Lạc thú nhà cô giáo - Tác giả Leysek


Update Phần 68

Phần 52

Đứng trước hội đồng ban giám hiệu nhà trường, Linh phải cố gắng lắm mới ngăn được cơn ngáp buồn ngủ. Đêm qua nàng với Mạnh thức muộn quá khi mải mê làm tình mà quên mất rằng sáng nay ở trường có một cuộc họp quan trọng. Với tư cách là một hiệu trưởng, tất nhiên nàng không thể không có mặt. Đôi mắt mở thật to nhìn mọi người, Linh bắt đầu nói:

– Điểm thứ nhất tôi muốn đề cập đến đó là việc dạy thêm tại nhà. Phải chấm dứt ngay vì rất nhiều bậc phụ huynh phàn nàn. Họ rất bức xúc khi thấy con cái của họ sáng đến trường, chiều đến nhà thầy cô và tối lại vác cặp đến các lò luyện thi. Tối về nhà lại thức khuya để làm bài tập của thầy cô giao cho. Mọi người thấy không, tần suất học như vậy thì bọn trẻ đâu còn thời gian để chơi chứ đừng nói đến việc giúp bố mẹ việc nhà. Chúng ta đừng biến lũ trẻ thành những con robot được nhét đầy chữ. Sau lớn lên tôi nghĩ việc nhỏ cắm cơm chúng cũng không biết làm, chẳng biết làm việc gì luôn. Bộ đã có chỉ thị cấm dạy thêm tại nhà và sau cuộc họp này tôi sẽ làm thật chặt. Ai vẫn mở lớp tại nhà thì tôi sẽ gọi tên người đó. Các anh các chị đừng nghĩ việc mình làm không ai biết. Thời đại 4. 0 mà, giấu sao được. Mà các anh các chị cũng đừng viện cớ là dậy do tâm nguyện của học sinh mong muốn. Tôi hỏi các anh chị có bao nhiêu phần trăm mong muốn thực sự? Bao nhiêu phần trăm bị gượng ép bởi các thủ đoạn ngầm mà anh chị tạo ra?

Linh nói một hồi đâm thẳng vào nồi cơm của mọi người nên ai nấy cũng im lặng và đưa mắt nhìn nàng không mấy thiện cảm. Cái lưng lại mỏi vì đang bầu bí, Linh ngồi xuống ghế và tiếp tục phát biểu:

– Điểm thứ hai tôi muốn đề cập đến đó là phương pháp dạy. Tôi nghĩ đây là vấn đề rất quan trọng, phải thay đổi ngay. Thay đổi cả tư duy dạy và tư duy học của bọn trẻ. Tôi biết trong trường này vẫn còn vài giáo viên đang sử dụng giáo án từ mười mấy năm rồi để giảng dạy. Giờ là thời đại nào rồi mà chúng ta vẫn còn bê nguyên những thứ lỗi thời để dậy lũ trẻ vậy? Và chúng ta cũng cần thay đổi, bỏ cái thói quen bắt học sinh học thuộc lòng những thứ chúng ta nói ra. Đừng biến chúng thành những con vẹt khi đến lớp chỉ biết chép và chép. Hãy cho bọn trẻ có thời gian tư duy và bắt chúng phải tư duy, làm quen với sáng tạo. Các anh chị thấy không, hậu quả của học vẹt là năm ngoái thi tốt nghiệp, cho đề lệch tủ chút là rụng như sung, rụng từ những học sinh kém đến học sinh giỏi. Vì sao lại vậy? Vì quen học vẹt mà. Giờ cho đề lái khác đi chút là chịu.

Linh nhìn mọi người cứ im lặng mà thấy chán. Nàng uống ngụm nước rồi nói tiếp:

– Muốn con em chúng ta thành tài thì chúng ta phải thay đổi trước. Tôi hy vọng các anh các chị nhận thức được tầm quan trọng của phương pháp dạy mà có kế hoạch thay đổi cho bản thân mình.

Tiếng vỗ tay vang lên như ủng hộ những lời nói của Linh. Mọi người ai cũng phải công nhận một điều rằng từ khi Linh làm hiệu trưởng thì ngôi trường thiên địa cũng đã có những thay đổi đáng kể. Các đời hiệu trưởng trước, họ chỉ nhăm nhăm làm những việc có lợi cho bản thân chứ ít ai quan tâm đến học sinh như hiệu trưởng mới bây giờ.

Kết thúc buổi họp, Linh uể oải đau lưng cố đứng dậy để đi về phòng mình. Hôm nay sẽ là một ngày bận rộn với nàng khi phải giải quyết nhiều vấn đề của trường. Linh bước đi tay ôm bụng trông có vẻ nặng nề. Bước chân nàng không còn thẳng nữa, hai chân hơi dạng ra hình chữ bát.

– Cô Linh!!

Linh nghe có tiếng gọi mình liền quay lại, thì ra là thầy Phúc dạy môn vật lý. Thầy Phúc là thầy giáo kỳ cựu của trường, Linh gọi thầy bằng chú vì thầy cũng ngót nghét hơn 60 tuổi rồi. Linh mỉm cười nhìn thầy Phúc hỏi:

– Chú gọi cháu có việc gì không?
– Hôm nay cô Linh nói hay quá, nói đúng vào vấn đề luôn. Chú hoàn toàn ủng hộ cháu. Phải có người mạnh mẽ dám làm dám chịu như cháu thì trường mới đi lên được.
– Cảm ơn chú đã tin tưởng cháu.

Thầy Phúc ngó trước ngó sau rồi ghé miệng nói đủ cho Linh nghe thấy:

– Nhưng cháu cũng cẩn thận đấy. Có vài người không thích thay đổi như vậy đâu. Họ lập phe nói xấu cháu và chỉ chờ thời cơ để hại cháu thôi.

Linh mỉm cười như không có vấn đề gì, nàng đáp:

– Chú yên tâm, cháu biết mà. Mình không làm gì sai với đạo đức thì ai hại được mình, phải không chú?
– Nhưng cháu cứ nên cẩn thận thì tốt hơn.
– Vâng, cháu cảm ơn chú rất nhiều.

Đúng lúc đó, cô Mơ thư ký của trường đi đến. Cô ta nói với Linh:

– Chị Linh. Ông Phú người bên xây dựng đang đợi chị đó.
– Ừ, chị biết rồi. Nhờ em bảo ông ấy đến phòng chị nhé.
– Vâng.

Linh về phòng làm việc của mình, nàng ngồi xuống vươn vai cho đỡ mỏi. Tranh thủ không có ai, Linh ngáp liền vài cái cho thoải mái rồi lấy bản vẽ xây dựng sân chơi thể thao trong nhà ra xem lại một lần nữa.

– Cốc cốc.
– Mời vào.

Linh nhìn người xuất hiện là tay Phú, chủ công ty xây dựng. Nàng không ưa hắn ta cho lắm vì cái bản mặt trông rất dâm dê.

– Mời anh ngồi.

Hắn ngồi xuống, miệng cười dâm đãng, mắt nhìn Linh không chớp. Linh khó chịu và cảm thấy ghê tởm trước cái nhìn sỗ sàng của hắn. Nàng lên tiếng:

– Tôi đã xem bản vẽ thiết kế rồi, nói chung là ổn, chỉ có mấy thứ nhỏ nhặt cần điều chỉnh thôi. Những thứ đó thì tôi sẽ nói sau.

Phú vẫn say mê nhìn Linh không chớp mắt. Hắn đang tự hỏi sao trường này lại có bà hiệu trưởng xinh đến vậy.

– Vậy là cô đã đồng ý tất cả các kế hoạch và điều khoản như trong hợp đồng?
– Chỉ có một thứ là tôi không đồng ý.
– Cô cứ nói.
– Thời gian nghiệm thu công trình.
– Ý cô là…
– Quá lâu.

Phú nhếch mép cười đểu một cái. Hắn ta đang coi thường nàng. Hắn nhủ thầm “đàn bà như cô thì biết cái đéo gì mà nói”.

– Để tôi nói cho cô biết. Xây cả một sân chơi thể thao trong nhà chứ không phải xây mấy bức tường rào. Tôi đang tính 7 tháng có khi còn chưa xong đây này. Chắc chắn sẽ có phát sinh cả về tài chính lẫn thời gian. Thợ của tôi họ không chấp nhận làm thêm ngày chủ nhật.

Linh cũng nhếch mép cười đểu hắn một cái. Với loại cáo già như hắn ta thì nàng phải cứng.

– Trường tôi ngân sách cũng eo hẹp và tôi không muốn bắt học sinh phải đóng tiền xây dựng như mọi năm nữa. Vì vậy anh hãy tính cho kỹ, 2 tỷ là 2 tỷ. Không phát sinh một đồng nào. Tất nhiên chúng tôi sẽ có đội ngũ giám sát công trình.

Linh để ý thấy khuôn mặt của hắn ta nhăn lại, nàng mừng thầm và nói tiếp:

– Đến ngày 5/9 là ngày khai giảng trường. Tôi muốn nhà thể thao phải được nghiệm thu trước ngày 31/8.

Phú nhảy dựng lên, hắn ta to tiếng với nàng:

– Cô bị điên đấy à. 7 tháng tôi còn lo chưa xây xong, giờ cô còn muốn 6 tháng phải xong. Chúng tôi chỉ có 2 tay chứ không phải 4 tay như cô nghĩ. Cô đúng là chẳng biết cái quái gì.

Linh bình thản đáp lại hắn:

– Anh nên nhớ chồng tôi cũng làm bên xây dựng của bộ quốc phòng đấy. Tôi chỉ cần nói một câu thôi là anh ấy sẽ giúp liền. Nhưng tôi không muốn. Chốt lại lần cuối như này nhé. Tôi muốn nhà thể thao phải đc bàn giao trước ngày 31/8, và nhà trường sẽ bồi bổ thêm cho các anh 100 triệu để các anh làm thêm giờ. Anh có nhận không hay để tôi mời nhà thầu khác?

Phú nhìn Linh hằn học tức không nói lên lời. Nhìn miệng nàng đang cười thỏa mãn khiến hắn muốn thua cuộc.

– Được rồi. Tôi đồng ý.
– Thế có phải nhanh không. Chưa gì anh cứ gào lên như một đứa bé mới vào nghề vậy.

Linh cười thỏa mãn vì thắng được loại cáo già như hắn ta. Nếu để kéo dài và phát sinh thêm thời gian thì nàng biết hắn ta sẽ vòi thêm rất nhiều tiền. Lão Phú vừa ra khỏi phòng thì lại có người xin vào gặp. Nàng mệt mỏi và cảm thấy bụng đói cồn cào do sáng chưa kịp ăn gì.

Nhìn đồng hồ đã hơn 15h, Linh nhanh nhảu thu dọn bàn làm việc của mình rồi cầm túi xách đi ra khỏi phòng. Nàng thở phào nhẹ hẳn người vì một ngày bận rộn cũng đã trôi qua một cách êm đẹp. Ra khỏi cổng trường, nhìn chiếc xe taxi của hãng Grab đỗ ở đằng xa, Linh lê bước đi bộ đến đó. Mấy ngày hôm nay, Mạnh lúc nào cũng vậy, chỉ cần nhắn trước 1 tiếng là hắn luôn đợi nàng để đưa về. Mở cửa trước, Linh không ngần ngại ngồi cạnh hắn. Vừa ngồi xuống ghế, Mạnh cười tinh nghịch trêu nàng:

– Nhìn dáng em đi trông đẹp vãi. Hai chân cứ dạng ra.

Linh biết Mạnh đang khen đểu mình với dáng đi hình chữ bát, nàng đấm nhẹ vào vai hắn và nói tục:

– Còn cười nữa. Địt người ta cả đêm, làm từ sáng đi đau hết cả hai háng đây này.
– Hề hề, cô giáo gì mà nói bậy rứa.

Linh nghe vậy liền phì cười. Nàng cũng công nhận mình sống với hai bộ mặt khác nhau. Ở trường là bộ mặt của Đảng và nhà nước, còn khi ở bên Mạnh thì lại hoàn toàn khác.

– Tối chồng em về rồi nhỉ? – Mạnh hỏi và cho nổ máy.
– Ừm.
– Mình đi đâu bây giờ đây?

Linh trả lời với đôi mắt nhắm lại. Nàng muốn chợp mắt một lúc.

– Đi đâu cũng được miễn là có cái giường cho em ngả lưng. Em buồn ngủ lắm rồi và đau lưng nữa.

Mạnh nhìn Linh mỉm cười, tay đưa sang xoa đùi nàng và trêu:

– Có giường anh sợ lại khó ngủ…

Linh hiểu ý Mạnh nói gì. Nàng mở mắt quay sang nhìn hắn, miệng tủm tỉm cười dâm đãng đáp lại tỉnh bơ:

– Thì làm một cái xong rồi ngủ có sao đâu.

Mạnh cũng nể người đàn bà này. Hắn không rõ còn có ai dâm hơn nàng nữa không. Đang chửa mà đêm qua mấy cái rồi, giờ vẫn muốn mới đáng sợ làm sao. Mạnh hơi kích thích, hắn luồn tay vào trong váy và nắn nắn cái mu lồn êm ru bên ngoài chiếc quần lót.

– Anh đang tự hỏi không biết có phải giáo viên nào cũng dâm như em không?

Linh mím môi nhưng vẫn mỉm cười. Nàng ngửa cổ nhắm mắt lại nhưng hai đùi thì khép chặt không cho Mạnh rút tay ra. Cả ngày hôm nay nàng thấy rát cửa lồn và lỗ hậu môn, thế mà tay Mạnh sờ vào cái mà Linh đã thấy lâng lâng dễ chịu.

– Kìa bỏ ra cho anh lái xe nào.

Mắt vẫn nhắm nhưng miệng vẫn tủm tỉm trả lời tỉnh bơ:

– Thì anh lái một tay có sao đâu. Đang ấm!!

Mạnh phì cười, hắn đành chịu thua nàng và cho xe chạy. Hơn 15 phút sau hắn đưa nàng đến một nhà nghỉ. Khi xe vào gara, hắn tắt máy và bảo:

– Kìa đến rồi em.

Linh như không nghe thấy gì, nàng vẫn gục đầu lên xuống mải mê bú con cặc cứng ngắc. Mạnh nhìn cậu nhân viên trông xe đang đi đến gần xe mình liền tá hỏa cố nhấc đầu Linh ra khỏi háng mình.

– Kìa, người ta đang đến. Thôi để lên phòng đi.

Cậu nhân viên trông xe vừa đến cứ nghĩ chỉ có Mạnh, nhưng khi đến gần ô tô thì cậu ta giật mình thấy một người đàn bà từ đâu chui lên. Linh vuốt lại mái tóc, tay quệt môi và mỉm cười với cậu ta ngượng ngùng. Thằng bé làm sao mà biết Linh vừa làm gì.

Nhận chìa khóa phòng xong, hai người đi vào thang máy. Khi Mạnh vừa bấm số 6 để cho thang máy chạy thì quay ra thấy Linh tủm tỉm cười. Hắn sướng trân người khi Linh quỳ xuống lôi cặc của hắn ra khỏi quần và mút mát điên cuồng cứ như thể hai người lâu rồi chưa được gặp. Cánh cửa thang máy mở ra, mặc kệ thân hình đẫy đà, Mạnh bế bổng Linh lên và chạy thật nhanh đến phòng mình. Loay hoay mãi mới mở được cửa, Linh cười khúc khích nói nhỏ bên tai hắn khi hai người bước vào trong:

– Tí nữa chồng em về rồi. Địt cho em nát lồn nha Mạnh.
– Nhìn cái lồn nát bươm, nhỡ ông ấy nghi ngờ thì sao?
– Thì càng tốt chứ sao. Để ông ấy biết lồn này giờ đã có chủ mới.

Mạnh nhìn chằm chằm vào Linh để cố thấu hiểu con người nàng.

– Nào nhanh lên anh! Ăn lồn em đi.

Mạnh không chịu đựng được nữa, hắn vội vã cởi quần áo và vồ lấy tấm thân nóng bỏng của Linh. Hai người quấn lấy nhau trong cơn thèm khát và chỉ dừng lại khi hai cơ thể nằm đè lên nhau theo tư thế lộn ngược. Linh nằm trên, nhưng vì bụng chửa to quá nên nàng không muối ép bụng. Nàng phải ngồi chồm hổm như con ếch và Mạnh chịu khó ngẩng đầu lên, đưa lưỡi quét dọc cái âm hộ ẩm ướt.

Quang kéo vali ra khỏi phòng, anh đóng cửa lại và đứng nhìn phòng bên cạnh. Dư âm cuộc hoan lạc của đêm qua vẫn hằn in trong trí nhớ Quang. Không biết hai vợ chồng Trường đã ra sân bay chưa, Quang thử gõ cửa:

– Cộc… Cộc.

Đứng chờ không có ai ra mở, Quang định gõ cái nữa thì một nhân viên tạp vụ của khách sạn đi tới. Bà ta thấy Quang đứng trước cửa phòng đó thì liền bảo:

– Không có ai trong đó đâu. Khách trả phòng gần 2 tiếng rồi.
– Vâng, cảm ơn chị.

Quang kéo vali đi và cảm thấy hơi hụt hẫng chút xíu. Hôm qua 3 người còn vui vẻ và thân thiết như thế, vậy mà đi ra sân bay cũng không gọi nhau đi cùng, hoặc ít nhất cũng phải chào nhau một tiếng. Quang lặng lẽ làm thủ tục trả phòng rồi gọi taxi đưa mình ra sân bay.

Đến sân bay, Quang vừa kéo vali vào trong sảnh vừa mong ngóng gặp lại vợ chồng Thúy. Và cuối cùng anh cũng được toại nguyện khi nhìn thấy hai vợ chồng đang khoác tay nhau từ đằng xa. Quang hồ hởi đi đến, nhìn Trường vẫn ăn mặc sành điệu mà Quang không thể tưởng tượng được rằng đêm qua anh ta chịu nhục uống nước đái và bị xích cổ như một con chó. Bây giờ thì Trường lại hóa thân như một đại gia giàu có. Quang niềm nở trách móc khi đến trước mặt hai người:

– Sao hai người đi mà không gọi tôi đi cùng vậy?

Quang nói và nhìn Thúy đang cúi mặt vào chiếc điện thoại nhắn tin cho ai đó. Nàng chẳng thèm ngẩng mặt cười hay chào anh một câu. Thái độ của Trường cũng vậy, anh ta tỏ ra cũng chẳng mấy thân thiện.

– Vợ chồng tôi phải đi có việc. Ông làm thủ tục chưa?
– Tôi chưa.
– Thế thì ông vào làm thủ tục đi nhé. Vợ chồng tôi ra đằng kia có chút việc riêng.

Cả hai đi luôn và Thúy chỉ khẽ mở miệng chào một cái rồi lại khoác tay chồng. Quang đứng nhìn họ và thấy rõ thái độ của hai người rất hờ hững. Buồn và hụt hẫng, Quang chẳng hiểu tại sao và chỉ lẩm bẩm “đêm qua vẫn còn chồng chồng vợ vợ cơ mà”.

Khi lên máy bay, thấy hai vợ chồng Thúy có vẻ cố tình muốn tránh mặt, Quang mới chợt nhận ra mình đã bị ngộ nhận. Có thể anh coi hai người là thân thiết, nhưng hai người chỉ coi anh là một trò chơi, kết thúc trò chơi thì đường ai đó đi. Quang tỉnh ngộ và buồn bã khi biết mình chỉ là một trò chơi tình dục cho vợ chồng người ta.

Lê bước chân nặng trĩu vào trong nhà, Quang càng buồn hơn khi thấy căn nhà tối tăm và lạnh lẽo. Không bóng người, không tiếng cười, không tiếng nói chuyện, căn nhà như ngôi nhà hoang bị bỏ rơi. Nhớ lại trước đây, ngôi nhà nhỏ này hạnh phúc lắm. Quang bần thần đứng suy nghĩ tự hỏi tại sao. Và anh nhận thấy mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm khi để ngôi nhà mất đi tiếng cười thuở nào.

Nhìn đồng hồ thấy hơn 21h, nghĩ Linh mệt nên đã ngủ, Quang bước đi nhẹ nhàng lên phòng. Sợ Linh thức giấc, Quang không muốn bật đèn. Anh đi thật khẽ bước vào trong, đứng ngắm nhìn vợ mình ngủ trong bóng tối. Nhìn cái bụng bầu to tướng của Linh, Quang chợt thấy thương nàng biết bao. Nghĩ đến cảnh nếu như mấy hôm vừa rồi chẳng may bị đau bụng thì cô ấy biết gọi ai.

Rồi phải chịu đựng cảnh cô đơn và hiu quạnh trong căn nhà lạnh lẽo như thế này. Quang bắt đầu biết trách mình và thấy thương vợ nhiều hơn. Có lẽ khi ra ngoài, bị mọi người lạnh nhạt và chê cười chuyện sinh lý nên phần nào đó cũng khiến Quang khi trở về nhà đã có chút thay đổi trong suy nghĩ. Anh thấy chẳng ai bằng vợ mình, chẳng ai yêu và quan tâm mình như vợ.

Và Linh cũng chưa bao giờ khinh rẻ chồng chuyện chăn gối. Qua hai lần quan hệ tình dục với Thúy và gái làng chơi, Quang chợt nhận ra một điều quan trọng: Nếu như ly dị thì liệu có người phụ nữ nào dám lấy mình khi họ biết mình hơi yếu trong chuyện chăn gối không? Nhớ lại nụ cười coi thường của đứa cave, nhớ lại trò chơi tình dục gì mà Trường gọi là cuckold, nhớ đến cảnh Thúy cầm con chim to của Tùng và chê chim mình bé khiến Quang sợ không dám nghĩ đến chuyện yêu một người phụ nữ nào khác. Chỉ có một con đàn bà duy nhất, con đàn bà đang nằm trên giường kia kìa là yêu mình thôi.

Quang đinh ninh nghĩ như vậy và đứng cởi hết quần áo ra vứt xuống đất. Anh khẽ leo lên giường và ôm lấy tấm thân nóng bỏng của vợ. Thương vợ, tay Quang xoa chỗ bụng bầu của nàng thật lâu như ăn năn hối lỗi. Linh tỉnh giấc, nàng cựa người khi thấy có ai đang ôm mình. Nhận ra là Quang, nàng khẽ hỏi trong cơn ngái ngủ:

– Anh về rồi đấy à? Mấy giờ rồi? Em mệt nên ngủ chẳng biết gì.

Giọng Linh nhẹ nhàng như người vợ yêu dấu càng khiến Quang muốn đắm chìm trong tình yêu với nàng nhiều hơn. Giá như anh biết được mấy tiếng trước vợ anh còn đang cật lực nhún nhảy và rên rỉ với người tình.

– Hơn 9h một chút. Em mệt thì cứ ngủ đi.
– 9H rồi à. Anh ăn gì chưa để em nấu cho?

“Vẫn là sự quan tâm như thuở nào”. Quang mỉm cười sung sướng và hối hận mình đã lạnh nhạt với nàng mấy tháng qua.

– Cũng hơi đói, nhưng nằm ôm vợ thế này thấy thích hơn.

Linh bắt đầu hơi bất ngờ trước thái độ biểu hiện tình cảm của Quang.

– Xí. Tự dưng hôm nay lại dở chứng thích ôm.
– Hì hì, tại đi xa mấy hôm mới thấy nhớ vợ biết chừng nào. Mấy hôm nằm một mình trong khách sạn chỉ ước có vợ bên cạnh để ôm thôi. Anh xin lỗi. Anh biết lỗi của mình rồi. Em tha thứ cho anh một lần nhé. Từ nay anh sẽ yêu và quan tâm đến vợ nhiều hơn.

Phụ nữ thường mủi lòng trước tình cảm của đàn ông. Linh dường như cũng vậy. Nàng có chút cảm động và vui sướng khi thấy Quang vẫn yêu mình. Im lặng không nói gì, Linh tủm tỉm cười một mình và ép chặt tay Quang vào người mình như thể hiện tình cảm đang rung động. Bất chợt Quang chồm người lên, anh muốn hôn và Linh khó xử không thể tránh né. Chiều chồng, Linh hôn trong vài giây rồi khéo léo dứt ra. Cả chiều nàng với Mạnh quần nhau tơi tả rồi nên giờ Linh đâu còn cảm hứng hôn với hít. Nàng giật mình nghe Quang thủ thỉ bên tai:

– Vợ ơi. Chồng nhớ mùi lồn của vợ. Cho chồng liếm lồn vợ phát nhé.

Lời tỉ tê ngọt ngào như vậy thật khó từ chối. Nhưng Linh lại chẳng có cảm xúc gì. Lồn nàng vẫn đang còn rát, thậm chí sưng tấy đỏ au cả hai bên mép do lúc chiều Mạnh địt lâu quá. Mấy ngày nay ngày nào Mạnh cũng địt mấy cái liền nên lúc chiều Mạnh địt hơi dai và phải mất cả tiếng đồng hồ hắn mới chịu xuất. Linh thử lấy cớ từ chối:

– Để mai được không? Hôm nay vợ mệt nên không có hứng.

Tuy nhiên Quang vẫn năn nỉ:

– Nhưng chồng thèm cái mùi lồn của vợ lắm rồi.

Quang nói xong liền bật dậy và Linh biết mình không thể từ chối.

Quang kê chiếc gối xuống mông nàng và Linh khẽ dạng hai chân ra để đầu anh chui vào háng mình. Chiếc lưỡi của Quang bắt đầu ngọ nguậy và anh tỏ ra hứng thú với cái lồn của vợ. Quang say sưa miệt mài liếm mà Linh chẳng thấy ham muốn như mọi khi. Nàng giả vờ oằn mình rên rỉ để Quang không nghi ngờ. Lúc Quang dí con cặc vào và nhấp thật mạnh thì Linh rú lên một tiếng đau đớn.

– Á… nhẹ thôi anh… em hơi đau.
– Sao vậy em?
– Em không biết. Chắc lâu rồi không quan hệ nên nó vậy. Thấy đau cái cục ở bên trong.
– Vậy anh sẽ nhẹ nhàng nhé.
– Vâng.

Linh giấu không cho Quang biết là lồn nàng đang rát. Và Quang cũng đâu có ngờ vợ mình mới địt nhau với người khác nên không còn hứng thú với chồng. Quang nhấp nhè nhẹ và khi thấy Linh bắt đầu rên rỉ sung sướng thì anh ghì chặt lấy nàng nhấp nhanh dần. Tiếng bạch bạch vang to và Linh gồng cứng người hét lên:

– Ôi chồng ơi… vợ sướng… vợ không chịu nổi nữa rồi… vợ muốn ra.
– Sao hôm nay vợ ra nhanh thế?
– Không biết. Chắc tại lâu không được địt nên thấy sướng. Vợ ra nhé?
– Ừ vợ ra đi.

Linh co âm đạo lại, bóp chặt con cặc của Quang và điều đó khiến Quang cũng không trụ được lâu. Bắn xối xả tinh khí vào lồn xong, Quang nằm vật sang một bên thở hổn hển vì sướng. Tự hào làm cho vợ sướng lên được đến đỉnh, Quang lồm cồm bò dậy chịu khó và ân cần lau sạch lồn cho nàng. Hai người vuốt ve cho nhau một lúc rồi cùng ôm nhau ngủ trong sự mãn nguyện. Hình bóng Mạnh xuất hiện và Linh cố gắng không nghĩ đến hắn ta khi mình đang nằm trong vòng tay của Quang.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Thông tin truyện
Tên truyện Lạc thú nhà cô giáo
Tác giả Leysek
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện nuốt tinh trùng, Truyện sex cô giáo
Ngày cập nhật 05/10/2023 06:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Leysek

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng