Tôi vẫn thế, ngồi nói chuyện với nhỏ ngồi từ sáng đến chịu. Không chán, không ngán sao mà trong tôi lại có ấm áp, có hạnh phúc đúng là lạ thật. Tôi luôn hay cười đến mức bị nhỏ chửi:
– Khùm à cười hoài vậi – nhỏ mắng tôi…
– Ờ…
– Thôi em đi thăm ngoại đã…
– Ừm đi cẩn thận…
Vậy rồi, nhỏ tắt máy tôi lại một mình với con mèo mập lù. Mệt lại buồn lại thèm cái cảm giác có người quan tâm. Lại thế chiều lại buông xuống, những ánh nắng yếu ớt lọt qua khe cửa chiếu xuống nền nhà. Một chút ấm áp một chút lạnh đã hòa nên cái đặt trưng của mảnh đất này.
Bíng bonggggg bíngggg bonggggg…
Tiếng chuông cửa nhà vang lên dồn dập.
– Ai thế nhỉ…
Tôi bước ra ngoài xem, ngay trước mắt tôi lúc này là…
– Ơ ơ ớ ờ – tôi há hốc mồm…
– Ya hú ngạc nhiên chưa – nhỏ nhảy cẩn lên bịt mắt tôi…
– Ơ sao bảo mai mới về lận mà – tôi vẫn giả vờ mặt lạnh tỏ vẻ bình thản…
– Ngoại khỏe rồi nên về, vì nhớ mèo ú, nhớ nhà nữa – nhỏ cười cười nói…
– Anh không thích à – nhỏ nói tiếp…
– Về sớm nhà lại bừa bộn lên thêm…
Nói chỉ nói vật thôi chứ thật ra là vui lắm, rất vui là đằng khác hôm nay là 30 tết rồi còn gì. Sắc xuân ùa về qua từng kẽ lá, nắng ấm áp.
5h chiều.
Ắnh nắng chiều buông xuống qua khung cửa úa màu, nhỏ lon ton chạy vào nhà ngồi phịch xuống ghế sofa ôm con mèo mò mò bụng nó. Tôi uể uải nhìn đống hành lý của nhỏ mà phát nãn. Nhưng rồi cũng đâu vào đấy tôi xách cái đống hành lý đi vào nhà bỏ vào phòng nhỏ rồi bước xuống nhà định kiếm cà phê uống thì bất chợt nhỏ nắm tay tôi kéo lại.
– Anh! – Nhỏ gọi…
– Giề – tôi quay lại…
– Mình đi chợ mua mai đi…
– Hả??? – Tôi ngơ ngác…
– Nhìn nhà “chúng mình” xem, nhà gì mà tết hổng có cây cối gì hết trơn – nhỏ chề môi…
Từ “Chúng mình” là tôi có một cảm giác thật tuyệt, thật khó tả để viết ra bằng lời, nhưng tôi cũng thèm lắm, cũng thèm được cái cảm giác này cả đời…
– Mua chi, vầy đơn giản đẹp rồi – tôi nhe răng cười…
– Giờ có đi mua hông – nhỏ dơ dơ nắm đấm lên lè lữi…
– Không – tôi lắc đầu…
Vừa đứng cãi vã với nhỏ thì tiếng chuông nhà lại vang lên dồn dập.
Vừa bị mất phân tâm một chút thì nhỏ thụi tôi một cái vào bụng rồi chạy te ra mở cổng.
– Aaaa chị Nga – nhỏ la lên rồi xà vào lòng em…
– Ũa mới về hả nhóc…
– Đừng gọi em là nhóc, em lớn dòi – nhỏ cải lại…
– Gọi gọi mới về hả em – Nga xoa đầu nhỏ…
– Hìhì dạ mới về tức thì nà…
– À mà ảnh ăn hiếp em đó chị – nhỏ núp sau người em chỉ tay về phía tôi chề môi…
– Ơ sao lại đi ăn hiếp con nít vậy trời – em nhìn tôi lườm lườm…
– Nó ăn hiếp anh thì có – tôi la…
– Ơ nhìn xem ai bự hơn, anh hiếp em thì có – nhỏ lườm theo…
– Chết nhé không được ăn hiếp em của em nhé – em dơ nắm đấm lên hù dọa tôi…
– Xì có đâu – tôi giã vờ sợ sệt…
– Chị chị, chị thấy nhà này xấu quắc hông, tết gì mà hông có cái cây nào làm cảnh hết – nhỏ ôm chặt em…
– Đúng rồi – em nói lớn…
Ôi trời sau lại hùa theo con nhỏ này vậy trời.
– Nãy em kêu ảnh đi mua cây về trang trí, ảnh nói mua làm gì rồi dọa đánh em nữa – nhỏ mách lẽo…
– Rõ rồi hé dám ăn hiếp nó hé…
– Trời không lẽ tin mình nó à…
– Haha – nhỏ cười…
Đứng cả buổi rồi, mọi việc đều theo…
Em và nhỏ quyết định. Dường như bây giờ tôi chả có quyền gì để nêu lên ý kiến nữa. Haiziziziz nhục nhã quá đi, nhục nhả cái mắt từng làm mưa làm gió khắp chốn phụ nữ lúc trước.
Gió đưa hương xuân khe khẽ va từng ngóc ngách ở cái thành phố trán lệ này, có lẽ những ngày xuân sẽ cho tôi một chút ký ức về quá khứ…
…
Từng ngọn gió thổi nhẹ nhàng trên từng kẽ lá, ánh nắng tàn buôn xuống, sau dãy nhà. Từng vòng quay bánh xe đều đều trên đường, tôi uể uải và mệt mỏi lắm nhưng cũng phải mở căng con mắt thật to ra để mà lái xe ra chợ hoa. Tiếng 2 người con gái ríu ra ríu rít trên đường, từng dòng người chạy qua lại đông nghẹt, đúng là tết mà. Một thứ gì đó thật khác biệt, nhộn nhịp nhưng không xáo trộn giống những ngày bình thường. Trên gương mặt họ đầy vẻ vui tươi hạnh phúc, tiếng cười tiếng nói chen chút nhau. Nhưng vẫn còn đâu đó, vẫn còn những mảnh đời cơ cực, ánh mắt họ buồn rầu vì những bữa cơm qua ngày, cuộc sống còn không lo toan được thì huống hồ gì mà biết đến tết, liệu trong cuộc đời họ, họ có đình nghĩa được tết là gì chăng?
– A đauuu – tôi giật người…
– Nghĩ gì mà ngơ ngơ ngác ngác vậy ông – nhỏ bẹo má tôi hỏi…
– Kệ tôi, biết gì mà tò mò…
– Vì tôi thích được hơm – nhỏ xì xì tôi…
– Khùng…
Tôi chửi thầm rồi lái xe tiếp tục, chạy thêm vài trăm ba vòng nữa cũng tới, nguyên một chợ hoa nở rộ dưới ánh nắng tàn, đẹp thật, quá sức tưởng tượng. Nào là mai, đào, hạnh cúc đua nhau khoe sắc, tôi thì thào hít vào lòng ngực cái mùi hương nồng nàn đó, dễ chịu và tỉnh táo. Dạo cùng với 2 người này một vòng thì cuối cùng cũng chọn được vài cây ưng ý. Mắc cười nhất là con nhỏ bị quê, giã vờ ta đây chỉ chỏ bình luận cây này đẹp giống gì, nhưng lại bị người bán phản bác, gương mặt của con nhỏ thật tội nghiệp, xụ đi trong thấy, dậm chân thình thịch xuống đất. Tôi và Nga chỉ biết bệnh miệng cười sằng sặc mặc kệ con nhỏ đang nỗi cáu bừng bừng.
Tay bưng bệ những chậu hoa tròn lũng lẳng, một mình tôi thì không ôm xuể để chạy xe, thế là phải bắt con nhỏ ngồi sau ôm tiếp. Ai ngờ… chính cái sự nhờ vã ấy lại là tai hại cho tôi, hai vai tôi sưng tím cả lên vì những cú ngắt nhéo của con nhỏ. Tôi thì chỉ biết cắn răng chịu đừng, dù cho nước mắt chãy ròng ròng ra ngoài. Chỉ có tôi với nhỏ về nhà, còn Nga thì bảo chạy đi mua đồ ăn về làm lẫu ăn đón giao thừa luôn. Khu của tôi cũng gần chỗ bắn pháo nên cứ ngồi giữa sân nhà mà xem. Chạy về nhà hớt hãi vì đau và mệt, tôi nằm phịch trên nghế sofa thở ào ào như trâu. Còn con nhỏ thì thích thú cười khì khì vò bụng con mèo mập. Tôi lật đật móc trong tui ra gói thuốc lá, chưa kịp chăm rít vài hơi thì con nhỏ đã giật đi chọi vô thùng rác cái bịch…
– Trong nhà này không được hút thuốc – con nhỏ vừa nói vừa lườm tôi sát rạt…
– Ơ…
Tôi chỉ biết Ơ lên một tiếng trong vô vọng mà thôi “Đệch chả luạ mình mất quyền cmnr” tôi chửi lầm bầm.
Con nhỏ đi xuống bếp, hai cái mông tròn trịa sau lớp vải mỏng tanh như đang khiêu khích người khác. Chắc nhỏ này mặc sịp hôm nay là hello kitty nữa đây haha. Tôi vừa nghĩ vừa cười tủm tỉm khiến con mèo dòm tôi cũng ngơ ngác. Mèo mập ngồi lên người tôi nằm bẹp, bất chợt, tiếng chuông lại vang lên từng hồi một, tôi chạy ra cửa mở và đón chắc là Nga về. Nhưng không tôi đã lầm, tôi chỉ biết thốt lên Holy Shittttt…
Trước mắt tôi bây giờ là nguyên cái gia đình của tôi, có Ba, Mẹ, Và cả cái con Ly nữa. Vậy tết năm nay không phải ăn một mình nữa rồi, tôi mừng rỡ ra mặt nhưng sực nhớ lại. Bỏ mẹ rồi, cả nhà chưa biết nhỏ đang sống chung nhà với tôi nữa. Ôi tận thế rồi, tôi trợn mắt lo sợ. Mẹ nhìn tôi ngơ ngác…
– Mày không mừng tao về nhà à, cái thằng chó con này – mẹ tôi thường gọi tôi như vậy…
– Hề hề sao không, tại con ngạc nhiên quá ấy mà – tôi cười gãi đầu…
– Ra cho tao vào nhà coi – Ba la lớn…
– Ờ ơ ơ – tôi đứng ngán đường…
– Xê ra coi ông hai khùng – con Ly đẩy tôi ra một bên…
Lúc này bớt chợt nhỏ xuất hiện la to…
– Ai vậy anh, chị Nga hả – ối đệch tôi cào mặt…
Cả không gian im phăng phắc trong vài phút, mẹ tôi nhìn sang tôi ánh mắt đăm chiêu thầm nghĩ “thằng này dám dắt gái về nhà luôn à” tôi sợ sệt cụp mặt xuống đất không dám nhìn lên…
– Ơ cháu đây là… – mẹ tôi hỏi…
– Dạ… dạ ạ ạ – nhỏ ấp úng…
– Dạ bé này là em của bạn của bạn con ở nhờ năm nay…
– Gì cơ – ba tôi trợn mắt…
– Ai hỏi mà trả lời – con em lêu lêu tôi…
– Là sao mẹ không hiểu.
Nhỏ chạy lúi húi cúi đầu chào lia lịa ba mẹ tôi…
– Dạ con chào hai bác – nhỏ cúi đầu…
– Còn tuii nữa nheeee – con em trợn mắt…
– Dạ em chào chị…
– Chào con – mẹ tôi đáp…
– Dạ mời hai bác vào nhà – nhỏ đứng nép sang một bên nhường lối cho tôi vào…
Tôi thì đi phía sau xách cái đống hành lý lũ khũ của mẹ vào, ba tôi cũng thế. Lúc này nhìn gương mặt của con nhỏ thật tội nghiệp gương mặt xụ xuống nhìn như muốn khóc, ngày ngày thường hay quậy tôi, giờ thì lại khép nép như thế lạ thật hà hà…
Tôi nhìn con nhỏ cười, con nhỏ nhìn tôi xụ mặt.
– À bé gì ơi vào đây bác hỏi tí chuyện – mẹ tôi nói vọng ra…
– Vào kìa – tôi nói nhỏ…
Nhỏ bước lăng xăng vào bước đi nhẹ nhàng khép nép.
– Con tên gì?
– Dạ con tên tuyền…
– Ồ con học lớp mấy rồi?
– Dạ 11 ạ…
– Nhà con ở đâu?
Lúc này tôi nhanh nhảo đáp…
– Ba mẹ nó ra nước ngoài hết rồi, nó ở với chị bên quận 7 mà chị nó thì đi công tác nên gửi qua cho con – tôi nói một hơi…
– Thật không – mẹ tôi nhíu mày…
– Dạ thật – tôi với nhỏ gật đầu lia lịa…
– Ồ vậy được rồi, cô tưởng con là bạn gái của thằng nhóc này, mà nó dám dắt về chứ…
Mặt nhỏ ửng đó lên nhìn mắc cười, tôi thì đứng gãi đâu giả khờ. Mẹ tôi nhìn xung quanh gồi gật gật đầu…
– Chà lầnn đầu tiên tao thấy chỗ mày ở đẹp vậy đấy, chắc là con bé tuyền dọn dẹp phải không…
– Dạ – nhỏ cười…
– Ê bé, coi chừng ông này nghe, ổng dê dữ lắm đó, có ngày con dê già này ăn thịt đó – con em tôi xen vào…
Tôi sượn cả mặt, miệng thì cứ ú ớ, nên chuồng lẹ lên phòng để nhỏ ở lại nói chuyện với ba mẹ tôi.
Vừa bước lên được vài phút thì tiếng chuông lại vang lên, tôi ngó ra ban công nhìn xuống, là Nga tôi thốt lên.
Dáng con nhỏ chạy ra mở cổng cho em mà tôi mắc cười, cái bộ dạng như chuột gặp mèo vậy. Em bước vào với đống đồ ăn lũ khủ trên tay bước vào, tôi len lẽn bước xuống nhà nghe lén.
– Ơ…
– Cháu chào 2 bác, 2 bác lạ – em hỏi…
– 2 Bác là cha mẹ của thằng Minh, bác mới về nước, con là? – Ba tôi hỏi…
– Dạ con tên Nga, con là bạn của anh Minh ạ – em lễ phép…
– Ồ thằng này nhìn vậy mà ghê gớm phếch – ba tôi nhìn mẹ cười.
– Hihi – em cười…
– Con định làm lẫu à – mẹ tôi nheo mắt hỏi…
– Dạ vâng, sao bác biết hay vậy – em ngơ ngác…
– Nghề của bác mà – mẹ cười phá lên.
– Dạ con xin phép vào bếp làm thức ăn đã, hai bác đi xa chắc mệt, 2 bác đi nghĩ chút đi – em nói…
– Ông đi đi, tôi ở đây phụ tiếp con bé – mẹ tôi nói…
– Ừ bà làm gì làm đi…
Lúc này nhỏ Tuyền chạy lật đật ra mời ba mẹ tôi uống nước. Ba mẹ tôi gật gù cười thầm nói…
– Phải chi thằng con mình có được cái tính này nhỉ? – Mẹ tôi liếc lên gác nhìn tôi.
Tôi giật mình quay vào trong…
Dưới bếp râm vang tiếng nói cười của 4 người phụ nữ, làm cho căn nhà này ấm cúng hơn lạ thường. Dường như cái hình ảnh này lại đánh thức ký ức bên trong tôi, đúng rồi, mái ấm nhỏ dưới quê, cũng đã từng có cảnh tượng này rồi. Lòng tôi thắt lại nghẹn ngào.
Anh nhớ Em… Em à…
Tôi ngồi tựa ra ban công nhìn hoàn hôn đang buông xuống sau những toà nhà cao. Cả một vùng trời giờ đã trở thành một màu cam đậm, đẹp thật hoàn hôn vẫn đẹp những ngày nào. Mùi thơm pha phả lên trong đêm, ánh sáng của những chiếc đèn neon sáng bừng lên mọi ngóc ngách, ngồi ăn cơm mà lòng tôi ấm áp biết bao, tôi có một gia đình và nhất là tôi được yêu thương bằng tình cảm thật. Mới vài giờ trước còn ngại ngùng giờ đây nhỏ, em và gia đình tôi lại hòa vào nhau trong vui vẻ. Tôi với ba uống bia bàn chuyện chính sự, còn những người phụ nữ còn lại thì bàn chuyện khác. Và rồi khoảnh khắc đó cũng đến, thời gian như ngưng tụ lại, từng đó hoa nở trên bầu trời đêm rực rở, mọi người đứng dậy và nâng cốc đồng thanh nói.
…
Happy New Year. Chúc Mừng Năm Mới.
…
Khe khẽ một chút hơi ấm len lén qua cánh cửa sổ, nắng gọi vào tường hắt vào gương mặt tôi, tôi nhíu mắt bần thần ngồi dậy sau cuộc vui hôm qua với ông ba, lâu lắm rồi mới được nhậu với ba sướng phải biết, hai cha con cứ luyên thuyên mãi đến khi tận nằm gục xuống mà thôi. Tôi khẽ cười rồi lê thân ra khỏi cái giường đầy ma lực. Vệ sinh xong xuôi tôi bước xuống nhà với tâm trạng thật sảng khoái, vừa bước ra khỏi phòng là râm vang cả lên dưới nhà, tôi cũng chẳng biết việc gì, cứ mặc tà lỏn mà bước xuống.
– Cái thằng kia, sau còn không chịu thay đồ định mặc quần cụt đi à – mẹ tôi la lên…
– Ơ đi đâu cơ mẹ – tôi như con nai vàng ngơ ngác…
– Đi về thăm ngoại mày chứ đâu, hôm qua nói mày quên rồi à…
– Ớ có hả, mùng 3 mới đi mà…
– Mùng 3 cái tổ cha mày ấy – mẹ tôi mắng…
Lật đật chạy lên thì đụng mặt con nhỏ, nhỏ xúng xính trong cái quần jean dài ôm sát ngươì, cái áo phong rộng thùng thình lệch một bên vai, nhìn khêu gợi phếch =p~
– Đi đâu mà ngựa thế – tôi nhìn nhỏ hỏi…
– Mẹ anh bảo kêu đi về ngoại của anh nè – nhỏ cười tích mắt…
Ơ cái con nhỏ này là người nhà mình hồi nào vậy ta, đi về ngoại cũng dắt nó theo, mà không biết cái cười tích mắt đó là sau đây. Được đi xa hay là được tắm biển đây, do nhà ngoại ở Nha Trang lận gần khu du lịch nữa.
Tôi vừa đi vừa ngáp dài lê chân lên lầu thì bị con nhỏ thúc vào đích…
– Nhanh dê già, rùa bò quá – con nói rồi đi xuống dưới nhà…
Tôi lại nai vàng ngơ ngác tập 2, đánh cả đít mình cơ à, có ngài mình lấy chim mình vã vào mặt nó quá ta, tôi lầm bầm…
Ăn bận gọn gàng xong tôi bước xuống nhà, mẹ thì đang chăm chúc cái gói quà tết để đem biếu ông bà, còn con nhỏ thì chạy lon ton khắp nhà phụ mẹ tôi, sau lúc ở chung với mình nó không hăng say lao động như thế này nhỡ.
– Ba đâu rồi mẹ – tôi đảo mắt nhìn quanh…
– Ổng đi mướn xe rồi, chắp cũng sắp về rồi đó.
– Dạ…
Ngồi trên cái ghế salon giỡn với con mèo mập, vừa giỡn vừa nhìn nhỏ chạy khắp nhà, có một cảm giác lạ nhẹ nhàng bừng sáng trong tôi, không mạnh bạo, chỉ một chút thôi thì lý trí tôi cũng đã hiểu. Có lẽ tôi đa tình chăng, dễ bị rung động trước những cô gái mình bắt gặp, hay là do cái tính đểu vã của tôi. Chẳng màng tới, chẳng quan tâm tới, tôi chỉ cần sống như thế này bây giờ là đủ, tiếng tịch tạch của chiếc đồng hồ cũ kỹ vang khe khẽ trên góc tường. Mặt mẹ tôi nhăn nhó vì ba tôi đi lâu mà vẫn chưa về, không biết có lạc đường không, vì lâu rồi ba mẹ chưa về đây, đường phố cũng thay đổi nhiều rồi còn gì. Vừa miêng mang với những dòng suy nghĩ trong đầu thì ba tôi vừa về tới, ổng mang một con xe 7 chỗ về, đẹp phếch, chẳng biết mướn ở đâu mà nhìn chất vlll.
Cánh cổng sắt khép lại, những vòng quay đều đều trên con đường đầy nắng, nơi những cơn gió xuân đang tung tăng nơi này. Tôi ngồi phía sau cùng với em, mẹ tôi thì ngồi trước cùng với ba, nhỏ ngồi bên kia, tôi ngồi bên này, bất cứ khi đi xe thì tôi luôn là người ngồi cạnh cửa sổ, vì tôi muốn nhìn thấy những thứ mình đã đi qua, giống như ký ức đã bị lãng quên trong tôi. Con nhỏ cứ ríu ra ríu rít chỉ chỏ khắp cảnh vật bên đường với tôi, tôi thì cứ gật gà gật gù đồng ý dù chẳng biết con nhỏ đang nói gì nữa, những câu nói ngố của nhỏ đôi khi làm ba mẹ tôi phì cười cả lên, còn nhỏ thì xù lại vì bị ngớ. Tôi cũng cười, nhưng… Lại bị ăn chỏ vì dám hùa theo ba mẹ trêu nó.
– Anh nừ…
– Gì lùn – tôi quay sang hỏi…
– Thấy em đẹp không? – Con nhỏ nói nhỏ…
– Hả – tôi giật người…
– Này thì hả – nhỏ thúc vào bụng tôi…
– Nghe không rõ mà – tôi nhăn nhó…
– Grrr không nghe thì thôi – nhỏ quay qua bên cửa sổ.
Tôi nhìn nhỏ cười không nói rồi tiếp tục nhìn những hàng cây đang lùi dần về phía sau. Nắng gió lại mơn trớn tóc nhỏ, nhỏ thật thơ ngây thật đẹp, tôi nhìn nhỏ cười chẳng nói gì. Một không gian lặng thinh trong cái xế hộp này, nắng lên cao, một thứ gì đó đè lên đôi vai tôi, tôi giật mình quay sang thì ra là nhỏ. Nhỏ tựa người vào vai tôi ngủ nhẹ nhàng, tôi khẽ cười, ba tôi cũng nhìn vào gương chiếu hậu cười nhìn tôi. Tôi ngồi bất đồng chẳng dám động đậy để nhỏ ngủ trong êm đềm…
Tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng vào bơ, rì rào rì rào, gió mơn trớn mái tóc nhỏ, nhỏ vẫn ngủ, vẫn tựa đầu lên vai tôi, hơi thở thì thào ấm nòng, tôi khẽ vuốt mái tóc nhỏ nói nhẹ…
– Đến Nha Trang rồi kìa – tôi chọt vào cái má phụng phịu kia…
– Ơ cái gì cơ – nguyên cái mặt ngố ngơ ngơ ngác ngác nhìn tôi…
– Tới Nha Trang rồi – tôi hét từng chữ một vào tai nhỏ…
– A a a biết rồi – nhỏ dụi dụi cái mũi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lạc lõng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex có thật, Truyện sex hay, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 25/12/2020 12:29 (GMT+7) |