Nhìn sư phụ cầm thú xuất hiện ngoài dự đoán của mọi người, Thạch Thanh có chút bối rối. Phải biết bây giờ đang là giờ học, có rất nhiều người nhìn vào, mặc dù không phải lần đầu tiên sư phụ cầm thú đến đây, nhưng lần trước nàng dẫn hắn vào lớp từ lúc chưa vào tiết học, khi ấy người chú ý đến nàng và sư phụ cũng không nhiều. Nhưng hiện tại, trước mắt bao nhiêu người, hắn đến đây ngênh ngang như vậy, hơn nữa còn trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh, điều này làm cho Thạch Thanh cảm thấy xấu hổ đồng thời mặt cũng đỏ bừng lên.
– Đến xem Thanh Thanh tiểu bảo bối của anh.
Hướng Nhật cười hắc hắc nói đùa, cái tay ở dưới bàn đã đặt lên đùi đồ đệ nhẹ nhàng vuốt ve. Bởi vì đồ đệ hình như luôn mặc quần dài, cho nên khi vuốt ve đùi nàng thường bị cách một lớp quần mỏng, nhưng Hướng Nhật vẫn có thể cảm giác được làn da mềm mại mượt mà ở bên trong, đây cũng chính là một trong những thú Hướng Nhật ưa thích nhất.
– Sư phụ…
Thạch Thanh nhỏ giọng gắt, mặt nàng càng thêm đỏ ửng, bàn tay nhỏ đè lên bàn tay quỷ quái đang vuốt ve bộ phận mẫn cảm của nàng, không cho nó tiếp tục làm bậy.
– He he…
Hướng Nhât cười cực kỳ dâm đãng, đồng thời xoay bàn tay lại nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại đang đè trên tay mình, lúc này mới mở miệng nói:
– Tiểu Thanh, có việc anh muốn em giúp.
– Sư phụ, anh nói đi.
Thấy sư phụ hỏi một cách nghiêm túc, Thạch Thanh không dám sao lãng, thậm chí nàng quên luôn cả việc bàn tay của mình đang nằm trong tay hắn.
Hướng Nhật vừa vuốt ve bàn tay mịn màng có chút lạnh buốt của nàng vừa nói:
– Là thế này, có thể cho anh số điện thoại riêng của bố em không?
– Dạ?
Thạch Thanh sửng sốt, nhưng ngay lập tức nàng không chút do dự ghi số phone cho hắn, sau đó mới tò mò hỏi:
– Sư phụ, anh cần số điện thoại của bố em làm gì?
Hướng Nhật nhìn nàng bằng ánh mắt mập mờ, tiếp theo mở miệng trêu chọc:
– Đương nhiên là để nói chuyện với bố em, bảo ông ấy gả con gái cho anh.
– Á…
Thạch Thanh lập tức kêu lên một tiếng rồi cúi gằm đầu xuống, nàng định lấy tay bưng mặt nhưng lại phát hiện một tay không che hết được toàn bộ khuôn mặt, cho nên chỉ còn cách cúi đầu, cứ như bắt chước đà điểu vậy.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng lại khiến Hướng Nhật máu nóng tuôn trào, hắn chỉ muốn ngay lập tức ôm nàng vào lòng vỗ về an ủi một phen, tuy nhiên nhớ tới hoàn cảnh hiện tại nên hắn đành nín nhịn, sau đó tiếp tục trêu nàng:
– Tiểu Thanh, em thấy đề nghị của anh thế nào?
– Em… em không biết.
Thạch Thanh lí nhí nói, thực ra trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, đồng thời lại nhớ tới mấy lời Sở Sở nói với nàng trước khi đến trường, lúc này nàng chỉ thấy hai bên tai nóng ran giống như là bề mặt rượu được đặt cạnh ngọn đèn vậy, nhiệt độ không ngừng tăng lên, thậm chí có vẻ như sắp bị bỏng đến nơi.
– Không biết cái gì? Nếu như ông già em đồng ý, vậy em có đồng ý không?
Hướng Nhật lại kích thích đối phương, đồng thời cầm tay đồ đệ đặt lên đùi mình mà di chuyển qua lại.
– Em…
Thạch Thanh càng cúi thấp đầu xuống, nàng định rút tay về, nhưng lại phát hiện dù có dùng bao nhiêu sức lực cũng chạy không thoát bàn tay quỷ quái của sư phụ cầm thú. Đúng lúc đang không biết làm cách gì để thoát khỏi tình cảnh này thì một hồi chuông vang lên.
– Hết tiết rồi.
Không hiểu sao Thạch Thanh thấy nhẹ nhõm hẳn, nàng vội vàng đứng dậy:
– Sư phụ, em muốn đi… toa – lét, anh, anh mau buông em ra.
Trong khi nói những lời này, Thạch Thanh không dám nhìn hắn lấy một cái, dù chỉ một cái liếc mắt cũng không.
– Có thật không?
Đương nhiên Hướng Nhật biết đồ đệ đang lấy cớ để thoát khỏi mình, tuy nhiên hắn cũng cảm thấy đùa như vậy đã đủ, nếu cứ tiếp tục có lẽ đồ đệ thật sự sẽ phải đào một cái lỗ chui xuống mất, hơn nữa bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, trước mắt cứ tha cho nàng một lần. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật buông bàn tay nhỏ nhắn của đồ đệ ra:
– Được rồi, tuy nhiên lần sau em nhất định phải cho anh câu trả lời, không được kiếm cớ chạy mất đâu đấy.
Thạch Thanh vội vàng gật đầu không ngừng, thực ra, nàng căn bản không nghe rõ sư phụ cầm thú đang nói gì, chỉ mong sao rời khỏi nơi này nhanh một chút. Nhưng còn chưa đi được vài bước đã bị Hướng Nhật kéo lại:
– À này, Tiểu Thanh, anh có chuyện phải ra ngoài một chút, em nói với Sở Sở giúp anh một câu, trưa nay có thể anh không về. Nhưng em và Sở Sở nhớ không được đi đâu cả, đến chiều anh về nhà nhất định phải thấy hai em, nếu không anh sẽ rất tức giận đấy!
Nói xong, không đợi đồ đệ kịp phản ứng, Hướng Nhật đã nhanh chân chạy ra khỏi phòng học trước.
Để lại Thạch Thanh ở phía sau dậm chân một cái rồi mới chịu quay trở về chỗ ngồi, lưu manh suy nghĩ một chút, cuối cùng móc điện thoại ra bấm một dãy số…
…
– Alo, xin chào!
Trong điện thoại một giọng nói uy nghiêm vang lên.
– Có phải Thạch thị trưởng không ạ?
Hướng Nhật hỏi bằng giọng điệu bình thản.
– Anh là ai?
Người ở đầu dây bên kia dùng giọng nặng hơn để hỏi, hình như cũng không ngờ người gọi cho mình lại là một người xa lạ. Nếu đây không phải số điện thoại riêng mà chỉ giới hạn vài người biết, ông đã sớm cúp máy rồi.
– Thạch thị trưởng không nhận ra giọng tôi sao?
Hướng Nhật nói oang oang như loa phóng thanh, hắn rất nghi ngờ có phải lão già họ Thạch thật sự già rồi nên hay quên không nữa.
Người ở đầu dây bên kia nhất thời im lặng, hình như đang nhớ lại cái gì đó, chờ thêm một lúc mới tức giận la lên:
– Là ngươi?!
Sau đó dừng lại một chút:
– Là Thanh Thanh cho ngươi số của ta à?
– Đúng vậy!
Hướng Nhật biết lão già họ Thạch nhất định có khả năng đoán ra, cho nên hắn cũng không phủ nhận làm gì.
– Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
Có thể là vì hiểu được đối phương không có khả năng vô duyên vô cớ gọi điện cho mình, Thạch Trung Chính cố nén cơn giận.
– Chuyện là thế này, ông có biết số điện thoại nào có thể liên lạc được với nhân vật trọng yếu ở trung ương không, tốt nhất là trong quân đội, đương nhiên, nếu là cơ quan phụ trách nghiên cứu khoa học càng tốt.
– Ngươi muốn làm gì?
Theo trực giác, Thạch Trung Chính cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, hơn nữa ông cũng rất hoài nghi đối phương liệu có phải sắp có “hành động lớn” gì hay không, dù sao chuyện năm năm trước ông vẫn còn nhớ như in.
– Không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì! Yên tâm đi, sẽ không hại ông đâu, nói không chừng còn có lợi đối với ông nữa. Nói như thế nào ông cũng là bố vợ tương lai của tôi, phải không? Sao tôi có thể hại ông cơ chứ?
Nghe tới hai chữ “bố vợ”, Thạch Trung Chính hừ lạnh một tiếng, chờ đối phương nói xong, mới lên tiếng:
– Chắc ngươi biết, những điều này đều là cơ mật, ta không thể nói cho ngươi được.
– Không nói cho tôi biết? Vậy cũng không sao, dù sao tôi cũng không vội, chỉ muốn nhắc ông một chút, “vật” trong tay tôi có liên quan đến tương lai của quốc gia, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…
Hướng Nhật không nói hết câu, nhưng ý tứ trong đó lại quá rõ ràng.
– Vật gì vậy?
Thạch Trung Chính giật mình.
– Máy bay tàng hình, chẳng những ra – đa không thể phát hiện, mà ngay cả mắt thường cũng không nhìn thấy.
– Ngươi nói thật chứ?
Trong mắt Thạch Trung Chính lóe lên một tia đáng sợ.
– Đương nhiên! Thứ này do tôi ở nước ngoài trong lúc vô tình có được.
Hướng Nhật nói dối không biết ngượng, cái gì mà vô tình có được? Thực ra, hắn đã dùng trăm phương ngàn kế chiếm lấy thì có.
– Nói như vậy là ngươi muốn cống hiến cho quốc gia?
– Đương nhiên… không!
Hướng Nhật bĩu môi, sau đó cực kỳ vô sỉ nói tiếp:
– Cái này gọi là giao dịch, ông hiểu không? Chắc ông không muốn sau này nhìn thấy con gái ông chịu khổ cùng tôi chứ? Nói như thế nào cũng phải đảm bảo cho tôi cả nhà no ấm chứ?
– No ấm?
Trong lời nói của Thạch Trung Chính đầy vẻ chế giễu.
– Có bố vợ là người giàu nhất Bắc Hải, ngươi còn lo lắng vấn đề này sao?
– Ông đã điều tra tôi?
Hướng Nhật tức giận, nhưng lập tức hắn nhịn xuống, lão Thạch này muốn điều tra mình cũng không phải việc khó khăn gì:
– Bỏ đi, tôi không so đo với ông, cứ cho tôi số điện thoại đi. Này, phải đáng tín nhiệm mới được!
Thạch Trung Chính hình như không hề nghe thấy hắn nói gì, chỉ lạnh lùng nói:
– Ta mặc kệ việc ngươi có quan hệ gì với con gái của lão họ Sở, tóm lại nếu Thanh Thanh phải chịu khuất tất, hậu quả như thế nào ngươi tự suy nghĩ đi! Còn số điện thoại ta có thể cho ngươi, nhưng ta chỉ nói một lần, có nhớ được hay không là việc của ngươi.
Nói xong, trong miệng tuôn ra một dãy số.
Hướng Nhật lập tức ghi nhớ, dù sao số điện thoại cũng không phức tạp, đến khi đã hoàn toàn thuộc nằm lòng, hắn lại hỏi tiếp:
– Đối phương họ gì, giữ chức vụ gì?
– Họ Trần, là một thượng tướng.
Nói xong, Thạch Trung Chính cúp điện thoại cái rụp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 21/07/2022 11:33 (GMT+7) |