Lão bà bán hàng tay gói đồ thoăn thoắt, vui miệng hỏi y:
– Lần này Tiểu Kiều không xuống với cậu à? Hay có tin vui rồi?
Y gãi đầu, cười đáp, với một vẻ mặt mà không sát thủ nào có được:
– Nếu may mắn thì chắc sắp có. Đại thẩm nhanh tay giùm kẻo tối cháu mới về được.
Lão bà cười khà khà:
– Muốn sớm về với nương tử phải không? Vợ chồng son quả là không rời nhau được một khắc.
Y cười với bà thay cho lời đáp.
Ánh mắt của y bỗng linh động.
Một bóng người lủi nhanh vào ngõ hẻm.
Miêu Lãm nhếch mép, vẻ hiền lành của y đã không còn.
Y nhanh chóng trả tiền, đón lấy bọc đồ từ tay của lão bà bà.
Miêu Lãm xoay người, từ từ bước đi trên con đường của thị tứ.
Bóng người ra khỏi hẻm đi theo y.
Miêu Lãm biết điều đó…
…
Tiểu Kiều cặm cụi vá nốt chiếc áo còn lại. Vị tướng công này của nàng nhiều lúc như một tiểu hài tử, chỉ thích nghịch ngợm đùa giỡn. Những lúc y cười trông y như một đứa trẻ, rất ngây thơ, rất thánh thiện. Chẳng ai lại nghĩ y lại có một thân phận kinh hồn như vậy.
Nhiều lúc nàng cũng không biết đâu mới là con người thực của y. Một chân nam tử nghiêm trang vững chãi hay một tiểu tử ham vui tinh nghịch? Y đáng để nàng dựa dẫm. Ở bên y, nàng luôn cảm thấy thật an toàn. Y luôn che chở cho nàng, bảo vệ cho nàng. Nhưng đối với nàng, y cũng luôn cần người chăm sóc. Nàng cười. Lần nào suy nghĩ về y nàng cũng chỉ có thể kết luận y là một con người phức tạp. Có lẽ vì thế mà nàng yêu y chăng?
Một luồng khí lạnh tốc vào sau gáy nàng.
Tiểu Kiều thoáng rùng mình, cơ hồ nhận ra có người vừa bước vào nhà.
Ở nơi hẻo lánh này ngoài nàng và y thì còn ai biết nữa?
Nàng không thu lại kim chỉ, mắt vẫn không rời chiếc áo mà cất giọng:
– Huynh quên cái gì sao? Mới đó là quay lại rồi?
Nhưng chỉ có những tiếng lạch cạch đáp trả.
Một nỗi bất an xâm chiếm lòng nàng. Tiểu Kiểu buông chiếc áo xuống, ngoái đầu lại.
Mắt nàng bỗng chốc mở to vì kinh ngạc…
…
Miêu Lãm cười nhạt, bất ngờ gia tăng cước lực, bóng người dường như hốt hoảng, vội vã đuổi theo y. Miêu Lãm dồn lực vào chân, nhảy lên mái nhà, thi triển khinh thuật. Kẻ theo dõi không chịu kém cạnh, không theo y lên mái nhà mà chạy lẩn quất phía dưới theo hướng của y. Kẻ theo dõi cố gắng giữ khoảng cách đủ xa để tránh cho Miêu Lãm phát hiện. Tuy nhiên chỉ trong thoáng chốc, Miêu Lãm đã đột nhiên biến mất. Kẻ theo dõi dừng lại, dáo dác nhìn xung quanh để tìm dấu vết của con mồi. Theo lý Miêu Lãm dùng khinh thuật chạy trên mái nhà sẽ rất dễ phát hiện, vậy mà y đột nhiên biến mất không tăm tích. Từ vị thế kẻ đi săn thành ra kẻ bị săn, hắn không thể nào không hốt hoảng.
Cổ hắn bỗng lạnh toát.
Một thanh kiếm lạnh lùng kề vào cổ, chực biến hắn thành cái xác không hồn.
– Vì sao đi theo ta? Nói. – Tiếng của Miêu Lãm đanh lại.
…
Tiểu Kiều cố với lấy chiếc áo của y. Máu nhuộm đỏ khuôn mặt của nàng. Nước mắt trào ra. Nàng không muốn chết.
Tiểu Kiều thở gấp, vết thương ở bụng nàng không ngừng chảy máu. Nàng thấy toàn thân lạnh toát, hai tay không còn sức nữa. Đôi mắt nàng nặng trịch, hình ảnh của y mờ nhòe trước mắt.
Nàng không muốn chết. Chưa muốn chết. Nàng còn yêu quí cái thế gian này. Y ở đâu rồi? Sao y chưa trở về? Nàng muốn được nhìn thấy y.
Nàng đã với được chiếc áo. Tiểu Kiều òa khóc, ôm lấy chiếc áo vào lòng. Kiếp này nàng còn được nhìn thấy y nữa không?
…
Kẻ theo dõi y ngã đập xuống đất, lưng đập mạnh vào đại thụ bên lối mòn. Mũi kiếm không rời khỏi cổ hắn.
Miêu Lãm lạnh lùng:
– Một canh giờ không nói câu nào. Muốn chơi trò kiên nhẫn với ta à? Được thôi, ta sẽ chơi với ngươi. Cứ cách nửa canh giờ ta sẽ cắt một thứ của ngươi xuống cho đến khi ngươi nói thì thôi. Yên tâm, ta còn nhiều thời gian lắm.
Kẻ theo dõi y nhổ một bãi nước bọt lẫn máu, bỗng dưng cười sằng sặc:
– Phải rồi, ngươi còn nhiều thời gian lắm. Cứ từ từ mà xẻo thịt ta. Hahaha…
Miêu Lãm túm lấy cổ hắn, dằn giọng:
– Ngươi nói thế là có ý gì?
Hắn lèo bèo trong miệng:
– Giết ta đi..
Miêu Lãm đẩy mạnh hắn. Hắn rũ ra như một con mèo chết nhưng ánh mắt lại mang vẻ giỡn cợt.
Nỗi sợ hãi xâm chiếm trong lòng Miêu Lãm. Thời gian làm sát thủ đã luyện cho y thứ cảm giác của một kẻ muốn chết và kẻ tham sống sợ chết. Kẻ theo dõi này đơn giản không hề sợ chết. Dường như việc y làm chỉ là muốn kéo dài thời gian. Hắn muốn cầm chân y lại ở đây. Vì sao hắn muốn cầm chân y? Hắn không muốn giết y? Võ công của kẻ này có lẽ chỉ thuộc cấp ba. Không lý nào lại có kẻ phái một kẻ yếu như thế đi giết một kẻ mạnh hơn như y. Trừ phi mục đích của hắn không phải là y. Vậy hắn muốn giết ai? Phải chăng là…
– Tiểu Kiều.
Tên của nàng thốt ra từ miệng của y trong vô thức.
Gã đàn ông nghe thấy, càng cười sặc sụa. Hắn vừa cười vừa nói với y:
– Muộn rồi… Bây giờ muộn quá rồi. Chắc chắn đại ca của ta đã kịp hưởng thụ ả. Haha… Miêu Lãm ơi là Miêu Lãm. Ta bắt ngươi sống không bằng chết. Con tiện nhân đó theo ngươi chẳng phải thứ tốt lành gì. Giờ được đại ca ta chiếu cố là diễm phúc của nó đó.
Y hét lên:
– Câm!
“Xoẹt”. Máu tắm đỏ lưỡi kiếm. Cổ nam nhân kia được tặng thêm một vết cắt, nghẹo sang bên gẫy lìa, hồn phi phách tán.
– A Kiều…
Y gọi tên nàng rồi ngự kiếm phi lên cấp tốc lao về phía biệt cốc. Chỉ thấy một vệt mây sáng kéo dài, loáng cái bóng Miêu Lãm cũng không thấy đâu. Y không còn e ngại nữa. Còn gì cần e ngại. Giờ cần gấp là thời gian.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kiều |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sắc hiệp |
Ngày cập nhật | 08/11/2017 12:38 (GMT+7) |