Em cười hi hi rồi bất ngờ đưa tay nắm cành cây trên đầu kéo mạnh xuống. Nước mưa đọng trên cây theo đà rơi xuống rào rào. Do không chuẩn bị, tôi giật thót người khi bị nước mưa chui vào trong áo, rơi thẳng xuống lưng và ngực. Lạnh kinh hồn. Thấy tôi nhảy tưng tưng như đười ươi, QC cười ngặt nghẹo. Lúc này điên cmnr, tôi cũng thò tay lên trên, nắm cành cây giật lấy giật để, nhưng QC đã chạy ra ngoài từ lúc nào. Hậu quả, tôi hứng thêm một thau nước. Người tôi đã ướt ngay càng thên ướt. Tôi vẫn nhất quyết không ra, tôi ngồi bệt xuống, dựa hẳn đầu vào gốc cây và ngắm cô nàng…
QC mặc quần jeans với áo tay cụt, sẫm màu. May mà em mặc áo tối màu chứ không một lúc nữa không chừng có xe cứu thương đến hốt tôi vào nhà xác vì mất máu nhiều quá cũng nên. Hình như cô bé đang múa…
Cô bé ngửa mặt lên trời, hai tay chống nạnh, đứng trên một chân, xoay vòng nhìn rất mềm mại… Nhìn có vẻ chóng mặt hay sao ấy, mà lúc quay xong nhìn em cứ lảo đảo thế nào. Khổ thân! Cố gắng lấy le với tôi làm gì không biết… Ồ! Ra tôi nhìn nhầm. Vấp đá chứ không phải quay nhiều quá chóng mặt. Phải thế chứ, không thì mất hết cả hình tượng!!! Cố lên! Xoay vài vòng nữa xem nào…
QC không múa nữa, em chuyển từ thể loại hành động sang thể loại trữ tình. Cô bé dang hai tay và nhắm chặt đôi mắt. Em để mặc cho những hạt mưa vô tình thi nhau hắt vào mặt. Có phải em muốn nhờ cơn mưa cuốn trôi dùm mình những nỗi buồn vương vấn trong lòng không? Tôi thấy cô bé khẽ mỉm cười. Nhưng nó không phải là nụ cười tươi rói tôi vẫn luôn thích ở QC, mà nó phảng phất một nỗi buồn không thể gọi tên… Lại là em đánh đố trí tưởng tượng của tôi rồi…
Tôi chưa gặp người con gái nào cá tính như QC. Cô bé luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng đâu ai biết được rằng đằng sau lớp vỏ cứng rắn đấy là một tâm hồn mỏng manh cần sự che chở như bao người con gái khác. Tôi ở hiện tại, khi đang cắm cúi viết những dòng này, đủ bản lĩnh để hiểu điều tưởng như đơn giản đó, nhưng tôi ở quá khứ, đang ngồi trước mặt em thì không. Tôi chỉ biết nhìn và đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài mà chưa đủ tinh tế và trải đời để cảm nhận những gì sâu sắc bên trong. Tất cả cần có là thời gian, trải nghiệm và sự nhạy cảm.
Tôi chỉ biết nhìn theo QC mà không hể hay biết cô bé đang khổ sở khi vẫn giấu tôi bí mật về chị của em, cùng với niềm day dứt khôn tả khi dành tình cảm cho một người không nên. Cả tôi và HN đều không trách QC vì chúng tôi đều hiểu tình yêu chẳng hề có lỗi . Tình yêu của QC thật mãnh liệt. Nếu không chắc chắn em đã chẳng về đây để gặp tôi như này…
– Anh thích tắm mưa mà. Ra đây đi – QC vẫy tay gọi.
– Lớn rồi ai mà tắm mưa nữa – tôi từ chối.
– Em đây còn gì – cô bé toe toét cười.
– Lạnh lắm. Về ốm cho mà xem
– Anh cũng ướt như chuột lột rồi còn gì?
Nói điều, QC chạy đến, rồi đưa tay trước mặt tôi.
– Đưa tay đây. Em kéo dậy
Nhìn ánh mắt khẩn khoản của em, tôi biết mình không thể từ chối. Tôi đưa tay ra. Có lẽ QC không ước chừng được cân nặng của tôi hoặc là em nghĩ để tay đó có lệ, còn lại để tôi chủ động, nên em kéo yếu xìu. Vì hai chân duỗi thẳng , lấy gót làm điểm dựa, tôi định nhờ sức em kéo tôi dậy luôn… ai dè… QC mất đà ngã chúi về phía trước. Mà phía trước cô bé là ai? Là tôi đây này…
QC bất ngờ đổ ập khiến tôi không kịp trở tay. Tình hình thật nguy cấp, nhưng vẫn cho tôi 3 phương án để lựa chọn.
Phương án thứ nhất là đỡ em. Nếu quyết định đỡ bắt buộc tôi phải dơ thẳng 2 tay chéo lên phía trước. Mà như thế thì nguy hiểm vô cùng, nếu chẳng may chạm vào cái-thứ-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy. Không chừng tôi còn bị điện giật chết cũng nên. Sợ lắm. Tôi đâu thể giơ ngược tay ra phía sau để đỡ hai vai em hoặc gập người ra phía trước để đỡ hông em, vì tư thế đó quá vô duyên cộng với lúc đấy máu lên não không kịp thì lấy gì mà xử lí nhanh thế được. Phương án này kết luận là không khả thi.
Phương án 2 là… né. Lúc đó, QC sẽ đập đầu vào thân cây, còn tôi thấy thế sẽ cười khanh khách. Cái này cũng không xong, vì biết đâu sau đó em trở nên ngẩn ngẩn ngơ ngơ và chú công an đến điều tra hỏi ai khiến cháu thế này? – em lại chỉ tôi thì tôi phải có trách nhiệm chăm sóc cho em cả đời à. Không được! Tôi còn bao nhiêu dự định và hoài bão, không thể vì một chuyện vô duyên, lãng nhách mà bỏ dở được. Tiếp!
Phương án cuối cùng là ngồi im, nhắm mắt lại, cho QC muốn chống kiểu gì thì chống. Em nhanh trí mà chống được lên hai vai tôi thì tốt, còn không ngã dúi dụi vào người tôi cũng không sao. Cùng lắm cho ôm cái rồi đẩy ra liền là được chứ gì.
Quyết định phương án 3 đi…
Sự thật xảy ra…
Tôi đưa tay ra phía trước. QC la lên. Tôi rụt tay lại. Tôi mặc kệ. Em nhanh trí xoay người lại… Cuối cùng, QC nằm trọn trong lòng tôi…
Cả tôi và cô bé đều bất ngờ. QC không biết là tôi đang ngại muốn chết, nhưng tôi không thể đẩy em ra. Thật sự, tôi không bao giờ muốn làm cô bé buồn. Trái với suy nghĩ QC sẽ nằm lì cho đến khi tôi nhắc em – sau một giây hoàn hồn, em chống tay đứng dậy và ngồi xuống cạnh tôi. Em thản nhiên như chuyện vừa xảy ra chỉ là một tai nạn.
– Em tưởng anh tự đứng dậy. Ai ngờ… – QC lấp lửng.
– Anh tưởng em kéo anh dậy. Ai ngờ… – tôi bắt chước em.
Cũng may là QC chủ động, chứ không tôi cũng không biết nên làm gì. Đẩy em ra thì không nỡ mà cứ để đấy thì lại không đành. Còn nhắc em mà em không chịu thì ăn thịt nhau à?
– Dậy nào! Sắp hết mưa rồi – em giục tôi.
– Ừ
Tôi bật dậy trước rồi chìa tay trước mặt QC để kéo em dậy.
– Đi anh – em cười tươi rói rồi chạy ù ra khỏi tán cây.
– Ừ… ừ…
Tôi lấm lét bước từng bước ngắn theo QC phần vì lạnh, phần vì ngại. Ngoài đời, tôi là một người khá kín tiếng, ít khi bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ của mình cho người khác biết. Tôi không phải là người thích chơi trội, càng không phải là người thích nghe người khác phán xét mình, nên tôi rất hạn chế làm mấy điều khác người. Ví dụ như cái trò lớn đầu mà còn bày đặt lãng mạn tắm mưa như thế này. Thi thoảng lắm tôi mới làm mấy chuyện bốc đồng, chứ bình thường tôi hơi bị lành. Cũng may là ở đây ngoài tôi và QC thì không có ai, nếu có chắc tôi đã im thin thít đứng trong này cũng nên.
…
Khi những hạt mưa đầu tiên chạm vào mặt, tôi như một đứa con nít được Doraemon cho quay lại thời thơ ấu bằng cỗ máy thời gian . Kỉ niệm đầy ắp tiếng cười hồi nhỏ đang ẩn mình ở một góc khuất trong trí nhớ bỗng dưng tràn về… ngọt ngào và đầy màu sắc. Tôi nhớ như in khuôn mặt và nụ cười của từng đứa bạn trong xóm. Mặc dù cũng có khi cãi nhau hay thậm chí là đánh nhau, nhưng mỗi lần đám con nít xóm khác sang gây chuyện thì mới thấy được sự đoàn kết của chúng tôi. Có một trận chiến dưới mưa giữa 2 xóm kéo theo mối tình con nít khiến tôi nhớ mãi đến giờ.
Chuyện là nhỏ My xóm tôi sang xóm bên kia tìm bạn thì bị một thằng fan cuồng chạy ra thơm một cái vào má. Mà phải công nhận con nhỏ này dễ thương ác. Da trắng bóc, đôi mắt đen láy còn môi thì đỏ như son. Tôi ngoan vậy mà nhìn cũng muốn thơm chứ đừng nói mấy thằng họ Trư khác. Tôi khoái nhỏ My, mà hình như nhỏ này cũng khoái tôi… Vì mỗi lần tôi sang chơi với anh nó, con nhỏ thấy tôi lại đỏ bừng mặt rồi chạy biến vào buồng trong. Có lần tôi với anh nó đang ngồi chơi điện tử ở phòng khách thì con nhỏ chạy đến gần tôi, chìa ra bịch snack cua đỏ cho anh nè – rồi chạy ù đi đâu mất. Hồi nhỏ tôi cũng hút gái lắm chứ không đùa đâu.
Nhỏ My về đến nhà vừa khóc vừa mách thằng Dũng túa – anh trai nó. Buổi chiều đá bóng, thằng Túa kể chuyện bất bình cho anh em trong xóm. Thằng nào nghe xong cũng giận sôi người. Thằng thì đấm vào cột nghe rầm rầm [đau lắm, nhưng đang cool nên đành phải nhịn], thằng thì song phi trút giận vào cái cây [đạp hụt, nên cái cây nằm giữa 2 cái chân]…
Thằng nào thằng nấy mặt đỏ gay gắt. Ai cũng điên. Bực vì gái xóm mình bị trêu thì ít mà vì GATO với thằng Tèo fan cuồng kia thì nhiều. Chúng tôi quyết định hẹn bọn xóm kia làm một trận quyết chiến với giao kèo không mang vũ khí, chỉ chơi tay không, mỗi bên 3 người và lớp 5 đổ xuống [thiếu 8 người nữa đánh nhau xong, đá bóng là đẹp]. Tôi cũng nằm trong danh sách thi đấu vì tôi là cái thằng đầu têu ra trò solo 3 vs 3.
Tôi nghe xong mà miệng méo xệch. Đệch! Tôi là quân sư chỉ đưa ra ý kiến chứ có muốn tham gia đâu…
– Ê! Tao không đánh nhau đâu! Mẹ tao biết được chửi chết – tôi mang mẹ tôi ra làm bia.
– Không được! Mày là bạn thân của tao. Anh em mình hoạn nạn có nhau. Mày phải sát cánh cùng tao – nó thao thao về tình huynh đệ mà đâu biết tôi đang rầu muốn chết.
– Bình thường thì thân nhau được chứ lúc đánh nhau thì thân ai nấy lo. Tao không chơi đâu – tôi một mực từ chối.
– Mày đi cùng tao, xong xuôi tao cho nhỏ em tao thơm mày…
Tôi điếng người trước điều kiện của thằng Túa. Thằng này nhìn ngu ngu mà nói câu hiểm kinh. Nó không cần đưa ra bất cứ lí lẽ cao xa gì. Nó mồi tôi bằng phần thưởng không thể từ chối. Lúc đầu còn chối đây đẩy, nhưng sau khi tưởng tượng đến thời khắc chiến thắng, nhỏ My chạy đến ôm hôn tôi thắm thiết, tôi lại lịm hết cả người. Tôi như một vận động viên được tiêm chất kích thích… khí thế hừng hực… Tôi gật đầu như cái máy.
Đúng giờ hẹn, xóm tôi đã có mặt. 3 thằng trong danh sách bao gồm tôi, Dũng Túa và Hùng đen đứng hiên ngang giữa sân. Mấy đứa còn lại đi theo cổ vũ đứng hẳn sang một bên. Trong đám cổ vũ có cả nhỏ My. Nhìn ánh mắt trìu mến của nó tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Nhưng phần nhỏ thôi, phần lớn là cái thơm sau khi xong…
– Xóm kia đến kìa mày – thằng Túa đập vai tôi khi thấy từ đằng xa một đám đi lại. Nhìn tụi nó hùng hổ mà chỉ muốn cầm đá lẳng vào đầu cho bõ ghét.
3 thằng trong đám bước ra nhìn to cao gấp rưỡi chúng tôi. Chắc phải lớp 7 là ít… Tôi lay vai thằng Túa…
– Lớp 5 gì… mà to vậy ba? Dùng… thuốc… quá liều à… Mày có nói điều kiện là từ lớp 5 trở xuống không đó – tôi lắp bắp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hương tình đầu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 11/08/2016 16:01 (GMT+7) |