Trước cửa một văn phòng làm việc, An Tâm vừa xoa cổ tay tê dại vừa ai oán nói.
– Đi vào.
Hướng Nhật không thèm nhìn cô nàng một cái, tay đẩy cửa bước vào.
– Ai đó?
Người trong phòng làm việc quay lưng về phía cửa, nghe phía sau có tiếng động vang lên lập tức xoay người lại, mặt có chút hoảng loạn bối rối.
Hướng Nhật liếc mắt đánh giá tên giáo sư ban ngoại ngữ đứng trước mặt hắn với vẻ mặt đang cố giữ bình tĩnh kia. Đối phương đeo một cặp kính mắt gọng vàng, thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ cũng không có gì đặc biệt, trên mặt phía bên trái có vài cái nốt ruồi lớn nhỏ.
– Chu giáo sư, cuốn sổ tôi mới vừa rồi đưa cho ông nhờ phiên dịch hộ đâu?
Hướng Nhật còn chưa mở miệng thì An Tâm đã cướp lời hỏi trước.
– Cuốn sổ nào?
Chu giáo sư nâng gọng mắt kính, tay vừa khéo che đi một tia giảo hoạt xuất hiện trong mắt.
An Tâm tưởng đối phương nhất thời quên, vội bổ sung:
– Chính là cuốn sổ nhỏ màu xanh tôi đưa cho ông hồi nãy đó!
– Không có, cô đưa cho tôi cuốn sổ nhỏ màu xanh bao giờ.
Chu giáo sư làm vẻ mặt nghiêm chỉnh nói, rồi nhìn thoáng qua hai người nam nữ trước mặt, trong mắt biểu lộ sự khinh miệt. Bản thân hắn đã hơn bốn mươi tuổi, so với đôi thanh niên nam nữ này thì hơn tới hai mươi tuổi, do đó hắn coi thường hai người trước mắt. Hơn nữa với thân hình cao hơn một thước tám, so với đối phương chỉ là một thiếu nữ yếu đuối và một tên nhóc thương tật mà một trận gió có thể thổi ngã lộn ngược, hắn cũng không sợ đối phương dùng võ lực uy hiếp. Từ lúc nhìn qua cuốn sổ kia, hắn cũng đã chuẩn bị đối phó với các trường hợp. Hắn đương nhiên biết giá trị của cuốn sổ này, mặc dù không biết rõ đích xác giá trị thật sự của nó, nhưng hắn biết, chỉ cần có thứ này, bản thân mười kiếp cũng không phải lo, không cần phải làm chức giáo sư quèn này làm gì nữa!
– Ông nói cái gì!
An Tâm sửng sốt, mơ hồ ý thức được vấn đề thật không tầm thường chút nào. Nàng hiện tại có thể khẳng định, bên trong cuốn sổ nhỏ màu xanh nhất định có cái gì đó cực kỳ trọng yếu, đồng thời trong lòng nàng lửa giận phừng phừng chỉ chực phun ra, tay chỉ thẳng vào mặt tên Chu giáo sư mặt người dạ thú nói:
– Nhanh đưa ra đây cho tôi, đồ vật đó là của tôi, nếu không tôi báo trường học!
– Gọi báo trường học?
Chu giáo sư khinh thường nói, đồng thời rời khỏi chỗ ngồi đi ra bàn làm việc, lại còn hướng về phía hai người phất phất tay:
– Cô không phải đi báo sao, hiện tại đừng quấy rầy công việc của tôi, lập tức đi ra ngoài cho tôi!
Đã chuẩn bị sẵn mọi việc với mục đích rõ ràng, Chu giáo sư đương nhiên không sợ phát sinh những loại tình huống như vầy, hắn cũng không lo lắng một chút nào. Khi con bé kia đưa cho hắn cuốn sổ để phiên dịch, cũng không có ai nhìn thấy, khi cần thiết hắn chỉ cần tìm một lý do rồi phủ nhận, thậm chí còn có thể đảo ngược lại nói bản thân mình bị vu khống. Với thân phận giáo sư sợ rằng trường học sẽ không hoài nghi bản thân hắn là thủ phạm. Cho dù cuối cùng xảy ra vấn đề gì đi nữa, hắn có cái đồ vật kia trong tay, quốc gia cũng sẽ lăn lộn trên mặt đất mà lấy lòng hắn, ngay cả việc cấp cho cái chức viện sĩ gì đó cũng không phải chuyện khó.
– Cậu muốn làm gì!
Chu “thú vật” giáo sư đang xây mộng đẹp thì đột nhiên phát hiện tên thanh niên từ lúc vào phòng tới giờ không nói câu nào đang đi thẳng đến bàn làm việc của mình. Hắn giật mình nhanh chóng chạy đến trước mặt đối phương, hai tay dang ra:
– Không nghe tôi nói gì sao? Lập tức đi ra ngoài cho tôi, nếu không tôi gọi báo cảnh sát đó!
– Báo cảnh sát?
Hướng Nhật cân nhắc giây lát, miệng như thì thào tự nói, nhưng mắt của hắn vẫn tập trung tại chỗ cái tủ bảo hiểm an toàn được che ở phía sau lưng Chu “thú vật” giáo sư kia. Thực ra từ đầu đến giờ, Hướng Nhật vẫn chú ý đến sự tồn tại của nó, bởi vì khi hắn và An tiểu thư vừa mới vào phòng, tên họ Chu kia hình như vội vàng bỏ cái gì vào trong đó. Không cần suy nghĩ nhiều, Hướng Nhật cũng có thể xác định cái mình cần chính là ở trong cái tủ đó. Nhìn cái tên họ Chu ngăn cản ở trước mặt mình, ánh mắt Hướng Nhật phút chốc trở nên lạnh lẽo, hắn vươn tay trái bóp cổ tên giáo sư rít lên:
– Muốn chết thì mày cứ việc báo cảnh sát, bóp chết mày hay một con kiến cũng chẳng khác gì nhau!
Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng vung tay, Chu “thú vật” giống như một con chó chết té lăn trên mặt đất.
“Rầm” một tiếng nặng nề vang lên, Chu”thú vật” cảm thấy toàn thân tê rần, ngay sau đó cả người từng đợt đau nhức truyền đến, hắn lúc này ý thức được tên nhóc trước mắt này không phải là người bình thường, con ngươi xoay tròn tính toán…
Hắn bất chấp đau đớn, lớn tiếng hét ầm lên:
– Người đâu, có người muốn giết người, cứu… ách…
Tiếng hét của Chu”thú vật” đột nhiên két một tiếng dừng lại, giống như một con vịt bị chặt đứt cổ, hơn nữa trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi bắn tung tóe ra chung quanh.
Hướng Nhật rút bàn chân vừa đạp tên họ Chu lại, việc đạp gãy mấy cái xương sườn của tên kia cũng không làm hắn quan tâm, hắn lúc này chỉ muốn lấy lại đồ của mình.
An Tâm sớm đã bị dọa chết khiếp, lặng nhìn bóng lưng của lưu manh, lại nhìn thân thể của tên giáo sư còn đang nằm trên mặt đất không ngừng thổ ra máu tươi, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi trước nay chưa bao giờ có. Tên này… làm việc thật sự không hề lo ngại gì sao? Phải biết đây là trường học, ở đây mà đánh thầy giáo chính là một tội lớn!
Hướng Nhật đi tới tủ bảo hiểm trước mặt, phát hiện cái chìa khóa vẫn cắm ở ổ khóa, lấy tay vặn vài cái, cánh cửa không nhúc nhích. Thấy bên cạnh ổ khóa còn có chỗ để bấm vào số mật mã thì mới có thể mở cửa tủ, hắn xoay người nhìn tên Chu “thú vật” đã ngừng ho ra máu nằm trên mặt đất trầm giọng quát:
– Mật mã!
– Ha ha, mày ngu thế nhóc, tao sẽ không nói cho mày biết mật mã… Khụ, khụ…
Nói đến đây, Chu “thú vật” lại ho ra máu, nhưng trên mặt lộ ra vẻ đắc ý đến điên cuồng:
– Không sai! Đồ vật này tao để trong tủ bảo hiểm, đáng tiếc bọn bay cho dù có cái chìa khóa cũng không làm được gì, không có mật mã bọn bay làm sao mà lấy được, ha ha… Khụ, khụ…
– Có phải vậy không?
Hướng Nhật hỏi đầy vẻ trào phúng, nếu đối phương không hợp tác, như vậy xem ra cần phải cho tên này kinh sợ vãi đái một phen.
– Một khối sắt vụn đồng nát này mà cũng muốn ngăn trở tao lấy lại đồ của tao à?
Nói xong, lưu manh xoay người lại, mạnh tay nện một quyền lên mặt tủ bảo hiểm, chỉ nghe “thùng” một tiếng vang lên, tủ bảo hiểm tuy bị đập lõm vào một lỗ nhưng bề ngoài cũng không bị phá hư, chỗ lõm kia chính là một quyền ấn sâu vào khoảng vài centimet.
– Không thể nào!
Chu “thú vật” không dám tin, thậm chí không thể tin vào cái cảnh hai mắt của mình đang chứng kiến chính là sự thật, mắt ngập tràn sợ hãi, tủ bảo hiểm an toàn kia chính là siêu hợp kim dày gần mười ly, cho dù dùng C4 để nổ cũng không thể hủy nó. Nhưng tên thanh niên trước mắt này rõ ràng không phải loài người, một quyền đấm xuống làm nó lõm xuống thành một cái lỗ to như vậy, nếu như lại đánh một quyền nữa…
Chu “thú vật” thực không dám nghĩ tới, hắn sợ… vật kia sẽ không còn thuộc về mình, mà kim tiền phú quý cũng theo đó nhanh chóng bay đi, mọi cố gắng trở thành công dã tràng.
An Tâm mắt mở to, nhìn tên kia mà không tin vào mắt mình, hắn… hắn là con người sao? Nàng chợt nhớ tới ngày nọ hai tên vệ sĩ chưa đến gần đã bị hắn đá cho hai cái bay ra ngoài, nhưng hai bên rõ ràng còn cách xa vài thước, hắn làm sao mà làm được việc đó chứ? Chẳng lẽ hắn là yêu quái?
Hướng Nhật thất vọng lắc đầu, vốn tưởng chỉ cần tám thần công lực là có thể làm cho tủ bảo hiểm vỡ ra tan nát, nhưng không ngờ lại xuất hiện tình huống như vậy, xem ra tủ bảo hiểm này không phải là đồ rởm, mà là loại cực tốt. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật nắm chặt năm ngón tay lại, thong thả từ từ hạ xuống. Thực ra, hắn làm vậy vì muốn che dấu ngón tay giữa đang dùng vô hình khí cách không phá tủ bảo hiểm.
Hai người đứng bên cạnh trố mắt nhìn, so với một quyền mới vừa rồi còn kinh khủng hơn, chỉ thấy lưu manh dùng năm ngón tay cắm vào tủ bảo hiểm giống như cắm vào đậu hủ, cứ như vậy đâm vào ngọt xớt, sau đó dùng lực xé mạnh ra, kéo xuống hơn phân nửa nắp tủ, lộ ra cuốn sổ nhỏ màu xanh được tên Chu “thú vật” cất trong đó.
– Tao liều mạng với mày!
Vừa nhìn thấy vật kia lọt vào tay đối phương, biết được nó sẽ không thuộc về mình nữa, Chu “thú vật” giống như đột nhiên ăn phải linh đan diệu dược gì đó chợt trở nên như con chó điên lao tới nhằm đoạt lại cuốn sổ nhỏ trong tay đối phương.
Nhưng không đợi hắn vọt tới trước mặt, Hướng Nhật tung một cước đá hắn văng ra, đối với loại cặn bã “thú vật” này Hướng Nhật không có chút thương xót, muốn đoạt lấy “thành quả lao động” của ông mày à, mày quả thực đang nằm mơ! Hướng Nhật lạnh lùng nhìn đối phương nói:
– Muốn liều mạng à? Mày lấy cái gì liều mạng với tao? Năng lực vừa rồi của tao mày không thấy à? Nói cho mày biết, tao chính là thành viên tổ hành động đặc biệt của quốc gia, lần này từ nước ngoài mang cái này về, không thể ngờ mày lại muốn chiếm làm của riêng? Chỉ với chuyện này cũng có thể gán cho mày cái “tội gián điệp”, cho mày chết một vạn lần! Dám chống đối cả quốc gia, mày hẳn biết hậu quả ra sao chứ?
Nếu như ở chỗ khác có ít người, Hướng Nhật không cần tốn nước bọt nãy giờ làm gì, trực tiếp làm cho đối phương biến mất khỏi cái thế giới này là được. Nhưng bây giờ đang ở trường học, bên cạnh lại có cô nàng họ An này, muốn giết người diệt khẩu sợ rằng không hay lắm.
– Ngươi là người của nhà nước phái tới đây…
Chu “thú vật” cuối cùng vẫn còn lại vài phần lý trí, nghe nói như thế toàn thân nhất thời run rẩy đứng lên, nhớ lại đối phương sao lại có đồ vật này trong tay và lại có năng lực siêu phàm như vậy, nếu như không phải quốc gia bí mật bồi dưỡng thì không ai dám tin còn lý do nào khác. Vừa nghĩ đến điều này, hắn cảm thấy run run trong lòng, lúc này cảm giác không những bản thân mà tất cả người trong gia đình cũng không còn an toàn làm hắn sợ muốn đứng tim.
Nhìn phản ứng của đối phương, Hướng Nhật biết lời mình nói đã có hiệu quả, chậm rãi đi tới cửa phòng, lúc mở cửa còn quay đầu uy hiếp nói:
– Chuyện này mày biết nên làm thế nào rồi chứ? Nếu như bên ngoài có lời đồn đãi về chuyện hôm nay, mày cùng với người nhà của mày sẽ…
Hướng Nhật không nói hết câu, đi thẳng ra khỏi căn phòng, nhưng câu nói lấp lửng đó lại làm cho người ta thêm sợ hãi trong lòng.
An Tâm giống như người máy chạy theo lưu manh ra khỏi phòng làm việc, thấy đối phương đi tới phía trước không thèm để ý tới mình, nàng lập tức đuổi theo:
– Hướng Quỳ, xin lỗi, ta không biết cuốn sổ nhỏ kia quan trọng đến vậy…
– Không cần phải nói nữa.
Thấy An tiểu thư luôn luôn quật cường mà cũng lộ ra vẻ mặt đáng thương như thế, Hướng Nhật trong lòng mềm nhũn:
– Chuyện này không phải lỗi của cô, là do tôi không cẩn thận.
Hắn cũng biết chuyện này không thể đổ hết lên trên đầu của An tiểu thư, chủ yếu là do hắn sơ ý tạo thành, nếu như chính hắn lúc đầu cẩn thận một chút thì sợ chuyện này cũng sẽ không xảy ra, hơn nữa Hướng Nhật cũng không có thói quen đem sai lầm đổ lỗi hết lên trên đầu của nữ nhân.
– Cảm ơn!
An Tâm mắt có chút đỏ lên như muốn khóc.
– Không cần… Ây, mới vừa rồi không để ý bóp cô đau.
Nhìn trên cổ tay phải đối phương có một vòng tím xanh, Hướng Nhật trong lòng có chút hối lỗi.
– Không có việc gì!
An Tâm liếc nhìn cổ tay một chút, cảm giác được đau đớn so với mới vừa rồi đỡ hơn rất nhiều.
– Vậy không có chuyện gì nữa, tôi trở về đi học.
Nói xong, Hướng Nhật nhanh chóng rời đi, hiện tại Sở Sở cùng đồ đệ hẳn đang rất lo lắng chờ hắn.
Nhìn bóng lưng đang xa dần của Hướng Nhật, An Tâm mắt đăm chiêu nghĩ thầm, người này dường như cũng không phải rất xấu!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 11/07/2022 03:33 (GMT+7) |