Hướng Nhật nhìn thoáng qua màn hiển thị thì thấy số của Thiết Uyển, lại thấy Sở Sở đứng bên cạnh dỏng lỗ tai như muốn nghe trộm, bao nhiêu kích động liền giấu ở trong lòng, bình tĩnh mở miệng thản nhiên nói:
– Ai vậy? Tìm có việc gì không?
Vẻ mặt lưu manh khi nói chuyện ra kiểu “ta là đại gia”, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm lấy vài món bằng kim loại như xâu chìa khóa, khua qua khua lại nghe leng keng, tỏ ra như mình đang bực mình.
Thiết Uyển ở đầu dây bên kia nghe xong thì chợt nổi giận đùng đùng vụt miệng mắng:
– Vô lại! Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy hả! Nhanh lăn qua đây cho ta! Hôm nay là thứ Ba, ngươi đã đồng ý đi đến nhà ta rồi mà.
– Được rồi, tới liền!
Hướng Nhật cúp máy, tỏ vẻ như không có chuyện gì quan trọng, quay sang nói với Sở Sở:
– Bạn cùng lớp của anh có chuyện nhờ anh giúp, xem ra bây giờ không được rồi, tối nay tụi mình lại…
Nói đến đoạn sau cùng, vẻ mặt hắn tỏ ra như tiếc lắm không thôi!
Sở Sở vốn muốn nghe giọng nói của đối phương nhằm có thể phân biệt được giới tính của người bên kia đường dây, nhưng do bị lưu manh khua chùm chìa khóa làm ồn, rốt cuộc không có nghe được một chút âm thanh nào. Dựa theo sự quan sát từ phản ứng của lưu manh thì nàng có thể xác định đó không phải là phụ nữ, thậm chí còn là loại người hắn không ưa thích nữa, vì vậy sự lo lắng nghi ngờ trong lòng cũng bớt đi vài phần, nhưng một chút ai oán thì vẫn còn nên mở miệng nói:
– Vô duyên vô cớ lại có bạn học tìm anh nhờ giúp đỡ vậy? Nếu như thật sự phiền phức thì chỉ cần không đi là được mà!
– Vậy coi sao được em?
Hướng Nhật sau khi nói xong mới phát hiện mình bỗng dưng lớn tiếng nên lập tức nhẹ nhàng hạ thấp giọng để che giấu sự kích động vừa rồi:
– Nói gì thì nói cũng là bạn học trước đây, anh làm sao có thể không đi chứ? Mà chỉ còn có mấy ngày nữa là họp mặt lớp cũ rồi, bây giờ không đi đến lúc đó gặp lại nhau khó ăn nói lắm. À, đúng rồi, chiều nay anh có thể không về nhà, cơm chiều em và Tiểu Thanh cứ ăn đừng chờ anh nhe.
– Anh phải đi đâu mà tính không về ăn cơm, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Sở Sở cau mày, tỏ ra rất bất mãn đối với việc đám bạn học của lưu manh lần nào nhờ vả nếu không phải nửa buổi thì cũng là cả ngày.
Hướng Nhật đương nhiên không thể nói ra sự thật, nếu nàng mà biết được hắn đi gặp “mẹ vợ”, chắc nàng dám cho hắn một trận bầm dập, sau đó là cắn xé ngấu nghiến, kết quả thảm hại không lường được, vì muốn chuyển sự chú ý của nàng nên lưu manh cố ý cười dâm nói:
– Có phải là hai ngày vừa rồi “ăn chay”… rất muốn “ăn mặn” rồi phải không? Yên tâm đi, tối nay về anh sẽ nguyên đêm bồi thường cho em cả vốn lẫn lời nghe cưng! Em cứ ở nhà “dọn dẹp vườn tược” mà đợi anh nha…
– Đi chết đi!
Sở Sở lập tức đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng, vội lấp liếm nói:
– Không phải anh phải đi giúp ai sao? Sao còn chưa đi nhanh đi!
Nói rồi dùng tay đẩy mạnh hắn ra khỏi cửa.
…
Vừa mới bước vào cửa, Hướng Nhật không để cho người đẹp kịp nói gì đã mở miệng giành nói trước.
– Lần này anh đến nhanh đúng không?
Thiết Uyển đích xác đang tức muốn bể bụng, nhưng do lưu manh cướp lời nói trước khiến cho nàng không còn lý do gì để phát tiết, chỉ có thể nén lửa giận nói:
– Chờ ta ở đây, ta đi thay đồ, xong ngay thôi…
Nói xong, nàng thong thả đi vào phòng ngủ.
Hướng Nhật quan sát thấy trang phục nàng đang mặc rõ ràng là nàng đã sửa soạn sẵn sàng để đi rồi, theo hắn thấy thì nàng nói như vậy chẳng qua là để phát tiết sự bất mãn đối với mình mà thôi. Thấy bóng dáng cô nàng đã khuất khỏi tầm mắt, Hướng Nhật buồn bực vuốt vuốt cái mũi, ngồi xuống bật TV chuẩn bị tiến hành “trường kỳ chiến đấu”. Nhưng do hắn cũng đã kinh nghiệm qua lắm lần kiểu “sẽ nhanh thôi” của con gái nên hắn biết chắc chắn không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể giải quyết xong mọi chuyện, nói không chừng khi hắn xem hết phim trên TV chưa chắc gì người đẹp kia đã “thay” xong nửa bộ đồ, đúng là đàn bà mà!
Quả nhiên Thiết Uyển không để lưu manh phải “thất vọng”. Một tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà trong phòng ngủ vẫn không có chút động tĩnh gì. Hướng Nhật bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nói cho đúng ra thì hắn nhận lời đi làm khách nhà người ta, nhưng mà bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, con của chủ nhà mời hắn lại còn không có vẻ gì là nôn nóng muốn đi, vậy còn kêu mình tới đây làm gì chứ hả?
Mất hết kiên nhẫn, lưu manh đứng dậy đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa một cái, không ngờ là cửa… không khóa! Hắn bước thẳng vào trong phòng. Điều làm cho hắn vô cùng bực mình chính là cô nàng cảnh sát kia lúc này đang ung dung ngả người trên giường đọc sách, xem bìa sách thì chính là quyển Phục Sinh mà lần trước hắn vô tình moi ra dưới bàn.
Trông thấy hắn bước vào, Thiết Uyển chỉ ngước lên liếc mắt một cái, vẻ mặt tỉnh như ruồi, như thể đoán chắc hắn trước sau gì cũng sẽ đi vào.
– Em chưa có thay quần áo sao? – Hướng Nhật cười khổ hỏi…
– Đọc sách một chút, đừng có làm ồn!
Thiết Uyển nói xong đem quyển sách đổi góc độ khác mà xem nên hoàn toàn chắn ngang tầm mắt của lưu manh, làm cho hắn không cách nào nhìn thấy vẻ mặt nàng biểu hiện ra sao.
– Hôm nay không đi lại nhà em sao?
Hướng Nhật không thể không nhắc nhở cô nàng. Nếu mà không đi thì chỉ sợ là ấn tượng về mình trong lòng “bố mẹ vợ” sẽ xấu đi rất nhiều, đặc biệt là vị “nhạc phụ” đại nhân mà hắn chưa một lần gặp qua kia.
– Gấp cái gì mà gấp? Còn sớm, đợi hai tiếng nữa đi.
Thiết Uyển trông không có vẻ gấp gáp chút nào, giọng nói thoải mái nhẹ nhàng giống như là đang nói về một chuyện nào đó chẳng dính dáng gì tới mình.
– Đợi chút nữa chắc tới giờ ăn trưa luôn quá.
Hướng Nhật mặt sầm xuốn nói. Trong bụng hắn thì nghĩ: Cô nàng này xem ra là muốn đùa giỡn ông đây mà.
– Đúng lúc ăn trưa luôn, quá tốt cho ngươi rồi!
Thiết Uyển cứ vẫn một giọng đều đều không buồn không vui chọc tức lưu manh.
Thấy thái độ dung dăng dung dẻ kia của nàng, lưu manh nóng lên nói:
– Nghe anh nói nè! Em muốn đùa giỡn anh sao?
Không nghĩ tới Thiết Uyển chợt dựng người lên, quẳng cuốn sách sang một bên hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói…
– Đúng rồi sao! Ta đang đùa giỡn ngươi đó, có sao không?
– Muốn chơi đùa à? Cái gì cũng có cái giá của nó nghe!
Vừa nói xong, không đợi cho nàng kịp phản ứng, Hướng Nhật chợt nhào tới, đè nàng xuống dưới thân mình…
– Ngươi, ngươi làm gì vậy! Mau buông ta ra!
Thiết Uyển bất ngờ bị đột kích nên thét lớn. Tuy nàng và hắn đã từng có những “cử chỉ thân mật” trên cả tuyệt vời, nhưng “cái chuyện đó” một ngày chưa giải quyết được thì trong lòng cô nàng vẫn không vui vẻ, vì vậy càng nghiêm cấm lưu manh nếu không được cho phép trước thì không được đụng vào người nàng.
– Đơn giản vậy sao? Nói em nghe nè cưng, anh nhịn em lâu rồi… Đây chính là do em câu dẫn anh thôi.
Vừa nói, tay hắn cũng vừa chạy lung tung trên thân thể nàng.
– Ngươi nói bậy! Nói xàm! Nói lung tung! Á ah… chớ có sờ nơi đó… Lưu manh chó chết, lại sờ!
Thiết Uyển cương quyết ngăn cản bàn tay ma quái đang sờ ngực nàng, không cho nó tiếp tục càn quấy.
– Cái này không phải em muốn sao!
Hướng Nhật mân mê hai quả đào mềm mại mà tạo hóa bất công tặng cho nữ chứ không cho nam kia, vẻ thèm muốn càng toát ra trên mặt.
– Ngươi, ngươi đừng có vừa ăn cướp vừa la làng…
Thiết Uyển có chút hoảng sợ nhìn hắn, nhưng không chờ nàng nói hết câu, lưu manh nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp thơm nồng của nàng mà hôn tới.
– Không được, không… kh…
Thiết Uyển muốn gào to, muốn giãy giụa thoát ra, nhưng thân thể nàng không nghe theo những gì nàng ra lệnh, cả người mềm nhũn, tan chảy theo nụ hôn nóng bỏng chết người kia.
Khi thấy nàng đầu hàng vô lực như vậy, Hướng Nhật ngay lập tức không khách khí nữa, hai tay lập tức không ngừng thám hiểm. Một tay vuốt ve mân mê núi đồi diễm lệ, một tay chậm rãi lướt nhẹ từ lưng đi xuống…
Lúc này, thân thể Thiết Uyển đột nhiên run lên khi phát hiện ra bàn tay ma quái kia chọt thẳng vào váy mình, đầu óc đang nóng hừng hực lập tức tỉnh táo lại, không biết sức lực từ đâu tới lập tức đẩy khối thịt đang đè trên người mình ra, nàng vội vàng sửa sang lại quần áo trên người rồi nói:
– Đáng ghét! Đồ lưu manh ngươi làm quần áo của ta nhăn hết rồi!
Hướng Nhật ánh mắt hơi khác thường khẽ nhìn nàng một cái, không ngờ nàng lại không hề có ý trách mắng hành động “đột kích” của mình, đây đúng là một dấu hiệu tốt, sau này… chà… chà… Hắn mặt trơ trán bóng hỏi:
– Không phải là em muốn thay đồ sao?
Thiết Uyển tức giận nhìn hắn nói:
– Không thay! Bây giờ đi ngay lập tức!
– Đi ngay bây giờ?
Sao thay đổi như chong chóng thế này? Lưu manh bất ngờ không kịp phản ứng với tính tình thay đổi nhanh chóng của nàng.
– Không sai, đi ngay bây giờ! Nhưng trước hết có một chuyện ta phải nói cho ngươi biết một chút, lần này ở nhà ta không chỉ có bố mẹ ta mà còn có một người khác, là một người… đàn ông!
– Vậy sao? Là ai vậy?
Hướng Nhật lấy tay đẩy đẩy cái mắt kiếng, ánh mắt chợt lóe lên tia nhìn ác độc.
Thiết Uyển cân nhắc lựa lời nói:
– Nói sao đây… hắn vốn là do mẹ ta giới thiệu cho ta, nhưng ta không thích hắn, bây giờ mẹ biết ta và ngươi… Ta muốn nói là mẹ ta bây giờ muốn… cự tuyệt người ta, nhưng bởi vì lúc đầu cũng là do bà tìm tới người ta nên bây giờ mà trực tiếp quá thì cũng không hay. Chính vì lý do đó nên chỉ còn cách là kêu ngươi tới, hy vọng là hắn sau khi gặp ngươi rồi có thể… tự rút lui.
– Chuyện nhỏ!
Hướng Nhật được nước mở miệng bốc phét:
– Bà xã, em cứ yên tâm, mọi chuyện để anh lo, đến lúc đó anh sẽ làm em hài lòng.
– Đáng ghét! Trước khi chưa có kết hôn thì không cho kêu cái… chữ kia nghe không.
– Vậy gọi sao?
– Tùy ngươi! – Thiết Uyển giọng nhỏ như muỗi kêu nói.
Hướng Nhật ra vẻ như suy nghĩ lung lắm, một lúc sau mới phán:
– Anh thấy gọi bà xã là đúng rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 01/07/2022 11:33 (GMT+7) |