QC vẫn ngồi yên lặng như một bức tượng. Em không nhận ra sự có mặt của tôi mãi cho đến khi con Cún đánh hơi thấy mùi của tôi, nghểnh cổ lên. Thấy tôi, nó phi từ trên xích đu xuống và lao ngay về phía tôi đang đứng. Đuôi nó quay tít, mông đánh hết bên này rồi đến bên kia sành điệu nhìn chẳng khác gì người mẫu đang đi catwalk. Nó bám vào quần tôi, nhảy chồm chồm đòi bế trước ánh mặt thích thú của QC. Tôi đưa tay ôm nó vào lòng và ngồi xuống bên cạnh em.
– Khỏi chưa mà ra đây ngồi? – tôi đưa tay lên sờ trán QC tỉnh queo.
– Đỡ nhiều lắm rồi. Sáng nay chắc em bị trúng gió thật – dứt lời em dành con Cún khỏi tay tôi rồi xiết nhẹ nó vào lòng.
– Sao không ở trong phòng cho khỏi hẳn đi?
– Trong phòng bí lắm, em muốn ra đây ngồi – QC mỉm cười khoe cái núm đồng tiền nhìn duyên tệ.
– Ngồi đây một hồi chẳng may gió máy lăn ra đấy là mặc kệ đấy – tôi làm cái mặt bất cần.
– Mặc kệ thật không hay lại lo cuống cuồng lên? – em nghiêng đầu tinh nghịch.
– Cứ thử đi rồi biết – tôi liếc xéo.
– Trêu anh vui ghê – em cười ha hả.
– Tại…
– Tại làm sao? – QC hấp háy mắt.
– Không có gì…
Tôi im lặng, QC cũng chẳng nói gì. Tôi và em mỗi người rong ruổi một dòng suy nghĩ. Tôi đang bận lòng với những rắc rối xung quanh cô bé, còn em thì sao hả QC?
– Mặt anh có vẻ thất thần. Anh đang nghĩ chuyện gì đấy? – QC đặt con Cún sang bên cạnh.
– Không có gì đâu – tôi lảng tránh ánh mắt của em.
– Thật không? – cô bé nheo mắt.
– Thật mà – tôi cố cười gượng gạo.
– Hì. Anh không giỏi nói dối đâu. Nói em nghe đi. Chuyện gì? – QC hạ giọng ra lệnh.
– Không… mà – tôi lúng túng.
– Chuyện về em đúng không? – cô bé trườn người ra phía trước để nhìn vào mắt tôi.
– Ừm – tôi không thích quanh co.
– Người ta nói xấu em hả? – QC nhíu mày.
– … – tôi lắc đầu.
– Hay người ta khen em? – cô bé nhe răng cười.
– Khen thì anh giấu luôn cho rồi – tự nhiên tôi không thấy vui trước nụ cười của QC.
– Anh nói đi…
– Ừm… – tôi ấp úng.
– Lớp anh biết em không phải là em họ của anh rồi…
– Thì sao? – em tỉnh rụi.
– Thì người ta sẽ nghĩ không tốt về em chứ làm sao – tôi lắc đầu ngán ngẩm trước thái độ dửng dưng của QC.
– Em đâu có sợ. Về đây em còn không sợ thì người khác nghĩ xấu em đã là cái gì – cô bé xoa hai tay vào nhau.
– Ngay cả khi người ta dành cho em những lời nặng nề nhất? – tôi trợn tròn mắt.
– Cuộc sống của mình thì mình sống chứ quan tâm đến người khác làm gì hả anh?
– Anh không làm được như em… – tôi lắc đầu.
Quả thật, tôi đã từng thuộc dạng người không thể đạp trên dư luận mà sống. Tôi ít nhiều bị ảnh hưởng bởi những lời nói không hay ho từ người khác, mặc dù nó sai lè. Ừ thì biết là người ta thêu dệt câu chuyện đấy, nhưng tức thì vẫn tức. Hồi đó còn ngây thơ nghĩ rằng mình không làm gì thì không ai động chạm đến mình – nhưng đời mà toàn màu hồng như vậy thì có lẽ đã không có người khổ. Dần dần tôi học được một điều cây ngay không sợ chết đứng – chỉ cần mình đừng làm điều gì trái với lương tâm là được, còn người ta nói thế nào, bỏ qua đi.
Tôi thích cái cách suy nghĩ của QC, nhưng tôi biết em chỉ mạnh miệng vậy chứ thật ra cô bé khá nhạy cảm. Người ta đã bảo người con gái nào càng mạnh mẽ bên ngoài thì bên trong càng yếu đuối còn gì. Chỉ là họ, những cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ ấy, không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Hoặc QC đã nghĩ đến những vấn đề mình có thể gặp phải khi em về Việt Nam, hoặc em chưa từng nghĩ đến và bản tính của em là không sợ trời không sợ đất như những gì em nói, hoặc cũng có thể, như tôi đã nói, QC chỉ mạnh miệng cho sướng mồm thôi chứ cũng dễ bị tổn thương như ai. Tôi nghiêng về cái hoặc thứ ba nhiều hơn. Nhưng những gì em thể hiện sau đó không giống như tôi nghĩ…
– Chở em đi ăn vặt đi.
QC cười toe quên sạch những gì tôi vừa nói. Người gì đâu vô tâm, vô tính. Tôi đang lo thay em muốn chết mà ăn với chả uống.
– Ăn uống gì! Khỏi xong rồi đi đâu thì đi – tôi lườm.
– Thôi mà! Lấy xe chở em đi. Em còn ở đây mấy ngày nữa à
Cô bé lay tay tôi kèm theo cái mặt nũng nịu. Tôi… nói thật là… ừm… hơi bị dại gái, nhất là với cái kiểu làm nũng này của QC. Chẳng biết nói thế nào nữa, người tôi cứ bủn hết khi phải nhìn vào cái bộ mặt đó của em…
Thằng Lý trí tát vào mặt tôi một cái rõ mạnh.
– Tỉnh lại! Không được để người ta dùng mĩ nhân kế! .
Thằng Trái tim giữ đầu tôi thẳng lại sau khi đã kịp xoay mấy vòng.
– Kệ thằng Lý đi! Nó chẳng biết thưởng thức cái đẹp gì cả. Mày là người chứ có phải là thánh đâu mà không biết rung động trước hành động dễ thương ấy
Tôi nhìn thằng Tim tí nữa thì ứa nước mắt. Đúng là chỉ có nó hiểu tôi. Tôi gật đầu như cái máy. Khi tôi vừa định lao đi lấy xe thì thằng Lý nó đưa tay ra cản.
– Đứng lại thằng này! Mày có còn là một người đàn ông biết phớt lờ trước nữ sắc nữa không hả? Sao mày dễ bị gái dụ quá vậy?
– Tao không biết nữa Lý ơi. Tao không nỡ từ chối QC… Tao… – tôi lí nhí.
– Tao thất vọng về mày quá M à – thằng Lý khoanh tay, lắc đầu một cách dè bỉu.
– Tao hỏi mày. Cớ gì mày không cho thằng này – thằng Tim chỉ vào tôi đang nước mắt ngắn nước mắt dài …đi. Hả?
– Đàn ông là phải lạnh lùng, phải biết từ chối dù trong lòng đang thích điên lên, hiểu chưa? – thằng Lý hét lên.
– Lạnh lùng cái con… – thằng Tim hẩy cái quần về phía trước. Sau đó, tôi và nó cùng lao vào đánh thằng Lý xối xả…
Công nhận sức đề kháng của QC tốt thật. Mới sáng nhìn còn như muốn chết đến nơi, thế mà buổi chiều đã tươi tỉnh lên nhiều. Đó cũng là một phần lí do tôi đồng ý lời đề nghị của em.
– Đi nào – tôi ngoắc QC lên sau khi đã nổ máy.
Lần này cũng như những lần trước, QC ngồi cách xa tôi một khoảng. Tôi hơi vui vui vì hành động dễ thương đấy. Tôi chở em ra ngoài biển. Để quên mọi buồn lo có lẽ biển là nơi hợp lí nhất. Tôi ngồi một chỗ, để mặc QC tung tăng như một cô én nhỏ…
…
Mặt trời dần khuất sau rặng chân trời. Những tia nắng cuối cùng còn vương vất trên nền cát báo hiệu hoàng hôn đã đến. Sự yên ả của khung cảnh nơi này khiến lòng tôi trùng xuống…
Nhìn em cười mà lòng tôi se lại và hiu hắt như một buổi chiều mưa tầm tã khi tôi nhìn thấy một chú chó nhỏ bị lạc, nấp dưới hiên nhà và đưa ánh mắt tuyệt vọng tìm mẹ của mình. Nó cứ ngồi đó, sủa lên khe khẽ, nỉ non và sầu thảm như một kẻ cô đơn phải một mình chống chọi lại mọi thứ. Đôi lần, tôi thấy nó định vù chạy, nhưng cơn mưa càng lúc càng to khiến cho sự quyết tâm của nó bị vùi dập không thương tiếc.
Lúc đấy, tôi chỉ biết tội nghiệp nó mà không biết, hay nói đúng hơn là không dám, làm điều gì để giúp nó. Đơn giản vì tôi ngại một vài người xung quanh sẽ nghĩ rằng tôi đang làm một chuyện vô bổ . Tôi cứ đứng đấy nhìn chú chó nhỏ co ro, nép sát vào thành tường… mãi cho đến khi có một cô bé cấp hai, đứng trú mưa gần tôi, ngồi xuống cạnh nó. Em đưa tay ôm nó vào lòng. Có lẽ em sẽ không thể giúp nó tìm lại mẹ, nhưng ít ra em cũng cho chú chó hiểu rằng nó không còn phải cô đơn thêm…
Bạn ạ! Tôi học được ở cô bé hai điều.
Thứ nhất, nếu bạn làm một điều tốt, đúng với lương tâm, đừng quan tâm người khác nghĩ gì, cho dù điều bạn làm có đi ngược lại số đông đi chăng nữa. Tôi cực kì thích hình ảnh một anh chàng Tây xăm trổ đầy mình ngồi đút cơm cho một ông lão hành khất với tất cả tình cảm của mình khi anh đang du lịch ở Việt Nam. Tôi thấy đó là hình ảnh đẹp nhất về tình người. Thật lòng, tôi ngưỡng mộ anh…
Điều thứ hai tôi học được từ em là điều ấm áp nhất bạn làm cho người khác là khi bạn ở bên cạnh những lúc họ tuyệt vọng nhất . Dù bạn chẳng thể giúp họ được gì, nhưng hành động đó của bạn ý nghĩa hơn gấp trăm ngàn lần những gì bạn có thể làm được. Tôi có đọc một bức thư chị gái gửi đứa em trai thi trượt đại học ở trên mạng. Có một chi tiết tôi rất tâm đắc …
Có thể thời gian tới mọi thứ sẽ tồi tệ với em, đó là cảm giác tội lỗi khi nhìn thấy bố mẹ buồn, sự kỳ vọng của các bác và nhất là khi em nhìn bạn bè liên hoan để đến giảng đường đại học. Em sẽ có cảm giác chán nản. Nhưng em biết không? Trước khi chị biết kết quả thi đại học, chị đang cùng với mẹ xem “Phía đông vườn địa đàng” và khi chị đóng cửa phòng để được khóc, mẹ của chúng ta đã để cho chị khóc thật lâu và sau đó nói với chị: “Con khóc xong rồi ra xem phim với mẹ nhé”. Đến bây giờ chị vẫn nhớ câu nói đó của mẹ em à. Cuộc sống cũng giống như bộ phim hay, dù gặp bất cứ chuyện gì thì cũng đừng bỏ dở vì bộ phim vẫn đang tiếp tục chiếu phải không em?
Con khóc xong rồi ra xem phim với mẹ nhé … là câu nói chứa đựng những gì đẹp đẽ và tinh túy nhất. Đó là lời động viên, sự thấu hiểu, sự sẻ chia và ý nghĩa hơn cả là sự vị tha. Bạn có nghĩ trái tim của mình đủ lớn để nói một câu đầy tình thương như thế? Bạn có nghĩ mình đủ lòng trắc ẩn để nghĩ cho người thương yêu trước khi nghĩ về bản thân mình?
Điều tôi học được từ cô bé nhân hậu nọ, tôi sẽ làm với QC. Có lẽ tôi không thể hoàn toàn bảo vệ em khỏi dư luận, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ cho QC hiểu rằng tôi không bao giờ bỏ rơi em. Không bao giờ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hương tình đầu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 11/08/2016 16:01 (GMT+7) |