Không trọn vẹn

Phần 22

Nó đánh cờ rất khá, ông bác cũng không phải tay mơ nên trận cờ khá căng thẳng. Lúc đầu nó còn để ý, ra vẻ đau đầu vì gặp phải cao thủ, thỉnh thoảng nhường nhưng càng đánh càng hăng, lại có hơi rượu bốc lên nên cũng chẳng cần nể nang gì nữa., Cứ thẳng tay mà đánh. Ông cụ đỏ mặt tía tai, càng thua càng ham gỡ, nó cũng hiếu thắng không kém. Hai bác cháu ngồi đến hơn 1 giờ sáng, mẹ với em chắc biết thừa tính bố em nên cũng chẳng can bàn cứ mặc kệ.

Cuối cùng, chắc do thua nhiều quá nên ông cụ kêu mệt hầm hầm bỏ đi nằm bỏ mặc nó ngồi ngơ ngáo, đang vui vẻ là thế mà bây giờ đến lúc ra về nó chào ông cụ cũng giả điếc chẳng thèm nói năng gì. Em mở cồng cho nó dắt xe khúc khích cười :

– Cho chết. Bố em thù dai lắm đấy. Ai bảo hăng máu không chịu nhường cơ.

Mấy ngày hôm sau nó cũng khá hoang mang, mấy lần gọi cho Trúc Linh hỏi thăm xem ông cụ đã nguôi nguôi chưa nhưng em chỉ cười mà không nói gì.

Mang cái tâm trạng thấp thỏm đó đến tận cuối tuần, chiều thứ 6 đang làm việc thì Trúc Linh gọi cho nó :

– Anh, trưa ngày mai cuối tuần bố mẹ em mời đến ăn cơm. Hôm trước anh đến bất ngờ quá chưa chuẩn bị được gì nên ông bà ngại.

Nó nghe điện thoại em song mà mừng hơn bắt được vàng. Hôm sau nó dậy từ sớm, đánh bộ cánh đẹp nhất vừa lịch sự vừa trẻ trung xách theo hộp quà đến chính thức ra mắt nhà Trúc Linh.

Đến cổng, cây hoa bằng lăng vẫn thế, cái cổng sắt vẫn giống hệt hôm trước mà sao nó thấy run thế. Bấm chuông, Trúc Linh nhanh nhẹn ra mở cửa, nó thầm thì vào tai em :

– Hôm nay đông không ?

– Có gia đình anh trai em với chú em bố em thôi. Không có ai cả.

Nó bước vào nhà, mấy cặp mắt lạ bắt đầu soi nó từ đầu đến chân. Bố em thấy nó thì có vẻ mừng rỡ khác hẳn hôm trước khi ra về, chỉ chỗ cho nó ngồi rồi giới thiệu mọi người.

Anh Thủy anh trai Trúc Linh theo nghiệp bố, là dân xây dựng cầu đường. Chú em một quân nhân hàng tướng tá về hưu nhưng rất thân thiện.

Mới ngồi nói truyện được mấy câu bố nó đã giục mọi người xuống ăn cơm, mọi người đều nhiệt tình và thân thiện với nó. Anh Thủy không uống được rượu nên chỉ vài chén đã đỏ gay, nó cùng hai ông cụ thì cứ chén chú chén anh liên tục.

– Bác không cấm hai đứa tìm hiểu nhau, nhưng bây giờ cả hai còn trẻ, con Trúc Linh còn đi học, còn cháu cũng phải phấn đấu cho sự nghiệp nên tất cả phải nghiêm túc, và lành mạnh. Hai đứa có hiểu không ?

Gần kết thúc bữa cơm, bố Trúc Linh mới gọi cả hai đứa rồi nói.

– Dạ, cháu hiểu ạ.

– Ừ, hiểu được là tốt. Từ bây giờ nếu có thời gian rỗi, cháu cứ qua chơi.

– Dạ vâng ạ. – Nó nghe mà thấy sướng rơn. Như vậy coi như đã qua vòng phụ huynh rồi.

– Được rồi, bây giờ lên ngồi uống nước.

Nó nhanh nhẹn rót nước mời mọi người rồi ngồi xuống cạnh anh Thủy.

– Này, nghe bố nói là cậu chơi cờ tốt lắm đúng không ?

– Em cũng chỉ bình thường thôi ạ.

Nhắc đến cờ nó thấy bố em dậm dịch hẳn.

– Con Linh mang bàn cờ ra đây nào. Hôm nay, phải thử lại. Thằng Huy phải chơi hết sức nghe chưa ?

– Dạ vâng ạ.

Nó đáp mà miệng méo xệch. Giờ phải chơi như thế nào đây ? Thắng cũng không được mà giả vờ thua để ông cụ phát hiện thì cũng không song…

Thời gian cứ lầm lũi trôi qua, hơn 1 tháng sau buổi tối ái ân cùng Huệ. Nó vẫn chưa một lần liên hệ lại với em và tuyệt nhiên cũng không một cuộc gọi hay tin nhắn đến từ em tới nó. Nó cũng chỉ mong tất cả ngày hôm đó chỉ giống như một giấc mơ thoáng qua tuy nhiên mỗi khi nhắm mắt lại, tâm trí nó lại đầy ắp những tâm sự của em với nó vào ngày hôm đó. Nó thấy thương em, cảm thông với những khó khăn của em nơi đất khách, thương có số phận người con gái hi sinh đánh đổi quá nhiều thứ của cuộc đời mình. Cái mong muốn được làm một điều gì đó cho bản thân mình của em cứ ám ảnh mãi nó không buông. Điều em mong muốn mặc dù chỉ là hạnh phúc không trọn vẹn cho bản thân em được đặt vào nơi nó, nhưng liệu rằng nó có thể mang đến cho em được không?

Mang nặng bầu tâm sự chẳng biết chia sẻ cùng ai, chiều cuối tuần nó lái xe về quê thăm nhà. Thành phố quê nó vẫn vậy, yên bình bên dòng sông hiền hòa đỏ nặng phù sa bốn mùa vẫn chảy, thứ cảm giác yên bình xa hẳn cái xô bồ nơi thành phố nó sống làm tâm hồn nó tĩnh lặng. Như một thói quen, về nhà nó xách xe chạy vào trường, ngôi trường cấp 3 gắn với bao kỷ niệm học trò luôn thân thương giang rộng vòng tay đón chào những đứa học trò cũ quay về. Chạy chầm chậm một vòng quanh trường, hít thở cái không khí mùa đông len lỏi khắp sân, nơi những tấm lá bàng xơ xác đã rụng hết chỉ còn trơ những thân cành khẳng khiu, những gốc phượng già đã bao lần chứng kiến những buổi hẹn hò hay những nụ hôn học trò vụng dại vẫn im lìm nơi đây, tất cả vẫn trào lên tại miền ký ức khó phai trong nó.

Chạy xe ra cổng trường, tình cờ nó lái xe đến khu phố cũ nhà Huệ, căn nhà khi xưa bên cạnh gốc trứng cá già đã đổi chủ. Chiếc cổng sắt xanh đã thay màu mới, giàn hoa giấy trước cổng đã không còn, cảnh vật đã thay đổi nhưng ký ức về nó vẫn còn lưu giữ mãi đây, bên trong những người ở lại. Cái ký ức về thủa học sinh, về mối tình đầu trong trắng, về những kỷ niệm vui đùa bên lũ bạn cứ ùa về trong buổi chiều đông, hình ảnh cô cậu học trò đội mưa đạp xe xuyên từng con phố, hay lặng lẽ hôn nhau trong căn phòng hội trường giữa đêm mưa nặng hạt hối hả trở về. Nó thấy nhớ đến Huệ, cô lớp trưởng cá tính ngày nào, nay vẫn mạnh mẽ bên ngoài nhưng bên trong thực sự cô đơn và mỏng manh yếu đuối. Chiếc điện thoại bất giác quay số đến số của Huệ, nó thực sự thấy hồi hộp, tiếng tim đập từng nhịp hối hả sau mỗi tiếng chuông reo.

– Alo…

Tiếng em thật nhẹ vang lên đầu dây bên kia, nhẹ nhưng không giấu được sự hối hả của nỗi xúc động.

– Anh đây, Huy.

– Vâng, em biết. Anh đang ở đâu?

– Anh đang ở quê.

– Em cũng đang ở quê. Anh đang ở với ai? – Giọng em không giấu được sự hưng phấn khi biết nó cũng ở quê.

Nghe em nói vậy, tim nó cũng đập mạnh hơn, lời nói cũng gấp gáp hơn:

– Anh đang đi loanh quanh một mình. Em đang ở đâu?

Em đọc cho nó địa chỉ, thoáng do dự trong một tháng qua trong nó phút chốc biến mất. Nó chạy thẳng xe đến đón em với tâm trạng hưng phấn kỳ lạ. Có lẽ, khi ở đây, trên mảnh đất quê hương nó gắn với biết bao kỷ niệm xưa, nó mới sống thật với cảm xúc của mình, gạt bỏ hết những khúc mắc trong lòng, nó chỉ làm theo lời trái tim mách bảo. Và giờ đây, trái tim cũng như tâm hồn nó đang trôi bồng bềnh trong những ký ức xưa, ký ức thật đẹp về Huệ, và trái tim nói nó hãy đến bên em và chở che cho em lúc này, sau bao năm xa cách.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Thông tin truyện
Tên truyện Không trọn vẹn
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Ngày cập nhật 16/12/2017 23:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Học sinh cấp 3
Phần 3 Cả tuần sau đó chẳng hiểu sao mà cái hình ảnh của con nhỏ cứ lởn vởn trong đầu tôi nữa. Không lẽ tôi thích nó hả ta??? Xàm lờ tôi tự nghĩ. Nghĩ là thế nhưng mà chẳng hiểu sao tối cứ thấy nhớ nhớ cái mùi hương của nhỏ rồi lại nhớ tới giọng nói ngọt ngào dễ thương ngây ngất lòng người kia, rồi còn hành động ân cần của nhỏ dành cho tôi nữa chứ. Mọi chuyện cứ thế trôi qua. Đã 1 tháng kể từ khi tôi gặp nhỏ, hình ảnh nhỏ cứ ám ảnh tôi. Haizz, phải tìm thôi để thế này lâu chắc là chết quá tôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện không loạn luân Truyện sex học sinh
Những người tôi yêu (Update Phần 50) - Tác giả Vi Thăng Long
Phần 22 Gần đến Thái Nguyên tôi bấm máy gọi cho Minh trước vì tôi nghĩ em vẫn làm việc ở Công ty. Vợ đây! Vợ đây! Chồng về đến đâu rồi. Em xin nghỉ hôm nay đi về mở cổng cho anh. Em đang ở nhà rồi, mình ạ. Để em gọi Dì Tâm về nhé. Để anh gọi cho. Tôi gọi cho Tâm... Vợ ơi! Anh về gần đến nhà rồi. Em đang ở cửa hàng à... Vâng. Có Minh ở nhà đấy. Em ưu tiên cho chị ấy... sử dụng anh trước vì bây giờ đông khách quá. Từ nay đến Tết chắc bận túi bụi. Buổi trưa vắng khách là...
Phân loại: Truyện sex dài tập Loạn luân với chị họ Truyện loạn luân
Con vợ lăng loàn đĩ thõa
Phần 22 Sáng hôm sau đến công ty, giao mấy việc cho nhân viên làm rồi tôi gọi điện cho thằng Lâm đi uống café. Nó thì giỏi trốn việc lắm nên tôi gọi thì ok ngay mà xuống quán café ngay dưới sảnh lấy tờ báo ra đọc đợi tôi. Tôi xuống thì nó cuộn tròn tờ báo đập bộp cái xuống mặt kính cái bàn uống nước mà nói: Bảo xuống ngay mà lâu vậy mày? Tôi cười xuề xòa rồi nói: Hì mày thông cảm, mấy em mới vào thực tập lại với tao lại mà hỏi mấy cái vấn đề linh tinh ấy mà. Ngồi chỉ cho em ấy một chút mới xuống được...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Đụ em vợ Đụ lỗ đít Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Trao đổi vợ chồng Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện sex ngoại tình Vợ chồng Vừa tình vừa khẩu dâm

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng