Hướng Nhật - Quyển 5

Phần 28

– Đây là nơi nào vậy???

Là một giáo viên, đương nhiên Tống Thu Hằng rất có khả năng tư duy logic, từ việc các nhà dân xung quanh chỉ thấp thoáng ánh đèn, nàng đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

– Tống tiểu thư, Hướng đại ca đang ở bên trong.

Gã đeo kính chỉ một ngón tay vào căn nhà phía trước, bây giờ còn thiếu một bước cuối cùng, chỉ cần đưa người vào trong nhà, hắn sẽ không cần phải vất vả diễn trò nữa.

– Có thể gọi anh ấy ra đây không?

Tống Thu Hằng thăm dò, đồng thời nhích người lại gần cậu học trò bên cạnh, như thế ít nhất có thể giúp nàng yên lòng hơn một chút.

– Tống tiểu thư, như thế là làm khó cho ta rồi. Hướng đại ca ở bên trong đang xử lý chuyện rất quan trọng, sợ rằng không ra được.

Gã đeo kính đỡ đỡ mắt kính gác trên mũi lên, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

– Vậy…

Tống Thu Hằng nhất thời cảm thấy thật khó xử. Một bên là nam nhân mà trong lòng mong chờ bấy lâu, một bên lại lo lắng xảy ra chuyện gì đó. Tâm trạng mâu thuẫn khiến nàng không biết có nên đi vào hay không.

– Cô Tống, hay là chúng ta cứ đi vào xem sao, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.

Đúng lúc này Hướng Nhật ở bên cạnh lên tiếng phụ họa, chỉ là lúc hắn nói, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo. Mình cũng đã đến đây rồi, không lý do gì lại không vào xem sao, cho dù có là long đàm hổ huyệt, trong mắt hắn cũng chỉ như một căn nhà bình thường mà thôi. Hơn nữa, hắn còn chưa biết mục đích thật sự của đối phương là gì.

Gã đeo kính có chút sửng sốt nhìn thoáng qua tên học trò mà hắn vốn định giáo huấn cho một trận cả đời khó quên, đồng thời nói hùa theo:

– Không sai, Tống tiểu thư, chẳng lẽ cô hoài nghi tôi mượn danh nghĩa của Hướng đai ca để lừa cô tới sao? Cô nghĩ oan cho tôi rồi, nếu như không phải chính miệng Hướng đại ca nói với tôi thì làm sao tôi có thể biết chuyện của cô chứ?

Được hai người thuyết phục, mà chủ yếu nhất là ngay cả học trò của mình cũng nói như thế, trong lòng Tống Thu Hằng bắt đầu dao động. Lại nghĩ đến việc rốt cuộc có thể được gặp nam nhân đã bỏ đi bao nhiêu năm không thấy mặt, trong lòng cũng không lo nghĩ nhiều nữa, nàng gật đầu đi theo vào nhà.

Gã đeo kính đi trước dẫn đường thì cảm thấy vô cùng đắc ý, nghĩ tới việc miếng mồi béo bở sắp vào đến miệng, hắn nhịn không được càng rảo bước nhanh hơn.

Trực tiếp dẫn hai người lên lầu hai, đi tới một căn phòng ở ngay đầu hành lang. Cửa phòng đang mở toang, có thể đi thẳng vào. Bên trong phòng có chút ngột ngạt, hình như người trong này vừa hút thuốc. Có bốn người ở trần ngồi quanh một chiếc bàn chơi mạt chược, bên cạnh có bảy, tám người đứng xem, trông chẳng có vẻ lương thiện gì.

Mấy người Hướng Nhật bước vào được một lúc thì tình cảnh trong phòng bắt đầu có sự thay đổi, tất cả mọi người bên trong đều hướng ánh mắt vào những người đi từ ngoài vào, nhất là vào nữ nhân duy nhất, trong mắt cũng không hề giấu giếm sự thèm muốn dục vọng.

– Lý Tử, món hàng mang về lần này quả không tệ.

Người lên tiếng là một tráng hán ở trần trong số bốn người đang chơi mạt chược, hắn ngồi đối diện với cửa, cơ bắp trước ngực nổi cuồn cuộn, ngực trái xăm hình đầu hổ, còn bên phải gương mặt có một vết sẹo dài vô cùng bắt mắt, hết thảy làm cho người ta có cảm giác hắn vừa dữ tợn vừa khủng bố.

– Em đã nói trước rồi mà, Cường ca, em sẽ dẫn về một món hàng cực phẩm.

Đã đến địa bàn của mình, gã đeo kính cũng không cần ngụy trang nữa, hắn cười bỉ ổi.

Đến lúc này, cho dù là người ngu cũng biết chuyện gì đang xảy ra, huống chi Tống Thu Hằng cũng không ngốc. Tuy nhiên, vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, nàng nhìn về phía gã đeo kính và hỏi:

– Hướng đại ca ở đâu?
– Hướng đại ca, ta không phải chính là Hướng đại ca sao?

Gã đeo kính đúng là đã hoàn toàn trở mặt, rõ ràng hắn không hề sợ con mồi trước mặt chạy mất.

– Tống tiểu thư, thật đáng tiếc phải nói cho cô hay, tất cả những gì ta nói với cô lúc nãy đều là giả. Còn Hướng đại ca của cô thì bây giờ đã ở trong tay chúng ta. Nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ chúng ta có thể để hắn an toàn rời đi, nếu không…

Hắn không nói ra nếu không thì sao, nhưng ý tứ uy hiếp thì rất rõ ràng.

– Hèn hạ!!!

Tống Thu Hằng căm hận mắng, tuy nhiên trong mắt lại hiện lên một tia sợ hãi.

– Hèn hạ?

Gã đeo kính chẳng hề để tâm, vẫn cười cợt như trước, trên mặt còn tỏ ra dâm đãng:

– Còn có chuyện càng hèn hạ hơn nữa đấy.

Vừa nói vừa làm một động tác cực kỳ hạ lưu, giờ đây ở hắn đã không còn nhìn ra vẻ nhã nhặn lịch sự như lúc vừa gặp mặt.

– Chuyện gì hèn hạ vậy, có thể nói cho tao nghe một chút được không??

Hướng Nhật lắc mình che trước người mỹ nữ lão sư phụ đang muốn nói chuyện, sau đó thản nhiên mở miệng.

Gã đeo kính lập tức sầm mặt:

– Tiểu tử, vốn định lát nữa mới “chiêu đãi” mày cẩn thận, nhưng giờ mày đã xen vào, vậy đừng có trách tao ác.

Đối với kẻ suýt chút nữa đã phá hỏng chuyện của mình, gã đeo kính đương nhiên là muốn cho hắn nếm chút lợi hại. Mặc dù vừa rồi ở ngoài cửa đối phương có giúp gã một việc nhỏ, nhưng hắn chẳng bận tâm đến chút ân tình ấy.

Tuy nhiên lời của gã lại khiến tráng hán ở trần mặt sẹo chú ý, hắn chỉ chỉ vào Hướng Nhật và nói:

– Thằng này không phải người của mày à?

Vốn tưởng rằng tiểu tử trẻ tuổi đi cùng tới đây là đàn em của gã đeo kính, không ngờ lại là người ngoài, hơn nữa nghe khẩu khí hình như còn có mâu thuẫn với gã đeo kính.

– Cường ca, lúc nãy tiểu tử này suýt chút nữa đã phá hỏng hảo sự của em, sao có thể là người của em được chứ?

Nói xong liền kể lướt qua diễn biến trong nhà hàng.

– Nếu là thế, vậy mày xử lý đi.

Tráng hán mặt sẹo khoanh tay lại, trông có vẻ như đang chờ xem trò vui.

Gã đeo kính đã có chút mất kiễn nhẫn, hắn tháo kính xuống, đồng thời cởi bỏ âu phục mặc ngoài, một thân hình cường tráng lộ ra, hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài của hắn. Nhìn động tác của hắn giống như là muốn tự tay mình xử lý tên học trò suýt chút nữa đã phá hỏng chuyện của mình.

Nhìn những động tác cố ý của gã đeo kính, Hướng Nhật cười lạnh, vốn hắn định hỏi cho rõ rồi mới động thủ, nhưng giờ xem ra không có cơ hội làm thế.

– Chờ một chút!!!

Đúng lúc này Tống Thu Hằng tiến lên chắn giữa hai người, thân là giáo viên, nàng cũng không muốn nhìn thấy học trò của mình bị bắt nạt, huống chi còn là người từng có ơn với nàng. Mặc dù nàng từng chứng kiến cậu học trò này đánh nhau, hình như rất lợi hại, nhưng nàng cũng không cho rằng một mình hắn có thể đối phó với một đám lưu manh không có hảo ý trước mặt.

– Tống tiểu thư có gì muốn nói sao?

Gã đeo kính ngừng động tác lại, hắn cũng đã nhìn ra tâm tư của một giáo viên muốn bảo vệ học trò của mình.

– Nếu như muốn xin tha cho tiểu tử này, vậy thì miễn đi, không có chuyện ta bỏ qua cho hắn đâu.
– Các ngươi thả cậu ấy đi, thả cả Hướng đại ca nữa, ta có thể mặc cho các ngươi xử trí.

Trên mặt Tống Thu Hằng lộ ra vẻ dứt khoát. Đối phương lừa nàng đến đây chắc chắn là vì muốn có được nàng, hy sinh một mình mình mà có thể cứu ra hai người, nàng cho là đáng giá, dù chờ đợi nàng chính là chuyện kinh khủng nhất đối với nữ nhân.

Mắt gã đeo kính chợt lóe lên, hắn nhẹ nhàng nói:

– Tống tiểu thư tưởng chúng ta là đồ ngu sao? Thả người ra để bọn chúng đi báo cảnh sát chắc???

Tống Thu Hằng nhất thời cứng miệng, sau đó đang định nói tiếp thì bị Hướng Nhật ngăn lại:

– Đừng mất công nữa, có nói thế nào cũng vô dụng mà thôi, hơn nữa…

Nói tới đây, Hướng Nhật nhất thời ngừng lại, rồi hắn nhìn về phía gã đeo kính và nói đầy thâm ý.

– Vị Hướng đại ca kia thật sự ở trong tay bọn mày sao??
– Đương nhiên.

Vẻ mặt gã đeo kính không chút thay đổi, hắn vẫn thản nhiên đáp.

Hướng Nhật khẽ cười thành tiếng.

– Vây mày có dám để cho hắn đi ra gặp mặt chúng ta không?
– Mày cho rằng muốn gặp là gặp sao??

Gã đeo kính đã có thể khẳng định, đến nước này rồi mà tên học trò trước mặt vẫn giữ được bình tĩnh, có lẽ là biết trong tay mình không có ai. Để tránh cho kế hoạch về sau gặp bất lợi, hắn vội chuyển đề tài.

– Tiểu tử, chuyện vừa rồi còn chưa xong đâu, bây giờ mày đừng mong có ai đó tới cứu mày!

Vừa nói, vừa chậm rãi đi tới.

Hướng Nhật ở phía sau ngăn lại mỹ nữ lão sư đang muốn lao ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng hỏi:

– Tao rất tò mò, làm sao mày biết được địa chỉ hòm thư kia?

Gã đeo kính sửng sốt, nhưng lập tức đáp lại ngay:

– Tất nhiên là vị Hướng tiên sinh kia nói cho chúng tao biết.
– Hừ.

Hướng Nhật khinh bỉ cười lạnh, hắn quyết định ngửa bài.

– Mày biết tao là ai không?
– Tiểu tử, tao *éo cần biết mày là ai, có lẽ sau ngày hôm nay, cả thế giới sẽ quên mày thôi.

Trên mặt gã đeo kính hiện lên một tia sát ý.

Hướng Nhật giống như là không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, chỉ lạnh lùng nói:

– Tao họ Hướng.
– Vậy thì sao?

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng gã đeo kính không khỏi giật mình.

– Không có gì đặc biệt, chỉ là vị Hướng tiên sinh mà mày nói vừa hay chính là anh họ của ta, Chẳng lẽ tao lại không biết chuyện của hắn sao?

Vừa nói xong, Hướng Nhật liền có cảm giác cánh tay mình được người ta nắm chặt, có thể ở ngay bên cạnh mình mà mình lại không hề đề phòng thì tất nhiên chỉ có mỹ nữ lão sư, lúc này nàng đang nhìn hắn bằng vẻ mặt kích động, trong mắt càng lộ ra sự mong chờ mãnh liệt.

– Thê à? Vậy sao mày biết hắn không ở trong tay chúng tao? Chẳng lẽ chuyện gì về hắn mày cũng biết sao?

Gã đeo kính cười khinh khỉnh.

– Người đã chết được năm năm rồi mà còn có thể ở trong tay bọn mày, bộ bọn mày xuống địa phủ tìm hắn mang tới đây chắc?

Hường Nhật cố gắng giữ cho mình trấn tĩnh, hắn tận lực quay đầu sang chỗ khác để không nhìn vẻ mặt của mỹ nữ lão sư bên cạnh. Đồng thời, hắn cũng nhân cơ hội này nói cho nàng biết tin “mình” đã bỏ mạng, để nàng không cần phải đợi mình nữa, để nàng đi tìm hạnh phúc thuộc về nàng.

Tống Thu Hằng vừa nghe thế, sắc mặt vốn đang kích động bỗng trở nên tái nhợt, tiếp đó cả người mềm nhũn ngã nhào xuống đất, nước mắt không cầm được chảy ròng ròng, miệng không ngừng lẩm bẩm:

– Không thể nào, không thể nào, nói dối, ngươi gạt ta…

Gã đeo kính cũng biết không giả bộ được nữa, quét mắt nhìn mỹ nữ lão sư đang co quắp trên mặt đất, hắn nói một cách hung tợn:

– Tiểu tử, chẳng trách vừa rồi ở nhà hàng mày thăm dò tao, thì ra đã sớm biết nội tình. Tuy nhiên bây giờ mày nói gì cũng vô dụng, cho dù không có cái thằng đã chết kia làm con tin, nhưng đừng quên nơi này là chỗ của tao, hai người bọn mày đã vào rồi lại còn muốn đi ra ngoài sao?

Vừa dứt lời, bảy tám gã tướng mạo bất lương vốn đang đứng bên cạnh lập tức xông lên, trong đó có hai gã trực tiếp chặn ở cửa.

Tống Thu Hằng vừa mới tỉnh táo lại một chút, trong lòng vẫn còn ôm một chút hy vọng xa vời cuối cùng, nhưng lời của gã đeo kính đã hoàn toàn dập tan hy vọng của nàng. Không chịu được sự đả kích to lớn này, nàng kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngất đi.

Hướng Nhật nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên, sau đó để nàng tựa vào lòng mình, Mặc dù hắn biết những lời vừa rồi của mình rất tàn nhẫn, nhưng nếu không làm như vậy, chẳng lẽ bắt mỹ nữ lão sư tiếp tục chờ đợi trong vô vọng, để rồi lãng phí cả tuổi thanh xuân hay sao?

Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc lấy thân phận hiện này đi nhận thân với nàng, tuy nhiên tạm thời không nói nàng có thể tin hay không, cứ cho là tin, nhưng lúc này bên cạnh mình còn có bao nhiêu bạn gái, sợ rằng nàng càng không muốn tiếp nhận cái sự thật này!

Nhìn cảnh hai cô trò ôm nhau thân thiết, gã đeo kính đột nhiên thay đổi chú ý, nghĩ đến một biện pháp khác càng kích thích hơn, hắn ghé sát vào tai tráng hán mặt sẹo và thì thầm vài câu, tên kia liền lộ ra vẻ hưng phấn, đầu gật liên tục.

Lúc này gã đeo kính mới trở lại chỗ cũ, hắn nhìn Hướng Nhật và nói:

– Tiểu tử, thức thời thì đứng sang một bên mà nhìn, chờ mấy ca ca vui vẻ xong, nói không chừng còn có thể cho mày nếm thử tư vị của cô nàng này. Hehe, đấy chính là mỹ nữ lão sư à nha, mày không thấy động tâm chút nào sao? Đương nhiên, đổi lại, chúng tao sẽ phải quay lại cảnh ấy.

Hướng Nhật hít sâu một hơi, giọng đã không mang theo chút cảm tình nào của con người.

– Cầu nguyện đi, bọn mày có thể chết thống khoái được rồi.

“Rắc” một tiếng, kẻ gần nhất đã bị hắn tóm lấy rồi vặn gãy cổ, đầu kẻ đó quay ngược về phía sau trông thật quỷ dị.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hướng Nhật - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Ngày cập nhật 11/08/2022 03:33 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giúp gái teen trả thù - Tác giả The Kid
Ở trong một xóm nọ, thằng Tú và con Nhi chơi thân với nhau. Thằng Tú đã 20 tuổi trong khi con Nhi chỉ mới 17 tuổi. Nhà hai đứa cũng gần nhau, hai đứa hay gặp nhau. Thằng Tú đã nghỉ học từ lâu để đi làm kiếm tiền, còn con Nhi vẫn còn đang đi học lớp 11. Con Nhi tuy không đẹp bao nhiêu nhưng nhìn mặt cũng được, cũng có duyên, nó có cơ thể hấp dẫn vì đang ở tuổi teen. Nó đang có bạn trai là thằng bạn học cùng lớp tên là Lâm, quen nhau được mấy tháng rồi. Thằng Tú thấy con Nhi có bạn trai thì nó cũng mừng cho con...
Phân loại: Truyện nonSEX
Giang Nam – Quyển 28
Phần 28 Thông qua nó, ta có thể đem tịch diệt kiếp do nhân quả hình thành qua các thời đại gợi lên, kéo vào trong Tiên Đạo thời đại, sau đó lại dẫn đường tịch diệt kiếp quay về thời tiền sử, mà ta sẽ không bị liên lụy vào kiếp số, ngược lại có thể dùng hành động này đi tới chung cực đại đạo. Nhưng niên đại càng cổ xưa, càng khó thể gợi lên, lấy thực lực của ta chỉ có thể thông qua tịch diệt kiếp từ Thiên Đạo thời đại tới bây giờ, mà muốn đem kiếp ba tịch diệt kiếp từ Nguyên Đạo thời đại dẫn đường tới Tiên Đạo thời đại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Sự thật sau một lời hứa - Tác giả The Kid
Ở một xóm nhỏ ở Bà Rịa Vũng Tàu, Pom và Ngư là hai đứa trẻ cực kỳ chơi thân với nhau. Pom đã 19 tuổi, còn Ngư chỉ mới 15 tuổi. Những lúc không có bài tập thì hai đứa đưa nhau ra biển chơi. Một lần Pom và Ngư đang đi chơi thì trời đổ mưa. Hai đứa không muốn dầm mưa về nhà, nên tìm chỗ trú mưa. Hai đứa tìm được một căn chòi bỏ hoang, liền vào trong chờ khi nào tạnh mưa sẽ về. Pom để ý thấy Ngư bị ướt một chút xíu, bị ướt ở trên tóc và ở dưới ngực. Nước mưa thấm vào áo Ngư làm Pom thấy rõ...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng