“Ahhh… ahhh…” – Cơ thể trắng trẻo của Vân trở nên phiếm hồng, mông cong lại hết cỡ với con cặc cứng ngắc đã đâm lút cán. Bàn tay cô bấu chặt lên thành ghế, hông ưỡn ẹo, vừa nhói lại vừa sướng.
Quang giữ nguyên tư thế, nửa thân trên tỳ sát xuống lưng Vân, thè lưỡi liếm láp cái cổ trắng ngần của cô – “Đau lắm không? Anh sẽ làm từ từ…”
“Em… ahh không biết nữa… Cảm giác… nó lạ lắm…” – Vân khó nhọc nói hết câu. Những lần làm tình trước kia chưa khi nào cô có cảm giác được lấp đầy như thế này. Toàn bộ mô mềm bên trong ép lên thân dương vật, mãnh liệt đến độ tưởng như cô và Quang thật sự hợp nhất với nhau.
Thật nóng cháy, thật kỳ diệu, trong đầu Vân lúc này trở nên trống rỗng, rồi hình ảnh một con cặc to tướng cứ vậy hiện lên, đường nét vô cùng rõ ràng, Vân cảm nhận được những đường gân hay mạch máu đang phập phồng, kể cả cái đầu tam giác đã chui đến sát điểm sướng của cô.
“Hmm… thử nhé.” – Quang hơi rút ra, dương vật trượt trên mép lồn, dâm thủy tràn trề khiến cái bao cũng trở nên bóng loáng. Thế rồi được một nửa cậu lại đâm vào trong, mạnh bạo hơn đôi chút.
“Ahhh… hahhh…” – Vân thở hổn hển, trong cô có kích thích không nói thành lời, sự đau nhói rất nhanh đã không còn nữa bởi dục vọng cuồn cuộn như cơn lũ. Vân muốn thêm, con quỷ trong cô muốn nhận lấy sự trừng phạt nặng nề bởi Thánh Chùy thô dài của gã thiên sứ.
“Ahh… nữa đi anh… đừng sợ em đau…”
Quang đáp ứng, cậu dựng thẳng lưng, hai tay chộp lên vòng eo có tí mỡ của Vân rồi nhấp hông.
Con cặc rút ra rồi lại đâm vào, cọ xát đến mức hai mép sưng tấy, thân trên của nó tiếp xúc thân mật với cái hột le trồi ra ngoài.
Quang làm rất mãnh liệt, phô diễn sức mạnh của từng chút cơ bắp. Vân làm cậu rất hứng, bên trong cô là một không gian nóng hổi, ướt át và khít rịt như muốn nuốt trọn thằng em cậu. Vân bú đã sướng rơn, song được đụ cô có lẽ còn phê hơn một chút.
Thân hình trắng bóng chảy đầy mồ hôi nhấp nhổm dưới háng Quang, âm điệu của những tiếng rên dâm đãng toát ra từ đôi môi xinh xắn. Cả hai đều bộc lộ hết tất cả sự biến thái, chẳng ai giữ lại chút gì.
Quang nhấp đôi chút thì hơi khom xuống, đưa mấy ngón tay đến trước để Vân mút chúng.
Cô gái có vẻ thích lắm, nhiệt tình há miệng đón những ngón tay. Vân liếm ngón trỏ, ngón giữa rồi cả ngón áp út, nước miếng chảy ra mất kiểm soát. Cô để Quang chơi đùa với đôi môi mình… hoặc là… cô đang nghĩ đến cảnh mình vừa ăn con cặc của cậu ấy.
Hai thân thể phành phạch va vào nhau, âm thanh dưới háng biến thành lép nhép. Mồ hôi lại tiếp tục chảy ra, bên dưới ánh đèn trắng tựa như một tác phẩm nghệ thuật kỳ vỹ.
Thế rồi, cặp chân thon dài của Vân gác lên vai Quang lúc nào không hay. Cô gái vừa tiếp nhận sự trùng kích vào âm đạo vừa thích thú ngắm nhìn người đàn ông điển trai liếm láp ngón chân mình. Sự hứng tình trong Vân dần được đẩy lên đến đỉnh điểm. Sau đó Quang khép hai bàn chân của Vân vào nhau, thè lưỡi mơn trớn lòng bàn chân hồng nhuận, phía dưới vẫn cố gắng giữ nguyên cường độ.
Màn biến thái kết thúc thì hai người lại chơi trò tình cảm. Quang áp người lên ngực Vân bằng tư thế úp thìa cổ điển, ghì lấy hông cô rồi trao cô nụ hôn rực lửa.
“Ưm… ưm…” – Mấy tiếng rên nghẹt trong cổ họng, hai con người chẳng thiết gì nữa ngoài việc giải tỏa cơn sướng, cuồng nhiệt vít lưỡi với nhau.
“Lồn em sướng lắm.” – Quang nói vậy sau khi lưu luyến tách môi, ánh mắt hai người đối diện nhau, gần đến mức cảm nhận rõ hơi thở nặng nề của đối phương.
Miệng Vân kéo thành một đường cong, cô cố gắng mỉm cười trong khi rên rỉ – “Ahh… cặc anh cũng… ahh… sướng… nó… hợp… em…”
“Dâm đãng… em còn giống đĩ hơn anh đấy…”
“Ahh… dễ ghét quá… ahh… còn… không phải… ahhh… anh… biến em… thành… con… đĩ hả?” – Vân mím môi nói hết câu, khẩu dâm với Quang khiến cô càng sướng hơn.
Đoạn, Vân đẩy tay lên bụng Quang, nói như ra lệnh – “Đến phiên em cưỡi… anh, nằm xuống…”
Quang cười cười, tuân lệnh người đẹp. Cậu đổi chỗ nằm xuống ghế sa lông.
Vân nhích chân leo lên, cô chưa vội đút vào mà hơi nhổm người, nắm lấy cây cần số, để đầu khấc cọ xát bên ngoài.
“Anh nói đi… em xinh không?” – Mái tóc Vân lúc này hơi bết dính vì mồ hôi, những sợi tóc mai toán loạn, cặp kính tròn có phần xô lệch, hai má cô bé hồng như ráng chiều, chỉ có ánh mắt linh động là hàm chứa nhiều thứ, phần nhiều là nét vui vẻ quyện cùng sự thỏa mãn chứa chan.
Quang chạm tay lên bầu vú Vân, nắn nhẹ rồi đáp – “Xinh lắm… cơ thể em, gương mặt em đều tuyệt vời.”
“Trả lời đúng rồi. Vậy… bóp vú em đi… em thích anh ngậm nó nữa.”
Cô nói xong thì giữ vững con cặc, hai cái mép nuốt trọn từ trên xuống. Quang chứng kiến hết mọi thứ, nó như thước phim ghi chậm hằn vào óc cậu. Nước nhờn bắn tung tóe, thân dương vật bóng nhẫy từ từ tiến nhập vào trong, đến lút cán.
Sau đó, Quang nhổm dậy, liếm láp bầu ngực Vân trong khi cô gái phát cuồng cưỡi cậu…
Những tiếng rên dữ dội vang lên trong căn phòng trống trải. Quang nhắm mắt, tận hưởng trọn vẹn những cảm xúc thật sự mà cơ thể mang lại. Cặp mông trần ấy nhấp nhô trên đùi cậu, miệng lấp đầy bởi đôi vú non mịn, còn thằng em cứng ngắc… chẳng còn gì ngoài khoái cảm.
“Ahh… sướng quá… ahh… ahhh…”
…
Quang nhớ lại những ký ức vui vẻ khi hai người lần đầu gặp nhau, cậu nhìn vẻ mặt Vân mà trong lòng nặng nề.
“Xin lỗi… anh không thể yêu em… anh không dám.”
Vân lặng lẽ thở dài, tự lẩm bẩm – “Ôi… giá như lúc đó em không…”
…
Cái sai lầm nào cũng phải trả giá, đôi khi là tiền hoặc là linh hồn.
Sáng hôm ấy, Vân thức dậy với tinh thần thoải mái, bao nhiêu dục vọng tồn đọng đều đã được giải tỏa nên cô trông cô phơi phới, vui vẻ khác ngày thường.
Vân dọn dẹp sơ công ty, tẩy rửa bãi chiến trường tối qua, cũng không quên mò vào phòng camera, chôm luôn đoạn ghi hình hoang đường nọ.
Tưởng như mọi việc đều thuận lợi, thì đến trưa sếp đột nhiên gọi Vân vào văn phòng. Khi ấy Vân hồi hộp lắm, giác quan thứ sáu của cô báo hiệu một điều gì chẳng lành.
Vân nhẹ nhàng gõ cửa phòng sếp, sau khi bên trong vang lên âm thanh cho phép thì cô mới vào trong.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn làm việc. Lão ta tên Trung, tuổi chừng năm mươi, đầu hói và bụng phệ. Mặc dù lão đang khoác bộ vest xám nâu đắt tiền, đi giày da nhưng không có chút gì sang trọng hoặc lịch lãm. Vân không thích lão sếp, hay nói đúng hơn là vừa sợ vừa ghét.
“Sếp tìm em có việc gì ạ?” – Vân hỏi với vẻ dè chừng, ánh mắt lạnh lùng như thú dữ của lão khiến cô không tự nhiên.
“Vân, em thật khiến anh bất ngờ đấy.” – Trung ngả người ra sau, châm một điếu thuốc rồi cười xòa.
Vân ghét cái xưng hô này, tên già này vốn đáng tuổi cha chú.
Trung cười nham nhở, để lộ hàm răng ố vàng – “Để anh nói em nghe một sự thật. Mỗi tối anh thường quan sát camera theo thói quen, thứ nhất là xem có vấn đề gì không, thứ hai là xem mọi người đã về hết hay chưa hoặc có quên tắt điện hay không. Chắc em cũng biết, hôm qua anh có diễm phúc thế nào… Mà tên đó là ai vậy? Người yêu em hả?”
Vân cắn môi, cô thật chủ quan quá mức, camera đều có thể xem online từ xa, nhẽ ra… hai người nên tìm địa điểm khác để hành sự.
“Em…” – Vân ấp úng, chưa rõ ý lão sếp là gì, lẽ nào lão ta muốn uy hiếp cô?
Trung như hiểu Vân nghĩ gì, lão lại cười – “Yên tâm, đây là xã hội sống theo pháp luật. Anh không ngu đến mức sử dụng một đoạn video để uy hiếp em đâu. Hơn nữa em đã lấy nó rồi nhỉ? Thế đã xóa trong ổ lưu trữ luôn chưa?”
Vân ngẩng lên, nói – “Anh muốn gì cứ nói thẳng, đừng mập mờ.”
“Nói thế nào nhỉ… chà, bây giờ anh sẽ cho em hai lựa chọn. Một, công ty không cần người như em, lỡ như có ai biết việc này thì danh tiếng anh tốn công gây dựng đều sẽ mất hết. Thứ hai, anh có thể cho em một công việc khác, em thử cân nhắc xem sao.”
“Việc gì?” – Giác quan thứ sáu của Vân lại rung lên, cô mơ hồ có chút bất an.
“Đơn giản thôi, làm tình nhân của anh. Em có tiền, anh im miệng. Chúng ta đều vui. Mỗi lần, anh sẽ cho em năm triệu, nếu em ngoan.” – Trung nói thẳng, rít từng hơi thuốc với vẻ khoan khoái.
Vân lặng người nhìn lão sếp xấu xí, trong lòng cô thoáng dao động. Năm triệu – là cả một tháng lương của cô.
Đồng tiền quả nhiên có sức nặng kỳ quái, người ta nói đủ tiền có thể mua cả quỷ thần quả nhiên không ngoa.
Vân không nhớ rõ bản thân nhúng chàm từ khi nào, cô chỉ biết đến niềm vui mỗi khi nắm trong tay số tiền dày cộm, ngửi được mùi hương tươi mới trên những đồng bạc.
…
Căn phòng rơi vào khoảng không tĩnh lặng, hai người Vân Quang lặng lẽ theo đuổi những suy nghĩ khác biệt. Một điệu nhạc trầm buồn vang lên từ căn phòng bên cạnh, vừa hay lại phù hợp với tâm tư của hai người.
“… Em không là nàng thơ, anh cũng không còn là nhạc sĩ mộng mơ. Tình này nhẹ như gió, lại trĩu lên tim những vết hằn. Tiếng yêu này mỏng manh…”
Quang ngồi xuống giường, lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng.
“Vân à, anh thích em là thật… nhưng có những thứ đã không thay đổi được nữa rồi. Cái hôm mà anh nhìn thấy em nắm tay tên già đó, anh biết anh đã…”
Vân miễn cưỡng cười, nụ cười như mếu, cô đi đến, vuốt ve gò mà Quang – “Anh không thích em ngủ với người khác, thì em cũng không muốn bạn trai làm trai bao. Anh sa ngã vì đồng tiền… thì em cũng như vậy thôi. Cuộc sống em… vốn dĩ cũng không hề có lựa chọn.”
Quang cười tự giễu, cậu là điển hình của “tiêu chuẩn kép”. Sau khi phát hiện Vân làm sugar baby, Quang lựa chọn chạy trốn, đá văng cô ra khỏi cuộc đời. Giờ ngẫm lại thì Quang thấy bản thân cậu không có tư cách đó, hai người không hề xác định làm người yêu hay gì cả.
“Xin lỗi… Anh đoán vì đoạn clip kia nên em mới chấp nhận đánh đổi? Phải thế không?”
“Vâng” – Cô gái gật nhẹ đầu, Quang hiểu thế cũng được… Cô cũng không muốn nói sự thật khi nhìn ánh mắt ẩn chứa hy vọng của Quang.
“Nhưng anh không thể bỏ việc… Là anh ích kỷ.”
“Em hiểu…”
“Mà vì sao em lại tìm được anh vậy?” – Quang nói sang chuyện khác, một năm trước Vân tự nhiên chuyển đến dãy trọ sau một thời gian dài hai người không liên lạc.
“Trùng hợp đó, anh tin không? Em bị chủ trọ cũ đuổi đi nên em phải tìm chỗ mới, mà nơi này thì rẻ.”
“Không tin.” – Quang lắc đầu – “Lần đó anh hết hồn, chẳng biết phải làm gì nên đành chọn làm quen lại với em… coi em như một người bạn.”
“Ăn nói bỗ bã với em lắm nhé. Miệng anh đê tiện dễ ghét lắm biết không?” – Vân lướt ngón tay trên miệng Quang. Lúc ấy cô cũng đành phải chiều theo vì sợ Quang phản cảm, nhưng sau khi bị ăn đòn, Vân trộm nghĩ chẳng còn quan trọng nữa.
Quang giả lả cười trừ, chẳng biết nói gì.
“Mở gói quà đi anh. Em tặng anh.”
Quang gật đầu, lấy gói quà trong tay rồi bóc lớp giấy gói. Bên trong là một cái hộp nhỏ, có một cái bao cao su và hai sợi dây chuyền màu bạc. Mỗi mặt dây là hình một cái cánh, cánh bồ câu tượng trưng cho thiên thần, còn cánh dơi là của ác quỷ. Hai cái cánh dính với nhau bởi nam châm ở giữa.
Đây là thứ Quang từng tặng Vân bởi cậu cảm thấy nó ngầu. Một đôi dây chuyền tượng trưng cho mối quan hệ kỳ cục giữa hai người họ. Lúc Quang rời đi, cậu đã ném “cánh ác quỷ” lại cho Vân.
Quang trầm ngâm rất lâu, vuốt ve mặt dây mát lạnh.
Vân ngồi vào lòng Quang, dằn lấy điếu thuốc rồi dụi tàn. Cô nói một cách tình cảm – “Đêm nay… giúp em nhớ lại những ký ức đó đi anh. Em không cần anh làm người yêu của em cũng được, nhưng cho phép em được ở cạnh anh, đừng đuổi em đi đâu cả. Anh nhé?”
“Vân này… em biết điều đó rất dễ khiến hai ta tổn thương không vậy? Em đâu còn là con nít nữa…”
“Em biết… Nhưng mà…” – Vân vuốt ve khuôn mặt Quang, sau đó ôm chầm lấy cậu, nói khẽ – “Em… muốn làm con đĩ của anh thôi… Từ sau hôm đó, em luôn khao khát anh… Khao khát như điên dại. Anh bảo, em nên làm gì đây?”
Quang sững sờ, cảm nhận cơ thể ấm áp trong lồng ngực, hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cả sự đàn hồi cũng quen thuộc nốt. Không chỉ Vân mà ngay cả cậu cũng bị ảnh hưởng sau đêm đó. Quang được sống đúng bản ngã, thể hiện hết phần con trong suy nghĩ.
Chẳng qua… Quang lại do dự, ngủ với một ai đó rất dễ dàng, nhưng trách nhiệm sau đó thì lại là việc khác. Cậu luôn tự đánh lừa bản thân, vòi tiền người ta để mặc định cơ thể mình là một món hàng. Mà hàng hóa thì đương nhiên không cần chịu trách nhiệm.
“Nếu anh từ chối… em sẽ đi luôn đấy. Em không cần anh hứa hẹn gì cả. Em chỉ cần một góc nhỏ nơi trái tim anh thôi. Được không?” – Vân nói khẽ bên tai Quang, bao nhiêu thâm tình nằm hết trong câu chữ. Một người phụ nữ chấp nhận buông bỏ tất cả, tồn tại như một cái bóng bên cạnh người đàn ông cô ta yêu. Liệu thế gian này có bao nhiêu người?
Quang cảm thấy trái tim trật nhịp, tâm kết trong lòng cậu dần được cởi bỏ. Dù cho chưa từng thừa nhận song Vân luôn hiện diện bên trong cậu, trong ký ức tươi đẹp và trong cả cuộc sống hàng ngày. Nếu Vân rời xa, Quang tự hỏi bản thân cũng không muốn thế.
Hành động thay thế cho lời nói, Quang vuốt ve mái tóc Vân, da đầu cô gái chưa lành nên cậu chỉ vuốt đằng sau đuôi tóc. Kế đến cậu vỗ về lưng cô gái, cố không chạm vào những vết thương chưa lành.
Sự dịu dàng của Quang khiến sống mũi Vân cay cay, mi mắt bất giác nhòe đi. Cô nguyện ý chìm sâu trong lồng ngực ấm áp này mãi mãi.
Thoáng sau, Vân ngẩng lên, mũi hít hà, cô vuốt nhẹ ngón tay lên môi Quang, gò má ửng đỏ – “Hôn em đi… em nhớ mùi thuốc lá của anh lắm…”
…
Hai người tìm thấy sự thân thuộc, vồn vã mơn trớn đôi môi ướt át của nhau. Họ đâu hay biết rằng, phía sau vách tường mỏng manh bên trái, một con mắt trợn to dõi theo từng hành động của họ.
Không chỉ một mình Quang biết đục tường người khác, cũng chẳng phải riêng cậu đủ thông minh để nhận ra bức tường thực chất được làm từ nguyên liệu gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Làm đĩ đực |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Truyện bú lồn, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 16/04/2024 12:09 (GMT+7) |