Tôi sẽ viết tiếp chuyện xảy ra sau đó theo ba hướng, bao gồm trong mơ, như phim và thực tế.
…
Tôi xin bắt đầu bằng trong mơ trước…
Tôi kéo QC ra đằng sau và bắt đầu bài thuyết trình về giáo lí làm người cho hai thằng bả gà.
– Hai anh ạ! Cuộc sống thật sự không công bằng với tất cả mọi người… Có người sinh ra đã hạnh phúc, có người không được may mắn như thế… Nhưng chúng ta giống nhau ở một điểm là khi sinh ra ai ai cũng đều lương thiện cả… Cuộc đời làm ta thay đổi, nhưng cuộc đời không thể lấy đi hết phần người trong mỗi chúng ta…
– …
– Dù là người xấu nhất thì trong thâm tâm họ vẫn luôn khao khát gạt bỏ mọi lỗi lầm của mình để sống một cuộc đời thanh thản. Đó là phần thiện trong mỗi con người đấy các anh ạ… Các anh không phải người xấu. Nhìn vào đôi mắt các anh tôi thấy điều đấy… – tôi ngập ngừng trong một niềm xúc động vô bờ.
– …
– Vì vậy đừng làm điều gì để sau này mình phải hối hận nhé. Các anh để chúng tôi đi đi…
Khi tôi vừa dứt lời cũng là lúc tiếng khóc của hai anh bả gà vang lên. Một người vỗ vai tôi nói trong tiếng nấc.
– Mình hiểu rồi. Mình cảm ơn bạn đã nói lên những gì mình chất chứa trong lòng. Mình hứa từ giơ trở đi sẽ tu tâm dưỡng tính và trở thành người có ích của xã hội…
– Tôi tin hai anh… – tôi gật gù.
Sau đó tôi và QC bước ra đi trong ánh mắt rưng rưng xúc động của hai chàng trai trẻ.
Thật là một cái kết có hậu…
…
Còn giờ là phim…
Tôi kéo QC ra đằng sau và bắt đầu lên tiếng.
– Tụi mày không tránh ra, đừng trách bố chúng mày ác – tôi hầm hè.
– Bố mày cứ thích đứng đây đấy, làm gì bố mày?
Tôi không trả lời mà gạt người thằng đang đứng chặn trước mặt sang một bên rồi kéo QC đi theo.
– Đi đâu đấy? – nhanh như chớp một thằng nắm tay QC kéo lại.
Không kịp nghĩ, tôi tung chân nhắm thẳng vào cổ tay của nó. Bị trúng một đá bất ngờ thằng số 1 không kịp phản ứng. Tay nó bị đá tung lên trời. Nó rên lên đau đớn trong sự phẫn nộ của thằng số 2…
Thằng số 2 đỡ thằng số 1 dậy. Cả hai tiến về phía tôi. Mục tiêu của tụi nó bây giờ là tôi chứ không còn là QC nữa…
Tôi đẩy QC sang một bên trong sự lo lắng tột cùng của em.
– Bỏ đi anh! Em sợ…
– Đứng tránh sang một bên đi
Tôi vuốt cằm rồi bẻ tay răng rắc.
Thằng số 1 lao lên và… ăn trọn một đấm ngay mồm. Tới lượt thằng số 2 là một cú đá hậu không thương tiếc. Rồi đá chẻ, đá ngang, đá vòng cầu… Tất cả các chiêu thức được tôi áp dụng lên hai cái bị bông số 1 và số 2 cho đến khi cả hai đều gục xuống. Và tất nhiên, tôi, nhân vật chính, không bị sứt mẻ miếng nào. Đứng bên ngoài đôi mắt QC long lanh như muốn nói phải lấy người như anh .
…
Hai tình huống tôi nêu ra chỉ là mơ và phim thôi chứ ngoài đời không có chuyện đó đâu, trừ khi bạn là một cao thủ thật sự. Tôi có tập tành võ vẽ chút ít, đủ để tạo phản xạ né một vài đòn cơ bản chứ cao thủ thì chưa bao giờ. Mà trong thực chiến kỹ thuật thôi là chưa đủ, theo tôi cái quan trọng nhất là kinh nghiệm và sự lì đòn. Tôi ít đánh nhau, kinh nghiệm là ít và sự lì đòn lại càng không…
1 vs 1 với cái chân đang bị thương của tôi còn khó chứ đừng nói đến chuyện phải cân cả hai thằng một lúc như bây giờ. Biết là mình yếu thế, tôi liền tìm viện minh. Quay đầu sang trái, tôi hy vọng sẽ tìm được cái xe lúc nãy nhìn thấy, nhưng thật không may nó không còn ở đó nữa. Bất chợt tôi cảm thấy lo lắng thật sự cho QC. Tụi nó đánh tôi, tôi không sợ, nhưng tụi nó động đến em, tôi sợ… Em mà có chuyện gì chắc tôi sẽ ân hận cả đời…
– Nếu hai anh đến để trấn tiền thì đây ạ… – tôi móc trong túi số tiền còn sót lại của mình.
Bất chợt tôi thấy ánh mắt thất vọng của QC. Thật lòng, tôi không biết phải đáp lại ánh mắt đó như thế nào. Tôi tìm cách tránh nó.
– Tụi tao không cần tiền, tụi tao chỉ thích con nhỏ bạn gái của mày. Nó xinh quá thể – một thằng vừa trả lời vừa cười hềnh hệch và không quên đưa tay tay lên định vuốt má em.
QC gạt tay nó sang một bên và ném lại cái nhìn tóe lửa. Em hét lên với tôi.
– Anh sợ cái gì chứ! Đồ hèn.
Chưa bao giờ tôi thấy mình hèn đến thế…
– Anh xin lỗi! Anh không bảo vệ em được… – tôi cắn môi.
– Mày đi đi! Và bỏ con người yêu của mày ở lại – một thằng ra lệnh.
– …
Tôi thất thểu bước đi trong ánh mắt đầy tuyệt vọng của QC. Đó là ánh mắt mà cả đời này tôi không bao giờ muốn gặp lại. Ánh mắt đã nói lên tất cả, kể cả sự bất lực của tôi…
Cả ba bao gồm QC và hai thằng gây sự đều nhìn theo tôi. Khi thấy tôi tập tễnh đi được chừng 2m, hai thằng bả gà quay đầu lại và bắt đầu dở trò.
– Thằng người yêu của cưng nó hèn lắm. Để tụi anh bảo vệ…
Lời nói của thằng số 1 chưa dứt, nó đã ăn trọn một đá ngay hạ bộ của tôi từ phía sau. Bình thường đá bóng tôi sút khá mạnh, nhưng hôm nay tôi chỉ dành nửa lực cho cú đá này. Và cú đá nửa lực của tôi cũng đủ để khiến thằng số 1 gục xuống và lăn lộn trong đau đớn… Xong một thằng, giờ còn thằng số 2 – tôi nhủ và không quên đứng thủ thế.
Thấy bạn mình bị đá lén, thằng số 2 quay phắt lại nhìn tôi và từ từ tiến lại gần. 1 đánh 2 đúng là bất khả thi thật, nhưng 1 vs 1 như này tôi nghĩ là mình cầm cự được. Phần còn lại chắc phải nhờ QC bay vào yểm trợ…
Thấy nó lại gần, tôi nuốt nước bọt ừng ực, vì quả thật thằng này to hơn tôi khá nhiều. Vậy mà khi nó tiến lại gần tôi được tầm nửa mét, bất ngờ tôi lại thấy nó hét lên đau đớn trước khi lăn lộn xuống đất như thằng số 1…
Thì ra QC bắt chước tôi. Em đá một quả y chang cho thằng còn lại. Mà tôi tin QC đá không nhẹ đâu vì tôi nghe… rộp một cái. Tôi không biết đó là tiếng… cà dập hay là một thứ âm thanh tương tự. Nếu là trường hợp một thì quả thật đời thằng số 2 quá đen.
Tôi hấp tấp nổ máy…
…
– Sao lúc nãy nói anh nặng lời vậy? – tôi trách QC.
– Em tưởng anh bỏ em lại thật. Hic
– Em dở à. Bỏ lại để mà chết à?
– Vậy sao anh không nhảy vào chiến luôn – QC thắc mắc.
– Nhảy vào để mà chết chùm à? Thứ nhất hai thằng đó nó to hơn anh. Thứ hai chân anh đang bị thương. Bên địch vừa có chất vừa có lượng thì anh đánh bằng niềm tin à? – tôi ra sức giải thích.
– Anh làm em sợ muốn khóc – cô bé nói với giọng hờn dỗi.
– Em mà bị gì anh còn khóc to hơn em đấy. Đâu phải lúc nào dùng sức cũng là hay đâu…
– …
– Mà sao em đá mạnh thế? – tôi cố nén cười.
– Không đá mạnh để anh ăn hành à? – QC bật cười.
– Thật lòng, anh cũng chẳng muốn đánh lén đâu. Bất đắc dĩ lắm mới phải dùng cái trò tiểu nhân này… – tôi ngập ngừng.
– Hì. Đối với hạng đó đánh kiểu nào cũng như nhau cả thôi…
– Em xin lỗi… – QC ấp úng.
– Tại sao?
– Vì em đã nghĩ xấu về anh… – cô bé khó khăn nói từng chữ.
– Anh không nghĩ gì đâu…
– Em cũng hy vọng như vậy… – QC trả lời pha chút ngượng ngùng.
Mặc dù trả lời tôi không hề nghĩ gì – nhưng sự thật là tôi đã nói dối. Trong lòng tôi đang buồn rất nhiều. Tôi buồn vì QC không hiểu tôi thì ít mà buồn vì lời lẽ mình nhận được từ em thì nhiều. Mặc dù đã dặn lòng mình rằng những gì tôi nghe được chỉ là một phàn ứng rất tự nhiên của một cô gái, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật…
Ở trên đời, có hai thứ không bao giờ được làm tổn thương. Đó là cảm xúc của phụ nữ và lòng tự trọng của đàn ông. Đồ hèn! … lời nói như một vết dao xé toạc lòng kiêu hãnh của một người đàn ông trong tôi. Đau thật! Cái ánh mắt uất hận của QC lúc tôi quay sang nhìn em. Đấy cũng là chi tiết khiến tôi luôn dặn lòng mình sẽ không bao giờ tôi cho phép nhưng người phụ nữ tôi thương dành cho mình thêm một lần nào nữa…
Về đến nhà, tôi nhận được điện thoại của thằng Ngọc Anh hẹn sáng mai đi mua sào cho buổi dựng trại vào buổi chiều. Cuộc điện thoại làm suy nghĩ của tôi tích cực hơn nhiều thay vì cái cảm giác tồi tệ mỗi khi nghĩ đến chuyện vừa gặp hai thằng du côn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hai hôm hội trại sau đó, một cơ số chuyện bất ngờ xảy ra…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hương tình đầu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 11/08/2016 16:01 (GMT+7) |