Dẫn chương trình đang chuẩn bị hé môi đếm “1” thì dừng lại bởi một tiếng hét đến từ đâu đó. Mọi người ngay lập tức đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra tiếng hét đó.
“Đó là…” Yến Nhi cũng đang mở to mắt nhìn về nơi đó. Trông nàng có vẻ rất ngạc nhiên.
Tâm điểm của các ánh nhìn cũng là nơi phát ra tiếng hét lúc nãy có một cậu thiếu niên đang đứng hùng dũng. Người đó rất quen thuộc, hắn chính là…
“Quốc Vinh?” Hoài Nam ngồi bên cạnh trợn mắt ngạc nhiên.
Đúng vậy, người vừa đứng dậy hét lớn chính là Quốc Vinh. Mục đích của hắn chỉ là kéo dài thời gian với hi vọng đội Hoa Sen sẽ đến kịp. Trong phút chốc, hắn đã đứng dậy và nói không suy nghĩ. Bây giờ đứng trước ánh mắt của mọi người như thế, hắn chợt nghĩ có lẽ mình đã sai lầm.
“Cái gì vậy?”
“Chuyện gì vậy thằng khứa kia!”
“Hắn định nói gì à?”
“Đờ mờ, đang hồi hộp!”
“Nói gì nói lẹ đi để tao còn nhìn cảnh học viện Hoa Sen bị tước quyền thi đấu haha.”
Khán giả không ngừng xì xào, điều này khiến Quốc Vinh còn sợ hơn. Dẫn chương trình thấy hắn là học sinh của học viện Hoa Sen, tưởng rằng hắn biết thông tin gì quan trọng về đội tuyển nên hỏi ngay: “Có việc gì vậy ạ?”
“Ực… cái này…” Quốc vinh không ngừng đổ mồ hôi. Mọi người xung quanh lại hỏi dồn hắn.
“Có gì thì nói đi.”
“Lẹ lên!”
“…”
Quốc Vinh cảm thấy chóng mặt trước những áp lực này. Nhưng trong lúc đó, hắn vô tình nghĩ ra một sáng kiến.
“… Thật ra thấy mọi người có vẻ căng thẳng nên tôi muốn hát tặng mọi người một bài hát…” Quốc Vinh vừa dứt lời liền hát ngay: “Nhìn~ vào~ hư~ không… oh oh oh.”
Hắn chưa hát được hết một câu thì bị mọi người xung quanh ném đá kịch liệt.
“Hồn như lát.”
“Im mọe đi.”
“Tặng cho mày đôi dép nè.”
Quốc Vinh ăn trọn một đôi dép từ một vị khán giả và ngã xuống ghế. Phải mất nửa phút sau thì mọi người mới hết chửi hắn.
“Hic… ta hát dở vậy sao??” Quốc Vinh nức nở nói. Hoài Nam ở bên vỗ vai hắn và nói: “Mày đừng lo, mọi thứ đều có thể thay đổi mà…”
“Hoài Nam…” Quốc Vinh mừng rỡ khi nghe câu nói đó. Lòng hắn bùng lên một ngọn lửa hi vọng.
“Ừm, ngoại trừ khả năng ca hát của mày.” Câu nói của Hoài Nam như xô nước lạnh tát vào ngọn lửa hi vọng của Quốc Vinh.
“Đ*t mẹ mày!”
“Haha, tao đùa thôi, dù sao mày cũng đã giúp câu giờ thêm vài giây nữa, giờ chỉ còn hi vọng vào những người kia thôi…” Hoài Nam đưa mắt nhìn lên bầu trời cao.
“E hèm…” Dẫn chương trình hắng giọng để mọi người tập trung chú ý lại chương trình.
“Vì một vài hành động quá khích của một vị khán giả nên chương trình bị gián đoạn đôi phút… Bây giờ thì đã ổn định, tôi đếm tiếp đây!”
“Ặc, tước quyền thi đấu đi!” Một thành viên của đội Thiên Long nổi nóng, hắn ta chính là tên đã chọc quê Khải Minh vào hôm qua. Dẫn chương trình cũng như ban tổ chức đương nhiên không hề muốn tước quyền thi đấu của bất kì đội nào cả, và họ cũng chỉ đang cố câu giờ thôi. Tuy nhiên, dù có cố thế nào thì sau khi đếm xong mà đội Hoa Sen vẫn chưa đến, tất nhiên họ sẽ bị loại.
“2…”
“Thình thịch thình thịch…” Tim của những người thuộc học viện Hoa Sen đập loạn xạ.
“1…”
“Hết thật rồi…” Mọi người dường như đã mất hi vọng thì…
“CHỜỜỜỜỜỜỜ ĐÃÃÃÃÃÃ!!”
Mội tiếng hét thật to phát ra. Mọi người ngay lập tức nhìn vào Quốc Vinh vì nghĩ là do hắn… nhưng không phải. Nghĩ lại thì âm thanh không phát ra từ chỗ đó mà là ở… trên trời.
“Ơ cái gì kia?”
Một vị khán giả nheo mắt lại nhìn lên bầu trời, hình như có một thứ gì đó, nó đang di chuyển rất nhanh. Ngay sau đó chưa đầy nửa giây, một luồng ánh sáng phóng từ trên cao đâm xuống mặt đất.
“Ầm, ầm.”
Mọi người xung quanh vội bịt mắt lại bởi luồng sáng dữ dội kia. Phải mất vài giây sau, họ mới dám hé mắt ra nhìn.Đứng ở trung tâm luồng sáng ban nãy, có một nhóm người.
“Huh? Đó, đó là…”
“Hơ…”
Yến Nhi chấp hai tay trước miệng, có vẻ nàng đang gặp điều gì đó khó tin. Mỹ Linh, Bích Thảo đứng bên cạnh đồng loạt hét lên:
“Chính… chính là họ…”
Ở phía trên khán đài, Hoài Nam, Quốc Vinh cũng hét lên: “Đúng, là họ, là họ…”
Họ? Chắc chắn là đang nói nhóm người kia.
Nhưng! Họ là ai mà khiến mọi người vui mừng đến thế?
Ắt hẳn ai cũng đã có câu trả lời. Đúng vậy, không ai khác, họ chính là đội tuyển học viện Hoa Sen.
“Đù, đến rồi kìa!”
“Phù may cho bọn chúng.”
“Oaa học viện Hoa Sen đến rồi!! Đội cổ vũ đâu!!” Một học sinh của học viện Hoa Sen bỗng từ đâu xuất hiện và la lên. Ngay sau đó, một nhóm khoảng 20 người đứng dậy hò hét: “Hú hú, học viện Hoa Sen, học viện Hoa Sen!”
“Ặc, ở đâu chui ra vậy?” Hoài Nam tặc lưỡi khi thấy đội cổ động ồn ào kia xuất hiện trong khi nãy giờ chẳng thấy đâu. Thật ra thì lũ này đã có mặt từ sớm nhưng khi thấy đội Hoa Sen không xuất hiện liền núp đi vì sợ quê. Còn bây giờ khi họ đã xuất hiện thì chúng hùa nhau cổ vũ.
“Phù đến kịp rồi!!” Yến Ly thở phào nhẹ nhõm.
“Ta thề éo bao giờ đi bằng Quang… Lộ nữa… ọc ọc… ọe!!” Công Khanh chóng mặt, say sẩm nói.
“Ể? Thằng Khải Minh đâu?” Thất Hứa nhìn xung quanh hỏi.
“Nhắc mới nhớ hắn đâu rồi?!” Hồng Diễm cũng hốt hoảng hỏi.
Yến Nhi, Mỹ Linh và Bích Thảo vô cùng lo lắng khi không thấy Khải Minh. Hắn mới chính là người mà ba người họ mong đợi. Nếu không có hắn thì việc đội tuyển xuất hiện cũng chẳng làm họ vui lên được.
“Hình như còn thiếu một người…”
“Ừm! Thiếu cái thằng ngáo ngáo hôm qua đó!!”
Khán giả xung quanh cũng nhận ra ngay đội Hoa Sen còn thiếu một thành viên nữa.
“Há há, thằng đó chắc phế quá nên trốn chứ gì…” Lại là tên học sinh hôm trước đã chọc Khải Minh của học viện Thiên Long. Có vẻ không chọc tức người khác hắn không chịu được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Khoái Lạc Hệ Thống |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Đụ lỗ đít, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện sắc hiệp, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 12/08/2018 13:38 (GMT+7) |