Hướng Nhật - Quyển 2

Phần 13

– Là tôi! Không ngờ chúng ta sớm gặp lại nhau như vậy.

Hướng Nhật không thể không cảm thán, hắn và nữ nhân cao như cây gậy trúc này thật sự có duyên, ngay cả khi được giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng “dạy bảo” cũng có thể gặp nhau… Chờ một chút, nàng ta vừa gọi Trần giáo sư là gì, hình như là mẹ? Không có nghe nhầm đấy chứ?

– Hai đứa biết nhau?

Trần Tiểu Phân cũng có chút tò mò nên hỏi thăm. Con gái không học lớp mình dạy, đáng lẽ không có cơ hội quen biết với nhân tài trẻ tuổi mà hiền lành này, nhưng xem cách nói chuyện của hai người, hình như đã quen nhau.

– Dạ, gặp qua hai lần.

Sắc mặt Nhâm Quân có chút mất tự nhiên, đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng, mở miệng nói:

– Mẹ, thiếu chút nữa quên mất… anh ta là học sinh của mẹ à?

Nàng đưa tay chỉ về phía lưu manh đang đứng một bên.

– Đúng vậy, có chuyện gì sao?

Thấy biểu hiện của con gái khác thường như vậy, Trần Tiểu Phân lại liên tưởng đến một khả năng khác, bà không khỏi nhìn thoáng qua cậu sinh viên hiền lành ở bên cạnh.

– Anh ta ở đây vậy nhất định là đang nói với mẹ về chuyện xảy ra sáng nay phải không? Cái tên họ Mã kia…
– Quân Quân, việc này Tiểu Hướng đã nói rõ ràng với mẹ, bây giờ mẹ cũng biết rồi. Nhưng con nhìn lại xem con giống cái gì! Một chút nữ tính cũng không có, định làm trò cười cho người khác à.

Nhâm mẫu lớn tiếng mắng, lại quay sang lưu manh ở một bên nói:

– Tiểu Hướng à, cháu đừng để ý, Quân Quân bây giờ có hơi quá khích, thật ra bình thường em nó cũng dịu dàng lắm, có thể là vì lo lắng việc gì đó nên mới thành ra như vậy.

Trong lời nói của bà nhấn mạnh mấy chữ “việc gì đó”, dụng ý gì thì không nói cũng hiểu, bất quá cũng không trách được việc bà hiểu lầm, con gái vốn không có một người bạn nào là nam, hơn nữa cũng chưa từng vì chuyện của một nam sinh mà vội vàng chạy tới không để ý gì đến chung quanh như vậy. Huống chi bà cũng rất hài lòng với cậu thanh niên trước mặt, thế nên đương nhiên bà phải nói đỡ cho con gái vài câu, không thể dọa người ta chạy mất được.

Lúng túng trong im lặng một lúc…

Ánh mắt Hướng Nhật liền trở nên khác thường, cái tình cảnh như bây giờ hình như đã gặp qua ở đâu rồi?

Khuôn mặt Nhâm Quân cũng đỏ bừng, hờn dỗi phụng phịu nói:

– Mẹ nói đi đâu vậy chứ!

Nhâm mẫu trừng mắt:

– Sao? Mắng con có hai câu mà con còn dám cãi lại?
– Con có cãi đâu?

Nhâm đại quản lý cảm thấy oan ức, cái miệng nhỏ chu lên.

– Không có thì tốt!

Nhâm mẫu hài lòng gật đầu, đột nhiên nghiêm mặt nói tiếp:

– Nhưng có chút chuyện mẹ phải nhắc các đứa, chuyện buổi sáng… khi đó đáng lẽ là trong giờ học phải không? Hai đứa lại chạy đến khu rừng nhỏ… Mẹ không nói hai đứa sai, nhưng cũng không nên lạm dụng thời gian học tập. Phải biết rằng chuyện quan trọng nhất của hai đứa bây giờ là học, còn cái khác… Mà sau giờ học ở cùng với nhau thì cũng thế mà, lại còn thời gian hai ngày nghỉ mỗi tuần nữa…
– Mẹ…

Nhâm Quân cảm thấy nếu để cho mẹ mình nói xong thì chính mình phải đi tìm một cái lỗ nẻ để chui vào mất.

– Được rồi, mẹ không nói nữa là được chứ gì. Chuyện của bọn trẻ các con mẹ cũng không muốn quản nhiều, bây giờ là thời đại tự do…

Hai chữ kia còn chưa kịp nói ra đã bị Hướng Nhật ho nhẹ một tiếng chặn lại. Thực ra bây giờ lưu manh cũng có chút xấu hổ, làm trò một hồi lại khiến mẹ người ta hiểu lầm mình là bạn trai của nàng, đối với người da mặt dầy có một không hai như hắn, một chút mập mờ hiểu lầm như vậy cũng không đáng gì, nhưng sáng nay hắn mới có tí chủ ý xấu xa với con gái người ta, đến chiều đã thành con rể, thay đổi nhanh như vậy khiến hắn cảm thấy không tự nhiên cho lắm. Lưu manh cáo lỗi một câu:

– Trần giáo sư, nếu không còn việc gì, em xin phép đi trước, sắp tời giờ học rồi.

Trần Tiểu Phân còn tưởng là hắn xấu hổ, nhưng cũng khó trách, một thanh niên hiền lành như vậy đúng là chịu không nổi cách nói vô cùng “trắng trợn” của mình, bà mỉm cười gật đầu:

– Được rồi, vậy em đi học đi.

Hướng Nhật xoay người, còn chưa đi được vài bước, chợt nghe Nhâm mẫu nói thêm:

– À, Tiểu Hướng, cuối tuần này nếu có thời gian thì đến nhà cô chơi nhé, đến lúc ấy cô kêu Quân Quân tiếp em.

Lưu manh mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống kêu “tách” một tiếng, gắng sức đáp lại một tiếng, rồi đôi chân lập tức tăng tốc bước ra khỏi văn phòng.

Nhâm Quân cũng rón rén chuồn ra ngoài, nhưng vừa đến cửa phòng lại bị Nhâm mẫu gọi lại:

– Quân Quân, đừng đi vội, mẹ còn có việc muốn hỏi con.

Nhâm Quân kêu thảm một tiếng:

– Mẹ!!! Mẹ không cần hỏi, con cái gì cũng không biết… Con cũng phải đi học đây.

Nói xong, không để ý đến mẹ mình đang gọi ở sau lưng, nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng.

– Con bé này…

Trần Tiểu Phân buông cây viết đang chữa bài luận văn trong tay ra, ngơ ngẩn nhìn cửa phòng một lúc, sau đó nở một nụ cười thần bí.

Hướng Nhật không đi thẳng về phòng học mà gọi điện thoại cho Sở Sở, biết được hai nàng lúc này đang ăn cơm “trưa”, mà ăn xong còn phải về nhà một chuyến để cất “quần áo” đi shopping mua được, sau đó mới có thể quay lại trường.

Để tránh việc các nàng sau khi đến trường nghe được đồn đại về thanh danh “hư hỏng” của mình, Hướng Nhật quyết định nói rõ cho các nàng biết trước.

Quả nhiên, Sở Sở sau khi nghe xong thì vô cùng tức giận, ngay tại chỗ ăn trưa vỗ bàn một cái, rõ ràng là muốn chạy ngay về trường, nàng nói nếu ai muốn đuổi học lưu manh thì sẽ cho hắn biết mặt! Sau đó còn mắng tên thầy giáo cặn bã kia đến mức chả còn gì để mắng nữa, nào là hắn đúng là súc sinh, cầm thú cũng không bằng! Và còn nhiều nhiều nữa.

Lưu manh cúp điện thoại rồi quay trở lại phòng học. Ánh mắt mọi người nhìn hắn khác hẳn so với lúc trước. Vừa bị chủ nhiệm gọi lên phê bình mà vẻ mặt hắn vẫn bình thản như vậy? Mấy người cùng lớp vốn tưởng có kịch vui để xem, nào ngờ chả có gì nên xìu xuống như vừa nuốt phải một con ruồi chết.

Hướng Nhật cũng không để ý đến ánh mắt của những người chả có tí liên quan gì đến hắn, cứ thế đi tới cuối lớp ngồi xuống.

– Lão Đại, có phải chủ nhiệm giải oan cho anh rồi không?

Đầu củ tỏi đúng là người duy nhất có thể cùng hắn nói chuyện.

– Sao chú mày biết?

Hướng Nhật hời hợt nói một câu cho có lệ. Nếu là người khác hỏi, chắc chắn là muốn châm chọc hắn, nhưng hắn biết Đầu củ tỏi hỏi như vậy là muốn an ủi hắn một chút.

– Thật sao?

Vốn chỉ định thuận miệng nói một câu, không ngờ lại đúng sự thật, điều này khiến cho Đầu củ tỏi có chút khó tin, nhưng thấy trên mặt người kia không hề có ý nói đùa, lập tức hắn tin đây là sự thật. Cái chuyện này đối với người khác mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện khó khăn như heo nái muốn trèo cây, nhưng đối với siêu nhân bóng rổ vừa thần kỳ vừa cực kỳ biến thái này, xem ra lại đơn giản như chuyện ăn cơm ngủ nghỉ thông thường.

Lúc này Mã Vinh đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng của hiệu trưởng hút thuốc phì phèo, vẻ mặt hết sức tự mãn, cánh tay trái được quấn một lớp băng vải dày cộm, một sợi dây vải màu trắng treo cánh tay hắn vào cổ, thoạt trông rất buồn cười.

– Cậu ơi, còn loại thuốc lá này không, cho cháu một bao hút thử đi.
– Nói sao nghe nhẹ nhàng thế.

Đối diện ghế sofa, phía sau cái bàn giấy thật lớn, một người hói đầu tầm hơn năm mươi tuổi tức giận mở miệng nói:

– Mày có biết đây là thuốc lá gì không? Đây chính là loại chuyên môn cung cấp cho các nhân vật quan trọng sử dụng, bình thường đừng nói là cậu, cho dù là bộ trưởng bộ giáo dục muốn dùng cũng không dễ dàng mà có. Trong một lần ngẫu nhiên cậu mới kiếm được nửa bao, lâu nay vẫn không nỡ hút, thế mà lại bị mày lấy mất một điếu. Cậu cảnh cáo mày, từ nay về sau không được sự đồng ý của cậu thì không được đụng vào đồ vật của cậu, nếu không đừng trách cậu không nể mặt mẹ mày.
– Biết rồi cậu, từ này về sau cháu sẽ không lấy đồ của cậu nữa là được chứ gì.

Mã Vinh bĩu môi, đối với lời nói của ông cậu hắn một chút cũng không để trong tai.

– Hy vọng mày nói được làm được. Mà này, hôm nay mày làm việc kia có hơi quá đáng, phải biết rằng, trong trường không thể tùy tiện đuổi học sinh viên.
– Cậu yên tâm đi, việc này cháu làm rất có chừng mực, cũng chỉ là hù dọa hắn thôi. Cháu dám cá, bây giờ nhất định hắn đang ngồi viết kiểm điểm. Hừ, dám làm cháu bị thương như thế này, đợi đến lúc hắn công khai xin lỗi, xem cháu làm nhục hắn như thế nào!
– Nhưng mày có chắc Tống Thu Hằng sẽ không tiết lộ chuyện xấu của mày?
– Không đâu cậu ơi. Đối với cái loại đàn bà ấy, cậu chỉ cần cho cô ta nhiều lợi ích một chút, cô ta sẽ cam tâm tình nguyện dạng chân ra ngay thôi mà. Chờ đến lúc cô ta quay về trường, cậu chỉ cần đưa cháu cái “thư ủy nhiệm” kia, chắc chắn cô ta sẽ phải nghe lời. Lần này… cháu nhất định phải chiếm được cô ta! Bắt cô ta phải lên giường với cháu!

Trong mắt Mã Vinh đầy vẻ dâm dục.

– Tống Thu Hằng quả thật trông không tệ!

Hai mắt lão hói đầu cũng sáng rực, cổ họng nuốt nước bọt ừng ực.

– Á, cậu? Cậu có muốn thử một chút không?

Mã Vinh cười thô bỉ:

– Sẽ có cơ hội, chỉ cần nàng ta rơi vào tay cháu, cháu không tin nàng ta còn có thể chạy đi đâu được. Đến lúc đó… cậu, hai người chúng ra có thể đồng thời…

Hắn không có nói hết câu, nhưng tiếng cười khằng khặc tiếp theo cũng đủ khiến người ta cảm thấy hắn là một con người cực kỳ bỉ ổi.

– Hé hé…

Lão hói đầu cũng cười dâm đãng, đang muốn nói gì đó, đột nhiên chuông điện thoại trên bàn vang lên, ông ta lập tức với tay cầm lấy ống nghe.

– Alô, ông tìm ai?
– Tôi tìm hiệu trưởng Ngưu Đức Sinh.

Giọng nói đối phương dường như có chút quen tai, không biết nghe thấy ở đâu rồi.

Lão hói đầu cẩn thận hỏi lại:

– Tôi đây, xin hỏi ông là?
– Tôi là Hoàng Thanh Vân.

Lão hói đầu vừa nghe ra, đúng là bộ trưởng bộ giáo dục, ông ta lập tức nhiệt tình hẳn lên:

– Dạ? Thì ra là Hoàng bộ trưởng, xin lỗi, xin lỗi ạ, vừa rồi tôi không nhận ra giọng ngài. Xin hỏi ngài tìm tôi có việc gì?
– Nghe nói trường các ông muốn đuổi học một người phải không?

Lão hói đầu tim đập “thình thịch”, vội nói bằng giọng như chuyện chẳng liên quan gì đến mình:

– Việc này tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà hình như đúng là có chuyện như vậy, nghe nói một sinh viên đánh thầy giáo, nhưng trường học chỉ bắt hắn công khai xin lỗi, đồng thời bồi thường tiền thuốc men cho người bị thương…
– Đừng nói chuyện này vội, tôi hỏi ông, có thể thu hồi hình phạt đối với sinh viên này không?
– Dạ!

Lão hói đầu sửng sốt, lại nghe được trong điện thoại giọng đối phương có vẻ hơi khó chịu, lập tức nói:

– Được, được, cái này không thành vấn đề. Tôi cũng nghe nói bình thường biểu hiện của sinh viên này rất tốt, hẳn là không giống người có thể làm ra cái việc kia, tôi đang muốn phái người đi xác minh lại…
– Tốt lắm, không có việc gì nữa tôi cúp máy đây.

Vừa mới nói xong, chỉ nghe “cụp” một tiếng, đối phương đã cúp máy.

Lão hói đầu ngây người một hồi.

– Cậu, có chuyện gì à? Là ai gọi điện thế? Cậu…
– Mày là thằng khốn kiếp!

Lão hói đầu gầm lên giận dữ, khiến mấy lời Mã Vinh đang định nói ra phải nuốt vào trong bụng:

– Không phải mày nói thằng kia không có gia thế gì sao? Nhưng mày biết ai vừa gọi điện không? Là bộ trưởng bộ giáo dục đấy! Mày cho rằng người ta sẽ nhàn rỗi đến nỗi đi lo một chuyện không liên quan gì đến mình sao? Hả? Thằng ranh con…

“Reng… reng… reng…” Chuông điện thoại lại dồn dập vang lên.

Lão hói đầu chụp lấy ống nghe, tâm trạng vốn đang buồn bực muốn quát tháo một phen, nhưng câu mở đầu của bên kia đầu dây làm mấy lời của hắn đã tới yết hầu cũng phải gắng sức nén xuống:

– Xin chào, có phải Ngưu hiệu trưởng đấy không? Tôi là Dương Ngôn, thư ký của Thạch thị trưởng!

Bàn tay của lão hói đầu run lên, thiếu chút nữa là đánh rơi ống nghe.

Khi mà lão hói đầu trong văn phòng hiệu trưởng nghe điện thoại của đại nhân vật gọi tới mà trong lòng run sợ không thôi, Hướng Nhật cũng nhận được điện thoại của một “đại nhân vật”.

– Bà xã, tìm anh có chuyện gì?
– Không có việc là không thể gọi điện cho anh sao?

Đối phương bất mãn hừ một tiếng.

Hướng Nhật cười khổ:

– Em biết là anh không có ý này mà.

“Đàn bà đôi khi đều thích vô cớ gây sự như vậy sao?” Lưu manh thầm nghĩ…

– Cái ấy chỉ có trong lòng anh là rõ nhất. Được rồi, em xem anh cả ngày chả làm được việc gì đàng hoàng nên mới tìm cho anh một công việc tốt đây.
– Không cần đâu! Anh bây giờ còn muốn vào học.

Hướng Nhật hết sức buồn bực, đây không phải là cô nàng đi tìm phiền toái tới cho mình sao?

– Vào học? Hừ, anh nghĩ em không biết ngày nào anh cũng trốn học sao?
– Thật ra, ưmmm… Anh đang chuẩn bị hối cải để làm một con người mới.
– Có quỷ mới tin lời anh! Bất quá, cứ cho là như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì, dù sao việc mà em muốn giới thiệu cũng phải chờ anh tan học xong mới có thể tiến hành.
– Có thể bật mí một chút cho anh biết là công việc gì không?

Hướng Nhật dè dặt hỏi.

Đối phương không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại:

– Nghe nói ngoại ngữ của anh không tồi đúng không?
– Làm gì có chuyện đó, bằng C Anh văn anh còn không có.

Theo trực giác, Hướng Nhật nhận ra câu hỏi có vấn đề, lập tức phủ nhận.

– Đừng có giả bộ với em nữa, anh cho rằng em không biết gì sao? Tiếng Pháp cũng nói được lưu loát như thế, em không tin tiếng Anh của anh lại kém cỏi!
– Kỳ thật… anh cũng chỉ am hiểu tiếng Pháp thôi.
– Hả, phải không đó? Vậy tại sao mẹ em lại nói tiếng Anh của anh thành thạo như người từng sống ở London cơ chứ? Em nói cho anh hay, đừng có lý do lý trấu nữa, công việc này nhất định anh phải làm! Buổi chiều, sau khi anh tan học là bắt đầu!

Hướng Nhật bất đắc dĩ thốt lên:

– … Dù sao em cũng nên nói cho anh biết là công việc gì mới được chứ?
– Làm thầy giáo dạy kèm! – Đối phương ở đầu dây bên kia phán.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hướng Nhật - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Ngày cập nhật 11/07/2022 03:33 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 1
Tranh đấu giữa Giám Sự Phòng và Hỏa Táo Phòng diễn ra đã nhiều năm, xung đột xảy ra liên miên nhưng vẫn có chừng mực để không gây ra hậu quả nào lớn, cùng lắm là bị thương thôi. Trận đánh liên quan tới việc tham gia thí luyện hiện giờ này cũng vậy. Thời gian đôi bên giằng co nhau cũng chỉ một nén nhang cháy. Đám Trương Đại Bàn người đấm chân đá khiến mặt mũi mấy người bên Giám Sự Phòng bầm dập, đành lấy ra mấy khối linh thạch bồi thường cái cửa bị phá hỏng, trước khi rời đi còn để lại mấy lời hung hãn. Trần Phi quay nhìn Bạch Tiểu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Nàng quận chúa và cô người hầu - Tác giả The Kid
Truyện lấy bối cảnh nước Đại Việt thời xưa. Quận chúa An Thu xinh đẹp có một cô người hầu trung thành tên Trâm Trâm. An Thu sở hữu làn da nâu, cặp ngực vừa phải, thân hình cao ráo; còn Trâm Trâm sở hữu làn da trắng, cặp ngực to, thân hình nóng bỏng không kém quận chúa. An Thu đem lòng yêu Tướng quân Lý Công Thành, trong khi Trâm Trâm đem lòng yêu Lý Công Danh em trai của Công Thành. Trong triều đình có một gã quan lớn xấu xí to béo tên Tấn Tùng rất mê quận chúa An Thu. An Thu lại cực kỳ ghét tên này, cô luôn tìm cách né tránh...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lục Thiếu Du – Quyển 43
Nhìn biểu lộ của Lục Thiếu Du, Lôi Tiểu Thiên dường như hiểu rõ, hai mắt biến ảo, dường như có chút phân vân, một lát sau mới nhìn Lục Thiếu Du hỏi: Đúng rồi, giúp ta một chuyện được không? Tiểu Thiên huynh đệ cứ nói. Lục Thiếu Du cười nói. Cái này... Nói thế nào đây... Lôi Tiểu Thiên dường như có chút xấu hổ, nhìn qua Băng Nhu và Đường Tiểu Tiểu ở phía xa, lại lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du, muốn nói lại thôi. Lục Thiếu Du nhìn Đường Tiểu Tiểu và Băng Nhu, lập tức nói với Lôi Tiểu Thiên: Đường cô nương không để ý...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng