Thạch Thanh nũng nịu nói:
– Sau này em không bao giờ gọi anh là sư phụ nữa.
– Sao thế?
Hướng Nhật vốn đang lười biếng ngồi trên ghế sa lông nghe thế liền dùng ánh mắt khác thường nhìn thoáng qua đồ đệ.
– Có võ công lợi hại như vậy mà không dạy em, mỗi ngày vẫn để em tự rèn luyện để tăng cường sức mạnh, em thấy sư phụ căn bản không có thành ý!
Nếu nói vừa rồi Thạch Thanh giống như một cô gái ngây thơ làm nũng, thì giờ đây nàng không khác nào một oán phụ nơi khuê phòng đang than thở.
Hướng Nhật sửng sốt một lúc, sau đó chuyển sang cười khổ:
– Không phải không dạy mà là em không học được.
Mặc dù lưu manh nói thật, nhưng Thạch Thanh xem ra vẫn nghĩ hắn không chịu dạy, cho nên nàng mới tức giận quay đầu sang chỗ khác.
– Tiểu Thanh, em giận à?
Hướng Nhật nhìn trái nhìn phải, xác định trong phòng khách chỉ có hai người, Sở Sở đang bận rộn trong phòng bếp còn con nhỏ đáng chết kia chưa đi học về, đây đúng là một cơ hội tốt cho hắn. Rất nhanh kéo đồ đệ vào lòng, rồi đưa tay vuốt vuốt cặp lông mày nhăn tít của nàng, giọng nói cứ như là đang dỗ dành trẻ con:
– Tiểu Thanh, đừng giận mà, em xem, lúc nào cũng nhăn mày như vậy sẽ không đẹp đâu, hơn nữa dễ sinh nếp nhăn lắm…
Thạch Thanh mặt đỏ tới tận mang tai, đồng thời có chút bối rối nhìn xung quanh, đến khi phát hiện không có ai ở đây thì trong lòng mới an tâm một chút.
Dáng vẻ rụt rè mê hồn của đồ đệ khiến cho miệng lưỡi Hướng Nhât khô khốc, hắn cũng không băn khoăn nhiều nữa, rướn người hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, kiều diễm, ướt át của đồ đệ.
– Ưm…
Một tiếng trong trẻo vang lên.
Sợ cô nàng trong bếp đột nhiên đi ra, sư phụ cầm thú không dám hôn lâu, hắn chỉ “chụt” một phát rồi rụt môi lại, nhưng vẻ mặt rõ ràng chưa quên dư vị vừa rồi:
– Thơm quá!
– Sư phụ, anh…
Bị hôn lén bất ngờ, Thạch Thanh có chút xấu hổ, nàng trừng mắt nhìn sư phụ cầm thú. Thấy hắn không những không biết ăn năn hối hận ngược lại còn có vẻ phóng đãng hơn, trong cơn tức giận nàng liền đặt năm ngón tay lên eo hắn, sau đó hung hăng nhéo một phát.
– Tiểu Thanh, em có thể nhẹ nhàng một chút được không?
Hướng Nhật giả bộ thống khổ, nhưng bàn tay lại trượt dài trên lưng đồ đệ, miệng thì đánh trống lảng:
– Nói thật, Tiểu Thanh này, em học chiêu “cửu âm bạch cốt trảo” từ ai vậy? Sở Sở phải không?
– Không phải!
Thạch Thanh tức giận lắc đầu, rồi lại càng ra sức nhéo hắn, bởi vì nàng cảm thấy một bàn tay ma quỷ đã đặt lên bộ vị mẫn cảm của nàng.
– Vậy em tự học thành tài à?
Hướng Nhật “bỗng nhiên tỉnh ngộ” hỏi, nhưng tay trái vẫn không ngừng vuốt ve bờ mông yêu kiều của đồ đệ, cái cảm giác như ở trên thiên đường này làm cho hắn vô cùng dễ chịu.
Thạch Thanh thấy “Chỉ công” (công phu dùng ngón tay) của mình không có tác dụng, trong lòng thầm bội phục sự phụ cầm thú da dày, đồng thời nàng dứt khoát đẩy hắn ra rồi nghiêm mặt nói:
– Sư phụ, anh còn thế nữa em sẽ giận đấy!
– Hắc hắc, không kìm lòng được, không kìm lòng được…
Hướng Nhật cười hắc hắc nói, rút lại cái tay đang sờ mó, nhân tiện đưa nó lên mũi ngửi ngửi, lại còn lộ ra vẻ mê mẩn đến mất hồn.
Sắc mặt Thạch Thanh vừa mới khôi phục lại bình thường lập tức đỏ bừng, nhưng lần này nàng không né tránh ánh mắt trêu ghẹo của sư phụ mà chăm chú nhìn thẳng vào hắn:
– Sư phụ, anh phải dạy em!
Hướng Nhật khựng lại, cố ý đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:
– Ài chà, hôm nay thời tiết không tệ a!
Thạch Thanh không hề nhúc nhích, vẫn nhìn hắn chằm chằm:
– Dạy em!
– Dạy em?
Thấy tránh cũng không tránh được, Hướng Nhật chỉ còn cách giả ngốc:
– Dạy em gì cơ?
Thạch Thanh tức giận lườm hắn một cái:
– Tất nhiên là nội công.
– Thì ra là nói cái này.
Hướng Nhật ngoài miệng nói thế chứ thật ra trong lòng đã đoán được. Bây giờ hắn bắt đầu hối hận vì buổi chiều tại trường học đã quá lỗ mãng, người khác muốn hắn dạy “nội công”, hắn chỉ cần nói một câu là từ chối được, nhưng đồ đệ thì khác, xem ra phải nghĩ biện pháp để nàng “chủ động” quên đi mới được, nếu không sau này sẽ rất phiền phức, mà cách trực tiếp nhất là… Nghĩ tới đây, Hướng Nhật ra vẻ nghiêm chỉnh nói với đồ đệ:
– Tiểu Thanh à, không phải anh không dạy em, thật ra là… học cái này có chút hạn chế đặc biệt…
– Sư phụ muốn nói là nữ nhân không thể học chứ gì?
Thạch Thanh dường như đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy nên cướp lời.
– Đương nhiên không phải!
Hướng Nhật lập tức bác bỏ, bằng vào sự am hiểu đồ đệ của hắn, nói dối đơn giản như vậy đương nhiên không thể lừa được nàng. Thực ra, một tên lừa đảo chân chính không dễ bị vạch trần, mà bọn họ sẽ làm thế này, đầu tiên là hướng đối phương nghĩ đến một lời nói dối có thể dễ dàng tưởng tượng ra, sau đó một mực phủ nhận, làm thế chẳng những khiến đối phương bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, mà còn có thể làm cho đối phương dễ dàng tin tưởng vào “sự thật” mình nói ra sau đó.
– Vậy là gì?
Quả nhiên, trên mặt Thạch Thanh không còn tự tin như trước.
Trong lòng Hướng Nhật vui vẻ, nhưng trên mặt lại giả bộ khó khăn:
– Cái này… Tiểu Thanh, em biết rồi đấy, “nội công” không phải thứ mà người nào cũng có thể học được, nó đòi hỏi một chút yêu cầu ngặt nghèo…
– Yêu cầu gì?
– Đầu tiên, trong cơ thể phải tồn tại “khí”, cái mà chúng ta hay gọi là “nội công” ấy trên người em không có, cho nên không thể học được.
– Vậy “khí” của sư phụ từ đâu mà có?
Thạch Thanh tinh ý bắt được sơ hở trong lời nói của sư phụ cầm thú, lập tức đưa ra nghi vấn. Nhưng nàng không biết đây cũng là lúc rơi vào cái bẫy của sư phụ cầm thú.
– Muốn xuất hiện “khí” thì có ba phương pháp: Thứ nhất là ăn một ít dược liệu hiếm có, sau đó cơ thể sẽ tự động sinh ra khí, thứ hai là “truyền công”, nghĩa là để người khác mang “khí” của bản thân truyền cho em, nhưng hậu quả rất nghiêm trọng, người “truyền công” có thể sẽ chết, loại thứ ba là “chiết cây”, phương pháp này tương tự cách thứ hai, chỉ khác ở chỗ người “truyền công” chỉ chuyển một phần “khí” trong cơ thể sang người khác, thế nên sẽ không chết, cùng lắm thì luyện vài năm là hồi phục… Mà “khí” của anh là do ăn dược liệu hiếm mới có.
– Vậy… sư phụ, anh có thể “chiết cây” một chút “khí” cho em được không?
Sau khi nghe sư phụ cầm thú giải thích xong, Thạch Thanh nhìn hắn đầy vẻ chờ mong.
– Em muốn “chiết cây”?
Hướng Nhật giả bộ giật mình, trong lòng thầm thán phục biển hiện của mình hoàn mỹ đến một trăm phần trăm.
– Đúng vậy, sư phụ xem có thể được không? Anh chỉ cần luyện vài ngày là hồi phục, sẽ không sao đâu mà.
Nói xong câu cuối cùng, khuôn mặt Thạch Thanh bắt đầu lộ ra vẻ cầu khẩn.
– Cái này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng em biết cái gì gọi là “chiết cây” không?
Trong mắt Hướng Nhật tràn đầy vẻ mờ ám.
– Không phải sư phụ vừa mới nói sao? Chính là chuyển một phần “khí” sang người khác ấy.
Thạch Thanh đáp.
– Em nói không sai, nhưng mà… Em biết làm thế nào để “chiết cây” không?
Nói tới đây, Hướng Nhật cười xấu xa, rồi đột nhiên lại gần bên tai đồ đệ giải thích quá trình thực hiện “chiết cây”.
Còn chưa nghe xong, Thạch Thanh đã lấy tay bưng hai gò má nóng bừng, mắt như sắp khóc đến nơi:
– Sư phụ, nhất định phải như vậy sao?
– Ừ. – Hướng Nhật nghiêm túc gật đầu.
– Vậy Sở Sở đã cùng anh… Nói như vậy cô ấy có thể luyện?
– Đương nhiên!
Hướng Nhật khẳng định, tiếp đó bẻ lái câu chuyện:
– Nhưng em cũng biết Sở Sở không thích luyện võ, cho nên anh sẽ không dạy cô ấy. Thế nào? Em còn muốn học không?
– Em…
– Nếu nói muốn học, đêm nay anh phải “tiếp” em đấy.
Hướng Nhật đặc biệt nhấn mạnh chữ “tiếp”.
– Không muốn…
Thạch Thanh nhất thời bị hù dọa, cuống quýt lùi về phía sau. Thực ra, sau khi dọn tới nơi này, hầu như tối nào nàng cũng nghe được âm thanh “mây mưa vần vũ” từ phòng bên cạnh truyền sang, nhất là nữ nhân cứ như đang chết đi sống lại, tiếng rên vừa thống khổ lại vừa sung sướng làm cho nội tâm nàng tràn ngập sự mong chờ xen lẫn với một chút sợ hãi. Mặc dù chưa từng trải qua việc này, nhưng từ sách vở cũng biết được lần đầu tiên của con gái đều rất đau, thế nên nàng không dám thử.
– Thật sự không muốn sao?
Lời nói của Hướng Nhật tràn ngập sự dụ hoặc.
– Em… em đi giúp Sở Sở nấu cơm đây.
Thạch Thanh vội vàng chạy vào trong phòng bếp.
Hướng Nhật thở phào một hơi, cuối cùng cũng gạt được cô nàng đồ đệ tinh ranh này, tin chắc rằng nàng sẽ không đòi học “nội công” gì đó nữa. Nhưng trong lòng Hướng Nhật cũng có một chút thất vọng, nếu vừa rồi đồ đệ nói đồng ý… vậy mặc kệ “chiết cây” có thành công hay không, trước hết phải hái trái cấm mê người của nàng đã.
Đúng lúc đang chìm trong dâm ý, đột nhiên Hướng Nhật ngẩn người ra, hắn chợt nhớ mình còn có một việc chưa làm. Nhìn thoáng quá đồng hồ treo tường, vừa đúng năm giờ, cô bé kia chắc cũng vừa mới tan học, bây giờ chạy tới còn kịp, nhân tiện hỏi con bé ấy một chuyện.
Nghĩ tới đây, Hướng Nhật đứng dậy, hướng vào trong bếp hét to:
– Sở Sở, Tiểu Thanh, anh có việc phải ra ngoài.
– Anh không ăn cơm à?
Sở Sở ở trong phòng bếp hỏi vọng ra, giọng nói có chút bất mãn, dù sao chính mình đã mất công tỉ mỉ chuẩn bị bữa cơm, thế mà lại không có người thưởng thức, thử hỏi ai không tức giận cho được.
– Không phải… Em để phần cho anh, buổi tối anh trở về sẽ ăn.
– Không dành phần, cho anh chết đói luôn!
– Buổi tối anh trở về mà không có gì ăn thì sẽ ăn em!
– Đáng ghét…
Hướng Nhật cười hắc hắc đi ra cửa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 11/07/2022 03:33 (GMT+7) |