– Than cái gì? Có đại mỹ nữ ta cùng anh đi ăn cơm, anh còn ra vẻ không hài lòng gì chứ?
Sở Sở u oán nói.
– Vì có em bên cạnh, nên anh mới không khỏi cảm thán.
– Ghê tởm, đây là ý gì chứ?
Sở Sở trừng trừng hai mắt.
– Không có gì.
Hướng Nhật lại thở dài một hơi.
– Anh đang nghĩ lúc nào mới có thể đem em nằm lên trên giường đây? Chỉ nhìn không ăn được, ức chế lắm!
– Hứ!
Sở Sở quay đầu không để ý tới hắn, trong miệng lẩm bẩm.
Hướng Nhật mặc dù không nghe nàng đang nói gì, nhưng theo dáng môi nàng ta mấp máy thì chắc là hai chữ “lưu manh”.
– Cô bé à, vào đây ăn nhé!
Hướng Nhật đứng trước cửa một quán nhỏ.
– Tôi có tên đàng hoàng, đừng có mở miệng là gọi cô bé này, cô bé nọ.
Sở Sở rất bất mãn với thái độ của tên sắc lang đối với mình.
– Được rồi, Sở đại mỹ nhân, vào ăn cơm nào!
Hướng Nhật đi trước bước vào quán.
– Đi chết đi, cái tên lưu manh này! Lần sau còn gọi là cô bé, ta sẽ hô lớn, gọi ngươi là “lưu manh”.
Sở Sở lầm lũi bước theo sau hắn yếu ớt uy hiếp.
– Xin chào hai vị, đi hai người phải không ạ? Bên này còn một bàn trống đây.
Một cô bé tuổi cỡ mười lăm mười sáu, mặt mũi rất đáng yêu tiến lên chào hai người.
– Ừ chỉ hai người thôi em, có món gì ngon không?
Sở Sở nhíu mày hỏi, chỗ bình dân như vầy, nàng trước kia thực chưa bao giờ thèm ghé chân vào.
– Dạ, ở đây nấu ăn thì món gì cũng ngon cả, ai ăn xong cũng đều nói vậy!
Cô bé lè lưỡi, tỏ vẻ ‘khiêm nhường’ mà không thấy đỏ mặt.
– Ngồi đi thôi!
Hướng Nhật kéo một cái ghế ra.
– Cảm ơn!
Sở Sở vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, định ngồi xuống.
– Không phải cho em, anh kéo ghế ra để anh ngồi, em muốn ngồi thì tự mình kéo ghế ra đi.
Hướng Nhật ngồi nhanh xuống trước.
– Ghê tởm! Đồ con trai hẹp hòi.
Sở Sở lầm bầm rủa.
Cô bé ngây người không biết nên nói gì bây giờ, lúc đầu còn tưởng hai người này chắc là một đôi tình lữ, hiện giờ nhìn lại thì hình như giống cừu nhân hơn là tình nhân.
– Nhóc à, đem cái thực đơn đưa ra đây để anh chọn món nào.
Hướng Nhật vươn tay.
– Dạ.
Cô bé tuy trả lời nhưng mặt lộ vẻ không vui, nàng ta ghét nhất khi người khác kêu mình là nhóc.
– Người này sao lại như vậy? Một chút lịch sự cũng không có sao?
Sở Sở bên cạnh không thèm nhìn hắn, quay mặt đi lẩm bẩm.
– Phải đó!
Cô bé cảm kích nhìn Sở Sở.
– Ảnh là bạn trai chị sao?
– Ừ!
Sở Sở nghiến răng đáp.
– Thật á?
Cô bé nhất thời ngẩn người ra. Sao lại như vậy được? Chị này xinh đẹp thế, mà lại thích tên có vẻ mặt bại hoại kia sao? Sau đó lại nhìn Sở Sở bằng ánh mắt đầy cảm thông, qua thái độ của chị này thì thấy rõ là tên đó đối xử với chị thực không tốt.
– Đừng nhiều chuyện nữa nhóc, anh chọn những món này, ghi lại nhanh đi.
Hướng Nhật trao bảng thực đơn lại.
Cô bé cầm bút ghi lại, nhận lấy thực đơn, hừ một tiếng, xoay người đi.
– Thái độ vậy là sao chứ?
Hướng Nhật hoàn toàn không biết vì sao mình đắc tội với tiểu nha đầu này.
– Con gái nhà người ta còn nhỏ, anh cũng đừng so đo… Ê, tôi còn chưa chọn món ăn mà.
Sở Sở rốt cục phát hiện ra vấn đề chính.
– Anh còn tưởng chỉ có một mình anh muốn ăn.
Hướng Nhật gãi gãi sau gáy, ngượng ngùng đáp.
– Anh… anh coi tôi là không khí hả? Đáng ghét, thực sự rất đáng ghét!
Sở Sở tức giận đến mức muốn giết chết hắn.
– Làm gì đó? Phản đối cái gì? Cùng lắm lần sau ăn cơm cho em chọn là được.
Hướng Nhật lớn tiếng đàn áp.
– Vậy còn coi được.
Sở Sở mặc dù vẫn còn bất mãn nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy.
Chỉ chốc lát, bốn món ăn và một món canh miễn phí được đưa lên. Cô bé lại bưng cơm cho hai người, nhẹ nhàng đặt một bát cơm vun đầy trước mặt chị xinh đẹp, nhoẻn miệng cười:
– Đây là cho chị.
Đưa cho tên bại hoại một bát chỉ có khoảng một nửa bát cơm, cô bé lạnh lùng nói:
– Của anh!
– Này, chén của anh đây á? Sao ít vậy?
Hướng Nhật ghen tức nhìn bát cơm đầy ụ của Sở sở, so ra thì bát cơm của mình ít bằng một phần tư bát của nàng ta.
– Chê ít hả? Vậy anh tự đi xới đi!
Cô bé lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người đi.
– Con nhóc này, ta đắc tội gì với nó chứ?
Hướng Nhật không hiểu nhìn Sở mỹ nhân, lẩm bẩm.
– Vì anh đắc tội với tôi đó!
Sở Sở mặt không đổi nói.
– Sở Sở, thật là em à!
Lúc này, một âm thanh hưng phấn vang lên.
Sở Sở giống như nuốt phải một món vô cùng ngon, lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến. Hướng Nhật nhìn theo phía thanh âm đó phát ra, chỉ thấy một người trời oi bức mà còn mặc một bộ comlê đi tới.
Trông kẻ này chỉ khoảng tầm hơn hai mươi, tóc chải mượt vuốt keo bóng loáng, cũng tạm coi như dễ nhìn một chút, ngoài ra còn có hai tên mặc quần áo tây âu màu đen đi kè kè theo sau.
Hướng Nhật nhìn thoáng qua hai tên bảo tiêu, còn tên thanh niên này hắn chỉ liếc mắt một cái rồi không thèm nhìn nữa, cái loại chẳng qua ỷ là nhà có tiền của ông bà tích góp lại là tuýp người mà hắn trước giờ ghét nhất. Bọn này là dạng bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, ai mà nhịn một chút là bị bọn chúng đè đầu cưỡi cổ, còn khi mà người ta liều mạng chơi với bọn nó thì cả bọn rụt cổ lại khép nép.
Tên công tử tự động ngồi xuống, hai tròng mắt toát ra vẻ thâm tình nhìn chằm chằm Sở mỹ nhân:
– Sở Sở, em sao lại ăn ở chỗ này? Vừa rồi anh ở bên ngoài thấy em, còn tưởng hoa mắt đấy!
– Tôi ăn cơm ở đâu hình như không cần anh quản?
Sở Sở không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn cơm.
– Sao lại vậy, nửa tháng sau chúng ta đính hôn rồi mà, đến lúc đó em chính là hôn thê của anh, anh quan tâm em một chút cũng là tất nhiên thôi.
Tên công tử kia hoàn toàn không để Hướng Nhật trong mắt.
– Ngô Khiêm Vân!
Sở Sở liếc mắt một cái về phía tên lưu manh.
– Anh nghe cho rõ đây, tôi sẽ không cùng anh đính hôn đâu, tôi đã có hôn phu rồi.
– Không thể nào? Anh chưa hề nghe bá phụ nhắc tới mà?
Ngô Khiêm Vân lớn tiếng kêu lên.
– Là tôi chưa nói cho ông biết mà thôi.
Sở Sở chỉ vào tên sắc lang:
– Anh ấy là bạn trai tôi.
– Là thằng nhóc này à? Sở Sở em đừng đùa nha.
Ngô Khiêm Vân khinh thường nhìn thoáng qua người mà Sở Sở chỉ.
– Từ đâu tới thì biến về đó đi, đừng làm tao mất hứng ăn cơm!
Hướng Nhật ngẩng đầu lên, đầy đe dọa nói.
Ngô Khiêm Vân sắc mặt biến đổi, đang muốn phát tác lại ý thức được có mỹ nữ ở đây, lập tức nín nhịn.
– Đem câu vừa nói nuốt vào lại, xin lỗi tao, sau đó biến mất khỏi tầm mắt tao…
– Phoẹt!
Hướng Nhật chụm miệng lại sau đó phun tất cả thứ đồ ăn trong miệng vào mặt Ngô Khiêm Vân, xem như là trả lời.
Mọi người trong quán đều kêu sợ hãi, bọn họ từ trước giờ chưa từng thấy có người ngay cả rau thịt gì đang nhai cũng phun ra hết, lại còn nhằm vào mặt người khác, nhất là người trông có vẻ giàu có kiêu căng như vậy mà nhổ vào.
Sở Sở bụm miệng, vẻ mặt không dám tin.
Hai người bảo an phía sau đang muốn tiến lên bắt người, đột nhiên phát hiện mục tiêu tay trái cùng tay phải kết một dấu hiệu đặc thù, hai người nhìn nhau, đồng thời đình chỉ động tác.
– Tao muốn làm thịt mày!
Ngô Khiêm Vân đứng dậy, dùng tay áo lau thức ăn trên mặt, trước công chúng mà bị xỉ nhục tới mức đó thì ai cũng không thể nhịn nữa, phong độ cái khỉ gì cũng vứt sạch.
– Bộp!
Hướng Nhật co tay cầm cả bát rau đập thẳng vào trên đầu Ngô Khiêm Vân, khiến hắn lảo đảo.
– Hai tụi bay còn không tiến lên bắt nó cho ta, để ta giết chết nó.
Ngô Khiêm Vân phục hồi lại tinh thần, nhớ ra mình còn có hai người bảo vệ.
– Xin lỗi, chúng tôi là bảo vệ chứ không phải tay chân!
Một người mặc đồ tây đen vẫn đứng im, trả lời.
– Tao trả nhiều tiền cho các người, thì các người phải đảm bảo an toàn của tao chứ.
Ngô Khiêm Vân la lên.
– Không sai! Chúng tôi chỉ cam đoan an toàn tính mạng, không có tình huống uy hiếp tính mạng, chúng tôi sẽ không phải ra tay.
Người mặc đồ tay đen kia mặt vẫn không thay đổi.
– Đm, còn nói cái gì mà công ty bảo an Lạp Ngập, rác rưởi hết, tao phải kiện chúng mày!
Ngô Khiêm Vân khàn cả giọng hống lên như heo kêu.
Mắt của đại hán mặc com lê đen kia như đanh lại, bước từng bước tới, tựa hồ muốn động thủ. Người còn lại lập tức kéo hắn lại, nhìn hắn lắc đầu, tiếp theo nhìn về phía đám đông đang vây quanh rồi nhìn họ Ngô nói:
– Vì anh nói xúc phạm đến công ty, cho nên chúng tôi có quyền đơn phương chấm dứt hợp đồng bảo vệ. Bây giờ, anh không hề là đối tượng bảo vệ của chúng tôi nữa. Muốn kiện chúng tôi ư? Cứ việc đến toà nhà trung tâm Thiên Đại tầng 38 mà kiện!
Nói xong, hai người bảo an nhìn Hướng Nhật một cái rồi rời đi.
– Chờ chút…
Ngô Khiêm Vân vội vàng đuổi theo, toàn thân muốn nhũn ra. Đáng chết! Tại sao lại quên bọn họ cũng không phải là một công ty bảo an tầm thường chứ!
– Anh với hai người kia quen nhau ư?
Sở Sở trừng mắt nhìn tên lưu manh đang húp canh.
– Không có a!
Hướng Nhật nuốt một ngụm lớn, một phát hết chén canh. Chính ra mình đúng là không quen bọn họ, chỉ là cùng lão bản của bọn họ có chút giao tình, không nghĩ tới thủ thế kia thật là hữu dụng.
– Lừa gạt! Tôi thấy các người đánh mắt cho nhau rồi.
Sở Sở lớn tiếng nói.
– Em đi khám mắt đi? Anh có làm cái gì kỳ quái vậy đâu chứ. Em như thế nào không phát hiện ra anh luôn nhìn em bằng ánh mắt thương yêu dạt dào?
Hướng Nhật mồm thì nói vậy, nhưng thầm đánh giá lại nàng ta. Cô nàng này xem ra rất tinh tế, mình ra động tác bí mật vậy mà cũng bị phát hiện.
– Anh đi chết đi! Không để ý tới anh nữa, tôi về trường học đây.
Sở Sở giận dỗi dậm chân, chạy vội đi.
Hướng Nhật cười khổ, đang định tính tiền rồi rời đi.
– Trời ạ! Xảy ra chuyện gì vậy?
Cô bé phục vụ chẳng biết từ đâu chui ra, nhìn trên mặt đất một đống hỗn độn, king ngạc thốt lên.
– Tôi mới đi wc… rửa tay xong mà cả phòng sao lại biến thành như thế này?
– Anh lỡ tay, không cẩn thận làm đổ bể.
– Ra là anh! Vậy thật tốt quá, vỡ hai cái đĩa, mỗi cái một trăm ngàn.
Cô bé không chút khách khí thống kê rồi chém hắn, dù sao là bại hoại, không nên hạ thủ lưu tình.
Hướng Nhật cũng không để bụng, thanh toán tiền đền bù, ra đến trước cửa quay lại nhìn cô bé nói:
– Nhóc, quần lót của em lòi ra kìa, mới đi wc xong đúng không? Thấm ra ngoài rồi đó.
Cô nhóc cúi đầu xuống xem, quả nhiên thấy có một mảng màu trắng cao hơn thắt lưng lộ ra, mặt chợt đỏ phừng phừng, nhìn tên bại hoại đi ngoài xa hét to:
– Đồ lưu manh!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 01/07/2022 11:33 (GMT+7) |