Kỹ sư tự truyện - Tác giả Tại Hạ


Truyện đã hoàn thành

Phần 146

Gần 8h thằng Thông mới qua, tay bắt mặt mừng nhưng không ôm hôn gì hết. Bảo nó đi tắm rồi đi ăn, nó kêu tắm táp đéo gì, đi luôn. Chờ thang máy, nó cố nhòm vào trong phòng hàng xóm của tao, gặp nay Hoa xanh và Buồn đang uốn éo làm đéo gì không biết, thằng bạn trố mắt nhìn trân trân.

Tao bảo trong đó thiếu gái à, nó kêu không thiếu nhưng mà đéo bằng hàng Hà Nội. Tao cười, thế để tao rủ bọn nó đi luôn, toàn hàng của tao cả thôi. Tao chém gió vậy nhưng thằng thông cũng tin sái cổ, có lẽ nó cũng biết rõ quá về tao từ trước nên nghĩ 2 em này nằm trong tay tao cũng không có gì là khó hiểu. Nó bảo ừ, rủ đi cho vui. Đm, tao không thể để mất thể diện với lời nói, lò mò vào phòng bảo 2 nàng ăn gì chưa, Xanh nói đừng rủ bọn em đi ăn nhé, lại giống lần trước thì tụt hết cả nứng.

Tao bảo không, lần này bằng tất cả sự sĩ diện đang có, anh mời 2 em đi thật. Xanh quay sang nhìn buồn rồi lại nhìn tao rồi lại nhìn buồn, vẻ như nghi ngờ lắm. Buồn lúc này mới nói ừ đi, mấy khi được anh mời, chờ bọn em tí, đi ra ngoài cho bọn em thay đồ. Tao liếm mép dâm dật bảo thôi không phải thay, cứ thế này đi cũng được, chưa kịp ngó tí nào thì xanh nó đẩy mẹ ra.

Lại ra đứng cùng thằng thông đã giữ thang, tao bảo thả thang ra, chờ nó thay quần áo không dưới 10p đâu 2 thằng đứng châm thuốc hút hỏi chuyện ba lăng nhăng, thằng thông kêu hết việc nửa tháng nay rồi, chán nên quyết phát là về luôn, định giờ sớm về quê nhưng máy bay delay thành ra muộn quá, nó hỏi tao vẫn liên lạc với Luật thật à, tao bảo chuyện dài tối về kể sau. Hỏi nó định thế nào, nó kêu chắc là về luôn, chán đi rồi, xem có việc gì ở Hà Nội giới thiệu cho nó. Tao gật đầu, từ từ tính, đi mấy năm đang nhiều tiền, tiêu cho hết đi đã, thằng bạn cười như phá mả.

4 Đứa đi ăn uống, tao giới thiệu thằng bạn, vẫn là hoa xanh mồm mép, khen trai công trình bọn anh nhìn phong trần quyến rũ thật, gặp bố Thông đò đưa, đến nửa bữa 2 đứa mời riêng nhau toàn nói lời ong bướm, đm, đúng là cẩu nam nữ mà. Uống đủ đủ phê rồi về, về đến nhà cũng gần 10h, tao bảo lên trân sân thượng ngồi cho thoáng, thế là cả 4 đứa lúc nhúc trèo lên. Toàn câu chuyện vớ vẩn, ngồi nửa tiếng thì buồn kêu buồn ngủ, xuống trước, tao nghe ngóng tình hình ngồi thêm 5 phút cũng xuống theo, để không gian xem đôi trai gái chó má kia định làm gì nhau trên đấy.

Xuống phòng, sờ túi đéo thấy điện thoại đâu, nhớ ra là khi nãy quên không cầm điện thoại đi, vẫn để ở bàn máy tính, lại với điện thoại xem, 4 cuộc gọi nhỡ của Hoa, 5 cuộc gọi nhỡ của Vĩnh Yên… Thằng Thông không rõ có la liếm được gì không mà gần tiếng sau mới xuống, tao đang thiu thiu ngủ thì bị tiếng động của thằng beep làm tỉnh giấc, thằng bạn vào phòng nằm lăn ra giường châm thuốc hút, tao bảo với gạt tàn đi cu, nó cười kêu gớm mặt, sạch sẽ từ bao giờ thế. Nói vậy nhưng nó vẫn ra với gạt tàn đặt xuống giường rồi hỏi, có café không, tao chỉ chỗ để, cu cậu tự đi ra lọ mọ tìm, cắm nước.

Đêm là khoảng lặng ít ỏi của không gian nơi phố thị, sự tĩnh lặng này là bởi hoạt động của con người đứt đoạn, tạm nghỉ sau ngày dài ồn ã. Khi phần thân thể không hoạt động thì đầu óc hoặc sẽ nghỉ ngơi theo hoặc sẽ vận động mạnh mẽ gấp bội. Tao nằm nhớ về Vĩnh Yên, về Hoa, về cái sự giàu nghèo. Mùi café thơm lừng chen ngang dòng suy nghĩ, thằng Thông hớp ngụm rồi chẹp miệng kêu ngon, đm thằng cặc, ở trong đó đất café mà uống cốc café tan cũng tấm tắc khen ngon được.

Nó lững thững cầm 2 cốc café đến đưa cho tao 1 cốc kêu em Hoa Xanh nhìn ngọt nước quá nhỉ, tao bảo ừ, ngọt, nhưng bọn chim ngắn nó xơi rồi, thằng Thông tặc lưỡi ra chiều nuối tiếc lắm. Giờ nó mới đi quanh quẩn ngó phòng hết góc nọ đến góc kia xong hỏi: Ông ở đây lâu chưa, tao bảo cũng vài năm rồi, nó lại hỏi tiếp câu sau chả liên quan gì đến câu trước, ông với Luật thế nào rồi.

Tao châm điếu thuốc, kể vắn tắt lại chuyện xưa, thằng bạn nghe xong lại tặc lưỡi kêu đáng tiếc thật, trách ai vô tình quên người chạy theo duyên mới. Tao phì cười, thằng beep này vào làm trong miền nam nhiều giờ cũng biết vài câu nhạc vàng rồi đây.

2 thằng nhâm nhi café, thuốc lá hàn huyên chuyện cũ, nó kể chuyện nắng gió miền Tây, tao kể chuyện ân tình xứ Bắc bộ của Vĩnh Yên, hóa đơn. Thời gian thì ít, chuyện thì dài, mãi đến lúc 2 thằng cùng im lặng ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau hơn 8h mới dậy, thằng Thông kêu về quê nghỉ ngơi ít hôm rồi mới xuống Hà Nội kiếm việc mới, dặn dò tao hỏi giúp vài chỗ. Cũng không giữ nó làm gì một là để nó về thăm bố thăm mẹ nó, hai là đằng nào nó chẳng về hẳn rồi, thiếu gì thời gian gặp. Chở thằng bạn ra Mỹ Đình, đưa tiễn đàng hoàng rồi mới về, định gọi Vĩnh Yên những thấy ngại ngại, nghĩ đến Hoa, cũng thấy thế, quyết định đéo gọi cho ai nữa. Đi lang thang.

Có những lúc cô đơn đến lạ, long dong một mình ngắm phố phường tấp nập, lượn vài vòng thì đã trưa. Ghé vào quán cơm văn phòng chỗ ngày trước hay đi ăn cùng đội kế toán cũ, không có gì đổi khác, vẫn chừng ấy tiền một suất, và suất ăn hình như vẫn y như cũ. Nhá hết cơm vẫn ngồi chần chừ chưa muốn đứng dậy, gọi thêm ly nước cho đỡ ngại. Châm điếu thuốc nhìn qua ô cửa kính ngắm người qua lại, thấy có gì đó buồn buồn hiu hắt.

Tâm trạng dường như đang ngóng chờ một cuộc điện thoại từ ai đó, tí tí lại đưa điện thoại lên nhìn màn hình, thấy mình thật buồn cười, ngớ ngẩn. Lại mò vào facebook ngó nghiêng, rảnh rỗi mò tìm facebook của Hà Đông, của em vợ sếp, nhưng đéo thấy, chắc chúng nó cũng bỏ hoặc thay fb rồi. Thời gian mà, thời gian xóa nhòa tất cả.

Ngày hôm đó trôi đi chậm rãi, hiếm hoi lắm mới có chủ nhật rảnh rỗi đến chán nản như thế. Đến tối cũng không có cuộc điện thoại nào như ngóng đợi, chán đời đéo thèm để ý đến nữa. Tắm giặt xong sang phòng hỏi Hoa Xanh tối qua làm gì trên tầng lâu thế, ẻm kêu bạn anh kể chuyện miền Tây em thấy thích thú thì ngồi nghe thôi, đm, khen cho con tiện nhân nhà ngươi nói dối không chớp mắt. Nhưng tao cũng chả để ý làm gì, cái kiểu thả thính thả bả của Hoa Xanh tao không lạ nữa.

Tao bảo 2 em nấu cơm cho anh ăn ké bữa, 2 đứa nó trợn tròn mắt kêu bên em có nấu bao giờ đâu, à ý anh là bọn em phải mời lại anh đi ăn chứ gì, đúng là ki bo. Tao lắc đầu ngao ngán, bọn này định lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đây mà, tao bảo luôn, hôm nay anh lại mời bọn em đi ăn được không. Xanh cười hihi kêu không được, hôm nay để em mời, không lại bị anh đánh giá ăn trực ngại lắm.

Tao gật đầu, giơ ngón tay cái lên rồi đi về phòng ngồi bàn cạnh cửa sổ hút thuốc được tí thì thấy Buồn đi sang, Buồn hỏi nhìn anh có vẻ tâm trạng, sao thế anh.

Tao ngoái đầu ra nhìn bảo không có gì đâu, em không thay quần áo trang điểm các thứ hử, Buồn bảo thôi, lười lắm, tao gật đầu ừ, em để mộc vẫn xinh đẹp mà. Buồn cười nhẹ. Đúng lúc đó có điện thoại, tao cầm máy, là Hoa gọi, Hoa hỏi sao cả ngày mất tích thế, tao bảo mệt, nằm ngủ cả ngày. Hoa kêu dậy đi, em qua rồi đi ăn, em muốn nói chuyện với anh…

Thật vl, tao ngó sang Buồn, ánh mắt tao có vẻ gì đó ngơ ngác pha lẫn ngượng nghịu thì phải. Buồn hỏi sao thế anh, tao nói nhỏ anh lại phải đi có việc bây giờ, lỡ hẹn với 2 em lần nữa rồi. Buồn khẽ thở dài, ánh mắt thất vọng, tao gượng cười hiha bảo may quá bọn em không phải trả tiền cho anh, anh ăn khỏe lắm. Buồn trả lời nhạt nhẽo là vâng, thôi anh đi đi. Tao thấy áy náy thật.

Hoa qua đón, 2 đứa lượn vòng vòng, Hoa ngồi sau vẫn ôm eo, tì sát ngực, nhưng tao cảm giác không còn ấm áp lắm nữa, 2 đứa không nói gì, tao đưa Hoa đến quán nem rán bánh xèo gì đó, chính là quán hôm đầu tiên gặp nhau, lúc dừng xe Hoa mới hỏi ơ quán này quen quen, hình như hôm đầu tiên gặp nhau mình ra quán này ăn sau khi anh hát thì phải. Tao gật đầu, vậy là ẻm vẫn còn nhớ.

Gọi mấy đồ linh tinh, Hoa ngồi cạnh tao, cười cười nói nói như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng dáng vẻ giống đang diễn, đang gượng. Ngồi 15p tao thấy hơi khó chịu vì diễn viên này tao bèn nói em đừng diễn nữa, em định nói gì nói đi em. Hoa tắt ngay nụ cười, chọc chọc miếng nem đưa lên miệng tao, tao há mồm đớp ngay. Hoa cười nhẹ, lần này nụ cười thật tâm hơn.

Hoa nói ẻm có 1 chị gái, ngày trước yêu 1 anh thạc sĩ tiến sĩ gì đó, nói chung là có danh nhưng không phận, điều kiện kinh tế cũng bình thường, bố mẹ em cũng khuyên bảo chị nhưng không được, hồi đó bố mẹ em không cấm. 2 anh chị cưới nhau sống êm ấm được hơn 1 năm, lúc có bé ra đời, cãi vã bắt đầu xuất hiện, chị về nhà than là cuộc sống kinh tế khó khăn nên nhiều lúc mệt mỏi, bố mẹ em bảo đã nói rồi không nghe, chị đành cắn răng chịu.

Rồi kinh tế nhà em gặp vấn đề, ông anh rể thì làm nhà nước, lương ba cọc ba đồng, chị em bế con về nhà em ở, chồng chị ấy tự ái, chán nản, xung phong đi công tác mãi tận miền nam. Rồi kinh tế đi xuống, bố mẹ về nói chị là do chị lấy thằng kia làm vận đen, chị đau lòng lại bế con về nhà nội, giờ chồng nơi, vợ nơi, gia đình không lấy gì làm hạnh phúc.

Tao nghe câu chuyện cũng thấy phiền lòng, trường hợp này tao gặp cũng không ít, khi yêu và khi cưới là 1 cuộc sống hoàn toàn khác biệt, tình yêu chỉ toàn màu nắng vì có phải lo nghĩ gì, chỉ nhớ nhung, chịch choạc sướng người. Lập gia đình rồi, lúc ốm đau, lúc chậm lương, tiền điện, tiền nước, bỉm, sữa, trăm thứ phải lo, càng mấy tay học cao lại sĩ diện tự ái nhiều, đéo ai nhún nhường ai, cái kết chia tay là có thể dự báo được.

Tao hỏi Hoa đấy là lý do bố mẹ em không thích anh phải không. Hoa không trả lời, im lặng một lúc Hoa mới nói, em đã khen anh với bố mẹ em hết lời rồi, anh yên tâm, em thấy anh giỏi giang mà, tương lai anh sáng là cái chắc. Tao cười, tao bảo thôi em ạ, anh không tự ti đâu, nhưng đúng là mình có chênh lệch thật, với lại cái kiểu khinh khỉnh của bố mẹ em, anh không chấp nhận được.

Hoa ngước mắt lên nhìn tao chằm chằm, long lanh, khóe mắt bắt đầu rưng rưng vài giọt lệ. Tao không nhìn vào ánh mắt đấy nữa, khóc làm chi cho phai má hồng. Hai đứa im lặng thêm một lúc, tao đứng dậy trả tiền rồi bảo Hoa về, Hoa không chịu lên xe, phụng phịu kêu em không muốn về. Tao nghĩ bụng chả nhẽ lôi mẹ vào khách sạn giờ, nhưng thôi, không có hứng. Nịnh nọt ẻm vài câu cho ẻm lên đi đỡ xấu hổ chỗ đông người, hỏi thích đi đâu giờ, Hoa bảo đi đâu thì đi, em không muốn về nhà, suốt ngày bố mẹ ca cẩm. Tao buột miệng hỏi, thế em trông đợi gì tình yêu này nữa…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Thông tin truyện
Tên truyện Kỹ sư tự truyện
Tác giả Tại Hạ
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ với hàng xóm, Làm tình với đồng nghiệp, Tâm sự bạn đọc, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện sex có thật, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex ở nhà trọ, Truyện sex sinh viên, Truyện teen
Ngày cập nhật 16/09/2020 06:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Tại Hạ

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng