Trên đỉnh núi không người lui tới cách căn cứ bí mật không xa lúc này xuất hiện một cảnh tượng đông đúc bận rộn khác thường. Giữa mỏm đá cao nhất chồm ra biển được dựng lên một cái lều lớn che chắn tứ phía. Cũng chính là nơi sẽ diễn ra sự kiện trọng đại đêm nay, thức tỉnh vị cường giả Kim Đan trẻ tuổi nhất của An Nam từ trước đến giờ.
– Có cần nhiều người như vậy không?
Lúc này bên trong lều bốn người Khánh Phương, Đang Trung, Thy Thy và Hội vây quanh Hoài Trung nằm bất động. Bốn người đều co ro trong chiếc áo choàng, mặt mũi nóng bừng lúng túng.
– Mặc kệ họ. Chúng ta ở trong này che kín lại có sao đâu? – Thy Thy vô tư trả lời Khánh Phương.
– Phì… Em không biết cái gọi là thần thức sao? – Khánh Phương dí ngón tay lên trán Thy Thy, mắng yêu.
– Không phải xấu tính như vậy chứ? – Hội làu bàu.
– Không. Anh nghĩ một chốc nữa họ sẽ lui đi hết thôi… Ngoài đó phần lớn là người của Phòng thí nghiệm Alexa. Họ lắp đặt xung quanh lều các loại máy quét lượng tử để thử ghi lại cảnh tượng em mở cổng trời đấy…
– Hi hi… Cái gì mà mở cổng trời chứ?
– Thì sư phụ em gọi hiện tượng đó là như vậy mà…
Đan Trung mỉm cười nắm lấy bàn tay mềm mại của Khánh Phương. Nàng cũng không rụt lại chỉ khẽ cúi đầu hai gò má thoáng ửng đỏ.
– Anh… không sợ em sẽ… hấp khô anh sao?
– Ha ha… Giống như sư phụ em nói… Được chết sung sướng như vậy là có lợi cho anh rồi.
– Phì…
– Ốm như thầy Trung chắc chỉ đủ cho cô Phương nuốt hai ngụm thôi… Hi hi… – Thy Thy cười khúc khích.
– Ha ha…
– Dám nói xấu cô sao… Chết đi…
Khánh Phương chồm qua chọc lét Thy Thy làm con bé la hét oai oái.
– Trời ơi… Ha ha…
Nhìn hai người phụ nữ đùa giỡn áo choàng xộc xệch lộ ra từng mảng da trắng ngần mà Hội toàn thân căng cứng. Hắn thấy mình trong bốn người ở đây là oan uổng nhất.
Mấy ngày trước vì thù hận của ông nội không quan tâm đến việc khác. Bây giờ tâm trạng bình ổn trở lại mới nhận ra mấy ngày nay mình đã bỏ qua việc gì. Thy Thy bây giờ đã hoàn toàn được giải thoát khỏi con trùng cái kia. Đồng nghĩa với hắn và nàng có thể tiến xa hơn một bước nữa… Nhưng sau đó Hội nhận ra mình đã sai. Trước đây ít ra hắn có thể vuốt ve thân thể Thy Thy, bây giờ động đến bờ vai của nàng hắn cũng không làm được. Đám trùng đáng ghét kia như một lá khiên biết di động. Bàn tay Hội chuẩn bị chạm vào nơi nào trên cơ thể Thy Thy thì nơi đó đều xuất hiện một lớp giáp trùng che kín lại.
Thy Thy có vẻ rất vui thích với trò chơi mới này. Nàng biến lũ trùng thành ghế cho nàng ngồi, thành giường cho nàng nằm. Nàng còn bảo chúng phủ trên người mình không ngừng biến đổi tạo ra đủ kiểu áo váy… Đã vậy Thy Thy còn than ngắn thở dài với Hội chỉ tiếc không đổi được màu sắc của chúng để đẹp mắt hơn… Hội thật hết chỗ nói. Hắn bây giờ muốn leo lên giường ngủ với nàng cũng không dám. Tất nhiên lũ trùng cả vạn con kia sẽ không công kích hắn. Nhưng chỉ nghĩ mình sẽ ôm cả vạn con trùng mà ngủ Hội đã thấy toàn thân gai ốc rùng mình.
Dĩ nhiên để chuẩn bị cho kế hoạch quan trọng đêm nay Thy Thy dù không nguyện ý cũng phải ra lệnh cho đám trùng tạm thời tránh xa mình một khoảng cách nhất định. Thật khó khăn như vậy mới có cơ hội Thy Thy tách ra khỏi đám trùng nhưng Hội lại phải chia sẻ nàng với hai người đàn ông khác. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra đêm nay Hội thấy hồi hộp lẫn gai gai bức rức.
Ánh mắt Hội lúc này thậm chí không dám nhìn sang phía cô Khánh Phương vừa ngồi xuống trở lại bên cạnh thầy Trung. Nhất là cặp đùi ma quỷ trắng ngần kia… Hắn chỉ sợ Thy Thy nhận ra sự bất thường của hắn. Hội trước đây chưa bao giờ sinh ra loại suy nghĩ dơ bẩn với cô giáo của mình. Nhưng từ lúc xem đoạn video nổi tiếng trên mạng kia. Nhìn cô Khánh Phương toàn thân trần truồng rên rỉ giữa ba thằng con trai chạc tuổi mình, Hội nhiều đêm mơ thấy mình làm chuyện đó với cô. Dĩ nhiên thời gian vừa qua vì cái chết của ba đứa bạn thân hắn đã hiểu lầm thậm chí căm ghét Khánh Phương. Nhưng sau khi chuyện hiểu lầm được giải quyết, suy nghĩ lung tung kia lại xuất hiện trong đầu nó. Nghĩ đến chuyện đêm hay lòng Hội vô cùng mâu thuẫn. Hắn muốn làm tình với Khánh Phương lại vạn vạn lần không muốn hai người khác chạm vào Thy Thy của mình.
– Em yêu cậu ta sao?
Đan Trung nhìn Khánh Phương lại nhìn sang Hoài Trung chợt buột miệng hỏi. Dĩ nhiên là tu chân giả hắn cũng biết được truyền thuyết về Thuần Dương và Thuần Âm chi thể là một cặp trời sinh. Nhưng Đan Trung vẫn muốn nghe từ miệng Khánh Phương nói.
– Anh muốn nghe sự thật sao? – Khánh Phương cười tủm tỉm nhìn anh.
– Ừ…
– Sự thật là… Em cũng không định nghĩa được nó có phải tình yêu không nữa. – Khánh Phương nhìn xuống gương mặt đen nhẻm ngủ mê man của Hoài Trung. Khóe miệng mỉm cười. – Anh ấy chỉ như là… hơi thở của em vậy.
Đan Trung nhìn ánh mắt trìu mến đầy thương yêu của Khánh Phương dành cho người thanh niên trước mặt mà lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót. Nàng không phải đang yêu sao? Nên nói nó còn hơn cả tình yêu. Đó là xem đối phương như sinh mạng của bản thân. Đan Trung chỉ biết hâm mộ người thanh niên có cùng tên với mình.
– Chuẩn bị xong chưa?
Hoàng Yên bước vào trong nhìn năm người trong lều. Mọi người có chút lúng túng mất tự nhiên cũng không biết phải trả lời thế nào. Bên ngoài lúc này đã yên ắng không còn nghe được tiếng động nào. Mọi người hẳn đã rời đi rất xa.
– Làm sao? Xấu hổ? – Hoàng Yên nhìn Khánh Phương mặt đỏ bừng trêu đùa.
– Con… Con làm được. Chỉ là… – Khánh Phương lí nhí nói.
– Haizz… Các con nên nhớ. Tu chân tinh thần là chính. Thể xác là phụ. Tinh thần mạnh khỏe thì cơ thể mới mạnh khỏe được. Ngược lại tinh thần yếu nhược sẽ làm cho một cơ thể mạnh khỏe suy yếu theo… – Hoàng Yên nói liên miên bất tuyệt.
– Sư phụ, ý con là… người định ở đây luôn sao?
– Làm sao? Mắc cỡ với ta? – Hoàng Yên chống nạnh hỏi. – Con thừa biết dù ta có đứng cách đây một trăm cây số vẫn thấy được các con làm gì mà…
– Nhưng… con không thấy người ah…
Khánh Phương mặt đỏ bừng nói lí nhí. Hội và Thy Thy cũng đồng ý gật đầu lia lịa.
Đan Trung chỉ sờ sờ mũi lúng túng không biết nói gì. Vị sư phụ này của Khánh Phương có chút bất thường ah. Kêu người ta làm chuyện đó mà bà đứng xem bên cạnh, làm thế quái nào được ah… Không lẽ cường giả luôn có suy nghĩ khác người như vậy sao?
– Được lắm. Ta lui ra ngoài…
Hoàng Yên cười hăng hắc gõ đầu Hội, Thy Thy mỗi đứa một cái cho bõ ghét. “Bụp” một phát biến mất tại chỗ…
– “Được chưa?” – Tiếng Hoàng Yên từ xa xa vọng lại.
– Hi hi… Được rồi ạ…
Khánh Phương nói vọng ra còn cười khúc khích xấu hổ. Nàng đâu biết rằng sư phụ mình vốn không hề rời đi, mà ngồi lại ngay tại chỗ. Một Nguyên Anh giả như bà muốn che giấu chân thân của mình trước một đám Trúc cơ là một chuyện vô cùng đơn giản. Dĩ nhiên Hoàng Yên không có sở thích bệnh hoạn thích xem người khác làm tình. Trong mắt Tu chân giả Nguyên Anh kỳ sống hơn hai trăm năm như bà thì đàn ông và phụ nữ chẳng qua là hai cái túi da có mẫu thiết kế khác nhau mà thôi. Hoàng Yên chẳng qua là không yên tâm để Khánh Phương hoàn toàn chủ trì bát đồ trận tiến hành Ngũ hành hợp hoan chi pháp. Nếu bà ở đây nếu có tình huống ngoài ý muốn xảy ra, bà có thể ra tay can thiệp kịp thời.
Khánh Phương đứng lên đi một vòng kiểm tra lại bát đồ trận do sư phụ bố trí lại một lần.
– Mọi người thuộc các vị trí di chuyển rồi chứ? – Nàng ngồi xuống bên cạnh Trung, quay sang mọi người hỏi.
– Vâng ạ. – Hội gật đầu.
– Cái gì mà 3 lên 4, 4 lên 5… Em không hiểu lắm đâu. Em chỉ nhớ theo thứ tự thôi… Cô cùng anh Trung và Hội đầu tiên… Sau đó em và thầy Trung đến…
Hoàng Yên ngồi một bên quan sát mà buồn cười. Cách Thy Thy sắp xếp thứ tự cũng không sai nhưng thay vì dùng tên nguyên tố để đỡ ngượng ngùng thì con bé nói toạc tên người ra làm Khánh Phương mặt đỏ bừng. Cơ bản Ngũ hành hợp hoan chi pháp dựa trên ngũ hành tương sinh tương khắc mà lập ra. Tùy theo tình huống có thể chọn bất kỳ một người làm chủ trận. Những người khác sẽ xoay chuyển theo sự tương sinh tương khắc với thuộc tính của người đó. Nếu Hoài Trung tỉnh táo thì để nó làm chủ trận là phù hợp nhất vì tu vi người chủ trận càng cao hơn những thành viên khác càng tốt. Mục đích chính phải sắp xếp theo thứ tự là để đảm bảo được tính kết nối của năm nguyên tố, thúc đẩy bát đồ trận xoay tròn.
Vì Hoài Trung không có ý thức nên bắt buộc Khánh Phương phải đứng ra thay thế vị trí đó. Đó là điều rủi ro đầu tiên, không quá lớn. Rủi to thứ hai làm cho Hoàng Yên lo lắng là… Khánh Phương đồng thời cũng phải mở cổng trời kéo nguồn suối linh lực Thiên Âm mà như nàng kể đã từng làm được ba lần. Điều này Hoàng Yên lo lắng nhất. Bà từng đọc qua một bí tịch cổ đại mô tả rằng khi con người ở một tình huống đặc thù đạt trạng thái thiên nhân hợp nhất có thể mở được cổng trời kéo xuống nguồn linh lực vô tận. Nguồn linh lực đó dĩ nhiên sẽ theo sự cảm ứng nguyên tố tương thích với bản thân người đó.
Tình huống đặc thù không thể xác định chính xác mà theo từng cá nhân sẽ khác nhau. Có người thì đang câu cá suy tư mà đạt được… Có người thì đang vẽ tranh… có người đang làm thơ… Người nào cũng có vẻ văn nhã, thi vị. Duy chỉ có Khánh Phương, đệ tử của bà là mở cổng trời ba lần, lần nào cũng trong tình huống đang làm tình cùng đàn ông… Khi vừa biết điều này thật sự Hoàng Yên lặng im không biết nói gì.
Khánh Phương cúi đầu lặng lẽ cởi quần áo Trung mà hai gò má đỏ ửng. Bên trong lều lúc này cũng không có nhiều ánh sáng. Để cho mọi người đỡ ngượng ngùng chỉ có một bóng đèn nhỏ phía trên đầu. Khi quần áo của Trung hoàn toàn được cởi bỏ, Khánh Phương nghe được tiếng thảng thốt sợ hãi của Thy Thy vang lên thật khẽ. Khánh Phương biết con bé đang nhìn vào thứ gì… Đừng nói là một cô bé học lớp 10 không rành mùi đời. Ngay cả Khánh Phương vài ngày không gần gũi Trung, nhìn lại cơ thể anh hai gò má nàng cũng nóng ran bất thường. Thân thể anh quá đẹp. Hoàn mỹ như một thiên thần. Từng múi cơ săn chắc nổi cộm làm phụ nữ chỉ nhìn một lần đã không thể quên được.
Khánh Phương đỡ Trung ngồi dậy. Thy Thy, Hội và Đan Trung thấy vết thương sau lưng Trung đều không khỏi hít sâu một hơi sợ hãi. Nó như hai đường chém từ hai bên vai chéo xuống giao tại vị trí xương cùng. Vết chém không rỉ máu. Nhưng quan sát thật kỹ thì thấy da thịt không ngừng nhúc nhích chậm rãi khép lại nhưng có một làn khí đen lượn lờ làm cho nơi đó lại toét ra.
– Không được. Em động vào nó là phải cắt bỏ luôn cánh tay như Hội đấy…
Thy Thy tò mò muốn đưa ngón tay chạm vào làn hắt khí đó chợt nghe Khánh Phương cảnh cáo liền sợ hãi rụt tay về, còn quay sang Hội thè lưỡi.
– Tí nữa hai chúng ta thành Độc tí song hiệp rồi… Hi hi…
– Suỵt… – Đan Trung đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho con bé im lặng.
Lúc này Khánh Phương đang nhíu mày suy ngẫm. Tại sao nàng không thử hút nó vào rồi đẩy bật ra ngoài như mình đã làm khi đối chiến với Hội chứ? Nghĩ là làm… Trái tim Khánh Phương đập nhanh mừng rỡ khấp khởi. Nàng ngồi xuống phía sau Trung. Nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương của anh. Gần như ngay lập tức cánh tay nàng biến đổi thành một màu xám đen chết chóc…
Vòng xoáy trong đan điền của Khánh Phương bắt đầu điên cuồng vận chuyển hút sạch thứ đang bám trong tay mình rồi đến sâu bên trong vết thương của Trung. Toàn thân nàng chợt thoáng run rẩy… Nàng nhận ra mình suy nghĩ quá đơn giản rồi. Điều nàng suy nghĩ còn thiếu suy xét về sự bất đồng thuộc tính. Thuộc tính Thổ của Hội bản chất đã đối nghịch với linh lực trong cơ thể nàng. Vì thế mà Khánh Phương có thể hút vào sau đó đánh bật nó ra ngoài. Nhưng thứ tử khí trong vết thương của Trung căn bản là không thể xử lý như vậy. Nó như sinh ra là dành cho nàng. Vừa vào đan điền liền hòa vào linh lực của bản thân nàng tạo thành một vùng xanh ngọc kỳ dị trôi nổi phía trên dòng khí lưu đen tuyền óng ánh. Nếu lúc này Khánh Phương cưỡng ép nó xuất ra khỏi cơ thể mình. Có lẽ kết quả cuối cùng sẽ làm cho Đan Trung, Hội và Thy Thy toàn thân thối rữa chết tại chỗ.
Thời gian trôi qua chậm rãi… Tử khí trên vết thương của Trung nhạt dần. Đồng thời sinh khí trong cơ thể anh dần thắng thế đàn áp ngược lại. Vết thương trên lưng anh nhanh chóng khép miệng làm ba người Đan Trung đều sửng sốt sợ hãi. Nhưng ngay lúc này cơ thể Khánh Phương hơi chao đảo được Đan Trung đỡ nhẹ sau lưng nàng.
– Cảm ơn anh…
Nghe được hơi thở nhẹ như tơ thơm như lan của Khánh Phương mà toàn thân Đan Trung nóng ran lên. Nhìn xuống đôi mắt mê ly khao khát của nàng trái tim anh càng đập dồn dập khó kiểm soát. Anh chỉ muốn cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại ướt át của nàng.
– “Ây da… Tại sao con thi triển mị nhãn với hắn chứ… Hắn đã đến lượt đâu…”
Trong đầu Khánh Phương chợt vang lên giọng nói nhắc nhở của sư phụ. Nàng choàng tỉnh vội rời khỏi vòng tay của Đan Trung. Ánh mắt không khỏi nhìn quanh lều một lần. Dĩ nhiên nàng biết sư phụ không cần ở đây vẫn có thể thấy được mọi thứ. Nhưng lời nói của bà cứ như bà đang xem trực tiếp vậy ah…
Khánh Phương đứng lên. Nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng. Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ như gấc chín… Giây phút này thân thể nàng hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng hừng hực của Đan Trung và Hội. Có lẽ nên tính thêm Thy Thy. Hai mắt con bé tròn xoe xuýt xoa còn nuốt nước bọt ừng ực như làm thay cho hai người kia.
– Hội… sang đây với cô đi…
Khánh Phương không ngồi xuống bên cạnh Hoài Trung. Bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần của nàng nhẹ nhàng vuốt ve dương vật to lớn của anh. Ánh mắt nàng mê man dụ hoặc nhìn sang Hội làm cả người hắn căng cứng.
Hội vội cởi áo choàng trên người mình lộ ra cái dương vật dựng đứng. Thấy Thy Thy nhìn chằm chằm hắn lúng túng không biết có nên giải thích không. Đàn ông ai nhìn một vưu vật như cô Khánh Phương lõa lồ trước mắt mà không có phản ứng sinh lý chứ? Nếu không có phản ứng là tình huống đáng lo rồi. Hội không dám nhìn Thy Thy nữa. Ánh mắt đó quá đáng sợ ah. Hắn rụt rè đến bên cạnh Khánh Phương, ngồi xuống.
– Làm sao ngồi xa như vậy… Sợ cô ăn thịt em sao? Hi hi…
Hội nhận ra cô Khánh Phương lúc này rất khác với nửa tiếng trước. Như hai người hai tính cách khác nhau vậy. Cô lúc này từ lời nói đến cử chỉ đều toát lên một vẻ buông thả, lẳng lơ như ăn sâu từ trong xương tủy. Hội thật sự thích cô Khánh Phương thùy mị kia hơn. Nhưng con đực bên trong hắn lại phản ứng mạnh mẽ với người trước mặt. Hội nhích người lại sát vào thân thể cô. Chân nó chạm vào một bên đùi của cô. Một cảm giác mát lạnh mềm mại làm toàn thân hắn lâng lâng không thể tả.
Khánh Phương ghé sát lại đặt lên môi Hội một nụ hôn. Đôi mắt nàng cận kề nhìn sâu vào mắt hắn. Bàn tay nàng nhẹ nhàng cầm lấy dương vật cứng rắn của Hội mà vuốt ve… Hội thật không thể chịu nổi nữa khóa chặt lấy đôi môi mềm mại thơm ngát của cô Khánh Phương mà hôn. Hai tay hắn đón lấy hai bầu vú căng tròn của nàng mà xoa nắn. Cảm giác co dãn đầy tràn trong hai lòng bàn tay thật tuyệt vời không sao tả xiết. Hội lần đầu tiên được xoa nắn ngực của một người phụ nữ trưởng thành lại xinh đẹp quyến rũ như Khánh Phương làm hắn thật sự mê mẩn.
– Hội thích ngực cô sao?
Hai gò má Khánh Phương đỏ hồng tim đập dồn dập thủ thỉ vừa dâng chiếc lưỡi ngọt lịm cho Hội ngậm mút. Nàng biết mình đang bị dâm độc chi phối hành động và lời nói nhưng ý thức của nàng vẫn rõ ràng. Nàng vẫn biết mình đang làm một chuyện không nên với một đối tượng không thể. Nhưng Khánh Phương thật sự thích cảm giác cứng rắn nóng hôi hổi trong lòng bàn tay mình. Dương vật Hội không lớn như của Trung nhưng sự cứng rắn và sức nóng không hề thua kém anh.
– Ư… Hội hôn ngực cô đi…
Khánh Phương thở hổn hển ngã người tựa lưng lên người Trung. Tay nàng vẫn không ngừng vuốt ve dương vật to lớn của anh. Nàng ưỡn hai bầu vú căng tròn lên cho Hội vùi mặt vào mà hôn hít đến mê mẩn. Khánh Phương nhìn miệng Hội thèm thuồng ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng của mình còn dùng đầu lưỡi đánh đánh làm toàn thân nàng nhột nhạt thở dốc. Cặp đùi nàng hé mở cho phép bàn tay ấm áp của Hội luồn vào vuốt ve mơn trớn hai mép âm hộ đỏ hồng ướt át của mình.
– Ôi…
Khánh Phương cắn môi xuýt xoa khe khẽ, ánh mắt mê ly vô thức nhìn sang Đan Trung làm toàn thân hắn nhộn nhạo không chịu nổi. Chỉ thiếu chút đã rời chỗ của mình mà nhào sang.
“Hừ… Tập trung người trước mặt đi…”
Trong đầu lại vang lên giọng nói mất kiên nhẫn của sư phụ làm Khánh Phương sực tỉnh mặt đỏ bừng. Nàng thật xấu hổ vừa rồi nếu không có sư phụ giám sát mình có lẽ đã làm hư việc.
Hội quỳ gối, háo hức nhìn Khánh Phương vén mái tóc dài đen óng qua vành tai để lộ ra một bên gò má đỏ ửng, chậm rãi cúi xuống đưa đầu lưỡi đỏ hồng liếm dọc dương vật mình. Nhìn cô Khánh Phương mê mẩn liếm mát khắp dương vật căng cứng của mình… Không hiểu sao lúc này trong đầu Hội lại hiện lên hình ảnh cô trong bộ áo dài trắng thướt tha trên bục giảng. Hình ảnh đó so với lúc này thật khác biệt như trời và đất. Một người thì kiêu sa thánh khiết như tiên nữ tách biệt với nhân gian. Một người lại khêu gợi, lẳng lơ, quyến rũ như ma quỷ… Nhìn đôi môi đỏ hồng của cô bao phủ lấy đầu nấm đỏ ửng căng bóng của mình từ từ nuốt vào thật sâu. Cảm giác ướt át khi đầu dương vật mình trượt trên chiếc lưỡi của cô đi sâu vào làm toàn thân Hội lâng lâng như bay lên tận chín tầng mây.
– Ahh…
Hội xuýt xoa sung sướng tay đặt lên mái đầu của cô Khánh Phương, vừa thúc đẩy dương vật mình vào sâu trong miệng cô. Giây phút này hắn thậm chí quên mất bên cạnh còn có một cặp mắt tròn xoe hậm hực đang nhìn mình chằm chằm.
Thy Thy mím chặt môi, hai gò má đỏ ửng nhìn không chớp mắt vào Hội và cô Khánh Phương. Nói nàng không ghen là không thể ah. Nhất là cô Phương đẹp đến mức bản thân nàng cũng thích. Nhìn cô ngậm mút cái dương vật duy nhất còn lại nàng đến mê mẩn như vậy làm cho Thy Thy không khỏi sốt ruột ah. Nó cũng không phải cà rem, không cần mút đi mút lại nhiều như vậy chứ?! Nhưng càng làm cho Thy Thy bực mình hơn là Hội còn xuýt xoa, hai mắt lim dim, đặt tay lên đầu cô Phương như không cho cô rời đi vậy… Đáng ghét… Lát nữa đến lượt tui thì biết tay…
Khánh Phương toàn thân trần truồng rạo rực đến mức làn da trắng ngần đã ửng hồng, lồm cồm bò lên giữa hai chân Trung. Đôi môi nàng nàng hổn hển mở rộng đón lấy dương vật to lớn của anh nuốt sâu vào.
Hội háo hức không nhịn nổi. Hai tay hắn mê mẩn xoa nắn cặp mông tròn trịa vểnh cao của cô Khánh Phương. Hắn cầm dương vật cứng rắn như sắp nổ tung của mình cọ cọ dọc theo hai mép âm hộ ướt át của cô, từng chút đẩy sâu vào.
– Ư…
– Ah…
Hội xuýt xoa sung sướng nhìn dương vật mình chèn căng âm hộ cô ra hết mức đi hết trọn vẹn vào trong. Cảm giác khít khao trơn nhẫy bao kín dương vật làm cả người Hội sướng không thể tả. Hắn hít hà lấy hơi bắt đầu thúc đẩy đều đều…
– Ưm…
Khánh Phương phát ra tiếng rên rỉ ư ử vì miệng lấp kín bởi dương vật to lớn của Trung. Nàng bị mùi hương đàn ông quen thuộc của anh làm nàng mê mẩn. Cơ thể trần truồng của nàng không ngừng rung động… Âm hộ nàng không ngừng đón nhận dương vật của Hội ra vào đều đều. Một cảm giác lâng lâng sung sướng làm mỗi lỗ chân lông của Khánh Phương như nở to ra hô hấp hòa nhịp cùng hơi thở của nàng.
– Ưm… Ôi…
Trong ánh mắt Hoành Yên lúc này vây quanh năm người là bát đồ có ngũ cung tượng trưng cho Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thì đã có ba cung Thủy Hỏa Thổ đang sáng dần lên. Bà nhắm mắt cảm nhận nguyên tố ngũ hành đang xao động bất thường phía trên đỉnh của căn lều… Hoàng Yên bắt ấn đưa linh lực lên hai mắt, vừa nhìn toàn thân bà không khỏi cứng đờ mất mấy dây. Thật sự là dùng cửa mình mở “cửa trời” ah… Năm nguyên tố ngũ hành đang vận chuyển thoạt nhìn thì hỗn loạn nhưng trong mắt một cường giả Nguyên Anh như Hoàng Yên mỗi nguyên tố đều tuân thủ theo một quy tắc đặc biệt của tạo hóa.
Hoàng Yên đột nhiên phát hiện bên trong thân thể Hoài Trung lúc này như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt… Bà không nghĩ tới tên nhóc đó khi ở trạng thái khôi phục lại phát linh lực mạnh mẽ như vậy. Nhất là trong nguồn linh lực kia không hoàn toàn là hỏa hệ mà có mùi vị của đầy đủ ngũ hành. Nó còn kinh khủng hơn bất kỳ linh lực hỏa hệ cấp nguyên anh mà bà từng biết… Kim Đan của hắn xoay tròn, càng xoay càng sáng rực rỡ như trong cơ thể hắn chứa một mặt trời nho nhỏ. Lão già kia đã đào tạo ra thứ gì chứ? Một con quái vật ah…
– Không tốt… Khánh Phương, Hội lùi lại…
Hoàng Yên lúc này cũng quên khuấy rằng mình đang ẩn nấp. Tiếng hô lớn của bà vừa vang lên thì thân hình đã xuất hiện bên cạnh Khánh Phương và Hội. Nắm cả hai người đang mê mẩn giao hợp lùi lại vài bước. Khánh Phương lúc này mới bừng tỉnh. Nhưng nàng không thấy ngạc nhiên vì sư phụ xuất hiện bên cạnh mà hai mắt mở to lo lắng nhìn Hoài Trung. Toàn thân anh đỏ rực, nhất là tại vùng bụng… Như có một ngọn đèn cao áp bên trong soi sáng xuyên qua cơ thịt nổi rõ cả từng sợi gân máu trên cơ thể anh.
Thứ ánh sáng đó càng ngày càng chói mắt làm tất cả mọi người nhắm chặt. Hoàng Yên vội vàng vung tay tóm lấy Thy Thy và Hội ném ra sau lưng mình. Nét mặt bà đầy nghiêm trọng, hai tay không ngừng vung ra tạo thành nhiều lớp tường linh lực che chắn trước năm người họ…
– SƯ PHỤ… TRUNG…
Khánh Phương không mở nổi hai mắt chỉ có thể hét lên lo lắng. Nàng cảm nhận được sư phụ đang bảo vệ mọi người lại bỏ mặc không giúp đỡ Trung. Giây phút hoảng loạn này nàng nào nghĩ đến Trung vốn không cần ai bảo vệ. Vì trong cơ thể anh đã có một thủ hộ giả mạnh nhất thế gian hiện thời.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Từ xa xa Giáo sư Châu và Lý Được há hốc nhìn lên mỏm đá. Lúc này cả ngôi lều đều sáng rực như một ngọn hải đăng chiếu ra những tia sáng xé rách cả màn đêm.
– Đó không phải là mở cổng trời chứ? Có chút không giống với tiền bối mô tả ah…
“ÙM…”
Đột nhiên, một tiếng nổ trầm đục không chói tai lại tạo thành một cơn lốc quét ngang phạm vi cả trăm mét. Những móc lều bốn phía bị thổi bật lên. Thiết bị đo lượng tử đặt bốn phía của Phòng thí nghiệm Alexa ngã nghiêng rơi rụng. Mái lều lớn đổ sụp phủ lên cả đám người bên dưới.
– AAAAA… CỨU NGƯỜI… NHANH…
Bên dưới lớp lều bạt lùng nhùng tối tăm, mấy cái đầu lổm ngổm cố nâng thứ đè trên đầu mình… Khánh Phương kêu lên lo lắng.
– Mọi người có sao không?
– Em… Không sao… Thy Thy… – Hội trả lời ngay bên cạnh.
– Đây nè…
– Điểm danh đi…
– Một… hai… Ba… Bốn… Năm…
Khánh Phương nghe đủ giọng của mọi người. Thy Thy, Hội, Đan Trung và mình… Nhưng lại điểm danh đến năm người.
– Sư phụ… là người sao? Sư phụ…
– “Ta ở ngoài này…” – Từ ở nơi nào đó xa xa giọng nói của Hoàng Yên vang vọng vào.
Hoàng Yên không thể không rời đi. Khoảnh khắc vừa rồi linh lực bạo tạc của thằng nhóc kia như dồn nén cả nghìn cái rắm trong người phát ra cùng một lúc. Bà đứng mũi chịu sào áo váy rách nát không ra hình dạng gì.
– Người mới đếm… Năm là ai?! – Khánh Phương quát gọi.
– “Là Trung…”
Đột nhiên trong đầu Khánh Phương vang lên một giọng nói quen thuộc làm cả người nàng run rẩy kích động.
– “Anh đã tỉnh lại… Anh ở đâu?! Anh đang ở đâu?!”
– “Trung đây…”
Bất chợt trong bóng tối một vòng tay ấm áp choàng quanh cơ thể Khánh Phương làm toàn thân nàng như mềm nhũn ngã vào lòng người đó. Áp mặt lên cơ thể ấm nóng, ngửi mùi hương quen thuộc của Trung trái tim Khánh Phương thổn thức nức nở dâng trào một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả. Đôi môi mềm mại của nàng tìm tới anh, khóa chặt lấy môi anh trao qua tất cả sự yêu thương nhung nhớ mà mình dồn nén trong lòng trong suốt những ngày qua.
“Trung rất nhớ Phương Phương…”
Nghe được câu nói ngô nghê kỳ lạ lại quen thuộc của Trung vang lên trong đầu, khóe mắt Khánh Phương ướt át rưng rưng không kìm được nước mắt. Nàng cũng muốn nói ra mình đã nhớ anh như thế nào nhưng không nói ra nổi thành lời. Chỉ có nụ hôn này hòa lẫn giữa vị ngọt ngào của tình yêu và mặn mà của nước mắt nói thay cho lòng nàng.
– “Anh… đang có người tới đó…”
– “Trung không cho họ lên…”
Khánh Phương không hiểu Trung muốn nói gì. Nhưng khi anh vừa nói dứt lời thì bên ngoài đã xảy ra một tình huống không ai ngờ tới. Đám người đang vác thang, vác cuốc chạy ào ào lên vách đá thì đột nhiên một ngọn lửa bất ngờ bốc lên chặn đứng đường của họ. Ngọn lửa đó như có người điều khiển cháy lan ra hai bên tạo thành một đường biên giới không thể vượt qua vây chặt lấy mỏm đá trên cao. Đám người ngơ ngác đứng tại chỗ không biết phải làm gì…
– “Quay về đi… Trên này không có việc gì…”
Giọng nói của Hoàng Yên vang lên trong đầu Giáo sư Châu, Lý Được và ba ông lão Trúc cơ. Năm người hiểu ý lập tức xua quân lục tục quay xuống.
– “Trung cũng muốn bà đi…”
Đột nhiên trong đầu Hoàng Yên vang lên một giọng nói lạ lẫm làm bà nhảy dựng lên. Giọng nói đó bà chưa từng nghe… ồm ồm lại ngọng nghịu như một đứa trẻ 7 tuổi dậy thì sớm bể tiếng. Nhưng điều làm cho Hoàng Yên ngạc nhiên là… vì quần áo rách nát nên bà đang ở trạng thái ẩn thân ah. Thế quái nào mà có người thấy được mình còn truyền âm. Trung ah… Là thằng nhóc vừa thức tỉnh kia sao? Thần thức của nó có thể so với Nguyên Anh kỳ sao?
– “Ngươi nói ta?”
Hoàng Yên vẫn không tin. Bà truyền âm nghịch hướng trở lại. Lời vừa ra cả người liền biến mất tại chỗ. Một giây sau trên một mỏm đá khác cách chỗ cũ 300 mét, bà xuất hiện vẫn duy trì trạng thái ẩn thân.
– “Là Trung nói bà…” – Gần như ngay lập tức trong đầu bà lại vang lên giọng nói của Hoài Trung.
– “Hừ… Ta sẽ đi nếu người tìm được ta một lần nữa…”
Hoàng Yên vừa dứt lời cả người liền như tan biến trong không khí hòa vào trong làn gió bay tản ra bốn phương tám hướng. Hừ… Ta không tin thần thức của ngươi còn có thể theo kịp Vô tướng pháp của ta. Nên biết đây là bảo mệnh bí kỹ của bà… Bao nhiêu lần bà chạy thoát dưới mắt Thủ hộ giả ah. Đảo mình một cái Hoàng Yên đã rời xa mỏm đá hơn ba kilomet. Đáp xuống một mỏm đá phủ rêu xanh. Bà vẫn duy trì trạng thái ẩn thân, ngẩn người như đợi Hoài Trung truyền âm. Một lúc lâu không thấy âm thanh nào bà nhếch mép cười nhạt:
– Hừ… Dọa thần dọa quỷ… Còn chưa dọa được ta đâu… Thằng nhóc…
– “Tại sao bà mắng Trung?!”
– Con bà nó… Thật sự là quái thai ah…
Đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của tên kia trong đầu mình, Hoàng Yên bực tức văng tục thở hổn hển. Bà ngồi lại tại chỗ kiên quyết ngậm miệng không nói tiếng nào nữa. Nhưng bộ ngực bà dưới lớp váy tả tơi vẫn không ngừng phập phồng bực tức khó nhịn… Mấy ngày nay Hoàng Yên được mọi người đối xử như một tiền bối cao cao tại thượng dù ban đầu có chút không quen nhưng ngày qua ngày thói hư được nuông chiều đó vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến bà. Lúc này, Hoàng Yên hoàn toàn bình tĩnh lại mới cảm thấy xấu hổ. Dù gì mình cũng là tiền bối hóa anh ah… Tự nhiên đi phân hơn thua với một thằng nhóc. Nhất là thằng nhóc đó trong thức hải còn chứa một lão yêu quái cả ngày rảnh rỗi không việc gì làm lấy việc mở rộng thức hải cho nó để giải trí ah.
Lúc này trên mỏm đá, căn lều đã bị giở bỏ. Trên bát đồ trận tan hoang không nguyên vẹn năm người đã khoác lên người áo choàng… Dù sao thì từ bên dưới nhìn lên vẫn có thể thấy mọi người.
– Mọi người không đợi Trung tỉnh mà bỏ Trung chơi… một mình ah… Xấu tính.
– Không phải… khi nãy là… là… Phương Phương và mọi người là… làm chuyện đàng hoàng… không phải chơi ah…
– Là chơi… Dâm đãng như vậy không phải chơi là gì?
– Trời ơi… Không phải dâm đãng… Không được dùng từ đó nữa…
Lúc này đang diễn ra một cảnh tượng khó quên đối với Thy Thy, Hội và Đan Trung. Ba người mắt chữ A, mồm chữ O nhìn chằm chằm vị cường giả Kim Đan trẻ tuổi nhất trong lịch sử An Nam mà mình vừa thức tỉnh. Có phải là còn trẻ hơn dự kiến hay không a? Nhìn cô Khánh Phương không ngừng dỗ dành Trung như dỗ một đứa trẻ làm nũng mà Thy Thy che kín miệng rúc vào lưng Hội nén cười đến run rẩy.
Khánh Phương lúc này vừa buồn cười vừa có chút bực tức. Quả thật khi Trung dùng đúng giọng nói của anh để nói chuyện thì người đối diện rất khó nén cười. Nhất là anh to lớn vạm vỡ như vậy… Nói ra âm thanh ồ ề của đàn ông kết hợp với giọng điệu của một đứa bé trai làm nũng thật sự là… vô cùng khó diễn tả ah.
– Bây giờ để Phương Phương sửa lại bát đồ trận… Rồi mình cùng chơi. Được chưa?
– Cái này không cần. Rác rưởi ah… – Trung nhìn cái bát đồ trận tan nát quanh mình nói.
– Suỵt… Trung không được nói vậy… Sư phụ nghe được sẽ la đó…
Khánh Phương vội che miệng Trung, ánh mắt lo lắng nhìn quanh. Nàng còn không biết sư phụ mình đã bị Trung dọa sợ chạy đi rất xa.
– Không phải Trung nói… Là ông Tổ nói ah… – Trung vô tội giải thích.
– Ông nói gì?
Nghe đến ông Tổ Ninh gia, Hóa thần cường giả lên tiếng ai cũng sốt sắng muốn biết. Thấy mọi người đều nhìn mình Trung có chút khó xử gãi gãi đầu.
– Phải nói sao?
– Phải nói…
Khánh Phương chồm tới, ánh mắt hừng hực nôn nóng không đợi nổi. Nghe được một cường giả Hóa thần nói về việc có liên quan đến mình, dù là chê bai, ai cũng thấy vinh quang vô cùng nha. Thy Thy, Khánh Hội, Đan Trung dù không biết cảnh giới ông Tổ trong lời Trung nói là gì nhưng thấy sự sốt sắng của Khánh Phương cũng nhao nhao tập trung lại lắng nghe.
– Ông nói… “Muốn địt thì cứ địt… Bày vẽ làm quái gì…”
– Ah…
Cả đám kêu lên một tiếng chúi nhủi cắm đầu xuống tại chỗ. Lời đầu tiên của vị cường giả thần tượng dành cho bốn người bọn họ có chút khó tiếp thu ah.
– Ông còn nói…
Trung nói tiếp nhưng lần này mọi người chỉ nhìn anh bằng ánh mắt dè chừng. Thật sự là tối nay đã tổn thương đủ rồi nha.
– Năm đứa bây…
Trung ngồi thẳng lưng làm ra giọng ồm ồm mang chất Bắc đặc sệt như diễn tả biểu cảm của ông Tổ.
– Năm đứa chúng mày đã đầy đủ ngũ hành. Có thằng Trung và vợ nó là Thuần Âm Dương chi thể đã tạo ra Tinh thần liên kết… Chỉ cần cơ thể tiếp xúc, cùng nhau thăng hoa là đủ tạo thành hợp tu chi đạo hấp thu sinh khí của trời đất… Miễn là bên trong mảnh thiên địa này thì dù chúng mày làm chuyện đó trên đỉnh núi… còn dựng bàn thờ cúng lợn quay, vẽ bát đồ… hay tùy hứng chui vào nhà vệ sinh xung quanh toàn là cứt… Thì kết quả cuối cùng đều không khác gì nhau.
– HA HA…
Bốn người Khánh Phương quay sang nhìn nhau. Bốn gương mặt đều đỏ bừng, môi mím chặt đến run rẩy… Thy Thy không nhịn được ôm bụng cười lăn quay. Ba người còn lại cũng cười đến đau cả bụng chảy nước mắt… Ông Tổ Ninh gia quả thật là mãnh nhân ah. Lời nói ra thật sự là rất bá đạo còn gây ra nhiều cảm xúc như vậy. Lời nói của ông thật sự thô tục không chịu nổi. Nhưng cả bốn người đều vô thức tin tưởng.
– Vậy… Bây giờ chúng ta có nên về phòng không?
Khánh Phương mặt ửng hồng kéo cánh tay của Trung đưa vào trong lớp áo choàng để anh vuốt ve bầu vú căng tròn của mình. Bên dưới nàng vẫn ướt át rỉ nước chưa hề ngừng lại… Đêm nay nếu không được đáp ứng thỏa mãn Khánh Phương thật sự không biết nửa đêm mình có lẻn ra ngoài tầm hoan hay không?
– Về phòng làm gì… Mình xuống kia đi… – Trung đứng lên cười toe toét chỉ tay xuống dưới biển.
– Làm sao xuống dưới? Rất cao ah… – Thy Thy sửng sốt.
– Nhảy thôi…
Đám người của giáo sư Châu chờ bên này đến sốt ruột. Chợt trên bầu trời vang vọng tiếng hét lanh lảnh đầy phấn khích của một đứa con gái… Mọi người đều nghi hoặc nhìn lên đỉnh núi đáng tiếc họ không thấy gì cả…
– AAAAA…
Phía bên này ngọn núi xuất hiện một cái bóng to lớn từ mỏm đá cao nhất cứ thế nhảy xuống. Thy Thy được cõng sau lưng Trung, hai tay bám chặt cổ anh, hai mắt nhắm tịt. Khánh Phương đứng phía trước, vòng tay ôm chặt quanh bụng anh. Trái phải là Hội và Đan Trung, nắm chặt tay Trung không dám buông. Hình thể tổng hợp này nhìn thì vô cùng nặng nề nhưng làm mọi người ngạc nhiên là tốc độ rơi của họ rất chậm. Cả năm người như một quả bóng hơi khổng lồ rơi xuống một ngọn cây vài chục mét. Trung giẫm chân một cái… Họ lại như trái bóng nảy lên tiếp tục rơi xuống vài chục mét… Thy Thy bắt đầu phát hiện ra trò này rất vui. Hai mắt nàng mở lớn hết mức, miệng cũng hét vang lanh lảnh đầy phấn khích. Sau vài cái giẫm chân của Trung cả năm người đã chạm chân xuống bãi biển.
– Wah… Trò này vui quá… Anh Trung lần sau đem em lên đỉnh núi cao hơn được không? – Thy Thy nắm tay Trung dùng dằng làm nũng.
– Được nha…
Trung cười toe toét. Xoa xoa đầu Thy Thy. Cô bé này dù mới gặp nhưng hắn rất thích. Nhưng Hội bên cạnh Trung lại không cười được, cơ mặt cứ giật giật mất kiểm soát. Thy Thy thấy vẻ mặt của Hội càng thích thú dựa sát vào người Trung hơn.
– Wah… Đẹp quá… Tại sao biển phát sáng như vậy?
Nghe tiếng reo vui của Khánh Phương mọi người mới chú ý. Mặt biển đêm dưới ánh trăng rất yên bình những cơn sóng nhỏ phát sáng ra màu xanh dạ quang nhàn nhạt dập dìu vỗ lên bãi cát. Cảnh tượng đẹp mắt này khi mọi người ở trên đỉnh núi không thể nhìn thấy…
– Hiện tượng này khoa học chứng minh là do một loại tảo biển rất nhỏ không thể thấy bằng mắt thường ban ngày hấp thu ánh sáng mặt trời để quang hợp, đêm lại sắc neon xanh trên người chúng phát sáng như nhuộm những ngọn sóng thành một màu dạ quang đẹp mắt. – Đan Trung giải thích.
– Anh thật giỏi nha. Cái gì cũng biết? – Khánh Phương không khỏi khen ngợi anh.
– Ha ha… Thật ra có một chuyện anh luôn không biết… – Đan Trung bật cười lắc đầu.
– Cái gì?
– Anh không biết phải làm gì để… lấy được trái tim em.
– Từ khi nào anh sến như vậy chứ?!
Khánh Phương cắn môi cúi đầu, hai gò má ửng hồng. Nàng chợt cởi áo choàng, nhẹ nhàng bước xuống biển. Thân thể trắng ngần của nàng dưới ánh trăng sáng tạo nên từng mảng trắng đen uốn lượn làm ba người đàn ông nhìn đến mê mẩn. Thy Thy cũng đánh bạo, cởi áo khoác ném vào người Hội. Không để cho hắn kịp hô hoán đã ù chạy xuống biển theo Khánh Phương.
– Ái… Dám giỡn với cô…
Hai cô gái toàn thân lõa lồ đùa giỡn tát nước la hét vang dậy cả bãi biển vắng. Hai người mỗi người đều mang một vẻ đẹp khó cưỡng với ba người đàn ông lúc này. Một dong dỏng cao, một thon thả mảnh mai. Một mọng nước ngọt lịm như một cái chín cây. Một giòn tan thanh chua như một trái non vừa chớm.
– Xuống thôi…
Cả ba người đồng loạt cởi quần áo, chạy ào xuống dưới biển. Khánh Phương đang đùa giỡn thì bị Trung ôm chầm lấy làm nàng ngã lăn ra đè lên cả Thy Thy. Hai người đều không chuẩn bị. Hai đôi môi mềm mại dán chặt vào nhau…
Thy Thy hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào đôi mắt như hai vòng xoáy cận kề bất giác toàn thân mềm nhũn hơi thở gấp gáp. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng liếm nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô.
Khánh Phương thấy hai gò má mình nóng ran. Một cảm giác kỳ lạ không thể lý giải làm nàng vô thức mở miệng đón lấy chiếc lưỡi của Thy Thy. Một cảm giác ướt át thơm ngát lại mềm nhũn hoàn toàn khác với hôn một người đàn ông. Chợt một khuôn mặt tối đen với mái tóc bù xù chen tới… Khánh Phương và Thy Thy cười khúc khích cùng lúc đón lấy môi anh mà hôn. Ba đôi môi áp vào nhau chen chúc qua lại ba cái lưỡi khao khát quấn vào nhau đến mê mẩn.
Hội và Đan Trung ngồi bên cạnh nhìn mà ngơ ngác thất lạc không biết mình nên chen vào ở chỗ nào. Nhưng cứ chờ như vậy thì sốt ruột đến phát điên ah… Hội chợt quay sang Đan Trung, ấp úng nói:
– Hay là… hai chú cháu mình… Ây da…
Hội còn chưa nói hết lời trên đầu đã bị Đan Trung gõ cho một cái đau điếng.
– Sao đánh con?! Con nói là hai chú cháu mình về ngủ mà… – Hội uất ức xoa xoa đầu giải thích.
– Ai đòi về ngủ vậy?
– Không… Không có ai hết…
Trước mặt Khánh Phương toàn thân lõa lồ bóng bẩy ướt át như một nàng tiên cá làm máu huyết cả hai chú cháu tức khắc chảy rần rần. Khánh Phương quỳ trên cát nước biển lắp xắp qua đầu gối nàng. Trước ánh mắt hừng hực nóng bỏng của hai người đàn ông làm cơ thể nàng hừng hực ham muốn. Nàng thả người vào vòng tay của Hội và Đan Trung để hai người thỏa thích vuốt ve thân thể mình. Đôi môi nàng khao khát tìm đến môi Đan Trung khóa chặt lấy. Hai chiếc lưỡi mê mẩn tìm đến nhau mê say.
Khánh Phương chợt nhận ra mình đã hôn rất nhiều người đàn ông thậm chí không biết tên. Nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng hôn Đan Trung, một người dành cho mình cả trái tim chân thành. Tình yêu của anh như bằng nụ hôn này mà làm cho trái tim Khánh Phương rung động.
– Ư… ôi…
Khánh Phương bật rên khẽ. Cặp đùi của nàng mở rộng để Hội áp miệng ngậm kín âm hộ nàng liếm mút say mê. Lưng nàng cong lên để Đan Trung vò nắn hai bầu vú căng tròn vừa mê mẩn ngậm mút hai đầu nhũ hoa đỏ hồng mang vị mằn mặn của biển. Khánh Phương thở hổn hển, ánh mắt mê ly nhìn xuống anh.
– Anh không cần biết cách… lấy được trái tim em đâu…
– Vì nó đã có chủ sao? – Đan Trung áp mặt trên hai bầu vú mềm mại của nàng, hỏi.
– Không… Em và anh Trung là… đạo lữ do thiên địa chứng giám. Thứ thiêng liêng nhất đối với hai đứa em là tinh thần liên kết… Không phải là thể xác… Trái tim của em… nếu anh muốn… em vẫn có thể cho anh…
– Thật vậy?
– Thật… Ư…
Khánh Phương thở hổn hển gương mặt đỏ hồng đón lấy nụ hôn cuồng nhiệt của Đan Trung. Tay nàng nắm lấy dương vật cứng rắn của anh… Cả người chợt phát run lên. Không ngờ Đan Trung gầy ốm như thư sinh nhưng dương vật anh lại to lớn như vậy. Có thể chỉ kém Hoài Trung một chút mà thôi… Đây là cái dương vật đàn ông lớn thứ hai mà nàng biết. Vị trí vô địch vẫn là tên ngốc đáng ghét đang thử hương vị xoài non bên kia rồi.
– Mình qua bên kia đi… Chúng ta không nên ở quá xa nhau đâu…
Thy Thy thổn thức ôm ghì lấy mái tóc bù xù của Hoài Trung để anh vùi đầu ngậm mút hai bầu vú của của mình. Ngực Thy Thy không lớn căng tròn như Khánh Phương. Nhưng lại săn chắc co dãn tràn ngập nhựa sống của tuổi mới lớn làm Trung thích thú. Đầu lưỡi anh đánh đánh lên hai đầu ti nho nhỏ đỏ hồng làm cả người nàng co rút mê mẩn. Thy Thy đưa tay xuống cầm lấy dương vật cứng như khúc củi to lớn bằng cổ tay của Trung mà thảng thốt sợ hãi. Trái tim nàng đập rất nhanh. Vừa sợ hãi vừa phấn khích không biết khi thứ này vào trong người mình sẽ như thế nào ah…
– Thy Thy… hôn nó đi…
Trung quỳ một gối, chân gác ngang người Thy Thy đưa dương vật dài ngoằng đến trước cái miệng nhỏ xinh xắn của nàng. Thy Thy há hốc mặt đỏ bừng sợ hãi… Thứ này đến trước mặt thật dễ dọa người ah… Bàn tay búp măng nhỏ bé của nàng khẽ đón lấy nó. Gương mặt xinh đẹp đỏ hồng ghé sát vào dương vật Trung mà nhẹ nhàng hôn. Mùi đàn ông nồng đậm làm trái tim nhỏ của nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng bắt đầu liếm dọc theo nó. Thy Thy bắt đầu thích cảm giác ấm nóng nặng trĩu của nó áp trên mặt mình. Đôi môi nhỏ của nàng mở lớn hết mức chỉ đủ phủ qua phần đầu nấm to bè căng phồng của Trung. Chiếc lưỡi của nàng đánh đánh lên khẽ rãnh của nó… Cảm nhận có còn tiếp tục phình to hơn đến choáng hết vòm miệng của nàng.
Hai mắt Thy Thy hé mở chợt trợn tròn lên khi thấy Hội, Khánh Phương và Đan Trung từ lúc nào đã đến bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm.
– Ư…
Thy Thy xấu hổ, hai tay che kín gương mặt đỏ ửng nhưng miệng vẫn không nỡ bỏ dương vật của Trung ra.
– Thích mà còn xấu hổ sao. Hi hi…
Khánh Phương nhận ra mình lặp lại lời nói của nhóm chị Hoa, không nhịn được cười khúc khích. Nàng bước chân qua người Đan Trung. Đôi môi nàng cắn nhẹ nhìn xuống ánh mắt đê mê của anh cảm nhận âm hộ mình căng tức đến không chịu nổi khi mông nàng từng chút hạ xuống…
– Ôi…
Đan Trung thở hắt ra khoan khoái cảm nhận sự khít khao tuyệt vời bên trong người của Khánh Phương. Nàng nằm mọp xuống, đón lấy đôi môi anh hôn rít lấy. Cặp mông tròn trịa của Khánh Phương vểnh cao cảm nhận Hội đang háo hức áp sát lại. Hội lấy ít nước nhờn quanh âm hộ nhòe nhoẹt của Khánh Phương bôi quanh dương vật của mình và nhụy hoa chúm chím đỏ hồng của cô. Nhìn thấy ánh mắt sững sờ của Thy Thy, Hội nhe răng cười cầm dương vật của mình từng chút đè ép vào nơi đó…
– Ưm… Ôi…
Khánh Phương bật rên lớn khi Hội lấp kín bên trong nàng. Cúc hoa chúm chím đỏ hồng của nàng đã được khai nhụy vài lần… Ban đầu Khánh Phương không thích cảm giác đó chủ yếu là tư tưởng cảm thấy dơ bẩn. Nhưng sau lần với cha nuôi và Hoài Trung, nàng thật sự thích cảm giác bên trong người mình căng tức đến ngạt thở. Cơ thể nàng bắt đầu rung động vì hai người đàn ông. Nơi đó của nàng như một động cơ hai máy không ngừng đón nhận hai cái pít tông hì hục ra vào.
– Ưm… Ôi… em… sướng quá…
Khánh Phương chống tay trên ngực Đan Trung, mái tóc rũ rượi không ngừng rung lắc. Hai bầu vú của nàng được Hội phía sau vừa thúc đẩy vừa nhào nặn. Gương mặt nàng đỏ ửng, đôi môi há hốc mê mẩn cảm nhận sự sung sướng tuyệt vời do hai người đàn ông mang lại.
– Em… Em… Ôi…
Thy Thy hai chân mở rộng, miệng há hốc sợ hãi nhìn lên Trung đang từng chút chèn cứng âm hộ mình. Nàng thấy hạ thể mình như rách toạc ra làm hai. Bên trong nàng chưa bao giờ thấy căng tức đến như vậy… Trung không vội vàng, chỉ dừng ở đó cho nàng quen thuộc. Âm đạo từ từ nới lỏng mới tiếp tục đẩy sâu vào… Thy Thy bưng kín mặt nén chịu cơn đau thốn từ từ qua đi… Theo sự di chuyển nhẹ nhàng của Trung gương mặt của nàng từ trắng bệch chuyển dần sang ửng đỏ, tiếng thở dốc biến thành âm thanh rên rỉ ngất ngây…
– Ưm… ôi…
– Ôi…
– Rác rưởi sao? Lão già chết tiệt… Để xem lý luận của ông đúng đến thế nào ah…
Từ trên mỏm đá cao Hoàng Yên hậm hực nhìn xuống năm người hai nữ ba nam bên dưới. Tiếng rên rỉ của Khánh Phương và Thy Thy mỗi lúc một lớn vang vọng đến tận tai của bà. Khi âm thanh của hai người như dồn dập thống thiết cao vút thấu tận trời thì hai mắt Hoàng Yên chợt mở lớn toàn thân chấn động.
Trong ánh mắt của bà vô số nguyên tố chi chít xoay vòng tạo thành một vòi rồng khổng lồ từ bên dưới nối vào một lỗ đen hun hút vô tận… Một dòng suối năm màu rực rỡ lóa mắt từ trong lỗ đen đó rót thẳng xuống…
– Lại bị lão già chết tiệt đoán đúng…
Bãi biển đêm không người lúc này trở thành một quan cảnh kỳ diệu không sao tả hết. Bên bờ biển xuất hiện một quả cầu ánh sáng năm màu sáng rực rỡ đến lóa mắt. Bên trong quả cầu đó là năm cơ thể lõa lồ hai nữ ba nam dính chặt vào nhau ở tư thế giao hợp. Khánh Phương kẹp giữa Đan Trung và Hội. Trung đè ép Thy Thy bên dưới… Môi Khánh Phương và Trung lại khóa chặt vào nhau không rời. Khoảnh khắc này mọi chuyển động đều dừng lại. Năm người như liền một thể không tách rời. Từ quầng sáng bao phủ bên ngoài vô số tia sáng từ bên ngoài thẩm thấu vào da thịt của mỗi người. Xanh lá cho Đan Trung, đen cho Khánh Phương, cam cho Hội, Xám bạc cho Thy Thy… Duy chỉ có Trung là cả năm màu đều được cơ thể anh hấp thu.
Trên bãi biển vắng vài phút sau đã có mấy chiếc cano phao dồn dập tấp vào. Hơn trăm người đàn ông thuộc Tổ an ninh của Phòng Thí nghiệm Alexa đeo trên người những loại vũ khí kỳ quái lập tức phong tỏa bãi biển. Còn có Lý Được và ba lão Trúc cơ hậu kỳ Cung Hạ Hoàng cùng tới… Đây đã là toàn bộ lực lượng của Phòng thí nghiệm Alexa.
Một bức màn đen không xuyên sáng được dựng lên nhanh chóng vây kín trái cầu ánh sáng có năm người bất động như năm bức tượng lõa thể bên trong. Lý Được gấp rút bố trí tổ an ninh tản ra các hướng phòng bị… Thiết bị radar phát hiện vật thể bay tầm thấp được lắp đặt để cảnh báo kịp thời. Tinh thần mọi người đều khẩn trương, căng như dây đàn…
Thời gian lúc này trôi qua như hàng thế kỷ với Hoàng Yên. Bà đứng trên mỏm đá chơi vơi váy áo phất phơ rách nát bà cũng không quan tâm… Bà có chút hối hận vì chọn thời điểm làm việc này vào giữa đêm. Vì bà không nghĩ tình huống khi Khánh Phương mở cổng trời lại hoành tráng bắt mắt như vậy ah… Cái này sẽ thu hút bao nhiêu tu chân giả đến đây chứ?
Nên biết dòng suối năm màu kia là thứ ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng mơ ước mà không được. Có thể Nguyên Anh sẽ không dám phá vỡ quy tắc mà ra tay cướp đoạt cơ duyên. Nhưng chỉ cần một hai Kim Đan giả đến đây tranh giành là cũng đủ phiền phức lớn. Vì bà không thể ra tay dù chỉ là lén lút cũng nguy hiểm vô cùng. Một khi linh lực Nguyên Anh ma tu của bà gây chú ý… Đối mặt với bà là kết quả những ngày tháng vô tận bị Thủ hộ giả đuổi giết.
Thủ hộ giả cũng có nguyên tắc của mình. Họ không động tới những người tu vi dưới Nguyên Anh. Trừ phi kẻ đó tội ác tày trời làm thiên địa căm phẫn. Dù cho Khánh Phương xuất hiện trước mặt họ, họ cũng không quan tâm. Nhưng với Hoàng Yên họ hoàn toàn không có bất kỳ sự ràng buộc nào. Diệt sát ma tu cấp Nguyên Anh còn đem lại cho họ một tia số mệnh gia thân… Là thuốc bổ cho thủ hộ giả.
– Hướng Bắc có vật thể bay tầm cao 150 mét sẽ đến sau 1 phút 25 giây nữa.
– Hướng Tây xuất hiện vật thể bay tầm cao 90 mét… sẽ đến sau 2 phút 15 giây…
– Hướng Nam xuất hiện hai vật thể bay…
Hoàng Yên nhíu mày nghe âm thanh trong điện đàm do Lý Được đưa cho mình. Thần thức Nguyên Anh chia ra các hướng bắn đi chỉ vài giây sau nét mặt Hoàng Yên vô cùng khó coi, còn mang một vẻ nghi hoặc… An Nam ở đâu ra nhiều cường giả Kim Đan như vậy chứ? Hai mắt Hoàng Yên chợt lóe sáng, chộp lấy cái điện đàm, nghiến răng rít lên:
– Đó là bốn tên Kim Đan… Bọn chúng không phải người An Nam…
– “Tiền bối… Ý người nói… Bọn chúng là tu chân giả Hoa Hạ từ phía Bắc xuống sao?”
– Đúng vậy… ta không thể ra tay… Ta ra tay sẽ kéo đến phiền phức còn lớn hơn. Chuyện này chỉ có thể dựa vào các ngươi…
Lý Được và ba lão Cung Hạ Hoàng nghe giọng nói khẩn trương của Hoàng Yên nói trong điện đàm mà da đầu tê rần. Lý Được khẩn trương cầm điện đàm quát lớn:
– TĂNG CƯỜNG PHÁO ÂM THANH TẦM CAO… TẤT CẢ CHUẨN BỊ CHIẾN ĐẤU…
– RÕ…
Hoàng Yên nhìn về phương Bắc nắm chặt hai tay, thân hình mờ dần chìm vào không khí. Bà nhận ra đây là mưu trong mưu của chính phủ Hoa Hạ. Bọn chúng lấy linh mạch ở Hoàng Liên Sơn làm lý do để mọi người đều tập trung chú ý về phía đó. Trong khi đó những cường giả thật sự của chúng đã sớm đặt chân xuống bờ nam từ hai ngày trước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kẻ thất lạc |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện sex cô giáo, Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 14/06/2023 06:38 (GMT+7) |