– M nè…chị nghĩ mãi mà không biết nên đặt tên cho nó là gì – đột nhiên chị vỗ vỗ vào vai tôi
– Nó là cái gì cơ? – tôi ngoảnh mặt lại hỏi
– Là con gấu này chứ cái gì nữa – chị cốc vào đầu tôi rồi chỉ tay vào con gấu
– Bó tay chị luôn, gấu là gấu lại còn tên với chả tuổi – lấy tay xoa xoa đầu rồi lầm bầm
– Đúng là…thà nói với đầu gối còn hơn..hứ – chị khoanh tay lại ngoảnh mặt đi hướng khác
– À em nghĩ ra tên cho nó rồi
– Là gì vậy..là gì nói chị nghe đi
– Là con gấu mặt ngu..hahaha
– Thích chết hả…nhìn nó đẹp trai thế này mà.
– Sao chị biết nó là trai…
– Á..suốt ngày đùa cợt
– Thôi tha cho em, đến nhà rồi…chị vào mà nghĩ tiếp nha
Tôi đỗ xe xuống trước cổng nhà chị rồi bước ra.
– Sao không qua nhà em trước vậy? Bây giờ em về nhà bằng gì? – chị ngạc nhiên hỏi
– Em vừa gọi thằng bạn đến đón rồi không sao đâu…ai lại để chị đi xe một mình trong đêm thế này nguy hiểm lắm
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì nữa xuống xe mở cổng để em còn dắt xe vào
Chị nhăn mặt không đồng ý nhưng thấy tôi cương quyết nên cũng đành xuống xe rồi mở cổng…khiếp nhà có 2 người ở thôi mà làm to vật vã, nhìn cái cổng sắt cao ngút cũng đủ ngán rồi. Ngôi nhà của tôi chắc không bằng một góc…Tôi dắt xe vào trong còn chị thì ôm con gấu theo sau…nhà rộng vậy nhưng không thuê người giúp việc, “đại ca” phải làm toàn bộ công việc bếp núc kể cũng tội…chỉ tại nuông chiều bà này quá, đến nỗi cắm mỗi nồi cơm thôi cũng chẳng nổi, cho gạo nhưng quên cho nước làm cháy luôn cái nồi, chả biết dạo này có khá hơn trước hay không. Tôi dựng chân chống xe rồi đưa chìa khóa cho chị.
– Đến đây là em hết trách nhiệm rồi nha – tôi thở phào nhẹ nhõm
– Trách nhiệm?
– Thì bữa đi chơi hôm nay chứ gì nữa..đưa chị về tận nhà là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
– Um…biết rồi cám ơn
Chị nói xong rồi ôm con gấu mặt ngu đi vào trong nhà mà chả thèm chào tôi lấy một câu…khó hiểu thật. Chắc lại đang giận rỗi cái gì đây, quen biết bao lâu mà vẫn không thể hiểu hết được tính cách của chị, sáng nắng chiều mưa. Đành mặc kệ, mai lại đâu vào đó ngay thôi ấy mà, tôi nhún vai rồi quay lưng bước đi ra ngoài…một mình, cảm giác quá đỗi quen thuộc và người bạn duy nhất không ai khác đó chính là khói thuốc…Đi bộ lang thang trên đường mà không rõ mình muốn đi đâu nữa…không đích đến, không điểm dừng chân, chẳng gì cả, cứ như vậy tôi tự thưởng cho mình một chút riêng tư, một chút bình yên để suy nghĩ về những thứ đang diễn ra xung quanh… lang thang vô định vào cái giờ mà cả thành phố đã ngủ yên từ lâu, đường xá vắng vẻ, lác đác vài chiếc xe máy chở hàng của mấy bà đi chợ sớm báo hiệu một ngày mới lại sắp bắt đầu…sẽ bận rộn lắm đây.
Công việc cần hoàn thành trong ngày hôm nay là giải quyết dứt khoát chuyện thằng đầu mào gà bữa trước…phải cho nó một bài học để biết nó hiện tại là ai trong cái xã hội này, những kẻ bố đời coi trời bằng vung thì thường chết sớm. Đi bộ chán chê, tôi mới quay về quán của mình bỗng phía sau lưng vang lên tiếng rú ga ầm ĩ, tiếp đó là rầm một tiếng và kéo theo sau là vô số tiếng kim loại va chạm vào lòng đường nghe ghê hết cả người. Giật mình quay lại thì nhận ra đó là một vụ tai nạn, nhanh chóng chạy lại gần xem sao…ngay ra mấy ông tổ lái đi bay đêm, chắc quá liều nên không làm chủ được mình đây mà, chả lạ gì. Có 3 con xe máy khá ngon dựng giữa đường, cả lũ trai lẫn gái đang trong tình trạng phê lả lướt, hai chiếc xe máy khác thì nát bét nằm mỗi chỗ một cái…tôi đoán là hai xe này va chạm với nhau, một ông choai choai tóc vàng khè nằm bất tỉnh còn ông kia thì đang lồm cồm bò dậy máu me be bét…mấy đứa kia đứng chôn chân như kiểu chết đứng cả lũ với nhau.
– Chúng mày còn đứng đực ra đó nữa à? Không mau đưa tụi nó vào viện… – tôi dìu thằng đang bất tỉnh dậy rồi quát lớn
– Ơ..ơ..
Bọn kia chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, chắc vẫn đang chưa hoàn hồn…rồi như chợt hiểu ra thì vội cùng tôi đỡ thằng đó lên xe…thấy tụi này đứa nào đứa nào tay chân run bắn sợ sệt, mặt mũi xanh lét cắt không còn giọt máu. Tôi đành phải bảo một thằng ngồi sau giữ còn tôi lên xe nổ máy phóng nhanh đến bệnh viện…thật khiếp mấy bố mấy mẹ, lúc chơi thì hùng hổ lắm như dân chơi đích thực đến khi gặp chuyện cái là lộ rõ bộ mặt non choẹt…haizz. Tôi cố phi thật nhanh, chỉ lo thằng này không được cấp cứu kịp thời thì toi ngay là cái chắc…đang hôn mê, tôi phải nhắc thằng ngồi phía sau thỉnh thoảng gọi to và lay người nó, máu me chảy ướt hết người của tôi…tanh kinh khủng. Mẹ kiếp thằng này nặng khiếp thật, tôi cõng nó từ ngoài vào trong chỗ cấp cứu mà thở không ra hơi nữa. Lại là bệnh viện, tôi ghét nơi đây, bất đắc dĩ lắm mới phải tới…mấy vị bác sĩ thì chạy ra hốt hoảng cho nó lên giường và đẩy nhanh vào phòng cấp cứu rồi đóng xầm cánh cửa lại. Thằng còn lại thì được tụi bạn đưa vào phòng bên cạnh…Tôi mệt quá ngồi xuống cái ghế trước cửa phòng để nghỉ chút…châm điếu thuốc lên cái đã, bọn kia chắc vẫn chưa hết run cứ đứng đần ra đó
– Đã gọi cho người nhà hai thằng đó chưa? – tôi ngẩng mặt lên hỏi
– Ơ..đúng rồi..anh không nhắc tụi em quên mất
Một đứa con gái trong nhóm đó trả lời tôi rồi móc điện thoại ra gọi…nhìn người ngợm mình toàn máu là máu, định đứng dậy ra về thì có ông bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra cất lời.
– Ai là người nhà của bệnh nhân này
Cả lũ ngơ ngác nhìn nhau không biết trả lời làm sao…đúng là phải bó tay với tụi này luôn
– Dạ…thưa bác sĩ người nhà đang tới ạ! – tôi bước đến phía ông bác sĩ rồi nói.
– Bây giờ tình hình rất nguy kịch…do va đập mạnh vào phần đầu, chúng tôi cần người nhà kí vào giấy để mổ não
– Vậy bây giờ phải làm sao ạ?
– Cậu là gì của bệnh nhân?
– Dạ cháu chỉ là người qua đường thấy tai nạn nên đưa vào đây thôi ạ
– Um..thế còn mấy đứa – ông bác sĩ quay mặt về phía bọn kia rồi nói
– Dạ..dạ….tụi cháu cũng chỉ là bạn thôi ạ – cả lũ lắp bắp nói
Ông bác sĩ thở dài chán nản lắc đầu rồi đi vào bên trong…tôi đoán thằng này chắc sắp toi tới nơi, chung quy lại thì tôi cũng cố hết sức của mình rồi. Có lẽ chẳng còn việc để làm ở đây nữa, tốt nhất là quay về quán tắm rửa nghỉ ngơi để lấy lại sức chứ hôm nay đã quá mệt mỏi.
– Anh ở lại thêm chút nữa, chứ bọn em không biết làm thế nào cả – một thằng nhóc chạy đến kéo tay tôi lại
– Giờ chỉ đợi người nhà thằng kia đến kí giấy cam kết là xong…ở đây cũng chẳng giúp ích gì được.
– Thì anh cứ ở lại đây lát nữa hai bác đến còn có người ăn nói chứ bọn em sợ lắm…
– Mẹ kiếp dám chơi dám chịu…giờ hối hận thì làm cái quái gì.
– Dạ..bọn em biết lỗi rồi ạ.
Nhìn mặt tụi này cũng tội nên tôi đành phải ở lại. Chả phải dạy đời bọn nó đâu nhưng chơi kiểu này toi lúc nào cũng không biết…quay về chỗ cũ ngồi được một lúc thì nghe thấy tiếng ồn ào ở phía xa vọng lại…tôi đoán là người nhà của thằng kia tới, đông khiếp thật…kéo cả họ hàng đến đây luôn chắc. Một ông trung tuổi hùng hổ chạy trước tới chỗ tôi.
– Thằng chó này, có phải mày đâm vào con của tao không? – lão này mắt nổi lửa túm lấy cổ áo tôi rồi dọa nạt.
– Không..không phải cháu…chỉ là.. – tôi xua tay
– Còn chối hả?
Thế là tôi ăn chọn cú đấm như trời giáng vào mặt…lảo đảo ngã xuống..cái đệch nhà lão bị điên chắc, tự nhiên làm ơn mắc oán, chả được nổi một câu cảm ơn đã đành lại còn bị đập, đúng là chuyện ngược đời. Lồm cồm nhỏm dậy tí thì bị lão sút bồi, may mà tụi kia nó cản lại rồi trình bày kể lể một thôi một hồi thì lão này mới bình tĩnh được. Bà mẹ thằng này thì khóc thút thít rồi đi theo bác sĩ làm thủ tục…Coi như mình đen gặp phải trường hợp này, đây cũng là một trong những lí do những người qua đường thấy tai nạn thường làm ngơ rồi phóng xe đi hoặc chỉ đứng lại xem chứ không hề gọi cấp cứu….họ sợ phiền phức nhất là bị triệu tập lên phường tường trình này nọ. Tự mình hại mình thôi..chả sao tôi chẳng quan tâm, đứng dậy rồi lặng lẽ bước đi. Miệng lẩm bẩm chửi thề cho bõ tức chứ chả nhẽ lao vào ăn thua đủ với lão.
– Đứng lại đã cháu, cho chú xin lỗi vừa nãy tại chú lo cho thằng con quá nên mới nóng nảy như vậy – lão này kéo tôi lại rồi trình bày.
– Không sao đâu ạ…cháu hiểu mà – tôi cười cười tỏ ra không có chuyện gì nhưng trong đầu nghĩ chỉ muốn đấm cho lão vài cái cho bõ tức.
– Cháu ở lại cho gia đình chú cảm ơn…
Lão vừa nói vừa nhét vào tay tôi vài tờ tiền…theo tôi nhớ không nhầm chắc tầm trăm gì đó. Mẹ kiếp trông phong cách thì rõ là đại gia…vàng đeo gãy cả cổ…chả phải chê ít nhưng thực tế là quá hài hước, nếu không nhịn thì tôi đã phải phì cười.
– Bác giữ lấy mà lo tiền viện phí cho con, cháu không nhận đâu – tôi đẩy lại số tiền đó cho lão…nhận mấy đồng bạc đó mang tiếng.
– Ai lại vậy..cháu mà không nhận hai bác áy náy lắm.
– Không sao đâu bác…thôi chào mọi người giờ cháu có việc phải đi
Tôi giơ tay chào rồi quay lưng bước đi…ham hố gì mấy đồng bạc “hậu tạ” đó, tốt nhất là chuồn nhanh chứ ở đây lâu chắc chết vì đau đầu mất…không khéo lại bị gọi lên phường viết bản tường trình nữa thì ốm. Người ta nói khi giúp được người khác thì mình sẽ rất vui…còn tôi thì chả cảm thấy vui cái quái gì cả, toàn thứ gì không đâu. Dù sao mình cũng làm được một việc tốt…cứu người nữa cơ đấy, mà sau này nghe người dân đồn mới biết thằng đó phải sống cuộc đời thực vật và hình như là hơn 1 năm sau thì mất, tội nhà đó có mỗi đứa con trai để sau này chống gậy…chỉ vì phút chốc quá đà mà phải chịu kết cục bi thương, đến khi biết hối hận thì đã quá muộn màng…một bài học nhớ đời.
Nhếch mép cười mà phải ngậm ngay vì đau, nhăn mặt rồi lẩm bẩm chửi thề…mẹ kiếp lão này chơi mạnh tay quá…giờ nghĩ tới lại buồn cười éo hiểu vì sao mình phải rơi vào cái trường hợp khù khoằm vậy. Cả người bốc mùi máu tanh nồng, đi xe ôm mà người ta bảo mình vừa đi đâm chém về xém tí nữa còn éo thèm chở vì sợ liên lụy…may bắt được xe của ông bác xe ôm quen không cầm chắc phải quốc bộ về. Tới quán thì nhận ra bình minh lên đã lên từ lúc nào không hay, chân tay muốn rời rụng ra chẳng muốn làm bất cứ việc gì nữa, tắm rửa rồi leo lên giường đánh một giấc…ngủ li bì chẳng biết gì chỉ đến khi chợt nhận ra tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi bên cạnh…mắt nhắm mắt mở lấy tay quờ quạng. Căng mắt nhìn thì nhận ra là chị gọi.
– Alo… – tôi uể oải bắt máy
– Đang ở đâu đó?
– Sớm thế này gọi có việc gì không để em còn ngủ
– Dậy…dậy ngay biết bây giờ là 2h chiều rồi không ông tướng.
– Ặc…mới chợp mắt thôi mà
– Đang ở đâu…tại sao hôm qua không về nhà
– Em đang ở quán…muộn quá về sợ làm má hai thức giấc
– Dậy ngay đi chị qua ngay đó.
Nói xong là chị cúp máy liền…ngồi dậy vươn vai thấy cả người đau nhức như vừa mới bị một trận nhừ tử, lết cái xác vào vệ sinh cá nhân rồi tranh thủ ra mở quán cho có lệ chứ tôi đã thông báo cho nhân viên nghỉ 1 tuần để sắp xếp lại mọi thứ. Bụng đói meo định ra quán làm tạm cái gì đó thì chị phóng xe tới…không biết hôm nay đi đâu mà ăn mặc đẹp thế, váy trắng viền ren ngắn tới gối, tóc buộc cao với Trang điểm nhẹ, thêm đôi dày vải nữa và mang theo balo nữa.
– Hôm nay đi đám cúng tuần ở đâu đấy
– Lại muốn ăn đòn hả? – chị dựng xe rồi tiến lại phía tôi rồi dọa nạt
– Đùa thôi…chị định đi đâu đó
– Đi Cát bà với nhóm bạn..mà nè cầm lấy – chị đưa cho tôi túi bánh ngọt với vài hộp sữa.
– Đang đói mà ăn mấy thứ này chắc chết..
– Không lấy thì đưa đây – chị định giằng lại.
– Ngu gì…mà đừng nói là rủ em đi chung đó nha – tôi nhìn chị bằng ánh mắt nghi ngờ
– Nhận vơ…xin đi đã chắc chị đồng ý chưa mà gớm..hứ
– Vậy thì may quá..haaa
– Mà này chị đi chơi 2 ngày mới về đó…um..à mà ở nhà đừng có quậy phá biết chưa
– Nhìn mặt thấy hơi nghi…e hèm đi với bạn trai thì cứ nói sao phải giấu giếm. .haaa
– À..um…thì đi với người yêu đó…hứ
– Hehe…thôi chị đi đi không muộn
– Ờ ờ biết rồi…
Hình như chị định nói gì đó với tôi nhưng rồi lại thôi, quay xe phóng đi luôn…cũng chẳng gặng hỏi làm gì, chắc lại muốn nhắc nhở thôi. Đi có 2 ngày thôi mà làm như vài năm không bằng…tôi quay vào trong quán vất tạm túi đồ của chị đưa cho lên bàn rồi dút điện thoại ra gọi mấy thằng em…
– Alo…em nghe rồi anh – thằng em bắt máy
– Đang ở đâu đó, qua quán anh có việc cần các chú giúp
– Gớm khách sáo thế anh…có việc gì anh cứ nói một câu tụi em tới liền.
– Cũng chẳng có gì…gọi mấy thằng thôi không cần đông đâu
– Ok anh…bọn em tới liền.
– À mà này cấm găm hàng đó nha…dạo này gắt gao lắm biết chưa?
– Hehe…được rồi anh khỏi lo
Tôi tắt máy rồi đi vào trong chuẩn bị vài thứ lặt vặt trong lúc chờ tụi em tới. Lát sau mấy thằng phi xe đến, mặt thằng nào cũng hằm hằm như kiểu đi đòi nợ vậy. Chúng tôi ngồi xuống trò chuyện qua loa rồi tiến hành công việc luôn…lúc này trời đã xế chiều, cả lũ phóng xe tới địa điểm đã định. Một hiệu cầm đồ nho nhỏ nằm sâu trong con hẻm gần trường học…tôi tìm hiểu kĩ càng mọi thứ về thằng oắt đó, hôm nay nó khó mà thoát được…như đã dặn thì tụi em đứng bên ngoài hết để mình tôi đi vào trong. Căn nhà hai tầng, tầng dưới kê một cái bàn gỗ nhỏ để máy tính bên cạnh là vài con xe máy lẫn lộn với xe đạp…tầng trên chắc là nơi sinh hoạt.
– Tới có việc gì thế – lão trọc đầu xăm trổ trông rất hổ báo ngồi ở bàn nhìn tôi soi mói
– À em tới tìm thằng P, nó có nhà không anh
– Nó đang chơi điện tử ở trên phòng…mà mày là thằng nào mà sao tao lại không biết nhỉ
– Em mới quen thôi, rảnh rỗi đến chơi
– Ờ..ngồi đó đi để tao gọi nó xuống
Lão chỉ tôi ngồi vào cái ghế nhựa ở góc phía ngoài cửa rồi gọi thằng kia…ba bốn câu mới có tiếng đáp lại
– Quán làm ăn được chứ anh? – tôi nhìn lão rồi hỏi
– Tàm tạm, đủ sống thôi
– Bình Quân tháng có kiếm độ chục chứ?
– Mẹ mày làm như ăn cướp không bằng..
– Haaaa ..thế thì gay nhỉ
– Là sao…mày nói vậy có ý gì?
– À không chỉ là em hỏi để biết mà tính toán thôi
– Dm…tao chả hiểu mày nói cái quái gì cả
– Đợi thằng P ra là anh biết liền ấy mà
– Dmm..nó lại nợ nần gì mày đúng không?
Lão vừa nói xong thì thằng oắt kia từ cầu thang đi xuống, nhìn thấy tôi nó xững lại chắc vì ngạc nhiên quá đỗi.
– Dm thằng chó này mày uống nhầm thuốc liều à? – nó chạy thẳng tới rồi túm lấy cổ áo tôi định táng luôn
– Làm sao thế – lão kia chạy ra can ngăn
– Thằng này hôm nọ đập em trong bar này
– Bình tĩnh đi..nóng nảy dễ hỏng chuyện
Tôi gạt tay nó ra rồi dút đống hoá đơn tu sửa quán vứt lên bàn…hai anh em nó ngạc nhiên nhìn nhau rồi vớ lấy đọc. Mặc kệ tụi nó, tôi ngồi xuống châm điếu thuốc…
– Cái quái gì thế này? – lão anh đập mạnh xuống bàn rồi thốt lên
– À…chả là thằng em của ông anh là tác giả của cái đống đó đó
– Dm..này là sao – lão này tức giận quay sang hỏi thằng kia.
– Thì…thì tại nó dám đụng tới người yêu của em – thằng P gân cổ lên cãi
– Tao không biết người yêu của mày là ai cả và tao cũng chẳng quan tâm…tao chỉ cần mày cho tao cái hẹn thanh toán hết đống giấy tờ này là đủ
– Đmm bố tha không chém chết mẹ mày thì thôi chứ còn ngồi đó mà lên giọng
Nó nói dứt lời thì hùng hổ chạy vào trong vớ lấy con mã tấu định lao tới băm tôi luôn…mẹ kiếp, thằng không não này đã thích thì tôi đành chiều vậy. Nó chém thẳng tay, tôi lập tức đứng dậy giơ cái ghế nhựa lên đỡ rồi đạp cho thằng này một nhát làm nó ngã nhào xuống đất…lão kia thì chỉ biết đứng như chôn chân há hốc miệng ngạc nhiên. Tụi em thấy động liền chạy vào…thằng nào thằng ấy đều cầm hàng, chả hiểu bọn này móc từ đâu ra đã dặn trước vậy rồi mà không chịu nghe. Thằng P và lão anh nó bị bất ngờ lên không dám hành động gì cả.
– Dm hai con chó này chán sống rồi hả?
– Chúng mày tới số rồi
– Anh M…để tụi em chém chết mẹ hai thằng này đi nói nhẹ làm đếch gì cho mệt
Mấy thằng em hùng hổ nhăm nhe định lao vào băm hai anh em thằng P nhưng bị tôi cản lại…
– Tôi tới đây không phải để đâm chém hay đụng tay chân mà chỉ tới để lấy lại số tiền mà mình đã đổ mồ hôi xương máu mới có được thôi, ông anh cũng biết luật rồi.
– Tao biết bọn mày là ai…thằng em tao đã sai, tao làm anh tao sẽ chịu trách nhiệm thay nó..miễn sao đừng đụng tới nó là được – lão kia bước tới che cho thằng P rồi nói
– Yên tâm tôi biết giữ lời…giờ ông anh thu xếp đi rồi cho cái hẹn là được
– Số tiền này không phải là nhỏ, tao cần 1 tuần để lo liệu, được chứ?
– Um..không vấn đề…chỉ cần ông anh làm đúng như vậy thì mọi chuyện coi như kết thúc ở đây.
– Ừ..cứ thế đi
– À mà này…nhớ dạy bảo thằng em ông cẩn thận, trong cái xã hội này nó chỉ là một hạt bụi thôi đừng cố tỏ ra mình là bố đời mẹ xã hội làm gì…dễ chết lắm.
– Đm bố không cần tụi chó chúng mày dạy khôn…muốn chơi thì lao hết vào đây
Thằng P gân cổ lên gào lớn chĩa thẳng cây mã tấu vào bọn tôi, chắc muốn ăn thua đủ luôn đây…nhưng ngay lập tức bị lão anh cho một bạt tai nổ đom đóm mắt làm nó lảo đảo khụy xuống sàn nhà.
– Chó chết…có vẻ tao nuông chiều mày quá rồi, thằng đầu đất mày không biết đã đụng tới ai à
Lão anh chỉ tay rồi quát lớn..nghĩ cũng tội cho lão, chỉ vì thằng em ngu ngốc mà phải chịu nhục…âu đó cũng là một bài học về cách dạy em. Không có ngày hôm nay thì chắc sau này lão phải vào nhà xác dước nó về vì những hành động đần độn của nó. Coi như xong việc..tôi cùng tụi em đi làm một chầu gọi là liên hoan.
– Bữa nay cảm ơn các chú đã giúp anh – tôi giơ cốc rượu lên chạm với bọn nó rồi nói
– Anh nói vậy làm tụi em ngại quá…anh giúp bọn chúng em nhiều chứ nhiêu đây có nhằm nhò gì
– Đúng đó…bao nhiêu lần gặp nạn anh đều đứng ra cứu..giờ giúp anh có việc cỏn con thế này đáng gì
– Mà thôi vứt mẹ mấy cái ân huệ đó đi anh em mình vui đã…đời được mấy khi
Rượu chè chán chê thì giải tán…cứ ăn uống kiểu này chắc mình chết sớm quá, ruột gan cồn cào khó chịu. Về quán nằm vật ra giường thở phì phò…chả thèm bật đèn, căn phòng tối thui chỉ còn ánh sáng lập lòe của con điện thoại ở góc giường…lúc đi quên mang theo, vươn người vớ lấy thì nhận ra là mấy cái tin nhắn và vài cuộc gọi của chị với Huyền…chết tiệt thật. Tôi mở tin nhắn của Huyền trước tiên
– Sao anh không chịu nghe máy…
– Nghe máy đi mà…
– Anh à…mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều về những gì anh đã nói với em hôm đó…thực sự em đã định quên anh nhưng lại không thể làm được…chắc anh thấy em yếu đuối quá phải không? Không cần anh phải đáp lại tình cảm, em chỉ cần được bên cạnh anh là đủ rồi…cho dù với vai trò là gì đi chăng nữa.
– Sao anh không trả lời em…xin đừng xa lánh em như vậy có được không? Anh có biết em nhớ anh đến nhường nào không?
– Em đang ở trước cổng nhà anh này…ra gặp em đi mà…em xin anh đó
– Em sẽ chờ ở đây đến khi nào gặp được anh thì thôi…
Còn vài tin đại loại như vậy nữa…đọc xong khiến tôi áy láy vô cùng, chết tiệt thật…nhìn đồng hồ thấy giờ cũng đã khá muộn vội vàng bật dậy bắt xe ôm chạy về nhà…tới nơi đảo mắt nhìn quanh chẳng thấy ai, thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ rằng Huyền chờ tôi lâu quá nên bỏ về rồi…đang định mở cổng vào nhà chợt thấy ai đó ngồi ở gốc cây phượng bên đường. Căng mắt ra nhìn thì nhận ra là Huyền…vội tiến lại gần, Huyền ngồi gục mặt xuống, đôi vai run run có lẽ đang khóc..chết tiệt thật.
– Huyền đợi mình lâu chưa?
Tôi ngồi xuống bên cạnh rồi cất lời, H giật mình ngẩng mặt lên nhìn rồi òa khóc ôm chầm lấy tôi.
– Thôi nín đi…cho mình xin lỗi vì đã bắt H phải chờ lâu.
– Huhuuu…em..cứ nghĩ anh sẽ…huuu không tới.
– Mình không mang điện thoại theo nên không biết…thôi giờ mình ở đây rồi nín đi nào
– Hức..hức…anh có biết em nhớ anh đến nhường nào không? Em chỉ dám đứng từ xa nhìn anh…huuuu…
Haizz chả biết nói gì hơn, có lẽ im lặng sẽ tốt hơn cả…mẹ kiếp cuộc đời này nó trớ trêu thật, nếu lúc này mà có thêm tí mưa nữa thì khác đếch gì phim…lúc sau thì H cũng ngừng khóc, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào.
– Rồi…giờ muộn rồi H về đi không hai bác lo.
– Em không về đâu..em muốn ở cạnh anh…hức hức
– Em gái không nghe lời anh trai à
– Anh trai…- H nhìn tôi vẻ ngạc nhiên
– Đúng rồi…giờ nghe lời anh mau về nhà
– Nhưng…em nói với bố mẹ là đi sinh nhật bạn mai mới về
– Trời! Giờ sao?
– Em cũng không biết nữa…tại anh cả
– Ờ. .ờ…thôi được rồi, giờ chỉ còn cách thuê nhà nghỉ ngủ tạm rồi mai về.
– Sao cơ…anh định….
– Lại nghĩ đi đâu thế…H ngủ ở đó còn mình về nhà, mai mình tới đón
– Hìhì…thế cũng được…mà anh xưng hô kiểu gì thế hứ
– Ờ..ờ tại mình…à nhầm anh chưa quen
– Vậy mới được chứ hihi
– Thôi giờ đi nào
Tôi đứng dậy rồi kéo H lên, vừa mới đứng thì H đã khụy xuống, chắc là do ngồi đợi tôi lâu quá nên thế.
– Em có sao không?…haizz thôi lên anh cõng
– Nhưng…
– Không nghe lời anh trai hả?
Thấy tôi nói vậy thì H cũng xuôi xị mà làm theo…may mà cái nhà nghỉ nó cũng ở gần đây chứ mà xa thì chắc tôi chết vì mệt khi chưa kịp tới nơi mất. Mẹ kiếp tay chủ quán cứ nhìn chằm chằn vào bọn tôi như kiểu vào đây làm chuyện đó không bằng, rồi còn kéo tôi vào góc nói nhỏ quảng cáo bcs với mấy thứ đồ chơi nữa chứ…chỉ muốn táng cho lão một trận. H kêu ở đây một mình sợ không dám ngủ nên tôi đành phải thuê thêm một phòng nữa ở bên cạnh..dặn dò khóa chặt cửa trước khi ngủ rồi tôi vào phòng của mình tắm rửa cho tỉnh táo, leo lên giường gọi điện cho chị…
– Em quên điện thoại ở quán giờ mới biết
– Lúc nào cũng thế…hứ
– Làm gì mà giờ này vẫn chưa ngủ…hay đang trò chuyện với anh người yêu hả…hehe
– Oánh chết giờ…ở đây đẹp lắm…nước xanh trong veo nhìn rõ cả đáy luôn..hihi thích lắm…đang ngắm biển nè.
– Ngắm biển gioTắm chắc sướng lắm nhỉ
– Chị không biết bơi..huhuhu
– Đơn giản, em có cách này đảm bảo chị biết bơi liền
– Cách gì nói nghe coi…
– Ở đó có chuồn chuồn chứ?
– Um…hình như cũng có.
– Đó..bắt lấy một con cho nó cắn vào rốn đảm bảo bơi như vận động viên
– Á á….á..dám trêu chị hả…bao giờ về biết tay hứ
– À về nhớ mua quà nha
– Mua cái búa ấy…ghét không thèm nói chuyện nữa
Chị tắt máy luôn, vẫn trẻ con như vậy…tôi mỉm cười một mình, chợt có tiếng gõ cửa, ra mở mới biết là H.
– Sao không ngủ đi?
– Em..em sợ lắm
– Trời đất giờ muốn gì nào?
– Em…em..em muốn anh…anh ngủ cùng – H cúi mặt xuống hai tay đan vào nhau rồi lúng túng nói
– Hả…gì cơ? – tôi há hốc miệng ngạc nhiên
– Đánh chết giờ…ai cho anh dám nghĩ bậy hả – Huyền đỏ mặt đánh tôi vài cái rồi chạy nhanh vào trong phòng trèo lên giường chùm chăn kín người.
Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế này…haizz. Tôi thở dài ngao ngán vì đang nhiên lại rơi vào tình huống khó xử đến vậy, đành ra cửa sổ hút thuốc.
– Sao anh không ngủ đi…
– Lát nữa..em cứ ngủ trước đi, yên tâm anh không làm gì đâu, anh ngủ dưới đất.
– Em tin anh…mà có thì…thì..
– Thì sao…
– Thì em bắt đền chứ sao?
– Ặc…thôi ngủ đi không lại thành gấu trúc đó
– Kệ em…à mà anh này…cho em hỏi câu này nha
– Um..cứ nói đi
– Cái chị mà hay đi với anh đó có phải người yêu mới của anh không?
– Không phải đâu…chị anh đó
– Nhưng em thấy hình như không phải vậy
– Nghĩ ngợi linh tinh…thôi ngủ đi
Tôi ra tắt điện rồi vớ lấy cái gối nằm xuống…mẹ kiếp biết thế thuê phòng đôi có phải là tiện không, giờ nằm xuống nền đá hoa lạnh vãi…cố đưa mình vào giấc ngủ
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ký ức buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 21/09/2017 23:38 (GMT+7) |