nhất định phải bảo trọng. Nếu không thì, muội... Chúng ta đều sẽ lo lắng cho huynh lắm đấy. Một chút thời gian buổi chiều vậy thôi mà nha đầu này lại còn có thể chạy về nhà đích thân làm cho...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Lục Thiếu Du – Quyển 41
Phần 51 Trong nội tâm Lục Thiếu Du lập tức trầm xuống, nếu là thật là như thế, đó chính là phiền toái lớn, còn không phải phiền toái lớn bình thường. U Già nhìn vào cái động sâu không đáy kia, lập tức cảm giác được cái gì, ánh mắt nghi ngờ biến thành vui vẻ, lập tức nói với Ma Lang cùng Âm Hồn: Ma Lang, Âm Hồn, các ngươi ngăn cản bọn chúng, ta đi vào một lát. Vừa dứt lời, thân ảnh U Già dẫn đầu tiến vào cái động không đáy kia. Ma Lang và Âm Hồn hai người nhìn thấy U Già tiến vào động sâu, ánh mắt không vui, nhưng cũng không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng